Truyện ngôn tình hay

Truyện:Toàn Chức Cao Thủ - Chương 1414

Toàn Chức Cao Thủ
Trọn bộ 1719 chương
Chương 1414: Đánh lâu dài
0.00
(0 votes)


Chương (1-1719)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Dịch bởi Lá Mùa Thu

Luồng kình khí như có như không của khí công sư cuốn tung sương mù trên bản đồ, trông thấy rõ hơn nơi khác. Vì thế tuy Tống Hiểu tấn công bất ngờ, Pháo Gầm vẫn không làm khó được Diệp Tu.

Xông lên!

Bị mai phục tập kích, Diệp Tu lại không chọn núp vào gốc cây mà mạnh mẽ xông lên.

Ầm!

Luồng khí Pháo Gầm đập một nửa vào thân cây, phát sinh tiếng va chạm nặng nề, kế tiếp là cành lá rung rinh xào xạc. Diệp Tu không né đi cho an toàn, xem ra rất nóng lòng đuổi theo Tống Hiểu.

"Hình như Diệp Tu hơi mất bình tĩnh?" Phan Lâm lo lắng thốt lên, giọng tràn đầy bất ngờ. Hắn làm nghề bình luận Vinh Quang cũng nhiều năm rồi, từng kinh qua vô số trận đấu của Đấu Thần Nhất Diệp Chi Thu xưa kia lẫn tán nhân Quân Mạc Tiếu hôm nay. Có thể trở thành cái tên nổi bật trong giới bình luận viên Vinh Quang, Phan Lâm cũng phải ít nhiều có tài chứ.

Mùa giải này quay về Liên minh chuyên nghiệp, Diệp Tu trở nên rất khác trong mắt Phan Lâm.

Phan Lâm không trải qua thời đại Gia Thế càn quét Liên minh, nhưng khi theo dõi các trận đấu của những mùa sau đó, chứng kiến Diệp Tu và Tô Mộc Tranh, cặp đôi hợp tác tốt nhất thi đấu, hắn có thể tưởng tượng ra phong thái kiêu hùng một thời của Đấu Thần Liên minh. Tuy về sau thành tích Gia Thế càng lúc càng trượt dốc, Phan Lâm vẫn cảm nhận rất rõ một điều: Mọi cường đội trong Liên minh vẫn xem Gia Thế là đối thủ mạnh. Và Diệp Tu, mãi mãi là mục tiêu mà tất cả các cao thủ và đại thần muốn đánh đổ.

Sự tồn tại của Diệp Tu, sẽ vĩnh viễn thuộc về đỉnh cấp.

Mùa giải thứ tám, Diệp Tu giải nghệ. Vị đại thần của cả thế hệ đã ngã xuống như thế. Không còn hắn, Liên minh vẫn tiếp tục phát triển. Chu Trạch Khải, bậc vua chúa thời đại mới không phụ sự mong đợi của mọi người khi hai lần đoạt quán quân, hôm nay đang bước lên con đường khiêu chiến vương triều ba quán quân liên tiếp của Gia Thế lịch sử.

Thời thế đã đổi thay. Trong mắt rất nhiều khán giả trẻ, Chu Trạch Khải chính là người đứng đầu Vinh Quang xứng đáng nhất hiện tại. Diệp Tu quay về, nhưng đó không phải Diệp Tu của ngày xưa. Hắn không còn ngồi trên ngôi cao, không còn là mục tiêu để người ta thách thức, hay hạ bệ. Những ai từng thấp kém hơn hắn, nay đều đã có cả chiến đội hào nhoáng sau lưng, mà Hưng Hân, chiến đội đang được Diệp Tu dẫn dắt, thì chỉ biết đứng đằng xa mà nhìn với ánh mắt khao khát.

Cởi bỏ vị thế người được khiêu chiến, khoác lên mình chiếc áo của kẻ đi khiêu chiến!

