Truyện ngôn tình hay

Truyện:Trăng Đêm - Chương 020

Trăng Đêm
Trọn bộ 143 chương
Chương 020: Kẻ Địch Vô Hình
0.00
(0 votes)


Chương (1-143)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Nhìn thấy gậy huỳnh quang im lìm không phản ứng, ta khiêm tốn hỏi: "Điều này biểu thị cái gì?".

"Hỏng rồi", Nghiêm Tuấn thử mấy lần, căng thẳng nhìn Đại Mỹ như nhìn ma quỷ, "Trên người cô ta có... có thứ gì đó".

"Ưm... ha ha...", cô gái trên giường chằm chằm nhìn ta, cười u ám."Bị chiếm thân rồi?", Doãn Kiếm đoán hỏi.

"Không...", Nghiêm Tuấn nuốt nước bọt, "Nếu bị chiếm thân, thì phải xuất hiện màu đỏ, nhưng mà...".

"Cô ta là người, nhưng ánh sáng xanh mạnh mẽ như vậy, giống như bị một luồng năng lượng cực lớn cưỡng ép xâm nhập, quấy nhiễu từ trường ổn định vốn có của cô ấy, khiến tinh thần hỗn loạn, thần chí bất minh...", Đỗ An Trác tiếp lời.

"Ồ", ta ngộ ra, "Cho nên Tiểu Tuấn nói trên người cô ta có thứ gì đó, vậy để tôi giúp cô ta kiểm tra một chút", ta khua tay ra hiệu bảo ba người tránh đi, đây chính là mục đích đến đây của ta.

"Không được", Doãn Kiếm và Đỗ An Trác đồng thanh phủ quyết.

Qua một hồi thương lượng, chị Ôn bị kinh sợ đến mất hồn, lại vừa khéo phải đi chăm sóc bà Trình đang đau lòng, trong nhà không có người giúp việc nào khác, ba người con trai lại không tiện nhìn thân thể của thiên kim tiểu thư nhà người ta nên chỉ đành để ta làm.

"Bọn anh trông giữ ở ngoài cửa", Doãn Kiếm liên tục dặn dò, "Có chuyện gì lập tức gọi anh".

"Vâng, vâng, biết rồi", ta gật đầu như gà mổ thóc.

Sau khi biến thành Phong Linh, thân thể con gái ta đã nhìn thấy không ít, khi khôi phục lại thành Dạ Lạc, ta vẫn luôn tự giác tránh đi, ngoại hình tuy là cô gái Phong Linh bình thường, nhưng sẽ không tùy tiện đi nhìn con gái thay quần áo nữa. Cho dù sống chung phòng với Tiểu Trinh và Hy Nhi, ta cũng đều cố ý không nhìn họ. Ta tự thấy bản thân mình... quá giả tạo!

Chiếc dây thừng dài trói chặt Đại Mỹ dần nới lỏng trong ánh sáng bạc, cô ta nhe nanh há miệng nhảy lên, ta duỗi một ngón tay phải điểm lên mi tâm của cô ta, dòng ánh sáng nhỏ bé thâm nhập vào, cô gái dần yên tĩnh lại.

Đau đớn tê liệt trong nháy mắt, trái tim giống như bị đâm trúng, khiến ta không thể không nhanh chóng thu tay về giữ chặt nơi trái tim. Đại Mỹ mềm nhũn đổ lên trên giường. Ta chịu đựng đau đớn lật người của cô ta lại, sờ lên cổ áo ngủ, mở rộng ra rồi kéo xuống phía dưới.

Trên tấm lưng trắng như tuyết lộ ra biểu tượng màu đen cực kỳ bắt mắt. Đó là hình xương sọ nhỏ dầy quây thành hình vẽ phức tạp có hình dáng giống tam giác, ở giữa có in hai chữ "YL", như viết tắt của một tên gọi nào đó.

Nỗi bất an kỳ lạ vụt qua, biểu tượng này, năng lượng loại này...

"Dạ Lạc, trước khi bọn chúng bắt được ngươi, ngươi nhất định phải sống sót cho ta...", câu nói này muốn dự báo điều gì?

Phong Linh đã sống mười tám năm trên thế giới này, Dạ Lạc lại không hề thông thuộc. Lần này quay lại, cảm giác của ta khác rất nhiều so với trước đây, trong hai năm ký ức trống rỗng ấy đã xảy ra biến cố gì đó phải không?

