← Ch.1295 | Ch.1297 → |
Edit & beta: Lá Mùa Thu
1 - 0.
Chủ nhà Bá Đồ dẫn trước.
Đây vốn là một việc không đáng ngạc nhiên. Vấn đề ở chỗ người thua bên Hô Khiếu chính là át chủ bài Đường Hạo, mà người thắng bên Bá Đồ, khéo thay, lại là át chủ bài cũ của chính Hô Khiếu, Lâm Kính Ngôn. Ý nghĩa của thắng thua trận này vì thế mà tăng lên nhiều lần.
Dù trong nhà thi đấu, fan Bá Đồ vỗ tay hoan hô như bình thường thôi vì không sâu sắc thể nghiệm cảm giác quá khứ vs hiện tại, nhưng fan Hô Khiếu thì khác. Khán đài đội khách vốn đã vắng, giờ lại càng có vẻ hiu hắt, quạnh quẽ. Thậm chí, có người xem xong trận solo đầu tiên là đứng dậy luôn, lẳng lặng bỏ về.
Lâm Kính Ngôn về đến hàng ghế tuyển thủ, đón nhận lời chúc mừng thắng lợi từ đồng đội. Trong mắt nhiều người, đánh bại Đường Hạo chắc Lâm Kính Ngôn sướng lắm, vì báo được thù mà. Nhưng, Lâm Kính Ngôn trông chẳng có vẻ high gì. Vị tuyển thủ xưa nay nổi tiếng ôn hòa, lễ độ này chỉ mỉm cười, về chỗ ngồi.
Bên phía Hô Khiếu?
Anh không nhìn qua đó nữa.
Anh hoài niệm quá khứ, hoài niệm Đường Tam Đả vốn thuộc về mình, nhưng quá khứ rốt cuộc đã là quá khứ. Anh hôm nay đã ở bên kia con dốc sự nghiệp, nhưng con đường đang đi vẫn chưa đến điểm cuối, anh vẫn còn tương lai.
Tương lai của mình nằm ở đây. Lâm Kính Ngôn nắm chặt thẻ tài khoản Lãnh Ám Lôi trong tay, thầm nói với bản thân.
Cùng lúc đó, trên một sàn thi đấu khác cũng đã sắp phân định thắng thua cho trận solo đầu tiên.
Lam Vũ vs Vi Thảo.
Lư Hãn Văn vs Cao Anh Kiệt.
Hai tuyển thủ gây chú ý nhất thế hệ mới, một cậu được quẳng luôn vào ghế chủ lực, cho tự mài giũa bằng thực chiến chuyên nghiệp tàn khốc; một cậu lại được che chở đủ đường, để thích nghi dần dần trong môi trường tốt nhất.
Phương thức nuôi dạy khác biệt không ảnh hưởng đến việc hai cậu trở thành những tuyển thủ chuyên nghiệp xuất sắc. Mùa giải này, hai cậu đã giũ bỏ mọi non nớt, ngây ngô và bước lên làm hai gương mặt tiêu biểu cho thế hệ tuyển thủ mới.
Hiện giờ, cả hai đang chiến nhau vì thắng lợi của đội mình.
Ảo Ảnh Vô Hình Kiếm!
Lưu Vân dưới tay Lư Hãn Văn phóng đại chiêu. Là kiếm khách sử dụng trọng kiếm rất hiếm thấy trong Liên minh, đại chiêu của Lưu Vân tuy tốc độ hơi chậm, nhưng phạm vi bao phủ rộng vô cùng. Vũ khí bạc của cậu, trọng kiếm Diễm Ảnh bởi tốc độ chậm mà vung thành một quỹ tích rõ rệt, kéo phắt Mộc Ân đang chuẩn bị cưỡi chổi bay đi xuống đất.
"Chạy đi đâu?" Trên kênh chat là tràn ngập những dòng chữ đến từ Lư Hãn Văn. Cậu thiếu niên này như có chỉ số tinh thần vô tận, mãi mãi hăng hái, mãi mãi nhiệt huyết.
So ra, Cao Anh Kiệt không để lộ cái nhuệ khí của tuổi thiếu niên quá nhiều, nhưng trưởng thành từ vỏ bọc che chở hoàn hảo, cậu cảm nhận rất rõ kỳ vọng của chiến đội và tiền bối dành cho mình. Lòng tin, lòng tranh thắng, cậu không kém Lư Hãn Văn một li một tí nào. Khác chăng, chẳng qua là biểu hiện trên sàn đấu của cậu tỉ mỉ hơn, cẩn trọng hơn mà thôi.
Bị Ảo Ảnh Vô Hình Kiếm chụp xuống, Cao Anh Kiệt không hề hoảng hốt. Kiếm khách dùng trọng kiếm sẽ rất mạnh trong tấn công, nhưng đổi lại phải hi sinh tốc độ đánh. Đây là khuyết điểm, cũng là chỗ để đột phá!
Phấn Xua Tan!
