Truyện ngôn tình hay

Truyện:Trăng Đêm - Chương 029

Trăng Đêm
Trọn bộ 143 chương
Chương 029: Đến Thăm Dạ Trạch
0.00
(0 votes)


Chương (1-143)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Tầm giờ sáng tại cổng lớn trường học, quân số đã đủ, vốn dĩ muốn mời cả Hy Nhi, nhưng cô ấy có việc khác không đến được.

Ba chiếc xe lái băng băng trên đường cao tốc đều do Doãn đại thiếu gia tài trợ. Ta ngồi bên ghế phụ chiếc Porsche của anh ta, chiếc xe mui trần hóng gió, không khí không mấy trong lành. Nếu không phải đang làm người chỉ đường, ta tình nguyện đổi chỗ cho Tiểu Trinh, ngồi ở phía sau nói chuyện với Giai Dĩnh.

Cả quãng đường anh ta không nói chuyện với ta, ta cũng lười chẳng buồn mở miệng. Ngoài mấy từ đơn âm tiết chỉ phương hướng ra, hai người bọn ta như thể biến thành xa lạ, đây là những gì ta mong muốn... Vì còn một Thi Quỷ, dắt theo ma vực sau lưng ta.

Giai Dĩnh hưng phấn nhất, miệng nói không ngừng, không khí nhờ có cô ấy mà giảm bớt sự trầm buồn.

Xe ra khỏi nội thành, cô ấy hứng chí ngời ngời: "Tiểu Phong, nhà cậu ở ngoại thành à?".

Đi vào đến con đường quanh núi, hai bên cây lớn rậm rạp che phủ trời đất, thấp thoáng mang đến một luồng âm khí lạnh lẽo. Xung quanh tĩnh lặng không một chút hơi người, cho dù là giữa ban ngày, vẫn khiến người ta hoảng lòng. Giai Dĩnh không kìm được ôm cánh tay, đùa rằng: "Tiểu Phong, chỗ nhà cậu ở thật kỳ quái, không phải là quỷ trạch đấy chứ?".

"Phong Sơn ở ngoại thành Cốc Giang, truyền thuyết nói, nơi đây có tòa hung trạch, là một dinh thự thương nhân giàu có do nhà họ Trương xây vào thời kỳ Quốc Dân. Trương thị gia đình hòa hảo yên ấm, nhưng vào một đêm mưa cuối thu, mười bảy người trên dưới trong dinh thự bất hạnh bị giết toàn bộ, trở thành vụ án đẫm máu đặc biệt lớn trấn động Cốc Giang khi đó. Cho đến nay vẫn chưa giải quyết được. Tất cả dấu vết đều bị trận mưa lớn đó rửa sạch sẽ. Nghe nói đêm đó, khu nhà thành đầm máu, máu chảy thành sông, tràn ra khỏi khu nhà xối lên con đường núi...", Tiểu Trinh nặng nề nói.

"Ý?", hai cánh tay Giai Dĩnh càng ôm chặt hơn, "Cậu kể chuyện ma quỷ còn giỏi hơn cả mình. Hung trạch này mình cũng có nghe ngóng rồi, nghe nói không lâu sau đó, có mấy người thân thích nhà họ Trương lên chia buồn, buổi tối ở lại trong khu nhà, đã nhìn thấy quỷ vây quanh bọn họ kêu oan, toàn thân ướt sũng máu. Trong đó có một người ngủ đến nửa đêm mới phát hiện bên cạnh mình thừa ra một vật thể lạnh băng lờ đờ, dọa anh ta sợ muốn chết, một thi thể mặt đầy máu, còn thối rữa một nửa. Sau này chỉ có người này may mắn chạy ra được, nhưng cũng nhanh chóng bị chết, mấy người khác một đi không trở lại. Từ đó về sau, không có ai dám đến gần nữa, đều nói người nhà họ Trương chết quá oan uổng, oán khí quá nặng. Pháp sư muốn làm phép cho bọn họ cũng bị dọa cho phải bỏ chạy không ít, thế là dinh thự của Trương thị liền trở hành hung trạch nổi tiếng số một của thành phố Cốc Giang".

