Vay nóng Homecredit

Truyện:Toàn Chức Cao Thủ - Chương 1453

Toàn Chức Cao Thủ
Trọn bộ 1719 chương
Chương 1453: Giữ vững
0.00
(0 votes)


Chương (1-1719)

Siêu sale Lazada


Dịch bởi Lá Mùa Thu

Nhận thức vấn đề, ra quyết định, Lư Hãn Văn đã hạ quyết tâm thì sẽ không do dự nữa. Lưu Vân rời bỏ đội trưởng Sách Khắc Tát Nhĩ, quay đầu tìm đến Tay Nhỏ Lạnh Giá.

Tam Đoạn Trảm!

Kiếm Ảnh Bước!

Hai kỹ năng tung ra liên tiếp, tàn ảnh do tốc độ di chuyển cao của Tam Đoạn Trảm còn chưa tan biến, Lưu Vân đã hóa thành mấy cái bóng, chớp nhoáng vây quanh Tay Nhỏ Lạnh Giá.

"Ồ!!" Cả nhà thi đấu thốt lên.

Khi mọi người đang lo ngại cho an nguy của Sách Khắc Tát Nhĩ, Lưu Vân lại quả quyết rời bỏ đội trưởng, lao thẳng tới trị liệu Hưng Hân.

Rồi sao nữa ta?

Khán giả chưa kịp ngẫm nghĩ sâu xa, chỉ theo thói quen mà cảm thấy mọi hành động bất ngờ của tuyển thủ chuyên nghiệp đều rất prao, rất thần thánh.

Rào rào rào rào...

Tiếng vỗ tay vang lên như sấm. Bị vây bởi Kiếm Ảnh Bước, Tay Nhỏ Lạnh Giá luống cuống thấy rõ. Bảy bóng là mức độ để Lư Hãn Văn khiển chiêu hoàn hảo, chấp mấy tay Vinh Quang già đời cũng không dễ dàng phân biệt đâu là thật, đâu là giả, huống hồ một tân binh như An Văn Dật!

Nhưng Lư Hãn Văn vẫn rất tập trung thao tác. Đối mặt với "khuyết điểm" của chiến đội Hưng Hân, cậu không chút nào khinh thường hay chủ quan.

Kiếm Ảnh Bước chỉ để tung hỏa mù, gây hoang mang đối thủ. Mục đích thật sự vẫn là tấn công.

Quá trình từ Tam Đoạn Trảm đến tách bóng, đến thật sự công kích chỉ diễn ra trong một hai giây, khi trọng kiếm Diễm Ảnh chém xuống đầu Tay Nhỏ Lạnh Giá, loạt bóng mờ Lưu Vân để lại vẫn chưa tan hết.

Trúng kiếm, Tay Nhỏ Lạnh Giá ngã lăn ra đất, tiếng vỗ tay càng thêm nhiệt liệt.

Trong mắt khán giả, đánh trúng tức là Lư Hãn Văn đã thực hiện thành công một kế hoạch nào đó!

Nhưng rất nhanh, pháo đến sát gót.

Mộc Vũ Tranh Phong luôn để mắt đến mọi điểm trên chiến trường, di chuyển liên tục để gom tất cả vào phạm vi tấn công. Lư Hãn Văn quyết định quá bất ngờ, Tô Mộc Tranh không kịp phản ứng nên đến giờ mới nã pháo quấy rối.

Lư Hãn Văn không hề ngạc nhiên. Cậu sớm biết Tô Mộc Tranh sẽ dùng hỏa lực bắn phá mình. Đấu pháp Pháo Bình Phong mà cô sở trường là trọng điểm nghiên cứu của chiến đội Lam Vũ trước trận.

Nhưng ở khoảng cách này, Lư Hãn Văn tự tin rằng mình có thể vừa xử lý hỏa lực của Mộc Vũ Tranh Phong, vừa kèm chặt Tay Nhỏ Lạnh Giá. Dù sao con mồi chỉ là một mục sư, không có nhiều chiêu chiến đấu, kèm dễ vô cùng.

