← Ch.1503 | Ch.1505 → |
Dịch bởi Lá Mùa Thu
Sau trận rượt đuổi lượn vòng của Phương Duệ và Hàn Văn Thanh, nhịp đấu lôi đài lần thứ hai bị kéo chậm.
Đây tuyệt đối không phải nhịp đánh mà Đường Nhu mong muốn. Rất dễ nhìn ra ai đang chiếm ưu thế trong tình huống này.
Tống Kỳ Anh.
Cùng là tân binh, thời gian Tống Kỳ Anh tiếp xúc Vinh Quang lại sớm hơn nhiều so với Đường Nhu. Xuất thân từ trại huấn luyện như Tần Mục Vân, cậu đã có sẵn nền tảng cực kỳ vững chắc.
Cậu khống chế nhịp độ trận đấu một cách rất ổn định. Vốn giỏi về phá hoại nhịp độ, Đường Nhu lại không cách nào đảo ngược trận 1v1 này. Các tuyển thủ chuyên nghiệp đang theo dõi trận đấu đều bàn tán sôi nổi. Đây là cuộc đọ sức kinh điển giữa thanh mâu và tấm khiên, và tấm khiên đang dùng sự kiên cố của mình để chặn đứng thanh mâu sắc bén.
Không thể công phá tấm khiên kiên cố, thanh mâu dĩ nhiên sẽ bị phản dame. Do đó trên thực tế, cuộc đối kháng trực tiếp giữa tấn công và phòng thủ cũng là một cuộc trao đổi. Dùng phong cách cá nhân xây nên lưới phòng ngự chặt chẽ, Tống Kỳ Anh điều khiển hoàn toàn cuộc trao đổi. So sánh với kiểu phòng ngự tràn ngập khả năng phản công của chiến đội Lam Vũ, lối phòng thủ của Tống Kỳ Anh rất thuần túy.
Một tuyển thủ như thế lại xuất xưởng từ Bá Đồ, mọi người đều lấy làm kỳ lạ.
Đường Nhu không có tâm trạng nghĩ ngợi. Cô đang rất buồn bực. Cô cảm thấy vô cùng ức chế khi tiết tấu của mình bị đè ép. Không phải Đường Nhu không nghĩ cách phá cũi đâu, nhưng bất kể thay đổi nhịp đánh thế nào cũng bị Tống Kỳ Anh phát hiện và đàn áp ngay.
Nhìn từ bên ngoài sẽ tưởng Hàn Yên Nhu tấn công và Trường Hà Lạc Nhật chỉ có thể phòng thủ, nhưng trong lòng Đường Nhu lại chẳng có cảm giác mình đang đánh người. Cô chỉ cảm thấy mình như húc phải tường, hễ húc vào là sẽ văng ra. HP đi đứt 30%, còn bức tường kia? Chỉ mất 15%, tỉ lệ đúng 1/2 như đã được tính toán kỹ càng.
Vậy nếu cậu ta mất thêm 10%, mình sẽ tạch hẳn?
Đường Nhu không cam tâm. Không thể chiến thắng luôn là điều khiến cô không cam tâm nhất.
Hàn Yên Nhu đột nhiên ngừng tấn công, nhanh chân lùi lại mấy bước xa.
"Ồ..." Nhiều người ồ lên như hiểu rõ.
"Sớm nên dừng lại rồi. Cứ cắm đầu đánh như thế không phải cách." Bình luận viên Phan Lâm nói.
"Trông như chủ động với các pha tấn công từ đầu game, nhưng thực tế Đường Nhu luôn bị Tống Kỳ Anh dắt mũi. Cô ấy quả thật nên dừng lại, tìm kiếm sơ hở của đối thủ." Lý Nghệ Bác tiếp lời. Hắn đã kịp quay về mode trung lập, bình luận với lời lẽ vô cùng công bằng chính trực. Một cách nghiêm túc, hắn bày cách thoát khỏi thế bất lợi cho Đường Nhu.
"Vậy nếu không tìm thấy sơ hở?" Phan Lâm hỏi.
"Thì... đành chịu thua chứ sao?" Lý Nghệ Bác nói.
Chứ còn gì nữa? Không tìm thấy sơ hở, không thể đánh bại đối thủ, dĩ nhiên đành phải chịu thua. Logic thôi mà!
Đường Nhu sẽ làm gì?
Là tuyển thủ tạo ấn tượng mạnh trên phương diện tấn công, nếu không cách nào công phá hàng rào phòng thủ của địch, cô sẽ làm gì?
Hàn Yên Nhu ngừng đánh đã 5 giây, Trường Hà Lạc Nhật cũng chẳng vì vậy mà ham hố phản kích. Cậu chỉ từng bước từng bước đến gần. Cậu không phải người chỉ biết phòng ngự mà không biết tấn công, chẳng qua đường lối tấn công của cậu cũng thận trọng hệt như phòng ngự.
