Vay nóng Homecredit

Truyện:Toàn Chức Cao Thủ - Chương 0311

Toàn Chức Cao Thủ
Trọn bộ 1719 chương
Chương 0311: Loạn rồi, loạn hết rồi
0.00
(0 votes)


Chương (1-1719)

Siêu sale Shopee


Giữa tiếng ồn ả náo loạn, Đỗ Minh cũng trở về bục đấu.

Có thắng gỡ lại cũng không thể xóa mờ trận bại trước đó, song ít ra còn đỡ hơn chẳng làm gì. Ngoại trừ chuyện tái đấu, Đỗ Minh chẳng biết còn cách hay nào để che lấp sự thua cuộc của mình hay không.

Trận đấu vẫn do Đường Nhu chọn bản đồ, vẫn là tùy chọn ngẫu nhiên. Bắt đầu cực nhanh, đến nỗi MC còn chưa kịp chạy ra sân đấu thì ảnh 3D đã hạ xuống rồi.

Không lằng nhằng, chạm mặt ngay tại trung tâm bản đồ, chiến!

Tiếng hội trường xôn xao ỉm dần. Một trận biểu diễn vốn chẳng ai chú ý, nay lại được bà con bắt đầu quan tâm chuyện thắng thua.

Xét thấy Đường Nhu mới vừa khoa trương, hằng hà sa số người liền mong cô thua thảm.

Đỗ Minh nghiến răng nghiến lợi, trận này sẽ không còn lơ là như trước, hắn sẽ không ôm hoài niềm tin mình sẽ thắng nữa, hắn đã xốc dậy tinh thần, nảy lên lòng tin "nhất định phải thắng" mãnh liệt.

Song phương vừa giao thủ, Đỗ Minh đã nhanh chóng chiếm thế chủ động.

Từng chiêu thắng thế, Đỗ Minh tung hết tốc độ tay, hắn muốn đáp lại toàn bộ mọi thứ khi nãy Đường Nhu đã quất lên người mình.

Tốc độ tay của Đỗ Minh, có lẽ không nhanh bằng Đường Nhu, song chất lượng thì một trời một vực, đều là những thao tác hữu hiệu duy trì độ chính xác. Dẫu hắn có thể đánh lung tung beng một mạch như Đường Nhu, thế nhưng... Là một tuyển thủ nhà nghề, vận đấu pháp loạn xạ như thế, Đỗ Minh sợ mình lại bị nước miếng dìm chết.

Hắn muốn thắng, còn phải là thắng đẹp, thắng tuyệt đối, để mọi người hiểu rằng, lần thua khi nãy chỉ là một chuyện ngoài ý muốn, ngẫu nhiên mà thôi. Thực lực bản thân hoàn toàn trên cơ đám người chơi thường.

Bên phía Đường Nhu, vẫn là trò cũ lặp lại, lướt tay đánh bậy một hơi.

Lần này, cảm giác mỏi mệt ào tới càng nhanh. Mà đối thủ của cô, lúc này dồi dào ý chí chiến đấu, song phương bắt đầu hơn thua tốc độ tay đích thực.

Một bên nhỉnh chất lượng.

Một bên nhỉnh tốc độ.

So ra, tốc độ Đường Nhu cũng không chênh nhiều, nhưng chất lượng thao tác của Đỗ Minh lại khá hơn cô không ít.

Cuối cùng thì chất lượng chiếm thượng phong.

Ngặt nỗi, Đỗ Minh đánh chẳng thoải mái gì mấy, hắn thật sự chẳng thể ngờ rằng, sao cô bạn xinh đẹp này có thể tiếp tục yô-lô thêm cú nữa sau trận đấu bùng nổ tốc độ tay vừa nãy mà không nghỉ xả hơi?

Hắn có thể thắng trận này, nhưng muốn thắng đẹp cho thỏa mong chờ của mình, thì có chút khó khăn.

Lúc này hai người đối đầu nảy lửa, căn bản là đả địch một ngàn, tự hại tám trăm.

Nhưng dẫu thế nào chăng nữa, mình nhất định phải thắng.

Đỗ Minh cắn răng đột phá, Đường Như cũng không cam chịu yếu thế.

Các tuyển thủ chuyên nghiệp lại được trận hoảng hồn...

Người chơi thường sẽ có khát khao chiến thắng cao hơn khi khiêu chiến tuyển thủ chuyên nghiệp, đây là lẽ bất di bất dịch rồi. Nhưng, trong tình huống đã thắng trước một trận, cô bé vẫn có thể giữ vững ý chí chiến đầu tràn trề như thế này?

Nhỏ thật sự là người chơi thường? Nhỏ thật sự chỉ là người chơi thường mong có thể thắng tuyển thủ chuyên nghiệp một lần là thỏa rồi?

