Truyện ngôn tình hay

Truyện:Tinh Thần Châu - Chương 0980

Tinh Thần Châu
Trọn bộ 1135 chương
Chương 0980: Đại hôn chi thương (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-1135)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

"Chẳng trách ở dưới tình huống bị Bạch Khải đánh trọng thương, mà vẫn có khả năng trốn vào Minh Giới cấm địa, bình an thoát ra, lại lĩnh ngộ được phương thức cấm chế bên trong Minh Giới cấm địa. Đây là chỗ mà ngươi dựa vào, để chạy tới đây hung hăng càn quấy hay sao?" Kim Thái mỉm cười đanh thép nói: "Đáng tiếc uy lực vẫn còn kém cấm chế bên trong Minh Giới cấm địa quá xa, chưa thể làm gì nổi ta được đâu!"

Qua lời nói này, có thể nhìn ra Kim Thái cũng từng xâm nhấp qua Minh Giới cấm địa, nếu không, sẽ không thể liếc mắt một cái mà đã nhìn thấu điều huyền diệu ở trong chiêu thức kia.

Một cỗ chân khí phô thiên cái địa đột nhiên theo trên người Kim Thái bạo xuất ra, hung hăng dàn trải ra bốn phía xung quanh, chúng nhân ở trên trời dưới đất nháy mắt đều cảm nhận được sự khủng bố của cỗ chân khí này. Trong khoảnh khắc, trên người Kim Thái đã bao phủ một tầng hào quang kim sắc mờ ảo, uy phong lẫm nhiên giống như thiên thần hạ phàm.

Tất cả chúng nhân đều biết là Kim Thái đã muốn xuất thủ rồi, ánh mắt của bọn hắn đều tập trung lên trên thân hai người đang giằng co nhau ở giữa đương trường kia, Dược Thiên Sầu thấy vậy càng thêm lo lắng hơn trước.

Trong không gian Chư Thiên Hóa Lực vặn vẹo quỷ dị, chiếc trường bào thanh sắc trên người Tất Trường Xuân đang tung bay quay cuồng. Tất Trường Xuân ngưng thần nhìn chằm chằm về phía Kim Thái, chuẩn bị nghênh đón địch nhân, không hề có một chút khinh thị nào cả.

Chiếc bàn án hoàng kim trước mặt Kim Thái, lúc này sớm đã chìm vào bậc cầu thang. Chỉ thấy hắn khí thế uy nghiêm, giậm chân giũ hai ống tay áo, lăng không sải bước tiến về phía chiếc cột đình hoàng kim, nơi mà Tất Trường Xuân đang đứng sừng sững ở đó, ánh hào quang màu kim sắc đồng dạng cũng mạnh mẽ lấn át đến gần nơi không gian vặn vẹo.

"Hừ!" Tất Trường Xuân hừ lạnh một tiếng, huy chưởng phất ra, Kim Thái đang lăng không hư bộ bước đến, thì độ dầy của màn hào quang màu kim sắc lập tức đã bị luồng chân khí vặn vẹo quỷ dị tước mỏng đi vài phần.

"Quả nhiên là cũng có một chút bản lĩnh!" Kim Thái một thân kim bào hoa lệ khẽ rung lên, màn hào quang màu kim sắc nhanh chóng ngưng tụ thành kim quang mờ ảo trong suốt, giống như một kiện hoàng kim chiến giáp bó sát vào người. Theo sau bình thản giẫm chân bước về phía của Tất Trường Xuân, nhưng cước bộ nện xuống rõ ràng là đã giảm bớt đi không ít.

Thấy đối phương càng lúc càng tới gần, Tất Trường Xuân vươn song chưởng ra, ung dung hợp thành hình chữ thấp hướng về phía Kim Thái, chiếc thanh bào trên người lập tức căng phồng lên như sóng cuộn ba đào, tựa hồ tùy thời đều có thể thoát ly cái thân hình gầy yếu kia. Lúc này cước bộ dưới chân Kim Thái đã khó khăn dấn bước tiến tới thêm nữa.

Tất cả chúng nhân đều núi thở ngưng thần nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của hai người, mặc dù chưa đánh nhau tới mức cuồng phong loạn khởi, nhưng chúng nhân đều biết trong hai màn hào quang kia đều ẩn chứa lực lượng vô cùng cường hãn, cao thủ bình thường chỉ sợ ngay cả đến gần cũng đều không có khả năng, lực lượng giao phong ẩn chứa bên trong là vồ tận hung hiểm, nếu vồ ý không cản thận một chút, lập tức sẽ nhìn thấy sinh tử, đây chính là trận đấu của những cao thủ!

Minh Hoàng Bạch Khải đứng trước cửa sổ tầng lầu bên trong Tiên Cung, yên lặng ngắm nhìn từng biến hóa nhỏ trên thân hai người, ở nóc nhà phía trên, Vong Tình một thân trường bào lam sắc khoanh tay mà đứng, đôi con ngươi sắc bén ẩn dưới mặt nạ bình thản khép vào, có vẻ như không muốn quan tâm bất cứ chuyện gì đối với ngoại giới.

Dược Thiên Sầu hai tay nắm chặt vào nhau, nhãn tình không chớp, khẩn trương đến nỗi ngay cả đại khí cũng đều không dám thở mạnh... -

Thời gian trôi qua rất nhanh, ánh dương quang đang dần dần hạ xuống phía tây, trong đất trời là một mảnh yên ắng, tĩnh mịch đến nỗi không có một chút thanh âm nào

Vang lên. Kim Thái thủy chung vô pháp tiến lên phía trước nửa bước, rốt cục nhịn không nổi đã hừ lạnh nói: "Chẳng trách dám đến đây nháo sự, bản lĩnh quả nhiên bất phàm, xem ta lấy lực phá lực đây!"