"Điều này... mình lại chưa từng nghe nói...", ta cười khan, trong lòng hiểu rõ, bọn họ đang nói đến nhà ta, Dạ gia, nhưng bây giờ, trăm phần trăm nó không còn là hung trạch nữa.

"Không ngờ rằng các cô lại biết chuyện thú vị thế này, điều này rất hiếm thấy ở những cô gái trẻ tuổi", Doãn Kiếm vẫn trầm mặc giờ mới lên tiếng, "Tôi đại khái có thể đoán ra được nguyên nhân các cô làm bạn với Tiểu Phong rồi".

"IQ của Doãn đại thiếu gia, chúng tôi chưa từng hoài nghi", Giai Dĩnh lập tức thay đổi, trong mắt tràn đầy sự sùng bái đối với anh chàng đẹp trai.

"Anh muốn nói là ngưu tâm ngưu mã tầm mã đúng không?", ta ngẩng mặt ra sau, nhìn những tia nắng mặt trời xuyên qua kẽ lá điểm chiếu xuống.

"Em chịu nói chuyện với anh rồi?", anh ta không đáp mà hỏi ngược lại.

Ta mím môi không nói, chú ý đến sắc mặt Tiểu Trinh phía sau đã trắng bệch, bị câu chuyện vừa rồi dọa rồi sao? Hay là...

Công trình kiến trúc cổ kính u thâm vừa bị bọn họ nói kia, ta cũng càng lúc càng cảm thấy giống hung trạch rồi. Ta dẫn bảy người đi vào trước sân, Giai Dĩnh luôn luôn là người phát biểu bình luận đầu tiên: "Oa, bên ngoài nhìn chẳng ra làm sao, bên trong lại không tồi! Vừa xuống xe, mình còn thật sự cho rằng bản thân đã đến quỷ trạch trong truyền thuyết rồi".

"Đây chính là quỷ trạch trong truyền thuyết", Lương Dĩ Tiên nói một câu kinh người, "Bảo trì phong cách kiến trúc của thời kỳ Dân Quốc, tường vách có niên đại không nhỏ, hơn nữa...".

"Cái gì?", người kinh nhạc nhiều hơn là kinh sợ.

Cửa lớn mở rộng, A Mục đi ra, vô cùng lịch sự nghênh đón.

Ta toát mồ hồi, mở đầu không tồi, hy vọng lát nữa đừng xảy ra điều gì không như mong muốn.

"Chú đẹp trai quá!", Giai Dĩnh lại tái phát bệnh đa tình, "Tiểu Phong, ông ấy là ai vậy?".

"Quản gia, A Mục", ta giới thiệu cho mọi người.

"Oa, nhà cậu lớn thật đó!", Giai Dĩnh nhảy nhót tung tăng trong phòng khách.

A Mục đi chuẩn bị cơm trưa rồi, sức khỏe Tiểu Trinh không được tốt lắm, ta đưa cô ấy vào phòng nghỉ ngơi trước, sau đó xuống lầu đón tiếp những người còn lại.

"Tiểu Phong, chỉ có cậu và quản gia ở nhà sao? Em trai cậu đâu?" Âu Ngưng hiếu kỳ.

"Tìm tôi?", Tiểu Ly vừa khéo xuất hiện ở tầng trên, mặc một chiếc áo phông đen, chậm rãi thong thả đi xuống lầu.

"Hi, Dạ Ly", Giai Dĩnh tích cực chào hỏi.

Tiểu Ly không buồn để ý, ánh mắt nhìn sang Doãn Kiếm, một trận đao quang kiếm ảnh kịch liệt diễn ra trong không trung, duy trì được mấy giây, cậu ấy liền kiên cường bất khuất ra khỏi nhà.

"Này, em cậu lạnh lùng quá, cậu ấy đi đâu vậy?", Giai Dĩnh bặm miệng.

"Ngắm mây trời", ta khẽ thốt ra ba chữ.

"Ngắm... ngắm mây trời?"

Đi qua phòng khách, hậu viện hoa nhiêu như gấm, bươm bướm bay lượn, trong khóm hoa tươi, một mỹ nhân thân hình quyến rũ, động tác duyên dáng, nâng tay ngắt hoa cười, khuynh quốc khuynh thành.

