← Ch.1126 | Ch.1128 → |
Edit & beta: Lá Mùa Thu
5s đếm ngược trôi qua rất nhanh. Không cần bàn cãi, trận solo này là màn gay cấn đầu tiên của hôm nay. Hai tuyển thủ hạng sao, hai nhân vật hạng sao. Tuy hào quang ngôi sao của Trâu Viễn vẫn có thành phần nhất định là do xử sự cảm tính của fan Bách Hoa, nhưng trải qua mùa giải trước, năng lực của cậu đã bắt đầu được quan tâm và công nhận rộng rãi, bản thân cậu cũng càng lúc càng tự tin hơn.
Vào trận, Trâu Viễn lập tức khiển chuyên gia đạn dược Hoa Phồn Tự Cẩm thuộc về riêng mình phóng ra giữa bản đồ.
Phồn Hoa Huyết Cảnh.
Chiến đội Bách Hoa bảo rằng muốn tái hiện tổ hợp ngày cũ, nhưng tiếc thay, trên đời này chỉ có một Trương Giai Lạc, cũng chỉ có một Tôn Triết Bình, cho nên Phồn Hoa Huyết Cảnh chỉ có một, và duy nhất một mà thôi.
Tái hiện Phồn Hoa Huyết Cảnh là nguyện ước tốt đẹp của Bách Hoa, hoặc có thể nói là viễn cảnh mà họ vẽ nên cho fan nhìn thấy. Trên thực tế, Trâu Viễn có phong cách riêng, Vu Phong cũng khác với Tôn Triết Bình, hai người bọn họ làm cách nào cũng không thể đánh ra lối phối hợp của Trương Giai Lạc và Tôn Triết Bình.
Thế thì sao? Thứ không thể phục chế chưa chắc là thứ mạnh nhất. Vu Phong từ ban đầu đã không quá hứng thú với việc tái dựng gì đó. Hắn xuất thân từ một Lam Vũ đã có sẵn cúp quán quân trong tay, đến Bách Hoa là để kiến lập nên một thời đại hoàn toàn thuộc về mình. Hắn tuyệt đối không đến đây để trở thành tấm giấy can cho bất cứ ai.
Nửa giai đoạn đầu mùa giải thứ chín, chiến đội Bách Hoa miễn cưỡng tái hiện cái gọi là Phồn Hoa Huyết Cảnh nhưng lại không đạt được thành tích quá cao. Sau đó, Vu Phong và Trâu Viễn cùng nhau chỉnh đốn, dùng lối đánh mình quen tay nhất, thoải mái nhất để phối hợp, để chiến đấu, thành tích của chiến đội Bách Hoa lập tức có khởi sắc.
Đến hôm nay, hai người sẽ không hoang mang thêm nữa. Họ muốn dùng cách của bản thân, vượt qua cái bóng tiền bối để lại, tạo thành một tổ hợp thuộc về chính mình. Tuy bây giờ ngoại giới vẫn đang gọi cặp đôi hợp tác bọn họ là Phồn Hoa Huyết Cảnh, nhưng họ có niềm tin, nhất định sẽ có một cái tên khác chỉ dành cho mình.
Ôm niềm tin ấy, Trâu Viễn cùng Bách Hoa nghênh đón mùa giải mới.
Lượt đấu đầu họ gặp đúng Nghĩa Trảm, gặp đúng một trong hai người đã sáng tạo nên Phồn Hoa Huyết Cảnh ngày xưa: Tôn Triết Bình. Lượt đấu đó, Tôn Triết Bình lấy về 1 điểm từ đấu solo. Tuy đối thủ của hắn không phải Trâu Viễn, cũng không phải Vu Phong, nhưng ngoại giới cứ khăng khăng thích đem họ ra so sánh kiểu tiền bối vs hậu bối. Nghĩa Trảm thua sạch toàn đội, lại càng tôn lên 1 điểm của Tôn Triết Bình như hạc giữa bầy gà. Dư luận nói, dư luận viết, như thể hắn mới là người thắng.
Những lời lẽ thiếu suy xét đó khiến Trâu Viễn rất bó tay. Tuy vậy, những gì cậu có thể làm vẫn chỉ là nghiêm túc thi đấu.
