Vay nóng Homecredit

Truyện:Toàn Chức Cao Thủ - Chương 1285

Toàn Chức Cao Thủ
Trọn bộ 1719 chương
Chương 1285: Sân nhà Bá Đồ
0.00
(0 votes)


Chương (1-1719)

Siêu sale Shopee


Edit & beta: Lá Mùa Thu

Sau lượt đấu thứ 22, bảng tổng sắp có chút biến động nho nhỏ. Trải qua nửa vòng bảng, điểm tích lũy của các đội đã khá vững chắc, lượng điểm gặt hái từ một lượt đơn lẻ không còn ảnh hưởng quá mạnh đến thứ hạng nữa.

Ba lượt đấu đầu sau Tết, đội thu hút quan tâm nhất chắc chắn là Ba Lẻ Một. Đối thủ ba lượt này của họ đều không yếu: Hư Không, Bá Đồ và Bách Hoa. Họ thắng cả ba với điểm số cực đẹp: Một 9 - 1 và hai 8 - 2. Bạch Thứ không phụ trông đợi của mọi người khi có biểu hiện tuyệt vời, trong khi đội trưởng Dương Thông đã hoàn thành việc chuyển đổi phong cách. Anh sẽ không tiếp tục làm một thích khách chiến, chuyên xông pha chính diện nữa. Giờ đây, lạnh lùng, tàn khốc và liều lĩnh mới là những gì người ta biết về đệ nhất thích khách của Liên minh. Nếu so sánh với các tuyển thủ chuyên theo phong cách này, Dương Thông còn đánh tốt hơn hẳn.

Đổi style quá ngọt, Dương Thông khiến tất cả mọi người đều phải tự hỏi: Liệu trước nay, chúng ta có đã đánh giá thấp anh ta?

Tuy khắc đội mạnh, Ba Lẻ Một cũng không lên hạng trên bảng tổng sắp. Họ chỉ rút ngắn khoảng cách tổng điểm với hạng 8, cũng chính là đối thủ lượt vừa rồi: Bách Hoa, hiện có 131 điểm, xê xích Ba Lẻ Một vỏn vẹn 8 điểm.

Một đội đáng lưu ý khác là Hô Khiếu. Được gọi bằng cái tên "tôm chân nhũn", nửa đầu vòng bảng Hô Khiếu quỳ mòn gối trước mặt đội mạnh. Bị Hưng Hân 10 - 0, bị Vi Thảo 9 - 1, đó là cách Hô Khiếu kết thúc nửa quãng đường đầu. Đợt chuyển nhượng mùa đông, họ gióng trống khua chiêng kêu giá Trương Tân Kiệt của Bá Đồ, không thành công mà còn để lại ấn tượng với ngoại giới rằng mình đang muốn điều chỉnh đội hình. Sau vụ Trương Tân Kiệt, vài người được Hô Khiếu ưng ý đều báo cái giá trên trời, 10 triệu cho tuyển thủ bất kỳ không kèm nhân vật chẳng hạn.

Hô Khiếu khổ thật chứ có phải rảnh tiền đâu? Họ cảm thấy Trương Tân Kiệt là chìa khóa giải quyết cái khó của mình, hơn nữa còn là đại thần, còn hot hòn họt, mình thì lại gấp nên mới chấp nhận đưa ra giá cao. Ai ngờ người khác thấy vậy cũng thét giá, không ai chịu thấp hơn 10 triệu, đúng là một lũ thừa dịp cháy nhà hôi của! Họ chẳng qua là hàng thay thế Trương Tân Kiệt trong mắt Hô Khiếu thôi, Hô Khiếu ngu sao dốc túi mua về?

Không chịu đưa đầu cho chém, không tìm ra mối chuyển nhượng trao đổi, cuối cùng Hô Khiếu chẳng làm được gì khi đợt chuyển nhượng hết thời hạn, chỉ đành phát thông báo rằng chiến đội tin tưởng đội hình hiện tại, quân ta nhất định đánh đâu thắng đó.