"Mỹ nữ!", Giai Dĩnh hai mắt sáng lên, "Tiểu Phong, nhà cậu không chỉ có trai đẹp, còn có cả đại mỹ nữ xinh đẹp như vậy à?".

"Hello!", Toàn Cơ vặn chiếc eo mềm dẻo, xách một làn hoa nhỏ, phong tình vạn chủng lướt đến, "Mọi người là bạn học của Tiểu Phong à? Hoan nghênh, hoan nghênh, Tiểu Phong ở trường may mà có mọi người chăm sóc, lại đây ngồi đi! Tôi pha cho mỗi vị một cốc trà hoa Tiểu Phong nhà tôi thích uống nhất nhé", cô ta nhìn sang cây bạch quả lớn, dưới cây có chiếc bàn dài đã trải khăn trắng sạch sẽ, mấy chiếc ghế sắp xếp ngay ngắn.

Trong kế hoạch không có màn này. Cô ta là kẻ cần phải tránh đi nhất, tại sao lại xuất hiện ở đây? Còn huênh hoang phách lối như vậy!

"Chúng ta đã từng gặp nhau ở Dạ Minh Châu, cô là?", Doãn Kiếm hơi nhíu mày.

"Ồ, ha ha...", cô ta che mặt cười, "Tôi là...".

"Cô ấy là bà con xa của tôi, tạm thời sống cùng với chúng tôi", ta vội vàng cướp lời, đồng thời dùng ánh mắt ra hiệu cho cô ta.

"Đúng, tôi là bà con xa của Tiểu Phong, Toàn Cơ. Anh là Doãn Kiếm, A Kiếm nhỉ?", Toàn Cơ đưa bàn tay ngọc nhỏ nhắn chạm lên mặt anh ta, dịu dàng lướt qua, môi son hơi hé lên, hệt như trái đào chín mọng, rất dụ dỗ người khác.

Nhưng ở nơi công cộng đông người này lại dám trêu chọc trai đẹp?

"Tự trọng một chút", Doãn Kiếm cực kỳ không vui túm lấy cổ tay của cô ta, lạnh nhạt hất đi.

"Ồ, tính tình lạnh lùng quá! Nhưng mà tôi không để tâm đâu", Toàn Cơ mỉm cười âu yếm, "Người tôi để ý là Tiểu Phong, tôi sẽ không dễ dàng để người khác lừa mất cô ấy đâu!".

"Mọi người đừng ngẩn ra đó, mau qua đó ngồi đi!", ta vội cân bằng cục diện, còn tiếp tục chắc chắn sẽ lộ bí mật.

Nguy hiểm do Toàn Cơ mang đến tạm cắt được một lúc.

Dưới gốc cây, mấy người bề ngoài có vẻ như đang yên tĩnh uống trà, nhưng xem ra trong lòng mỗi người đều đang suy nghĩ: "Người trong gia đình này rất kỳ quái!".

"Tiểu Phong, Dạ Ly đi ngắm mây trời ở đâu?", Giai Dĩnh cứ bám riết hỏi về Tiểu Ly không buông.

"Nóc nhà."

"Lên nóc nhà ngắm mây trời, thật là lãng mạn quá! Đưa mình đi xem đi?"

"Cậu có hứng thú với em trai mình vậy sao?"

"Ai có hứng thú với cậu ta? Mặt mày luôn cau có", cô ấy lập tức phủ nhận, thấp giọng nói, "Chỉ cảm thấy cậu ta nhìn có chút hơi giống với Dạ Lạc, muốn đi nhìn mà thôi. Đã mấy ngày nay mình chưa gặp anh ấy rồi, cũng không biết khi nào có thể gặp lại nữa".

"Tôi đi cùng", Lương Dĩ Tiên đột ngột nói một câu.

Ta có thể từ chối được sao? Cùng bọn họ đi vào trong phòng khách, Giai Dĩnh nhìn thấy cô nữ sinh đi xuống cầu thang: "Tiểu Trinh, cậu khỏe hơn rồi à? Ý? Mèo?".