Phải giành về 1 điểm thật đẹp! Trâu Viễn ngầm đặt mục tiêu cho mình. Tuy đối thủ trước mắt cũng khó đối phó, nhưng càng khó, 1 điểm ấy sẽ càng có giá trị.
Hoa Phồn Tự Cẩm sắp chạy đến giữa bản đồ. Trâu Viễn đã nhìn thấy Mộc Vũ Tranh Phong tiếp cận mình theo hướng đối diện.
Mộc Vũ Tranh Phong vốn cũng là nhân vật cấp siêu sao, nhưng khi từ vòng khiêu chiến quay về, mọi người bỗng phát hiện tốc độ đắp đồ của cô không đúng với trình tăng trưởng mà một nhân vật hạng sao nên có. Nhân vật hạng sao luôn nằm trong danh sách chăm sóc trọng điểm khi game cập nhật max level mới. Thời điểm Hưng Hân hốt về Hải Vô Lượng và thăng cấp vũ khí bạc Kính Nguyệt của hắn lên 75, đó chính là lúc món vũ khí cuối cùng của toàn bộ nhân vật hạng sao thành công cán mức 75. Các trang bị bạc khác trên người thì dao động tùy tình hình mỗi chiến đội.
Thế nhưng nếu nhìn vào Mộc Vũ Tranh Phong - ngôi sao bậc thầy pháo súng rất có tuổi nghề trong Liên minh - sẽ thấy tình hình vũ trang của cô rất tủi, bởi vũ khí Thôn Nhật là món trang bị bạc 75 duy nhất trên người cô. Hiển nhiên Mộc Vũ Tranh Phong đã rơi ra khỏi danh sách trọng điểm cập nhật level 75 của Gia Thế, dù rằng Gia Thế cũng có khổ tâm chứ không phải không: Giai đoạn đó họ cực kỳ thua kém trong cuộc chiến giành vật liệu.
Lúc này so trình đắp đồ của hai nhân vật hạng sao, Hoa Phồn Tự Cẩm trông ngon zai hơn Mộc Vũ Tranh Phong nhiều. Năm món trang bị bạc 75, đặt vào hiện tại đã đủ vênh mặt ra đường.
So nhân vật, Bách Hoa chiếm ưu thế áp đảo.
Còn trạng thái? Tô Mộc Tranh suốt cả một năm không đánh giải chuyên nghiệp, mà Trâu Viễn trong một năm nay lại gặt hái kinh nghiệm lên level toàn diện, từ kỹ thuật, ý thức, thậm chí phong độ cá nhân. Xem ra về mặt trạng thái tuyển thủ, Bách Hoa cũng ngồi kèo trên.
Những phân tích này đã được Bách Hoa thực hiện trước trận. Giờ đây đối mặt với Tô Mộc Tranh, Trâu Viễn tự tin mười phần, không cần di chuyển chiến thuật vòng vèo gì cả mà lao lên đón địch trực diện luôn.
Nhưng Tô Mộc Tranh thì khác. Cô vừa phát hiện Hoa Phồn Tự Cẩm thì lập tức đổi hướng.
Trâu Viễn tự tin nhưng không tự đại, thấy Tô Mộc Tranh thận trọng né mình, cậu cũng không vội vàng ham chiến. Trận solo thứ ba này sử dụng một tấm bản đồ đường phố nhỏ hẹp, nói trên lý thuyết là không hề phù hợp cho nghề tay dài phát huy sở trường, bởi quá dễ để luồn lách dưới những chướng ngại che chắn, chẳng qua hai bên đều là nghề súng nên khó thể nói ai lời hơn ai. Vấn đề ở chỗ đây là sân nhà Hưng Hân, bản đồ do Hưng Hân chọn. Tô Mộc Tranh không phải gà con lon ton, thậm chí kinh nghiệm của cô còn phong phú hơn Trâu Viễn. Cô đã chọn bản đồ này nghĩa là có kế hoạch sẵn cho nó, hành động né tránh và di chuyển của cô rõ ràng đang muốn lợi dụng đặc điểm bản đồ. Thế nên Trâu Viễn không đuổi theo một cách sơ suất. Cậu cố gắng quan sát thật kỹ con phố đang đứng rồi mới quyết định vòng ra phía trước chặn đường.
