← Ch.1255 | Ch.1257 → |
Edit & beta: Lá Mùa Thu
Kỷ lục mang tính lịch sử!
Hiện đang quan tâm vấn đề này hầu hết là dân truyền thông, còn khán giả chỉ lo hướng về câu chuyện 10 - 0.
Chỉ phải thắng trận đoán đội nữa thôi!
Tiếng hô hào một chấp ba đã được thay thế bởi những tràng "10 - 0!" Hội fan ruột Hô Khiếu vượt đường xa tháp tùng chiến đội, giờ đang rất sa sút tâm trạng. Lưu Hạo bị Phương Duệ đánh bại với cách biệt xa kỷ lục là đả kích không nhỏ với họ. Họ trông đợi Lưu Hạo một chấp ba cơ mà, giúp Hô Khiếu nghịch chuyển tỉ số cơ mà! Đáng buồn thay, đội phó nhà họ không thể hiện đấu chí ngoan cường như fan. Hắn bị Phương Duệ rắc zâm lạc lối.
Fan Hô Khiếu lặng thinh.
Nhìn fan Hưng Hân phấn khích hò hét khắp khán đài, trong lòng họ rất khó chịu. Niềm phấn khích ấy lẽ ra nên thuộc về họ mới đúng! Vì sao à? Vì Phương Duệ!
Hắn vốn là người Hô Khiếu cơ mà! Lối đánh hắn dùng, chiến thuật hắn đi, toàn bộ đều là hình bóng quen thuộc với fan Hô Khiếu, bất kể dưới tay hắn hôm nay là khí công sư chứ chẳng phải đạo tặc chăng nữa.
Đó là con người đã từng mang về phấn khích cho họ, nhưng sao nay đã...
Tấm banner Hô Khiếu do fan tự làm, tấm banner căng phồng dù trên sân nhà hay sân khách, lúc này buông thõng như đang ủ rũ. Cậu fan cầm cờ trông có vẻ mất sạch tinh thần, nhưng không ai xung quanh vì thế mà nói tiếng nào, bởi họ đều biết rõ Phương Duệ chính là thần tượng cậu ta thích nhất ở Hô Khiếu. Sự ra đi của Phương Duệ là nỗi đau khổ đối với cậu ta, mà hiện tại, tận mắt chứng kiến hắn một chấp ba Hô Khiếu, lập nên thành tích kỷ lục, nỗi đau ấy đã không thể nói thành lời.
Trận đoàn đội sẽ ra sao? Fanclub Hô Khiếu bắt đầu đặt câu hỏi.
Đường Hạo, đội trưởng và cũng là át chủ bài.
Triệu Vũ Triết, tài năng mới, gánh trên vai bao nhiêu kỳ vọng.
Lâm Phong, kẻ kế thừa Quỷ Mê Thần Nghi.
Lưu Hạo, món hời lớn của chiến đội.
Tất cả họ đều đã bại trận bằng cách biệt trời vực. Một đội ngũ thành lập bởi những người này, lấy cái gì chiến thắng Hưng Hân?
Trình đoàn đội của Hô Khiếu đâu phải điều đáng tự hào! Fan Hô Khiếu hiểu việc đó hơn ai hết. Mà Hưng Hân từ lượt thứ chín đến nay chưa từng thất bại một lần, Hô Khiếu nhà họ dám nắm bao nhiêu phần thắng?
Hô Khiếu đang bị chính fan ruột hoài nghi. Liệu họ có thể thắng nổi trận này? Slogan tranh quán quân còn đáng tin không? Thành tích của Hô Khiếu mùa giải này hình như kém ổn định hơn cả mùa trước? Ơ, không phải chiến đội bảo rằng cho Phương Duệ đi là để xây dựng đường lối mới ngon hơn, đẹp hơn đấy ư?
Đường lối mới có hình dạng thế nào, fan Hô Khiếu cũng nhìn ra được chút chút. Vứt bỏ hẳn phong cách chơi zâm, thay da đổi thịt từ một chiến đội chuyên về các loại trick và trò mèo thành một quân đoàn mạnh về tấn công trực diện.
Thế nó mới đẳng cấp! Trong những đội đoạt quán quân Vinh Quang mười năm qua, ngoại trừ Lam Vũ đi đường tà, các đội còn lại đều có phong cách đường đường chính chính như thế. Hô Khiếu mong muốn đắp nặn một cái mác tương tự cho mình, nhưng liệu nó có thực sự thích hợp với Hô Khiếu không?
