Truyện ngôn tình hay

Truyện:Toàn Chức Cao Thủ - Chương 1716

Toàn Chức Cao Thủ
Trọn bộ 1719 chương
Chương 1716: Tiền truyện (10) - Khi phép màu xuất hiện
0.00
(0 votes)


Chương (1-1719)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Dịch bởi Lá Mùa Thu

Nhà vô địch mùa giải thứ hai Liên minh Vinh Quang: chiến đội Gia Thế!

Trận chung kết vừa kết thúc, báo chí đưa tin ngợp trời. Nối tiếp mùa giải đầu tiên, Gia Thế thành công bảo vệ ngôi vương của mình.

Kết quả cuối cùng luôn là thứ giá trị hơn tất cả, nhưng trong mắt các tuyển thủ chuyên nghiệp, nó còn bao hàm một ý nghĩa đặc biệt khác.

Ý nghĩa ấy nằm ở trận chung kết, khi mà hạng mục đoàn đội chỉ cần hơn năm phút để phân định thắng thua.

"Chơi ngông" là đánh giá mà những góc nhìn chuyên nghiệp dành cho trận này. Một cuộc chiến được xem là đẳng cấp nhất Vinh Quang lại vì sự chơi ngông của hai đội mà mất đi cái mác cao sang người ta đã gán cho nó, trở về với bầu không khí sặc mùi lưu manh giang hồ thường thấy trong game online.

Gia Thế và Bá Đồ đều xuất thân đầu đường xó chợ, ngại gì dùng phương thức này viết nên một kết cuộc, một lời cáo biệt với quá khứ. Rồi từ đây, họ sẽ rũ bỏ hoàn toàn chất giang hồ ấy để khoác lên mình tấm áo chuyên nghiệp, thái độ chuyên nghiệp, tinh thần chuyên nghiệp.

Những thứ đó, có người cảm nhận được, có người không, cũng có người nửa này nửa nọ. Sống dưới thời đại chuyển đổi của Vinh Quang, mỗi người đều có một khởi đầu khác nhau, có tâm trạng và cảm thụ khác nhau. Nhưng trong tương lai sắp tới, tất cả những người chấp nhận bước lên sàn đấu này đều chỉ còn chung một mục đích: Thắng lợi, vô địch!

Mỗi mùa hè sẽ vì mục đích ấy mà bắt đầu.

Một giờ nữa, chiến đội Vi Thảo sẽ tổ chức họp báo nhằm công bố chính thức những thay đổi trong đội hình và đường lối, mục tiêu cho mùa giải mới. Tuy nhiên, người Vi Thảo biết rằng đó không phải thông tin quan trọng nhất. Mượn cuộc họp báo, Vi Thảo sẽ giới thiệu một gương mặt mới, một thành viên sắp đứng vào hàng ngũ chủ lực, một tân binh được toàn Vi Thảo gửi gắm hi vọng.

Vương Kiệt Hi ngồi trong phòng nghỉ, chờ họp báo bắt đầu.

Là nhân vật chính của ngày hôm nay, nhưng cậu không hề căng thẳng hay quá rạo rực. Đội trưởng bảo rằng cậu là chiến tướng trời sinh, phải đứng giữa nơi trận tiền. Vương Kiệt Hi chỉ cười. Cậu không biết mình sẽ ra sao ở nơi trận tiền ấy, nhưng một buổi họp báo thì chẳng có gì lớn lao, dù cậu sắp trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn trong đó.

"Tiểu Vương, chuẩn bị sao rồi?" Người phụ trách truyền thông của Vi Thảo đi vào phòng nghỉ, thấy Vương Kiệt Hi ngồi chờ thì hỏi.

"Không vấn đề ạ." Vương Kiệt Hi nói. Nhân vật chính dĩ nhiên sẽ phát biểu trong họp báo, chiến đội sợ một tân binh như cậu lóng ngóng, bèn viết sẵn một bài, cậu chỉ cần đọc theo là được. Vương Kiệt Hi không ưng lắm những lời sáo rỗng, nhưng sẽ tích cực hợp tác nếu chiến đội yêu cầu.

"Tốt, không cần phải căng thẳng. Anh bận chút chuyện trước nha." Người phụ trách truyền thông cười với cậu.

"Vâng ạ." Vương Kiệt Hi lễ phép đứng dậy.

Trước khi ra khỏi cửa, người phụ trách truyền thông liếc mắt nhìn thấy ly nước Vương Kiệt Hi cầm trong tay.

"Đừng uống nhiều nước quá." Anh ta lại dặn dò một câu.

Vương Kiệt Hi gật đầu cười. Chiến đội quả thật quan tâm cậu từng li từng tí.

Sau đó trong phòng nghỉ chỉ còn lại một mình cậu. Vương Kiệt Hi yên lặng ngồi một chỗ không làm gì, cho đến khi cửa phòng mở ra lần nữa.

Phương Sĩ Khiêm.

Tân binh Vi Thảo mùa trước, vừa ra mắt đã chiếm ngay slot trị liệu chủ lực. Nếu không phải cặp át chủ bài Bách Hoa là Tôn Triết Bình và Trương Giai Lạc thống lĩnh chiến đội đánh cả Liên minh tan tác, Phương Sĩ Khiêm ắt đã là chú lính mới gây bất ngờ nhất mùa giải.

Vào mùa giải thứ ba này, Phương Sĩ Khiêm không còn tính là tân binh nữa mà đã có thể xem như tiền bối với một Vương Kiệt Hi đang chuẩn bị gia nhập Liên minh. Thấy cậu ta vào phòng, Vương Kiệt Hi lại đứng dậy chào. Phương Sĩ Khiêm chỉ gật đầu chứ không nói tiếng nào, ngồi xuống một bên.

Cậu ta không nói chuyện với Vương Kiệt Hi, chỉ ngậm miệng ngồi đó với vẻ mặt hết nhăn nhó đến trầm tư. Vương Kiệt Hi quan sát thấy thế, bèn im lặng theo.

Cậu nhớ không rõ bắt đầu từ lúc nào mà Phương Sĩ Khiêm đã vác bộ mặt khó coi này như một thương hiệu. Hình như từ khi Vi Thảo bị Gia Thế loại khỏi bán kết nhỉ? Nếu nhớ không lầm thì có lẽ là vậy.

Ban đầu cậu không để ý lắm, chiến đội bị loại mà, có ai vui được đâu? Nhưng gần hai tháng đã trôi qua, mùa giải mới sắp khởi tranh, mọi người ai cũng rộn ràng mà Phương Sĩ Khiêm vẫn cứ âu sầu rầu rĩ, làm Vương Kiệt Hi chẳng hiểu nổi. Vì không tiếp xúc nhiều, cậu không tiện hỏi han, chỉ loáng thoáng cảm thấy cái sự không vui của Phương Sĩ Khiêm có dính dáng đến mình.

Lý do?

Vương Kiệt Hi không rõ.

Chắc chắn không phải vì vấn đề cạnh tranh mà phát sinh mâu thuẫn thường xảy ra trong các chiến đội. Nghề của Phương Sĩ Khiêm là trị liệu, hầu như không có chuyện cạnh tranh với các tuyển thủ khác.

Phương Sĩ Khiêm cũng phải tham gia họp báo. Với phong độ xuất sắc ở mùa giải trước, cậu ta được khen là tuyển thủ trụ cột gồng gánh Vi Thảo.

Trong khi đó, Vương Kiệt Hi sắp trở thành nòng cốt mà Vi Thảo muốn nâng đỡ.

Chắc không phải tại chuyện này đâu ha? Sắp đến giờ họp báo, Vương Kiệt Hi bỗng nhiên nghĩ tới một khả năng. Cậu không khỏi gãi đầu, nhưng cũng chẳng biết nên nói gì.

Hai người nín thinh ngồi chung một phòng, mãi đến khi có người mở cửa.

"Đội trưởng." Nhìn thấy người đi vào, Phương Sĩ Khiêm bật dậy. Vương Kiệt Hi bên kia cũng đứng lên, có chút ngạc nhiên với phản ứng vồ vập của Phương Sĩ Khiêm.

"Hai cậu đến rồi à?" Đội trưởng Vi Thảo Lâm Kiệt đi tới, nở nụ cười với cả hai. Danh sách tuyển thủ dự họp báo hôm nay chỉ có ba người bọn họ: đội trưởng Lâm Kiệt, cựu tân binh Phương Sĩ Khiêm giỏi giang và tân tân binh Vương Kiệt Hi sắp được Vi Thảo lăng xê.

"Vâng ạ." Phương Sĩ Khiêm nhìn Vương Kiệt Hi rồi đáp. Vương Kiệt Hi bỗng nhiên phát hiện, khi có mặt Lâm Kiệt, vẻ mặt tối tăm của Phương Sĩ Khiêm lập tức bị giấu nhẹm.

Hóa ra tên này cố tình thể hiện thái độ với mình thật à?

Vương Kiệt Hi nghĩ vậy, không khỏi cảm thấy khó chịu đôi chút.

"Ừ, hai đứa ngồi hết đi!" Lâm Kiệt ra hiệu với hai cậu.

