← Ch.232 | Ch.234 → |
Ba ngày thời gian, suốt ba ngày qua công việc của ta chính là thu thập tin tức tình báo mới hiểu được đại khái lần hành động quân sự của Tạp Đặc. Còn sự tình chân chính là.
Lần hành động đầu tiên này là do người khác khởi xướng, nguyên lai không phải Tạp Đặc quốc vương yếu đuối lại hữu dũng vô mưu, cũng không phải tên hỗn đản Phùng Tu Tư. Mà là Tam hoàng tử Mỹ Cách Lam đế quốc Tạp Nhĩ. Từ sau khi tại Thánh đô chi hội bị ta tùy tiện lăng nhục mấy lần, tên gia hỏa này khi trở về thì lâm bệnh nặng. Sặc, nhắc tới tên này cũng đánh thương a, đầu tiên là cùng ta xung đột, ăn một quả trứng, sau lại tại quyết đấu ở Giáo hoàng cung bị ta đùa giỡn một phen. Cuối cùng là khi quân đoàn quyết đấu, lại tinh anh tẫn tang. Nếu nói hắn bỏ qua thì tuyệt đối không có khả năng. Hiện tại tiểu tử này hận ta thấu xương mà. Vì thế, sau khi lành bệnh, hắn nghĩ nghĩ một chiêu để đối phó với ta.
Tam hoàng tử Tạp Nhĩ gửi đến Tạp Đặc quốc vương một phong thư, nội dung quá ngắn, hoặc là ngươi xuất binh đánh Đại Hán, hoặc là ta xuất binh đánh ngươi. Bản thân ta muốn nhìn thấy bằng hữu mà thôi. Kỳ thật, bần đạo phỏng chừng mục đích thực sự của hắn không chỉ vẻn vẹn là muốn tìm ta báo thù, mà là muốn tiêu hao thế lực hai quốc gia chúng ta, đặc biệt là Thanh Long quân đoàn cùng Xà Vẫn quân đoàn. Hai hổ đánh nhau, vô luận là ai thắng ai thua, cũng tuyệt đối bất hảo. Như vậy, Tam hoàng tử Tạp Nhĩ có cơ hội trở thành ngư ông đắc lợi, hoặc là lấy danh nghĩa buôn bán súng ống đạn dược cho Tạp Đặc, mà làm tiêu hao tài lực của Tạp Đặc, sau đó trực tiếp xuất binh cướp đất đai của Tạp Đặc. Nhất tiễn hạ song điêu đây mà, mà bản thân cũng không phí chút sức lực gì, thật sự là một tên âm hiểm gian trá.
Sau khi nhận được thư tín của Tam hoàng tử, Tạp Đặc quốc vương lộ vẻ khó xử, chẳng qua đặc sứ của Tam hoàng tử nói lại với hắn, Mỹ Cách Lam sẽ mang đến trợ giúp vật tư và tài lực vô cùng nhiều, làm cho tên gia hỏa đó động tâm. Chẳng qua hắn vẫn rất cẩn thận hướng Phùng Tu Tư trưng cầu ý kiến. Mà câu trả lời của Phùng Tu Tư làm hắn bừng lên dã tâm của hắn."Bệ hạ. Nếu ngài có thể đảm bảo sau này Huyết Tu La sẽ không tìm vi thần phiền toái. Vi thần có thể nắm chắc giết chết toàn bộ quân chủ lực Thanh Long quân đoàn, lần nữa vì bệ hạ mà mở mang bờ cõi" Phùng Tu Tư nói như thế đó.
Vì thế, Tạp Đặc liên hợp với Mỹ Cách Lam đế quốc bắt đầu cùng cao tầng giáo đình hành động, sau khi một bó lớn kim tệ rơi ra ngoài, bọn họ rốt cuộc cũng thấy được ánh rạng đông. Quân đoàn bảo hộ bởi vì có liên quan cùng ta, đầu tiên đáp ứng xuất lực cho sự việc này, sau đó, trong mười 12 vị Hồng Y giáo chủ cũng bị điều đi hơn phân nửa. Mà Quân đoàn trưởng Ma đạo đoàn Ma đạo sư Mễ Lạp Tác cũng bởi vì có chút tình nghĩa với Mã Kỳ Nạp thường xuyên khuyên nhủ, cũng lôi kéo được. Như vậy, bọn họ có cơ hồ có nắm chắc để thúc đẩy việc này. Vì thế chuẩn bị chiến tranh thật sự bắt đầu rồi.
