Truyện ngôn tình hay

Truyện:Toàn Chức Cao Thủ - Chương 1342

Toàn Chức Cao Thủ
Trọn bộ 1719 chương
Chương 1342: Trận đoàn đội áp lực nặng nề
0.00
(0 votes)


Chương (1-1719)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Edit & beta: Lá Mùa Thu

Lay lắt bên bờ vực, không còn đường lùi, chiến đội Bách Hoa bùng nổ sức chiến đấu kinh người trên lôi đài. Đáng nhắc đến nhất là Chu Quang Nghĩa, tuyển thủ cầm thích khách chuyển nhượng từ Bá Đồ đến Bách Hoa, đã đánh xuất sắc phi thường, suýt thì một chấp hai. Với một khởi đầu quá đẹp được nối tiếp bởi hai tuyển thủ chắc tay khác, chiến đội Bách Hoa giành về 2 điểm quý giá của phần đấu lôi đài, tạm đứng vững một chân trên vách đá cheo leo.

Tuy nhiên, tin chiến trường nơi khác truyền về vẫn cho thấy tình hình Bách Hoa rất nguy nan.

Ba Lẻ Một tiến vào trận đoàn đội với ưu thế dẫn trước tuyệt đối: 5 - 0. Trước mắt, họ đã vượt mặt Bách Hoa trên bảng tổng sắp với 2 điểm chênh lệch. Xem ra thắng luôn đoàn đội cũng không vấn đề. Ba Lẻ Một lần này sẽ thu hoạch một trận toàn thắng 10 - 0.

Ở trận Lôi Đình vs Luân Hồi, Lôi Đình dẫn trước 2 điểm solo và gặp phải sự bật ngược mạnh mẽ từ Luân Hồi, hiện đang giằng co 2 - 3. Tuy vậy, Lôi Đình vẫn đang hơn Bách Hoa 7 điểm, chấp luôn đoàn đội Lôi Đình thua Luân Hồi và Bách Hoa thắng Bá Đồ, Bách Hoa cũng không vượt qua nổi.

Ở một trận khác có sự góp mặt của Hô Khiếu vốn hơn Bách Hoa 3 điểm, người Bách Hoa rất không hi vọng 3 điểm cách biệt ấy tăng thêm, nếu tụt hậu thì càng tốt. Thế nhưng sau trận solo đầu tiên đắc thắng, Hưng Hân gặp phải cú lội ngược dòng còn nặng hơn cả Lôi Đình. Hô Khiếu thắng liền tù tì, đánh ra tỉ số 4 - 1 cho hai phần đấu cá nhân. Hô Khiếu 4, Hưng Hân 1.

Tổng điểm tạm thời là Hưng Hân hơn Bách Hoa 7 điểm, Lôi Đình hơn Bách Hoa 5 điểm. Dù kết quả chung cuộc thế nào, Bách Hoa cũng không thể vượt mặt họ rồi. Do đó kết cục lượt này của Bách Hoa đã được quyết định. Hạng 9. Chỉ có thể là hạng 9, không còn khả năng nào tiến vào top 8 nữa. Lượt cuối cũng sẽ là cơ hội cuối cùng của họ. Sân khách, đánh với Luân Hồi, một cơ hội với độ khó lớn nhất. Chưa kể, muốn có cơ hội đó, họ còn phải chiến thắng trận đoàn đội trước mắt với Bá Đồ.

Chẳng dễ gì mới giành được 2 điểm lôi đài, tin chiến trường nơi khác truyền về lại quá bất lợi, tinh thần toàn quân Bách Hoa lên xuống nhấp nhô.

"Giờ đơn giản rồi." Ngờ đâu đội trưởng Vu Phong lại có vẻ nhẹ nhõm hẳn, "Chỉ còn một con đường này thôi, không có lựa chọn khác. Mình dốc hết toàn lực mà đi đi! Đừng để bản thân phải hối tiếc!"

Đừng để bản thân phải hối tiếc!

Nghiền ngẫm lời đội trưởng, ánh mắt người Bách Hoa dần dần kiên định. Họ cần chiến thắng đêm nay, họ cần dũng cảm đạp đổ hết thảy, care chi đối thủ là ai chứ?

"Tình hình hiện tại của Bách Hoa rất tệ. Lượt này dù thắng dù thua, họ chắc chắn vẫn ở hạng 9." Trong thời gian nghỉ giữa trận, Phan Lâm và Lý Nghệ Bác trên sóng trực tiếp tranh thủ bàn về tình hình bảng tổng sắp.

"Đúng vậy, nhưng lượt cuối Bách Hoa vẫn còn cơ hội, với điều kiện đêm nay phải thắng Bá Đồ." Lý Nghệ Bác nói.