"Đội trưởng, anh ngồi đi." Phương Sĩ Khiêm lui qua một bên, muốn nhường Lâm Kiệt chỗ của cậu ta.

Nịnh hót à?

Vương Kiệt Hi đứng một bên lạnh lùng nhìn, tự ngồi xuống chỗ cũ, càng lúc càng không vừa mắt với Phương Sĩ Khiêm.

"Cậu ngồi đi, cậu ngồi đi." Lâm Kiệt từ chối liền miệng, ấn Phương Sĩ Khiêm xuống ghế, kéo một băng ghế khác gần đó sang ngồi đối diện hai cậu.

Đối với vị đội trưởng Vi Thảo này, Vương Kiệt Hi rất có hảo cảm. Trình Vinh Quang của anh không phải hàng top, càng không sánh nổi những đại thần đỉnh cấp như Diệp Thu hay Hàn Văn Thanh, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến lòng tôn kính của đội viên Vi Thảo dành cho anh. Anh không dùng thực lực, mà dùng sức hút từ nhân cách của bản thân để lãnh đạo đội viên, dẫn dắt Vi Thảo. Còn cái người đang ngồi kế bên mình, trình thì cao đấy, cơ mà... Vương Kiệt Hi chưa gì đã cảm thấy mệt óc với kiểu đồng đội như Phương Sĩ Khiêm.

"Mùa giải sau, trông vào các cậu rồi ha!" Lâm Kiệt mỉm cười.

"Vâng." Phương Sĩ Khiêm lập tức đáp, còn Vương Kiệt Hi chỉ gật đầu. Phương Sĩ Khiêm đã thích thể hiện trước mặt đội trưởng thì cứ để cậu ta vênh váo đi! Vương Kiệt Hi thầm nghĩ.

"Vương Kiệt Hi." Ai ngờ Lâm Kiệt gật đầu với Phương Sĩ Khiêm xong, ánh mắt lại quay qua Vương Kiệt Hi.

"Đội trưởng." Vương Kiệt Hi nhìn Lâm Kiệt.

"Anh đã bàn với bên câu lạc bộ rồi, bọn anh nhất trí cho rằng cậu có thể đảm nhận trọng trách lớn hơn nữa." Lâm Kiệt nói.

"Dạ?" Vương Kiệt Hi hoang mang, không hiểu Lâm Kiệt nói vậy có ý gì.

Vẻ đau đớn thoáng hiện trên gương mặt Phương Sĩ Khiêm. Cậu biết, cái gì tới sẽ tới, nhưng cậu không muốn. Nhiều lần Phương Sĩ Khiêm ước mong đội trưởng sẽ thu hồi quyết định, còn tìm đội trưởng bàn về khả năng hai người cùng tồn tại trong đội hình. Thế nhưng cuối cùng, mọi thứ vẫn không thay đổi, Lâm Kiệt vẫn đi theo ý định ban đầu của mình.

Lúc này, máu nóng dồn lên đầu Phương Sĩ Khiêm, cậu muốn ào tới bịt miệng Lâm Kiệt, không cho anh nói tiếp. Dĩ nhiên cậu không ấu trĩ đến thế, đành ngồi buồn bã một bên. Vương Kiệt Hi đang nghĩ ngợi về câu nói của Lâm Kiệt, hoàn toàn không để ý thấy thái độ của Phương Sĩ Khiêm.

"Cậu thì sao?" Lâm Kiệt nói tiếp, "Cậu có lòng tin đảm đương thêm nhiều trọng trách hơn nữa hay không?"

"Em vẫn chưa hiểu lắm." Vương Kiệt Hi hồ nghi, "Thêm nhiều trọng trách hơn nữa... nghĩa là sao ạ?"

"Vương Bất Lưu Hành." Lâm Kiệt nói.

Vương Kiệt Hi sững sờ. Chỉ mới nghe thấy bốn chữ này, tim của cậu đã đập thình thịch.

Vương Bất Lưu Hành, tài khoản đang được cầm bởi Lâm Kiệt, nghề nghiệp ma đạo học giả, con át chủ bài của chiến đội Vi Thảo.

Game Vinh Quang có một hệ thống công cụ, gọi là công cụ chế tạo trang bị, người chơi có thể nhờ vào nó mà tự mình chế ra trang bị mạnh hơn cả đồ cam vốn đã xịn xò nhất game. Đồ tự chế có chữ màu bạc nên thường gọi là trang bị bạc. Tính đến hiện tại, giới Vinh Quang chưa có nhiều trang bị bạc có giá trị thực sự vượt qua đồ cam, vũ khí bạc lại đặc biệt ít.

Chiến mâu Khước Tà của Đấu Thần Nhất Diệp Chi Thu là nổi danh nhất trong đó. Từ game đến đấu trường chuyên nghiệp, nhờ thanh chiến mâu này, hắn mới đánh đông dẹp bắc, ngự trị trên tất thảy các nhân vật khác. Tính luôn Nhất Diệp Chi Thu, lượng nhân vật có vũ khí bạc trong Liên minh chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Sách Khắc Tát Nhĩ của Lam Vũ sở hữu thủ trượng bạc: Bàn Tay Tử Vong.

Đại Mạc Cô Yên của Bá Đồ sở hữu bao tay bạc: Liệt Diễm Hồng Quyền.

Ngoài ra có thêm Quét Đất Dâng Hương của Hoàng Phong với chiến liêm bạc: Tức Tử Lĩnh Ngộ.

Cuối cùng, chính là Vương Bất Lưu Hành của Vi Thảo với chổi bạc: Diệt Tuyệt Tinh Trần.

Chỉ thế, không hơn.

Các chiến đội đang đầu tư mạnh cho việc nghiên cứu công cụ chế tạo trang bị, mùa giải kế tiếp hẳn sẽ có thêm nhiều trang bị bạc và vũ khí bạc xuất hiện. Nhưng nếu chỉ xét hai mùa giải đầu, vũ khí bạc có vỏn vẹn năm món này thôi.

Vương Bất Lưu Hành và chổi bạc Diệt Tuyệt Tinh Trần là cái tên kém sắc nhất trong danh sách trên, do thành tích Vi Thảo không cao, mà chính bản thân Vương Bất Lưu Hành cũng chẳng có pha highlight để đời nào.

Không phải vì Vương Bất Lưu Hành không đủ mạnh, hay vũ khí bạc Diệt Tuyệt Tinh Trần là hàng lởm. Chẳng qua, người cầm Vương Bất Lưu Hành - Lâm Kiệt, đội trưởng Vi Thảo - có cái trình không hề vượt bậc. Nếu so với chủ nhân bốn món vũ khí bạc còn lại, họa may anh ta chỉ ngang tầm đội trưởng Lam Vũ là Ngụy Sâm lúc phong độ trượt dốc hồi mùa giải trước.

Cũng bởi phong độ đáng buồn, Ngụy Sâm đã để lại Lam Vũ và ra đi trong cúi đầu. Ngoại giới đồn vậy. Còn cái trình "không vượt trội lắm" của Lâm Kiệt thì chẳng phải điều bí mật gì, tự bản thân anh cũng không bao giờ kiêng kỵ mà còn thường xuyên đem ra tự giễu, nói mình là cục tạ của đồng đội.

Bây giờ, Lâm Kiệt đột nhiên đề cập đến Vương Bất Lưu Hành.

Thời gian bỗng như ngừng trôi, căn phòng trở nên vô cùng tĩnh lặng. Vương Kiệt Hi cảm giác như nghe được tiếng tim mình đập, cậu mang máng hiểu ra điều gì đó. Thế nên, giây phút này mới dài đến thế.

Rồi cậu nghe thấy Lâm Kiệt nói tiếp: "Anh và câu lạc bộ đều đồng thuận rằng, Vương Bất Lưu Hành giao cho cậu là sự sắp xếp tốt nhất. Chỉ không biết cậu nghĩ sao?"

"Em..." Vương Kiệt Hi không khỏi phấn khích. Cậu có thể nghĩ sao nữa? Có bất kỳ tuyển thủ chuyên nghiệp nào lại không khát vọng được khiển nhân vật hàng đầu, cầm món vũ khí hàng đầu cơ chứ?

Thái độ của Vương Kiệt Hi bị Phương Sĩ Khiêm nhìn thấy. Tuy không lên tiếng, Phương Sĩ Khiêm không mê nổi vẻ nhiệt tình và hớn hở rõ rệt kia.

Tuy nhiên, Vương Kiệt Hi đã nhanh chóng bình tĩnh lại. Cậu không vội ảo tưởng về một Vương Bất Lưu Hành dưới tay mình. Cậu nghĩ ngay đến một mâu thuẫn sẽ vì vậy mà nảy sinh.

"Còn đội trưởng thì sao?" Cậu hỏi.

Câu hỏi này ít nhiều xoa dịu Phương Sĩ Khiêm, nhưng dĩ nhiên, Vương Kiệt Hi nào có tâm trí để ý vẻ mặt của người ngồi cạnh.

