← Ch.098 | Ch.100 → |
Huyễn kim, được xưng thần chi kim, là tài liệu không thể thiếu thần minh cần để chế tạo thần khí, ma pháp trang bị bình thường gia trì lên một chút, lập tức tăng lên vài cấp bậc, thuộc về trân bảo có thể ngộ không thể cầu.
"Không hổ là đại lục đệ nhất thương hội, quả nhiên là đại thủ bút nha." Bần đạo tán dương.
"Ha hả, quá khen. Ngài có hài lòng không?" Tắc Á Kỳ Lạp cười nói.
"Hài lòng. Rất hài lòng rồi, ta muốn nó. Ngươi ra giá đi." Bần đạo rất nói dứt khoát.
Bồi bàn bên cạnh trong lòng thầm nhũ: "Thì ra là đụng tới tên ngu ngốc, trước sau không hỏi giá cả? Đây không phải là muốn bị chém sao? "
"Ha hả." Tắc Á Kỳ Lạp cười nói: "Thống khoái. Liền 500 vạn đi."
Bồi bàn khẽ run rẩy, quá sợ hãi, trong lòng thầm nhũ: "Quản sự cũng ngu luôn? Mặc dù là mua bốn trăm vạn, nhưng vật này ít nhất cũng đáng 1000 vạn."
"A. Đây cũng quá ít đi." Bần đạo kinh ngạc nói: "Ngài vẫn khách khí với ta?"
"Ha hả. Ngài lần đầu tiên quang lâm, chúng ta cho chút ưu đãi cũng là phải mà. Ngài ngàn vạn lần không thể từ chối đó." Tắc Á Kỳ Lạp là lão Hồ Ly hiện lên nụ cười mê hoặc, làm cho bần đạo rất không thoải mái.
"Được rồi." Bần đạo thống khoái cùng hắn giao dịch chuyến này, sau đó nói: "Một mình ngươi nguyện ý lỗ lả, cũng đừng trách ta ác tâm nha."
"Làm sao thế." Tắc Á Kỳ Lạp nói tiếp: "Ngài còn muốn chút gì không?"
Bồi bàn nghe đến sắp hôn mê rồi, mới vừa thua lỗ 500 vạn, còn chưa đủ sao? Làm sao còn hỏi người ta thêm?
"Ờ. Cho muội muội của ta một đồ trang sức đeo tay tốt chút." Bần đạo nói nhỏ: "Nàng là Quang Minh Hệ."
Tiên Nhã nghe được ta muốn mua đồ cho nàng, gấp gáp kéo tay áo của ta. Ta nắm tay nhỏ bé của nàng nói: "Đừng náo động, nếu không ta sẽ mất hứng?"
Tiên Nhã lúc này mới an tĩnh, mặc dù nàng vẫn không nói chuyện, thế nhưng từ trong đôi mắt nàng hiện lên ánh hồng, bần đạo thấy được vẻ cảm động.
"À. Nàng muốn tham gia Thánh nữ tuyển chọn sao?" Tắc Á Kỳ Lạp hỏi.
"Không tham gia. Ta chỉ muốn cho nàng món đồ làm kỷ niệm mà thôi, không thể gọi nàng đến không Thánh Đô một lần chứ nhỉ?"
"Đúng, mang một ít vật kỷ niệm trở về mới đúng." Tắc Á Kỳ Lạp cười nói: "Tốt. Đem đồ trong hòm số 1465 lấy tới."
Bồi bàn không đậy, chẳng qua dáng vẻ gấp gáp, nháy mắt với Tắc Á Kỳ Lạp. Ý bảo hắn thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.
"Vị thủ hạ này của ngài lỗ tai không tốt sao?" Bần đạo bất mãn, kháng nghị với Tắc Á Kỳ Lạp.
"Buồn cười." Tắc Á Kỳ Lạp lúng túng nói một tiếng, ngay sau đó hung hăng trợn mắt bồi bàn một cái.
Bồi bàn bị ánh mắt Tắc Á Kỳ Lạp tràn ngập sát khí làm cho sợ hãi, vội vàng chạy trốn. Qua một hồi mới trở về, tay cầm một hộp gỗ tinh mỹ.
Tắc Á Kỳ Lạp theo thường lệ mở cái hộp ra, nói với ta: "Mời."
Cái hộp mở ra, một đạo bạch quang nhu hòa liền xông ra, bên trong nằm một cái dây chuyền tinh xảo cực kỳ xinh đẹp. Dây chuyền toàn thân là do Mật Ngân chế thành, bất luận hoa văn hay là công nghệ cũng là tác phẩm thượng đẳng, trên dây chuyền còn gắn quanh mấy chục viên Quang Minh Hệ ma tinh thạch to nhỏ, còn chân chính trân quý chính là hai khỏa ma hạch ở giữa, một viên to như hạt đào, một viên khác cũng cỡ trứng chim bồ câu. Ta cảm giác tuyệt đối phải từ cấp tám ma thú xuất ra.
"Chẳng lẽ là Quang Minh Hổ Vương chi luyến?" Bần đạo hỏi.
