← Ch.115 | Ch.117 → |
Nói nhảm ta cũng lười nhiều lời, gia hỏa kia sau khi thấy ta, vốn đang tính toán trước tiên uy hiếp đe dọa, nhưng mà lão tử căn bản không thèm nghe hắn đang phóng cái rắm gì. Hiện tại trong đầu ta đang suy tính thu thập tên kia như thế nào, căn bản không có thời gian cùng tên kia dài dòng a! Sau khi hơi làm yên lòng Tiên Nhã thì tiếp theo, dưới ánh mắt kinh ngạc mồm hốc mắt há, bần đạo liền cho tên gia hỏa kia biết thế nào là 'liên hoàn thiểm điện'. Ta có nhiều thứ có thể làm cho hắn hoàn toàn biến mất trên đời này, tính luôn cả linh hồn bên trong. Nhưng mà như vậy cảm giác một chút thỏa mãn cũng không có, ta luôn luôn 'khoan dung' như thế nào lại không biết xấu hổ ép người ta đi chết chứ! Lão tử muốn khiến hắn sống không bằng chết.
Uy lực của 'liên hoàn thiểm diện' rất lớn, tuy nhiên nó đụng phải sự phòng ngự kịch liệt. Tên ngu ngốc kia không ngờ là chiến sĩ hoàng kim cấp cao, là một cao thủ chính cống, khi mà mắt ta lộ ra hung quang hắn đã có chuẩn bị, chờ khi ta ném ra quyển trục xuất thủ, hắn cũng đã chuẩn bị xong. Nhưng mà hắn vạn lần không ngờ lại có một tên phá gia chi tử như thế, cầm cuốn trục trị giá mười vạn kim tệ ném đi như ném phế phẩm. Hắn còn chỉ cho là quyển trục nhiều nhất cũng chỉ là ba cấp. Lần này là bị thua nặng rồi.
Dưới tình huống không kịp đề phòng, đấu khí không có hoàn toàn phát ra, hắn bị nổ cho lễ phục toàn thân rách nát, trên người không ngừng bốc ra mùi thịt nướng. 'Liên hoàn thiểm điện' tự nhiên không có mạnh đến như vậy, nhưng là do hắn hứng hết nên mới gây ra thương tổn lớn đến thế, tuy nhiên vẫn còn chút ma lực tuyệt đối khiến cho tiểu cô nương kia chịu không nổi. Theo một tiếng hét thảm thiết như vang lên, nàng cả người bốc khói ngã xuống, sau đó một trận tanh tưởi truyền đến, hài tử đáng thương sợ đến mức đại tiểu tiện không khống chế được nữa.
"Tên hỗn nàng nhà ngươi, ngươi có biết nàng là ai không? Ta muốn giết ngươi!" Trung niên nam tử tức giận mắng xông lên về phía ta.
"Quản ngươi mang thân phận *** chó gì, ta cứ thích đánh đấy!" Bần đạo phản pháo lại.
Hắn nghe vậy giận quá, tức thí đấu khí màu trắng từ trên người phun mạnh ra, đem hắn bao bọc ở trong. Nắm tay vung mạnh đánh về phía ta.
"Thánh khiết, nữ thần nhân từ, thỉnh bảo hộ tín đồ trung thực của người không bị thương tổn, thần chi che chở (sự che chở của thần)!" Tiên Nhã từ lúc đầu đã chuẩn bị pháp thuật, chú ngữ pháp thuật nàng đang đọc là cửu cấp pháp thuật, tức thì một đạo kết giới trong suốt như có như không che chở trước mặt chúng ta.
"A! Trời ạ, cửu cấp pháp thuật, nàng là ai vậy?" Người vây xem xung quanh đều bị thực lực siêu cường của Tiên Nhã mà sợ đến ngây người.