"Vâng, nếu Bách Hoa thắng, tổng điểm sẽ là 237." Phan Lâm nhìn bảng tổng sắp, tính toán, "Nếu Lôi Đình thua Luân Hồi, tổng điểm sẽ là 239, dẫn trước Bách Hoa 2 điểm. Nếu Ba Lẻ Một thắng Lâm Hải 10 - 0 thì tổng điểm cũng 239, dẫn trước Bách Hoa 2 điểm. Ngoài ra phải kể đến trận chúng ta đang trực tiếp, Hô Khiếu vs Hưng Hân. Nếu Hô Khiếu thắng đoàn đội, Hưng Hân cũng chỉ dẫn trước Bách Hoa 2 điểm, còn nếu Hưng Hân thắng, vậy Hô Khiếu sẽ ngang điểm Bách Hoa. Cơ hội của Bách Hoa vẫn rất lớn."

"Và trận Hô Khiếu vs Hưng Hân chúng ta đang trực tiếp, bất kể thế nào, một trong hai đội chắc chắn sẽ trở thành mục tiêu Bách Hoa muốn thế chỗ." Lý Nghệ Bác nói.

"Ắt hẳn hai đội cũng nhận được tin rồi. Họ biết rất rõ tình huống trước mắt." Phan Lâm nói.

"Do đó, trận đoàn đội này cả hai phe đều rất áp lực. Nhưng nếu thua trận, áp lực sẽ càng nặng hơn cho lượt cuối. Ở lượt cuối, Hô Khiếu sẽ chạm trán Vi Thảo, còn Hưng Hân gặp Ba Lẻ Một, đều là hai đội khó xơi." Lý Nghệ Bác nói.

"Hiện chiến đội Hô Khiếu thắng ngược liên tục 4 điểm, sĩ khí đang vượng, lại có ưu thế sân nhà. Hưng Hân thì ngược lại, ra quân trận đầu thắng lợi, sau đó lại mất liền 4 điểm, cần lên tinh thần nhanh nhất có thể!" Phan Lâm nói.

"Phải, hai đội này tuy tình hình tốt hơn Bách Hoa nhiều, nhưng cũng cách không xa bờ vực thẳm. Ai thua, người đó sẽ tiến gần một bước đến vách núi. Bách Hoa không còn đường lùi, biết đâu sẽ tạo kỳ tích. Nếu Bách Hoa chen chân vào được, dĩ nhiên sẽ có một đội lọt ra ngoài." Lý Nghệ Bác vừa nói, vừa khoa tay múa chân.

"Chúng ta cùng xem đội nào có thể giành về liều thuốc trợ tim đêm nay!" Phan Lâm nói.

"Vâng, trận đoàn đội sắp bắt đầu rồi." Lý Nghệ Bác nói.

"Chúng ta cùng về với nhà thi đấu đi." Phan Lâm nói. Màn hình chuyển từ hai bình luận viên sang nhà thi đấu, chọn góc quay cao để quan sát cùng lúc hàng ghế tuyển thủ hai đội. Cả hai đội đều đang chụm đầu, chuẩn bị cho bước cuối cùng trước khi lên sân.

Trên sân đấu, trọng tài lần lượt đi đến hai phía, duỗi tay ra hiệu hai đội sẵn sàng. Màn hình lớn xoạch một phát, hiện danh sách ra trận.

"Phắc!" Phan Lâm lập tức bật thốt, thốt xong lấy tay bịt miệng mà không kịp. Suốt cả vòng bảng cứ phải phanh gấp trước khi phắc bậy, lần này Phan Lâm đã cố gắng hết sức. Tiếc quá, chỉ còn hai lượt mà giữ không được, phanh không kịp, phắc luôn trước mặt bàn dân thiên hạ. Hắn có thể nhìn thấy tiền thưởng đang đập cánh bay khỏi bảng lương tháng này.

"Hưng Hân thật sự quá bạo gan!" Lý Nghệ Bác trình cao, thấy Phan Lâm chơi ngu, bèn tiếp bóng hòng khỏa lấp qua chuyện.

"Đấy..." Phan Lâm vẫn đang ngơ ngẩn, chưa thể tìm về cảm giác.

"Một trận đấu quan trọng như này, mà Diệp Tu tiếp tục không đấu đoàn đội?" Lý Nghệ Bác tiếp tục nhấn mạnh về đội hình Hưng Hân.

Phương Duệ, Tô Mộc Tranh, Đường Nhu, La Tập, An Văn Dật, Mạc Phàm.

Diệp Tu không những không lên sân, còn cho tân binh mới đánh vài lượt là La Tập góp mặt trong một trận mang tính quyết định.

"Hưng Hân nghĩ gì vậy?" Phan Lâm cào đầu.