Với nguyên tắc xuất binh là, lấy Xà Vẫn quân đoàn làm chủ lực, rồi lặng lẽ bổ sung thêm một số quân đoàn tinh nhuệ khác, vì phòng ngừa Đại Hán phát hiện, cho nên toàn bộ những người này đều được phân trực tiếp đến Xà Vẫn quân đoàn. Vô luận huy chương trên quân phục hay phiên hiệu quân kỳ đều thuộc Xà Vẫn quân đoàn. Cho nên, vẻ bên ngoài, hiện tại Xà Vẫn quân đoàn vẫn cùng Đại Hán giằng co nhau, nhưng mà thực lực lại mạnh thêm không chỉ là gấp đôi. Mặc khác, sau khi khẩn cấp điều phối vật tư cũng âm thầm điều động các danh mục khác. Nhất là nô lệ lại rất nhiều. Căn cứ vào một sĩ quan phụ tá công tác mà ta bắt được thì hiểu rõ nội tình, tổng binh lực cho lần hành động này là 150 vạn người. Trong đó 50 vạn chủ lực là Xà Vẫn quân đoàn. Số còn lại là quân nhu nô lệ bộ đội phụ trách hậu cần.
Sau khi bần đạo nghe xong, cảm thấy giật mình. Phải biết rằng biên chế chính thức của Thanh Long quân đoàn là năm mươi vạn người, nhưng mà quân tinh nhuệ chân chính xuất thủ trăm trận chỉ vẻn vẹn có mười vạn người. Những người này mới chính thức có chức nghiệp quân nhân, còn những bộ đội khác đều thuộc loại dân binh, một nửa thời gian dành cho trồng trọt, đảm bảo lương thảo cho đại quân, một nửa còn lại chỉ mới qua huấn luyện quân sự chính quy. Một khi chiến tranh nổ ra, Thanh Long quân đoàn chỉ có tập hợp được hơn 20 vạn người. Chẳng qua, chỉ cần có thời gian thu nạp quân nhân trồng trọt, như vậy có thể có được 70, 80 vạn bộ đội, một chút vấn đề đều không có. Tình huống như vậy đối với những quân đoàn khác trên đại lục cũng không sai biệt lắm.
Mà khi nghe khẩu khí của tên sĩ quan phụ tá kia, tựa hồ chức nghiệp chân chính hiện giờ của Xà Vẫn quân đoàn có ít nhất 20, 30 vạn người, quân nhân bán chức nghiệp cũng có, hơn nữa còn có trăm vạn nô lệ bộ đội, như vậy tổng thể thực lực của nó là gấp hai Thanh Long quân đoàn. Nếu chỉ có những người này, cho dù chính diện tác chiến ta cũng không một chút lo lắng. Chiến lực Thanh Long quân đoàn quá nổi tiếng, tuyệt đối là số 1 số 2. Mấy con số này chỉ là khoa trương mà thôi chứ một chút bổn sự cũng không có. Trên cơ bản, những người hiểu quân sự đều biết rõ. Mấy tên bộ đội này của Tạp Đặc còn không có tư cách chính diện chống lại Thanh Long quân đoàn.
Cho nên nguyên nhân ta giật mình không phải bọn hắn nhiều người mà là quá ít. Đương nhiên, nếu thật sự có rất nhiều người, rất có thể đã bị Đại Hán phát hiện, có lẽ xuất phát từ lo lắng này buộc Phùng Tu Tư lựa chọn như thế. Nhưng mà ta vẫn không yên tâm lắm. Tứ đại danh tướng trên đại lục không phải là một người hư danh. A! Ngoại trừ cha ta ra, nói đánh là đánh. Mà Phùng Tu Tư này lại khôn khéo hơn nhiều, hơn nữa tâm ngoan thủ lạt. Ta sợ hắn sẽ phong thích một màn ôn dịch như năm đó thêm một lần nữa. Chính xác như vậy, sau khi thảm kịch này phát sinh, ta sẽ mang hắn ra bằm thây vạn đoạn, nhưng cũng không vãn hồi tổn thất cho Thanh Long quân đoàn a.