"Không sai, lãnh chủ các hạ quả nhiên bác học!" Tắc Á Kỳ Lạp cũng kinh ngạc phần học thức của bần đạo.
"Cái gì gọi là Quang Minh Hổ Vương chi luyến?" Tiên Nhã nhận lấy dây chuyền cẩn thận nhìn ngó hỏi.
"Ước chừng 1200 năm trước, một con Quang Minh Hổ Vương ở trong núi sinh con, bị một đám ma thú vây công, Hổ Vương lực chiến không địch lại, dứt khoát phát động tự bạo, cùng kẻ địch xâm phạm đồng quy vu tận. Chỉ cầu bảo vệ vợ con bình an. Hổ mẹ sinh con xong, đem con giao cho quang chi Pháp Thần - Đề Lạp Mỗ, sau đó chạy tới cứu viện Hổ Vương, bản thân vì tình mà chết, do đó lưu lại hai khỏa ma hạch trân quý này. Bởi vì Hổ Vương tự bạo chết cho nên ma hạch nhỏ lại, nhưng phẩm chất không hề giảm. Sau quang chi Pháp Thần - Đề Lạp Mỗ thu lại chế thành dây chuyền, liền gọi Quang Minh Hổ Vương chi luyến! Ý cho cả hai bọn chúng vĩnh viễn không chia lìa." Bần đạo đem đoạn chuyện xưa thê thảm này chậm rãi kể lại.
"Bọn chúng thật đáng thương mà!" Tiên Nhã đa sầu đa cảm cơ hồ muốn chảy nước mắt.
"Cho nên, ngươi nhất định phải bảo vệ tốt dây chuyền này. Đây cũng là thứ duy nhất bọn chúng lưu lại!" Bần đạo nói.
"Vâng! Ta nhất định bảo tồn nó hoàn hảo!" Tiên Nhã kiên định gật đầu nói.
Khi bần đạo tính hỏi giá cả, phía ngoài đột nhiên truyền đến một trận thanh âm đùa giỡn. Bần đạo không khỏi kỳ quái, chẳng lẽ còn có người dám ở chỗ này giương oai? Phải biết rằng, nơi này chính là sản nghiệp của Giáo Hội nha? Ta liền nói giỡn hỏi Tắc Á Kỳ Lạp: "Hình như có người tới nơi này thu phí bảo hộ hả?"
"Đúng là như thế!" Tắc Á Kỳ Lạp bất đắc dĩ trả lời khiến cho ta tò mò lẫn kinh ngạc.
Lúc này người đã xông tới nơi rồi, đầu lĩnh chính là hai thanh niên 17-18 tuổi, phía sau bọn họ là mười mấy quý tộc đồng tuổi, đi theo đám bọn chúng là đám thủ vệ nơi này. Thủ vệ đầu lĩnh vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Tắc Á Kỳ Lạp.
"Nơi này không có chuyện của các ngươi rồi, đi xuống trước đi!" Tắc Á Kỳ Lạp đuổi đám thủ vệ đi.
Thủ vệ cửa như được đại xá, rối rít chạy nhanh.
"Tắc Á Kỳ Lạp. Ngươi cũng không có suy nghĩ nhỉ? Rõ ràng có đồ tốt như vậy, tại sao không để cho muội muội của ta?" một tên đầu lĩnh âm dương quái khí nói.
"Chẳng lẽ xem thường Văn gia chúng ta?" Người sau cũng hát đệm theo.
"Không dám!" Tắc Á Kỳ Lạp biết chuyện không tốt rồi, dứt khoát không lùi bước nữa, cường ngạnh nói: "Vị các hạ này có ước định trước, cho nên mới để cho hắn!"
"Hmm? Nhưng chúng ta rõ ràng nhìn thấy hắn lần đầu tiên, ngươi không ngờ rằng hắn tới mà!" Một tên mới vừa rồi đứng ở lầu năm canh gác nói.
"Cái này hả?" Tắc Á Kỳ Lạp thấy hắn, cũng biết hư chuyện, chỉ là hắn vẫn cương ngạnh nói: "Ta không cần giải thích cho ngươi!"
"Ngươi..." Tiểu tử kia còn muốn nói điều gì, nhưng bị kéo lại.
"Tắc Á Kỳ Lạp. Ta khuyên ngươi vẫn nên đem đồ để cho cho chúng ta thì tốt hơn!" Đầu lĩnh kéo thủ hạ ra sau, nói với Tắc Á Kỳ Lạp khuyên nhủ hắn: "Chúng ta không muốn cùng ngài náo động, lần này quan hệ đến thành bại muội muội ta trở thành Thánh nữ, cho nên chúng ta có chút mạo muội, vì thế để cho ngài chịu chút thua thiệt, chúng ta có thể nói xin lỗi. Nhưng món đồ nhất định phải cho ta!"
"Này..." Tắc Á Kỳ Lạp thật có chút khó khăn, lại nhìn bần đạo một chút, ý là bảo ta tỏ thái độ.