Ban đầu, Phan Lâm cảm thấy nhìn Diệp Tu, nhìn Hưng Hân ở góc độ này cũng thú vị lắm. Thế nhưng... Diệp Tu chả chịu theo ý mọi người gì cả! Khó khăn lắm mới đánh bại Gia Thế để tiến vào Liên minh, hắn liền dẫn theo cả nhà hô hào muốn đoạt quán quân. Đấy gọi là kèo dưới à? Gọi là kẻ đi khiêu chiến à?

Phan Lâm bèn hiểu theo cách khác. Chắc đây là cái người ta thường nói ấy: Xem thường đối thủ trên chiến lược, xem trọng đối thủ trên chiến thuật.

Mùa giải thứ mười có tổng cộng 38 lượt đấu bảng, không phải lúc nào Hưng Hân cũng được chọn lên tivi, nhưng Phan Lâm vẫn tìm xem toàn bộ các trận họ đánh.

Là một bình luận viên, hắn không thể cho khán giả thấy mình thiên vị bất kỳ đội nào trong lúc làm việc. Ai đánh đẹp hắn sẽ ca ngợi, ai sẩy tay thì tỏ ra tiếc nuối dùm. Tuy có đôi lúc cũng high quên đời với các pha đặc sắc, nhưng xét tổng thể, bình luận viên luôn để tâm trạng vận hành một cách máy móc. Họ thể hiện cảm xúc rất điêu luyện, hoặc cũng có thể gọi là... họ đang diễn.

Thật ra, mùa giải này Phan Lâm khá kỳ vọng vào Hưng Hân. Cũng như nhiều người khác, hắn tò mò về món vũ khí trong tay Quân Mạc Tiếu, tò mò về cái chiến đội gom góp, chắp vá từ khắp mọi nơi kia. Chiến đội đã đánh bại Gia Thế như kỳ tích ấy, sẽ sinh tồn thế nào ở Liên minh chuyên nghiệp?

Những người quan tâm Hưng Hân như Phan Lam không uổng công kỳ vọng. Tuy gom góp chắp vá, nhưng Hưng Hân đã có một vòng đấu bảng thành công rực rỡ.

Mà một khi đã quan tâm Hưng Hân, có ai sẽ không bị Diệp Tu thu hút ánh nhìn? Liên sát 37 trận, yêu Diệp Tu là một sự đầu tư không bao giờ lỗ. Theo dõi hắn từ đầu đến cuối chuỗi thắng lợi là một trải nghiệm tuyệt vời cho cả mùa giải.

Thế nhưng trong quá trình đó, Phan Lâm lại phát hiện thấy vài thứ khác biệt.

Chuỗi thắng 37 lượt liên tục là thành tích ngoạn mục mà Diệp Tu của thời kỳ đỉnh cao cũng chưa từng đạt đến. Tán nhân Quân Mạc Tiếu góp phần không nhỏ trong thành tích này, nhưng nếu tạm gác nhân vật qua một bên, chỉ xét yếu tố con người, Phan Lâm nhận thấy Diệp Tu không giống với ngày xưa cho lắm.

Diệp Tu ngày xưa một tay mang về danh hiệu Đấu Thần cho nhân vật mình cầm, càn quét khắp mọi chiến trường, đánh đâu thắng đó.

Diệp Tu hôm nay thắng liền 37 trận, càn quét gấp bội, nhưng trong cảm nhận của Phan Lâm, dường như Diệp Tu đã không còn cái khí thế bá đạo của pháp sư chiến đấu Nhất Diệp Chi Thu ngày xưa ấy.

Có phải vì khí chất mỗi nghề mỗi khác không?

Ban đầu Phan Lâm nghĩ vậy, nhưng càng theo dõi, hắn càng cảm thấy không đúng.

Đến tận cuối vòng bảng, nhìn thấy chiến đội Bá Đồ lột xác chuyển mình, Phan Lâm mới hiểu ra mọi việc.