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa gấp gáp, ta bình tĩnh xòe bàn tay hướng xuống, che đi biểu tượng...

"Tiểu Phong."

"Linh Linh?"

Mở cửa phòng ra, thấy hai khuôn mặt anh tuấn đang lo lắng, ta cười xua tay, uể oải nói: "Cô ấy không sao rồi".

"Mặt của em sao lại xanh như vậy?", Đỗ An Trác định dìu ta lại bị Doãn Kiếm ra tay trước.

"Tôi muốn về nhà nghỉ ngơi, Tiểu Trác, nói với bà Trình, Đại Mỹ đã ngủ rồi, sau khi tỉnh lại sẽ không sao nữa, các anh cũng quay về đi! Sự việc này...", ta gắng hết sức nói thật ngắn gọn.

"Tình hình bên trong như thế nào?", Nghiêm Tuấn cắt ngang lời ta.

"Nghiêm Tuấn, cứ làm như cô ấy nói, tôi đưa cô ấy quay về trước, các cậu sau khi nói rõ cho bà Trình xong thì rời đi", Doãn Kiếm tin tưởng ta ngoài sức tưởng tượng, không chút nghi ngờ.

"Tôi có thể tự quay về", ta lặng lẽ đẩy Doãn Kiếm ra, cúi đầu chầm chậm nói, "A Kiếm, Tiểu Trác, Tiểu Tuấn, sự việc này tạm ổn rồi, mọi người không cần lo nữa, yên tâm quay về trường lên lớp đi!", nói xong, ta đi xuống cầu thang.

Tiểu Ly đang dựa vào lan can ở tầng dưới đợi ta, sắc mặt rất khó coi...

"Tiểu Phong, rốt cuộc em là ai?", Doãn Kiếm ở trong phòng khách phía sau lưng hỏi.

"Câu hỏi này, chính tôi cũng muốn làm rõ", ta thấp giọng chậm chạp trả lời. Ra khỏi cửa, Tiểu Ly nhìn ta như nhìn một kẻ đần độn: "Câu trả lời của huynh thật sự ấu trĩ, không biết rõ bản thân mình là ai?"

"Sứ giả của chính nghĩa, hóa thân của tà ác, đệ cho rằng ta là ai?"

"Đệ không nghĩ sâu sắc được như huynh, đệ chỉ biết Dạ Lạc là đại ca của đệ", cậu ấy nói rất tự nhiên, trái lại khiến ta hơi hơi kinh ngạc, đứa trẻ này, đáng yêu hơn nhiều so với trước đây rồi.

Về đến nhà, Ảo Nguyệt vẫn không rơi vào tình trạng như ta đã dự liệu, xem ra anh ta và mèo con chung sống không tồi, theo tin tức A Mục và Diệu Âm cung cấp...

Mèo con tên là Ti Ti, chạy trốn đến Cốc Giang, lúc lạc hồn lại đụng phải ta và Ảo Nguyệt đang đi tuần đêm, không biết là bị diện mạo hoa mỹ của Ảo Nguyệt hấp dẫn hay là mê tưởng tìm kiếm sự an toàn đối với sức mạnh của anh ta, liền bám theo bọn ta suốt cả quãng đường. Đâu ngờ Ảo Nguyệt chẳng biết thương hoa tiếc ngọc, nếu như không phải là niệm tình cô ta không có ý đồ đánh ta, thì đã chết ngay tại chỗ rồi.

Sau khi đến Dạ trạch, mèo con đặc biệt đeo bám Ảo Nguyệt, cả ngày từ sáng đến tối dính chặt trên người anh ta như con bạch tuộc. Mỗi khi Ảo Nguyệt muốn nổi khùng, Tinh Hà đều bình tĩnh nhắc nhở: "Chăm sóc cô ta là mệnh lệnh của chủ nhân, dù có không chịu đựng được hơn đi chăng nữa cũng phải nhịn"

Sau đó tất cả mọi người đều chuyển ánh mắt đồng tình đến chàng trai có khuôn mặt anh tuấn đã tái xanh, may mà Toàn Cơ không ở đây, nếu không chắc chắn sẽ bị đem ra làm vũ khí.

