← Ch.249 | Ch.251 → |
"Đâu ... đâu, của ta đâu?" Long Thanh Vân nhảy vô giúp vui. Hắn nhỏ giọng uy hiếp: "Ngươi nếu không cho ta, ta mỗi ngày đều quấy rầy ngươi, cho dù người đi WC ta cũng theo đuôi. Vì khải giáp của ta, ta không ngại quan sát hiện trường. Hừ!"
"Ta 00 ngươi cái xx!" Cơ hồ bần đạo đã bị chọc giận, ta như thế nào có được một tên ca ca mặt quá dày thế?
Mà đêm buông xuống, ở trong thành chúng ta mở đại tiệc cấp cho bọn họ đón khách tẩy trần, tiệc tùng đến khuya mới chấm dứt. Nhưng là, sau khi người khác về hết cả, ta cùng phụ thân, Ni Cổ Lạp Tư, Long Thanh Vân, Lệ Phù Nghê và Tổng tham mưu trưởng Thạch Trữ ngồi lại với nhau, thảo luận tình thế. Mấy người chúng ta mới là trung tâm của trận chiến lần này, sự kiện to nhỏ gì cũng được chúng ta quan tâm. Cho nên lúc này Long Thanh Vân là người phụ trợ, bảo gì hắn nghe nấy, thuần túy là người sai vặt, ai bảo hắn không phải là người thuộc chi trưởng của Long gia? Nếu hắn không có liên quan đến Long, thì không có tư cách ngồi ở đây.
"Cái gì? Tây Tư Nhĩ lĩnh quân xuất chiến sao?" Khi mà phụ thân nghe được chính mình sắp giáp mặt với đối thủ là bằng hữu thân thiết, không khỏi chấn động nói: "Đáng chết, làm sao lại là hắn chứ? Tiểu tử này không dễ chơi chút nào"
"Sặc, không tốt lắm, hắn không chơi chúng ta cũng không được?" Lập tức trên khuôn mặt Ni Cổ Lạp Tư ít nhiều cũng lộ ra vẻ u sầu.
"Ni Cổ Lạp Tư thúc thúc, chẳng lẻ nói đệ nhất danh tướng trên chiến trường như ngài cũng e ngại người khác sao?" Long Thanh Vân hết sức tò mò về phản ứng của Ni Cổ Lạp Tư, tại cảm nhận ở trong lòng hắn Ni Cổ Lạp Tư vĩnh viễn là hình tượng bất bại, ngay cả Thú nhân là địch nhân cường đại như vậy cũng phủ phục xuống chân mà xưng thần, hiện tại như thế nào đối với một người vừa tái nhậm chức Nguyên soái lại có ý kiêng kỵ như thế?
"Nếu đích xác ở trên chiến trường ta không sợ bất luận kẻ nào" Ni Cổ Lạp Tư kiêu ngạo nói, sau đó lại nhíu mày nói: "Nhưng mà tên gia hỏa đó lại rất am hiểm bên ngoài chiến trường để giành thắng lợi, ta cũng không có bao nhiêu biện pháp a, bất quá, điểm này của hắn lại rất giống với chủ công a"
"Cái gì gọi là thẳng lợi ở bên ngoài chiến trường vậy?" Long Thanh Vân khó hiểu hỏi lại: "Chẳng lẻ bên ngoài chiến trường còn có thêm chiến trường?"
"Ha hả! Không sai" Ni Cổ Lạp Tư buồn bực nói: "Tỷ như ta thua ở trong tay chủ công vậy, chính là hoàn toàn thua ở bên ngoài chiến trường, điều đáng giận nhất là, ta đến hiện tại cũng không biết Tử Tinh Phong rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Ta vì cởi bỏ mây mù này mà phái rất nhiều người khảo sát qua thực địa ở nơi này, nhưng cũng không có gặp được phong (con ong). Đáng chết, chẳng lẻ nói tất cả chúng nó đều được người ta nuôi sao?
Ni Cổ Lạp Tư càng nói càng kích động, cuối cùng mặt đỏ hồng lên nghiêm mặt nhìn ta cả giận nói: Ngươi phải nói cho ta biết chân tướng mới được"
"Ta có thể nói cho ngài biết chân tướng sự việc chính là, những con ong này là không phải ta nuôi dưỡng. Cho nên những thứ khác, lấy nhân vật trí tuệ trác tuyệt như ngài, chẳng phải nói là vũ nhục trí tuệ của ngài sao? Hay là tự mình ngài từ từ tìm đáp án đi ha" Bần đạo cười ha ha nói.
Chẳng lẻ nói cho ngươi biết chính là Độn Thổ đại pháp sao? Thì có cái gì vui thú nữa cơ chứ, đến chết ta cũng không nói. Đây là danh ngôn của Nhã Điển Na, để cho ngươi chết trong sự buồn bực đi ha.
"Hừ!" Ni Cổ Lạp Tư kêu lên một tiếng đau đớn không nói lời nào nữa. Hắn biết, đây là nỗi băn khoăn lớn nhất cuộc đời hắn, vĩnh viễn cũng không tìm được đáp án.
"Hay là chúng ta thương thảo chuyện tiếp theo nên làm thế nào?" Tổng tham mưu trưởng Thạch Trữ nhìn thấy không khí có chút căng thẳng nên nhanh nhạy lên tiếng.