Lách mình né tránh, mũi kiếm trong tay Lưu Vân vẫn chém về phía Tay Nhỏ Lạnh Giá. Lúc này, Lư Hãn Văn chú ý đến Mộc Vũ Tranh Phong hơn. Chỉ cần không bị cô tấn công quấy nhiễu, cậu sẽ quấn lấy trị liệu Hưng Hân, Hưng Hân chắc chắn phải cho người qua cứu.

Đó chính là kế hoạch của Lư Hãn Văn.

Tuy trị liệu nhà mình cũng rơi vào tay Hưng Hân, nhưng Hoàng Thiếu Thiên và Trịnh Hiên đã chia hai đường đi cứu, Hưng Hân muốn trao đổi trị liệu cũng phải điều chỉnh thế trận đôi chút. Đơn giản và hữu hiệu nhất, là để Quân Mạc Tiếu qua tấn công Lưu Vân.

Lư Hãn Văn chưa từng để Quân Mạc Tiếu ngoài tầm quan sát. Tóm được điểm yếu của đối thủ, cậu muốn lợi dụng triệt để. Mượn cơ hội này, giành quyền kiểm soát thế trận về cho Lam Vũ là tốt nhất.

Nhưng không.

Quân Mạc Tiếu không chịu nhích chân. Hắn vẫn cắm đầu đánh Sách Khắc Tát Nhĩ.

Sách Khắc Tát Nhĩ là thuật sĩ, cận chiến chẳng qua chỉ mạnh hơn trị liệu tí chút, chưa kể tốc độ tay của Dụ Văn Châu mà muốn chơi với Bão Chiêu Tán Nhân của Diệp Tu... Lư Hãn Văn hết muốn nghĩ tiếp, vì nghĩ tiếp là bất kính với đội trưởng mất.

Khó hiểu ở chỗ, Diệp Tu lại bỏ mặc cậu. Hắn cảm thấy Tô Mộc Tranh nã pháo là quá đủ để xử Lư Hãn Văn à?

Xem ra mình gây áp lực chưa đủ. Phải cho Hưng Hân nhìn thấy, bậc thầy pháo súng không thể giúp trị liệu thoát vòng vây!

Dồn dame, dồn dame và dồn dame. Lưu Vân mạnh tay hơn hẳn, trông như thà chết chứ không chịu dừng.

Thế mà...

Quân Mạc Tiếu vẫn không nhích.

Hắn vẫn tập trung tấn công Sách Khắc Tát Nhĩ, tập trung hoàn toàn luôn. Lư Hãn Văn định xem thử Quân Mạc Tiếu có xoay góc nhìn sang mình không, có điều... Bão Chiêu Tán Nhân tiết tấu quá nhanh, Ô Thiên Cơ biến đổi xoành xoạch, vị trí, tư thế và động tác cũng liên tục thay đổi theo vũ khí và kỹ năng. Đôi lúc góc nhìn có xoay về phía Lưu Vân, nhưng cái gì nói lên rằng hắn đang nhìn cậu?

Lư Hãn Văn không biết, nhưng vì mới học được bài học, cậu không thể dao động nữa. Nếu bỏ Tay Nhỏ Lạnh Giá qua cứu đội trưởng, thì nãy giờ chả phải uổng phí sao? Một trận đấu quan trọng thế này, uổng phí tức là chết.

Dù sai, cũng phải kiên quyết mà sai đến cùng. Từ trong cái sai, phải mở một con đường máu đột phá!

Chém chém chém!

Lưu Vân càng thêm điên cuồng. Cầm trong tay trọng kiếm, khí thế ở cậu làm người ta cứ ngỡ cậu là một cuồng kiếm chứ chẳng phải kiếm khách.