"Anh?" Lâm Kiệt cười cười, "Cậu khoan hẵng lo cho anh, nói cậu trước, có lòng tin cầm Vương Bất Lưu Hành hay không?"

Vương Kiệt Hi im lặng.

Sau khoảnh khắc phấn khích ngắn ngủi vì tin mừng khủng, cậu vẫn ý thức được rằng đây là giới chuyên nghiệp chứ không phải trong game. Trong game, nhặt được món hàng ngon thì là số hên, cứ mặc sức hưởng thụ. Còn ở chiến đội Vi Thảo, Vương Bất Lưu Hành mang trên mình một ý nghĩa rất đặc biệt.

Đó là cây cột chống trời của Vi Thảo. Người nào cầm được Vương Bất Lưu Hành trong tay, người đó sẽ trở thành át chủ bài của Vi Thảo.

Thứ mà Vi Thảo muốn trao cho cậu không phải một món vũ khí buff sức mạnh đơn thuần. Cũng như Lâm Kiệt đã nói từ đầu: một trọng trách to lớn, đổ lên vai người tuyển thủ trụ cột nhất.

Trước hôm nay, người đó là Lâm Kiệt.

Trình của anh không imba nhất, nhưng người Vi Thảo ai cũng quy thuận dưới trướng anh. Bởi vậy mới thấy, cái ghế át chủ bài đâu chỉ có trình là ngồi được, mà còn phải đóng vai trò bức tường thành vững chãi, nơi mọi người có thể gửi gắm niềm tin.

Mình... đủ sức không?

*****

Dịch bởi Lá Mùa Thu

Vương Kiệt Hi không trả lời ngay mà cẩn thận cúi đầu ngẫm nghĩ, sau mới ngẩng đầu nhìn Lâm Kiệt: "Em nghĩ em có thể."

"Tốt!" Nụ cười của Lâm Kiệt càng thêm hài lòng. Lúc Vương Kiệt Hi trầm tư, anh đã lo lắng cậu sẽ thoái thác vì không đủ tự tin. Lòng tự tin có thể nuôi dưỡng từ từ, nhưng không sánh bằng bản thân có sẵn. Xét ra, Lâm Kiệt kỳ vọng rất cao ở Vương Kiệt Hi.

Vương Kiệt Hi cần thời gian suy nghĩ không phải vì xoắn xuýt hay do dự, mà cậu đã cân nhắc kỹ càng, tự hỏi bản thân có đảm đương nổi trọng trách ấy không, sau đó mới đưa ra câu trả lời khẳng định. Không chỉ tự tin, cậu còn rất lý trí.

Lâm Kiệt kỳ vọng đã cao, Vương Kiệt Hi còn tuyệt vời hơn cả anh tưởng tượng.

"Tốt lắm." Anh lặp lại lời khen từ tận đáy lòng và càng yên tâm hơn với điều sắp làm kế tiếp.

"Nếu vậy, anh sẽ giao cho cậu thêm một nhiệm vụ quan trọng nữa." Lâm Kiệt nói.

"Vâng?" Vương Kiệt Hi ngạc nhiên nhìn anh.

"Chức đội trưởng của anh, cậu cũng cầm luôn đi!" Lâm Kiệt bình thản nói.

"Đội trưởng?!" Vương Kiệt Hi kinh hoảng kêu lên, mà Phương Sĩ Khiêm bên cạnh đã bật dậy.

Lâm Kiệt không những không thay đổi quyết định như mong ước của Phương Sĩ Khiêm, ngược lại còn thực hiện triệt để hơn, đem cả chức đội trưởng giao lại cho Vương Kiệt Hi. Anh định làm gì? Muốn ra đi như Ngụy Sâm của Lam Vũ sao? Đó sẽ là điều bất cứ người Vi Thảo nào cũng không muốn nhìn thấy.

"Em không đồng ý." Phương Sĩ Khiêm bất chấp tất cả, kêu lên.

Vương Kiệt Hi nhìn sang Phương Sĩ Khiêm, thấy trong mắt cậu ta có kinh ngạc, có bất cam, chống cự, và... chút gì đó như khủng hoảng. Cậu ta đã gạt bỏ Vương Kiệt Hi khỏi ánh nhìn, quên luôn mọi tức tối khó chịu với sự đồng ý của Vương Kiệt Hi. Tâm trí cậu ta chỉ còn để trên người đội trưởng Lâm Kiệt.

Vương Kiệt Hi bỗng hiểu ra tất cả.

Thái độ u uất của Phương Sĩ Khiêm thời gian qua là do đã biết ý định của Lâm Kiệt từ sớm. Cậu ta không phải ghen ghét với sự nâng đỡ của chiến đội dành cho Vương Kiệt Hi, cậu ta chỉ không chấp nhận việc Lâm Kiệt buông tay với Vương Bất Lưu Hành, nhường lại vị thế át chủ bài Vi Thảo. Nói đơn giản, là những suy nghĩ ấu trĩ kiểu "nếu không có chú mày, chuyện này sẽ không xảy ra".

Mà có vẻ như Phương Sĩ Khiêm không biết chuyện Lâm Kiệt muốn nhường lại chức đội trưởng cho Vương Kiệt Hi. Cậu ta kinh ngạc và sợ hãi đến mức mất kiềm chế.

Phương Sĩ Khiêm sợ hãi điều gì? Một hệ quả khủng khiếp sẽ đến sau quyết định của Lâm Kiệt.

Tài khoản đang cầm đã nhường, vị thế át chủ bài đã nhường, đội trưởng cũng không đảm nhiệm, vậy Lâm Kiệt còn ở lại Vi Thảo làm gì?

Chẳng làm gì hết!

Thế nên, ẩn giấu phía sau việc này là ý định giải nghệ của Lâm Kiệt. Anh muốn giao lại toàn bộ chiến đội Vi Thảo cho Vương Kiệt Hi.

"Em không chịu đâu!" Phương Sĩ Khiêm khăng khăng. Cậu biết mình không có tư cách hay lập trường để phản đối, nhưng đây là phản ứng của cậu, ý nghĩ của cậu. Lâm Kiệt đem nhường thẻ tài khoản và vị thế trong đội hình cũng thôi, nhưng bỏ Vi Thảo ra đi ấy à? Vị đội trưởng đã luôn quan tâm từng chút, dẫn đường cả đội tiến về phía trước, sắp phải ra đi ấy à?

Không chịu!

Không cho đâu!

Phương Sĩ Khiêm ra sức lắc đầu, mong Lâm Kiệt rút lại lời đã nói. Lâm Kiệt chỉ mỉm cười nhìn cậu, nụ cười tươi sáng mà ấm áp. Những lúc Phương Sĩ Khiêm tỏa sáng trên trận hay suy sụp vì xuống phong độ, Lâm Kiệt đều mỉm cười như thế mà khen ngợi cậu, an ủi cậu, cổ vũ cậu. Nụ cười của anh trấn an cậu, giúp cậu hòa vào giới chuyên nghiệp, xua tan mọi cáu kỉnh của cậu...

"Việc này anh đã bàn với bên phía câu lạc bộ rồi." Lâm Kiệt nhìn về Vương Kiệt Hi, nói tiếp, "Dĩ nhiên, bọn anh vẫn sẽ tôn trọng ý nguyện của cậu."

"Nhưng anh rất mong... cậu có thể đồng ý, vì anh cảm thấy đây là quyết định tốt nhất cho Vi Thảo. Xin lỗi, làm thế này có phần ích kỷ, đẩy toàn bộ trách nhiệm lên người cậu." Lâm Kiệt nói.

"Em.." Lần này, Vương Kiệt Hi hơi đắn đo. Cậu đã chuẩn bị sẵn sàng để trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp, cậu đồng ý tiếp nhận một tài khoản mạnh, cũng chịu thử sức với cương vị át chủ bài. Nhưng... làm đội trưởng lãnh đạo cả một chiến đội ư? Cậu chỉ là một tân binh, mỗi một đồng đội tương lai đều là tiền bối, kinh nghiệm chinh chiến hơn cậu gấp bội...

Làm át chủ bài, có trình là được. Làm đội trưởng, chỉ thế thôi thì chưa đủ.

Mình có thật sự đủ sức?

Vương Kiệt Hi thiên về từ chối. Vô tình liếc nhìn Phương Sĩ Khiêm bên cạnh, cậu phát hiện Phương Sĩ Khiêm cũng rất căng thẳng, đang giương đôi mắt trông mong nhìn mình.

Phương Sĩ Khiêm biết một khi Lâm Kiệt đã quyết định thì sẽ không thay đổi dù mình có làm nư thế nào. Chỉ còn một cách là Vương Kiệt Hi từ chối, Lâm Kiệt nhất định sẽ không làm khó cậu ta. Con người Lâm Kiệt là thế đấy, trước giờ chưa từng ép buộc bất kỳ ai.

Vương Kiệt Hi nhìn ra Phương Sĩ Khiêm muốn mình làm gì.

Như vậy cũng tốt, Vương Kiệt Hi nghĩ. Cậu thật tình không muốn Lâm Kiệt ra đi. Cậu tin rằng nếu Lâm Kiệt ở lại làm đội trưởng, dù có báo danh vào trận hay không, có đóng vai trò át chủ bài hay không, sự hiện diện của anh vẫn sẽ là liều thuốc định thần cho toàn quân Vi Thảo.