Ngay cả trung niên nam tử cũng khiếp sợ không thôi, tuổi như vậy mà đã có tu vi như thế, cô gái này sau này e là tiền đồ vô lượng, trêu chọc phải một đich nhân cường đại như thế ai cũng đều không muốn a! Nói tiếp là nhìn hai người bọn họ, một người xuất thủ là một quyển trục giá đến mười vạn kim tệ mà mặt không đổi sắc, người khác là một người tuổi còn nhỏ mà thực lực lại cường đại, có thể khẳng định hai người này bối cảnh tuyệt đối phi phàm. Hắn lúc này bắt đầu hối hận sự lỗ mãng của mình, nhưng mà tên đã bắn cũng không thể quay đầu lại được, cháu gái của mình nằm đó sinh tử không biết, mình bây giờ còn có thể lùi bước sao? Nghĩ vậy, hắn vứt đi hết thảy tạp niệm, toàn lực đem nắm tay đánh tới đạo kết giới.
Kết giới do cửu cấp pháp thuật hình thành cũng không thể chỉ bằng nắm tay của hắn mà có thể dễ dàng đánh vỡ, nhất là ma lực của Tiên Nhã là bởi vì 'long linh thảo' mà cường hãn dị thường, sau khi ngạnh kháng một quyền của hắn, kết giới bất quả chỉ là nổi lên vài tầng gợn sóng mà thôi. Kết quả này làm cho trung niên nam tử cảm thấy không thể nào tưởng tượng nổi. Dưới tình huống bình thường, cho dù một quyền này không phá được, cũng phải là kịch liệt rung chuyển mới đúng, như vậy hắn là có thể nhân cơ hội dùng trọng quyền liên hoàn đánh vỡ kết giới. Nhưng trước tình hình như vậy, e rằng muốn đánh vỡ nó tuyệt đối không thể chỉ trong ba bốn quyền là có thể. Ai có thể lại dám đối mặt với đối thủ là ma đạo sĩ mà trì hoãn thời gian nhiều như vậy đây?
Ngay khi hắn còn đang do dự là đánh tiếp hay nhanh chóng lui về thì thế công hợp tác giữa chúng ta liền chính thức bắt đầu. Bởi vì có nhiều năm ở tại Tinh Linh chi sâm bắt ma thú cho nên phối hợp giữa ta và Tiên Nhã là tương đối hoàn mỹ. Căn bản không cần trao đổi ngôn ngữ, thậm chí ánh mắt cũng không cần truyền đạt, chúng ta toàn bộ đều là dựa vào hiểu biết lẫn nhau mà hợp tác phi thường ăn ý.
"Quang phược thuật!" Thế công theo lẽ thường là do Tiên Nhã phát động. Pháp thuật này là nàng thường dùng nhất, cho nên không chỉ có tốc độ nhanh, uy lực mạnh mẽ, mấu chốt nhất chính là thời cơ chính xác.
Mặc dù đối với chiến sĩ hoàng kim cấp cao mà nói, pháp thuật này tối đa cũng chỉ ảnh hướng hắn di động trong ba giây đồng hồ, nhưng mà với ta vậy là đủ rồi.
Bần đạo đầu tiên vọt đến trước mặt hắn, nhảy lên. Không có biện pháp, ai kêu hỗn đản này cao hơn hai thước cơ chứ, ta duỗi tay hết cỡ cũng không đến được bờ vai hắn, đành phải nhảy lên, sau đó xuất liên tục ba quyền, phân biệt đánh vào hai mắt và trên sống mũi của hắn. Sau khi hạ xuống, lợi dụng phản lực dưới đất, hung hắng đá một cước vào dưới háng hắn. Bằng vào ta mấy năm nay khổ tu thái cấp thần công, một cước này cơ hồ là toàn lực, đem thân thể hắn đá bay ra cả thước, nặng nề ngã trên mặt đất.
Đáng tiếc đấu khí của hắn sớm bảo hộ hết toàn thân, cho nên thực tế thương tổn cũng không nặng như bề ngoài nhìn thấy. Bất quá hình tượng của hắn xem như toàn bộ bị hủy, hai vành mắt đen làm cho hắn giống như gấu mèo, lại bởi vì cãi mũi bị đánh cho tóe máu, cho nên đang không ngừng chảy nước mắt, y như là bị ta đánh cho khóc vậy. Buồn cười nhất chính là hắn căn bản bất chấp hết thảy mà chật vật đứng lên, thế nhưng chỉ biết bưng tiểu đệ đệ bảo bối của mình mà vừa nhảy tưng tưng vừa khóc thét.