Ban ngày như vậy, buổi tối cũng không ngoại lệ, mèo con vô cùng tích cực lẻn vào phòng của Ảo Nguyệt, liếm móng vuốt nhỏ lông lồm xồm, thoải mái chui vào trong lòng anh ta ngủ ngon lành, hai tư giờ đồng hồ như hình với bóng không rời.

Trong lòng ta có một con tiểu ác ma đắc ý giơ thế tay biểu thị thắng lợi cười đến nội thương...

Nhưng bắt đầu từ hôm qua, tính tình con mèo thay đổi rất lớn, cứ trốn trong phòng Ảo Nguyệt run rẩy, cũng không bám theo anh ta nữa, thế nào cũng không chịu ra ngoài, đánh chết cũng không chịu ra, ngoan cố đến cùng. Cuối cùng Ảo Nguyệt được giải thoát rồi, nhưng dường như lại thấy không quen lắm, khuôn mặt lạnh băng kia nhìn kiểu gì cũng thấy rất mất tự nhiên.

"Dạ Lạc, gần đây bọn tạp chủng không an phận bên ngoài khá nhiều, ngài phải chú ý hơn", A Mục đại thúc đẹp trai uy mãnh nói với ta khi đó đang đi tìm mèo con, "Nếu cần thiết, ta cũng đi đến trường học".

Ta suýt chút nữa ngã từ trên cầu thang xuống, một Tiểu Ly thuốc nổ đã đủ đau đầu rồi, lại thêm vào A Mục nhiệt huyết nữa, mối nguy hiểm của trường học sẽ tăng vọt thêm mấy lần.

"A Mục, ngươi ở nhà, không được phép đi đâu hết", ta quay lưng lại, lạnh giọng nói.

"Á, đã lâu chưa vận động gân cốt rồi, phải tìm thời gian ra ngoài luyện mấy trận", A Mục vươn eo, vặn cổ, tự nói tự nghe chẳng buồn nhìn ta.

"Không được, sau này sẽ có việc cho ngươi", Tiểu Ly ở bên cạnh thêm dầu vào lửa.

Bị thuộc hạ của mình lấn nước! Ta có lẽ là chủ nhân không giống chủ nhất nhất trên thế giới này.

"Cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, Diệu Âm thề chết bảo vệ đại nhân" đôi mắt trong sáng của tiểu cô nương lóe lên quyết tâm không gì lay chuyển được.

"Đến lúc đó tính sau", ác ma khoác áo thiên sứ Tinh Hà cứng nhắc ném ra một câu.

Ảo Nguyệt không nói gì, cùng ta đi vào phòng, chú mèo con trốn trong chăn run lên cầm cập, thỉnh thoảng phát ra tiếng rên rỉ "Meo meo", Ảo Nguyệt kéo chăn ra: "Ti Ti, ra ngoài đi".

Mèo con không hề để ý, ngược lại còn cuộn chăn chặt hơn.

"Ti Ti, Dạ Lạc về rồi, mau ra ngoài...", Ảo Nguyệt có chút mất kiên nhẫn, đang định lôi chăn ra thì bị ta ngăn cản lại. Ta lắc đầu, ra hiệu bảo anh ta lùi ra.

Chiếc đầu nhỏ lén lút thò ra từ trong chăn, khuôn mặt nhỏ ửng hồng, đôi mắt lục bảo thạch rưng rưng nước, một vẻ đẹp trời sinh, đôi tai mèo nhọn trên đỉnh đầu, chẳng cần nói cũng biết đáng yêu đến nhường nào.

Đôi mắt lục bảo thạch hồ nghi nhìn ta rồi lại nhìn Ảo Nguyệt đang đứng tựa vào tường sau đó ánh nhìn lại quay lại chỗ ta.

Hiểu được sự nghi hoặc trong mắt cô ta, ta dịu giọng khẽ cười: "Có lẽ, như thế này người sẽ nhận ra được".

Ta đổi thành thân phận của Dạ Lạc xuất hiện trước mặt cô ta, chú mèo nhỏ đột nhiên hưng phấn đứng thẳng lên: "Meo, meo...".

Ta đưa tay về phía cô ta, thân thiết hỏi han: "Mấy ngày này sống có tốt không?".

Cô ta ôm lấy tay của ta, nhõng nhẽo vừa liếm vừa dụi, chui hẳn ra khỏi chăn. Nụ cười của ta bất giác đông cứng, cô ta không mặc y phục! Cô ta toàn thân trần truồng quỳ trước mặt của ta, sau mông còn có một chiếc đuôi mèo đang vẫy vẫy vui mừng. Thân thể nhỏ bé, làn da trắng nõn mịn màng, muôn vàn xuân sắc.