Thanh âm vừa dứt, chúng nhân còn chưa thấy rõ hắn ra tay như thế nào, thì đã nghe thấy một tiếng nổ vung trời, song chưởng như liên hoàn pháo oanh kích mà ra, cả tòa Tiên Cung đang phiêu phù ở giữa không trung đều rùng mình lắc lư chao đảo.

Tầng không gian quỷ dị vừa bị phá vỡ, nhất thời một cỗ năng lượng cường hãn cấp tốc bành trướng ra bốn phương tám hướng, Tất Trường Xuân sắc mặt khẽ biến, bằng vào thời gian ngắn lĩnh ngộ ra công pháp này vẫn còn khá yếu kém, nên căn bản là vô pháp thu hồi cỗ năng lượng cường đại kia về trong tay, không gian do Chư Thiên Hóa Lực bày ra lập tức hỗn loạn bùng nổ, vô số chân khí "tê tê" cắt qua không khí, trong nháy mắt vô hình tiêu thất đi, quả đúng là đã bị Kim Thái dùng lực cường ngạnh phá hủy.

Ngay khi tầng không gian Chư Thiên Hóa Lực bị phá hủy, hai người cơ hồ trước sau đồng loạt biến mất ngay tại chỗ. Chúng nhân tâm tình không khỏi căng thẳng lên, thân ảnh Kim Bào chợt lóe, tốc độ của Kim Thái rõ ràng là nhanh hơn bình thường, năm ngón tay nhanh như thiểm điện chộp tới phương hướng của Tất Trường Xuân, giống như diều hâu ứảo gà bình thường. Bằng vào tu vi của Kim Thái, nếu Tất Trường Xuân trúng phải chiêu này, chỉ sợ không chết cũng sẽ trọng thương.

Nhưng phản ứng của Tất Trường Xuân cũng không hề chậm, hư ảnh lóe lên biến mất, nhất trảo của Kim Thái liền bổ xuống khoảng không. Khiến cho mọi người nghẹn họng trân trối ngắm nhìn chính là, ngay khi Kim Thái giương hữu trảo trống rỗng lên, một bóng hư ảnh màu thanh sắc đã nhanh chóng xuất hiện sau lưng của hắn, bóng người còn chưa hoàn toàn hiện ra, thì đã thấy quyền ảnh như núi, trực tiếp oanh kích thẳng xuống sau lưng của Kim Thái, đem thân hình Kim Thái đánh văng nhào ra ngoài.

Cảnh tượng trên không trung, thiếu chút nữa đã khiến cho mọi người đứng bên dưới chấn kinh, cùng khúc mắc quả ở trong tưởng tượng của mọi người là hoàn toàn tương phản, tu vi và tốc độ của Kim Thái rõ ràng là cao hơn Tất Trường Xuân, như thế nào lại nhường cho Tất Trường Xuân thuấn di ra sau lưng tập kích đây?

Minh Hoàng Bạch Khải đứng bên cửa sổ trông thấy Kim Thái bị đánh văng ra xa, khóe miệng nhịn không được dâng lên một nụ cười hài hước, có vài phần tâm tính giống như vui sướng khi thấy người khác gặp họa. Vì sao Kim Thái gặp họa? Nguyên nhân trong này sợ rằng chỉ có minh đã từng giao thủ qua với Tất Trường Xuân là rõ ràng nhất, Tất Trường Xuân người này phản ứng có thể nói là nhanh nhẹn vô cùng, thông thường ngươi còn chưa xuất thủ, thì hắn đã dự cảm được bước tiếp theo ngươi muốn làm gì, nếu không phải dựa vào tốc độ của mình, khiến cho Tất Trường Xuân không thể theo kịp, sợ rằng ngày trước người bị thương sẽ là chính mình!

Tu vi của Tất Trường Xuân tuy không bằng Kim Thái, nhưng uy lực của một quyền này đều không hề nhỏ."A!" Kim Thái trúng đòn khẽ rên lên một tiếng kêu đau đớn, chính bản thân hắn trúng một quyền này cũng không hiểu ra sao cả, còn đang tưởng rằng vừa rồi minh quá mức sơ suất, lúc này thân hình chợt biến mất giữa không trung, trong khoảng khác thuấn di quay về, giận tím mặt cuồng nộ đánh ra một chưởng, có vẻ như là hận không thể đem Tất Trường Xuân chụp thành một đống thịt bầy nhầy.

Nhưng một chưởng này vừa chém ra, liền phát hiện lại chém trúng một đoàn hư ảnh, nhất thời cảm thấy không ổn, thì phía sau tai bên trái đã chấn vang lên một tiếng "oanh", cả người hắn có chút phát mộng, lại văng ngược ra xa.

Lần này hắn không có vận khí tốt như trước, phía sau tai trái trúng một cước của Tất Trường Xuân chưa nói, chiếc mũ kim quan trên đầu hiển lộ uy nghiêm, rõ ràng đã bị đánh rớt xuống, leng keng lăn ở phía dưới mặt đất.

Trông thấy Kim Thái tóc tai hỗn loạn, bị đá văng ra ngoài, chúng nhân trên trời dưới đất đều sôi nổi nghị luận, chẳng lẽ thời đại Tiên Giới của Kim Thái đã sắp sụp đổ rồi hay sao?

"Ta kháo!" Dược Thiên Sầu đứng ở phía xa, giật mình phun ra một câu nói tục, lão nhân gia ở trước mắt chúng nhân cuồng đánh Tiên Đế, lần này coi như đánh thua cũng đáng ah!

Chúng nhân còn chưa kịp hồi phục tinh thần, Tất Trường Xuân lại hống lên một tiếng, thân ảnh nhanh như chớp biến mất ở trong tầm mắt mọi người, bắt đầu chủ động phát khởi công kích.