"A! A! A! Chết tiệt! Ta muốn giết ngươi!" Hắn dưới cơn giận công tâm đã làm ra một quyết định mà cả đời hối hận. Hắn từ trong lồng ngực móc ra một cái còi ma pháp cổ xưa, đưa lên miệng ra sức thổi ra âm thanh vô cùng thê lương.
"Sự giúp đỡ của Quang Minh thần!" Bần đạo biết hắn là một nhân vật địa vị không thấp, không ngờ quả đúng là gia hỏa này có địa vị lớn. Cái còi tên là 'sự giúp đỡ của Quang Minh thần' này là một loại vật phẩm ma pháp tương tự như tín hiệu cầu cứu. Có thể truyền xa đến vài dặm. Người mang còi chỉ khi nào gặp được chuyện tình cực kỳ khẩn cấp mới thổi lên, toàn bộ tín đồ của Quang Minh thần đều phải vô điều kiện toàn lực đi cứu viện người thổi còi. Thực tế tác dụng của nó không lớn, nhưng mà bởi vì thứ này đại biểu cho thân phận không phải là nhỏ, cho nên người ta đặc biệt coi trọng. Theo ta biết, cả giáo hội cũng chỉ có chưa đến mười cái còi như vậy. Bần đạo thầm nói 'mặt mũi của ta cũng thật là lớn quá đi chứ, tình huống khẩn cấp mấy trăm năm qua là từ ta gây ra. Bất quá, đã sớm hạ quyết tâm đại náo một phen, đối với việc này chỉ có cao hứng mà không có chút ý tứ e ngại nào cả!'
Thanh âm thê lương bất quá chỉ duy trì không đến mười giây nhưng thủ vệ của Giáo Hoàng cung đã tới một đống, chừng mấy chục người.
" Phó quân đoàn trưởng! Ngài đây là? " Người dẫn đội hỏi trung niên nhân ia.
" Tiểu tử này không ngờ dám ở chỗ này trước mọi người tập kích ta, giết hắn cho ta!" Khuôn mặt của hắn dữ tợn rất giống ma quỷ.
"Nhưng mà, hắn!" Đội trường có chút do dự, mọi người ở đây không phú cũng quý, thoạt nhìn lại cũng không có nghiêm trọng như hắn nói, có thể không giết người, hắn cũng không muốn tìm phiền toái. -
"Ít nói nhảm! Xảy ra chuyện ta chịu trách nhiệm, ngươi không thấy Lệ Đê Ô còn nằm trên mặt đất sao?" Hắn cả giận nói.
"Cái gì?" Hắn lúc này mới nhìn thấy cô gái trên mặt đất, không còn dám do dự nữa, hắn thuộc quân đoàn thủ hộ, nữ nhi của quân đoàn trưởng nếu như chết trước mặt mình mà mình còn do dự, e là sau này nhất định phải chết, "Chết tiệt, mau đi cứu người, những người khác lên cho ta, giết bọn chúng!"
"Hắc hắc! Ta đang chờ các ngươi đây!" Lời nói bần đạo tràn đầy sát khí làm cho bọn hắn không khỏi rét run.
"Phi hành thuật!" Sau khi bần đạo gia trì lên mình, lập tức cùng Nhã Phi hướng không trung bay lên, khi cách mặt đất ước chừng 20 thước thì bắt đầu phản kích.
Người bên dưới tuy rằng ào ạt đem binh khí phóng lên, nhưng đều bị kết giới đỡ lại. Người vây xem thì đã bị thủ vệ từ lúc tiến vào sơ tán đi hết, cho nên mấy chục kiện binh khí cũng không có ngộ thương người nào.