Trong một ngày, ta liên tiếp nhìn thấy thân thể của hai thiếu nữ!

Liếc mắt thấy Ảo Nguyệt lạnh lùng nhìn mà như không thấy, anh ta và con mèo con cứ thế này qua đêm với nhau? Một tảng băng không cảm xúc với phụ nữ chắc không thể làm ra được chuyện hoang đường gì.

Ta ngồi xuống cạnh mèo con, nâng khuôn mặt linh lung ấy lên, dịu đàng cười nói: "Nghe nói ngươi vẫn luôn trốn ở trong này không chịu ra ngoài, sợ hãi điều gì phải không?".

Cô ta ngước đôi mắt nước mắt rưng rưng lên, cắn chặt bờ môi nhỏ nhắn, như thể có ngàn điều ấm ức, vùi đầu vào lòng ta không ngừng thút thít.

Tay vỗ về tấm lưng mịn màng của cô ta, ta nhẹ nhàng an ủi thiếu nữ đang khóc lóc: "Đừng sợ". Cho dù trong lòng ta đang ôm cơ thể thiếu nữ đuyên dáng yếu mềm, nhưng gian phòng không hề có chút không khí ám muội nào.

Bất luận với tư cách là Phong Linh đối với con trai, hay là Dạ Lạc đối với con gái, ta đều không có cảm giác, ngoại trừ một chút đau lòng, không có được cảm xúc khó nói thành lời như lúc mất đi Anh Hàm Nhi.

"Dạ Lạc", mèo con ôm lấy cổ ta, nhìn chăm chú, nghiêm túc nói ra từng chữ, "Dạ Lạc, Dạ Lạc...". Cô ta sán lại gần, hơi thở nhẹ nhàng của cô ta phả lên mặt ta, thiếu nữ đột nhiên tươi cười rạng rỡ, vui mừng cất tiếng gọi, "Dạ Lạc, Dạ Lạc...".

Tiểu nha đầu này, ngoại trừ gọi tên của ta ra, có thể nói được cái gì khác không? Bộ dạng kích động của cô ta giống như tìm thấy được kho báu Soiomon trong truyền thuyết vậy.

"Dạ Lạc, ngài là Dạ Lạc, ngài là Dạ Lạc...", cô ta vui mừng sung sướng nhảy nhót ôm chặt lấy ta, cơ thể khỏa thân của cô ta loạn lên dưới cánh tay ta.

Ta là Dạ Lạc, có vấn đề gì sao?

"Dạ Lạc, ta rất thích ngài, thích ngài nhất...", mèo con chẳng chút kiêng dè lớn tiếng thổ lộ.

"Ta chưa từng thấy cô gái nào nhìn thấy Dạ Lạc mà lại không thích, cô muốn thích ngài ấy, từ từ xếp hàng đi!", Ảo Nguyệt lạnh lùng châm biếm, nghiêm mặt lại rồi đi ra khỏi phòng, "Dạ Lạc, mèo con giao cho ngài đó, đừng để cô ta đến làm phiền tôi".

*****

"Đại nhân, mặc quần áo cho Ti Ti", Diệu Âm tay cầm một chiếc váy liền màu xanh kiểu ren đi vào phòng.

"Ừm", ta thu tai và đuôi của mèo con lại.

Vảy rất vừa, Diệu Âm chải gọn mái tóc dài của mèo con, nhẹ nhàng vuốt ra sau, đeo chiếc kẹp tóc màu hồng xinh xắn lên, mèo con liền biến thành công chúa nhỏ.

Ti Ti vui mừng, hai tai nhọn đáng yêu lại thò ra, "Meo meo", ôm lấy eo của ta, rất thân mật. Diệu Âm hai mắt bốc hỏa, rất bất mãn với sự được đằng chân lân đằng đầu của cô ta, lòng thương xót lúc đầu chuyển ngay thành đố kỵ. Khi nắm đấm của cô bé khua đến trước mắt, ta đỡ hai vai của mèo con lên: "Ti Ti, vì sao khi biết ta là Dạ Lạc, ngươi lại vui vẻ như vậy?".