"Chỉ đạo Lý, anh thấy thế nào?" Cục diện trận đấu làm Phan Lâm không thể không hỏi thử Lý Nghệ Bác.

"Ừm... Trao đổi trong trận liên quan đến rất nhiều phương diện, nhất thời cũng khó tính ra lắm." Lý Nghệ Bác nói.

"Ý anh muốn chỉ hai trị liệu và Sách Khắc Tát Nhĩ phải không?" Phan Lâm nói.

"Đúng thế... Nhìn thì tưởng là Lam Vũ lấy hai đổi một đấy, nhưng họ đang trên đường cứu viện trị liệu rồi. Trong khi đó, Hưng Hân lại chỉ dựa dẫm hỏa lực từ Mộc Vũ Tranh Phong, rõ ràng không đủ khống chế Lưu Vân. Nếu cứ tiếp tục, cục diện sẽ nghiêng về phía Lam Vũ. Chỉ cần Dạ Vũ Thanh Phiền và Thương Lâm Đạn Vũ cứu được Linh Hồn Ngữ Giả về, quyền chủ động chắc chắn rơi vào tay Lam Vũ." Lý Nghệ Bác phân tích.

"Thế thì, biểu hiện của Hoàng Thiếu Thiên và Trịnh Hiên là điểm mấu chốt kế tiếp." Phan Lâm nói.

"Đúng, mà khả năng xoay chuyển tình thế của Lam Vũ lại do Lư Hãn Văn mang về bằng hành động bạo gan của mình. Nếu không, dù có cứu được Linh Hồn Ngữ Giả, hai bên cũng chỉ ngang cơ là cùng. Nhờ Lư Hãn Văn, Lam Vũ mới có cửa giành quyền chủ động." Lý Nghệ Bác nói.

"Tôi hiểu." Phan Lâm gật đầu.

Chiến trường phân bố thành nhiều khu vực, không thể gom hết vào một màn hình. Theo bình luận của hai người, camera zoom vào khu vực mang tính quyết định: Tâm bão, nơi diễn ra pha cứu viện Linh Hồn Ngữ Giả.

Phải nói, Linh Hồn Ngữ Giả tự mình kéo dài sự sống khá lâu.

Một là vì sứ giả thủ hộ mặc giáp tấm, sức phòng ngự đã cao sẵn, hai là Từ Cảnh Hi đánh rất kiên cường bất khuất, hễ chớp được khoảng trống nào là hồi máu, buff phòng ngự cho mình ngay. Một cường đội thiên về phòng thủ như Lam Vũ, tuyển thủ chơi trị liệu dĩ nhiên phải giỏi cứu người và tự cứu lấy chính mình trong các tình huống bị động.

"Tên này khó nhai thật chứ." Mắt thấy Dạ Vũ Thanh Phiền và Thương Lâm Đạn Vũ đã vòng sang hai bên cánh, chuẩn bị cắt vào tâm bão, Phương Duệ than thở.

"Cứ yên tâm, có tui đây!" Bánh Bao tỏ vẻ tự tin trăm phần. Ku cậu tự tin thật hay chỉ đơn giản là không hiểu thế trận hiểm nghèo? Có ma mới biết.

"Cứu binh tới kìa." Phương Duệ tốt bụng nhắc Bánh Bao.

"Ông xử đi?" Bánh Bao chẳng coi vào mắt.

"Biết sai quá ha?" Phương Duệ hộc máu. Hai người đánh một trị liệu nên nhàn hạ lắm, tha hồ chat nhảm. Mỗi tội sắp khó rồi. Bắt trị liệu làm con tin là mấu chốt cho quyền chủ động của Hưng Hân, nếu con tin được cứu, đừng nói mất ưu thế đe dọa địch, con tin còn có thể trở thành chống lưng mạnh mẽ cho địch đánh mình.

"Lôi nó qua đây chút." Phương Duệ kêu Bánh Bao.