Vì thế, ta không tiếc mạo hiểm, đêm hôm lẻn vào hoàng cung. Nói gì thì nói ta cũng muốn cầm cái bản kế hoạch của hắn đọc qua một lượt. Nhưng lấy đi là không thể được, bởi vì người ta phát hiện nó biến mất, ngay lập tức sửa đổi? Cho nên chỉ cần nhìn một cái là được rồi. Sở dĩ lựa chọn hoàng cung là bởi vì nơi này khá lớn, người thì tương đối thưa thớt. Người ở bên trong quân bộ thật sự là *** nhiều lắm, ngày hôm qua bần đạo đi một vòng, mặt xám mày tro chạy trở về. Bị thúc tổ hảo hảo cười nhạo một trận. Trời ạ! Quân bộ của người ta đã tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu từ lâu, buổi tối bên trong đó lại sáng như ban ngày, *** cộng thêm người đến người đi, làm sao mà trộm được? Nếu thực lực cường đại thì có thể, nhưng hiện tại hay là thôi đi ha. .
Sau khi tiến vào hoàng cung, trước nhất bắt lấy một tên thị vệ lạc đàn đang ngủ phì phò, dụng tinh thần pháp thuật thôi miên hắn, bảo hắn nói cho ta biết chỗ ở của tổng quản hoàng cung, lúc đã tìm được địa điểm cụ thể, lại làm cho hắn tiếp tục ngủ phì phò, tất nhiên xóa sạch sẽ mọi việc mới vừa rồi. Cạc cạc. Rất đơn giản, cứ như vậy mà đi đến chỗ ở của tên tổng quản, phát hiện tên này đang tập trung tinh thần đùa nghịch cái vật gì đó, ta lén đánh vào Chỉ Phong Huyệt, chế trụ hắn, sau đó đi tới cầm lấy lên vật gì đó ở trong tay hắn, chính là một chiếc vương niệm nữ nhân, hết sức lạnh a, bản thân nó được chế tác từ Ma Băng Hàn Ngân mà thành, hoa văn tinh mỹ hiếm thấy, ở ngay chính giữa được khảm một viên bảo thạch lam sắc to bằng quả trứng.
Đúng là bảo vật. Bần đạo nhìn một cái liền nhận ra, đây là Hàn Băng Chi Quan. Tương truyền rằng nó được một vị Hàn Băng Pháp Thần chế tác mà thành, là một vật phẩm luyện kim tốt nhất. Sau khi mang nó, đối với Băng hệ pháp thuật tăng trên diện rộng làm cho kẻ khác liều mạng cướp đoạt, đại khái bảo một vị ma pháp học đồ có thể đấu ngang tay với một trung cấp pháp sư. Hơn nữa hắn còn biến thái hơn là, có thể thuấn phát ra một cái Hàn Băng Hộ Thuẫn cửu cấp. Chỉ cần duy trì ma lực hộ thuẫn, thì pháp thuật này sẽ vẫn còn tồn tại. Quả thực chính là cái bảo mệnh cực phẩm mà tất cả pháp sư đều thèm muốn. Hàn Băng Chi Quan này tại trong mắt pháp sư Băng hệ phải là thần khí ... à mà không phải hơn hẳn thần khí mới đúng. Ta lập tức nghĩ tới Băng công chúa, ta muốn mang cái này làm quà tặng nàng, đội trên đầu của nàng. Thật không biết tiểu công chúa đáng yêu này cao hứng thành cái bộ dạng gì đây.
