Vay nóng Tima

Truyện:Toàn Chức Cao Thủ - Chương 1603

Toàn Chức Cao Thủ
Trọn bộ 1719 chương
Chương 1603: Không phải đỉnh nhất của bạn, nhưng là đỉnh nhất của tôi
0.00
(0 votes)


Chương (1-1719)

Siêu sale Shopee


Dịch bởi Lá & Cuống

Quỷ Trận dĩ nhiên không thể tồn tại vĩnh viễn. Người chơi trận quỷ thông minh luôn biết tính toán hiệu ứng và cooldown của mỗi Quỷ Trận để đảm bảo combo kiểm soát diện rộng không bị gián đoạn.

Ám Trận, Băng Trận và Tĩnh Mặc Trận đều là những trận pháp có tính khống chế rất cao, thường được sử dụng xen kẽ để duy trì sự khống chế liền mạch lên đối thủ. Thế nhưng hiện tại, Một Tấc Tro lại phóng Quỷ Trận liên tục. Ba Quỷ Trận thuộc loại mạnh được triệu hồi chồng chất lên nhau, triệt để chặn đường sống của Nhất Diệp Chi Thu và Vô Lãng. Mà Một Tấc Tro vẫn chưa chịu dừng, đang bắt đầu ngâm xướng Quỷ Trận thứ tư.

Tiết tấu bày trận này thường chỉ xảy ra ở những thời khắc nguy cấp. Một Tấc Tro từ ngoài chiến trường đánh vào và phóng Ám Trận bất ngờ làm bên Luân Hồi trở tay không kịp, cả Nhất Diệp Chi Thu lẫn Vô Lãng đều dính debuff mù. Mọi nguy hiểm bị cậu hóa giải, còn nhanh chóng bồi thêm Băng Trận. Trận Tĩnh Mặc thứ ba vốn đã là không cần thiết.

"Kiều Nhất Phàm hơi bị nôn nóng nhỉ?" Thấy Quỷ Trận thứ tư sắp hiện ra trên đất, bình luận viên Phan Lâm không khỏi nhận xét.

"Tình huống cấp bách, lại còn là lần đầu vào đánh chung kết, tân binh như cậu ta căng thẳng là điều khó trách." Lý Nghệ Bác rất có tình người khi thông cảm cho Kiều Nhất Phàm, nhưng hàm ý thì đồng thuận với Phan Lâm.

"Lý Hiên, ông thấy sao?" Từ khi Quỷ Trận xịn xò thứ ba bày xuống, hội tuyển thủ chuyên nghiệp đã bắt đầu xôn xao. Câu hỏi được trao lại cho Lý Hiên, đệ nhất trận quỷ toàn Vinh Quang.

"Nếu là tui thì một cái Ám Trận đủ rồi." Lý Hiên đáp. Nghe có vẻ giống với cách nhìn của Phan Lâm và Lý Nghệ Bác, không quá ủng hộ nhịp đánh sít sao của Kiều Nhất Phàm, tuy nhiên chỉ các tuyển thủ chuyên nghiệp mới đánh hơi thấy ẩn ý bên trong.

Bởi vì hắn nói, nếu là tui...

Có điều vừa nói xong, bản thân Lý Hiên lại đắn đo ậm ừ một hồi rồi bổ sung điều kiện: "Thêm Tân Kiệt nữa."

Thêm Tân Kiệt?

Tân Kiệt ở đây dĩ nhiên là Trương Tân Kiệt, nhưng Trương Tân Kiệt thì liên quan gì?

Hội tuyển thủ rất nhanh hiểu ra vấn đề.

Ý của Lý Hiên là đổi An Văn Dật thành Trương Tân Kiệt.

Nói cách khác, câu đầy đủ của Lý Hiên là: Nếu trong trận lúc này có Diệp Tu, thêm hắn và Trương Tân Kiệt, hắn sẽ khống chế diện rộng ngon ơ cho xem.

"Dẹp đê!" Mọi người phỉ nhổ.

Diệp Tu, Lý Hiên cộng Trương Tân Kiệt, tức là dàn tướng lấp lánh không kém bộ ba Chu Trạch Khải, Giang Ba Đào và Tôn Tường, chưa kể Trương Tân Kiệt còn là mục sư, kết cấu nghề có lợi hơn hẳn. Phải đến như thế, Lý Hiên mới "một cái Ám Trận là đủ".

Người đang hỗ trợ Diệp Tu là Kiều Nhất Phàm và An Văn Dật chứ không phải hai danh tướng Thế hệ Hoàng kim, trình cá nhân và kinh nghiệm đều kém xa, chưa chắc đối chọi nổi với ba tay đấm hàng đầu bên Luân Hồi. Cho nên Kiều Nhất Phàm không kéo giãn tiết tấu bày đồ hàng, mà phóng Quỷ Trận nhanh nhất có thể để trói cứng hai người Tôn Tường và Giang Ba Đào.

Cậu không tìm kiếm sự ổn định lâu dài. Cậu muốn bùng nổ hiệu suất trong khoảnh khắc ngắn.

