Truyện ngôn tình hay

Truyện:Toàn Chức Cao Thủ - Chương 1543

Toàn Chức Cao Thủ
Trọn bộ 1719 chương
Chương 1543: Nào chỉ có thế
0.00
(0 votes)


Chương (1-1719)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Dịch bởi Lá Mùa Thu

Tiếng hoan hô vang như sấm dậy trong nhà thi đấu.

Dù HP Hàn Yên Nhu có tụt đến đâu, chỉ cần cô chưa chết thì fan Bá Đồ chưa thể yên tâm. Dù Hải Vô Lượng có bị vây đánh đến đâu, chỉ cần hắn chưa chết thì fan Bá Đồ vẫn sẽ phập phồng.

Nhưng bây giờ, thở phào được rồi.

Hải Vô Lượng đã tử trận. Tên xám màu, bị loại khỏi game đấu. Bá Đồ thật sự giành về 1 điểm đầu người đầu tiên cho trận đoàn đội.

Xét tổng điểm thì hai bên hòa nhau, nhưng thực tế, 1 điểm đầu người trong đoàn đội mang ý nghĩa ưu thế về quân số, sẽ ảnh hưởng cục diện và kết quả chung cuộc chứ không còn là vấn đề điểm cao hay thấp.

Nhà thi đấu Bá Đồ rộn ràng mừng rỡ, cả Lý Nghệ Bác đang bình luận trên tivi cũng phấn chấn hẳn lên, bật máy phát thanh như hít phải cần...

Phía Hưng Hân thì im phăng phắc.

So với Bá Đồ, fan Hưng Hân tự biết mình không hơn về trình, giờ lại mất một tướng, mà tướng đó còn là Phương Duệ level cao thủ hạng sao nữa.

Fan Hưng Hân trên khán đài đội khách lặng ngắt như tờ, Trần Quả và dàn tuyển thủ bên sân cũng không biết phải nói gì.

Nhưng trận đấu nào có tạm ngưng cho bạn thở dài?

Mọi thứ vẫn tiếp tục, Hải Vô Lượng bị giết, Quân Mạc Tiếu thuận lợi leo lên vách núi, cùng Mộc Vũ Tranh Phong giáp công trái phải. Lúc này Bá Đồ không còn thận trọng né tránh từng bước mà tăng tốc lao lên, may mà Hàn Yên Nhu và Muội Quang được Quân Mạc Tiếu báo tin nên đã nhanh chóng rút quân. Nhưng như vậy, Hưng Hân đang bị Bá Đồ đánh cho không còn manh giáp. Quân Mạc Tiếu và Mộc Vũ Tranh Phong có tấn công không ngừng cũng chẳng mang đến bao nhiêu uy hiếp, có lẽ vì thế nên họ thả tay hẳn, không còn xả đạn pháo dữ dội như trước mà chỉ tỉa tót cầm chừng.

"Đừng hoảng, đánh chậm lại." Dòng chat động viên trên kênh đoàn đội nghe có vẻ rất bình thường và thực tế, nhưng khi câu này đến từ Diệp Tu, khán giả ngoài trận lại không thôi dậy sóng lòng mà còn bắt đầu hoài nghi, rằng có phải hắn cũng mất tự tin, mất đấu chí rồi chăng?

Ngay sau đó, những dòng chat kế tiếp của Diệp Tu lại nối nhau nhảy lên.

Không phải động viên, không phải an ủi, mà là chỉ huy.

Chúng ta chưa thua!

Bằng từng mệnh lệnh rõ ràng, Diệp Tu muốn truyền đạt niềm tin ấy đến mọi người trong Hưng Hân.

Những mệnh lệnh này, Phương Duệ vẫn đang đọc thấy. Thế nhưng, hắn không thể nào thực hiện.

Mình đã làm gì vậy?

Phương Duệ đặt tay lên ngực hỏi lòng.

Hắn, một tuyển thủ hạng sao, đến một chiến đội như Hưng Hân, cầm tiền lương cao nhất cả đội, dù không ngồi chiếc ghế cầm trịch tối thượng nhưng đáng lẽ phải thể hiện đúng với tầm vóc chủ lực hạng nhất của mình.

Đó là cách ngoại giới nhìn nhận, cũng là suy nghĩ của Phương Duệ. Hưng Hân bài binh bố trận đều phải cân nhắc đến ba đại tướng là hắn, Tô Mộc Tranh và Diệp Tu đầu tiên. Vâng, chỉ có ba cái tên này là luôn xuất hiện trong danh sách ra trận.

Nhưng, Phương Duệ đã thể hiện những gì?

Đổi nghề là yếu tố không ổn định, nhưng rất nhiều pha tỏa sáng của hắn trong mùa giải này cũng đến từ việc đổi nghề, đối thủ không kịp đỡ nên mới thua đó thôi?

Phương Duệ rõ hơn ai hết, rằng không nên lấy đổi nghề ra làm cái cớ. Khí công sư, hắn càng chơi càng mượt tay, không thấy chỗ nào trở ngại trình độ.

Cơ mà, trình hắn nào chỉ có thế?