Hắc hắc! Không kẻ trộm nào về tay không a. Bần đạo không thể không mượn gió bẻ măng. Sau khi dùng thôi miên thuật hỏi lão tổng quản mới biết được, mấy ngày nay hắn bận bịu công việc, giấc ngủ lại không đầy đủ, sinh ra đau đầu, cho nên nghĩ tới cái này, hắn lợi dụng chức quyền mà kiếm được nó, vì loại này phải mang tại trên đầu, hơi thở băng hàn của nó làm cho bệnh đau đầu của hắn giảm bớt. Không ngờ lại tiện nghi cho ta. Bần đạo hỏi hắn vì cái gì mà trong mấy ngày nay bận rộn như vậy. Hắn trả lời rằng, Tạp Đặc sẽ tiến hành hành động quân sự đối với Đại Hán vào một ngày gần nhất. Ta vội vàng hỏi cái kế hoạch hành động đó để ở nơi đâu? Câu trả lời của hắn làm cho ta một trận choáng váng - Không biết!
Trời ạ! Tiếp tục hỏi mới biết tin tức tiếp theo đó, nguyên lai cái kế hoạch này là hắn không đủ tư cách biết được vị trí cụ thể, luôn luôn từ bí thư quốc vụ của quốc vương gửi đi. Mà hiện tại vị trí của bí thư quốc vụ này lại ở bên cạnh quốc vương. Sau khi tìm được vị trí cụ thể, lại đem hắn thôi miên xóa sạch. Bắt đầu hướng hoàng cung tiềm hành. Trời cao của ta ơi. Thủ vệ ở trong này quả nhiên sâm nghiêm, mỗi lần ta đi được một trăm thước, ít nhất vượt qua hai đạo kết giới cảnh giới, vòng quanh hơn mười ma pháp bẩy rập, mà đội đội tuần tra lại liên miên không ngừng. Cũng may Chướng Nhãn Pháp (thủ thuật che mắt) của bần đạo có thể lừa được bọn họ, hơn nữa, ta dùng là đạo thuật, nếu là ma pháp sớm đã bị bọn pháp sư ở bốn phía chung quanh phát hiện ra rồi.
Nhưng mà một đạo kết giới ma pháp sẽ hao phí một chút công phu, ta từ 0 giờ cho đến 3 giờ mới tìm được phòng của tên bí thư quốc vụ, hắn đang ngủ say như con lợn chết, ta dụng tinh thần pháp thuật thôi miên hắn, thời gian quá cấp bách, mau chóng vội vàng bảo hắn tìm bản kế hoạch đưa cho ta xem. Nguyên lai bản kế hoạch được hắn bí mật dấu ở trong một cái hộc nho nhỏ. Hắc hắc! Ngẫm nghĩ lại, phòng hắn ở là cách vách với phòng quốc vương, nếu trong này không an toàn, tất chính quốc vương cũng không an toàn.
Vừa cầm đến, quét trên bản kế hoạch vài lần, ta đối với kế hoạch tiến công của Phùng Tu Tư có chút bước đầu hiểu biết. Nhưng mà bản kế hoạch chết tiệt, căn bản là không có nội dung thực thi cụ thể gì cả. Nội dung của nó chỉ đối với ta hữu dụng một chút mà thôi. Đại thể bản kế hoạch của Phùng Tu Tư là như thế này.
Đầu tiên, dựa theo thường lệ, phái ra hơn hai mươi vạn bộ đội đến biên cảnh Đại Hán khiêu khích, bởi vì trước đây đã xảy mấy lần rồi, nên Long Khiếu Thiên sẽ không phát hiện có dị thường, bình thường hắn sẽ tự thân dẫn năm vạn quân tinh nhuệ Thanh Long quân đoàn tham chiến, mà lần này hai mươi vạn người của chúng ta lại không có binh chủng nô lệ đi tiền trạm, mà là điều động đại quân đoàn tinh nhuệ. Trái lại chỉ cần một tiếng trống làm tinh thần hăng hái mà giết toàn bộ địch nhân. *** Bần đạo thầm mắng, điểm tối trọng yếu chính là, bất cứ dụng phương pháp gì cũng không thể giết hết toàn bộ được. Dưới tình huống bình thường, rất ít khả năng bị giết hết sạch, tối thiểu cũng có một vài người chạy trốn được? Nếu đơn giản như vậy thì cha ta là một Kiếm Thánh cũng bị thu thập luôn sao, kia mới thật sự là kỳ quái đó?
← Ch. 232 | Ch. 234 → |