Lúc trước hắn cũng bởi vì chiến bại ở dưới tay Minh Hoàng Bạch Khải, mà trong lòng đã sinh ra tâm ma, khiếp sợ với tốc độ siêu cường của Minh Hoàng Bạch Khải, cho nên trong lúc đối chiến cùng Tiên Đế Kim Thái nổi danh ngang hàng, nhiều ít cũng cần thận hơn bình thường. Nhưng mà sau hai lần tấn công đắc thủ, Tất Trường Xuân đã nhìn ra Kim Thái tốc độ còn kém xa Bạch Khải, nếu không cũng sẽ không chịu nhục ở trước mắt chúng nhân như thế, cho nên đã lập tức làm ra quyết định phóng tay đánh trước!

"Phanh phanh phanh..."

Những thanh âm bạo nổ hòa cùng tiếng quát chói tai của Kim Thái vang vọng khắp mọi nơi, cả tòa Tiên Cung phiêu phù lơ lửng cũng kịch liệt chấn động, hai bóng thân ảnh một xanh một vàng nhanh đến nỗi khiến cho người xem phải chắt lưỡi không thôi, hai người điên cuồng nộ chiến quấn vào nhau.

Trong lúc nhất thời sát khí trùng thiên, phong quyển vân tàn, khí thế cường hãn bao trùm, cơ hồ làm cho chúng nhân đứng ngoài phía xa quan sát, đều được mở rộng nhãn quang, hai người đánh tới đâu, chỗ đó liền bị phá hủy, trên quảng trường hoàng kim rộng lớn đã biến thành một đống hỗn độn, nơi nơi đều có thể trông thấy những chiếc hố sâu, nháy mắt xuất hiện, lực phá hoại quả nhiên là phi thường khủng bố.

Chẳng bao lâu sau, chúng nhân theo động tác của hai thân ảnh trên không trung, mơ hồ phát hiện ra có điểm bất thường, mỗi khi hai thân ảnh quấn lấy nhau, cái thân ảnh màu vàng kia luôn luôn chao đảo, có vẻ như là đang bị thân ảnh màu xanh quyền đánh chân đá, hung hăng cuồng tấu, giống như là bị đánh cho không có lực hoàn thủ.

Chúng nhân không khỏi đưa mắt nhìn nhau, chẳng lẽ đây chính là Tiên Đế luôn luôn ăn trên ngồi trước hay sao? Dược Thiên Sầu cơ thịt trên khóe miệng đã tách ra một nụ cười ngây ngô, còn thiếu chút nữa là vỗ tay hoan hô, không nghĩ tới lão nhân gia nầy còn dũng mãnh như thế...

"Hống!" Một tiếng gầm vang vọng thiên địa, Kim Thái quần áo tóc tai hỗn loạn, đột nhiên thoát ra khỏi vòng đấu, nháy mắt rời xa khỏi Tất Trường Xuân, Tất Trường Xuân đồng dạng cũng mạnh mẽ lùi về phía sau. Hai người phiêu phù ở trên không trung đối diện nhau trong quảng trường hoàng kim.

Kim Thái toàn thân kim quang ẩn hiện, rất nhanh đã biến thành Tiên Đế vô cùng uy nghiêm, hai mắt bạo phóng ra tinh quang lăng lệ, nhìn chằm chằm về phía Tất Trường Xuân, sau khi bị đối phương đánh cho tơi bời hoa lá, hắn mới thanh tỉnh lại. Cần thận suy ngẫm, phát hiện ra minh đúng là hồ đồ, biết rõ đối phương cận chiến dũng mãnh, mà chính mình lại bỏ qua sở trường bản thân, áp sát tới cùng đối phương cận chiến, đây không phải là tự chuốc lấy nhục hay sao?

Kỳ thật chuyện này đặt ở trên người nào cũng đều giống nhau, đã thành thói quen ăn trên ngồi trước, đột nhiên bị người chạy tới quyền đấm chân đá trước mặt chúng nhân thủ hạ, tự nhiên theo bản năng là sẽ đánh trả!

Lúc này Tất Trường Xuân cũng cảm thấy tứ chi của minh đều mơ hồ đang run rẩy lên, âm thầm khiếp sợ thân thể của Kim Thái có lực phòng ngự cường hãn, chỉ sợ rằng cao thủ Thần cấp bình thường cũng vô pháp thừa nhận nhiều đòn tấn công nghiêm trọng của mình như hắn đi? Liên tục đánh trúng đối phương mấy trăm chiêu, mà không thể tạo thành thương tổn cho đối phương, nếu còn đánh tiếp cũng chẳng có bao nhiêu nghĩa lý, hao tổn tu vi cũng không thể giành được chiến thắng, kéo dài đi xuống người bất lợi sẽ là chính minh, nên Tất Trường Xuân mới nhân dịp này nghỉ tay.

"Hảo! Hảo! Hảo!" Kim Thái liên tục quát lên ba tiếng hảo, dường như giận quá mà hóa thành cười, thân hình trôi nổi giữa không trung dang rộng song chưởng ra, ôm trọn thiên địa, cất cao giọng nói: "Tiên giới này là của ta... Tiên giới này là của ta! Không một người nào có thể cướp đi! Tòa Tiên Cung này cũng chính là thế giới của ta, trong thế giới của ta những kẻ cuồng đồ đều phải đền tội!"

*****

Thanh âm vừa dứt, cả tòa Tiên Cung nguy nga đồ sộ, hốt nhiên bộc phát ra kim quang nộ xạ vấn thiên, trên không trung lan tỏa ra tầng tầng sóng lãng, cuồn cuộn bay về bốn phương tám hướng phía cuối chân trời. Khí thế chấn thiên hám địa như vậy, làm cho người ta cảm giác như Kim Thái đang muốn xé rách màn trời bình thường.

Nguyên bản chưởng môn các phái đứng ở bên ngoài Tiên Cung quan sát náo nhiệt, đều nhất tề hoảng hốt, uy lực bá đạo bỗng dưng bùng nổ ra trước mắt, muốn tránh cũng không còn kịp, cơ hồ tất cả đều liều mạng phát chưởng ra, ngăn cản tầng tầng sóng xung kích ùa đến.

"Oanh oanh oanh..." Bốn phía xung quanh Tiên Cung nổ vang, xen lẫn theo vô số thanh âm kêu rên thảm thống.