Hội hóng hớt Vinh Quang rất vui lòng đọc ngược, bắc ghế ngồi chờ Hô Khiếu đánh đâu thua đó. Tiếc cho họ, lộ trình thi đấu lại giúp Hô Khiếu vãn hồi mặt mũi. Các lượt đầu của nửa sau vòng bảng, Hô Khiếu đều không gặp cường địch. Các đội Việt Vân, Chiêu Hoa, Khinh Tài vẫn đủ mềm cho tôm chân nhũn nó bật. Bật tanh tách luôn ba trận, tới khi Bách Hoa thua Ba Lẻ Một, Hô Khiếu được dịp nhảy lên hạng 7.

Kế tiếp, lượt thứ 23, Hô Khiếu gặp Minh Thanh. Minh Thanh là đội bắt tay Lâm Hải ngồi lì dưới khu K. O, Hô Khiếu cũng khó thể quỳ dưới chân họ.

Kỳ thực lúc này, chỉ có đảng hóng hớt drama trên điểm số mới còn quan tâm Hô Khiếu, chứ đảng kỹ thuật chuyên phân tích, thưởng thức trận đấu thì cắm đầu vào các trận mạnh vs mạnh cả rồi. Lượt thứ 23 chứng kiến không ít các trận như thế: Bá Đồ vs Hưng Hân, Lam Vũ vs Luân Hồi, ngoài ra còn có Ba Lẻ Một đang tăng tốc giành điểm, lượt này sẽ đến sân khách khiêu chiến Lôi Đình nổi tiếng imba trong đấu đoàn đội.

Đài truyền hình đấu tranh tâm lý một hồi, quyết định bỏ trận hạng nhất vs hạng nhì là Luân Hồi vs Lam Vũ, bởi Luân Hồi đang dẫn trước Lam Vũ đến 22 điểm, chấp luôn Lam Vũ 10 - 0 táng vỡ mặt Luân Hồi cũng không cách nào lay chuyển chiếc ghế số một. Sự thật đó làm giảm hẳn kịch tính trận đấu.

Còn trận Bá Đồ vs Hưng Hân, hai đội đồng điểm 148, xếp hạng dựa theo kết quả đụng độ trận lượt đi. Lần này, ai thắng sẽ leo lên hạng 4. Hạng càng cao càng thu về nhiều tiền thưởng và hoa hồng, kèm thêm chút ảnh hưởng đến vòng chung kết. Theo thể thức thi đấu vòng chung kết áp dụng từ mùa giải trước, nếu kết quả sau khi đánh hai trận là hòa, quyền sân nhà trận thứ ba, tức trận quyết định, sẽ thuộc về đội xếp hạng cao hơn trong vòng bảng. Quyền sân nhà ở đây không tính ưu thế chọn bản đồ, nhưng buff tinh thần từ fanclub đông đảo vẫn có tác dụng nhất định.

Thế là nhà đài chọn trận Hưng Hân vs Bá Đồ trên sân nhà Bá Đồ để phát sóng.

Ngày 21 tháng 2.

Thành phố Q.

Sau event Ngôi Sao Cuối Tuần, Hưng Hân một lần nữa đặt chân xuống thành phố này.

Đội chủ nhà Bá Đồ phái ra rất nhiều bảo an đến đón chiến đội Hưng Hân. Tự mình trải nghiệm nửa mùa giải, Trần Quả cũng chưa bao giờ thấy đội hình tiếp đón nào rầm rộ đến thế.

"Cần chi nhiều vậy?" Trần Quả hỏi.

"Thi đấu chính thức, người đến là Diệp Tu." Đội trưởng bảo an trả lời. Lúc trả lời, ánh mắt anh ta như có sát khí, lạnh lùng liếc qua Diệp Tu, tay phải vô thức sờ sờ cây côn giắt bên hông mình.