"Ặc, chẳng lẽ Đường Nhu định nhường quyền chủ động cho Tống Kỳ Anh, dụ cậu ấy tấn công để mình soi sơ hở?" Lý Nghệ Bác cảm thấy mình đoán ra rồi, "Nếu không thể vượt hàng rào phòng thủ, đây cũng là một biện pháp hay. Nhưng... với phong cách của mình, Tống Kỳ Anh sẽ không để Đường Nhu tìm thấy sơ hở đâu, chưa kể..."
Lý Nghệ Bác chưa nói hết câu, đã có bóng người lao lên.
Hàn Yên Nhu!
Hào Long Phá Quân!
Ngừng khoảng 5, 6 giây, Đường Nhu vẫn là người đầu tiên tấn công. Nhường lại quyền chủ động cho Tống Kỳ Anh? Lý Nghệ Bác chưa kịp nói xong đã bị vả mặt.
Khoảng cách quá gần, Hào Long Phá Quân cũng không dễ né, nhưng tính tình cẩn thận luôn đặt Tống Kỳ Anh vào thế sẵn sàng né bất kỳ chiêu nào.
Hào Long Phá Quân?
Khoảnh khắc Hỏa Vũ Lưu Viêm giương lên trong tay Hàn Yên Nhu, Trường Hà Lạc Nhật đã lăn sang bên.
Đấu khí ma pháp ma sát sàn sạt với không khí, phát sinh tiếng ầm vang như cháy nổ. Hào Long Phá Quân đâm sầm vào nhưng Trường Hà Lạc Nhật đã lăn mình né tránh. Ngờ đâu, Hỏa Vũ Lưu Viêm trong tay Hàn Yên Nhu bỗng hơi lệch đi, đâm thẳng về phía Trường Hà Lạc Nhật đang lăn mình.
Ai không tinh mắt sẽ rất khó phát hiện thay đổi nhỏ bé này.
Nhưng Tống Kỳ Anh phát hiện. Hệt như Trương Tân Kiệt, cậu luôn quan sát đối thủ kỹ lưỡng để không bỏ lỡ bất kỳ chi tiết nhỏ nhặt nào. Thậm chí, cậu còn biết cú nhích khe khẽ kia xảy ra sau khi mình đã né chiêu nữa cơ.
Nói cách khác, Đường Nhu không hề đoán được cậu sẽ làm gì. Cô chỉ xử lý ngay khi nhìn thấy.
Cú nhích rất khẽ, nhưng với khoảng cách quá gần và tốc độ quá nhanh của Hào Long Phá Quân, nhích được như thế đã là phản ứng và tốc độ tay bá đạo rồi.
Hào Long Phá Quân không phải chiêu đơn mục tiêu. Đấu khí ma pháp đi đến đâu, AoE sát thương theo đến đó. Cú nhích kia gây nên sai lệch về phạm vi sát thương, tuy nhiên Trường Hà Lạc Nhật vẫn né thành công.
Tống Kỳ Anh tính rất chuẩn. Phạm vi sát thương không còn như lúc đầu, Hào Long Phá Quân vẫn không đánh trúng cậu. Có điều nếu xa hơn tí nữa, AoE chệch hẳn thì khó nói lắm.
Đang nghĩ ngợi, Tống Kỳ Anh thoáng thấy một vệt màu đỏ vút lên trước mặt mình. Hỏa Vũ Lưu Viêm!
Sao có thể?
Thầm kinh ngạc, Tống Kỳ Anh đã thao tác theo bản năng. Trường Hà Lạc Nhật lách khỏi cú đâm hiểm hóc.
Không trúng, và... cũng không có gì xảy ra kế tiếp.
Đây không phải Hào Long Phá Quân. Hào Long Phá Quân có sát thương AoE, pha lách mình vội vàng của cậu khó thể thoát kiếp. Vệt màu đỏ rút về, xem ra Hàn Yên Nhu vẫn đang trong thế xông xáo, nhưng đòn đánh này xác thực không phải Hào Long Phá Quân.
Trước đó, khoảng cách giữa Trường Hà Lạc Nhật và Hàn Yên Nhu là tầm bốn bước rưỡi.
Trong vòng bốn bước rưỡi, Hàn Yên Nhu dùng Hào Long Phá Quân lao lên và nhích nhẹ, sau đó ngắt chiêu, bổ sung một hit khác để bù vào khoảng cách Hào Long Phá Quân đánh không tới.
Tuy vẫn không trúng, nhưng Tống Kỳ Anh nghĩ mà vã mồ hôi. Đáng sợ hơn nữa, thế tấn công bên kia vẫn chưa chịu dừng. Thanh chiến mâu đỏ rực thu về rồi lại xọc tới, soạt soạt liên tục hai nhát. Đâm Liên Tiếp!
Trường Hà Lạc Nhật không tránh, bởi Tống Kỳ Anh biết rõ nếu cứ mãi né tránh, bản thân sẽ đánh mất tiết tấu và rơi vào bị động hoàn toàn.