Vạn Bác Thanh râu tóc dựng đứng lên, đang dùng cương khí hộ thân, mạnh mẽ bảo vệ Vạn Linh ngạnh kháng cùng làn sóng xung kích, phía bên cạnh Long Thắng đồng dạng cũng dùng phương pháp này để bảo vệ Long Tiểu Tửu. Hai vị chưởng môn nhân này tu vi cao thâm xem như may mắn, còn những người khác thì không có kết cục tốt như vậy, gần ngàn chưởng môn trong đám người nháy mắt đã bị làn sóng xung kích miều sát, huyết vụ nổ tung thành một đoàn, ngay cả xương cốt cũng đều không thể tìm thấy. Còn những người khác thì hung hăng phún ra một ngụm tiên huyết, chậm rãi rơi xuống bên dưới mặt đất, cũng không hiểu còn sống hay là đã chết!

Tiên Đế nổi giận, máu chảy thành sông! Vạn Linh cùng Long Tiểu Tửu thân hình run như cầy sấy, hai người thoáng liếc mắt đánh giá lẫn nhau, nếu không phải có chưởng môn họp lực bảo vệ, hai người sớm đã tiêu vong ngay cả xương cốt đều không tìm thấy rồi. Hai nữ nhân lúc này đã không còn tâm tình xem nữa, cao thủ đứng đầu giao chiến động một chút đều liên lụy tới rất nhiều người, quả thực là vô cùng đáng sợ, căn bản không phải những người có tu vi nông cạn như hai nàng có thể đứng gần quan sát náo nhiệt!

Nhưng đối với những người có tu vi như Vạn Bác Thánh mà nói, cơ hội ngàn năm một thuở lần này làm sao có thể dễ dàng bỏ qua. Có lẽ hôm nay quan sát đối chiến xong, ngày mai về nghiền ngẫm lập tức có thể đột phá tu vi, hiển nhiên là vẫn muốn chạy đến quan sát náo nhiệt!

Phía bên kia, Dược Thiên Sầu đồng dạng cũng thất điên bát đảo, cả người và Kim Quang Tán đều bay ngược ra phía sau thêm mấy chục thước mới dừng lại, may mắn là Thanh Nương có tu vi Tiên Đế sơ kỳ chống đỡ, nếu không hắn chỉ sợ không chết thì cũng phải trọng thương.

Kim quang trùng thiên, nhanh chóng lùi về bao trùm lấy Tiên Cung, chỉ thấy tòa Tiên Cung khổng lồ, giống như trong nháy mắt bị một chiếc bát lưu ly chụp xuống. Khí thế vừa lui về, Dược Thiên Sầu liền khẩn cấp muốn đến gần quan sát, nếu không bằng vào tu vi của hắn căn bản là vô pháp nhìn thấy rõ ràng từ xa, nhưng Thanh Nương lại từ chối, nói rằng không muốn hai người đi phưu lưu mạo hiếm như vậy... .

Những người đứng bên trong Tiên Cung thật ra đều không tổn thương cái gì, chỉ cảm giác tòa Tiên Cung và Kim Thái cùng gắn kết thành một khối mà thôi. Khắp mọi nơi đều tràn ngập chân khí uy nghiêm lầm lẫm của Kim Thái, mỗi cái giơ chân nhấc tay đều khiến cho Tiên Cung phải chao đảo, tựa hồ như có khả năng quyết định sinh tử của bất cứ người nào đang đứng trong này.

Giờ khắc này, những người đứng bên trong Tiên Cung rốt cuộc đã khắc sâu lý giải, lời nói hùng hồn lúc trước của Kim Thái, quả nhiên là đúng như hắn nói... Tiên Cung này là thế giới của ta, trong thế giới của ta, những kẻ cuồng đồ to gan đều phải đền tội!

Vong Tình đứng trên đỉnh Tiên Cung vẫn mang theo bộ dáng thờ ơ, những biến cố phát sinh trước mắt, căn bản là không thể nào khiến cho hắn mở hai mắt ra.

Minh Hoàng Bạch Khải đứng trước cửa sổ, ngắm nhìn Kim Thái đang phiêu phù

Ừên không trung, hai mắt lóe ra tinh quang, sau đó lại quẳng ném về phương hướng của Tất Trường Xuân...

Đám người xung quanh tuy trong lòng cảm nhận được cỗ lực lượng uy áp khủng bố của Kim Thái, nhưng lại không biết rằng Tất Trường Xuân cả thể xác lẫn tinh thần đều phải hóng chịu cỗ lực lượng uy áp vô cùng vô tận, dưới uy áp cường hãn, hắn cơ hồ là không thể nhích động chân tay, chỉ gian nan vận khởi một thân tu vi lên ngạnh kháng.

Kim Thái ung dung khoát tay áo, quảng trường hoàng kim bị trận chiến lúc trước phá hủy hỗn loạn thành một đoàn, nhưng lúc này trông đã rực rỡ hẳn lên, lại khôi phục nguyên dạng như thường ngày. Theo sau, hắn vươn tay huy trảo ra, ở dưới trọng áp dày vò Tất Trường Xuân nhất thời không chịu nổi, "phốc" một tiếng phun ra một đoàn tiên huyết, cả người như lưu tinh bị Kim Thái huy trảo hút về phía này, căn bản là không còn năng lực chống cự.

"Cuồng đồ lớn mật! Dám khinh nhờn bản tôn, ngươi đã biết tội của ngươi hay chưa?" Thanh âm uy nghi của Kim Thái cuồn cuộn ở trong đất trời.

Tất Trường Xuân toàn thân nặng nề giống như một tòa sơn thiết, chậm rãi ngẩng đầu lên, gian nan nói: "Hoang đường!"