Tổ hợp Tội Phạm ngày xưa tuy không được đánh giá mạnh nhất Liên minh, nhưng chỉ cần hai người có mặt, fan sẽ cảm thấy rất vững tâm. Bất kể tình hình gian nan thế nào, họ vẫn tràn đầy niềm tin vào chiến đội. Còn bây giờ? Thành tích chỉ hơi trượt so với mùa trước, tạm thời vẫn thuộc khu vực tám vé tứ kết, nhưng chẳng hiểu vì sao trong lòng fan rất thấp thỏm. Hô Khiếu của hiện tại khiến họ càng lúc càng thấy thiếu thốn gì đó. Cảm giác rất nản, rất chán mớ đời!
Không chỉ fan ruột, dàn tuyển thủ Hô Khiếu ngồi dưới sân cũng đang suy sụp.
Phần solo, át chủ bài Đường Hạo xuất chiến, bị Diệp Tu táng vỡ mồm, theo sau là hai trận thua liên tục.
Phần lôi đài, ba tuyển thủ trình cao lần lượt lên sân, bị một mình Phương Duệ, người từng đeo cùng tag trước tên với họ, dùng 32% HP hốt gọn.
Mỉa mai lắm, đúng không? Tuyển thủ mà các anh từ bỏ, đã hốt ba tuyển thủ các anh chăm chút bồi dưỡng một cách ez. Trường hợp này người ta hay dùng câu gì ấy nhỉ? Có mắt không tròng? Lấy gùi bỏ ngọc?
Một nỗi nhục cho dàn tuyển thủ Hô Khiếu. Họ nên làm gì đây? Giáng trả một cú nặng nề, đánh cho đối thủ cạp đất, dĩ nhiên rồi! Tiếc rằng, thất bại quá đau đớn khiến họ không gượng dậy nổi. Vài tuyển thủ hạng hai chưa được lên sân, lượn lờ tới lui bên cạnh trong lúng túng.
"Sao thế này, thua ngu người cả rồi à?" Cuối cùng một giọng nói cất lên.
Nguyễn Vĩnh Bân, mục sư Hô Khiếu.
Trị liệu là slot không thể thay thế ở mọi chiến đội, nên dù chẳng phải đội trưởng hay đội phó, tuyển thủ cầm trị liệu luôn có địa vị cao. Thêm vào thị trường chuyển nhượng trị liệu có tính lưu động rất kém, họ thường là những thành viên thâm niên trong đội.
Nguyễn Vĩnh Bân đánh cho Hô Khiếu đã gần sáu năm. Y gia nhập cùng lúc với Phương Duệ. Phương Duệ đi, Nguyễn Vĩnh Bân liền trở thành đồng chí lão thành nhất đội. Y vốn chỉ là một kẻ phục tùng mệnh lệnh, không thích nói nhiều, nhưng khi thấy sĩ khí toàn quân chạm đáy, đám chủ lực đều như bánh mì nhúng nước, y nhịn hết nổi, quyết định đứng dậy lên tiếng.
Trong thi đấu, trị liệu chỉ xuất chiến phần đoàn đội nên thường chịu ảnh hưởng khá ít từ hai phần đấu cá nhân. Họ luôn có thể giữ vững lý trí, mặc cho tâm lý đồng bọn bên cạnh nhấp nhô thế nào. Vì vậy, thời điểm quan trọng trước trận đoàn đội, một tuyển thủ trị liệu có tâm lý ổn định thường sẽ heal được tinh thần cả nhà.
Điểm đáng buồn là, Nguyễn Vĩnh Bân làm người quá kiệm lời. Ở Hô Khiếu, y không biết lợi dụng vị thế do nghề mình chơi đem lại. Lúc này y thình lình đứng ra nói chuyện, ánh mắt đồng đội nhìn vào y chỉ có mộng mị, chứ không có bừng nắng hạ.
"Còn phần đoàn đội chưa đánh mà! Còn hẳn nửa số điểm chờ mình giành về mà, mọi người lên tinh thần đi!" Nguyễn Vĩnh Bân cố làm công việc chấn hưng sĩ khí không thuộc sở trường của mình. Y nói những câu ai cũng biết nói, những lý lẽ ai cũng hiểu. Điều cần thiết hiện giờ là một sức nặng đủ để người ta high lên, đủ để lu mờ ảnh hưởng tâm lý do hai phần đấu cá nhân đem đến. Nguyễn Vĩnh Bân không có khả năng đó. Dàn tuyển thủ Hô Khiếu lắng nghe y, ngóng nhìn y, nhưng... không high nổi!
Sĩ khí vẫn thấp lè tè.
Lưu Hạo bỗng dưng vỗ tay, gượng cười: "Vĩnh Bân nói đúng đấy! Chưa xong trận mà, chúng ta còn đến 5 điểm để hốt, mọi người sao cứ như thua chắc rồi vậy?"
