← Ch.1517 | Ch.1519 → |
Dịch bởi Lá Mùa Thu
Xưa nay, fan Bá Đồ không phải những kẻ thua không chịu nhận. Họ vốn là kiểu người quan trọng quá trình hơn kết quả. Trận solo này đẳng cấp cao, diễn biến gay cấn, tuyệt đối xếp vào hàng hiếm có khó tìm, ai xem cũng phải sướng mắt.
Nhưng kết cuộc trận đấu thật quá đau đớn cho Bá Đồ. Mới một giây trước, họ còn đang mừng rỡ vì đánh bại Diệp Tu, vì thành công phá kỷ lục thắng của hắn. Niềm vui ấy khác gì khoảnh khắc vỡ òa khi Bá Đồ tiêu diệt vương triều Gia Thế, đoạt quán quân ở mùa giải thứ tư.
Thế rồi chỉ một giây sau...
Chỉ một giây sau, họ kinh qua cái gọi là lên voi xuống chó của đời người. Điều mà fan Bá Đồ không chấp nhận nổi không phải thất bại, mà là tích tắc ngắn ngủi hụt chân rơi từ thiên đường xuống địa ngục.
Kẻ ác là ai? Diệp Tu!
Diệp Tu vốn đã là nỗi hận của fan Bá Đồ, giờ phút này họ lòng dạ nào, phong độ nào mà đi chúc mừng người thắng nữa chứ?
Bên phòng thi đấu Bá Đồ, Hàn Văn Thanh từ trong đi ra, tiếng huyên náo phẫn nộ của fan Bá Đồ đột nhiên lắng xuống.
Họ thương đội trưởng mình quá.
Cảm giác lên voi xuống chó kia, anh mới là người tự thân trải nghiệm.
Lúc này, anh mới là người đau buồn hơn tất cả.
Tiếng ồn càng lúc càng nhỏ dần. Mọi người dõi mắt theo Hàn Văn Thanh, nhìn anh ra khỏi phòng đấu và đi xuống sân. Lưng anh vẫn thẳng tắp, bước chân kiên định vững vàng. Anh vừa đi, vừa vẫy tay về phía fan trung thành Bá Đồ trên khán đài, rồi đến toàn bộ khán giả, hệt như mỗi một lần anh đánh xong trận.
Đội trưởng của họ, quả nhiên không bị đánh bại bởi bất kỳ chướng ngại nào, kể cả tình huống ngược dòng điên đảo vừa rồi. Phút chốc, cả nhà thi đấu lại ầm ầm sóng dậy. Vỗ tay! Thay vì phí sức mắng chửi Diệp Tu, không bằng dâng cho đội trưởng nhà mình tiếng vỗ tay to hơn chút.
Những bàn tay vẫy không ngừng, những bàn tay vỗ không ngớt, làm bạn với Hàn Văn Thanh, tiễn chân anh về tận hàng ghế Bá Đồ.
Tất cả tuyển thủ Bá Đồ đều đứng dậy, vỗ tay hoan nghênh đội trưởng trở về.
An ủi? Không hề.
Đội trưởng họ xưa nay chưa từng an ủi đội viên thua trận, và tương tự, khi anh thua trận, cũng chưa bao giờ cần đến an ủi.
Thua, thì lần tới đánh tiếp. Đó là chuyện vô cùng đương nhiên ở Bá Đồ. Nhu cầu được an ủi, đối với họ, là thứ đáng thẹn. Làm đàn ông mà không chấp nhận nổi thất bại, cần có người khác an ủi, chỉ đường dẫn lối hay sao?
"Tính ra sát thương dung nham rồi, người kế tiếp tôi đề nghị Lâm Kính Ngôn lên." Thậm chí một câu nhận xét cũng không có, đội phó Trương Tân Kiệt chỉ đề cập vấn đề cần xử lý.
"Được." Hàn Văn Thanh gật đầu.
"Vậy tôi lên đánh." Lâm Kính Ngôn cũng gật đầu, đứng dậy đi về phía sân đấu.
