Vay nóng Tima

Truyện:Toàn Chức Cao Thủ - Chương 1288

Toàn Chức Cao Thủ
Trọn bộ 1719 chương
Chương 1288: Còn cần cải thiện
0.00
(0 votes)


Chương (1-1719)

Siêu sale Shopee


Edit & beta: Lá Mùa Thu

"Thử không được?" Nghe Hàn Văn Thanh nói, mọi người đều sửng sốt.

"Vậy... chỉ còn cách kiên trì hoàn thiện đấu pháp đang sử dụng." Trương Tân Kiệt điền vào mệnh đề Hàn Văn Thanh đưa ra.

Mọi người im lặng. Vì sao thử không được thì đảng hóng hớt mới quan tâm, còn đối thủ Hưng Hân là Bá Đồ không care cho lắm. Họ xem trọng nhất là kết quả cuối cùng: Mạc Phàm rồi sẽ trưởng thành với phong cách nào.

"Về nhà nghiên cứu thêm replay của Mạc Phàm đi!" Trương Tân Kiệt nói.

Trận đấu trên sân kết thúc với chiến thắng nghiêng về Mạc Phàm. Vừa đánh xong, Tống Kỳ Anh liền chạy ra khỏi phòng, sải bước về phía phòng thi đấu Hưng Hân.

"Nhóc con này, vẫn cứ cố chấp đòi bắt tay sau trận à? Quá đáng hơn cả Trương Tân Kiệt!" Phương Duệ nói.

"Chú mày nói Mạc Phàm có care không?" Ngụy Sâm hỏi.

"Ờ... vậy phải coi Mạc Phàm có biết nó muốn làm gì không. Nếu biết chắc không từ chối đâu ha?" Phương Duệ nói.

Hắn vừa dứt lời, Mạc Phàm cũng đã ra khỏi phòng đấu. Cậu chẳng buồn nhìn xung quanh lấy một giây, cứ thẳng tắp định đi xuống sân.

"Này!" Tống Kỳ Anh thấy thế vội gọi một tiếng, đuổi theo Mạc Phàm.

Mạc Phàm nhìn cậu với ánh mắt chấm hỏi. Tống Kỳ Anh thể chất khá thường, chạy mấy bước phải thở hổn hển.

"Anh... Sao anh lại đánh kiểu đó?" Tống Kỳ Anh nói.

Mạc Phàm nhíu mày, có vẻ không hiểu Tống Kỳ Anh hỏi gì. Thế là quay đầu đi tiếp. Tống Kỳ Anh không cản, chỉ vừa thở vừa bước nhanh theo Mạc Phàm: "Có ai đánh tiết tấu như anh đâu? Sao anh không tấn công luôn một mạch ấy? Với trình cá nhân của anh, chẳng phải đánh vậy mới đau hơn sao?" Tống Kỳ Anh nói.

Giờ thì Mạc Phàm nghe hiểu rồi. Bước chân không ngừng, cậu quay đầu nói với Tống Kỳ Anh: "Tôi không thể."

"Vì sao không thể?" Tống Kỳ Anh gặng hỏi.

Vì sao ấy à? Mạc Phàm nghe xong suy nghĩ một hồi, không biết giải thích làm sao, bèn cho Tống Kỳ Anh một câu trả lời rất gợi đòn: "Bởi vì không thể."

"Bởi vì không thể là sao? Này này, việc gì cũng phải có căn nguyên cả chứ? Anh buộc phải đánh theo tiết tấu đó? Cái gì khiến anh nhất định phải theo nó?" Tống Kỳ Anh quyết tâm hỏi đến cùng.

Mạc Phàm càng thêm cau mày nghĩ ngợi, nhưng vẫn chả biết cách trả lời. Cậu chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi cái đuôi vướng víu này, bèn tăng tốc.