Đó mới hẳn là cách giải quyết tốt nhất chứ nhỉ? Nghĩ đoạn, Vương Kiệt Hi định nói lời từ chối thì ánh mắt bỗng chạm đến Lâm Kiệt.

Trong mắt Phương Sĩ Khiêm chất chứa nỗi kỳ vọng lớn lao với cậu, thì tương tự, trong mắt Lâm Kiệt cũng vậy.

Không bức ép như Phương Sĩ Khiêm, nỗi kỳ vọng của Lâm Kiệt với Vương Kiệt Hi rất trong trẻo và thuần phác. Anh kiên nhẫn chờ cậu trả lời.

Vương Kiệt Hi biết anh trông đợi câu trả lời gì. Từ chối là hợp với ý cậu và cả Phương Sĩ Khiêm, nhưng Lâm Kiệt ắt sẽ buồn lắm.

Lâm Kiệt vẫn mỉm cười, không gây áp lực cho Vương Kiệt Hi. Vương Kiệt Hi tin chắc nếu mình lắc đầu, anh sẽ kín đáo giấu đi sự hụt hẫng để lại mỉm cười ủng hộ cậu, để cậu cảm thấy mình đã quyết định đúng đắn.

Không đâu!

Ai cũng có thể vui mừng nếu Vương Kiệt Hi lắc đầu, riêng Lâm Kiệt thì...

"Em..." Vương Kiệt Hi mở miệng, "Đồng ý."

"Chú mày điên à?" Phương Sĩ Khiêm tiếp tục mất kiềm chế khi nhảy dựng lên hét lớn. Cậu vẫn nhìn đăm đăm vào gương mặt Vương Kiệt Hi, mới vừa rồi, cậu cảm thấy Vương Kiệt Hi sắp từ chối Lâm Kiệt, nhưng rốt cuộc khi mở miệng, cậu ta lại nói đồng ý!

Thằng ôn này!

Phương Sĩ Khiêm không thể không nổi giận, nhưng Lâm Kiệt chẳng tâm trí đâu để ý cậu nữa. Khoảnh khắc Vương Kiệt Hi gật đầu, anh thở hắt ra, một cảm giác nhẹ nhõm trước nay chưa từng có bao phủ lấy anh. Lâm Kiệt không muốn buông tay với chiến đội Vi Thảo, nhưng đó không phải cái cớ để tiếp tục. Anh là một đội trưởng có khả năng gắn kết chiến đội, nhưng không thể mang quân đoàn Vi Thảo đi đến thắng lợi. Vi Thảo đánh giải chuyên nghiệp chứ chẳng phải người chơi bình thường. Điều mà họ thực sự cần là chiến thắng, là chiếc cúp vô địch. Họ cần một vị thống soái dẫn dắt Vi Thảo đến với những điều đó.

Vương Kiệt Hi chính là vị thống soái ấy.

Lâm Kiệt rất tin vào mắt nhìn của mình, tin hơn cả năng lực đánh giải của bản thân.

"Vậy lát nữa họp báo, mình sẽ công bố chuyện này luôn nhé!" Lâm Kiệt mừng rỡ nói.

"Vâng ạ." Vương Kiệt Hi gật đầu.

Phương Sĩ Khiêm đứng bên cạnh với vẻ mặt tối sầm và tay chân lạnh ngắt. Cậu trừng mắt với Vương Kiệt Hi, nhưng cố tình không nhìn Lâm Kiệt.

Lâm Kiệt để ý thấy, chỉ đành nở nụ cười bất đắc dĩ.

"Một hồi sẽ có người đến gọi các cậu." Anh đứng lên đi ra cửa, lúc đẩy cửa phòng thì đột nhiên dừng chân.

"Anh đã làm đội trưởng Vi Thảo hai năm rồi." Lâm Kiệt không ngoảnh đầu, chỉ đứng đó nói. Vương Kiệt Hi và Phương Sĩ Khiêm ngước mặt nhìn theo.

"Anh nghĩ, đây sẽ là quyết định đúng đắn nhất, sáng suốt nhất mà mình từng đưa ra. Các cậu sẽ là niềm kiêu hãnh cả một đời này của anh." Nói xong, Lâm Kiệt ra ngoài, nhẹ nhàng đóng lại cửa phòng rồi đi mất.

Phương Sĩ Khiêm ngẩn người, đứng nhìn cánh cửa phòng đã đóng. Im lặng hồi lâu, cậu quay đầu và thấy Vương Kiệt Hi đứng sau lưng mình.

"Anh ấy chưa bao giờ làm khó người khác." Vương Kiệt Hi bỗng cất tiếng.

"Ý chú mày là gì? Chẳng lẽ anh ấy làm khó chú mày?" Phương Sĩ Khiêm cau có giận dữ. Thằng ôn này đã nhận Vương Bất Lưu Hành, chịu làm át chủ bài và cả đội trưởng luôn, giờ còn định nói đó không phải những gì tôi muốn, tại Lâm Kiệt cố tình nhét cho tôi thôi? Đồ mất dạy! Cái gì cũng biết chỉ không biết nhục!

"Không." Vương Kiệt Hi lắc đầu, "Anh ấy chỉ luôn làm khó chính mình."

Phương Sĩ Khiêm sững sờ.

Làm khó chính mình?

Cậu nghĩ nghĩ, phát hiện hình như đúng là vậy thật. Trình Lâm Kiệt không mạnh, nhưng anh vẫn luôn đảm nhiệm công việc đội trưởng và át chủ bài Vi Thảo. Người ta chỉ nhìn thấy những vẻ vang và vinh dự của vị thế đó, chứ nào biết trên lưng anh là trọng trách cỡ nào. Sàn đấu chuyên nghiệp là nơi nói chuyện bằng trình, Lâm Kiệt đã gồng gánh trọng trách nặng nề này đi suốt hai năm bằng cái trình không quá nổi trội, đấy chẳng phải làm khó chính mình hay sao?

Ủa vậy nghĩa là Vương Kiệt Hi muốn ám chỉ đội trưởng không đủ trình để ngồi chức cao, nhường lại là chuyện đương nhiên chứ gì?

Phương Sĩ Khiêm quy chụp Vương Kiệt Hi đủ đường.

Vương Kiệt Hi chỉ tiếp tục nói.

"Cho nên lần này, tới lượt mỗi người chúng ta làm khó bản thân một chút, thuận theo ý nguyện của anh ấy một lần đi?"

Ý nguyện của anh ấy ư?

Phải rồi!

Đó chính là tâm nguyện của đội trưởng mà! Vì nếu không, anh ấy sao lại nhất quyết muốn thực hiện?

Còn mình, có phải đã được đội trưởng chiều hư rồi không? Chỉ biết khăng khăng đòi cho bằng được thứ mình muốn, chưa từng suy nghĩ từ vị trí của đội trưởng rằng anh ấy thực tâm hi vọng điều gì.

Vương Kiệt Hi thì lại nhìn ra.

Phương Sĩ Khiêm còn nhớ, lúc đó đã thấy Vương Kiệt Hi định từ chối đội trưởng, nhưng cuối cùng lại gật đầu đồng ý. Có phải vì cậu ta nhìn ra tâm nguyện của đội trưởng nên mới thay đổi quyết định, để đội trưởng được an lòng? Cậu ta làm khó chính mình, hệt như những gì đội trưởng vẫn luôn làm cho Vi Thảo.

Phương Sĩ Khiêm nhìn Vương Kiệt Hi, nói không nên lời. Cậu như chợt nhìn thấy hình bóng của Lâm Kiệt trên người cậu ta.

Cửa phòng vào lúc này hé mở.

"Hai cậu, chuẩn bị dự họp báo." Người phụ trách truyền thông của Vi Thảo tự thân vào phòng gọi Vương Kiệt Hi và Phương Sĩ Khiêm.

"Vâng, ra liền ạ." Vương Kiệt Hi nói.

"Đi thôi!" Cậu nói với Phương Sĩ Khiêm rồi dợm bước.

"Ê!" Phương Sĩ Khiêm bỗng cất tiếng gọi. Vương Kiệt Hi dừng chân, quay đầu nhìn.

"Cậu nhất định phải làm được, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho cậu đâu." Phương Sĩ Khiêm nói.

"Vậy anh cũng phải cố lên đó." Vương Kiệt Hi nói.

"Nhập vai đội trưởng nhanh nhỉ?" Phương Sĩ Khiêm nói.

"Trễ nãi là không nên." Vương Kiệt Hi nói.

"Vậy cậu cũng không được quên, tôi là tiền bối của cậu." Phương Sĩ Khiêm nói.

"Vâng, mong tiền bối chiếu cố." Vương Kiệt Hi nói.

"Đi thôi!"

"Đi!"

