Vay nóng Tima

Truyện:Toàn Chức Cao Thủ - Chương 0227

Toàn Chức Cao Thủ
Trọn bộ 1719 chương
Chương 0227: Đùa quá lố
0.00
(0 votes)


Chương (1-1719)

Siêu sale Shopee


Có thể nói, Trương Tân Kiệt hiểu rất rõ trình độ của mấy người Tưởng Du. Nhân tài trong trò chơi được câu lạc bộ phát hiện là chuyện thường ở huyện. Thuộc công hội nhà mình nên độ quan tâm hẳn phải hơn. Nhóm Tưởng Du là những người mạnh nhất trong công hội Mưu Đồ Bá Đạo, chiến đội cũng từng để ý đến. Nhưng để ý thôi chứ vẫn chưa mời vào chiến đội, cũng nhiều ít chứng tỏ trình độ bốn người chưa đủ tiêu chuẩn chuyên nghiệp, cũng không có yếu tố gì để tiến bộ thêm. Chẳng qua, Trương Tân Kiết vẫn nắm được thực lực bốn người, chưa đủ tiêu chuẩn chuyên nghiệp, nhưng không yếu đến nỗi ai cũng bắt nạt được.

Thế mà giờ thì sao, bốn người thảm hại giãy dụa giữa dung nham, bị đối thủ đùa bỡn trong lòng bàn tay. Ngay cả Trương Tân Kiệt cũng hết đường xoay xở. Dù sao hắn cũng là một mục sư, bị đối phương bơ đi thì cũng làm gì được? Hắn chỉ không ngừng hồi phục cho bốn người đứng trong dung nham, vắt óc nghĩ kế sách.

Bốn người trong dung nham đã cố lắm rồi. Không biết họ đã nhảy bao nhiêu lần. Nhưng đứng bên bờ, bất kể Quân Mạc Tiếu, Lưu Mộc, hay Bánh Bao Xâm Lấn, và cả Phong Sơ Yên Mộc cũng sẽ chăm sóc họ tận tình chu đáo.

Bốn người tụ lại, tản ra, dương đông kích tây, bùng nổ hay vờ mạnh mẽ, thủ đoạn nào cũng dùng rồi, mà đều vô ích. Bốn người vẫn đứng trong dòng dung nham cao tới eo, nhìn máu mình từ từ bị đốt cạn. Mà tia hy vọng của họ – Trương Tân Kiệt, thì sau vài phương án chỉ huy thất bại, đang điều khiển Dạ Vị Ương đi đi lại lại. Nhìn dáng vẻ này, bốn người đã hiểu, trong tình cảnh này, cả Trương Tân Kiệt cũng bó tay.

Nhưng nhìn Trường Tân Kiệt vẫn kiên trì hồi phục giúp họ chống đỡ, trong lòng dù nản nhưng bốn người vẫn không từ bỏ, cắn răng thử tiếp.

"Chạy xa ra." Tưởng Du kêu to.

Hai bên trái phải, thiện xạ và kiếm khách men theo dòng dung nham chạy ra xa. Đây rõ là hành động được ăn cả ngã về không. Với phạm vi di tản lớn như thế, đối phương canh từng người một, ắt cũng sẽ bị phân tán theo. Nhưng đồng thời, bọn họ chạy ra xa quá, mục sư của Trương Tân Kiệt cũng không thể hỗ trợ chu toàn. Nhân vật không được hồi máu, nếu không cố nhảy ra dung nham, cuối cùng chỉ có bị chết cháy trong đó.

Nhưng trừ cách này còn cách nào khác đâu?

Bốn người im lặng, bắt đầu chạy ra hai hướng theo ý tưởng của Tưởng Du. Quả nhiên vừa xé lẻ ra hai hướng, đã có hai người thoát khỏi phạm vi trị liệu của Dạ Vị Ương. Đồng thời cũng không thể phối hợp với nhau, giờ chỉ có tự thân ai nấy lo.

Trương Tân Kiệt cười khổ, hắn định nói gì đó, cuối cùng lại nuốt trở vào.

Cách của Tưởng Du thật không khôn ngoan. Bởi nhóm đối phương có cao thủ, đánh solo cũng là sở trường của họ, vậy mà Tưởng Du lại đi lấy cách một đấu một này để thoát thân, đây chẳng phải là lấy yếu chọi mạnh hay sao? Cách này, sợ là không được. Ngoài cách này ra, những cách có thể thử Trương Tân Kiệt đều thử cả rồi. Nhưng công cốc, đối phương lấy thủ làm công, phòng ngự vô cùng chặt chẽ. Không chủ động tấn công, chỉ chờ bốn người chết cháy giữa dung nham.

