Vay nóng Tinvay

Truyện:Toàn Chức Cao Thủ - Chương 0518

Toàn Chức Cao Thủ
Trọn bộ 1719 chương
Chương 0518: Ruồi độc quấn thân
0.00
(0 votes)


Chương (1-1719)

Siêu sale Shopee


Edit: Dưa Beta: Kha

Cửa ra vào đấu trường của mỗi thành chủ tại Thần Chi Lĩnh Vực đột nhiên đều trở nên ồn ào huyên náo. Người chơi bốn phương tám hướng sau khi biết đến tin tức này liền nhao nhao chạy tới đấu trường để vào xem quyết đấu.

Thành thực mà nói, ít nhất các tuyển thủ chuyên nghiệp đều cống hiến vài trận cho mọi người vào mỗi tuần. Còn mấy cao thủ của công hội thì sao? Tuy gần gũi với người chơi bình thường hơn một chút, nhưng người từng được xem họ đối kháng PK thì lại không nhiều lắm. Giờ nghe được tin tức như vậy, người đến cổ vũ cho gà nhà, người tới hóng hớt, người mượn cơ hội để cá độ, hạng người nào cũng có, toàn bộ chạy đến đấu trường. Đến nơi rồi lại cùng hướng về một phòng, thoáng cái đã chen chúc tấp nập.

Tám công hội lớn cũng cố ý đợi khán giả nhiều lên, thấy được kha khá mới chuẩn bị thi đấu. Trình tự quyết đấu được bọn họ xác định bằng cách tung xúc xắc, đã quyết định xong từ trước, lúc này lên sân đầu tiên chính là Yên Vũ Lâu đấu với Trung Thảo Đường, cao thủ hai bên phái ra đều đã đứng trên sân.

Diệp Tu mượn máy tính của Trần Quả để hóng hớt, nhưng lại chẳng thèm để ý đến quá trình đấu đá, vừa thỉnh thoảng liếc sơ vừa gửi tin cho Ngụy Sâm: "Nếu như cuối cùng phải đụng độ Lam Khê Các, ông có thấy áp lực không?"

"Nói nhảm, tất nhiên là có, không thấy bố thuộc Lam Khê Các à? Nếu như bị đá khỏi công hội thì tổn thất lớn rồi, phúc lợi của công hội lớn tốt thế nào, chú mày hẳn là biết."

"Quả nhiên mất nết." Diệp Tu khinh bỉ.

"Đệt, đây gọi là tố chất chuyên nghiệp, mày gặp Gia Thế sẽ nể tình cũ mà nương tay à?" Ngụy Sâm nói.

"Còn phải xem gặp ai đã." Diệp Tu nói.

"Hừm~" Ngụy Sâm không cho là đúng.

Diệp Tu tiếp tục thỉnh thoảng nhìn ngó trận đấu, hắn vẫn đang tập trung loanh quanh trong đầm lầy Răng Độc. Vừa không mong bị tám công hội lớn phát hiện, vừa không muốn cách phạm vi của chúng quá xa.

Mà đầm lầy Răng Độc hôm nay cũng rất yên tĩnh. Tám công hội lớn cũng sợ rắc rối, cho nên khi nói muốn quyết thắng thua cũng không để lộ ra là BOSS nào. Bản đồ Thần Chi Lĩnh Vực rộng lớn, cứ thế mà tìm thử thì hoàn toàn không khoa học. Còn những công hội câu lạc bộ khác cho dù lúc này có được tình báo, chứng kiến thái độ của tám nhà kia, như Diệp Tu đã nói, bọn họ biết giờ muốn xin một chân thì cũng đã muộn, đành không đến gây thêm thị phị nữa.

Trên đấu trường, tám công hội cũng không hoàn toàn dựa theo phương thức thi đấu chuyên nghiệp. Nếu đánh y hệt như thế sẽ rất lâu, bọn họ cũng không muốn lãng phí thời gian. Cuối cùng chỉ quyết định dùng một trận thi đấu đoàn đội để quyết thắng thua, quy tắc thì hoàn toàn tương tự với thi đấu chuyên nghiệp. Năm đối chiến năm, thêm một người bổ sung thay thế.