"Chẳng lẽ Diệp Tu xảy ra vấn đề?" Lý Nghệ Bác không ngăn nổi lòng tò mò mà suy đoán. Diệp Tu vẫn duy trì kỷ lục thắng solo, nhưng đến nay đã nghỉ đoàn đội suốt bốn lượt. Một tuyển thủ chủ lực vắng mặt suốt bốn lượt, ai chịu tin đó là lịch trình thay phiên? Chiến đội sắp đá anh ta khỏi đội hình chủ lực thì có!

Nhưng Hưng Hân sao có thể đá Diệp Tu?

"Không lẽ anh ấy bị chấn thương không thể đánh lâu? Như Tôn Triết Bình ấy?" Phan Lâm nói. Tôn Triết Bình hiện đang ở chiến đội Nghĩa Trảm và chỉ đánh solo. Việc hắn không đánh nổi quá lâu vì chấn thương tay không phải bí mật gì, nên khi thấy Diệp Tu chỉ lên solo liên tục bốn lượt, người ta lập tức nghĩ ngay đến tình huống của Tôn Triết Bình.

Trận đấu này quá quan trọng, thật khó tin rằng Diệp Tu không báo danh, dù nguyên nhân là vì nghỉ ngơi hay cố tình sắp đặt đội hình chiến thuật.

Nhưng cho dù khó tin đến mấy, danh sách cũng đã cố định. Sáu người Hưng Hân đang dàn hàng ngang, đứng ngắm sáu người Hô Khiếu trố mắt nhìn mình. Hiển nhiên, không một ai ngờ nổi việc Diệp Tu vắng mặt trận này, kể cả Hô Khiếu.

Bắt tay xong, hai đội chia nhau vào phòng đấu. Trên đường đi, có tuyển thủ Hô Khiếu vẫn hoài nghi ngoảnh đầu, chỉ sợ Diệp Tu hóa trang trà trộn vào sáu người kia, cho Hô Khiếu một cú kinh hồn táng đảm.

"Không cần quan tâm đối thủ thế nào. Chẳng ảnh hưởng gì chúng ta cả! Một kèm một, như cũ." Đội trưởng Đường Hạo nói với mọi người.

"Vâng." Các tuyển thủ Hô Khiếu gật đầu.

Song, đội phó Lưu Hạo lại đưa mắt nhìn xuống dưới, nơi Diệp Tu đang ngồi trên hàng ghế Hưng Hân.

Bị Diệp Tu solo đánh sml, trái tim Lưu Hạo rất nát. Giỏi về che giấu tâm trạng, Lưu Hạo sau đó rời phòng đấu với một vẻ mặt tuy bại nhưng không nản lòng, xuống sân lại nhận lỗi với các đồng đội, cổ vũ đồng đội sắp lên sân kế tiếp. Thế nên chẳng ai ý kiến gì với hắn cả.

Chẳng ai biết hắn kỳ thực đang dậy sóng lòng cả.

Hắn đang nổi điên. Hắn không chấp nhận sự thật rằng, mình bị Diệp Tu hất cái là văng.

Hắn muốn báo thù. Hắn muốn báo thù một cách điên dại.

Cơ hội rõ ràng đã ở trước mắt. Trận đoàn đội, phần thắng chia đều cho hai bên. Đấu pháp đoàn đội mới của Hô Khiếu là một kèm một, và thật sự mục tiêu Lưu Hạo được chỉ định cho, là Diệp Tu.

Kết quả, Diệp Tu không vào đánh.

Một trận đấu quan trọng đến thế, mang tính quyết định đến thế, Diệp Tu lại không vào đánh.

Lưu Hạo nín hơi, tích năng lượng căm phẫn cả buổi, chỉ để đổi lấy ức chế tột độ.

Hắn dốc lòng nghĩ đến việc đánh bại Diệp Tu, trong khi Diệp Tu chẳng hề để hắn vào mắt. Người ta muốn lên là lên, muốn nghỉ là nghỉ. Vì Hô Khiếu có Lưu Hạo, nên Diệp Tu phải vào đoàn đội trị hắn? Tiếc quá, Lưu Hạo chưa đủ tuổi, Diệp Tu không có ý định đó.

Và khi Diệp Tu không đánh, Lưu Hạo được chỉ định người khác để kèm: La Tập.

La Tập đánh thay slot Diệp Tu, nên mục tiêu của Lưu Hạo auto chuyển thành La Tập. Hô Khiếu không muốn thay đổi kế hoạch tổng thể, thế thôi.

Nhưng vì đã bực sẵn trong người, Lưu Hạo phẫn nộ luôn với đối tượng mới.

Con gà này đó hả?

Lưu Hạo có cảm giác bị khinh. Tuy hắn biết rõ mình hoang tưởng, mọi việc chỉ tiến hành như nó nên thế, nhưng hắn cứ có cảm giác vậy đấy. Hắn không thể ngăn bản thân mình nghĩ khác được.

"Hốt tụi nó!" Đội trưởng Đường Hạo gầm.

"Vâng!" Các đội viên đáp.

Trận đấu bắt đầu.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1719)