Trương Tân Kiệt hết cách rồi. Nhưng đám Tưởng Du vẫn đang cố gắng chống chọi, việc gì hắn phải hắt cho họ gáo nước lạnh chứ? Nghĩ thế, Trương Tân Kiệt không nói gì nữa, hắn tiếp tục hồi phục cho những đội viên trong phạm vi có thể, tính xem pháp lực của mình có thể duy trì đến bao lâu. Mà hai người đang chạy dần xa ấy, quả nhiên đối thủ cũng cắt cử hai người đi theo, Phong Sơ Yên Mộc theo một người, Lưu Mộc theo một người. Quân Mạc Tiếu cùng Bánh Bao Xâm Lấn và 00 Giết ở lại trông chừng.

Hệt như Trương Tân Kiệt lường trước, chiến thuật này không mang lại cơ hội xoay chuyển nào. Kiếm khách và thiện xạ vẫn bị Phong Sơ Yên Mộc và Lưu Mộc o ép trong dung nham như trước.

Chính diện thì sao? Tán nhân Quân Mạc Tiếu với lối đánh đa dạng, và cả vũ khí trong tay kia nữa, cuối cùng Trương Tân Kiệt cũng tận mắt trông thấy. Khi viễn công, khi cận chiến. Vừa tận tình chăm sóc mục tiêu của mình, vừa thi thoảng giúp Bánh Bao Xâm Lấn.

Trương Tân Kiệt thở dài đánh thượt, hắn biết hết hy vọng rồi. Theo một phát pháo bay đến bên này của Phong Sơ Yên Mộc, nhân vật thiện xạ của Mưu Đồ Bá Đạo đã xám ngắt, đó là người đầu tiên chết giữa dung nham.

Ngay sau đó, kiếm khách solo với Lưu Mộc, cách nhau 6 cấp cũng không thêm được ưu thế nào cho gã, nối bước thiện xạ, trở thành người thứ hai ngã xuống.

Thích Vô Giúp Vui của Tưởng Du và nhà quyền pháp, sau có Dạ Vị Ương bọc hậu, vẫn cố đấm ăn xôi. Nhưng sẽ chẳng lâu đâu. Phong Sơn Yên Mộc bắn đạn pháo tới, thẳng vào Dạ Vị Ương. Lưu Mộc bên kia cũng nhảy qua dung nham chạy về bên này.

"Tụi tôi thua." Trương Tân Kiệt gửi tin trên kênh công cộng.

"Ha ha, nhận rồi nhận rồi." Diệp Tu đáp.

"Cậu là ai?" Trương Tân Kiệt hỏi.

"Như cậu thấy đó, là cao thủ." Diệp Tu trả lời.

Trương Tân Kiệt im lặng.

Diệp Tu, Hoàng Thiến Thiên, Tô Mộc Tranh.

Ba cái tên này đã sớm hiện lên trong đầu hắn, nhưng là một người cẩn thận chặt chẽ, chưa chính xác 100%, hắn không dễ dàng đưa ra kết luận.

Nếu đúng là ba người này, thì Trương Tân Kiệt phải thừa nhận, lần này mình đùa quá lố rồi. Dẫn theo bốn người Tưởng Du, muốn dành thắng lợi từ ba người này là điều không tưởng.

Sự ăn ý, phối hợp trong nhóm Tưởng Du từng được Trương Tân Kiệt cho là lợi thế.

Nhưng trong bảy mùa giải chuyên nghiệp đã qua của Vinh Quang, có tới năm lần Diệp Tu và Tô Mộc Tranh được bầu chọn là cặp đôi tốt nhất. Hai lần không được là vì khi đó Tô Mộc Tranh còn chưa vào liên minh chuyên nghiệp.

Đứng trước mặt cặp đôi hợp rơ nhất của toàn bộ Vinh Quang, ăn ý và phối hợp là lợi thế ư? Hài chết mất.

Nếu quả là thế thật thì Trương Tân Kiệt sẽ vô cùng xấu hổ. Vậy mà hắn vẫn không thể lảng đi những suy đoán này.

Kỳ thực, hắn không nắm chắc nhiều lắm về Diệp Tu và Tô Mộc Tranh, trừ trực giác quen thuộc ra hắn không thực sự thấy căn cứ chính xác nào. Nhưng tay Lưu Mộc kia, từ một thao tác đã hoàn toàn lộ tiêu chuẩn cấp thần, cộng thêm hắn ta quá sức im lặng trong cả trận đối kháng. Theo như tính báo trước kia thì tay này rất lắm mồm, thế mà lần này lại rất yên tĩnh, lý do vì đâu?

Hay không phải một người?

Hay nói nhiều không phải thói quen của hắn ta, nên lúc có lúc không?

Hoặc là, tay này chính là Hoàng Thiếu Thiên, lần này cố ý che dấu?

Nếu cố tình giấu thì chỉ có thể vì không muốn bị người khác nhận ra? Hắn ta sợ ai nhận ra? Sợ mình ư?

Sợ mình biết tỏng, nói vậy, họ biết mình là ai rồi sao?