"Nha! Hắc!" Trung niên nam tử hiện tại đã có chút chịu không được, nhìn thấy người khác đối với chúng ta không có chút uy hiếp nào liền tiện tay đoạt lấy hai cây đại kiếm, mới vừa nhảy lên thì đấu khí đã bắt đầu khởi động như thủy triều, hung tợn bổ về phía chúng ta.
Kết giới của Tiên Nhã đã liên tiếp ngăn cản không ít công kích, hiện tại đối với công kích mạnh như vậy căn bản chống không được, theo kết giới vỡ tan, Tiên Nhã cũng bị ma lực cắn lại khiến cho nội thương. Một dòng máu tươi theo khóe miệng chảy xuống. Ta biết nàng hiện tại rất đau đớn, nhưng vì sợ ta lo lắng cho nên cố nén không phát ra tiếng.
Bởi vì vừa rồi ta đang khống chế phi hành thuật bay lên, cho nên vô lực phản kích, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiên Nhã bị thương. Nhìn thấy mà tim đau như cắt, ngoảng lại thấy tên hỗn đản đó đang cười lạnh chậm rãi hạ xuống mặt đất, nhưng bần đạo há cho hắn dễ dàng thoải mái đi như thế sao
Tiện tay ta ném ra ba quyển trục tới. Nhìn thấy đại lễ ta đưa tới, hắn lập tức bị hù gần chết, giáo huấn vừa rồi đã khắc sâu trong lòng hắn. Hắn ở trên không trung vô lực trốn tránh, đành phải toàn lực thúc giục đấu khí cả người chuẩn bị ngạnh kháng, tốc độ nhanh nhất chính là thất cấp pháp thuật 'lôi kích thuật', một tia chớp to bằng cái chén ăn cơm hung hăng đập vào trên đầu hắn, cứ cho là đấu khí của hắn hoàn toàn đỡ một kích này, nhưng mà hiệu quả tê dại vẫn là không thể tránh khỏi mà sinh ra. hơn nữa bởi vì nguyên nhân trên không trung không thể né tránh và phải toàn lực ngạnh kháng cho nên tiêu hao đấu khí trên người hắn đến một phần ba.
Theo sau, hắn lại không thể không đối mặt với thử thách của 'bạo viêm thuật', đó là một thất cấp pháp thuật hỏa hệ, một quả cầu lửa ta bằng cái thau nhẹ va chạm một chút liền nổ mạnh. Nếu là bình thường, hắn căn bản không sợ cái pháp thuật bỏ đi này, không nói chỉ bằng tốc độ của hắn, loại pháp thuật căn bản chạm không đến, cho dù không tránh né thì cũng có thể dụng một đồ vật nào đó rồi kích nổ không đúng thời điểm như thế sẽ làm cho pháp thuật mất đi tác dụng. Tuy nhiên hiện tại lại không thể được như thế, hắn còn trong trạng thái tê liệt, cử động ngón tay còn phải cố sức.
Phanh! Một tiếng vang thật lớn, tên hỗn trưởng này bị nổ đến thê thảm, lực lượng cực đại đập vào thân thể với tốc độ cực nhanh đè hắn áp xuống mặt đất, nhưng mà sự tình vẫn chưa hết, pháp thuật thứ ba đến bây giờ mới bắt đầu. Thổ Hệ thất cấp pháp thuật 'đột thạch thứ' bởi vì thời gian chuẩn bị tương đối dài, ma pháp dao động lớn, tính bí mật không cao nên cũng không người nào thường dùng. Nhưng mà dưới tình huống hiện tại như vậy quả thật là rất thích hợp.
Từ trong cái đáy bán kính chừng một thước, thạch thứ dài hơn ba thước phóng lên cao đâm vào sau lưng tên hỗn đản kia. Pháp thuật hỏa hệ thương tổn tương đối mạnh, cho nên 'bạo viêm thuật' vừa rồi đã tiêu hao của hắn ít nhất một nửa đấu khí, hơn nữa cộng thêm một phần ba của 'lôi kích thuật, đấu khí hiện tại của hắn đã ít đến muốn thương cảm, tuyệt đối không có khả năng ngăn cản công kích này. Mắt thấy hắn sắp bị xuyên thành hồ lô đường thì chợt dị biến nổi lên.