Sau khi Hoa Phồn Tự Cẩm cũng đổi hướng như Mộc Vũ Tranh Phong, nhà thi đấu bỗng xôn xao. Khán giả với góc nhìn thượng đế phát hiện Mộc Vũ Tranh Phong chỉ trốn về phía sau thôi chứ không hề di chuyển. Cô ở yên đó cho đến khi Hoa Phồn Tự Cẩm bỏ đi thì đột nhiên lẻn ngược đến sau lưng Hoa Phồn Tự Cẩm.
Vinh Quang không phải CS, không cho phép một hit về làng bằng headshot. Tuy nhiên, cao thủ đã quyết đấu với nhau thì một hit chủ động đầu tiên có khả năng sẽ giúp một bên chiếm ưu thế luôn cả trận. Nhìn theo trước mắt, Tô Mộc Tranh chắc chắn có ưu thế đó. Mộc Vũ Tranh Phong lặng lẽ vòng ra sau Hoa Phồn Tự Cẩm, vác pháo chuẩn bị thông ass.
Ai ngờ Hoa Phồn Tự Cẩm cũng đột nhiên dừng bước đứng lại trên ngõ hẹp, như đang suy xét gì đó. Hình chiếu 3D không thể hiện mấu chốt nào, nhưng khi theo dõi từ góc nhìn của Hoa Phồn Tự Cẩm trên màn hình lớn, mọi người mới thấy cậu hơi nghiêng mình, khéo léo trải rộng tầm nhìn hai phía. Thì ra Trâu Viễn không hề lơ là sau lưng. Cậu đã chuẩn bị sẵn và đứng đây chờ cả hai khả năng xảy ra.
Lối xử lý này không giúp cậu cướp thế chủ động nhưng ít nhất cũng không cho đối thủ chiếm được lợi. Cục diện đã quay về tình huống mặt đối mặt như lúc đầu. Một cách nào đó, việc này còn nói lên sự tự tin của Trâu Viễn.
Tô Mộc Tranh vô phương đoán biết Trâu Viễn đang nghĩ gì. Mộc Vũ Tranh Phong vừa vòng qua lập tức rơi vào tầm nhìn của Hoa Phồn Tự Cẩm, nhưng khi thấy Hoa Phồn Tự Cẩm đứng yên tại chỗ như rớt mạng, Tô Mộc Tranh cũng không tránh đi nữa, quả quyết tấn công luôn.
Đánh lén bất thành, đôi bên sắp va chạm hỏa lực chính diện. Tình thế trận đấu đang diễn tiến theo mong muốn của Trâu Viễn. Cậu cảm thấy phấn chấn hẳn lên, định đọ súng với Tô Mộc Tranh một phen ra trò, ngờ đâu Hoa Phồn Tự Cẩm chỉ mới bước lên hai bước, còn chưa kịp bắn phát nào, Mộc Vũ Tranh Phong đằng kia đã bắt đầu thả chiêu khống chế hỏa lực mạnh. Trâu Viễn không thể không né, mà né thì rơi vào bị động ngay.
Bậc thầy pháo súng là một nghề mà bắn phát nào phát ấy đều có AoE, kể cả hit đánh thường. Nó chẳng có kỹ năng nào tấn công một mục tiêu cả, toàn bộ đều là các chiêu cày bản đồ, chỉ khác biệt ở chỗ AoE rộng hay hẹp thôi.
Trâu Viễn phát hiện mình đã mắc sai lầm. Ở vị trí đang đứng, cậu khẽ nghiêng người là quan sát được đầy đủ hai đầu, có thể tưởng tượng cái ngõ này hẹp đến bao nhiêu. Trong phạm vi đó, hỏa lực của bậc thầy pháo súng ập xuống là khỏi né nhe con.
Vị trí đang đứng...