"lớn mật! Dưới pháp giá bản tôn, còn không mau quỳ xuống đáp lời!" Kim Thái phất tay về phía trước, thân hình của Tất Trường Xuân liền rơi xuống bên dưới mặt đất, tạo thành một tiếng nổ rung trời, cả tòa Tiên Cung đều chao đảo lắc lư, Tất Trường Xuân hai chân lún sâu xuống dưới mặt đất, lại phun ra một ngụm tiên huyết, nhưng thà chết vẫn ngạnh kháng không chịu quỳ gối.

Chúng nhân bốn phía xung quanh chứng kiến cảnh tượng này thì không khỏi âm thầm kinh hãi, Tiên Đế quả nhiên là cường hãn, khi tức giận lên, Tất Trường Xuân lúc trước nhìn như khủng bố, mà giờ khắc này căn bản lại không có lực hoàn thủ, sở dĩ chậm chạp không giết hắn... Chúng nhân xem như đã nhìn ra, Kim Thái hiển nhiên là đang muốn vãn hồi lại thể diện lúc trước bị người này tổn thương.

Lúc này Kim Thái mang theo diễn cảm ăn trên ngồi trước, coi rẻ chúng sinh, hờ hững nói: "Không phải ngươi có khả năng mượn dùng oai lực của đất trời đối kháng với bản tôn sao? Ở trong thế giới của ta, đừng hòng muốn khai thông lực lượng trong đất trời, còn không mau quỳ xuống tạ tội, bản tôn cao hứng, sẽ ban thưởng cho ngươi một cái chết thống khoái!"

Sau khi thuyết phục một hồi, rốt cuộc Thanh Nương mới đồng ý tới gần đề quan sát, Dược Thiên Sầu vừa chứng kiến cảnh tượng này, đang muốn phóng xuất ra Tử Hỏa, thì đã thấy quang ảnh âm Dương Ngư theo trong nội thể của Tất Trường Xuân bừng lên, làm cho hắn không khỏi ngẩn ra!

"Chỉ dựa vào ngươi còn chưa thể quyết định nổi sinh tử của lão phu!" Tất Trường Xuân hừ lạnh một tiếng, âm Dương Ngư bơi xung quanh người chậm rãi nâng hắn lên, hai chân hãm sâu dưới mặt đất cũng rút ra, hướng không trung lao vút đi.

Kim Thái sắc mặt khẽ biến, rốt cuộc cũng không còn tâm tư bày ra tác phong đế vương đáng kinh tởm, rất nhanh đã nâng tay ngưng tụ ra một chiếc kim thủ khổng lồ, không chút chần chừ hung hăng trảo tới.

Đúng lúc này, âm Dương Ngư đột nhiên hóa thành Thái Cực hình đồ, đem Tất Trường Xuân bao vây xung quanh. Trào thủ hoàng kim vẫn kích sát tới, có vẻ như là hận không thể trực tiếp bóp nát Tất Trường Xuân ra thành từng mảnh vụn...

"Nhất động phân âm dương, như phong tự bế, bất động càn khôn!" Thanh âm ung dung ngâm xướng của Tất Trường Xuân quanh quẩn ở trong đất trời.

m Dương Thái Cực hình đồ lúc này hồn nhiên xoay tròn xung quanh thân mình của Tất Trường Xuân, khiến cho trảo thủ hoàng kim vô pháp xâm nhấp. Dưới tình huống bất đắc dĩ, trảo thủ hoàng kim liền hóa thành quyền đầu, nhắm thẳng vào Thái

Cực hình đồ mà hung hăng loạn đả...

"Oanh.. , oanh..." Thanh âm chấn hám liên tục vang vọng lên giữa không trung, nhìn động tĩnh kinh người như thế, nhưng căn bản là không hề tạo thành bất cứ thương tổn gì cho Tất Trường Xuân.

Công kích thêm chốc lát, khiến cho Kim Thái có chút nổi giận lôi đình, bất kể hắn ra tay như thế nào, đều vô pháp phá hủy được Thái Cực hình đồ. Dưới cơn giận dữ, Kim Thái đích thân nhào tới, quyền đấm chân đá chưởng khảm chỉ trảo, còn thiếu điều nhào tới dùng răn cắn mà thôi...

Minh Hoàng Bạch Khải đứng trước cửa sổ, nhãn tinh nhìn về phía Tất Trường Xuân đã ngưng trọng hẳn lên, hắn biết rõ lực lượng của Kim Thái cường hãn đến mức nào, so sánh với chính mình còn muốn mạnh hơn vài phần. Nhưng không nghĩ tới, hết thảy chiêu thức đều bị Tất Trường Xuân thoải mái hóa giải như thế, trực giác nói cho hắn biết, âm dương đồ hình kia có thể là một món bảo bối gì đó...

Tất cả chúng nhân đều kinh ngạc, khi nhìn thấy Tất Trường Xuân đứng nguyên hứng đòn, nhãn tình ngắm nhìn âm dương đồ hình dần dần cũng trở nên nóng bỏng, đang nghiền ngẫm xem rốt cuộc nó là cái bảo vật xa xưa gì, cư nhiên có khả năng ngạnh kháng lại công kích dày đặc của Tiên Đế mà không chút sứt mẻ gì, không thể nghi ngở đây chính là một món pháp bảo phòng ngự cực phẩm ah! Nếu như rơi vào tay mình thì...

"Kim Thái! Trận chiến hôm nay sẽ dừng ở đây, ngày khác lão phu đến, tất sẽ phá giải được kim quang thế giới này của ngươi!" Bỗng nhiên Tất Trường Xuân quát lạnh một tiếng, bản thân hắn cũng không có năng lực làm gì nổi đối phương, dù sao mục đích biến hôn lễ của Kim Thái thành tang lễ cũng đã hoàn thành, tiếp tục dây dưa thêm xuống cũng chẳng còn ý nghĩa gì, cho nên khu sử ra Thái Cực hình đồ muốn rời khỏi nơi này.

"Bước vào trong thế giới của ta còn muốn chạy ư? Không đơn giản như vậy đâu!" Kim Thái thần tình dữ tợn, lắc mình chắn trước Thái Cực hình đồ của Tất Trường Xuân.