Đó có phải do thiếu tự tin? Hoàn toàn không! Nhìn đi là biết, cả đệ nhất trận quỷ Lý Hiên cũng không thể đảm bảo bản thân chơi khống chế tốt trong tình huống này, đến nỗi phải đòi thêm Trương Tân Kiệt.

Vậy nên, đó không phải thiếu tự tin, mà là sự suy tính vẹn toàn. Kiều Nhất Phàm rất tỉnh táo nhận thức cái trình của mình ở đâu, để rồi chọn ra phương án thích hợp nhất.

Khi mọi người vẫn còn bàn tán, đám Quỷ Trận dày đặc bỗng nhiên tan đi toàn bộ. Vô số linh hồn quỷ dữ ùa lên giữa mưa máu gió tanh và bóng tối u ám, mặc sức cắn xé Vô Lãng và Nhất Diệp Chi Thu bên trong.

Ngay sau Quỷ Trận thứ năm, Một Tấc Tro đã kích hoạt Quỷ Thần Thịnh Yến đúng vào thời điểm Ám Trận đầu tiên sắp hết tác dụng.

Căng thẳng ư?

Không, một chút cũng không có. Cách Kiều Nhất Phàm nối liền Quỷ Trận thứ năm với Quỷ Thần Thịnh Yến chính là minh chứng. Nếu ai cho rằng vì căng thẳng nên cậu mới kích nổ chúng, người đó sẽ bị sỉ vả bởi các tuyển thủ chuyên nghiệp.

Họ đang đồng loạt vỗ tay cho Kiều Nhất Phàm.

Cậu không có cái trình đỉnh cấp nhất, bởi nếu đỉnh cấp nhất, vẫn nên điều chỉnh tiết tấu theo hướng vừa phải. Nhưng đây chính là đỉnh cấp của cậu. Giữa tình huống khó khăn, có thể bình tĩnh đánh đến đỉnh cấp của mình đã là quá xuất sắc.

Tuyệt vời, vô cùng tuyệt vời!

Mắt nhìn đại cục cực tốt đã giúp Kiều Nhất Phàm suy tính toàn vẹn vấn đề. Cậu cân nhắc đầy đủ sự chênh lệch trình độ giữa đối thủ với mình và An Văn Dật, càng tính luôn sự đuối sức của Diệp Tu sau pha kèm ba trong thời gian quá lâu. Cậu tổng hợp mọi yếu tố để đi đến quyết định cuối cùng, ai nhìn vào mà không phải khen ngợi?

Hội tuyển thủ chuyên nghiệp vừa khen ngợi vừa hóng hớt thái độ bên Vi Thảo. Tự tay bỏ mất một tiểu tướng giỏi giang đến thế, Vi Thảo có hối hận chăng? Nhất là khi, dàn nghề của họ đâu thiếu chỗ dành cho quỷ kiếm sĩ.

Chu Diệp Bách là người cầm quỷ kiếm sĩ của Vi Thảo, cũng theo đường trận quỷ. Gã đang hối hận vì sao mình lại đi cùng cả hội đến nhà thi đấu xem trực tiếp, để lúc này phải chịu những ánh mắt như khoét da thịt.

Nhóc con vô hình Kiều Nhất Phàm ngày xưa, nay trưởng thành nhanh đến khó tưởng. Đã vậy còn đổi nghề chơi trận quỷ như mình, làm ai cũng nhìn Vi Thảo như muốn chia buồn vì vuột mất nhân tài. Ủa chứ tui đâu? Tui vô hình hả?

Chu Diệp Bách không khỏi cảm thấy chột dạ. Gã không muốn thừa nhận mình không bằng Kiều Nhất Phàm, nhưng nếu trong lòng không có quỷ thì sao phải lo âu? Bản thân gã đang rất sợ, sợ chiến đội cũng cho mình lên bàn cân như những người khác, và rồi phủ định giá trị tồn tại của gã, phủi tay với gã hệt như đã làm với Kiều Nhất Phàm...

"Tập trung theo dõi trận đấu."

Có giọng nói từ đâu cất lên, ngắt ngang dòng suy nghĩ của Chu Diệp Bách. Gã quay đầu nhìn, liền bắt gặp gương mặt nghiêm khắc của đội trưởng Vương Kiệt Hi.

Lòng Chu Diệp Bách bỗng an tĩnh lại. Bao nhiêu khủng hoảng đều vụt tan biến, gã cảm nhận được đội trưởng không bị ảnh hưởng bởi sự so sánh của mọi người. Anh ấy chỉ không vừa ý vì gã không tập trung theo dõi trận đấu mà thôi.

Bọn họ tới đây không phải để hóng drama. Ngồi trên khán đài, trải nghiệm bầu không khí hừng hực của nhà thi đấu nơi diễn ra trận tổng chung kết, tận mắt quan sát hành động của tướng trong trận, đó mới là cách các tuyển thủ rèn luyện bản thân.