"Các chiêu ép trên vũ khí Diệp Tu dùng trong trận vừa rồi có Anh Dũng Bật Nhảy, Châm Độc, Thuật Độn Thổ Chém Đầu, Blink Dao, Kiếm Sóng Xoáy." Rốt cuộc cũng nhắc đến, nhưng nội dung lại là phương diện thu hoạch thông tin. Ba chữ Kiếm Sóng Xoáy nói ra, hai người chẳng hề cau mày một cái.
"Chưa tới một nửa." Đây mới là điều Hàn Văn Thanh cảm thấy đáng tiếc.
"Đúng, vì nhịp đánh nhanh quá." Trương Tân Kiệt nói.
Quân Mạc Tiếu và Đại Mạc Cô Yên chỉ bắt đầu áp sát khi cả hai cùng nhảy lên cao, chớp mắt là rơi xuống hố lửa. Sát thương to nhất vẫn đến từ dung nham chứ kỳ thực hai người dùng rất ít kỹ năng. Ô Thiên Cơ của Quân Mạc Tiếu có thể ép 12 chiêu, mà hắn chỉ mới ra năm chiêu, sự mù mờ về bảy chiêu còn lại sẽ là gánh nặng lớn lao cho trận đoàn đội. Đội trưởng và đội phó Bá Đồ đang lo lắng chính là việc này.
Lâm Kính Ngôn lên đánh trận thứ hai cũng khó lòng thăm dò thêm, vì HP Quân Mạc Tiếu đã thấy đáy. 1 hoặc 2% máu không giúp hắn kéo dài được lâu.
Và quả thật, vừa vào game Diệp Tu đã tuyên bố: "Ông thắng rồi."
"Ha ha, tuy thắng bằng cách này nhưng tôi vẫn hài lòng, vậy ông GG luôn nhỉ?" Lâm Kính Ngôn trả lời.
"Cái đó không được, ông tranh thủ mau đi!" Diệp Tu nói.
Lãnh Ám Lôi lao đi trong tiếng la ó ngợp trời ngoài nhà thi đấu. Dĩ nhiên fan Bá Đồ không đang phản đối Lâm Kính Ngôn. Họ phản đối Diệp Tu! Hắn miệng thì ra vẻ trận này thí rồi, nhưng tay lại khiển Quân Mạc Tiếu tự hồi máu cho mình là sao?
Những luồng sáng trắng không ngừng lấp lánh trên người Quân Mạc Tiếu. Diệp Tu vừa spawn ra đã không di chuyển mà tập trung bơm máu, mỗi tội level chiêu thấp và thiếu passive bổ trợ nên chẳng ăn thua gì lắm. Trên thực tế, khả năng trị liệu của Quân Mạc Tiếu chỉ có ý nghĩa những lúc vô cùng khẩn cấp chứ muốn đóng vai bình máu là không thể.
Bản đồ 1v1 không lớn, Lâm Kính Ngôn tuy mới vào trận nhưng đã quan sát suốt từ bên dưới, lại có đồng đội cùng phân tích nên cũng nắm sơ địa hình. Lối di chuyển của anh khi vào game rất dứt khoát, anh lao thẳng đến điểm spawn bên địch.
"Ê, ông không phải đang bơm máu chứ?" Lâm Kính Ngôn bỗng hỏi một câu trên kênh chat.
"Ông sắp thắng thật rồi. Làm gì cũng bị ông nhìn thấu!" Diệp Tu trả lời.
Lâm Kính Ngôn cạn lời. Xem ra trận này không miễn phí, mình phải cẩn thận đừng bị tên kia yolo chuyến cuối, tốn máu thì uổng.
Quân Mạc Tiếu rất nhanh xuất hiện trong tầm nhìn. Hắn đang tắm dưới ánh sáng thánh thần, chẳng phải đang ngâm xướng hồi máu liên tục đó sao?
Diệp Tu cũng ngay lập tức nhìn thấy đối thủ, bèn vội vàng chat lên: "Chờ tí được không?"
Lâm Kính Ngôn đách care. Sắp xáp lá cà rồi, anh cần tập trung tinh thần, tuyệt đối không để Diệp Tu thừa cơ lợi dụng. Kênh chat là thứ không nên quan tâm nhất.