Bởi vì đây là trận đấu bất chợt, nhanh chóng tổ đội rồi ra trận, để cho công bằng, bản đồ cũng chọn ngẫu nhiên, cho nên hai bên đều không có bố trí chiến thuật gì. Lên sân liền trực tiếp thẳng tưng mà đập nhau, cuối cùng Yên Vũ Lâu không chống đỡ được, bị Trung Thảo Đường đánh bại, là nhà đầu tiên bị đá ra khỏi hội.

Mặc dù Yên Vũ Lâu có hơi mất mát nhưng cũng không quá đau khổ. Lấy thực lực của họ, muốn giành được BOSS trong cuộc hỗn chiến giữa tám công hội cũng là cơ hội rất xa vời. Hiện tại bị loại bỏ bằng cách này cũng không khó tiếp nhận.

"Yên Vũ Lâu thua." Diệp Tu đưa tình báo cho Ngụy Sâm.

"Hiện giờ chưa vội động thủ đúng không? Chờ thêm chút, chúng ta cũng chuẩn bị nhiều hơn. Đợi đến lúc đột nhiên có một kết quả ngoài dự liệu, thế càng tốt." Ngụy Sâm vô cùng bỉ ổi nói.

"Đợi tin tức." Diệp Tu cũng không nhiều lời.

Trận đấu sau đó lại là Lam Khê Các đấu với Mưu Đồ Bá Đạo. Kết quả là Mưu Đồ Bá Đạo thua trận. Tưởng Du là người đề xuất phương án, mặc dù đã đến bước này nhưng mọi người vẫn còn nghi ngờ. Lúc này thấy Mưu Đồ Bá Đạo bị loại nhanh như vậy cũng hơi tin tưởng là Tưởng Du không mưu tính gì.

Tưởng Du cũng tỏ ra phong độ, cười ha ha một tiếng, biểu thị tuân thủ ước định.

Rồi sau đó Gia Vương Triều đấu với Bách Hoa Cốc, Gia Vương Triều thắng.

Luân Hồi đấu với Đạp Phá Hư Không, Luân Hồi thắng.

Bốn công hội bị loại bỏ, kết quả này không có gì ngoài ý muốn. Bốn trận đều đánh rất nhanh, nhưng có nhanh mấy cũng mất một tiếng. Phía Ngụy Sâm hớn hở dành một tiếng để bố trí, vô cùng bận rộn. Còn bốn công hội bên này đã bắt đầu hiệp đấu mới. Vì mục đích tuyên truyền làm chứng đã đạt được, bọn họ quyết định tiết kiệm thời gian, mở thêm một phòng đánh cùng lúc hai trận.

Luân Hồi đấu với Trung Thảo Đường.

Gia Vương Triều đấu với Lam Khê Các.

Trận đầu tiên có kết quả trước, Luân Hồi đánh thắng Trung Thảo Đường, từ trên xuống dưới đều mừng rỡ không thôi. Bên này vừa có kết quả, tất cả người xem lập tức tản đi, toàn bộ chạy sang hướng kia. Trần Quả cũng đi theo, ngó nghiêng, bên kia cũng sắp kết thúc, Lam Khê Các lúc này đang yếu thế.

"Sắp ra tay được rồi đấy." Diệp Tu đưa tin tức cho Ngụy Sâm.

"Tình hình thế nào?"

"Trung Thảo Đường, Lam Khê Các." Diệp Tu nói.

"Móa, có Lam Khê Các thật á?" Ngụy Sâm hỏi.

"Tố chất chuyên nghiệp." Diệp Tu nhắc nhở.