"Tôi đang tìm Dạ Lạc, bởi vì Dạ Lạc rất lợi hại, ngài ấy có thể bảo vệ tôi", mèo con cười ngọt ngào đáp lại, chiếc tai nhọn khẽ nhún.

"Ngươi nghe ai nói vậy?", Diệu Âm kìm nén lửa giận.

"Một tháng trước, Đinh Linh tỷ tỷ bị chết, còn lại tôi cô độc một mình, sau đó gặp được U Mỵ tỷ tỷ. Tỷ ấy định đưa tôi đi tìm Dạ Lạc, nói Dạ Lạc có thể cứu giúp được bọn tôi, báo thù được cho Đinh Linh tỷ tỷ. Nhưng mà không lâu sau, U Mỵ tỷ tỷ cũng chết rồi, tỷ ấy bảo tôi mau chạy, còn mình lại bị người ta giết chết...", Ti Ti thút thít ôm chặt lấy ta khóc lóc thảm thiết.

"Ngươi quen biết Đinh Linh?", ta hơi bất ngờ.

"Đinh Linh tỷ tỷ là người tốt, tỷ ấy không đáng chết, tỷ ấy không đáng chết...", mèo con nước mắt giàn giụa.

"Ai đang truy sát các ngươi?", Diệu Âm nghiêm túc hỏi, hiểu rõ nếu như lời cô ta nói là thật, ắt có liên hệ với ta.

"Tôi không biết bọn chúng là ai, nhưng mà... rất đáng sợ", cô ta run rẩy vùi mặt đi, hai cánh tay bám chặt lấy ta không buông, "Dạ Lạc, tôi rất sợ, bọn chúng tìm đến rồi, tôi cảm nhận được, bọn chúng đến rồi...".

"Xung quanh Dạ trạch có giăng kết giới của đại nhân, bất cứ yêu ma quỷ quái nào cũng không thể vào được, nếu không phải trên người của ngươi có y phục của đại nhân cuốn quanh, thì cũng đừng nghĩ đến việc đến gần một bước, trong này hoàn toàn có thể che giấu được yêu khí của ngươi, không cần phải lo lắng vớ vẩn", Diệu Âm kìm nén sự tức giận, lời lẽ rất không thân thiện.

"Nhưng mà, nhưng mà... bọn chúng là người, không phải yêu ma...", Ti Ti khổ sở khóc lóc.

"Người?", Diệu Âm không tin, càng giận hơn, "Đùa gì vậy chứ, con người thôi mà lại khiến ngươi sợ hãi đến mức này?".

Ta cũng thấy như vậy, yêu thì phải có ưu thế hơn người mới đúng, mèo con bị dọa cho ngốc rồi sao?

"Không phải đâu, không phải đâu...", Ti Ti nuốt nước mắt gắng sức lắc đầu, cực lực tranh biện, "Bọn chúng không phải là người bình thường, tôi đã nhìn thấy chiếc nhẫn của bọn chúng, rất đáng sợ... rất đáng sợ...".

Ta giữ lấy cơ thể nhỏ bé run rẩy của cô ta, giọng nói dịu dàng: "Ti Ti, yên tâm, ở đây rất an toàn, không ai có thể làm ngươi bị thương được, Ảo Nguyệt sẽ có trách nhiệm chăm sóc ngươi".

"Dạ Lạc?", mèo con ngẩng mặt lên, đôi mắt lục bảo thạch rưng rưng đầy nước.

"Đại nhân chỗ này không phải là nơi thu nhận", Diệu Âm giận dỗi.

"Ti Ti chỉ tạm thời ở lại", ta ôn tồn cười nói, "Diệu Âm, phải lịch sự với khách".

"Biết rồi", cô bé xị mặt càu nhàu.

Dưới màn đêm u ám yên tĩnh, Doãn Kiếm cầm nửa ly rượu dựa vào bên cạnh lan can ở ban công ngoài cửa sổ sát đất, áo sơ mi mở đến ba khuy, gian phòng hắt ra ánh đèn mông lung, bộ ngực săn chắc của anh ta thấp thoáng lộ ra, trong sự chậm rãi nhàn tản còn mang theo chút lạnh lùng: "Vô Thương, ngươi đi thu linh hồn của bọn họ, chắc chắn biết được hung thủ là ai?".