Mộc Ân hất tay rắc phấn ma pháp xóa debuff. Quan trọng hơn, Phấn Xua Tan còn giảm tốc mục tiêu toàn diện. Là chiêu cấp thấp, hiệu ứng giảm tốc của nó không quá mạnh, nhưng Lưu Vân vốn đã chậm, ăn phấn vào không khác gì bị xát muối lên vết thương.
Trúng!
Dính Phấn Xua Tan, thế tấn công của Lưu Vân chậm hẳn. Tuy vậy, để đánh trúng hit này, Cao Anh Kiệt cũng đã chuẩn bị tâm lý ăn kiếm.
Bất ngờ thay, Tiên Nhân Chỉ Lộ!
Ảo Ảnh Vô Hình Kiếm bị Lư Hãn Văn quả quyết ngắt chiêu, đổi thành Tiên Nhân Chỉ Lộ.
Trúng!
Hiệu ứng hất văng cực mạnh là thứ Mộc Ân phải lãnh nhận. Lưu Vân không đuổi theo. Phấn Xua Tan quá khó chịu với một kiếm khách dùng trọng kiếm như cậu, cậu phải lợi dụng chút thời gian chờ debuff kết thúc. Đáng buồn là thời gian cho một chiêu cấp thấp như Phấn Xua Tan lại quá dài, tận 10 giây.
10 giây đó!
Mộc Ân bị Tiên Nhân Chỉ Lộ hất văng, cũng không cần đến 10 giây để quay về. Cao Anh Kiệt đâu phải người không biết sử dụng thời gian? Mộc Ân thao tác Chịu Thân, lăn mình, chưa ngồi dậy đã kẹp chổi ngang hông, cưỡi lên bay luôn.
10 giây?
Mộc Ân quay về, chưa cần đến 2 giây!
Phấn Hàn Băng!
Thêm phấn ma pháp được rắc xuống, không phải tấn công trực diện mà là rắc trên vũ khí của mình, gia tăng hiệu ứng tạm thời.
Thần Lộ, cây chổi bạc trong tay Mộc Ân, sau khi được rắc Phấn Hàn Băng thì lấp lánh một lớp ánh sáng màu xanh lam, lướt giữa không trung có hoa tuyết rơi lả tả.
Tấn công!
Năng lực cận chiến của ma đạo học giả rất mạnh. Tuy chỉ dựa vào các đòn đánh bình thường làm chủ đạo, nhưng phấn ma pháp giúp gia tăng thuộc tính và hiệu ứng cho vũ khí, kèm thêm chiêu Điều Khiển Chổi cho phép tự do bay lượn và vung chổi giữa không trung sáu lần, ma đạo học giả đã nâng các đòn đánh bình thường lên một tầm cao mới.
"Thế này mà muốn thắng?" Một dòng chat nhảy lên từ Lư Hãn Văn.
Sóng Kiếm Phá Đất!
Lưu Vân vung trọng kiếm, ra một kỹ năng của ma kiếm sĩ. Kế đó, ánh kiếm lóe lên, Rút Đao Trảm!
Sóng Kiếm Phá Đất đánh theo đường dọc, Rút Đao Trảm đánh theo đường ngang, mà kiếm khách Lưu Vân cầm trọng kiếm với tầm tấn công đáng gờm, hai kỹ năng này đan nhau thành một chữ thập khổng lồ bắn về phía Mộc Ân. Một pha tấn công quá đột ngột, kết hợp hai kỹ năng cực chuẩn.
Có điều...
"Tốc độ tấn công, haiz..." Dụ Văn Châu ngoài sân thở dài.
Chậm, là tên lót của Dụ Văn Châu. Trong trận lúc này, pha tấn công quá đẹp của Lưu Vân cũng bởi vì chậm mà để hở một khoảng trống. Nhưng khoảng trống đấy, liệu đối thủ có kịp lợi dụng?
Có những sơ hở cần sức phán đoán và khả năng thao tác thần thánh để nắm bắt. Như Lưu Vân hiện tại, Dụ Văn Châu dư xăng nhìn ra, nhưng nếu kêu anh khiển Mộc Ân né, thì... hơi bị khó.
Né nổi không?
Không vấn đề.
Bên phía chiến đội Vi Thảo, Vương Kiệt Hi cũng âm thầm đoán định trong lòng. Khoảng trống này Cao Anh Kiệt ắt sẽ lợi dụng được.
"Ắt", tức là chưa chắc 100%, nhưng Cao Anh Kiệt không để Vương Kiệt Hi phải thất vọng. Gánh trên vai kỳ vọng và tương lai của cả Vi Thảo, cậu nắm bắt cơ hội này một cách chính xác. Mộc Ân khẽ lắc mình giữa không trung, bay xuyên qua hai kỹ năng đan chéo.
Bộp!
Thần Lộ vỗ xuống, trúng người Lưu Vân.
Phấn ma pháp không cho stack hiệu ứng, nhưng Phấn Hàn Băng cũng giảm tốc, thêm cả xác suất đóng băng, Lưu Vân càng thêm khó chịu.