Diệp Tu cũng khác gì ba vị lão tướng Bá Đồ đâu? Hắn đã không còn trẻ! Cái khí thế ngang tàng của Đấu Thần năm đó đã lắng đọng theo thời gian. Trước đây bởi vì Diệp Tu vẫn thi đấu đều đều, mọi người xem quen mắt nên không nhận ra, cho đến khi hắn giải nghệ, một năm rưỡi sau quay về, dấu vết tháng năm trên hắn mới bắt đầu hiển hiện.

Hắn không tiêu pha tuổi trẻ vô tội vạ, cũng không đọ ý chí với sắt đá thời gian. Hắn chỉ đang không ngừng điều chỉnh, hoàn thiện trình độ của mình, hắn luôn chiến đấu bằng phương thức thích hợp nhất với bản thân trong mỗi giai đoạn.

Từ ung dung, ưu nhã đến già đi, ngay ngày đầu tiên nhất, Diệp Tu đã không hề ôm ý định phiền muộn bởi điều không thể tránh khỏi. Đối mặt quán quân thế nào, hắn cũng sẽ tích cực đối mặt chuyện đau xót kia thế ấy.

Mùa giải này, nhìn vào chiến đội Hưng Hân do Diệp Tu suất lĩnh, không ít người bàn ra tán vào về áp lực đổ trên vai hắn, rằng hắn phải nhọc nhằn, vất vả bao nhiêu để đạt đến thắng lợi.

Phan Lâm không đồng ý với họ cho lắm.

Diệp Tu vất vả là sự thật. Chiến đội Hưng Hân nếu không có sự tồn tại của hắn sẽ không được như hôm nay, là sự thật. Thế nhưng mỗi một trận trong 38 lượt đấu vòng bảng của Hưng Hân, bất kể thắng thua, Phan Lâm đều nhìn thấy ở đó những niềm vui.

Đúng vậy, niềm vui.

Niềm vui khi được chơi game thỏa thích.

Vinh Quang vốn là một trò chơi. Phan Lâm không rõ có phải rất nhiều người đã quên điều này hay không. Hiệp một tứ kết, vô số bình luận chỉ trích đấu pháp của Hưng Hân là thực dụng, Phan Lâm đọc mà chỉ thấy buồn cười.

Thực dụng?

Lũ kia chẳng lẽ không biết rằng, Liên minh Vinh Quang mới là nơi thực dụng nhất hay sao?

Thúc đẩy việc tuân thủ quy định, yêu cầu thế trận phải đẹp mắt, có thứ nào trong đó không phải thực dụng?

So ra, Phan Lâm không cảm thấy Hưng Hân đánh thực dụng. Họ chỉ thuần túy theo đuổi thắng lợi mà thôi. Trong mắt Phan Lâm, vừa muốn thắng vừa đòi thắng đẹp, mới là thực dụng!

Thua và thắng là những thứ rất thuần túy. Đòi phải thua ra sao, thắng thế nào, tính toán quá chi li tỉ mỉ, không thực dụng thì là cái gì?

Đánh không đẹp?

Ơ nhưng người ta đâu phải đang show hàng? Trên sàn đấu, tuyển thủ quan tâm nhất là thắng thua, chứ không phải thể hiện. Bạn cảm thấy khó coi, nhưng bạn có biết tuyển thủ đang đánh rất thỏa thuê vui sướng?

Phan Lâm cảm thấy, Diệp Tu chính là một người như thế. Hắn chưa bao giờ để ý người ta nhìn thế nào về mình. Dùng phương thức tốt nhất để giành thắng lợi luôn là cách làm của hắn. Đó là thứ chưa từng thay đổi, suốt từ khi hắn 17 tuổi đến 27 tuổi.

Thế nên hành động hiện tại của Diệp Tu mới làm Phan Lâm bất ngờ. Thái độ ham thể hiện kia, có thể nào xảy ra trên nhân vật được Diệp Tu cầm?