"Hận thù gì khiếp thế?" Tuy ngày xưa Trần Quả là fan Gia Thế, nhưng chưa từng tháp tùng Gia Thế đến sân nhà Bá Đồ nên không biết bầu không khí ra sao. Mới dứt lời, bỗng từ đâu có người hô lớn: "Diệp Tu, solo hông mậy?"

Ngay sau đó, một chai nước khoáng bay tới. Người ném còn thiếu đức mở nắp chai, cả nhóm người bị tạt ướt sũng.

"Hướng 7 giờ, hướng 7 giờ!!" Đội bảo an hành động y như đánh Vinh Quang, người chỉ huy, kẻ nghe lệnh xông lên thộp cổ mục tiêu. Mục tiêu sau đó sẽ bị trói, ngủ, hay hiếp chết luôn thì Hưng Hân không biết, vì họ được che chắn bước vội vào nhà thi đấu rồi, một đường đi thẳng vào phòng chờ.

"Kinh quá!" Trần Quả hoảng hồn, kiểm tra chỗ bị xối ướt trên người, "Nếu nó không tạt nước mà tạt axit rồi sao?"

Diệp Tu trố mắt nhìn cô: "Chị ác quá vậy? Hận thù gì khiếp thế?"

Vừa nói xong, cửa phòng chờ bỗng bị gõ vang. Tiếng gõ cộc, cộc, cộc, rất có nhịp, nghe khá đáng sợ.

"Ai đó?" Trần Quả cảnh giác cao độ.

"Trương Tân Kiệt." Người ngoài cửa trả lời.

"Ặc..." Trần Quả không ngờ là đại thần, luống cuống mở cửa.

"Nghe nói các anh tới, nên tôi ghé chào một tiếng." Trương Tân Kiệt gật đầu chào mọi người. Trần Quả vội mời hắn vào phòng.

"Bá Đồ cho ai solo đầu?" Diệp Tu hỏi.

Một câu hỏi nhạt toẹt, nhưng Trương Tân Kiệt vẫn trả lời: "Lên sân là biết."

"Cậu có đánh lôi đài không?" Diệp Tu lại hỏi.

"Không..." Trương Tân Kiệt tiếp tục trả lời.

"Rảnh quá hả?" Trần Quả nhịn hết nổi.

"Chứ có gì để nói giờ?" Diệp Tu bảo.

Trần Quả đang định phản đối, ai ngờ Trương Tân Kiệt lại đồng ý với Diệp Tu: "Phải, tôi cũng chỉ đến chào phát thôi. Mọi người cố lên, tôi đi trước." Nói xong đi mất dạng.

"Gì vậy trời?" Trần Quả thộn mặt, "Rảnh quá ghé chào phát thật thôi á? Chẳng lẽ cậu ta muốn chứng tỏ mình đang tồn tại?"

"Vậy tui cũng đi chứng tỏ đây!" Diệp Tu đứng dậy.

"Cần em đi chung không lão đại?" Bánh Bao nhảy lên.

"Tùy em!" Diệp Tu qua loa trả lời.

"Đi nào." Bánh Bao đuổi theo.

"Tui đi, tui đi nữa." Phương Duệ cũng góp mặt.

"Có gì vui?" Ngụy Sâm tỏ ý khinh bỉ với đám kia. Những người còn lại đều là loài yên tĩnh, đương nhiên không nhập hội.

Phòng chờ hai đội thường sẽ nằm sát bên, hoặc đối diện nhau. Ba người vừa đi khỏi, chẳng lâu sau Trần Quả liền nghe thấy giọng Diệp Tu vang lên ngoài hành lang: "Mở cửa, tui tới nè!"

Giọng điệu như ở nhà mình vậy, quen thân lắm luôn.

Cửa phòng chờ Bá Đồ mở toang. Chưa ai mời, Diệp Tu đã tự chui vào, sau lưng còn dẫn theo hai cái đuôi.