Trâu Viễn sực nhận ra mình đã chọn một vị trí quá bất lợi, bị bậc thầy pháo súng đánh ở đây khác nào đóng cửa thả chó, hoặc rách mông hoặc đứt quần. Không thể chạy tới trước, Trâu Viễn đành khiển Hoa Phồn Tự Cẩm lùi gấp về sau dù biết rằng điều đó cực khó. Khoảng cách tấn công của bậc thầy pháo súng đứng đầu 24 nghề, Mộc Vũ Tranh Phong lại là nhân vật hạng sao thường xuyên áp dụng đấu pháp phối hợp Pháo Bình Phong ở Gia Thế, cho nên thuộc tính trang bị cô mặc còn cộng thêm tầm bắn. Muốn kéo dài cự ly thoát khỏi nòng pháo của cô? Nói nghe dễ quá!
Trâu Viễn khó thể đào thoát chỉ bằng di chuyển. Hỏa lực đã đổ xuống đầu, Hoa Phồn Tự Cẩm cắn răng ăn pháo mà ném ra hai quả lựu đạn. Một quả nổ ngay lập tức, vài màn hình trong nhà thi đấu đã chói lóa hết nhìn thấy gì.
Là Đạn Pháo Sáng! Mộc Vũ Tranh Phong bị ảnh hưởng nặng. Những màn hình bị chói sáng lên đều chiếu theo góc nhìn của cô. Thế nhưng hỏa lực vẫn không ngừng...
Dưới tình trạng đó, Mộc Vũ Tranh Phong vẫn cứ vai khiêng trọng pháo, rải hỏa lực dày đặc xuống phía trước mặt. Quả lựu đạn còn lại Hoa Phồn Tự Cẩm ném ra là Đạn Khói, khói đang nồng nặc bốc lên trong ngõ nhỏ, nhưng Đạn Pháo Sáng còn không ngăn được Tô Mộc Tranh nã pháo thì mớ khói mù cản tầm nhìn có thể trở thành chướng ngại với cô ư?
Không hề.
Mộc Vũ Tranh Phong bị cả màn khói bọc lấy, nhưng bước chân cô vẫn không hề dừng, hỏa lực cũng không hề gián đoạn. Nã pháo trong ngõ nhỏ này, xem ra cô cũng chẳng cần nhắm kỹ. Đạn Pháo Sáng hay Đạn Khói đều chỉ là cái muỗi, chả ích lợi gì.
Khán giả trố mắt. Trình tấn công phải thành thạo bao nhiêu mới có thể bắn trong điều kiện mù hoàn toàn như thế?
Khắp nhà thi đấu vang lên một tràng pháo tay. Dĩ nhiên Trâu Viễn không nghe thấy, nhưng lòng tự tin của cậu đã bắt đầu len vào một chút bối rối. Dưới cái nhìn của khán giả, Đạn Pháo Sáng và Đạn Khói đều không ảnh hưởng đến thế tấn công của Mộc Vũ Tranh Phong, nhưng thân là người trong trận, chỉ Trâu Viễn mới biết: Thực tế là có! Đúng vào giây phút tầm nhìn bị lóa sáng, công kích của Tô Mộc Tranh bỗng hổ báo hơn hẳn, phạm vi hỏa lực che phủ cũng rộng hơn hẳn. Dưới tình huống thế này, cô bất ngờ lại đánh chủ động hơn bao giờ hết.
Có điều, Trâu Viễn cũng không dễ dàng chịu thua. Từ khi dần dần xác lập tự tin cho mình, phong cách đánh của cậu cũng dần dần cứng cỏi hơn. Đạn Pháo Sáng và Đạn Khói là những kỹ năng hoàn toàn có thể tạo ra bước ngoặt chuyển biến trận đấu, Trâu Viễn không muốn phí phạm. Tô Mộc Tranh không bị vấn đề tầm nhìn ảnh hưởng, vậy mình dùng công kích mà quấy rối đi!
Hoa Phồn Tự Cẩm không lùi, vững bước tiến tới.
*****
Edit & beta: Lá Mùa Thu
Cắn răng gánh bao nhiêu áp chế từ hỏa lực của Mộc Vũ Tranh Phong, Hoa Phồn Tự Cẩm không lùi mà còn tiến về phía trước, muốn xông vào khoảng cách mà cậu có thể đánh được.