Một Trương Tân Kiệt cẩn thận chặt chẽ, khi suy xét vấn đề sẽ không loại bỏ bất cứ khả năng nào. Vừa nghĩ vừa không khỏi chỉnh góc nhìn về phía đối diện. Quân Mạc Tiếu và Phong Sơ Yên Mộc vẫn lẳng lặng đứng đó. Sau khi Trương Tân Kiệt báo tin nhận thua, bên đó trừ Bánh Bao Xâm Lấn còn ném một cục sạch, quẳng một nắm cát ra, những người còn lại đều ngừng công kích. Thích Vô Giúp Vui của Tưởng Du và nhà quyền pháp cũng đã nhảy khỏi suối dung nham, trên người lốm đốm ánh lửa, Trương Tân Kiệt không hồi phục cho hai người nữa, hai người cũng không nói năng gì. Tất cả đều đứng lặng, tâm trạng thế nào, hắn có thể đoán được.

"Mấy cậu không còn gì muốn nói nữa thì thoát nhá?" Diệp Tu lên tiếng.

Là giọng của Diệp Tu phải không? Trương Tân Kiệt vắt óc nhớ, hận không mở dụng cụ ghi âm ra ghi lại đem về nghiên cứu. Hắn không tiếp xúc giọng nói với Diệp Tu nhiều, trong đấu chuyên nghiệp, tiếng nói hai bên bị chặn, không thể nói chuyện. Trong trò chơi thì được chọn, thỏa thuận với nhau là có thể nói. Trương Tân Kiệt gửi tin nhận thua, cũng là thói quen từ thi đấu chuyên nghiệp.

"Quân Mạc Tiếu..." Tưởng Du nghiến răng nghiến lợi, rất muốn tổng sỉ vả một hơi.

"Có phải rạng sáng lại muốn gặp nhau ở Khe Núi Nhất Tuyến không?" Diệp Tu cười hỏi.

Không nhắc thì thôi, vừa nhắc tới Khe Núi Nhất Tuyến là Tưởng Du lại đắng lòng, hận không thể nhảy qua dung nham hành cho Quân Mạc Tiếu một trận. Nhưng chung quy gã vẫn bất động, bởi gã rõ hơn ai hết, cuối cùng mất mặt chỉ có mình gã thôi.

"Ông chờ đó!" Tưởng Du vô lực hăm dọa.

"Ha ha, chờ mà, lúc nào muốn cá cược cũng được, hoan nghênh lại đến lần sau." Diệp Tu nói.

"Thoát đi." Trương Tân Kiệt nói xong, ba người đều thoát khỏi trận đấu, hệ thống tuyên bố nhóm Quân Mạc Tiếu chiến thắng.

"Móa há há, Trương Tân Kiệt bất lực rồi, thấy một kiếm kia của tui có hoành tráng không? Tưởng hạn chế được ông đây sao, phải công nhận là hắn ngây thơ quá đó." Hoàng Thiếu Thiên vừa thấy bên kia out hết, vội vàng mở van mồm, cướp cả lời của hệ thống.

"Ừ, cũng không tệ." Diệp Tu đáp.

"Cũng không tệ thôi hả? Đù, nói cho mà biết, vào thời điểm đó, có thể làm được như thế không quá mười người đâu nhá." Hoàng Thiếu Thiên cãi.

"Anh nằm trong số ấy nhỉ?" Diệp Tu vặn lại.

"Đương nhiên." Hoàng Thiếu Thiên nói.

"Vậy anh không hiểu chú còn khoe với anh làm gì." Diệp Tu đáp.

"Tui đi đổi account, quyết đấu đi." Hoàng Thiếu Thiên kêu lên.

"Một kiếm hoành tráng đó của chú nhất định đã khiến Trương Tân Kiệt sinh nghi. Nhưng với tính cách cẩn thận chặt chẽ của hắn ta, chưa có căn cứ chính xác sẽ không dễ dàng kết luận. Giờ chú logout Lưu Mộc, login Dạ Vũ Thanh Phiền là giúp hắn có thêm bằng chứng hở?" Diệp Tu hỏi.

Hoàng Thiếu Thiên ngẩn ra.

Cùng ngây dại giống hắn bấy giờ, còn có thích khách 00 Giết kia. Một đống vật phẩm to sụ sau tin tức thắng lợi đã khiến cậu chàng trợn tròn hai mắt. Hiển nhiên, lúc trước gã không hề để ý trận đấu cá cược những gì.

"Mọi người ra đi." Diệp Tu nói.

"Ơ... những món kia..." 00 Giết quanh co muốn hỏi những vật phẩm kia thì sao, đội viên có phần hay không.

"Vất vả rồi, cho ông cái này." Nói đoạn Diệp Tu gửi yêu cầu giao dịch với 00 Giết.

00 Giết vừa chấp nhận, thì thấy vật phẩm đối phương đưa vào rõ ràng là một cây kiếm tím cấp 30.

"A" 00 Giết sung sướng nhận. Trận đấu này gã chẳng phải làm gì cũng được một món vũ khí tím, trong trò chơi có chuyện hời vậy sao? Trong lúc 00 Giết không biết phải biểu đạt thế nào, thì những người kia đã nhanh chóng rời khỏi trận đấu.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-1719)