Vào vòng chung kết, đánh từ Lam Vũ đến Bá Đồ, một trong ba trục tâm của chiến đội là hắn lại chưa lần nào là mấu chốt quyết định thắng thua. Ngụy Sâm và La Tập, hai tuyển thủ ít slot nhất hình như còn tỏa sáng hơn cả hắn. Vòng chung kết họ không có nhiều cơ hội ra trận, nhưng lại đem về những bước ngoặt ngoạn mục cho chiến đội.

Còn hắn?

Trận lôi đài, để đối thủ rút ngắn cách biệt. Nếu không vì hắn, Hưng Hân đã có thể ôm 2 điểm đầu người vào đấu đoàn đội.

Trận đoàn đội, chưa gì đã K. O. Đồng đội bố trí đầy đủ mọi thứ cho hắn, nhưng hắn đã làm gì? Một chiêu Khí Quán Trường Hồng, sau đó? Sau đó, Phương Duệ không mặt mũi nào kể tiếp nữa. Thậm chí phút cuối, Diệp Tu dốc toàn lực giúp hắn tìm về một cơ hội tháo chạy, nhưng hắn vẫn bị Bá Đồ bắt lại.

Thua kém về cục diện? Bất lợi về quân số?

Phương Duệ không muốn tìm cớ. Khi Ngụy Sâm đối đầu Lam Vũ, khi La Tập đối diện Bá Đồ, họ tỏa sáng đâu phải vì Hưng Hân chiếm ưu thế?

Mà hắn, thì quá nhục!

Phương Duệ gục đầu, mắt vẫn dõi theo trận đấu.

Hưng Hân chưa thua.

Phải thắng! Tui còn muốn thể hiện mà, cho tui cơ hội thể hiện tiếp đi...

Phương Duệ lẩm bẩm, lom lom nhìn các đồng đội trong trận.

Trong trận, Hưng Hân đang tập trung có trật tự dưới sự chỉ huy của Diệp Tu. Họ hiển nhiên không muốn giằng co với Bá Đồ ở đây. Tạm thời họ cần thả chậm tiết tấu, chờ lần va chạm sau. Trong lúc ổn định mọi thứ, dàn tướng Hưng Hân cũng dần điều chỉnh trạng thái tâm lý. Phương Duệ tử trận là chuyện mà Diệp Tu cũng phải sa sút tinh thần chứ không tỉnh như cách hắn chat. Khoan bàn những người khác, La Tập đã mồ hôi ướt đẫm tay. Góp mặt vòng chung kết không phải lần đầu, nhưng đêm nay là trận đại chiến sinh tử, áp lực khác hẳn hồi hiệp một bán kết. Mà lúc này, La Tập còn là một trong năm người gánh vác số phận Hưng Hân trên vai. Căng thẳng trầm trọng, theo chân Đường Nhu rút quân mà cậu suýt lạc lối hai lần vì lỡ nhịp di chuyển.

Nhờ những mệnh lệnh tỉ mỉ từ Diệp Tu lúc sau, La Tập mới từ từ bình tĩnh lại.

Không được phạm sai lầm! Nhất định không được phạm sai lầm.

La Tập không phải Phương Duệ, cậu sẽ không vì mình chưa tạo nên mấu chốt quyết định mà bất mãn với bản thân. Cậu nào dám kỳ vọng lớn lao đến thế? Không phạm sai lầm là yêu cầu La Tập tự đặt ra cho mình, là đường ranh giới hạn, là điều mà cậu cảm thấy mình cố gắng hết sức thì biết đâu sẽ làm được.

La Tập thận trọng chấp hành mệnh lệnh của Diệp Tu, cùng các đồng đội lấy lại sĩ khí trong quá trình tập trung, một quá trình rất bình lặng.

Bá Đồ không thích bình lặng. Họ vốn phải tận dụng thời cơ mà thừa thắng xông lên, nhưng ngặt nỗi đuổi không kịp Diệp Tu và Tô Mộc Tranh trên vách núi, những người khác thì trốn đâu chẳng thấy. Bản đồ ngẫu nhiên được công bố khi lôi đài kết thúc, hai đội đều chưa nghiên cứu gì nhiều nên khó thể lợi dụng chi tiết địa hình. Khu vực này lại là nơi Bá Đồ mới đến chưa lâu, không cách nào suy đoán bước đi kế tiếp của Hưng Hân.

Họ chỉ nhìn ra rằng Hưng Hân đã từ bỏ trận địa bày sẵn trong hẻm núi. Không xa phía trước là cuối con đường. Vách đá hai bên thấp dần, báo hiệu địa hình hẻm núi kết thúc, ra ngoài rẽ trái là đi về điểm spawn, rẽ phải thì đi về suối Bảy Sắc giữa bản đồ. Đây là những chi tiết căn bản được giới thiệu giản lược khi công bố bản đồ.

Nên rẽ trái hay phải? Hay đi thẳng luôn?

Chưa cần chọn vội, vấn đề trước mắt Bá Đồ phải đề phòng là ở cuối hẻm núi, Hưng Hân liệu có đang mai phục.

Câu trả lời mọi người đều biết, chỉ sáu người bọn họ là không biết.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1719)