Hai cậu ra khỏi phòng nghỉ và đi đến hội trường họp báo, trong lòng hiểu rõ những chuyện sắp diễn ra phía trước. Phương Sĩ Khiêm khó tránh đau buồn, nhưng cậu cũng đã quyết định. Cậu sẽ không tiếp tục làm khó đội trưởng nữa, cậu muốn biến những gì đội trưởng kỳ vọng ở mình thành sự thật.

Tạm biệt, đội trưởng.

Xin chào, đội trưởng.

Suốt buổi họp báo, Phương Sĩ Khiêm luôn giữ nét cười trên môi, nhìn về hai người ngồi bên cạnh mình.

*****

Dịch bởi Lá Mùa Thu

Tân binh Vương Kiệt Hi của chiến đội Vi Thảo được bổ nhiệm làm đội trưởng, cầm nhân vật át chủ bài Vương Bất Lưu Hành!

Trước thềm mùa giải mới, tin tức trên đã khiến toàn giới Vinh Quang dậy sóng. Một tân binh chẳng biết từ đâu chui ra lại nhận được đãi ngộ khó tin, rốt cuộc cậu tuyển thủ Vương Kiệt Hi kia thần thánh đến mức nào? Cả Liên minh đều xôn xao, hướng mọi ánh nhìn chờ đợi cậu ta lên sân thể hiện.

"Ủa, thằng cha hôm bữa đây mà?"

Là một trong những người hiếm hoi nhận ra Vương Kiệt Hi từ hình chụp buổi họp báo, Hoàng Thiếu Thiên đọc tin mà há hốc mồm. Cậu vốn đã quên béng cái tên tự đeo tag Vi Thảo lên người hôm nọ rồi, nhưng giờ nhìn hình thì nhớ ra ngay nhờ cặp mắt quá ấn tượng.

"Đội trưởng? Cầm nhân vật át chủ bài? Ghê vậy luôn?" Hoàng Thiếu Thiên chậc lưỡi. Sống trong giới chuyên nghiệp, cậu dĩ nhiên hiểu rõ hai chức vụ ấy to tát thế nào. Vương Kiệt Hi chỉ là một tân binh, lại một mình ôm cả hai.

"Hình như cậu có giao hẹn với cậu ta là mùa giải này gặp lại trong trận." Dụ Văn Châu chẳng biết từ khi nào đã đến sau lưng Hoàng Thiếu Thiên.

"Ặc, thôi xong, chắc phải cho ổng leo cây rồi." Hoàng Thiếu Thiên nói. Sau khi chính mắt nhìn thấy Lam Vũ bại trận ở tứ kết, cậu ý thức được bản thân vẫn chưa đủ trình, quyết tâm khổ luyện thêm một năm nữa. Vì thế mùa giải này, Lam Vũ chưa có kế hoạch đưa Hoàng Thiếu Thiên vào đội hình chính thức. Dụ Văn Châu cũng tương tự, chỉ là cậu đã sớm nhận ra, sớm chấp nhận mình chưa đủ sức bước vào cuộc chơi của các titan.

"Thế thì cậu ta đi trước cậu một năm rồi, còn không mau tăng cường luyện tập đi?" Dụ Văn Châu nói.

"Đây đây đây, lộ trình huấn luyện mới của đội trưởng thiệt là biến thái." Hoàng Thiếu Thiên đứng dậy đi về phía Dụ Văn Châu, miệng không ngừng than thở. Đội trưởng trong lời của cậu đã không còn là Ngụy Sâm, mà là Phương Thế Kính. Hắn tiếp nhận Sách Khắc Tát Nhĩ do Ngụy Sâm để lại, suất lĩnh Lam Vũ tiếp tục chinh chiến mùa giải này. Tuy nhiên, mọi người đều biết Phương Thế Kính chỉ là giai đoạn quá độ. Điều mà Lam Vũ chờ đợi là hai cậu thiếu niên, hai cậu trai đang dốc sức train như điên suốt cả mùa hè để chuẩn bị tạo nên cặp đôi hợp tác mới.

"Mùa giải sau, chúng ta vào trận gặp." Ra tới cửa, Hoàng Thiếu Thiên bỗng quay đầu nhìn về Vương Kiệt Hi đang phát biểu trên màn hình.

Vài ngày sau, mùa giải thứ ba Liên minh Vinh Quang chuyên nghiệp chính thức khởi tranh.

Mùa hè này, các chiến đội lớn của giới chuyên nghiệp đều tích cực cải tổ và gia cố thực lực, nhưng xét trên tổng thể, tình hình Liên minh lại chẳng có chuyển biến gì đáng kể. Thị trường chuyển nhượng ngày một nhộn nhịp hơn và lượng tân binh báo danh gia nhập tăng cao, song các đại cao thủ danh tiếng hạng A thì vẫn cố thủ tại đội mẹ. Họ mới thật sự là những đại thần đủ sức làm mưa làm gió, ảnh hưởng đến việc xác định thực lực của một chiến đội.

Đương kim vô địch hai mùa giải là Gia Thế vẫn do Diệp Thu và Nhất Diệp Chi Thu dưới tay hắn thống lĩnh.

Chiến đội Bá Đồ luôn có Hàn Văn Thanh cầm Đại Mạc Cô Yên tọa trấn.

Chiến đội Bách Hoa cũng trung thành với đấu pháp át chủ bài đôi của họ.

Các cường đội có vé vào vòng chung kết mùa giải trước là Hoàng Phong và Hô Khiếu đều giữ nguyên đội hình nòng cốt.

Chỉ hai chiến đội có sự thay đổi lớn nhất là Lam Vũ và Vi Thảo.

Đội trưởng Ngụy Sâm của Lam Vũ giải nghệ, để tuyển thủ tự do Phương Thế Kính vào bổ khuyết chỗ trống. Mọi người đánh giá đây là dấu hiệu xuống trình và không hi vọng nhiều ở Lam Vũ cho mùa giải này.

Trong khi đó, Vi Thảo gióng trống khua chiêng mà bưng một tân binh lên ngồi hẳn hai chiếc ghế to nhất: át chủ bài và đội trưởng, làm Vi Thảo như thay máu, thổi làn gió mới vào lòng người hâm mộ. Mọi người dõi mắt từng ngày, chỉ chờ cậu tân binh kia bước lên sàn đấu phô diễn tài nghệ.

Giữa vô vàn rạo rực, lượt đấu thứ nhất vòng bảng mùa giải thứ ba bắt đầu. Ở lượt này, chiến đội Vi Thảo nghênh đón chiến đội Hoàng Phong tiếng tăm lừng lẫy, kẻ đã từng tranh cúp vô địch với Gia Thế tại chung kết mùa một. Mùa hai tuy bị loại ngay tứ kết, nhưng Hoàng Phong vẫn là biểu trưng xứng đáng cho khái niệm cường đội trong mắt khán giả, bởi đội trưởng kiêm át chủ bài là tuyển thủ Lữ Lương vẫn sừng sững trong hàng ngũ, và bởi họ vẫn sở hữu thầy trừ tà Quét Đất Dâng Hương, nhân vật hàng top Vinh Quang với món vũ khí bạc quý hiếm.

Vương Kiệt Hi của Vi Thảo có phải vàng thật? Hãy để Lữ Lương của Hoàng Phong làm hòn đá thử!

Mọi người đều nghĩ vậy, dẫn đến làn sóng quan tâm dành cho Hoàng Phong cũng tăng cao. Điều này khiến Hoàng Phong rất phật ý.

"Đội trưởng tân binh! Át chủ bài tân binh! Vàng thật hay chỉ là viên sỏi cuội được đánh bóng để PR?" Trong phòng chờ, đội trưởng Lữ Lương đọc tờ báo đưa tin trước trận.

"Ha ha!" Có tuyển thủ bật cười, "Nhìn cái trình của cựu đội trưởng Lâm Kiệt kia ấy à, nói thật nhé, Vi Thảo đúng là cần thêm vài mánh PR!"

"Ha ha ha!" Mọi người cười theo. Lời cà khịa có phần cay nghiệt, nhưng việc Lâm Kiệt không có trình độ nổi bật trong số các tên tuổi cùng tầm vóc đội trưởng không phải là điều mới mẻ.

"Lâm Kiệt tốt tánh, nhưng trình thì đúng là..." Dù Lữ Lương không đưa ra kết luận cụ thể, mọi người đều hiểu vế sau hắn muốn nói gì.

"Thôi, vào trận là biết!" Lữ Lương đứng dậy.

"Anh nói kiểu đó về một ku tân binh, có phải hơi đề cao rồi không?" Đội viên của hắn cười.

"Coi chừng hù người ta khóc!"

"Ha ha ha!"

Dàn tuyển thủ Hoàng Phong cười bò, Lữ Lương cũng không khỏi nhếch môi. Thì vậy, một tân binh thôi mà, cách nói của mình hạ thấp sĩ khí quá.

Lúc này trong phòng chờ của chiến đội Vi Thảo, bầu không khí cứ gọi là lặng ngắt.