Đồ tốt như vậy làm sao có thể để cho cho người khác chứ? Rồi hãy nói, ta cũng chính miệng đưa cho Tiên Nhã rồi, chẳng lẽ kêu ta lỡ lời lấy lại. Bần đạo không có để ý đến hắn, ý để hắn tự xử đi.
Tắc Á Kỳ Lạp thấy ta không đáp lời, cũng biết chuyện không thể rồi, chỉ đành bất đắc dĩ nói với bọn kia: "Thật xin lỗi, Khắc Lâm thiếu gia, Bố Lại Đặc thiếu gia, hàng đã qua tay, ta cũng không có quyền can thiệp vào!"
"Mẹ kiếp, lão Hồ Ly! Lão khốn kiếp!" Bần đạo liếc Tắc Á Kỳ Lạp mắng to một trận, người này rõ ràng là muốn chuyển phiền toái cho ta.
Quả nhiên, cái tên gọi là Khắc Lâm nói với ta: "Tiểu tử, một mình ngươi biết điều một chút, đem đồ vật giao cho ta đi!"
Trời đất ơi! Bần đạo tung hoành tứ hải, hoành hành bát hoang, lúc nào bị miệt thị như thế chứ?! Nói rõ hắn đang muốn cướp đồ của lão tử mà. Khốn kiếp, ta đường đường một trong ba hại ở Thần giới, không đoạt đồ người khác cũng không tệ rồi, hắn thế nhưng cướp trên đầu của ta cướp tới. Ta có tu dưỡng khá hơn nữa cũng nhịn không được mà!
"Các ngươi là người từ nhà xí nào chạy đến đây đại tiện? Thối tha ô nhiễm hoàn cảnh quá đi! Thật không biết liêm sỉ." Bần đạo nổi giận mắng.
"Ngươi... Muốn chết!" Bọn họ khi nào bị nhục nhã như thế qua, biết nói chuyện là mắng không lại, lập tức muốn động thủ.
Bần đạo dù nói thế nào cũng là thân phận một đại tông sư, nào đem mấy mao đầu tiểu tử này cho vào trong mắt, cũng đúng lúc muốn kiểm nghiệm một chút thành tích những năm này khổ luyện đây. Lập tức lấy thế muốn đánh.
Tắc Á Kỳ Lạp gấp gáp rồi, vội vàng cản ở chính giữa, còn kêu người trợ giúp. Thật vất vả không cho chúng ta đụng nhau, nhưng chính bản thân hắn lại bị đánh vài đòn. Thế nhưng, hắn dù chết cũng không dám để chúng ta đánh nhau, hậu đài hai bên, bên nào cũng cứng rắn vững chắc, dù là ai hắn cũng đắc tội không được.
Tắc Á Kỳ Lạp hiện tại đang vạn phần hối hận. Thật sự không nghĩ tới chuyện lại diễn biến thành như vậy. Sự tích của ta hắn sớm nghe qua, cũng biết ta không dễ chọc, cho nên mới đem bao quần áo vứt cho ta. Nhưng không ngờ vừa ném ra, hắn vốn cho là hai người này, nói như thế nào cũng là quý tộc cấp bậc cao nhất, xử sự có làm cũng nên có hạn độ, nhưng không ngờ nổi mọi người hôm nay khí trời không thuận, cho nên thuận tiện muốn tìm ta bắt nạt, lời vừa không thuận liền đả thương người. Một hơi chọc ta nổi giận lên. -
"Mấy vị. Có lời gì từ từ nói, ngàn vạn lần đừng động thủ." Dưới sự giúp đỡ của hộ vệ, Tắc Á Kỳ Lạp tạm thời kéo được hai phe ra, mới đau khổ khuyên nhủ.
"Ít nói nhảm. Hôm nay ta nhất định phải đánh hắn chết." Hai tên huynh đệ ngu ngốc còn đang kêu rống lên nữa chứ.
"Cũng không nhìn một chút đức hạnh bản lãnh của ngươi đi!" Nếu đánh không được, bần đạo mừng rỡ ở phía sau mở miệng mắng: "Liền nhìn hìng dạng ngươi kia, không thể so với heo anh tuấn hơn bao nhiêu. Còn không biết xấu hổ giả trâu giả bò gì ở đây?"
"Ngươi... Có ngon đi ra ngoài." Bọn họ cả giận nói.
"Ngươi có ngon kêu bọn hắn tránh ra, ta liền ra giáo huấn ngươi!" Bần đạo mắng.
"Tắc Á Kỳ Lạp ngươi chẳng lẽ thật muốn cùng chúng ta đối nghịch sao?" Bọn họ thế mới biết tìm Tắc Á Kỳ Lạp.
"Hai vị thiếu gia. Hắn là cháu chính dòng của muội muội Giáo Hoàng, Lệ Na - Uy Tư Đặc. Ngài xác định muốn giết hắn sao?" Tắc Á Kỳ Lạp đành phải nói ra thân phận của ta.
Trầm mặc... Tất cả mọi người không có động tác gì thêm nữa, dường như mấy chữ Lệ Na - Uy Tư Đặc là một ma chú định thân. Hồi lâu, tên kia mới run rẩy hỏi: "Có thật không?"
← Ch. 098 | Ch. 100 → |