"Thế giới của ngươi thì đã làm sao?" Tất Trường Xuân diễn cảm lạnh nhạt nói: "Hay là lực phá hoại của ngươi còn mạnh hơn Chư Thiên Kết Giới sao? Lão phu cước đạp âm dương, tạo hóa thiên vạn, bất động càn khôn, ngươi có năng lực gây khó dễ được cho ta sao? Lão phu muốn rời đi, ai có thể ngăn cản!"

"Khẩu khí thật lớn!" Kim Thái cười lạnh, vung tay lên, năm ngón tay chộp xuống dưới mặt đất, chỉ thấy tòa Tiên Cung đang phiêu phù giữa không trung, bỗng nhiên lắc lư dữ dội. Bất thình lình, một chiếc hoàng kim đại bổng xé đất lao ra, trực tiếp rơi vào trong lòng bàn tay của Tiên Đế Kim Thái.

Tất Trường Xuân trông thấy chiếc bổng nằm trong tay đối phương tản mát ra kim quang huyền ảo, đôi con ngươi trong mắt cấp tốc co rút lại, khẽ gật đầu nói: "Xem ra đây chính là binh khí bảo bối của ngươi rồi."

Kim Thái cơ hồ là không nói hai lời, vung bổng hoành ra, lấy xu thế lôi đình đánh tới. Nhưng kết quả vẫn không khác lúc trước bao nhiêu, mỗi khi đánh gần trúng đối phương, thì luôn bị trượt ra ngoài, coi như đánh trúng vào Thái Cực hình đồ, thì lực lượng phản phệ càng cường đại hơn, điều này khiến cho bản thân hắn không sao tưởng tượng nổi.

Đến lúc này, hắn mới hiều ra, cái hình đồ âm dương kia, đích xác là không thể cậy mạnh phá hủy. Mắt thấy trong lúc nhất thời không nghĩ ra biện pháp ngăn cản đối phương bỏ trốn, dưới tình huống cấp bách đành phải quay đầu nhìn lên tầng lầu, trong Tiên Cung, cắn răng quát: "Bạch Khải! Nếu hôm nay không diệt trừ được gã cuồng đồ này, ngày khắc ta cùng ngươi đều sẽ có hậu hoạn khôn lường, ngươi còn muốn đứng xem náo nhiệt tới khi nào nữa đây?"

*****

Lời này vừa nói ra, nhất thời chúng nhân toàn trường đều khiếp sợ...

Bạch Khải?

Người nào là Bạch Khải?

Chẳng lẽ Minh Hoàng Bạch Khải cũng ở đây sao?

Chúng nhân trầm ngâm suy nghĩ, người có thể làm cho Tiên Đế Kim Thái quay đầu về phía sau lên tiếng nhắc nhở như vậy, sợ rằng trừ bỏ cái vị Minh Hoàng Bạch Khải luôn luôn thần bí khó lường, ít lộ diện ra bên ngoài kia, sẽ không còn người thứ hai.

Tất Trường Xuân nghe vậy liền quẳng ném ánh mắt theo phương hướng Kim Thái, lúc này chúng nhân mới phát hiện ở trên cửa sổ tầng lâu cao nhất bên trong Tiên Cung, dường như đang có một bóng thân ảnh màu trắng đứng ở nơi đó.

Vong Tình đứng trên nóc nhà Tiên Cung, bỗng dưng hai mắt ẩn giấu bên dưới mặt nạ mở rạ, đồng dạng cũng hơi kinh động, không dám tin cúi đầu nhìn xuống. Hắn không nghĩ qua có người đang đứng bên dưới chân minh, khoảng cách gần như vậy, mà chính mình ngay từ đầu hoàn toàn không phát hiện ra, tu vi của đối phương hiển nhiên là cao hơn mình một chút, chẳng lẽ Minh Hoàng Bạch Khải, thật sự đang đứng ở phía bên dưới hay sao?

Trước cửa sổ, một vị bạch y thư sinh chân trần phiêu nhiên mà đứng, nhìn tràng cảnh bất phân thắng bại của hai người phía bên ngoài, khẽ lắc đầu mỉm cười. Sau đó, thân hình giống như lăng ba vi bộ, chân đạp hư không bước ra phía bên ngoài.

Bạch y thư sinh này chính là Minh Hoàng ở trong truyền thuyết sao? Tất cả chúng nhân đều mở to mắt ra quan sát đánh giá.

Trên thực tế, mọi người xung quanh noi này, chân chính đã từng gặp qua Minh Hoàng Bạch Khải cũng không có nhiều lắm, lúc này đột nhiên trông thấy một vị bạch y thư sinh phiêu lãng tuấn dật xuất hiện, thì đều có chút kinh ngạc, nhìn người thư sinh kia văn nhược như vậy, chẳng lẽ đúng là cái vị Minh Hoàng danh chấn thiên hạ đây sao?

Đúng là hắn! Dược Thiên Sầu kinh ngạc thầm nghĩ, chợt thấy Bạch Khải nghiêng đầu nhìn tới, hướng mình khẽ mỉm cười gật đầu, xem như là bắt chuyện...

"Hắn là Minh Hoàng Bạch Khải... Không ngờ hắn là Minh Hoàng Bạch Khải..." Vạn Linh sắc mặt nháy mắt trắng bệch, ngắm nhìn Bạch Khải đang lăng không mà bước, lầm bầm tự nói. Trong đầu của nàng rất nhanh đã quay về kí ức nhiều năm trước, trong một cái hang cốc hoang vu, non xanh nước biếc...

Nữ nhân trần truồng: "Ờ Tiên giới không có mấy người dám đối xử với ta như vậy. Ngươi đã làm vậy, cho nên ngươi nhất định phải có trách nhiệm đối với ta."