"Xin lỗi nhé! Ngoài chuyện công việc ra, ta không có gì để nói cả", Vô Thương ôm chiếc lưỡi hái lớn, nhàn rỗi ngồi trên nóc nhà.

"Gần đây người đều tự đi làm việc, không phải ta còn hai linh hồn nữa mới đủ sao?", anh ta thờ ơ hỏi, đưa ly rượu đến bên miệng nhấp một ngụm nhỏ.

"Ừm, hai cái đó ta dự định cùng nhau thu, ngươi hiểu rõ mà."

"Hừ, hiểu rõ?", Doãn Kiếm cười lạnh, "Ta hiểu rõ bản thân mình không thoát được khỏi lòng bàn tay ngươi, tử thần Vô Thương, ngươi đừng để ta đợi quá lâu".

"Ta không vội, còn muốn chơi cùng Tiểu Doãn Kiếm một thời gian nữa", giọng nói hắn trầm khàn, "Hơn nữa, bây giờ ngươi không giết nổi hắn ta".

"Chẳng phải còn có ngươi sao?", Doãn Kiếm ngẩng đầu uống cạn ly rượu xoay nghịch chiếc ly rỗng trong tay.

"Tận tay báo thù mới là mong muốn của ngươi đúng không? Cho nên ta bảo đảm không nhúng tay vào, nhưng sẽ đưa ra một kiến nghị", Vô Thương cười u ám, "Ngươi có khả năng thông linh, đợi đến khi có thể triệu ra linh thể đủ lớn mạnh, hãy đối đầu với hắn ta, có lẽ sẽ có cơ hội thắng. Linh thể càng lợi hại, cơ hội thắng sẽ càng cao, nhưng đồng thời, gánh nặng thân thể ngươi phải chịu cũng càng nặng, càng đau khổ. Ngươi phải biết, có được thứ này thì buộc phải bỏ đi một thứ khác, đây là cái giá phải đánh đổi".

"Chỉ cần có thể giết được hắn ta, tất cả đều chẳng là gì", Doãn Kiếm buồn bực ném ly rượu, "choang", tiếng thủy tinh vỡ vụn lanh lảnh vô cùng chói tai trong đêm đen yên tĩnh.

Doãn Kiếm, ngươi không thấy vật báu lớn đang được cất giấu trên người mình, chỉ còn thiếu một chiếc chìa khóa để mở ra, đây cũng chính là nguyên do Sở Tiêu Nhiên ra tay giết ngươi, bọn chúng muốn bóp chết ngươi từ trong trứng nước, Vô Thương thầm nghĩ.

Trận chiến giữa Sở Tiêu Nhiên và Doãn Kiếm, có thể sẽ biến thành cuộc chiến giữa người có khả năng thông linh mạnh nhất và đệ nhất ngự linh sư, rất đáng được trông đợi đó! Đến khi đó, tử thần sẽ là kẻ chiến thắng cuối cùng, cùng một lúc thu được hai linh hồn ưu tú như vậy, trò chơi tử vong đầy kích thích này, sẽ có cảm giác thành tựu và lạc thú to lớn!

"Vô Thương, giúp ta một chuyện", Doãn Kiếm nắm chặt lan can, ngữ khí lạnh lẽo, "Giúp ta điều tra Phong Linh".

"Ta còn nhớ mấy ngày trước ngươi đã điều tra rồi."

"Ngươi hiểu rõ ý của ta mà, đừng nói những lời vô bổ đó", Doãn Kiếm trong lòng rối loạn.

"Ngoài chuyện công việc, ta chẳng có gì để nói", Vô Thương nhàn nhã cười, "Tiểu Doãn Kiếm, đừng coi ta như người hầu của ngươi".

"Hừ, đã như vậy, ngươi không cần trông chừng ta nữa, chỉ cần làm chuyện ngươi nên làm là được rồi."

Ở một góc khác của căn phòng, Doãn Điệp lén lút đẩy hé cửa, thử cất tiếng gọi: "Anh trai?".

"Tiểu Điệp?", Doãn Kiếm nhanh chóng quay người, điều chỉnh tâm trạng, thấy em gái mặc áo ngủ lẻn vào trong, "Tiểu Điệp, em tìm anh sao?"

"Anh trai, em vừa mới nghe thấy trong phòng anh có tiếng động, không sao chứ?", Doãn Điệp quan tâm hỏi han.