"Có hơi gấp thật..." Lý Nghệ Bác không nghĩ nhiều như Phan Lâm. Chỉ xét riêng phương diện kỹ thuật, việc Diệp Tu nhất quyết lao lên thế này là quá vội vàng. Cho dù nóng lòng xác định vị trí Đào Lạc Sa Minh, hành động như hắn cũng đem đến nguy hiểm, bởi dẫu sao, Tống Hiểu đâu phải Dụ Văn Châu, đâu phải cứ bị áp sát là tạch ngay khỏi bàn?

Giờ thì Quân Mạc Tiếu áp sát thành công rồi, hai người đang xáp lá cà, nhưng có chắc là thắng được không?

Ít ai sẽ trả lời rằng có. Lý Nghệ Bác chẳng qua sợ vả mặt nên mới không nói ra miệng thôi.

Hành động khăng khăng lao lên của Quân Mạc Tiếu có hơi cố đấm ăn xôi, nhưng tên đã rời cung, thể nào cũng phải bắn tới đích. Bởi cố đấm ăn xôi nên nhịp đánh của Quân Mạc Tiếu không vững, giao thủ mấy chiêu với Đào Lạc Sa Minh mà mãi không chiếm được ưu thế áp đảo. Ngược lại, hắn còn để lộ rõ sơ hở.

Tuy nhiên Tống Hiểu lại không tranh thủ phản công. Y bất ngờ mượn cơ hội bỏ chạy, chỉ chớp mắt đã biến mất sau màn sương dày. Lam Vũ quả nhiên đã train rất kỹ cho bản đồ này, cách Tống Hiểu khiển Đào Lạc Sa Minh luồn lách tài tình chẳng kém gì Dụ Văn Châu với Sách Khắc Tát Nhĩ cả.

"Định đánh cù nhây thật à?" Phan Lâm sửng sốt.

"Phải, đúng là đánh cù nhây!" Lý Nghệ Bác xem tới đây, giọng điệu tự tin hơn không ít.

"Cù nhây với mục đích gì? Mài HP hay mana Quân Mạc Tiếu?" Phan Lâm hỏi.

"Cả sức lực của Diệp Tu nữa." Lý Nghệ Bác nói.

Phan Lâm ngẩn người, bất giác liếc nhìn đồng hồ. Đúng nhỉ, hôm nay đánh lôi đài lâu quá! Bằng thời gian này, mọi khi có thể đã tới trận thứ ba, thứ tư rồi. Bên Lam Vũ có Tống Hiểu lên thay Dụ Văn Châu, mà Hưng Hân thì vẫn chưa ai vào tiếp sức Diệp Tu! Lam Vũ không cho hắn cơ hội đánh nhanh thắng nhanh, thậm chí gặp tình huống có thể phản kích, Tống Hiểu vẫn chọn cách bỏ chạy. Ý đồ của Lam Vũ đã thể hiện quá rõ rệt: Muốn đánh lâu dài.

Tống Hiểu không sợ bị đối thủ áp sát như Dụ Văn Châu, nhưng lại chơi kiểu lúc chạy, lúc quay về quấy rối, không phải bày trò thì là cái gì?

Một lần, hai lần, ba lần...

Cái đầu lạnh của Tống Hiểu trong trận này toàn dùng để chạy trốn. Mỗi lần quấy rối, y chỉ rỉa một hai hit, thấy không ổn lập tức té, lần nào cũng như lần nào nhưng lại luôn thành công. Hai người cứ cù nhây như thế suốt 5 phút đồng hồ, HP mỗi người chưa mất nổi 10%. Nhịp độ trận đấu chậm đến thảm hại.

"Trận này đánh kiểu gì đây?" Phan Lâm uể oải. Tống Hiểu phản công mấy lần đầu, hắn còn hào hứng kêu gào tường thuật, nhưng sau đó thì dẹp. Nhìn Tống Hiểu cứ như muốn Quân Mạc Tiếu phải lột sạch đồ trói lại trước mặt, y mới chịu ở yên mà đánh vậy.

Cái đầu lạnh? Không, Phan Lâm phản đối. Cảm giác mà Tống Hiểu mang đến cho hắn, là một con chim sợ cành cây cong mới đúng.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1719)