"Sao anh không nói? À, đó là bí mật phải không? Ặc, chúng ta là đối thủ, vậy tôi không nên hỏi thật. Tôi chỉ cảm thấy đấu pháp của anh còn nhiều chỗ cần cải thiện lắm!" Tống Kỳ Anh kêu lên.

Nói đến đây, cả hai đã đi đến khu vực tuyển thủ Hưng Hân. Mạc Phàm tiếp tục bước nhanh về chỗ ngồi. Tống Kỳ Anh biết mình không thể chui vào giữa chiến đội người ta, đành đứng đó với vẻ mặt không cam tâm. Câu cuối của cậu lọt vào tai mọi người trong Hưng Hân, làm ai nấy đều nhìn nhau. Họ tưởng ku Tống Kỳ Anh này đuổi theo Mạc Phàm đòi bắt tay, còn đang cười cháu nó cố chấp hơn cả Trương Tân Kiệt, ai ngờ cháu nó quấn lấy Mạc Phàm chỉ để nói vụ này đó hả?

"Cậu bạn nhỏ." Diệp Tu bèn mở miệng, "Em nói đúng, đấu pháp của cậu ta còn nhiều chỗ cần cải thiện, nhưng em cũng vậy, cũng có không ít thứ cần train đấy."

"Em sẽ cố gắng, nhưng anh ấy..." Tống Kỳ Anh vẫn chưa chịu.

"Cậu ấy cũng sẽ cố gắng. Chúng ta cùng chờ lần sau hai em chạm trán đi." Diệp Tu cười.

"Cám ơn tiền bối đã chỉ dạy." Tống Kỳ Anh bất ngờ cúi gập mình với Diệp Tu.

"Ê ê đừng..." Diệp Tu vội muốn ngăn, nhưng đã quá muộn. Cả nhà thi đấu ồ lên thật to, khắp nơi toàn tiếng la ó, hò hét.

"Em thấy chưa... Đã nói đừng rồi mà!" Diệp Tu nhăn nhó. Tống Kỳ Anh bất ngờ cúi gập mình với Diệp Tu, bất kể vì nguyên nhân gì, fan Bá Đồ đều sẽ cực kỳ khó chịu!

"Là việc em nên làm." Tống Kỳ Anh chấp nhất trả lời. Phản ứng của toàn bộ khán giả tựa như không khiến cậu cảm thấy hối hận. Nói xong, cậu liền quay về khu vực tuyển thủ Bá Đồ mình.

Tống Kỳ Anh không vấn đề, nhưng bô lão Bá Đồ lại khẩn trương như lâm đại địch.

"Có chuyện gì vậy? Diệp Tu nói với em cái gì?" Trương Tân Kiệt hỏi.

"Bất kể tên đó nói cái gì, tuyệt đối đừng để trong lòng. Toàn là lời rác rưởi thôi, hiểu chưa?" Trương Giai Lạc thái độ cực kỳ nghiêm trọng.

"Anh ấy chỉ nói em còn nhiều chỗ cần hoàn thiện." Tống Kỳ Anh trả lời.

"Ý, sao nghe như tiếng người vậy?" Trương Giai Lạc ngờ vực, không khỏi nhìn qua Hưng Hân. Vừa khéo Diệp Tu cũng đang nhìn qua Bá Đồ, thấy Trương Giai Lạc thì mỉm cười, vẫy tay.

Trương Giai Lạc quả quyết quay ngoắt đầu về, dùng vẻ mặt âm trầm nói: "Cố gắng hạn chế tiếp xúc với hắn, biết không? Em coi cái cách hắn cười kìa, gian trá muốn chết!"

Tống Kỳ Anh nghe lời nhìn theo, mặt đầy nghi hoặc. Sao mình đâu thấy nụ cười kia gian trá tẹo nào đâu nhỉ?

"Được rồi, ngồi nghỉ đi, thắng thua đừng để trong lòng quá." Trương Tân Kiệt nói với cậu.