Mới trận mở đầu mùa giải, mọi ánh mắt đã tập trung về phía họ. Sống ở Vi Thảo, họ hiểu vì sao Lâm Kiệt đánh giá cao Vương Kiệt Hi và bản thân cũng tin tưởng quyết định của anh. Thế nhưng, khi đối diện với bao ánh nhìn lom lom chực chờ, đừng nói tân binh, lão tướng đã trải qua hai mùa giải cũng không bình tĩnh nổi. Trận đấu này cho Vương Kiệt Hi áp lực quá lớn, nhất là trên cương vị đội trưởng. Theo lý thuyết, trong một chiến đội, đội trưởng là người không nên bị áp lực ảnh hưởng nhất để luôn đứng ra cổ vũ sĩ khí toàn quân.

Lẽ nào đội viên phải an ủi, động viên ngược cho đội trưởng?

Cảm thấy điều đó không ổn lắm, mọi người giữ im lặng trong gượng gạo.

"Ê, trận đầu đó, sẵn sàng chưa?" Sau cùng, Phương Sĩ Khiêm lên tiếng. Không xoa dịu thì chớ, cậu ta còn bật ra một câu nghe như muốn gây hấn.

"Mọi người đã sẵn sàng chưa?" Vương Kiệt Hi nhìn quanh các đồng đội.

"Hả?" Đồng đội của cậu tròn mắt. Ủa tụi tui đang lo cho cậu đó, cậu đội trưởng mới ra ràng!

"Cùng cố lên nào." Vương Kiệt Hi nói.

"Rõ." Mọi người gật đầu lia lịa.

"Chú mày phải cố gấp bội." Phương Sĩ Khiêm vẫn chưa thôi bắt bẻ, hất hàm nói: "Chú mày phải chứng minh quyết định của đội trưởng là đúng đắn!"

Hai chữ "đội trưởng" của cậu là chỉ về Lâm Kiệt. Đến tận lúc này, cậu vẫn chưa chịu gọi "đội trưởng" trước mặt Vương Kiệt Hi.

Lúc Lâm Kiệt đi khỏi Vi Thảo, có người từng hỏi dự định tương lai của anh.

"Mấy người lo làm gì?" Lâm Kiệt ung dung trả lời. Lần đầu tiên người ta thấy anh mặc kệ lòng quan tâm và tò mò của đồng đội một cách rất phởn, phất áo ra đi.

Nên giờ nghe Phương Sĩ Khiêm nói vậy, các tuyển thủ Vi Thảo đều sốt vó. Chú mày sao chẳng an ủi động viên, còn tạo thêm áp lực cho cậu Vương, tính chơi nhau à?

"Ừm." Vương Kiệt Hi chỉ gật đầu, đáp gọn lỏn. Nói nhiều vô ích, vào trận thấy.

"Đến giờ rồi, đi thôi!"

Gần như cùng lúc, câu này vang lên trong phòng chờ cả hai đội. Các tuyển thủ đứng dậy rời phòng, chạm mặt nhau nơi hành lang.

"Cậu chính là Vương Kiệt Hi?" Lữ Lương nhìn gương mặt mới đi đầu hàng ngũ Vi Thảo.

"Tôi đây." Vương Kiệt Hi biết mọi người đều đang tò mò về cậu. Nhìn đám tuyển thủ Hoàng Phong phía sau còn nhón chân lên ngó dáo dác kìa!

"Căng thẳng không?" Lữ Lương hỏi. Đây là câu hỏi thường thấy của tiền bối với tân binh, rất hiếm khi xảy ra giữa hai đội trưởng. Lữ Lương nói xong, hàng ngũ Hoàng Phong đã có người khẽ bật cười.

"Bình thường." Vương Kiệt Hi trả lời vô thưởng vô phạt.

"Chờ xem biểu hiện trong trận của cậu." Thế là Lữ Lương bèn lạnh nhạt đáp lại.

"Tôi cũng vậy." Vương Kiệt Hi nói.

"Cậu sẽ không phải thất vọng đâu." Lữ Lương cười cười, không thích lắm thái độ ku tân binh này.

Dàn tuyển thủ hai đội lần lượt lên sân. Bắt đầu từ mùa giải năm nay, giải đấu Vinh Quang có truyền hình trực tiếp, nhưng tỉ suất ghế trên khán đài cũng không vì vậy mà suy giảm. Bầu không khí khi đi xem tại nhà thi đấu là thứ mà internet và truyền hình không thể đem đến cho khán giả.

Từ sự ồn ã trên khán đài lẫn giọng tường thuật sôi trào của bình luận viên trên tivi, có thể thấy được sự háo hức của giới mộ điệu đối với trận đấu này. Hơi tiếc là thông tin về Vương Kiệt Hi được Vi Thảo tiết lộ quá ít, bình luận viên không cách nào xào nấu tạo nhiệt, bèn chuyển sang giới thiệu về đối thủ của cậu: chiến đội Hoàng Phong với con át chủ bài Lữ Lương, một đại thần chính hiệu.

"Ngay trận chiến bóc tem, Vương Kiệt Hi đã gặp phải thử thách quá lớn, hệt như những trọng trách mà cậu đang gánh trên lưng!" Bình luận viên bùi ngùi kết luận.

Điều mọi người quan tâm kế tiếp là đội hình ra trận của hai phe và Vương Kiệt Hi sẽ lên sân lúc nào. Thông thường, át chủ bài sẽ xuất chiến ở slot thứ ba lôi đài để tranh đoạt 2 điểm của hạng mục này, dù không thiếu trường hợp họ bỏ lôi đài sang solo để nắm chắc 1 điểm trong tay.

Lữ Lương của Hoàng Phong là tuyển thủ level đại thần, đương nhiên sẽ trấn thủ lôi đài. Hắn rất hi vọng đụng độ Vương Kiệt Hi trong hai hạng mục cá nhân, mà để điều đó xảy ra, Vương Kiệt Hi phải lên đấu lôi đài và trụ lại đến cuối cùng.

Hạng mục solo bắt đầu, khán giả dồn ánh mắt săm soi vào đội hình ra trận của Vi Thảo.

Tướng tiên phong không phải Vương Kiệt Hi.

Tướng thứ hai... không phải.

Tướng thứ ba... vẫn không phải.

Vì quá tập trung chú ý vào Vương Kiệt Hi, khi kết quả hạng mục solo chốt ở 2:1, khán giả chẳng buồn để ý ai 2 ai 1, chỉ chăm chăm chờ lôi đài bắt đầu.

Lữ Lương không thấy Vương Kiệt Hi trong ba tướng solo của Vi Thảo thì bắt đầu nghĩ về cơ hội giao đấu với cậu, cơ mà để xem...

Hạng mục lôi đài lại diễn ra với tướng tiên phong không phải Vương Kiệt Hi. Vài phút sau, người này thua trận. Tướng Vi Thảo thứ hai bước lên, Lữ Lương phát hiện Vương Kiệt Hi vẫn chưa chịu rục rịch.

Vậy xem ra là slot trấn thủ lôi đài rồi, đội hình đúng bài cho tay to nhất đội. Có điều nếu vậy, Vương Bất Lưu Hành sẽ xuất hiện trước mặt mình với cây máu dặt dẹo, cũng chẳng có gì hay! Đây chính là điều mà Lữ Lương lo lắng khi thấy Vương Kiệt Hi bỏ solo để đánh lôi đài. Nhất là khi Hoàng Phong đã thắng trận đầu lôi đài, xác suất xảy ra điều này rất cao. Dĩ nhiên, Lữ Lương đâu thể cầu trời cho đồng đội thua cuộc để cá nhân mình có thêm đất diễn.

Hắn không cầu trời, nhưng trận thứ hai thì tướng Hoàng Phong thua thật. Tướng kế tiếp là Trương Lâm lên thay. Cầm chuyên gia đạn dược mang tên Tồn Tại Mong Manh, gã tốn nửa cây máu đánh bại tướng Vi Thảo thứ hai và chuẩn bị nghênh chiến chủ tướng lôi đài.

Sẽ là ai đây?

Mọi người ngóng cổ chờ trông, nếu không phải Vương Kiệt Hi nữa thì chán chết mất. Trốn mãi không lên, làm át chủ bài có ý nghĩa gì?

Nhưng cuối cùng, họ đã thấy được cái tên ấy hiện ra trên bảng điện tử.

Vương Kiệt Hi.

Át chủ bài đánh ở slot thứ ba trấn thủ lôi đài. Trọng trách hợp vai nhất đã được Vương Kiệt Hi, đội trưởng Vi Thảo, đặt lên vai chính mình.

Nhiệm vụ gần như bất khả thi.

Tướng Hoàng Phong thứ hai đang chờ Vương Kiệt Hi với nửa cây máu, và sau hắn là cả một pho tượng thần Lữ Lương dưới hóa thân Quét Đất Dâng Hương chưa chút sứt mẻ.

"Ặc..." Cho dù người ta có tưởng tượng về một Vương Kiệt Hi mạnh đến mức nào, cũng hết đường hi vọng cậu mang về 2 con điểm này cho Vi Thảo. Tình huống trước mắt, nếu tướng ra trận là đại thần Diệp Thu thì họa may mới dám ôm ấp hi vọng.