Ta kinh ngạc, Ti Ti sao lại chạy đến nằm trong tay của Tiểu Trinh? Lại còn rất hưởng thụ rúc trong cánh tay của cô ấy, Ảo Nguyệt đâu?

"Ừm, ngủ một lát đỡ hơn nhiều rồi", Tiểu Trinh cười đáp.

"Con mèo này từ đâu đến?", Lương Dĩ Tiên tiện miệng hỏi.

"Lúc tôi vừa mới ngủ dậy, phát hiện thấy nó ở cửa, là thú cưng của Tiểu Phong sao!", Tiểu Trinh dịu dàng vuốt ve con vật nhỏ mềm mại, chăm sóc chu đáo, chẳng trách Ti Ti lại thích được cô ta ôm.

"Thú cưng?", Giai Dĩnh như suy nghĩ gì đó, "Hình như... mình cảm thấy quen tai! Mèo?".

"Một người họ hàng tạm thời nhờ mình chăm sóc", ta cười đáp lấy lệ đột nhiên lại thấy cậu nhóc nhàn nhã ngồi đọc sách trên sofa, "Tinh Hà!", không nằm trong phòng giả bệnh, tại sao lại chạy ra ngoài rồi? Không đúng chút nào với sắp xếp ban đầu của ta.

"Oa, cậu ấy, cậu ấy... đáng yêu quá! Đáng yêu chết mất", Giai Dĩnh không kìm nén được cất bước như bay, duỗi tay ra định véo lên khuôn mặt đó, "Là thật đó, không phải búp bê... trời ơi trời ơi! Quá thần kỳ!".

"Cô xấu quá", Tinh Hà không biểu cảm nói.

"Hả?!", cô gái bất lương hóa đá.

"Cậu ấy cũng là họ hàng xa của cậu?", Dĩ Tiên bình tĩnh hỏi.

Ta cười ha ha lấp liếm, "Hử?", trong phòng tắm tầng dưới có tiếng nước!

Tiểu Trinh và Dĩ Tiên cũng chú ý.

A Mục, Tiểu Ly, Toàn Cơ và Ti Ti, Tinh Hà đã lần lượt xuất hiện, Diệu Âm đi đón bạn học chưa quay về, Hú ở quán bar, chỉ còn lại Ảo Nguyệt!

Đang nghĩ vậy, tiếng nước chợt dừng lại, mấy cặp mắt đồng loạt nhìn về phương hướng đó. Ảo Nguyệt khoác một chiếc áo tắm màu trắng rộng rãi xuất hiện, bóng dáng mờ ảo trong hơi nước mông lung, vừa đi vừa cầm một chiếc khăn mặt trắng lau đầu, một bức tranh mỹ nam vừa tắm rửa xong tuyệt mỹ.

Ta choáng váng, loạn rồi, loạn rồi, tất cả loạn hết rồi, đám này muốn làm cái gì đây? Những điều ta nhắc nhở dặn dò tối qua, sáng nay chẳng lọt tai một câu nào.

"Ý?" Giai Dĩnh khó khăn lắm mới hoàn hồn được từ trạng thái hóa đá, lại một lần nữa bất hạnh trở thành anh hùng mất hồn.

"Anh... anh là...", Tiểu Trinh vô cùng kinh hãi, mèo con trượt xuống, "Là...".

"Còn người đàn ông này thì là ai?", bạn học Dĩ Tiên với sự bình tĩnh nổi tiếng cũng bị tình trạng xuất hiện liên tục này làm cho phát nghẹn rồi, "Họ hàng xa của cậu?".

Phí lời, có thể có nhiều họ hàng xa như vậy sống ở nhà ta không?

"Họ hàng xa? Anh ta?", Tiểu Trinh lại kinh ngạc, "Chính là người đã đưa Tiểu Phong đi?".

"Làm sao nào?", Ảo Nguyệt giống một kẻ rỗi việc.

"Không sao, không sao", ta dùng thời gian ngắn nhất nhanh chóng đẩy anh ta vào trong nhà tắm, đóng cửa lại, quệt mồ hôi lạnh, "Ta nói này, vì sao người chạy xuống lầu tắm rửa?".