"Không sao, lỡ tay làm rơi chiếc ly, làm ồn khiến em tỉnh rồi?", Doãn Kiếm dịu giọng an ủi, "Mau đi ngủ đi! Ngày mai còn phải dậy sớm đi học".

"Vâng", Doãn Điệp ngoan ngoãn gật đầu, túm lấy tay của anh ta, "Anh, em quyết định sẽ đăng ký vào trường đại học anh đang học, không ra nước ngoài nữa. Em muốn học tài chính, sau khi tốt nghiệp thì vào Quảng An để giúp đỡ cho anh và chị Nhàn Nhân, có được không?", khuôn mặt thuần khiết, đôi mắt đen láy trong sáng của cô bé chứa đầy hy vọng.

"Chẳng phải em muốn học thiết kế thời trang sao? Trường học bên Pháp cũng liên hệ xong rồi..."

"Không muốn đi", Doãn Điệp bĩu môi lắc đầu, "Em không muốn rời xa anh, không muốn một mình sống bên Pháp, em muốn ở lại bên cạnh anh, có được không? Đừng bắt em đi Pháp...", gương mặt xinh đẹp ấm ức làm nũng với anh ta.

"Thay đổi cứ liên xoành xoạch", Doãn Kiếm bất lực thở dài, nâng tay cốc vào trán của cô bé một cái, "Chỉ cần Tiểu Điệp vui vẻ thì thế nào cũng được".

"Yeah! Anh trai vạn tuế...", Doãn Điệp lập tức bay nhảy tung tăng, vui mừng ôm lấy Doãn Kiếm, "Vẫn là anh trai thương em nhất!".

"Thiếu nữ mười bảy tuổi rồi mà vẫn chẳng biết lớn nhỏ gì cả, cứ như trẻ con vậy", Doãn Kiếm rất nhanh chóng thoát khỏi cái ôm của cô bé.

"Hi hi... ai bảo anh quá đẹp trai mà, em cũng là con gái, rất thích đó!", Doãn Điệp táo bạo, đột nhiên nghĩ ra điều gì, "À, đúng rồi, anh, hôm nay bố gọi điện đến, muốn tết Trung thu chúng ta về nhà".

Sắc mặt Doãn Kiếm bỗng chốc u ám: "Tiểu Điệp, nếu em muốn quay về, anh không phản đối".

"Nhưng còn anh?"

"Anh sẽ không đi gặp ông ấy."

"Anh..."

"Được rồi, em mau đi ngủ đi!", Doãn Kiếm thúc giục cô bé, không muốn tiếp tục chủ đề này nữa. Anh ta vẫn luôn cho rằng, đối với người mẹ đã qua đời, vị chính khách kia không xứng làm một người chồng, đối với bản thân mình, cũng không xứng làm một người cha.

Trong phòng khách yên tĩnh, dưới ánh đèn sáng tỏ, ba người ngồi trên sofa im lặng rất lâu...

"Sự việc hôm nay thật sự rất kỳ quái", Nghiêm Tuấn phá tan sự trầm mặc, "Bà Trình vừa mới gọi điện thoại đến nói con gái bà ta hoàn toàn tỉnh táo rồi, trên người Trình Đại Mỹ rốt cuộc có thứ gì? Phong Linh đã làm gì cô ta? Lời nói của cô ấy có ý bảo chúng ta đừng điều tra tiếp nữa, cô ấy cố ý giấu giếm một số chuyện, vô cùng cổ quái, em trai cô ấy cũng vậy, hai chị em cứ thần bí thế nào ấy".

"Nói đến cổ quái thần bí, chúng ta chẳng phải mỗi người đều có những chuyện không thể cho người khác biết sao?", Lương Dĩ Tiên ngẩng mặt lên, dựa lưng vào sofa, "Lấy tôi làm ví dụ trước, mọi người chỉ biết tôi là âm dương sư biết pháp thuật, đối với gia thế của tôi đại khái là không biết gì. Nghiêm Tuấn khá phức tạp, bản thân cậu ấy thì chẳng có gì nhưng bạn bè xung quanh lại rất cổ quái kỳ dị, chẳng nói đâu xa, ngay cả người chị họ sống ở Mỹ kia của cậu ấy, thân phận cũng thần bí lắm rồi. An Trác coi như là đơn thuần nhất, gia đình hạnh phúc, nhưng chuyện của cậu chính là Đinh Linh, tình yêu giữa người và yêu, âm dương cách trở, nỗi thương đau này sẽ trở thành bí mật cậu khó có thể hé răng ra được. Doãn Kiếm, không cần tôi nói nhiều, hôm đó mọi người ở trong nhà thờ đều đã thấy rồi, trong lòng anh ta cất giấu một mối thù hận cực sâu".