"Ặc..." Người không lên sân trong hai hạng mục cá nhân là Phương Sĩ Khiêm định mở miệng nói gì đó. Dàn tuyển thủ Vi Thảo trợn mắt nhìn, đừng bảo cậu ta lại muốn chì chiết Vương Kiệt Hi nữa nhé! Trận này để thua 2 điểm là chuyện dễ hiểu mà?

"Đừng có khó coi quá." Rốt cuộc Phương Sĩ Khiêm chỉ gằn một câu. Không xa cầu điều không thể, nhưng cậu ta vẫn đặt ra thêm nhiệm vụ cho Vương Kiệt Hi gồng gánh.

Vậy mà Vương Kiệt Hi chỉ mỉm cười, cất bước lên sân.

Đây là trận đấu đầu tiên của mình.

Vương Kiệt Hi lắng tai nghe khán đài rộ hẳn lên vì sự xuất hiện của cậu. Trước hôm nay, cậu chỉ mượn chỗ ngồi trên đó để cảm thụ phần nào bầu không khí đầy nhiệt huyết của nhà thi đấu, còn bây giờ, cậu đã trở thành kẻ khởi nguồn cho bầu không khí ấy.

Cũng vậy thôi, không khác mấy.

Vương Kiệt Hi thầm nghĩ. Bên tai ồn ã, nhưng lòng cậu rất tĩnh. Cậu của giây phút này chỉ để tâm việc Lâm Kiệt có phải đang ngồi đâu đó quan sát trận đấu. Cậu hi vọng anh đang xem, đang tận mắt chứng kiến, rằng quyết định của mình không hề sai lầm.

Trận lôi đài thứ tư, bắt đầu!

"Chú đội trưởng tân binh, anh lên à nha! Có thể làm đối thủ đầu tiên của chú, anh cảm thấy vô cùng vinh hạnh." Trương Lâm bên Hoàng Phong vừa vào game đã phun lời rác rưởi.

"Lên đi." Vương Kiệt Hi không mặc kệ mà thản nhiên trả lời. Cùng lúc, Vương Bất Lưu Hành tiến thẳng về phía trước.

Tồn Tại Mong Manh không chọn trung lộ mà vòng sang cánh. Chuyện, đánh chính diện thì cháu tân binh sao có thể cảm nhận được sự tàn khốc của giới chuyên nghiệp? Phải để ku cậu mở mang tí chút kiến thức với cái gọi là chiến thuật và mưu mô của đấu trường người lớn này chứ!

Gã tính toán đại khái tốc độ di chuyển của Vương Bất Lưu Hành rồi tìm một vị trí đẹp để mai phục. Hé mắt nhìn ra, gã thấy Vương Bất Lưu Hành xuất hiện trên tuyến đường giữa bản đồ.

Quả là tư duy của mấy con gà mới nở!

Nhìn Vương Kiệt Hi lướt qua chỗ núp lùm của mình, Trương Lâm lắc đầu, chờ khiển Tồn Tại Mong Manh nhảy ra úp sọt.

Nhưng mọi khán giả đang theo dõi trận đấu trên khán đài, trước tivi hoặc internet lại bỗng ồ lên.

Họ nhìn thấy Vương Bất Lưu Hành đột nhiên bẻ cua gắt khi vừa qua khỏi vị trí ẩn nấp của Tồn Tại Mong Manh, khiển chổi bay lên cao. Tồn Tại Mong Manh bỏ mai phục nhảy ra, giơ súng định bắn mà chẳng phát hiện bất kỳ ai trong góc nhìn.

Xoảng!

Kế đó, gã nghe tiếng một chiếc lọ vỡ vụn. Lửa dung nham cháy bừng đang dữ tợn táp về phía gã. Bình Thủy Tinh Dung Nham! Vương Bất Lưu Hành từ trên cao ném thẳng xuống đầu Tồn Tại Mong Manh.

Trương Lâm biết mình hố hàng, lập tức nhảy lùi kéo giãn góc nhìn, chĩa nòng súng lên không trung. Nhưng cũng không thấy!

Không có ai trên đầu gã cả!

Quái! Chẳng phải Bình Thủy Tinh Dung Nham được ném từ trên xuống sao?

Trương Lâm há hốc mồm vì kinh ngạc, chỉ khán giả ngoài cuộc mới biết từ lúc gã ngước lên nhìn, Vương Bất Lưu Hành đã từ phía trên bay xéo xuống, hiện đang ở sau lưng gã.

Bộp!

Diệt Tuyệt Tinh Trần nghe tên ảo lòi, thật ra chỉ là một cây chổi. Một cú quét từ đầu đến chân, rồi đảo ngược từ chân lên đầu: Quét Sạch!

Kỹ năng nâng mục tiêu lên không trung của ma đạo học giả.

Tồn Tại Mong Manh không chỉ bị đánh vào lưng, còn rơi vào trạng thái lơ lửng.

Kế tiếp là Phấn Xua Tan, Phấn Hàn Băng... Bột ma pháp đủ loại bay tán loạn, đi kèm những cú quét của cây chổi Diệt Tuyệt Tinh Trần. Tiếng chổi vỗ bộp bộp bộp bộp liên miên không dứt bên tai, Tồn Tại Mong Manh bị quét sạch luôn thanh HP.

"Ôi đậu móa!" Trương Lâm trợn mắt chửi tục.

Chết luôn?

Chết luôn thiệt hả?

Gã từng đánh giải hai năm chứ nào có phải tuyển thủ hạng xoàng, thế mà trận này chưa kịp thấy mặt mũi đối thủ đã tạch?

Quá mức kinh hoàng, Trương Lâm quên mất sự thật là gã cũng có nhìn thấy Vương Kiệt Hi một lần trong trận, chính là lúc gã đang núp lùm, vênh váo chờ lao ra úp sọt.

"Ủa sao tao chết vậy?" Xuống sân, Trương Lâm ngơ ngác hỏi đồng đội. Chẳng lẽ ku kia hack game?

Đồng đội không giải thích mà chỉ lên màn hình điện tử trên cao, kêu Trương Lâm tự xem. Trên đó đang chiếu đi chiếu lại cảnh Tồn Tại Mong Manh bị Vương Bất Lưu Hành giải quyết trong một combo. Chuyên gia đạn dược với nửa cây máu đúng là hơi bất lợi nếu bị áp sát, nhưng chưa kịp phản kháng đã chết luôn thì phải nói là quá nhục.

"Sao nó biết chỗ tao núp?" Trương Lâm coi chiếu lại nhưng vẫn không rõ Vương Kiệt Hi làm thế nào phát hiện kế hoạch của mình.

"Không tới mức biết vị trí chính xác, chẳng qua đi thẳng trung lộ không thấy ông, đoán ông đang mai phục. Thế là nó bay cao lên, đợi ông tự nhảy ra, rồi khúc sau thì vậy đó..." Đồng đội nói. Đây là kết luận do họ cùng quan sát cả trận đấu và phân tích thảo luận.

"Nghĩa là... trùng hợp thôi hả?" Trương Lâm cạn lời. Đúng lúc mình nhảy ra thì nó bay lên, rồi bụp phát nhìn thấy mình và nhào vào đập?

"Cũng không hẳn." Đồng đội nói, "Cho dù ông không nhảy ra, nó bay lên đủ cao cũng sẽ phát hiện được ông..."

"Nó chơi ma đạo học giả, ông lại đi chọn cái chỗ gì mà..." Mọi người lắc đầu ngán ngẩm, nhưng kỳ thực, cái lúc thấy vị trí Trương Lâm núp đầu game, có ai cảm thấy không ổn đâu?

"Thì tại nó là tân binh... Tao đâu có ngờ..." Trương Lâm cố biện giải. Chắc vì xem thường đối thủ nên đã chủ quan khi chọn vị trí chăng? Gã nghĩ.

Cuộc thảo luận chấm dứt để nhường chỗ cho trận quyết định lôi đài. Lữ Lương, chủ tướng Hoàng Phong xuất chiến.

100% HP vs 100% HP.

Trận với Trương Lâm, Vương Kiệt Hi không tốn lấy một giọt máu.

Đây vốn là tình huống Lữ Lương mong đợi, nhưng khi thấy Vương Kiệt Hi giải quyết 50% HP của đội viên Hoàng Phong mình quá dễ dàng, hắn không khỏi cảm thấy tức tối.

"Nhóc ranh, có tài đấy chứ!" Vừa vào game, Lữ Lương liền chat lên kênh chung với thái độ kẻ cả.

Tỏ vẻ lão làng, hắn muốn dùng tư cách tiền bối dạy dỗ Vương Kiệt Hi một phen. Do đó, hắn không chơi phục kích như Trương Lâm mà di chuyển ra giữa bản đồ.

Quét Đất Dâng Hương chạm mặt Vương Bất Lưu Hành.

"Đến đây nào, cho anh xem chú có thủ đoạn gì." Quét Đất Dâng Hương dừng bước, không tấn công trước, đợi Vương Bất Lưu Hành ra chiêu mới giở bài chuyên trị.