Nếu dưới tình huống thông thường, hành động của Trâu Viễn tất nhiên sẽ khiến Hoa Phồn Tự Cẩm ăn dame cực lớn, có thể qua khỏi lưới hỏa lực của Mộc Vũ Tranh Phong hay không là cả một vấn đề. Thế nhưng bây giờ vẫn đang trong thời gian tác dụng của Đạn Pháo Sáng và Đạn Khói, thế tấn công của Mộc Vũ Tranh Phong được duy trì toàn là nhờ vào trình thạo nghề của Tô Mộc Tranh. Trâu Viễn không tin cô có thể nhắm trúng mọi nơi mình đi khi đang bị che khuất tầm nhìn như thế.
Hoa Phồn Tự Cẩm lao lên, quả nhiên Mộc Vũ Tranh Phong không hề điều chỉnh thế tấn công của mình. Tô Mộc Tranh chỉ cố gắng mở rộng phạm vi hỏa lực bao phủ, bị khuất sight, cô thật sự chẳng cách nào nắm được hướng di chuyển của Hoa Phồn Tự Cẩm để bắn chính xác.
Thế tấn công thiếu linh động như vậy không làm khó được một Trâu Viễn hiện đã là tuyển thủ át chủ bài với lòng tự tin tuyệt đối. Hoa Phồn Tự Cẩm chịu sát thương, cuối cùng vào được phạm vi chuyên gia đạn dược có thể công kích. Giơ súng, một viên Đạn Băng lên nòng, Trâu Viễn đang chuẩn bị bắn ra bỗng nghe thấy ba tiếng pháo rầm rầm rầm vang lên. Pháo Chống Tăng phun chiếc lưỡi rực lửa bay đến trước mặt cậu.
Trâu Viễn cả kinh. Hiệu ứng Đạn Pháo Sáng vẫn chưa tan biến, sao Tô Mộc Tranh biết hướng di chuyển của mình?
Dĩ nhiên Hoa Phồn Tự Cẩm cũng có thể ăn luôn sát thương từ Pháo Chống Tăng, nhưng vấn đề là lực chấn động sinh ra khi pháo nổ sẽ khiến nhân vật lay chuyển và không thể công kích. Đây là một đặc thù rất lớn của các nghề hệ súng, dù chỉ một hit bắn bình thường nhất, chỉ cần trúng mục tiêu đều sẽ gây ra hiệu ứng đông cứng cục bộ. Bậc thầy pháo súng có hỏa lực mạnh nhất trong hệ, cũng thể hiện đặc điểm này rõ ràng nhất.
Vì thế Trâu Viễn đành cho Hoa Phồn Tự Cẩm lách người né tránh, bên tai lại tiếp tục nghe một loạt tiếng rầm rầm rầm. Mộc Vũ Tranh Phong bắn một chiêu Pháo Hỏa Tiễn theo cung bắn thấp, nổ thành đầu đạn tung tóe rơi xuống.
Thấy vậy Trâu Viễn mới hiểu chuyện gì xảy ra. Trên thực tế Tô Mộc Tranh không hề nhìn thấy hành động của Hoa Phồn Tự Cẩm đâu, cô chỉ biết rõ cái gì sẽ đe dọa nhất đến mình lúc này và căn chuẩn thời gian tạo ra những hit tấn công dự đoán. Quả nhiên Trâu Viễn hành động y hệt phán đoán của cô để rồi bị kềm hãm. Muốn tấn công tiếp? Hiệu ứng khuất tầm nhìn đã hết, Tô Mộc Tranh đã phát hiện Hoa Phồn Tự Cẩm đang ở gần mình. Cô lập tức Phi Pháo cho Mộc Vũ Tranh Phong bay ngược kéo dài khoảng cách. Đảo mắt, hỏa lực ngợp trời lại phủ xuống.
Trâu Viễn bắt đầu hận ngõ nhỏ siêu hẹp này rồi. Nếu không phải bởi địa hình, cậu sẽ không bị động đến vậy. Nếu không phải bởi địa hình, cậu cũng không đến mức bị Tô Mộc Tranh nhắm mắt cũng giam hãm được. Nếu không phải bởi địa hình, cậu sẽ không tiếp tục rơi vào áp chế hỏa lực của Tô Mộc Tranh lần thứ hai.