"Ông tính đâu, tui theo đó." Bánh Bao trả lời.

"Đừng cho tụi nó phát hiện ý đồ của mình!" Phương Duệ bảo.

"Vậy đổi kênh chat?" Bánh Bao hỏi.

"Ừ."

"11111." Bánh Bao cào phím trên kênh Hưng Hân.

Fan Lam Vũ nhìn mà nóng mặt! Hai thằng cờ hó này vừa bắt nạt trị liệu nhà mình, vừa quởn quần chat nhảm trên kênh chung. Cái gì đừng cho tụi nó phát hiện ý đồ của mình? Tung hỏa mù hả? Khán giả đọc được kênh Hưng Hân đó! Bánh Bao cào một loạt "11111" xong có ai trả lời đâu?

Ai ngờ đội trưởng Hưng Hân, cái con người có tên Diệp Tu đáng sợ kia, đột nhiên gõ lên hai chữ: Giữ vững.

Giữ vững?

Giữ cái gì vững? Cục diện trước mắt à?

Nếu giữ vững cục diện trước mắt, Hưng Hân lấy một đổi hai là không lỗ, nhưng có chắc giữ vững được không? Dạ Vũ Thanh Phiền và Thương Lâm Đạn Vũ cắt vào, khu vực tâm bão coi như 3v2, bên 3 có cả trị liệu. Không phải muốn giữ vững là giữ vững được đâu nha!

Hai chữ này dẫn đến vô số hoài nghi. Trên sóng trực tiếp, Phan Lâm lại phải quay sang hỏi Lý Nghệ Bác, Lý Nghệ Bác bực đến mức muốn táng chết hắn luôn. Phân tích một trận đấu như đêm nay đã vã mồ hôi, còn bắt mình giải thích ý đồ của Diệp Tu? Định bóp ông mày à?

Lý Nghệ Bác âm thầm phắc Phan Lâm dưới đáy lòng, ngoài miệng vẫn phải giả vờ giả vịt phân tích một phen.

"Có khả năng Diệp Tu đã thủ sẵn kế hoạch trợ giúp Bánh Bao và Phương Duệ?" Lý Nghệ Bác nói toàn lời thừa.

Trợ giúp? Có thể ư?

Tướng trong trận mỗi bên năm người, xòe một bàn tay đếm là đủ. Phương Duệ và Bánh Bao là đối tượng cần giúp đỡ, không tính. An Văn Dật tương tự, cho qua. Diệp Tu đang ôm Dụ Văn Châu, muốn qua thì qua được đấy, nhưng thả Dụ Văn Châu chẳng khác nào cho Lam Vũ thêm tay thêm chân?

Vậy chỉ còn Tô Mộc Tranh...

Tô Mộc Tranh, cao thủ support, giỏi nhất là cứu viện. Cô ấy đang làm gì?

Tổ ghi hình vội vàng lia camera tìm kiếm bóng dáng Mộc Vũ Tranh Phong. Vừa tìm thấy cô, họ liền trố mắt.

Mộc Vũ Tranh Phong vừa xong một pha di chuyển...

Vốn ở rất xa, lại không có đối thủ nào ở gần, Mộc Vũ Tranh Phong rất ít khi lọt vào khung hình. Camera chỉ cần quay các địa điểm giao chiến khác là đủ để thấy hỏa lực từ cô. Trước đó, vì nã pháo quấy rối Lưu Vân tấn công Tay Nhỏ Lạnh Giá, cô được ưu ái lên tivi một chốc. Hỏa lực không khống chế nổi Lưu Vân, Mộc Vũ Tranh Phong không ngừng di chuyển hòng đến gần hơn một tí.

Thế nhưng bây giờ nhìn kỹ lại, ai nói Mộc Vũ Tranh Phong chọn vị trí kia để bắn Lưu Vân?

Nằm mơ à? Cô ấy muốn phụ hai người trong tâm bão dồn sát thương thì có!


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1719)