Lưu Hạo là đội phó, rất được fan mê muội, quan hệ với đồng đội cũng rất tốt. Lời hắn nói gây hiệu quả hơn hẳn Nguyễn Vĩnh Bân. Nguyễn Vĩnh Bân thở phào, nhìn qua Lưu Hạo với thái độ biết ơn. Y mừng lắm, vì đội phó nhà mình biết bình tĩnh, biết dùng lý trí tiếp tục đối diện với trận đấu.
Lưu Hạo đáp trả y một nụ cười đầy tỉnh táo, nhưng thực tế trong lòng đang dậy sóng. Khi xuống sân, sắc mặt các đội viên và sự im lặng của fanclub cho hắn thấy biểu hiện của mình đã khiến mọi người tức giận. Tuy nhiên, điểm đáng sợ ở Lưu Hạo là hắn biết cách ngụy trang không chút sơ hở, che giấu toàn bộ suy nghĩ thực sự và chỉ thể hiện ra mặt thái độ nên có. Thế là hắn giữ im lặng như các tuyển thủ thua trận trước mình. Đến lúc Nguyễn Vĩnh Bân đứng ra nói mấy câu, người khác không phản ứng chứ hắn thì có thể gượng dậy, ra vẻ bừng tỉnh sau cơn suy sụp. Như một đội phó nên làm, hắn tiếp lấy ánh sáng từ Nguyễn Vĩnh Bân, mang đi soi rọi toàn đội.
"Nhìn kìa, fan của chúng ta, vượt đường xa đến ủng hộ chúng ta, họ đang đau lòng, đang chán chường kìa! Sao chúng ta có thể để họ thất vọng? Mọi người mau lên tinh thần, để banner Hô Khiếu mình tiếp tục tung bay trên sàn đấu này! Lỡ thua trước hơi bị nhiều, nhưng thực tế cũng chỉ tổng cộng 5 điểm mà thôi. Đánh tiếp một trận, chỉ một trận là cướp về ngay 5 điểm ấy mà. Lúc ấy trên bảng tỉ số sẽ là 5 - 5, chúng ta có thua không? Không! Lấy được 5 điểm trên sân khách là thắng lợi mới đúng! Bây giờ chúng ta vẫn còn cơ hội giành thắng lợi!" Lưu Hạo giơ ngón trỏ nhấn mạnh, chỉ một trận thôi, chỉ cần thắng một trận thôi.
"Đừng nói nhảm nữa!" Đội trưởng Hô Khiếu, Đường Hạo, đột nhiên lên tiếng ngắt ngang lời Lưu Hạo.
"Đừng nói 5 điểm, dù chỉ 1 điểm, chỉ cần có thể tranh thủ, chúng ta đều không được từ bỏ!" Đường Hạo cắn răng nói.
"Đường đội nói phải đấy, dù chỉ 1 điểm, chúng ta cũng không thể khoan nhượng." Lưu Hạo bị Đường Hạo ngắt lời cũng không toát ra chút gì tức tối. Hắn còn lập tức phụ họa Đường Hạo, để Đường Hạo trở thành tiêu điểm của màn cổ vũ sĩ khí.
"Lên, đánh bại tụi nó!" Đường Hạo cao giọng, "Các người cam tâm bị ai đó chơi nhục mặt thế này à?"
Ai đó là ai thì ai cũng rõ, nhưng cái cách Đường Hạo hằn học đẩy cựu công thần Hô Khiếu về phe kẻ thù cũng hơi bị khó nghe, nhất là khi vào tai cựu thần như Nguyễn Vĩnh Bân. Lâm Kính Ngôn và Phương Duệ đi khỏi Hô Khiếu trong hòa bình, nhưng người nội bộ chẳng lẽ không biết ẩn tình bên trong? Không phải vấn đề đúng sai, việc họ ra đi chỉ là kết quả khó tránh từ đường lối phát triển mới của chiến đội, nhưng lẽ thường tình mọi người đều sẽ thương cảm bởi họ là kẻ bị vứt bỏ. Đội mẹ lại càng không nên nhìn về họ như tử địch.
Phương Duệ thắng lôi đài, còn thắng bằng một cách rất khiến Hô Khiếu khó chịu. Nhưng đây là thể thao. Thể thao chỉ có thắng thua, không còn gì khác. Chứ chẳng lẽ, Hô Khiếu muốn Phương Duệ phải nhả kèo?
Nguyễn Vĩnh Bân khó chịu với việc Đường Hạo tỏ thái độ trắng trợn, nhưng các tuyển thủ khác thì sao? Triệu Vũ Triết? Lâm Phong? Mới bị Phương Duệ vỗ mặt, những cậu trẻ này đều bùng cháy với cử chỉ quá giới hạn của Đường Hạo.
← Ch. 1255 | Ch. 1257 → |