Tống Kỳ Anh gật đầu về chỗ, đầu vẫn nghĩ đến trận đấu vừa rồi. Sao Mạc Phàm cứ phải đánh theo tiết tấu kỳ dị ấy nhỉ? Tống Kỳ Anh không thể ngăn mình tự hỏi.

Lúc này tướng solo thứ ba của hai đội đã lên sân. Bên Hưng Hân là Tô Mộc Tranh, bậc thầy pháo súng Mộc Vũ Tranh Phong. Bên Bá Đồ là Trương Giai Lạc, chuyên gia đạn dược Bách Hoa Liễu Loạn.

"1 điểm này tới bọn anh ăn rồi!" Câu chat của Trương Giai Lạc mở màn cho trận đôi công giữa hai tay súng. Trận đấu kết thúc, Trương Giai Lạc thực hiện được tuyên ngôn của mình, đánh bại Tô Mộc Tranh và giành về 1 điểm solo cho Bá Đồ.

Kế tiếp là phần lôi đài, Hưng Hân phái ra Phương Duệ, Bánh Bao và Đường Nhu. Đội hình Bá Đồ là Tần Mục Vân, Bạch Ngôn Phi và Hàn Văn Thanh. Hai bên đánh đến tận trận thứ năm mới kết thúc với chiến thắng thuộc về Bá Đồ.

"Sự thiếu ổn định của Bao Vinh Hưng thật đáng quan ngại! Có lúc thì đánh như thánh nhập, có lúc đánh như mộng du." Vấn đề nằm ở Bánh Bao. Mọi người đều thấy rõ cậu phát huy không tốt, bị Bạch Ngôn Phi đánh sấp một cách dễ dàng. Đường Nhu phải lấy một chọi một cộng, lội ngược dòng thất bại, Bá Đồ giành thêm 2 điểm.

Hai phần đấu solo đã qua, Bá Đồ tạm dẫn trước 3 - 2. Trận đoàn đội sẽ quyết định người thắng đêm nay là ai.

"Vào trận nhớ để ý lối đánh của Trương Tân Kiệt. Nhớ không lầm thì cậu ta là thần tượng của em đúng không?" Trước khi lên sân, Diệp Tu nói với An Văn Dật.

An Văn Dật, người trẻ tuổi đang ở nơi đầu sóng ngọn gió, vẫn đang nắm giữ vận mệnh Hưng Hân trên từng trận đấu. Lượt trước tuy Hưng Hân toàn thắng 10 - 0, nhưng đó là cả đội lấy mạnh càn yếu, phía trị liệu như An Văn Dật không đóng góp quá nhiều. Lượt này phải đánh một trận ác liệt, đã vậy... đây còn là Bá Đồ. Ban đầu An Văn Dật là fan Bá Đồ, từ ngày gia nhập Hưng Hân mới phát triển lòng trung thành với Hưng Hân, cảm tình với Bá Đồ dần dần phai nhạt. Trận lượt đi gặp Bá Đồ, An Văn Dật còn cảm thấy hơi khó ở, chứ hôm nay thì bình thản rồi.

Trương Tân Kiệt ư? An Văn Dật nhìn qua khu vực tuyển thủ Bá Đồ, Trương Tân Kiệt đang ngồi yên tại chỗ, nhắm mắt nghỉ ngơi.

"Replay anh ấy đánh, em xem nhiều lắm." An Văn Dật nói. Muốn lên trình, sao cậu có thể không nghĩ đến học tập đại thần? Học tập replay của Trương Tân Kiệt đã là việc An Văn Dật làm thành thói quen.

"Xem replay và cảm giác thực chiến rất khác nhau, cứ chú ý hơn đi!" Diệp Tu nói.

"Vâng ạ." An Văn Dật hiện chỉ hận không thể một đêm trưởng thành, có thể làm một tuyển thủ trị liệu siêu cấp, vì thế bất kể phương thức tăng trình nào cậu cũng không muốn bỏ lỡ. Trải nghiệm thực chiến với đối thủ là đệ nhất mục sư Trương Tân Kiệt, cơ hội này rất hiếm, mỗi vòng bảng chỉ có hai lần thôi.