"Câu này nên là ta hỏi ngài. Đem con mèo đó ném cho ta, bản thân mình lại ra ngoài tiêu diêu tự tại, hại ta toàn thân đầy mùi mèo hôi hám, tắm rửa cũng là chuyện là rất bình thường", Ảo Nguyệt lớn tiếng.

"Tắm trên lầu không được sao?", ta thấy là anh ta cố ý gây sự.

"Bị mèo chiếm rồi", cho nên mới phải chia ra.

"Hạn cho ngươi trong vòng một phút thay xong quần áo và đi lên nóc nhà", ta trầm giọng hạ lệnh.

"Làm gì?"

"Ngắm mây trời với Tiểu Ly."

*****

Sau khi Diệu Âm đưa bốn bạn học khác về nhà, không khí ngượng ngập khiến người ta lúng túng mới được cải thiện một chút. Chỉ thấy ba cô bé học sinh nhảy nhót chạy đến phía cậu bé trai, vây quanh cậu ta ríu rít hỏi han không ngừng. Cậu bé trai duy nhất trong bốn người lại vô cùng vui vẻ nói chuyện với Diệu Âm.

Trên bàn ăn, bảy người trong nhà, ngoại trừ Tinh Hà và Diệu Âm ở lại, những người còn lại đều chờ đợi niềm vui của riêng mình rồi không ai phải ỉu xìu buồn chán nữa. Giai Dĩnh và bọn trẻ chơi cùng với nhau, không khí nhờ vào bọn họ mà vui tươi hơn nhiều.

"Dạ Ly và những người họ hàng xa của cậu đâu?", Dĩ Tiên bỗng dưng hỏi.

Ta tắc nghẹn...

"Bọn họ tính cách đều tương đối cổ quái, không thích ăn cùng bàn với người lạ, mong mọi người thông cảm cho."

Mọi người toát mồ hôi...

Tiếp sau đó, các loại câu hỏi thắc mắc hiếu kỳ lần lượt trút ra."Tiểu Phong, nhà cậu vì sao lại có nhiều họ hàng xa như vậy?"

"Ừm, chuyện này... thể nghiệm cuộc sống...", ba chữ "Họ hàng xa" này, ta mẫn cảm rồi.

"Vì sao nhà cậu lại lựa chọn sống trong hung trạch này thế?" Câu hỏi này vừa đưa ra, mọi người đều lặng thinh...

"Khi đó chưa hiểu rõ tình hình lắm, chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh, thấy chỗ này rất yên tĩnh, nên đến đây."

"Buổi tối có quỷ không?"

Sau đó suỵt, tất cả im lặng, đợi ta trả lời...

"Trên đời lấy đâu ra nhiều quỷ như vậy? Mọi người càng đồn càng sai đó thôi."

"Tiểu Phong, vì sao nhà cậu toàn là trai xinh gái đẹp, lớn nhỏ đều không ngoại lệ thế?"

"..."

"Tiểu Phong, họ hàng nhà cậu tính khí đều cổ quái như vậy, đã từng chịu những tổn thương về mặt tâm linh sao?"

"Tiểu Phong, nhà cậu làm nghề gì?"

"..."

"Tiểu Phong..."

Kết quả, ta không nuốt nổi bát cơm, miệng khô lưỡi mỏi đành uống cốc sinh tố.

"Bọn mình ăn no rồi", âm thanh vô cùng chỉnh tề vang vọng.

"Khụ khụ...", ta bị sặc sinh tố.

"Tiểu Phong", ta nghe thấy mà kinh hãi run rẩy, tay hơi run, vẫn còn câu hỏi? Nhưng lại nghe thấy Giai Dĩnh nói, "Bọn mình đi chơi được chứ?"

"Ừm", cầu còn không được.

"Chúng ta chơi trốn tìm", một cô bé vui mừng đề nghị.

"Yeah, được lắm!", Giai Dĩnh và một nhóm trẻ con hùa vào.

"Diệu Âm và Tinh Hà cùng chơi đi!", các bạn nhỏ giống như quần tinh ủng nguyệt cưỡng ép đẩy hai bọn họ ra ngoài.