Các tuyển thủ chuyên nghiệp phát hiện mình có lẽ đã lầm, cô nàng này, tuy trình độ thật không bằng họ, song cũng không đặt họ vào mắt. Cô cũng chẳng như đa số người chơi bình thường khác, tưởng tuyển thủ chuyên nghiệp giỏi giang biết bao, không thể với tới biết bao.

Cô bé thật lòng muốn đả bại họ, không xem đây là trò hề, đó mới chính là một cuộc tranh tài đích thực.

"Mỹ nữ này... biến thái hả?" Có người nhịn không được nữa, cực kỳ không khách khí bình luận.

Đa số không nói thế, nhưng không ít người thầm cho là vậy.

"Gặp được người thế này, tự nhiên tao nổi hứng muốn lên đánh một trận quá." Không hiếm tuyển thủ hiếu chiến lên tiếng.

Bản thân trận đấu đã không còn tạo dựng được nhiều sự chú ý nữa. Bởi với kinh nghiệm của mình, họ đã nhanh chóng đoán được thắng thua của nó. Sự thật quả đúng, kết cuộc, kiếm khách của Đỗ Minh đã đánh bại pháp sư chiến đấu của Đường Nhu.

Oải quá, nhưng cũng đã phết.

Đỗ Minh cảm thấy trận này thật đậm chất sảng. Lúc bước xuống bục đấu, mặt hắn đượm vài nét cười.

Mãi đến khi bước tới giữa sân, anh chàng MC đã có phần á khẩu với cả hai, kết quả lần này là Đường Nhu chủ động mở miệng.

"Có thể khiêu chiến anh thêm lần nữa không?"

Đỗ Minh sững, MC sững, toàn trường đều sững.

Kịp phản ứng vẫn là bạn MC, vội tiếp lời: "Em à, chuyện này không hợp lệ đâu?"

"Lệ gì?" Đường Nhu hỏi.

MC giật mình... Theo lệ, khán giả được chọn ngẫu nhiên đánh xong sẽ đổi người mới lên, mà lệ này đã bị phá, người phá lệ trước chính là Đỗ Minh. Là hắn muốn gỡ gạc sĩ diện, kéo người ta đánh tiếp trận nữa. Đã phá lệ rồi, há có thể sửa lại? Cũng chẳng thể nói tuyển thủ chuyên nghiệp có đặc quyền đi?

MC nhất thời không đáp lời, Đường Nhu cũng không màng tới gã, chỉ hỏi Đỗ Minh.

Đỗ Minh chỉ có thể đồng ý, hắn không thể từ chối, hắn cũng không lấy được cớ để từ chối. Nếu hắn vừa lên đã thắng như trận rồi, thì hắn sẽ có quyền từ chối khiêu chiến, vấn đề đây là hắn từng thua một lần, còn là một lần thua thảm. Bây giờ đối phương tái khiêu chiến, hắn không thể từ chối, hắn lo từ chối rồi sẽ bị mọi người xuyên tạc là hắn sợ. Bởi lẽ trận trước, hắn cũng phải mất nhiều sức mới thắng được. Hắn buộc phải thừa nhận rằng, tốc độ tay của cô em tân nhân này mà đánh loạn xạ ngầu, nếu mình không để bụng sẽ giẫm phải vết xe đổ trận đầu ngay.

Trong sự ngỡ ngàng của toàn trường, hai người bắt đầu ván thứ ba.

"Loạn rồi, loạn hết rồi..." MC lẩm bẩm, bên phụ trách phát sóng cũng đang điên lên. Nhưng không cách nào, cũng chẳng thể cưỡng ép mời người ta ra sân trước mặt đông đảo khán giả chứ?

Thoáng chốc, trận thứ ba bắt đầu, vừa lên, tốc độ tay của Đường Nhu đã tiếp tục lướt ngang, vẫn là đấu pháp người mới thuần gà mờ.

"Còn sung khiếp..."

Khác hẳn sự lo âu của MC và bên phát sóng, đám tuyển thủ chuyên nghiệp đều không tim không phổi, cảm thấy sự việc càng lúc càng phấn khích.

"Mỹ nữ này, chẳng lẽ định dùng chiêu cũ làm Đỗ Minh suy sụp sao?" Có người đoán.

"Ác nha."

"Nhưng bên tổ chức sẽ không cho chuyện này kết thúc đâu, hai bên khâm phục nhau?"

"Tiểu Chu, mấy đứa tính sao?" Có người chạy tới hỏi người Luân Hồi. Lúc này họ đã không còn thậm thụt thảo luận về thực lực Đường Nhu trong nội bộ chiến đội nữa, trò vui, để bọn họ thành người một nhà, khoan khoái hết biết.

Đám chiến đội thích thú dĩ nhiên không bao gồm Luân Hồi. Đỗ Minh là người của Luân Hồi, bẻ mặt mất thể diện, chiến đội họ cũng bị liên lụy theo. Giờ bị người chiến đội khác chạy tới hỏi, đám Luân Hồi không biết nói gì. Chu Trạch Khải bị điểm danh trầm tư một lúc lâu, trả lời: "Chả biết nữa."