Kỳ thực chuyên gia đạn dược cũng có thể tạo ra hỏa lực che phủ tương tự ở địa hình này, bắt đối thủ phải giãy dụa trong vô vọng. Nhưng Tô Mộc Tranh phát huy cực tốt ưu thế tầm bắn của Mộc Vũ Tranh Phong, dùng khoảng cách khống chế chuyên gia đạn dược cùng hệ tay dài.
Nếu xông lên, Mộc Vũ Tranh Phong sẽ lùi về. Nếu lùi về, Mộc Vũ Tranh Phong sẽ xông lên. Thao tác đánh của Tô Mộc Tranh quá chuẩn, Trâu Viễn nhìn mà phải ngạc nhiên.
Tô Mộc Tranh suốt cả một năm chẳng hề có cơ hội đánh ở trình cao, có lẽ hơi thiếu thích ứng với tiết tấu đỉnh cấp thế này, nhưng trình cá nhân của cô trong năm qua lại tiến bộ. Hoa Phồn Tự Cẩm bị cô lợi dụng địa hình kẹp chết trong lối nhỏ vào đời, tìm không ra khoảng trống nào để lánh tí nhiệt.
Đây là Tô Mộc Tranh đấy ư?
Sấp mặt lờ dưới làn pháo lửa, Trâu Viễn băn khoăn vô hạn.
Nói riêng về cá nhân, cậu biết không nhiều về Tô Mộc Tranh cho lắm. Mùa giải thứ bảy cậu trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp, cùng Đường Hạo bắt đầu con đường tân binh ở chiến đội Bách Hoa. Tuy nhiên, nghề cậu chơi trùng với đội trưởng Trương Giai Lạc nên cơ hội vào trận rất thấp, toàn đóng vai khán giả ngồi dưới nhìn đồng đội đánh. Thế rồi đến mùa giải thứ tám bỗng lên làm nhân vật chính cái xoạch, rất rất xoạch, Trâu Viễn ngơ ngơ ngác ngác bơi ngửa cả một mùa giải, bản thân mò mẫm không ra nam bắc chứ nói chi nhòm ngó ai khác. Mùa giải thứ chín, cậu khoác lên chiếc áo vai chính thực thụ, nhưng mùa giải này cái tên Tô Mộc Tranh không nằm trong danh sách đối thủ, chiến đội Bách Hoa chẳng cần thiết tốn thời gian nghiên cứu làm gì.
Rốt cuộc Tô Mộc Tranh là một tuyển thủ thế nào?
Hiểu biết của Trâu Viễn chỉ dừng ở mấy lời đồn. Cậu biết Tô Mộc Tranh hot phỏng tay, nhưng đồng thời bị rất nhiều người xem thường. Họ cho rằng cô leo lên được hạng cao là nhờ cái mặt thôi chứ thực lực chả tới. Thậm chí có người thẳng thừng nói cô là bình hoa, thậm chí có fan Gia Thế quá khích đổ tội Gia Thế tụt hậu sau ba quán quân liên tiếp lên đầu cô, bởi sự thật là mùa giải thứ tư cô gia nhập, Gia Thế từ đó về sau không còn khả năng thách thức tổng quán quân nữa.
Tô Mộc Tranh dưới bia miệng người đời là một tuyển thủ rất gây tranh cãi. Còn trong nghề thì sao? Trâu Viễn chỉ biết rằng, ngoại trừ một số tân binh không hay trời cao đất dày, xưa nay chưa ai dám có cùng quan điểm với ngoại giới.
Vậy còn Trâu Viễn?
Trâu Viễn không thể không thừa nhận mình cũng có chút định kiến với Tô Mộc Tranh. Tuy nhiên định kiến của cậu không đến từ cái nhìn chủ quan, mà là chịu ảnh hưởng khách quan.
Trong cùng một đội, quan hệ giữa tân binh và tân binh dễ thấy rất thân thiết. Năm Trâu Viễn ra mắt, đồng bọn tân binh của cậu có tên gọi Đường Hạo.