Xét phạm vi tấn công, tán nhân Quân Mạc Tiếu tay dài hơn lưu manh Lãnh Ám Lôi một tí. Khi tiến vào tầm bắn của Quân Mạc Tiếu, Lâm Kính Ngôn càng thêm cảnh giác, thả chậm tốc độ di chuyển, chú ý quan sát cử động tướng địch và địa hình xung quanh.
"Thôi bao nhiêu hay bấy nhiêu." Diệp Tu thở dài. Đầu game ở yên chờ đối thủ đến chỗ mình, chút thời gian đó Quân Mạc Tiếu hồi được 6% HP, lấy tổng lượng máu 7% vs 100% của Lãnh Ám Lôi.
Không đến nỗi tát phát chết ngay, nhưng cũng chẳng khác gì, nhất là trên tấm bản đồ có địa hình biết gây sát thương. Một cách bản năng, Lâm Kính Ngôn khiển Lãnh Ám Lôi rời xa hố lửa nhằm tránh bị Quân Mạc Tiếu chưởng văng xuống. Nếu văng xuống thật, trận này coi như anh thiệt hại nặng.
Anh đến gần hơn, nhưng Quân Mạc Tiếu vẫn chưa chịu ra tay. Còn ba bước sẽ tiến vào phạm vi tấn công của Lãnh Ám Lôi, Quân Mạc Tiếu mới nhấc Ô Thiên Cơ lên.
Lâm Kính Ngôn lập tức nhích chuột kịch liệt. Lãnh Ám Lôi bắt đầu di chuyển thiếu ổn định, không thẳng tắp một đường nữa mà vừa tiến về phía trước, vừa ngẫu nhiên lách sang hai bên trái phải, chủ động gây khó khăn cho Diệp Tu.
Đoàng đoàng!
Hai tiếng nổ vang lên, Quân Mạc Tiếu tấn công. Hình thái súng của Ô Thiên Cơ là súng trường, chỉ cho phép bắn một lần hai viên đạn.
Hit bắn bình thường không đem đến uy hiếp về sát thương, nhưng nếu né được Lâm Kính Ngôn cũng sẽ né. Thoát hai phát súng đầu, nhìn lại Quân Mạc Tiếu, anh bỗng phát hiện hắn không đứng đối diện với mình nữa mà hơi nghiêng người.
Chơi zâm!
Không hổ là hợp tác cũ của Phương Duệ, Lâm Kính Ngôn cực kỳ nhạy với đấu pháp này. Nghiêng người là để khuất tầm nhìn, một trick mà Phương Duệ rất sở trường, dùng che giấu động tác tay cho đối thủ không thể dự đoán chiêu kế tiếp của mình.
Quân Mạc Tiếu muốn ra chiêu có động tác tay quan trọng, đó là chiêu gì?
Thuật Phân Thân?
Trong đầu Lâm Kính Ngôn nghĩ đến chiêu này sớm nhất. Trick nghiêng người giấu tay vốn được giới ninja sáng chế đầu tiên, vì hầu hết các kỹ năng ninja đều cần hai tay kết ấn. Thuật Phân Thân phải kết ấn, Diệp Tu cũng thường dùng nên Lâm Kính Ngôn đưa nó lên đầu danh sách là điều dễ hiểu. Anh lập tức khiển Lãnh Ám Lôi lăn ngang, đồng thời vung tay cào một phát.
Nhất Dạ Bát Hoang!
Đó là tên của móng vuốt bạc Lãnh Ám Lôi sử dụng, có bốn chiếc vuốt không quá bắt mắt, cũng không bắt sáng khi cào. Anh vẩy một nhát gần nửa đường tròn.
"Lão Lâm, tính lố rồi!" Diệp Tu lại chat lên kênh chung.
Nhất Dạ Bát Hoang chộp hụt. Lãnh Ám Lôi lăn xong, điều chỉnh góc nhìn, thấy rõ chính diện Quân Mạc Tiếu.
Không có động tác tay nào cả, nghiêng người vì hắn muốn che nòng pháo mà thôi.
Ầm ầm ầm!
Pháo Chống Tăng rời nòng.
← Ch. 1517 | Ch. 1519 → |