"Tốt nhất là đừng cản, xem xem mỹ nữ này rốt cuộc muốn quậy đến đâu." Có người nói.

"Chả biết nữa." Chu Trạch Khải lặp lại lời cũ, khiến người khác chỉ đành á khẩu bỏ đi, hết nhìn đông rồi nhìn tây, muốn dò xem ban tổ chức có đang chơi thủ đoạn gì không. Đã không còn ai chú ý trận đấu diễn ra thế nào nữa, kể cả kết quả của nó, họ chỉ muốn biết tiếp sau trận này, phải chăng sẽ có trận thứ tư, trận thứ năm. Quả thực muốn mệt chết một người mới chấm đứt phải không.

Các tuyển thủ chuyên nghiệp cứ dáo dát nhìn quanh như thế, cũng không nhìn ra đầu mối gì. Bên Diệp Tu và Trần Quả thì được nhân viên công tác hỏi thăm.

"Chị ơi, cô Đường trên sàn là bạn của chị phải không." Nhân viên công tác lễ phép hỏi.

"Đúng rồi." Trần Quả thuận miệng đáp, cô rất quan tâm tới chuyện thắng thua, tập trung hết tinh thần quan sát, cũng không để ý chỗ của Đường Nhu bên cạnh tự dưng mọc lên một người.

"Chị có thể kêu cô ấy xuống sau trận này không." Nhân viên công tác nói.

"Hả?" Trần Quả lúc này mới phát hiện khác thường kế bên, quay đầu nhìn sang, té ra là MC chương trình.

"Chị thấy đó, thể nào cũng phải cho người khác cơ hội lên khiêu chiến chứ, mỗi mình cô ấy đánh một lúc ba trận." MC lí lẽ rõ ràng, hiển nhiên là có lo xa, chỉ e Đường Nhu sau trận này lại thêm trận tiếp.

"Họ muốn đánh thì để họ đánh đi." Trần Quả tuyệt đối là người thích hóng chuyện không chê chuyện to, hoàn toàn không nghĩ tới chuyện chạy lên kéo Đường Nhu xuống.

"Hoạt động chúng tôi vẫn phải tiếp tục mà, làm ơn."

"Bây giờ không phải đang hoạt động à?" Trần Quả nói.

Trận solo một đối một bình thường chỉ mất vài phút. MC tự bò xuống sân cầu cạnh Trần Quả quả là một sai lầm lớn. Lải nhải bên cạnh Trần Quả dăm câu, hai người trên sân đã đánh xong.

Mà lần này, không ngờ Đường Nhu lại thắng. Hai người vẫn so tốc độ tay với nhau, nhưng lần này Đường Nhu phát huy cực kỳ xuất sắc, thao tác tinh chuẩn khác thường. Còn bên Đỗ Minh, vì mới thắng một trận nên có hơi lơi lỏng, cũng không ngờ vận hên của Đường Nhu lại bùng nổ kinh dị đến vậy, vứt bừa công kích đúng điểm hơn hẳn một bậc, nhất thời không thể cản kịp, lại bại trong tiếng xôn xao của hội trường.

Anh MC còn đang phun mưa với Trần Quả, bị Diệp Tu nhắc một tiếng, nhìn qua, thiếu chút hộc máu.

Kì này không phải Đường Nhu không xuống, là do Đỗ Minh cương quyết khiêu chiến lần nữa, Đường Nhu tất nhiên vui vẻ chấp nhận, hai người chẳng buồn để ý tới MC, trực tiếp bắt đầu trận mới.

"Tên Đỗ Minh này, ăn ở có vấn đề quá." Phía tuyên thủ chuyên nghiệp cười nghiêng ngả. Trận này, Đỗ Minh rõ là thua bởi vận số. Thao tác lộn xộn của Đường Nhu, không ngờ từng chiêu yếu hại bất thường, khiến cho Đỗ Minh trở tay không kịp.

Thua một trận, hắn có thể thắng lại một trận giữ mặt mũi, mà có thể thắng tiếp trận nữa dĩ nhiên là rất tốt. Kết quả hắn lại thua thêm một trận, thật không biết phải thắng bao nhiêu trận mới có thể kéo về.

MC lần này không dám nán đây nữa, vội chạy lên sân trước, phái thuyết khách khác tới.

"Thôi, tui đi kêu ẻm xuống." Diệp Tu nói.

Trần Quả vốn là kẻ mạnh miệng mềm lòng, trong lòng thực tế đã bị thuyết phục rồi, chỉ là qua quýt kì kèo vài câu, tranh thủ hộ Đường Nhu một lúc. Lúc này nghe Diệp Tu nói vậy, gật đầu: "Ừ, cậu đi đi."


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-1719)