Với tính cách của Đường Hạo, hắn sẽ nhìn về một tuyển thủ gây tranh cãi như Tô Mộc Tranh thế nào không quá khó đoán. Thế là tân binh Trâu Viễn cùng năm, chơi thân với Đường Hạo nhất cũng bị lây cái nhìn của hắn: Ít đánh giá cao Tô Mộc Tranh cho lắm.
Có điều đây chỉ là những lần tán láo giữa hai tân binh về các tuyển thủ trong giới thôi. Lúc đó, cả cậu lẫn Đường Hạo đều đách có tư cách làm đối thủ để mà đánh giá Tô Mộc Tranh nữa kìa!
Đến khi cả hai đều tự có được chỗ đứng vững chắc trong nghề, Tô Mộc Tranh lại chạy xuống vòng khiêu chiến, chìm chìm nổi nổi.
Những cuộc chuyện trò hóng hớt giữa hai tân binh ngày xưa, Trâu Viễn cũng không nhớ nổi bao nhiêu, chẳng qua ấn tượng lúc đó mãi vẫn duy trì trong tiềm thức. May là cậu không mang theo tâm lý ấy vào trận. Bất kể đối thủ nào cậu cũng sẽ không xem thường. Ấy thế mà thực lực Tô Mộc Tranh thể hiện vẫn khiến Trâu Viễn hãi hùng, cách biệt hoàn toàn với tưởng tượng của cậu, một mức tưởng tượng hơi thấp do ảnh hưởng của định kiến sâu trong đáy lòng.
Giờ phút này Trâu Viễn đang bị Tô Mộc Tranh khống chế toàn diện. Cậu không có tính cách tự kiêu như Đường Hạo nên rất nhanh nhìn nhận rõ sự thật.
Nhưng có ích gì? Giờ mới tỉnh ngộ thì đã quá trễ. Cuối cùng Trâu Viễn chẳng thể xoay chuyển tình hình, và rồi thua trận.
Hạng mục solo, Hưng Hân dẫn trước 2 - 1. Bởi đây là sân nhà Hưng Hân, tiếng reo hò và những tràng pháo tay dĩ nhiên vang lên giòn giã. Trong âm thanh đó, Tô Mộc Tranh bước ra khỏi phòng thi đấu, đi xuống sân.
Đối mặt với thắng lợi, cô vẫn bình thản thế đấy. Cũng như lúc phải đối mặt với những chỉ trích, cô xưa nay chỉ cười cười, chẳng buồn đáp trả.
Bởi căn bản cô không hề để tâm.
Về đến chỗ ngồi chiến đội Hưng Hân, cô nhìn thấy Diệp Tu đứng đó vỗ tay đón mình.
"Hehe." Tô Mộc Tranh cười ra tiếng, khoe ngón tay chữ V lên.
"Giỏi giỏi." Diệp Tu khen ngợi, "Một khoảng trống cũng không có, khống chế hoàn hảo, đánh giỏi lắm."
"Thế á?" Tô Mộc Tranh vẫn cười hắc hắc, ngồi vào kế bên Diệp Tu. Thắng lợi là thứ cô luôn nỗ lực giành lấy, nhưng nếu có người này bên cạnh, cô sẽ cảm thấy nỗ lực của mình càng thêm ý nghĩa.
"Ok, chuẩn bị lôi đài, đến phiên..." Diệp Tu quay đầu gọi. Tô Mộc Tranh dĩ nhiên không thể lên sân nữa, cô chỉ ở một bên như thế, gác cằm lên tay ngồi nhìn, nụ cười trên mặt còn rực rỡ hơn cả khi thắng trận.
Bên Hưng Hân tươi hơn hớn, bên Bách Hoa thì mông lung vãi đạn.
Đấu solo đã mất 2 điểm, cái người thắng về được 1 điểm còn đang ngồi ngu ngơ chả hiểu sao mình thắng kìa.
"Diệp Tu và Tô Mộc Tranh đều đã đánh solo rồi, bất kể ra sao, phần lôi đài mình không thể thua nữa." Vu Phong nói với hai tuyển thủ Bách Hoa cùng hắn xuất chiến lôi đài. Hai người kiên nghị gật đầu, đồng loạt nhìn về phía Hưng Hân.