*****
Ngay khi tên hỗn đản kia sắp bị thạch thứ xuyên qua thì trên người của hắn bạch quang liên tiếp hiện lên mấy chục cái, tức thì hình thành nên mười mấy cái 'quang minh hộ thuẫn', tuy một cái không thể cứu hắn, nhưng mà với hơn chục cái thì kết quả cũng không còn giống nữa, số lượng thay đổi dẫn đến kết quả thay đổi, hắn chỉ là giống như cái bao cát bị thạch thứ hung hăng đập vào, sau đó bắn rơi xuống mặt đất, tuy rằng trông rất thê thảm như mà bởi vì do hộ thuẫn không bị phá cho nên mới giữ lại được một cái mạng chó. Sau khi được cứu trở về, trải qua sự trị liệu của một vài quang minh pháp thuật, hắn lập tức lại khôi phục tinh thần, tuy rằng đấu khí tiêu hao nhất thời không thể bổ sung, nhưng mà chỉ huy chiến đấu vẫn có thể đảm nhiệm được.
Bần đạo phẫn nộ nhìn qua phía bên cạnh, phát hiện người phá hư chuyện tốt của ta chính là viện binh của bọn chúng, hơn chục quang minh mục sư, cấp bậc của bọn họ hầu hết không cao lắm, nằm trong khoảng trung cấp pháp sư, gia hỏa đầu lĩnh đại khái là một tên ma đạo sĩ.
Lúc này bọn hắn cũng là không ngừng lau mồ hôi lạnh, nếu như vừa rồi tên phó quân đoàn trưởng kia mà chết trước mặt bọn hắn thì ai cũng sẽ đều bị xử phạt. Mà người lĩnh đội càng giật mình hơn chính là ba kích liên tục từ ba quyển trục của ta, không biết như thế nào mà ba cái pháp thuật này phối hợp lại có thể đạt được uy lực lớn như thế. Đạt tới hiệu quả như thế, không ngờ có thể miễu sát một vị chiến sĩ hoàng kim cấp cao, thật sự là bất khả tư nghị. Bất quá, mặc dù như thế, hắn vẫn là dưới sự chỉ huy của tên trung nên ngu ngốc, bắt đầu chỉ đạo thủ hạ tung ra các loại pháp thuật tiến hành công kích chúng ta.
Đối mặt trước công kích pháp thuật phô thiên cái địa đang tiến đến, Tiên Nhã lại mạnh mẽ thi triển một cái phòng hộ pháp thuật. Nhìn thấy trận thế không giết không thôi của bọn chúng bần đạo đã sớm tức giận nay lại càng sôi máu. Chính thức dập tắt đi một tia lý trí cùng nhân từ cuối cùng trong lòng, toàn tâm toàn ý nhập vào trạng thái vô tình giết chóc với địch nhân.
Có câu 'bắn người trước hết phải bắn ngựa, bắt giặt trước hết phải bắt vua', mục tiêu hàng đầu mà ta nhắm vào chính là tên trung niên nam tử kia. Dựa vào sự linh hoạt, ta mau chóng né được gần hết công kích, đồng thời ngạnh kháng với một số, cuối cùng ta cũng thành công tiếp cận bọn chúng, quyển trục trong tay cũng lập tức phóng ra, cảnh tượng phải nói như trời mưa giáng xuống.
Người lĩnh đội đối với biểu hiện lúc nãy của ta đã vô cùng cố kỵ, cho nên lập tức đình chỉ tiến công, mệnh lệnh cho mọi người toàn lực phòng thủ. Lập tức, một cái quang minh hộ bích dưới sự hợp lực của bọn chúng hình thành. Cho dù như vậy, hắn cũng không có nắm chắc có thể ngăn lại thế công điên cuồng từ những quyển trục của ta, cho nên lại lệnh mọi người khởi động trang bị phòng hộ trên người đề phòng tình huống xấu nhất xảy ra. Không thể không nói, hành động sáng suốt của hắn cuối cùng đã cứu lại tính mạng rất nhiều con người.