Bạch y thư sinh: "Ta phải có trách nhiệm đối với ngươi sao? Dường như ta còn chưa làm cái chuyện tình gì quá mức ah! Chỉ ôm một cái, hôn một cái mà thôi, dĩ nhiên còn muốn ta phải có trách nhiệm đối với ngươi sao? Ngươi đừng ép người quá đáng như thế."

Nữ nhân trần truồng: "Ta mặc kệ, thân thể ta chưa từng có nam nhân khác xem qua, ngươi nhìn cũng nhìn rồi, sờ cũng sờ rồi, cho nên ngươi nhất định phải có trách nhiệm đối với ta, nếu không ta sẽ không buông tha cho ngươi."

Bạch y thư sinh: "Khẩu khí thật lớn, thế nhưng còn dám uy hiếp lên trên đầu ta! Nếu ngươi có cơ hội biết ta là ai, bản thân ngươi sẽ hiểu yêu cầu này của ngươi thực quá phận."

Nữ nhân trần truồng: "Đứng lại! Nam nhân dám làm dám chịu, có bản lĩnh thì ngươi hãy nói cho ta biết tên ngươi là gi?"

Bạch y thư sinh: "Tên của ta nói ra sợ ngươi không chịu nổi, ngươi không nên biết vẫn là tốt hơn..."

Trông thấy Minh Hoàng Bạch Khải xuất tràng, Vạn Bác Thánh thần tình khiếp sợ, thoáng quay đầu nhìn tôn nữ đang lầm bầm tự nói. Có chút khó hiểu, thấp giọng dò hỏi: "Linh nhi! Ngươi làm sao vậy? Chẳng lẽ ngươi cũng nhận thức Minh Hoàng Bạch

Tinh Thần Châu Nguồn. Ế http: ///

Khải hay sao?"

Vạn Linh chậm rãi ngẩng đầu lên, diễn cảm thê thảm nói: "Hắn chính là gã nam nhân năm xưa, ta đã kể cho ngài nghe."

"Bạch Khải là nam nhân ngươi nhìn trúng ý sao?" Vạn Bác Thánh giống như nuốt phải trái đắng, diễn cảm đã vượt ra ngoài phạm trù không dám tin, nói.

"Gia gia! Ngài từng nói quạ, chỉ cần là nam nhân Linh nhi tra thích, ngài đều sẽ nghĩ biện pháp giúp Linh nhi giành tới tay..." Vạn Linh biết rõ là không có khả năng, nhưng vẫn ôm hy vọng nói. .

"Ách..." Vạn Bác Thánh thiếu chút nữa đã bị chết sặc, quả nhiên không hổ là cháu gái bảo bối của mình, ánh mắt đủ cao, chọn nam nhân yêu thích, như thế nào lại dám chọn trúng đầu Minh Hoàng Bạch Khải đây? Theo sau, hắn khẽ thở dài một tiếng, lắc đầu cười khổ nói: "Gia gia nằm mơ cũng không dám nghĩ tới, nam nhân ngươi gặp năm xưa lại chính là hắn? Lần này chỉ sợ gia gia đành phải nuốt lời rồi, gia gia quả thực là không có khả năng đó ah! Linh nhi, ngươi vẫn là nên buông tha cái ý tưởng không thực tế này đi."

"Năm xưa, ta cũng không nghĩ qua, hắn lại chính là Minh Hoàng..." Vạn Linh thần tình chua sót, nỉ non nói.

Bạch y thư sinh lăng không bước tới không bao xa, bỗng dưng quay đầu lại nhìn về phía Vong Tình đang đứng trên nóc nhà, nhàn nhạt nói: "Vong Tình! Đứng cao quá cũng không phải là cái chuyện tình gì tốt lắm đâu. Nhân gian có câu, trèo càng cao, đến khi ngã xuống thì sẽ càng đau, ngươi nên hảo hảo nghiền ngẫm đi!"

Vong Tình đứng trên nóc nhà thờ ơ, nhìn chằm chằm xuống bên dưới hồi đáp: "Đa tạ Minh Hoàng điểm giáo! Vong Tình sẽ ghi nhớ kỹ!"

Bạch y thư sinh không nói thêm gì nữa, quay đầu bước thẳng về phía trước, cước bộ không nhanh nhưng mỗi bước lại giống như súc địa thành thốn, nhắt mắt đã đến trước mặt hai người đang giằng co, tạo thành bố cục ba người.

Bạch Khải nhìn người trong hình đồ âm dương, ôn hòa nói: "Tất Trường Xuân! Chúng ta lại gặp nhau rồi."

Hiển nhiên hắn đối với lão gia hỏa vô duyên vô cớ xông vào Minh Hoàng Cung nháo sự này, không có bao nhiêu cảm tình.

Tuy rằng hắn nhận thức Minh Hoàng Bạch Khải, hơn nữa Minh Hoàng đối với hắn cũng bày ra hình dáng ôn hòa, nhưng Dược Thiên Sầu tự biết mối quan hệ còn chưa tốt đến mức, có thể làm cho Bạch Khải buông tha cừu nhân đến phá rối Minh Hoàng Cung.

Song chưởng ần giấu dưới ống tay áo đã xuất hiện hai nhúm Tử Hỏa, phía cuối chân trời chẳng biết từ lúc nào thì đã xuất hiện từng khóm mây đen vần vũ, cuồn cuộn ùa về phương hướng này...

"Đang muốn tìm cơ hội đến Minh Hoàng Cung lãnh giáo, không nghĩ ra có thể gặp được Minh Hoàng sớm như thế này." Tất Trường Xuân khí phái hiên ngang, đôi con ngươi trong mắt tựa hồ lại thiêu đốt lên chiến ý mênh mông: "Xem ra Minh Hoàng cùng Tiên Đế là muốn lưu lão phu ở lại, nếu lão phu từ chối thì thật bất kính, đành phải liều mạng phụng bồi một phen mà thôi!"