"Tôi cũng ăn no rồi, ra ngoài tản bộ chút, mọi người dùng tự nhiên", Dĩ Tiên khách khí nói xong liền rời khỏi chỗ.

"Tôi và An Trác cùng chơi với bọn trẻ", Âu Ngưng dường như rất thích trẻ con, kéo bạn trai ra khỏi phòng khách.

"Thêm cả tôi nữa", Nghiêm Tuấn bám đuôi.

Trên bàn ăn còn lại ta, Doãn Kiếm và Tiểu Trinh, không khí bỗng trở nên càng yên tĩnh và quái dị hơn.

"Tôi đi nhà vệ sinh một chút", Tiểu Trinh kiếm cớ rời đi.

"Ra cửa phòng thứ hai bên phải", ta bình thản nhắc nhở.

Sau khi cô ấy đi, trong phòng ăn trống không chỉ còn lại ta và Doãn Kiếm.

Ta chầm chậm ăn cơm, thấy anh ta không nói gì, liền lên tiếng trước: "Có lời gì thì nói đi!".

"Em lại cùng sống chung dưới một mái nhà với người đàn ông đó? Bọn em rốt cuộc là có quan hệ gì?"

"Tiểu Trinh nói cho anh? Trong số mấy người, chỉ có anh và cô ấy là từng nhìn thấy Ảo Nguyệt", ta bình thản trả lời.

"Hai người họ hàng xa đó là em cố ý cho tránh đi, không muốn để bọn anh nhìn thấy?"

"Đúng."

"Bởi vì bọn họ không phải là họ hàng xa của em, kể cả Toàn Cơ hay là Ảo Nguyệt đều như vậy?"

"A Kiếm, tôi nói lại một lần nữa, đừng có tiếp xúc quá thân thiết với tôi, không có chỗ nào tốt cho anh", ta ăn húp một thìa canh trứng hài lòng hưởng thụ hương vị của món ăn.

"Bây giờ mới phát hiện, hóa ra anh hoàn toàn không hiểu chút gì về em", trong mắt anh ta hiện ra một tia lạnh lẽo không hiểu nổi, "Trước đây những điều em nói toàn bộ là nói dối, trêu đùa anh sao?".

"Anh nghĩ thế nào cũng được, nhưng tôi hy vọng anh có thể hiểu rõ, tôi không muốn làm tổn thương anh."

"Nhưng không nói rõ nguyên nhân, em quả nhiên còn giấu rất nhiều việc", anh ta tiếp tục nói.

"Có đôi lúc đừng nên cố làm rõ ràng tất cả mọi chuyện, biết được càng ít, đối với anh sẽ càng có lợi", ta bình thản kiên quyết là lời nói thật lòng, cũng là lời khuyên răn.

"Anh thật sự hy vọng nghi ngờ của mình là sai, Phong Linh, em không hề đơn giản", anh ta chậm rãi thong thả đứng lên, ngữ điệu thâm trầm mà nhẹ nhàng, "Tối thứ Bảy tuần sau có bữa tiệc cá nhân, mong rằng em sẽ hiện diện, coi như anh mời em".

"Hôm đó cô ấy quay về phải không?", ta cười cười, thấy ánh mắt nghi hoặc của anh ta, thêm vào một câu, "Đọc được ở trên báo", thứ Bảy tuần sau, thật sự trùng hợp.

"Em không đi, anh sẽ đích thân đến đón em", Doãn Kiếm đi ra ngoài, khẩu khí không hề có ý cho người ta phản đối.

"Nếu như Tiểu Trinh đi, tôi sẽ đi", xét tới một số chuyện sẽ xảy ra vào hôm đó, chỉ có thể tìm cô ấy làm lá chắn.

Hàn Tiểu Trinh trông chừng ở bên ngoài phòng ăn, Doãn Kiếm biết cô ấy sẽ nghe lén, sau khi ra ngoài còn gọi cô gái đang đi vào trong lại, thấp giọng nói: "Bác sĩ đã sắp xếp xong rồi, ngày mai đón mẹ cô đến bệnh viện, chuyện phẫu thuật...".

"Cảm ơn!", Hàn Tiểu Trinh cắt ngang lời, trên mặt thấp thoáng chút bất lực và đau đớn, "Tôi biết mình nên làm thế nào".