"Đến ngay." Vương Kiệt Hi không khách sáo, khiển Vương Bất Lưu Hành bay tới. Cách Quét Đất Dâng Hương khoảng năm ô, Vương Bất Lưu Hành bỗng bắn ra một viên Đạn Ma Pháp.

"Chỉ có vậy thôi sao?" Lữ Lương vừa đánh chữ vừa né nhẹ như bỡn, vào thế chuẩn bị phản công. Ai ngờ trong lúc góc nhìn của hắn rung lắc do né chiêu, Vương Kiệt Hi bất ngờ bay lên cao, vụt biến mất khỏi tầm mắt.

"Lại là trò này?" Lữ Lương gõ phím, còn tiện tay thêm một emo cười khẩy mà vẫn không ảnh hưởng thao tác khiển nhân vật.

Thăng Thiên Trận!

Chiến liêm Tức Tử Lĩnh Ngộ trong tay Quét Đất Dâng Hương vạch một vòng lớn, hóa thành ánh sáng xanh bay vút lên. Hắn chẳng buồn ngước lên tìm đối thủ, chỉ một chiêu Thăng Thiên Trận là quá đủ để tóm Vương Bất Lưu Hành rồi.

Ngờ đâu, đúng lúc này!

Mọi khán giả đang theo dõi trận đấu tại nhà thi đấu, trước tivi và internet đồng loạt ồ lên.

Vương Bất Lưu Hành! Vương Bất Lưu Hành đang cưỡi chổi bay giữa không trung ấy, ở vào tích tắc vòng sáng màu xanh của Thăng Thiên Trận lao vút lên chụp lấy mình, đã đột ngột vẩy chổi cho cả cơ thể lệch sang bên. Thêm một cú vẩy nữa, Vương Bất Lưu Hành rơi gấp xuống.

Vòng sáng xanh của Thăng Thiên Trận sượt qua Vương Bất Lưu Hành, mọi người như được thưởng lãm khung cảnh Vương Bất Lưu Hành giẫm trên ánh sáng mà đi.

Quét Đất Dâng Hương của Lữ Lương lúc này thong thả ngẩng đầu, trong tay thủ sẵn đòn tấn công kế tiếp. Vương Bất Lưu Hành đã bị Thăng Thiên Trận nâng lên lơ lửng giữa trời rồi nhỉ?

Xoảng!

Bộp!

Liên tiếp hai tiếng.

Xoảng là Bình Thủy Tinh Dung Nham, nện vào góc nhìn đang ngước lên của Quét Đất Dâng Hương.

Bộp là Diệt Tuyệt Tinh Trần, theo sát bình dung nham, vỗ lên bản mặt hắn.

Góc nhìn Lữ Lương vụt tối. Bị chổi che mắt mà, làm sao không tối cho được?

Hắn cuống quýt khiển nhân vật lùi về, bỗng cảm giác thấy dưới chân bị quét một cú.

Quét Sạch!

Kỹ năng nâng Trương Lâm lên trời ở trận trước, trận này tiếp tục cho Quét Đất Dâng Hương lên dĩa.

Quá trình không giống nhau hoàn toàn, từ bẻ góc bay đến trượt sát mép Thăng Thiên Trận vui tai vui mắt hơn pha chọc hậu Tồn Tại Mong Manh nhiều. Song, kết quả vẫn là như thế. Bình Thủy Tinh Dung Nham vào đầu, chổi quét từ đầu đến chân, chốt bằng một hit Quét Sạch cho lơ lửng.

Sau đó thì sao?

Thì tiếp tục là bột phấn ma pháp phất phơ, chổi bộp bộp bộp phấp phới.

Chắc không đâu ha?

Khán giả hãi hùng. Lẽ nào Lữ Lương cũng sẽ bị bộp bộp bộp đến chết luôn?

Không, dĩ nhiên là không rồi.

Lữ Lương không phải Trương Lâm. Thầy trừ tà cũng không phải chuyên gia đạn dược.

Ăn chổi xối xả giữa không trung, Lữ Lương vẫn rất nhạy bén chớp lấy một cơ hội.

Sao Rơi!

Quét Đất Dâng Hương đang lơ lửng nên động tác ném vũ khí lên cao được lược bỏ. Chiêu vừa kích hoạt, chiến liêm Tức Tử Lĩnh Ngộ hóa thành muôn vàn sao rơi, dập xuống đầu Vương Bất Lưu Hành.

Vương Bất Lưu Hành vẩy chổi, cơ thể luồn giữa mưa sao, lại vẩy thêm hai lần, bẻ hai góc ngoặt zic zac. Lữ Lương xoay góc nhìn theo mà choáng đến mức suýt văng cả chuột.

Không kịp! Hắn xoay chuột không kịp theo Vương Kiệt Hi! Quét Đất Dâng Hương vẫn đang trên không, không dễ xoay sở cơ thể như dưới đất, muốn chuyển góc nhìn chỉ có cách ngoẹo cổ nên rất hạn chế. Tính chân thực của Vinh Quang cao thế đấy.

Vương Kiệt Hi nắm bắt độ chân thực ấy như lòng bàn tay, hai lần bẻ góc để lách qua mưa sao băng, chui vào điểm chết trong tầm nhìn của Lữ Lương bằng góc độ không thể tin nổi.

"Cậu ta... có ma thuật hay gì?"

Trên khán đài, có khán giả tấm tắc khen ngợi.

"Ma thuật ư?" Cách người này không xa, cựu đội trưởng Lâm Kiệt của Vi Thảo nghe vậy vô cùng tán thành, "Đúng ha, so sánh rất hợp lý, sao mình chưa từng nghĩ tới nhỉ?"

Trong trận, những âm thanh bộp bộp bộp bộp lại vang lên. Phương thức chiến đấu của ma đạo học giả có đặc thù là đủ loại đạo cụ phép thuật, nhưng ở trận đấu này, mọi người chỉ chứng kiến những pha di chuyển không tưởng mà chuẩn xác cực kỳ của Vương Bất Lưu Hành.

Ban đầu, họ chỉ cảm thấy cách Vương Bất Lưu Hành bẻ cua siêu gắt thật ngoạn mục. Đến khi camera cắt cảnh theo góc nhìn của Quét Đất Dâng Hương, người ta mới hãi hùng nhận ra sự ức chế mà Vương Kiệt Hi mang đến cho đối thủ của mình. Lữ Lương, vị đại thần thân trải trăm trận, đã bị cậu ta xoay vòng muốn phát điên. Gần 80% thời lượng trận đấu, góc nhìn của hắn không hề xuất hiện dù chỉ một cái bóng của Vương Bất Lưu Hành. Hắn càng lúc càng rối rắm trong xử lý, từ đầu đến cuối chẳng tạo nên pha uy hiếp nào.

À, nói chính xác thì không phải không có.

Thăng Thiên Trận đầu game nè, Sao Rơi trong lúc đang lơ lửng nè...

Với phần đông người khác, đây đều là các pha hiểm hóc. Gặp Thăng Thiên Trận của Lữ Lương, bao nhiêu kẻ không thăng thiên? Chiêu Sao Rơi phản công quá đẹp mắt, bao nhiêu người tránh khỏi số phận bị ghim xuống nền đất?

Nhưng Vương Kiệt Hi lông tóc không suy.

Bằng lối di chuyển tinh vi, cậu tránh thoát toàn bộ. Hai lần uy hiếp của Lữ Lương đều trở thành bối cảnh và ánh đèn tôn lên trình di chuyển chẳng khác nào ma thuật của cậu.

Đó là cách Lữ Lương đã thua.

Thành tựu duy nhất của hắn là không để Vương Kiệt Hi thắng trắng, ít nhất cũng lấy được tẹo máu của Vương Bất Lưu Hành.

Nhà thi đấu lặng ngắt như tờ.

Lữ Lương, một đại thần, lại thua thảm đến vậy?

Vương Kiệt Hi! Lối chơi ma đạo học giả gì thế này?

Khán giả sững sờ, chung quanh chỉ còn tiếng bình luận viên hò hét sôi trào.

"Ma thuật, chỉ có thể là ma thuật thưa các bạn!" Chẳng hiểu vì sao, cụm từ này bỗng nhảy ra trong đầu hắn, hắn cảm thấy không thể đúng hơn được nữa nên ra sức nhắc đi nhắc lại.

"Đúng quá, đúng là y như ma thuật..." Khán giả xôn xao tán đồng cách nói của bình luận viên.

Giây phút Vương Kiệt Hi bước ra khỏi phòng đấu, khán đài như sống dậy với những tràng pháo tay vang dội.

"Ma thuật!"

"Ma thuật!"

Khán giả reo hò trong phấn khích.

Từ giây phút ấy, đấu pháp của Vương Kiệt Hi được gọi là ma thuật.

Từ giây phút ấy, Vương Kiệt Hi có thêm một danh hiệu.

Ma Thuật Sư!

"Đây đã là gì?" Lâm Kiệt ngồi khuất dưới hàng ghế khán giả, trên gương mặt là nụ cười tươi rói mà còn cố tình ra vẻ dè bĩu, "Sau này, mấy người mới sẽ chứng kiến phép màu thực thụ!"

Crypto.com Exchange

Chương (1-1719)