Một ma đạo sư mới có thể thuận lợi phát ra thất cấp pháp thuật, nhưng mà cũng không thể phát ra một lúc nhiều như vậy được, cùng lắm là hơn hai cái một chút, hơn nữa giữa khoảng phát ra hai cái pháp thuật thì cũng phải có một thời gian delay một hai giây. Cho nên, có thể nói, thế công điên cuồng của bần đạo lúc này ít nhất tương đương với lực công kích của hai ma đạo sư. Bởi vì ta có thể đồng thời hai tay ném ra hai quyển trục, hơn nữa có thể trong mỗi giây ném một lần, nói cách khác là ta có thể trong một giây phóng ra hai cái thất cấp pháp thuật nhưng với điều kiện là trong tay ta còn quyển trục.
Năm giây! Kết giới do mấy chục người hợp lực tạo thành dưới thế công điên cuồng của bần đạo vẻn vẹn duy trì được năm giây thì vỡ tan, mấy pháp thuật theo sau thì hoàn toàn do các mục sư lãnh đủ, ngắn ngủn mấy thời thần, một đội mục sư mới rồi còn khỏe mạnh như vâm cư nhiên đã tử thương nghiêm trọng. Mà tên lĩnh đội kia trước khi ngã xuống đất hôn mê thì phát hiện ra thượng cấp của hắn kéo ra hai người làm tấm chắn cho mình chạy ra khỏi phạm vi ma pháp bạo pháp. Đương nhiên sau khi hắn lao ra thì hai người kia cũng đã trở thành hai cỗ thi thể.
Kháo! Gặp nhiều hạng vô sĩ rồi nhưng vô sĩ đến như vậy cũng thật là hiếm thấy. Lấy bộ hạ cứu viện mình làm tấm chắn, dụng tính mạng con người để đổi lấy cơ hội chạy trốn cho mình, tên khốn bỉ ổi như vậy mà cũng xứng làm phó quân đoàn trưởng sao?
Kiên quyết không thể buông tha tên tiểu nhân này, Bần đạo phẫn hận thầm hạ quyết tâm, đuổi theo hắn, ta muốn dùng từng đạo pháp thuật mang tính hủy diệt, đối với hắn tiến hành 'giáo dục tố chất đạo đức của giai cấp vô sản'.
Hiện tại phó quân đoàn trưởng đại nhân hoàn toàn mất đi sự vênh váo vừa rồi, mà là giống như chó nhà có tang, bị ta đuổi bắt đến chạy tán loạn kháp nơi. Không dám ngừng lại dù chỉ một giây, hắn cố gắng chui vào trong đám người, 'lang hoan thiểm điện' của ta đem người của hắn tận diệt, do đó khi hắn chạy đến đâu thì hộ vệ nơi đó liền nhanh chóng tránh đi, sợ bị hắn liên lụy. Vì vậy, ở nơi này tụ tập đến mấy ngàn người nhưng mà hắn vẫn là rất cô độc. Tiểu tử này vừa chạy vừa nghĩ 'ta lần này rốt cuộc là trêu chọc vào ai? Như thế nào lại có tiền như vậy?'
Bần đạo mấy năm nay trong lãnh địa sưu tập một số lớn ma pháp tài liệu, tuy rằng da của thất cấp ma thú mới có thể chế tạo quyển trục thất cấp, nhưng cũng không hề hấn gì với số tiền của ta. Trước sau tổng cộng ta chế tạo hơn 500 quyển trục thất cấp, Vốn ma lực của ta không đủ, nhưng mà ta có Uy Na, nàng cung cấp ma lực dồi dào, còn ta thì dụng tinh thần lực biến thái khống chế thao tác, cho nên tỉ lệ thành công của chúng ta phi thường gần 100%. Trái ngược với bà ngoại ta, tỉ lệ thành công còn chưa đến 10%. Đương nhiên cũng là di tinh thần lực của ta quá mức cường đại, cho nên phí tổn ta bỏ ra ít đến thương cảm.