Nóc nhà yên tĩnh thanh bình, Ảo Nguyệt phát giác ra có người đang lên, tự giác ẩn thân. Người đến là Lương Dĩ Tiên, cô ấy thong thả bình tĩnh đi đến bên cạnh thiếu niên đẹp trai: "Anh đang ngắm mây, hay là đang ngủ?"

"Biến đi", Dạ Ly ngẩng mặt nằm đó nhắm mắt dưỡng thần, khẩu khí lười nhác phát ra hai chữ.

"Anh như thế này mà đòi làm giáo viên? Đối với học sinh, ít nhiều cũng phải có chút gương mẫu chứ."

"Cô ở khoa nào?", Dạ Ly hơi hơi hé mắt ra.

"Lịch sử."

"Tôi quản không nổi, có vấn đề tìm giáo viên khoa Lịch sử các cô đi."

"Nhà anh từng là hung trạch, xung quanh âm khí khá nặng, tuy tạm thời không phát hiện ra điều gì dị thường, nhưng không thể khẳng định sau này sẽ không có nguy hiểm. Tốt nhất là bọn anh nên nhanh chóng chuyển đi."

"Chuyện của nhà tôi, không cần cô bận tâm. Những thuyết về quỷ thần cực kỳ vô vị đó cũng chỉ có tiểu nha đầu ấu trĩ như cô đây mới tin", Dạ Ly rất khinh bỉ.

"Tôi không phải là tiểu nha đầu ấu trĩ gì, tôi là một âm dương sư", Lương Dĩ Tiên lạnh lùng đáp lại, "Anh đã không nghe lời khuyên, tôi cũng không có cách nào, thật sự xảy ra chuyện rồi đừng nói là tôi không nhắc nhở anh".

"Hừ, người thì nhỏ, nhưng khẩu khí khá lớn đó", Dạ Ly ngồi dậy, biểu cảm kiêu ngạo, "Cứ coi như thật sự có ngày đó, cô có muốn ra tay giúp đỡ, chúng tôi cũng sẽ không nhận đâu. Tôi khuyên cô đừng dây vào chúng tôi, chỉ vướng chân vướng tay thêm phiền phức. Tôi sẽ không nể mặt cô là bạn học của chị gái mà niệm tình gì đó đâu."

"Dạ Ly, gia đình bọn anh thực sự quá mức nổi bật, khiến người ta rất có hứng thú, tôi đợi xem sự không nể mặt của anh", Lương Dĩ Tiên bình tĩnh cứng cỏ i.

Phòng khách náo nhiệt, cậu bé bị bịt mắt lại, trong miệng nhẩm đếm: "... bảy, tám, chín, mười...".

Một đám người rón rén chân tay rời đi, thỉnh thoảng nói chuyện ra hiệu bằng tay, chỉ chỉ chỗ này lại chỏ chỏ chỗ kia, đơn giản sắp xếp vị trí xong, Điền Giai Dĩnh chạy lên lầu nhanh như một làn khói.

"Meo...", gần đó truyền đến tiếng mèo kêu nhỏ nhẹ.

Cô ấy thuận theo âm thanh, quét mắt xung quanh thì thấy một con mèo xám long lanh đáng yêu từ góc nào đó chui ra, dáng đi trang nhã. Cô ấy liền nhận ra đây chính là con mèo mà Tiểu Trinh đã ôm, ma xui quỷ khiến thế nào lại lén lút đi theo.

Đi trong công trình kiến trúc xưa cũ kiểu này, Điền Giai Dĩnh cảm thấy giống như đang thám hiểm cổ trạch, hành lang dài u ám yên tĩnh không người, đáy lòng vô duyên vô cớ nổi lên chút lạnh lẽo. Cô ấy cẩn thận đi phía sau con mèo, không dám gây ra một tiếng động dù là nhỏ.

Ban đầu Giai Dĩnh vẫn có thể nghe thấy tiếng cậu bé trai dưới lầu chẳng mấy chốc đã hoàn toàn bị sự u ám trong hành lang che lấp trong không khí chỉ có tiếng hơi thở và nhịp tim đập yếu ớt của mình, cô ấy không kìm nén được nuốt nước bọt.