"Phòng của đội chủ nhà ngon hơn bên kia!" Diệp Tu than vãn, "Nhiệt độ nhiêu vậy? Sao bên tụi tui cứ lạnh lạnh?" Hắn nhìn lên màn hình điều hòa treo tường, thành thạo bấm mấy phát.

"Cậu qua đây làm gì?" Hàn Văn Thanh ngồi gần đó, hỏi.

"Qua chào lại một tiếng!" Diệp Tu nói.

"Lão Lâm." Phương Duệ gọi bạn già.

"Đệ nhất lưu manh Lâm Kính Ngôn!" Bánh Bao kêu lên.

Lâm Kính Ngôn vui hẳn. Danh hiệu này đã bao lâu không ai gọi anh rồi. Tên nhóc ngoài hành tinh này biết nói chuyện quá chứ!

"Ê mấy ông, đám ngu Hưng Hân tới rồi kìa!" Đúng lúc này, cửa phòng chờ bỗng bị đẩy ra, có một người xông vào.

"Nói xấu người ta sau lưng, đạo đức đâu?" Diệp Tu quay đầu nhìn người mới vào: Trương Giai Lạc.

"Yo, tới rồi hả?" Trương Giai Lạc tỉnh như ruồi.

"Chai nước hồi nãy ông ném phải không?" Diệp Tu hỏi.

"Chai nước gì?" Trương Giai Lạc ngơ ngác.

"Đừng giả vờ, tui thấy nó y như thủ pháp ném mìn của ông." Diệp Tu nói.

"Nói nhảm nhí cái gì vậy ba?" Trương Giai Lạc nói.

"Đợi vào trận dạy ông làm người." Dứt lời, Diệp Tu đi khỏi phòng.

"Dạy ông làm người!" Bánh Bao ra tới cửa, còn quay đầu hung hăng đe dọa Trương Giai Lạc.

"Tụi Hưng Hân... quái thiệt!" Trương Giai Lạc đưa mắt nhìn theo.

"Ông đi ném nước người ta thật hả?" Ấy thế mà người trong nhà lại hỏi. Có thể thấy vụ việc vừa rồi cũng đã tới tai các tuyển thủ Bá Đồ.

"Nhìn tui có trẻ trâu vậy không?"Trương Giai Lạc nói, "Cơ mà ném nước thôi á? Sao không rót ít thuốc màu, sơn màu gì gì đó chẳng hạn? Cho tụi Hưng Hân mặc đồ cầu vồng lên sân! Ha ha ha!"

"Hận thù gì khiếp thế?" Có tiếng ta thán.

"Úy!" Trương Giai Lạc giật bắn, "Sao còn một tên ở đây?"

"Ở đây nãy giờ mà..." Lâm Kính Ngôn cạn lời. Phương Duệ đứng cạnh anh trò chuyện, Trương Giai Lạc vào phòng chỉ lo nhìn Diệp Tu và Bánh Bao, không phát hiện Hưng Hân còn một tên spy lù lù.

"Lần sau tới Hưng Hân, có thể sẽ có thuốc màu, sơn màu gì gì đó chẳng hạn chờ ông!" Phương Duệ nói với Trương Giai Lạc.

"Hận thù gì khiếp thế?" Trương Giai Lạc nói.

"Lại chẳng?" Phương Duệ cười cười, "Đi nha!" Chào một tiếng, hắn phắn mất.

"Phắc, lần tới phải coi chừng thiệt nghen, đám Hưng Hân no limit lắm, tui thấy tụi nó dám làm lắm." Trương Giai Lạc nhìn theo đến lúc Phương Duệ đi xa, mới nói.

"Sao lạnh vậy ta?" Nói xong, hắn rụt người, nhìn qua máy điều hòa trên tường.

"18 độ? Mấy ông điên hả?" Trương Giai Lạc kêu lên.

"Chắc Diệp Tu đó..." Mọi người đều thấy rõ hành động lúc nãy của Diệp Tu.

"Thấy chưa, tui nói cái gì tụi nó cũng dám làm mà!" Trương Giai Lạc nói.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1719)