Nếu hỏi bên Hưng Hân tuyển thủ nào gây uy hiếp nhất, họ cho rằng chính là Diệp Tu và Tô Mộc Tranh. Tuy Phương Duệ cũng là siêu sao nhưng hắn đang đổi nghề, khó lòng thích nghi nhanh đến vậy được. Giả sử Phương Duệ còn cầm đạo tặc, Bách Hoa chắc chắn sẽ liệt hắn vào mục tiêu nguy hiểm số một số hai, chứ khí công sư thì thôi.
Giữa hai hạng mục solo và lôi đài có thời gian nghỉ ngắn, thế mà ba người Bách Hoa đã đi về phía phòng thi đấu. Trên màn hình lớn, danh sách tuyển thủ đôi bên chuẩn bị ra trận hiện lên.
Chiến đội Bách Hoa: Chu Quang Nghĩa, Vu Phong, Chu Hiệu Bình.
Chiến đội Hưng Hân: Phương Duệ, Mạc Phàm, Đường Nhu.
Trận thứ nhất, Phương Duệ vs Chu Quang Nghĩa. Nhân vật cả hai đăng nhập xong xuôi, đang vào giai đoạn sẵn sàng. Tuyển thủ trong phòng thi đấu có thể nhìn thấy nhân vật hai bên hiện trên màn hình. Phương Duệ... Đệ nhất đạo tặc Vinh Quang, giờ lại thành một tuyển thủ khí công sư bình thường. Nói thật, Chu Quang Nghĩa vô cùng bội phục can đảm của hắn.
Chu Quang Nghĩa không xa lạ gì với Phương Duệ. Họ đều là tuyển thủ ra mắt mùa giải thứ năm, mà hoàn cảnh vào nghề của y còn ngon hơn Phương Duệ nhiều. Lúc đó y là tuyển thủ chiến đội Bá Đồ, đúng ngay thời điểm Bá Đồ mới lật đổ vương triều Gia Thế, giành về tổng quán quân mùa giải thứ tư, đang trên đỉnh vinh quang. Chu Quang Nghĩa vừa mới cất bước đã trực thuộc đội quán quân, tương lai cứ gọi là xán lạn.
Mấy mùa giải kế tiếp, đường phát triển của Chu Quang Nghĩa cũng khá thuận buồm xuôi gió. Tuy không trở thành minh tinh hàng đầu, nhưng y không ngừng tiến bộ thành một tuyển thủ rất có thực lực.
Chu Quang Nghĩa đi lên, nhưng Bá Đồ lại xuống dốc. Từ sau mùa giải thứ tư, họ chưa từng vào tổng chung kết lấy một lần.
Mùa giải trước Bá Đồ điều chỉnh mạnh, thỉnh về hai tay chuột hàng top Lâm Kính Ngôn và Trương Giai Lạc. Mục tiêu của Bá Đồ đã quá rõ, họ muốn để những lão tướng này tỏa ra vầng sáng cuối cùng trước khi năm tháng đánh giải lụi tàn. Lâm Kính Ngôn và Trương Giai Lạc quả thật đã tỏa sáng, fan tha hồ xem, tha hồ tán thưởng, nhưng cùng lúc ở chiến đội Bá Đồ khó miễn có một số người sẽ bị ánh sáng tổn thương. Đội hình ra trận chỉ bấy nhiêu slot, có người đến, dĩ nhiên phải có người đi.
Tuyển thủ nào mà không khát vọng cơ hội vào trận? Thế nên mùa giải thứ chín, Chu Quang Nghĩa sau cùng ảm đạm rời khỏi chiến đội Bá Đồ y đã phục vụ suốt bốn năm.
Y vẫn luôn cho rằng, mình có thể ở Bá Đồ đánh tới tận khi giải nghệ.
Nhà Lá có việc đột xuất, tạm dừng chương ba bốn ngày. Vì là công việc nên không bù chương được đâu mọi người nhé. Sẽ cố gắng giải quyết sớm. Thương mọi người.
← Ch. 1126 | Ch. 1128 → |