Hiện giờ cái tên chuột nhắt bị ta truy đuổi đã cùng đường, hắn trốn ở phía sau đại thụ, đại thụ là chất dẫn điện nên, ta dùng tia chớp bắn vào thân cây hắn đang trốn, nếu như hắn trốn ở sau cột đá, ta sẽ dùng 'bạo viêm thuật' cho nổ, chỉ cần là những tảng đá nhỏ văng miểng đủ cho hắn chịu không nổi rồi. Rốt cục, hắn nhịn không được trốn vào trong phòng. Ha ha! Chính hợp ý ta, ta từng đặc biệt chế tạo một số quyển rục ' vẫn thạch thuật', tính toán sau này có cơ hội đem đi phá tường thành, hiện tại vừa lúc đem Giáo Hoàng cung làm thí nghiệm.
'Vẫn thạch thuật' một khi phát động, cũng không phải là rơi rụng mấy tảng đá là xong mà là đến mấy trăm khối, một cự thạch vuông vắn mang hỏa diễm từ trên cao hạ xuống, bao phủ một phạm vi đến vài trăm thước, đây chính là thổ hệ ma pháp cửu cấp, ta vẫn phải dựa vào ma lực của Cái Thứ mới làm được, tài liệu dùng là long bì, mỗi cái quyển trục phải tốn của ta đến vài ngày, cho nên tổng cộng làm ra chỉ mười hai cái. Thật sự là tiền nào đồ nấy a, hiệu quả thật không tồi, cái tiểu thần điện hắn trốn bên trong chỉ sau hơn mười giây liền hóa thành một đống hoang tàn, ngay cả mấy kiến trúc kế bên cũng xui xẻo chung số phận.
Dưới sự phối hợp của 'đồng chí' phó quân đoàn trưởng, chúng ta qua ba phút hợp tác rốt cục đạt được một thành tích 'đáng mừng'. Giáo Hoàng cung chia thành hai phần, hậu cung nhỏ hơn là địa phương để Giáo Hoàng sinh hoạt thường ngày, chúng ta không dám quấy rầy cho nên cũng tránh được một kiếp. Nhưng mà nửa bộ phận trước lấy tam đại điện là tam đại kiến trúc làm chính thể, có thể nói là bị hủy hoại trong chốc lát. Ta một hơi tổng cộng ném hơn trăm quyển trục thất cấp, bất quá, lực phá hoại của nó cũng không có lợi hại như năm quyển trục cửu cấp.
Kỳ thật phải nói tiếp, phá hư cung điện nhà người ta như vậy là 'cố ý'. Bần đạo từ khi tu luyện thành công, bắt đầu xuống núi lịch lãm, cũng có cùng người của giáo đình giao tiếp, lúc ấy chính là bọn thiên sứ, đối với phẩm hạnh tồi tệ của bọn chúng cảm thấy vô cùng chán ghét. Bọn hắn luôn luôn bá đạo, đối với dị giáo đồ bình thường đều sẽ phi thường tàn nhẫn mà diệt sạch, cho nên cũng xảy ra không ít xung đột. Sau đó chuyện tình của ta cùng Athéna chính là do bọn chúng phá đám, càng về sau, đám người mà vây công chúng ta, bọn hắn chiếm đại đa số. Ta hận bọn hắn đến tận tâm gan. Lần này Tiên Nhã chịu nhục lại khơi lên hận cũ của ta, cho nên nợ mới hận cũ lần này cùng tính một lượt.
Phát tiết qua đi tâm tình khoan khoái hơn. Đứng ở trên một cây cột, phóng nhãn nhìn lại, bên trong đống đổ nát, bần đạo kinh ngạc phát hiện tên phó quân đoàn trưởng kia còn chưa chết. Kháo! Thật đúng là mạng lớn. Bất quá người ta thường nói 'thỏ khôn chết, thịt chó săn', hiện tại bần đạo cũng đã hết giận, mục đích cũng đạt tời, còn lưu hắn lại làm gì?