Mình nghĩ nhiều rồi.

Kiều Nhất Phàm đánh rất đẹp, Kiều Nhất Phàm rất giỏi, nhưng Lý Hiên còn giỏi hơn. Chẳng qua cậu nhóc trước đây từng là tuyển thủ Vi Thảo, nhưng thế thì sao? Mình chỉ cần cố gắng hơn, làm tốt bổn phận mới là điều quan trọng. Trong giới chuyên nghiệp này, cạnh tranh năng lực có ở khắp nơi, Kiều Nhất Phàm chỉ là một trong số đó chứ nào khác gì ai. Mình nên quen với sự cạnh tranh chứ không phải sợ hãi, mình nên bắt chước Kiều Nhất Phàm, cố gắng hết mình rồi sẽ được mọi người nhìn nhận và khen ngợi.

Nhóc con này, lại có thể khiến mình hâm mộ lẫn ghen tị, thật đáng ghét mà!

Chu Diệp Bách không còn lo âu vì tài năng của Kiều Nhất Phàm nữa. Trái lại, gã lấy cậu làm động lực. Kẻ vô hình ngày xưa nay đã tỏa sáng, mình vì sao không thể?

Bình ổn tâm lý, không suy nghĩ vẩn vơ thêm, Chu Diệp Bách đặt tất cả tập trung vào trận đấu.

Kích hoạt Quỷ Thần Thịnh Yến đồng nghĩa với từ bỏ sự khống chế cục diện của toàn bộ Quỷ Trận. Nhân lúc hai đối thủ đang bị linh hồn quỷ dữ cắn xé, Kiều Nhất Phàm nhanh chóng khiển Một Tấc Tro trốn đi mất dạng.

Thuật Phân Thân!

Thấy vậy, Quân Mạc Tiếu lập tức đổi lối đánh. Không tiếp tục giằng co với Nhất Thương Xuyên Vân, hắn kết ấn Thuật Phân Thân để người thật cùng Tay Nhỏ Lạnh Giá tháo chạy.

Nhất Thương Xuyên Vân xả đạn đuổi theo, Quân Mạc Tiếu bèn gác Ô Thiên Cơ lên vai, giương rộng thành khiên để che chắn phần lưng, quyết tâm rời khỏi chiến trường.

Thiện xạ có hỏa lực mạnh nhưng lại kém ở phương diện khống chế mục tiêu, hầu hết phải mượn sát thương thay vào. Gặp khiên chắn đạn, Nhất Thương Xuyên Vân gần như bó tay toàn tập với việc Quân Mạc Tiếu và Tay Nhỏ Lạnh Giá rẽ qua núi rác thải, biến mất khỏi tầm nhìn của mình.

Chu Trạch Khải không bỏ cuộc. Quỷ Trận đã bị Quỷ Thần Thịnh Yến rút hết, Giang Ba Đào và Tôn Tường rất nhanh sẽ được tự do. Đây là lúc ba người cần tập hợp lại phản công, không để Hưng Hân có cơ hội thở. Thân là người trong cuộc, Chu Trạch Khải vẫn có cái nhìn toàn diện không kém gì các cao thủ bên ngoài. Kiều Nhất Phàm chọn cách bùng nổ hiệu suất, nghĩa là Hưng Hân không có lòng tin đối đầu trực diện với Luân Hồi. Vậy Luân Hồi càng phải tranh thủ đột phá. Điều Chu Trạch Khải muốn, là ép chết đối thủ.

Chạy đến gần núi rác thải, Nhất Thương Xuyên Vân nhảy lên và dùng Phi Súng lượn quanh trên không, rất nhanh có lại Quân Mạc Tiếu và Tay Nhỏ Lạnh Giá trong tầm nhìn. Hắn không vội nhảy xuống. Ở địa hình như kho phế liệu này, cao điểm vẫn có lợi với thiện xạ hơn.

Đoàng đoàng đoàng đoàng...

Buông mình xuống chóp núi rác, cặp súng trong tay Nhất Thương Xuyên Vân tiếp tục xả đạn vào Quân Mạc Tiếu và Tay Nhỏ Lạnh Giá. Đầu kia Vô Lãng và Nhất Diệp Chi Thu đã tiêu hóa xong bữa tiệc của quỷ dữ, nghiến răng nghiến lợi lao đi theo tiếng súng dẫn đường mà tàn dư linh hồn vẫn còn vương trên cơ thể.

Phục Long Tường Thiên!

Nghe tiếng súng bắn, Tôn Tường ước đoán vị trí của hai nhân vật Hưng Hân, khiển Nhất Diệp Chi Thu quất Khước Tà về phía núi rác trước mặt.

3 vs 3, đây cũng không sợ!

Tôn Tường và Giang Ba Đào rất vững chí. Nhưng khán giả có góc nhìn Thượng đế bên ngoài chỉ muốn nói với họ rằng: Cái gì 3v3 cơ? Tô Mộc Tranh với Phương Duệ sắp gia nhập cuộc chơi rồi kìa!


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1719)