Gián đoạn 5, 6 giây kia là muốn nhường thế chủ động? Những ai nghĩ vậy đều sai lầm. Lúc này nhìn lại, pha gián đoạn ấy chỉ như nghỉ ngơi giữa hiệp, để khi quay lại sẽ tấn công mạnh mẽ hơn, dữ dội hơn. Từ chiêu đầu tiên đã không còn thăm dò, không còn giữ sức, chỉ cắm đầu tấn công và tấn công. Không chỉ thế, đối thủ nhích đâu cô sẽ nhích theo đó, đây là lối đánh đẩy max tiết tấu, bất chấp tất cả để tóm chặt con mồi.
Đường Nhu đang gây nguy hiểm lớn lao cho cả đối thủ lẫn bản thân mình, bởi tiết tấu max rất khó duy trì và cực dễ phạm sai lầm. Chỉ cần một sai lầm, sẽ không có cơ hội cứu vãn.
Phụt phụt!
Hai vệt máu văng ra từ cơ thể Trường Hà Lạc Nhật. Tống Kỳ Anh không né chiêu mà quyết định ăn dame, cướp bước lao lên vung nắm đấm. Cậu cần xử lý một phần thế tấn công của Đường Nhu để đè chậm nhịp độ trận đấu lại.
Đấm hụt.
Hàn Yên Nhu trông như chẳng buồn né, nhưng cú đấm của Trường Hà Lạc Nhật lại sượt qua người cô.
Theo dõi trận đấu dưới sân, Hàn Văn Thanh thở dài. Mâu dài quyền ngắn, các chiêu đâm của pháp sư chiến đấu phát huy ưu thế khoảng cách của chiến mâu đến mức tận cùng, nhà quyền pháp muốn giành lại thế chủ động phải vượt qua một cự ly không nhỏ. Cái khó này, ngày trước anh từng gặp phải nhiều lần khi đánh với Diệp Tu. Tên kia dĩ nhiên rất biết lợi dụng mọi ưu thế mình có.
Đấm không trúng, đón nhận phản kích từ Hàn Yên Nhu là điều chắc chắn. Trường Hà Lạc Nhật vội vàng ứng đối, vất vả lắm mới chớp được một cơ hội bật Xương Cốt Sắt Thép. Cậu lao thẳng lên, tiếp tục cướp quyền chủ động.
Tống Kỳ Anh cần khống chế tiết tấu. Chỉ dựa vào phòng thủ thì không đủ, cậu kiên quyết dồn sức tấn công. Nhưng Đường Nhu không vì thế mà thoái nhượng, bởi cô biết rõ đây chính là thời khắc quyết định. Cô không thể dừng, vì dừng đồng nghĩa với thua.
Nhịp độ trận đấu đột ngột tăng vọt, quay về với phong cách chủ đạo của lôi đài đêm nay. Cuộc đụng độ giữa mâu và quyền làm vô số người ngỡ như thấy lại cuộc chiến xưa cũ. Nhưng fan Bá Đồ đang đấu tranh tâm lý lắm, vì người cầm pháp sư chiến đấu trong trận đang đánh với phong cách mà họ quen thuộc nhất. Cũng may, Tống Kỳ Anh nhà họ cũng không thua gì ai. Đối mặt với đối thủ hổ báo đến vậy, cậu nhóc không mảy may lùi bước.
Trận lôi đài cuối cùng, rốt cuộc vẫn phân thắng thua bằng đôi công.
Ai sẽ thắng?
Khó mà đoán trước, vì tuy HP Hàn Yên Nhu ít hơn, nhưng đôi công với tiết tấu nhanh đã đem đến ưu thế cho cô. Tốc độ trượt máu của Trường Hà Lạc Nhật cao hơn. Bởi đánh quá nhanh, sơ sẩy là điều chực chờ cả hai người. Chỉ cần một sai lầm, nghịch chuyển sẽ xảy ra.
Mọi người tập trung vào trận đấu đến mức Phan Lâm và Lý Nghệ Bác ngưng luôn cả bình luận. Đánh nhanh kiểu này còn bình luận gì nổi? Thôi chờ có kết quả rồi phân tích một thể!
Rầm!
Nốt cuối của cuộc tranh đấu vang lên, thắng thua công bố.
Tống Kỳ Anh, Trường Hà Lạc Nhật, là người đứng lại sau cùng. Bá Đồ chiến thắng.
Tuy thua, nhưng Đường Nhu đã dùng 20% HP cuối lấy đi 60% HP Tống Kỳ Anh. Phải nói, sức tấn công của cô quá kinh người.
Trận đấu kết thúc, hai tuyển thủ rời phòng trong tiếng vỗ tay giòn giã. Khán giả vỗ tay cho Tống Kỳ Anh, người chiến thắng, đồng thời cũng cho Đường Nhu, kẻ thua cuộc. Cô gái có tên Đường Nhu hơi bị tai tiếng, nghề cô cầm cũng là pháp sư chiến đấu mà fan Bá Đồ ghét nhất, nhưng phong cách của cô, fan Bá Đồ thích!
Tao thích, là tao vỗ tay. Fan Bá Đồ sống ngay thẳng thế đấy.
← Ch. 1503 | Ch. 1505 → |