Ngay khi mà ta muốn động thủ, đột nhiên có người hô to:"Hạ thủ lưu người!"
Lưu cái rắm! Bần đạo không hề nghĩ ngợi đem 'bạo viêm thuật' đã chuẩn bị sẵn đánh tới. Bổn ý của ta là muốn hắn chết không toàn thây nhưng ai có thể tưởng lại có thể cứu hắn một mạng. Ta quả thật là hối hận nha, 'ruột đau như cắt nước mắt đầm đìa', ta sao lại ngu ngốc không dùng 'lôi kích thuật' tốc độ nhanh, lại lấy một cái pháp thuật chậm như vậy.
Thanh âm quát to từ đằng xa kia lấy tốc độ như gió như điện cơ hồ trong nháy mắt đã phóng đến trước người gia hỏa kia ngăn trở quỹ tích của 'bạo viêm thuật', hơn nữa trước tiên là dẫn bạo sau đó đem đấu khí cường đại của hắn chặn đường, người ở phía sau hắn một chút ảnh hưởng cũng không có.
" Tiểu tử ngươi cũng quá độc ác!" Hắn giận dữ nói:"Ngươi thực khi Tắc Văn gia tộc chúng ta sợ Long gia các ngươi sao?"
" Các ngươi đương nhiên không sợ, bằng không cũng không dám cứu người trước mặt ta!" Bần đạo khinh thường châm chọc nói.
"Ngươi!" Hắn tức giận đến nói không ra lời, bất quá sau đó hắn liền tìm phương thức phát tiết. Hắn giơ tay phải lên, như muốn cho ta nhìn thấy thứ gì trong tay hắn. Sau đó chậm rãi vận đấu khí khép năm ngón tay lại. Thứ trong tay hắn chính là vòng cổ của Tiên Nhã, đương nhiên sẽ chịu không được sự hủy diệt của hắn. Đến lúc này ta đã nghĩ ra được hắn là ai, hắn hẳn chính là tộc trưởng của gia tộc Tắc Văn, quân đoàn trưởng của thánh quang thủ hộ quân đoàn, một trong mười đại kiếm thánh trên đại lục - thủ hộ kiếm thánh - Mã Kỳ Nạp Tắc Văn.
"Ngươi cứ thử xem!" Bần đạo uy hiếp nói. Đương nhiên, chỉ trông vào miệng thì không được, cho nên ta liền lấy một thứ ra.
Hắn quả nhiên thức thời, lập tức dừng lại, bởi vì hắn cảm nhận được uy hiếp, uy hiếp đến từ nỏ tiễn trong tay bần đạo. Hắn có thể cảm giác được trong nỏ tiễn ẩn chứa mênh mông ma lực mãnh liệt, cuối cùng bằng vào lịch duyệt nhiều năm của hắn, rốt cục hắn đã cho ra một cái đáp án khủng bố, "Nộ Long Chi Bào Hao?"
" Xem ra ngươi còn có chút trình độ, có muốn thử một chút hay không?" Bần đạo cười ha ha hỏi.
"Ngươi nếu như dám ta đảm bảo ngươi sẽ bị băm thành thịt vụn!" Hắn uy hiếp nói
"Ngươi nếu như dám, ta đảm bảo đầu của ngươi sẽ bị đánh nát thành bí đỏ!" Bần đạo châm biếm lại.
Chúng ta cứ như vậy giằng co, bất quá cũng may đã có người đến giải quyết. Bởi vì, đang có một đám người cuồn cuộn tiến đến.
"Mã Kỳ Nạp, ta có thể nhìn xem vòng cổ trong tay ngươi không?" Một giọng nói ôn hòa của một lão nhân vang lên.
" Đương nhiên! Hết sức vinh hạnh! " Mã Kỳ Nạp cung kính hai tay càm vòng cổ chậm rãi đi về phái lão nhân, ngay cả quay lưng về phía ta cũng không đề phòng! Lấy đầy đủ biểu hiện thành kính cùng tín nhiệm đối với Giáo Hoàng.
← Ch. 115 | Ch. 117 → |