Thắng thua đã rõ rồi. Những người theo dõi trận đấu hoặc sẽ thở dài, hoặc sẽ vui sướng. Trải nghiệm mà thắng thua đem lại luôn chia làm hai thái cực thế đấy.
Trận đấu giữa hai tuyển thủ thế hệ mới kết thúc với phần thắng nghiêng về Cao Anh Kiệt, giúp đội khách Vi Thảo dẫn trước 1 - 0. Trong lúc đó, trên một sàn đấu khác, hai vị tiền bối thế hệ cũ lại vẫn chưa phân thắng bại.
Keng!
Một âm thanh vang dội.
Hai món vũ khí va chạm nhau, mang theo lực xung chấn và ánh sáng kỹ năng. Hai nhân vật văng thẳng ra ngoài, cạp đất cả hai.
"Hung tàn vãi lọ! Đánh liều mạng như ông, không sợ nát cái tay luôn à?" Quân Mạc Tiếu lật người đứng dậy, trên miệng thấy cả máu, theo sau là dòng chat đến từ Diệp Tu.
"Kỷ lục thắng của ông tới đây là hết." Tái Thụy Nhất Hạ chỉ mũi kiếm vào Quân Mạc Tiếu, Tôn Triết Bình ngầu lòi trả lời.
"Bớt láo, lượt trước lão Lâm cũng nói vậy, ông biết kết quả sau đó không?" Diệp Tu nói.
"Lão Lâm? Lượt trước mấy ông đánh Lam Vũ mà?"
"Lượt trước trước." Diệp Tu nói.
Huyết Ảnh Cuồng Đao!
Tôn Triết Bình thẳng tay chém đoạn cuộc cãi cọ luôn. Tái Thụy Nhất Hạ phóng đại chiêu mở đường, ánh kiếm hóa thành một vệt máu đỏ, trảm xuống đầu Quân Mạc Tiếu. Quân Mạc Tiếu vội vàng né tránh, kiếm máu bổ xuống, toàn bộ đất đá văng tung tóe bất ngờ ập vào Quân Mạc Tiếu.
Chém Lốc Xoáy!
Trọng kiếm Vô Phong cuốn gió thành lốc, mang theo đất đá ùn ùn đánh về phía Quân Mạc Tiếu.
Sân nhà Hưng Hân, Diệp Tu chọn bản đồ, dĩ nhiên là kiểu bản đồ solo đơn giản như mọi khi. Nhưng chẳng ai ngờ được, lần này kẻ điên cuồng nắm quyền chủ động lại là đối thủ chứ không phải hắn. Tôn Triết Bình bức ép Diệp Tu muốn thở không kịp, đến mức không có cơ hội sử dụng Bão Chiêu Tán Nhân mà cả Liên minh không ai đỡ nổi kia.
Lùi!
Lùi tiếp!
Dưới thế tấn công cuồng dã, Quân Mạc Tiếu phải lùi liên tục. Lùi đến hết đường, trọng kiếm trong tay Tái Thụy Nhất Hạ ác liệt bổ xuống đầu hắn. Đúng vào lúc này, cả người Quân Mạc Tiếu bỗng tán đi như cánh hoa rơi. Nhát kiếm Tái Thụy Nhất Hạ chỉ chém xuyên qua một cái bóng!
Thuật Phân Thân?
Không, hoàn toàn không phải.
Là Kiếm Ảnh Bước!
Bốn bóng Quân Mạc Tiếu vây quanh Tái Thụy Nhất Hạ, cùng nhau rút kiếm. Đâu là bóng thật? Phán đoán cũng không còn ý nghĩa, vì Quân Mạc Tiếu cuối cùng đã vào được tiết tấu tấn công.
Thắng lợi, rốt cuộc vẫn thuộc về Diệp Tu.
Giây phút buông chuột, Diệp Tu phải thở phào một hơi. Trận này bị áp đảo quá, suýt tí nữa là thua. Thật không thể tin nổi đối thủ là một tên có chấn thương tay nghiêm trọng. Tên này càng lúc càng đánh bất chấp. Lẽ nào, nửa vòng bảng chinh chiến đã dấy lên đủ nhiệt huyết ở hắn?
Nhưng cũng thật đáng tiếc, mỗi lượt hắn đều chỉ đánh một trận solo, thậm chí có lượt còn phải bỏ. Thời lượng thi đấu như thế, sao đủ sướng tay?
Đúng vậy.
Không đủ sướng tay!
Tôn Triết Bình nhìn nhân vật của mình ngã quỵ trên đất. Tái Thụy Nhất Hạ đang nhìn lên bầu trời, trong ánh mắt, có lẽ cũng là bất cam!
Nếu mỗi trận... có thể đánh thêm vài phút là tốt rồi...
25!
Đuệt, trận này đếm như tự xát muối vô tim.
← Ch. 1295 | Ch. 1297 → |