"Đệch, thì chiến!" Ngụy Sâm trả lời, rồi không nói gì nữa. Trong rừng lúc này, tám công hội đã ngừng thay phiên tuần tra, sau khi xác nhận không có phần tử quấy rối bèn trở về giám thị BOSS. Bên Ngụy Sâm cũng chuẩn bị gần xong. Đây là một tiếng vất vả của gã đó! Dụ đám quái đi về hướng mình cần không phải chuyện dễ dàng. Ưu thế lớn nhất của Ngụy Sâm chính là đám đàn em đều ngồi cạnh gã, có thể chỉ huy tận tay, không được thì tự mình làm, cuối cùng mới duy trì được tình trạng mong muốn. Nay nhận được tin tức từ Diệp Tu, Ngụy Sâm lập tức chọn mấy người để bọn họ động thủ.

Mấy tên này cũng đã mất kiên nhẫn từ lâu, lúc này được phép động thủ, tí nữa thì hò reo. Họ vội vàng điều khiển nhân vật móc khói đuổi trùng từ trong túi ra, ném về phía vị trí mà Ngụy Sâm bắt họ ghi nhớ n lần.

Khói đuổi trùng vừa ném ra, chợt nghe tiếng vo ve vang lên, tiếng đám ruồi độc nho nhỏ bay cứ như tiếng sấm rền, có thể thấy bọn này tụ tập nhiều đến nhường nào.

Ruồi độc đếm không hết theo khói đuổi trùng bay ra từ đầm lầy Răng Độc, tràn ngập khắp nơi nhưng lại bay theo một hướng thống nhất. Đành chịu, hướng kia có khói đuổi trùng, muốn tránh xa chút thì chỉ có một hướng thôi!

Âm thanh vo ve liên tục không ngừng đã khiến những người chơi phía trước giật mình. Ai nấy vừa quay đầu nhìn đã hoảng hồn.

"Đệt, ruồi độc ở đâu ra mà lắm thế?"

Hành động của Ruồi Độc nhanh tới mức nào chứ! Thoáng cái liền tới rồi. Mấy người anh em của Ngụy Sâm đã ẩn tên công hội từ trước, liên tiếp ném thêm vài cái khói đuổi trùng rồi bỏ trốn mất dạng.

Khói đuổi trùng mặc dù hữu hiệu, nhưng những người chơi công hội gặp tập kích dùng nó lại không đạt được mục đích như mình hy vọng. Đây chỉ là một loại khói mà trùng độc không thích mà thôi, không phải thuốc diệt trùng, nếu bị khói này vây quanh, ruồi độc sẽ giống ruồi không đầu bay loạn, không bị thương gì. Nếu có người tiếp cận, nó cắn thì cứ cắn, chích thì cứ chích.

Người chơi không ý thức được điều này sẽ nhận được bài học bằng máu. Anh giai này hẳn là theo bản năng vội vàng quăng khói đuổi trùng ra, ngờ đâu ruồi bị khói vây quanh, dù bay loạn vẫn xông về phía gã, cũng không biết có bao nhiêu con, mới nhào lên mấy con mà người chơi này đã ngã xuống.

Đó cũng là chỗ đáng sợ khác của loài quái này. Vì kích cỡ nhỏ, lại có thể bay, một khi đồng loạt bay ra tấn công, quy mô vượt xa đám quái thường. Đây cũng là một nguyên nhân quan trọng để chiến thuật của Diệp Tu và Ngụy Sâm có thể tiến hành. Nếu đây là đám quỷ lùn chen thành hàng nháo nhào xông tới, cho dù số lượng nhiều cũng không có lực sát thương như vậy. Giống kiểu người chơi vây đánh BOSS vậy, dù có ngàn vạn người, chẳng phải cũng chỉ có vài người mới có thể đứng cạnh BOSS thôi sao?