"Nghe cậu nói những điều này, hóa ra chúng ta đều không hiểu rõ về nhau", Đỗ An Trác cười khổ, "Nhưng cũng hợp tác với nhau được một thời gian dài như vậy rồi".

"Nhưng chúng tôi hiểu rõ cậu", Lương Dĩ Tiên nói lời thật lòng, "Cậu là người đơn giản nhất, dễ hiểu nhất trong mấy người chúng ta, chính vì như vậy, cậu mới có thể tập hợp được chúng tôi lại với nhau, trở thành hội trưởng của Hội siêu nhiên, nếu đổi lại cho bất cứ người nào khác như tôi, Nghiêm Tuấn hay Doãn Kiếm đều không thể được".

"Cảm ơn...", cậu ta thành khẩn nói.

"Tôi không tâng bốc cậu", Lương Dĩ Tiên dùng ánh mắt "Cậu đừng có tự mình đa tình" liếc nhìn cậu ta.

"Cảm ơn cậu chịu bỏ qua cho Linh Linh", Đỗ An Trác lên tiếng nói của mình, "Tôi biết, nhiệm vụ của âm dương sư là diệt yêu trừ ma, nhưng sau khi biết rõ Linh Linh là hồ tiên, cậu vẫn không xuống tay với cô ấy, còn đồng ý giúp chúng tôi... cảm ơn!".

"Không cần cảm ơn tôi, là tạo hóa, tôi không phải là người không phân rõ thị phi", cô ấy ngừng một chút, "Nhắc nhở cậu một câu nữa, Phong Linh không phải Đinh Linh, trên người cô ấy không có yêu khí, nếu không phải loài người bình thường thì là ẩn giấu quá tốt, đạo hạnh cực cao, với cô ấy..."

"Bất luận thế nào, ít nhất cô ấy không có ác ý", Đỗ An Trác cắt ngang lời Dĩ Tiên, ngữ khí không kìm được nặng hơn một chút, "Hạ Đinh có thể thông qua thuật di hồn để thâm nhập thân thể người khác, Linh Linh cũng có thể, có lẽ chỉ là do cô ấy không nhớ mà thôi".

"Đinh Linh lúc đó bị đánh về nguyên hình, cậu đưa cô ấy đến cổ mộ, tận mắt nhìn thấy cô ấy biến mất."

"Nhưng nếu như cô ấy thực sự là Đinh Linh thì một số chuyện thực sự có lời giải thích rồi", Nghiêm Tuấn như có suy tư, "Bao gồm chuyện đêm đó, cô ấy xuất hiện ở tháp chuông, Hạ Đinh lúc sắp chết nói cô ấy không phải là Phong Linh, hỏi cô ấy rốt cuộc là ai, hôm nay Doãn Kiếm cũng hỏi cùng một câu hỏi như vậy, và những lời nói ẩn ý của cô ấy... đúng rồi", cậu ta đột ngột ngẩng đầu, "Doãn Kiếm từng nhắc, từ sau khi Phong Linh xuất hiện, hình như có ai đó đang hoạt động trong bóng tối, bây giờ xem ra, giống như là giúp đỡ chúng ta rồi. Các cậu có phát hiện ra, những sự việc gần đây đều được giải quyết vô cùng thuận lợi không, quỷ ăn đầu, chuyện Âu Ngưng và Lâm Hy Nhi mất tích, Trình Đại Mỹ tinh thần thất thường, ngoại trừ trong rừng cây không nhìn thấy Phong Linh, hai lần sau cô ấy đều có mặt...".

"Thay vì đoán mò lung tung thế này, tôi đề nghị chúng ta quay lại cổ mộ một chuyến, Phong Linh có phải là Đinh Linh hay không, chỉ cần hỏi Lão Đầu Nhi đó, chẳng phải sẽ rõ ràng hay sao?", Lương Dĩ Tiên một lời quyết định, còn không quên nhắc nhở, "An Trác, cậu phải chuẩn bị tâm lý".

Crypto.com Exchange

Chương (1-143)