Trận đấu nhanh chóng bắt đầu.

Đội hình Hưng Hân: Diệp Tu, Tô Mộc Tranh, Phương Duệ, Kiều Nhất Phàm và An Văn Dật, người thứ sáu Đường Nhu. Đây chính là đội hình đánh Luân Hồi lượt trước.

Đội hình Bá Đồ: Hàn Văn Thanh, Lâm Kính Ngôn, Bạch Ngôn Phi, Tần Mục Vân và Trương Tân Kiệt, người thứ sáu Tống Kỳ Anh.

"Bá Đồ vẫn tiếp tục chính sách luân phiên của họ. Trương Giai Lạc chỉ lên một trận đấu đơn, không xuất hiện trong đội hình đấu đoàn." Phan Lâm bình luận khi thấy danh sách lên sân. Mùa giải này, Bá Đồ thậm chí không để Hàn Văn Thanh ra trận liên tục. Ba lão tướng là anh, Lâm Kính Ngôn và Trương Giai Lạc đã rất lâu rồi không xuất hiện trong cùng trận đấu.

Ở các chiến đội khác, chế độ luân phiên dùng để linh động chiến thuật tùy theo đối thủ từng trận. Nhưng luân phiên ở Bá Đồ thì thực sự phục vụ cho mục đích thay lượt. Hình thức đánh này đã kéo dài suốt nửa vòng bảng. Giai đoạn đầu thành tích mờ nhạt, Bá Đồ từng bị chất vấn. Đến khi thành tích càng lúc càng ổn định, những chất vấn ấy mới ít đi. Dù vậy, thành tích mùa giải này của Bá Đồ vẫn kém xa mùa trước. Cách họ đánh luân phiên không như phục vụ cho chiến thuật, mà như một cách giảm thiểu mất sức, duy trì trạng thái cho lão tướng. Khi nhận ra điều ấy, mọi người chỉ còn biết thổn thức trong lòng.

Kết quả đấu đoàn đội giữa Hưng Hân và Bá Đồ là Bá Đồ thắng.

Tuy Trương Giai Lạc không ra trận, nhưng đội hình Bá Đồ vẫn đủ lão làng. Bên Hưng Hân, khuyết điểm An Văn Dật khi gặp đội mạnh rất dễ bị khuếch đại, nhất là trận này bên Bá Đồ có cả đệ nhất mục sư Vinh Quang tọa trấn. Trên bảng so sánh số liệu kỹ thuật giữa hai mục sư, An Văn Dật thất bại thảm hại.

"Aiz..." An Văn Dật thở dài. Cậu sắp trơ cảm giác với thất bại rồi. Trận đêm nay còn đối đầu trực tiếp với Trương Tân Kiệt, phong độ đối thủ làm An Văn Dật có thứ cảm giác mình chẳng bao giờ với tới nổi.

Sau trận đấu, tuyển thủ đôi bên bắt tay giao hữu, An Văn Dật cúi gằm đầu. Gần đây, mỗi trận đoàn đội mà Hưng Hân thua đều có nguyên nhân liên quan đến cậu. Cậu nghĩ, có lẽ trong mắt đối thủ, mình chính là ví dụ sờ sờ cho câu "đồng đội ngu như heo". Cậu không muốn đối diện với những ánh mắt đó.

"Nắm bắt thời cơ chính xác lắm." Cho đến khi, cậu nghe thấy một người vừa bắt tay vừa nói với mình.

An Văn Dật ngẩng đầu lên.

"Cuối cùng tôi đã hiểu vì sao Hưng Hân kiên quyết giữ cậu." Trương Tân Kiệt, vị đệ nhất mục sư An Văn Dật sùng bái đã lâu, đang đứng trước mặt cậu và nói.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1719)