Con mèo dừng chân trước một cánh cửa, giơ chiếc móng vuốt lông lồm xồm đặt lên trên cánh cửa, cửa phòng phát ra tiếng "tách tách" khe khẽ, mở ra một khe, "Meo...", con mèo vui mừng kêu lên mấy tiếng, nhanh chóng lẻn vào bên trong, biến mất không thấy tăm hơi.

Trong lòng Điền Giai Dĩnh hồi hộp, chống vào bên cửa, do dự một hồi, sau đó hạ quyết tâm, từ từ thò đầu vào thăm dò tình hình bên trong. Rèm hoa văn vân xanh nước biển nhạt kéo xuống, trong phòng, ánh sáng hơi tối, mặt trời chiếu qua rèm cửa miễn cưỡng có thể khiến người ta nhìn rõ được bài trí xung quanh.

Căn phòng lớn trống trải rộng rãi, trước cửa sổ có một chiếc giá vẽ cao nửa người và một chiếc ghế gỗ. Trên tường treo những khung tranh lớn nhỏ, dưới đất cũng đặt một số, trong đó, ở một góc khuất có một chiếc khung tranh lớn được phủ vải trắng dưới ánh sáng yếu ớt hiện lên rất bắt mắt.

"Một căn phòng vẽ!", cô ấy hít một hơi dài, cười nhạo bản thân mình thần kinh quá mẫn cảm.

Giai Dĩnh nhấc chân lên đi vào trong căn phòng, thuận tay đóng cửa lại. Cô ấy đi thẳng đến bên cửa sổ, kéo rèm cửa ra, ánh sáng bất ngờ ùa vào chói đến mức hai mắt cô ấy không mở ra được, dần dần mới thích ứng, quay người nhìn quanh căn phòng vẽ tĩnh lặng rộng rãi.

Bàn vẽ trống không sạch sẽ không vết bẩn, trong khay phối màu bên cạnh chỉ còn chất dịch đen khô quánh lại, chủ nhân hình như không vẽ tranh, mà giống như đang luyện thư pháp hơn.

Cô quan sát qua loa một vòng, ánh nhìn trực tiếp dừng lại trên chiếc khung tranh được vải trắng phủ kín kia. Dưới sự thúc giục của sự tò mò, Giai Dĩnh đưa tay ra túm lấy một góc tấm vải trắng, trong lòng đột nhiên có chút run rẩy, một cảm giác rất kỳ lạ không tài nào nói rõ được.

Tấm vải trắng bị kéo lên, chưa kéo kịp bay lên trong không trung thì đã lạo xạo rơi xuống đất. Thời khắc Giai Dĩnh nhìn rõ được bức tranh đó, đôi mắt ngừng chuyển động, cổ họng tắc nghẹn, không truyền ra được hơi thở...

"Meo, meo...", mèo con khe khẽ kêu từng tiếng bên cạnh cổ chân cô gái sững sờ như tượng sáp, ngồi xổm ở đó, cùng cô thưởng thức tác phẩm.

"Dạ Lạc, cô ta nhìn thấy rồi", Ảo Nguyệt truyền đến âm thanh.

"Ti Ti nghịch ngợm à!", ta ở trong sân yên lặng nhìn những tầng mây dần dần dầy lên.

Trên nóc của Dạ trạch, Lương Dĩ Tiên nhắc nhở cậu em trai lười nhác kiêu ngạo bất cần bên cạnh: "Sắp mưa rồi, anh không xuống sao?".

"Cô mới cần phải nhanh chóng về nhà trước lúc trời mưa đó", Dạ Ly thờ ơ trả lời.

Mây đen kín trời, sắc trời hiện ra càng lúc càng tối, mấy người khách liền cáo từ. Khi đếm số người, thấy thiếu Giai Dĩnh, ta giải thích nói cô ấy đột nhiên thấy trong người khó chịu, đang ngủ ở trong phòng của ta, đành phải tạm ở lại đây một đêm, ngày mai ta sẽ đưa cô ấy quay về.

Crypto.com Exchange

Chương (1-143)