Mà loài quái như ruồi độc khỏi phải phiền não chuyện này. Nó bay trên cao dưới thấp, bay trái bay phải, công kích cùng lúc từ trên xuống dưới, từ trái sang phải một trăm tám mươi cách, tổn thương tuy nhỏ cũng đủ một phát chết luôn. Người chơi cấp 70, bọn nó cấp 65, còn lâu mới phớt lờ tổn thương của bọn nó được. Hơn nữa công kích của chúng còn có tỉ lệ gây ra tổn thương trúng độc, không thấy thi thể người chơi vừa bị nhắm trúng đã hiện màu xanh lè rồi à?

Một người bị thịt, những người khác sợ hãi. Người thứ hai nghênh tiếp là một kỵ sĩ, theo bản năng giơ khiên lên.

Tiếng leng keng lập tức vang lên không dứt, ruồi độc nhao nhao đập vào khiên, người nghe chợt cảm giác an toàn hơn hẳn. Nhưng mặt người hứng lấy thì đã dần chuyển sang vàng vọt. Đây là trò chơi, đem khiên cản Ruồi Độc không thể không có tổn thương. Tác dụng của khiên chỉ làm giảm phần trăm tổn thương mà thôi. Mà lúc này ruồi độc lại nhiều đến thế, tiếng leng keng vang lên chói tai. Kỵ sĩ thấy sinh mạng của mình tụt thẳng xuống, sợ tới mức vội vàng quay đầu kêu to mục sư.

Vừa quay đầu nhìn, mục sư cũng đang bị ruồi độc dí chạy trối chết! Ruồi độc chủ động kết thù hận, nào biết điều mà xáp lá cà một mục tiêu, lúc này đã sớm tìm bừa một người phóng qua. Có một con thì người chơi chả sợ, nhưng cả một bầy thì chỉ có nước chạy trối chết.

Loài quái này đột nhiên xông đến, tất cả mọi người không hề phòng bị. Số lượng nhiều, tổn thương cao, trong nháy mắt cả đống người ngã xuống, những người còn lại mới vội vàng bày trận phòng bị. Cũng không đến mức vì một đám tiểu quái xông tới liền khiến cả đoàn bị diệt.

Tin tức về lần tập kích này nhanh chóng truyền đến tai các vị hội trưởng vẫn đang ở đấu trường, mà công hội gặp phải tập kích chính là công hội Luân Hồi vừa mới tiến vào trận chung kết còn đang vui mừng hớn hở.

"Cái gì!!" Hội trưởng công hội Luân Hồi – Tam Giới Lục Đạo nhận được tin tức lập tức nổi giận, không chút nghĩ ngợi liền nghi ngờ Trung Thảo Đường vừa mới bị bọn họ đánh bại. Công hội của chúng vì mình mà mất đi cơ hội, khó tránh khỏi tức giận. Nghĩ kĩ lại, khi bắt đầu thành lập ước định, Trung Thảo Đường lúc ấy đáp ứng hơi miễn cưỡng. Giờ lại có tin ruồi độc công kích. Hẳn rồi! Dù sao ước định đều được lập post làm chứng rồi, trắng trợn mà làm thì tuyệt đối không thể, chắc chắn phải âm thầm động tay động chân.

"Hèn hạ!" Tam Giới Lục Đạo đã nổi giận mắng to, đám hồi trưởng khác cũng nhận được tin tức, lập tức biết được Tam Giới Lục Đạo đang mắng ai. Tưởng Du là người đề xuất phương án lần này, vội ra mặt trấn an: "Hội trưởng Tam Giới đừng vội, còn chưa rõ sự tình mà!"

"Tám công hội cùng nhau dọn đường, không thể có vấn đề, không phải người của mình động tay động chân thì còn ai vào đây? Đừng bảo chuyện ruồi độc công kích là hệ thống ngẫu nhiên thả ra, lừa mấy con gà khu 10 đấy à!" Tam Giới Lục Đạo tức giận nói.

Tưởng Du đang định tiếp tục khuyên bảo, bỗng nhiên có tin tức báo lại: Công hội nhà mình cũng gặp phải công kích tương tự từ ruồi độc, hơn nữa, Lam Khê Các bắt đầu giết BOSS rồi!


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1719)