Chúng nhân trên trời dưới đất, đều bị hào khí ngút trời của Tất Trường Xuân làm cho rung động, người này lại dám đơn đấu Minh Hoàng cùng Tiên Đế liên thủ ư? Trong khi cảm khái rất nhiều, có người cũng cho rằng Tất Trường Xuân này chỉ là hạng hữu dũng vô mưu, một mình Tiên Đế ngươi còn chưa đánh thắng nồi nữa là...

Vong Tình đứng trên nóc nhà Tiên Cung, cũng bị những lời này làm cho rung động, dường như bị điều gì đó kích phát, chân khí trong nội thể nháy mắt trào dâng lên, đôi con ngươi lấp lánh hàn quang nhìn chằm chằm về phía Tất Trường Xuân...

Bạch Khải nghe vậy hừ lạnh một tiếng, híp mắt nói: "Tất Trường Xuân! Ta vẫn nói câu kia, chỉ cần ngươi thần phục ta, hôm nay ta có thể bảo hộ ngươi rời khỏi đây bình an vô sự."

Lời này vừa nói ra, nhãn tình Kim Thái chợt lóe lên quang mang. Lúc này mây đen từ bốn phương tám hướng đã ùa tới, chúng nhân ngẳng đầu nhìn lên, cảm giác giống như bão táp tùy thời sẽ bùng nổ.

"Ta vẫn nói câu kia." Tất Trường Xuân hai mắt lăng lệ nhìn chằm chằm vào Bạch Khải, cất cao giọng đáp: "Muốn ta thần phục rất đơn giản, hãy giết chết ta, để cho ta ngã xuống dưới hai chân ngươi..."

Thanh âm vừa dứt, sắc trời đã trở nên hôn ấm, trên không trung nhìn không thấy một chút ánh sáng, cả tòa Tiên Cung rạng rỡ hào quang ở trong thiên địa cũng biến thành ảm đạm thất sắc...

"Không cần tốn miệng lưỡi với cái thứ ngu xuẩn này!" Kim Thái không chờ cho Bạch Khải kịp đáp lời, đã trưng bày ra hình dáng dữ tợn, hướng Tất Trường Xuân quát: "Ta đây liền sẽ thành toàn cho ngươi!"

Kim Hà Bổng trong tay Tiên Đế Kim Thái, giống như muốn khai thiên tích địa, hung hăng quét ra.

Tất Trường xuân không nghĩ qua, hắn đường đường là Tiên Đế, mà sẽ ở trước mắt bao người ra tay đánh lén, không quản đến tôn nghiêm của chính bản thân mình như thế. Tất Trường Xuân nằm mơ cũng không nghĩ tới...

Kết quả còn chưa chuẩn bị, cả người Tất Trường Xuân cùng Thái Cực hình đồ, đã trúng phải một gậy bay ngược về phía sau, một ngụm tiên huyết kiềm chế không nổi cuồng phun rạ, Thái Cực hình đồ thiếu chút nữa cũng bị đánh tan. Đứng ngoài phía xa, Dược Thiên Sầu trông thấy bóng thanh ảnh phun đầy máu tươi, đôi con ngươi trong mắt đã trở nên lăng lệ...

Kim Thái cơ hồ đã dồn toàn lực ra tay đánh lên, uy lực không phải là nhỏ, may mắn Tất Trường Xuân phản ứng nhanh nhẹn, Thái Cực hình đồ cấp tốc xoay chuyển, giảm bớt lực đạo, mới không gây thành trọng thương, bất quá thương tích vẫn là không nhẹ!

"Kim Thái! Ngươi là cái thứ tiểu nhân đê tiện." Tất Trường Xuân khóe miệng đầy máu gầm lên, thanh âm chấn động đất trời. Lúc này dường như lão thiên gia cũng đã nhìn thấy, và tức giận với hành động bỉ ổi kia của Tiên Đế Kim Thái, cho nên trong mây đen đã bắt đầu sôi nổi bắn ra vô số những tia điện xà hung mãnh...

Bạch Khải liếc mắt nhìn Kim Thái một cái, bất quá cũng chỉ thoáng qua, dường như đối với hành động của Kim Thái tập mãi đã thành thói quen. Lúc này, Kim Thái đã cầm theo Kim Hà Bổng đuổi giết Tất Trường Xuân, mỗi côn đánh ra đều quấy động bão táp, nhưng lại không còn hiệu quả như lần đầu tiên tập kích, căn bản là vô pháp tạo thành thương tổn cho Tất Trường Xuân.

"Bạch Khải! Ngươi còn chờ cái gì nữa đây? Hay là muốn đợi một ngày nào đó hắn đến san bằng Minh Hoàng Cung, lấy đi cái đầu trên cổ ngươi, ngươi mới ra tay sao?" Kim Thái hung hăng gầm lên một tiếng vang vọng đất trời.

Bạch Khải nghe vậy, hai mắt lóe lên tinh quang, vô thanh vô tức biến mất nguyên tại chỗ. Người còn chưa hiện ra, thì đã thấy cơn mưa quyền ảnh dày đặc đánh lên trên Thái Cực đồ hình quay xung quanh người của Tất Trường Xuân, tốc độ thực dọa người!

Cơn mưa trọng quyền tuy rằng không phá hủy được Thái Cực hình đồ, nhưng vì phải thừa nhận lực lượng cường hãn, cho nên tốc độ của Thái Cực hình đồ đã giảm chậm xuống. Thấy một màn này, Kim Thái hai mắt sáng ngời, mừng rỡ quát: "Hảo! Đúng là như vậy!"

Kim Hà Bổng trong tay liền nhanh chóng quét ra, phá không tập kích đến... !

"Oanh!" Thanh âm bạo nổ rung trời, Thái Cực đồ hình tựa như sập bị phá hủy, Kim Thái mừng rỡ vung côn lên tiếp tục đánh xuống.

Tất Trường Xuân đứng bên trong vòng quay của Thái Cực hình đồ, diễn cảm thanh sắc câu lệ quát: "Nghịch chuyển càn khôn!"

Crypto.com Exchange

Chương (1-1135)