"Không sai, đứa nhỏ, ngươi nói chúng ta làm sao đối phó phản công của Tạp Đặc?" Phụ thân gật đầu nhìn ta nói.
Ọc, ngươi mới là chủ soái mà? Hiện tại làm sao lại là ta ra lệnh được?
"Ài... việc này? Ta nghĩ trước hết nghe Ni Cổ Lạp Tư thúc thúc phân tích một lượt đi, Tây Tư Nhĩ thân vương có thể tiến công phủ đầu đó" Bần đạo đối Ni Cổ Lạp Tư nói.
"Lối dụng binh của tên tiểu tử Tây Tư Nhĩ này biến đổi rất thất thường, ta một chút cũng không rõ ràng lắm. Chiến trường lớn như vậy, diện tích giao chiến khoảng hai ba ngàn dặm, rất có khả năng tiến công phủ đầu, không có một ngàn thì cũng có một trăm. Ngài bảo ta làm sao phân tích được?" Ni Cổ Lạp Tư bất mãn nói.
"Vậy, nếu như ngài ngồi tại địa vị của hắn thì phải làm sao đánh một trận" Ta tiếp tục hỏi.
"Ta có hai phương án, một là tấn công chính diện, tại vùng ven Lưu Hoa Hà giả vờ tiến công, sau khi phát hiện ra nhược điểm phòng ngự của bọn ngươi, liền đột phá một lần, vừa đánh vừa vượt qua Lưu Hoa Hà. Đây là biện pháp trực tiếp hữu hiệu nhất" Ni Cổ Lạp Tư nói.
"Không tốt, nếu là như vậy sẽ cần rất nhiều bộ đội, lại tiêu phí thời gian cũng không thiếu. Không có vài tháng thời gian thì ai cũng đừng nghĩ đến tìm được nhược điểm của chúng ta, mà hiện tại Tạp Đặc đã mất rất nhiều tài nguyên mỏ, cùng với công trường chế tạo quân giới, vật tư quân nhu lại càng ngày càng thiếu thốn, bọn họ không có khả năng tập hợp lại cùng tiêu hao với chúng ta. Lại nói, luận về dân cư, Đại Hán ta cũng không ít hơn so với Tạp Đặc, nếu tất cả mọi người thật sự liều mạng, hiển nhiên chiếm ưu thế hơn. Mà đây là thuần túy phân cao thấp ở trên chiến trường, hắn sẽ không cuồng vọng muốn chính diện đánh bại ngài? Tây Tư Nhĩ thân vương sẽ không có ngốc như vậy" Ta lạnh lùng phân tích.
Ni Cổ Lạp Tư lắc đầu không cho là đúng nói: "Không đúng? Đây là điểm mạnh của người ta? Chẳng lẻ ngài quên rằng thủy quân của Tạp Đặc là đệ nhất trên đại lục sao? Đội tàu chiến của bọn họ ở trên biển là thiên hạ vô địch? Tùy tiện phái một hạm đội đến Lưu Hoa Hà trợ chiến, căn bản chúng ta không phải là đối thủ"
"Hắc hắc" Bần đạo cười gian nói: "Đội tàu của bọn họ không có khả năng đến Lưu Hoa Hà trợ chiến đâu nha"
"Vì cái gì?" Ni Cô Lạp Tư động dung: "Đừng nói với ta ngươi làm cho tất cả bọn họ chìm nghỉm, đánh chết ta cũng không tin"
"Ta cũng không có bổn sự làm cho bọn họ chìm nghỉm" Bần đạo cười hắc hắc nói: "Nhưng mà, ta lại có khả năng không cho bọn hắn đi vào Lưu Hoa Hà?"
"Ặc! Ngươi làm thế nào?" Phụ thân sốt ruột giành hỏi trước?
"Ta tại trên Lưu Hoa Hà điều động vạn thuyền lớn nhỏ, lại tuyển ra trong số đó một ngàn thuyền lớn hơn, chở đầy đá tảng, chạy đến hạ du ở chỗ thông đạo nhỏ hẹp mà đổ xuống" Bần đạo cười nói, hiện tại bọn họ đang còn ở trên đường, phỏng chừng hơn mười ngày thời gian nữa mới có thể hoàn thành"
"Ngươi điên rồi" Ni Cổ Lạp Tư kinh dị nhìn ta nói: "Đây chính là Hoàng Kim thủy đạo a? Ngươi đổ xuống như vậy? Quả thực lãng phí điển hình a"
"Sặc! Chính là bảo thạch thủy đạo đó, nếu chúng không ở trên tay có thể dùng được cái rắm gì? Hiện tại nó mặc dù là biến thành đống sắt vụn thủy đạo, nếu ở trên tay chúng lại giúp ta rất nhiều việc, đây mới là lựa chọn tốt nhất của chúng ta" Ta khinh thường nói: "Lại nói, biện pháp đổ của ta thì không có cách nào khơi thông sao?"
"Như thế nào khơi thông? Kia cũng phải có một chiếc thuyền, mà là một ngàn chiếc đó" Ni Cổ Lạp Tư hỏi?
"Một chiếc vớt lên, thì mất đến vài chục năm mới xong, tóm lại là toàn bộ xúm lại vớt nó lên" Vẻ mặt bất cần nói.
"Ai! Cũng mong như vậy a" Ngài hoàn toàn không cần thủy đạo này mà hàng năm nó mang đến mấy trăm vạn đo" Ni Cổ Lạp Tư cười khổ nói, chẳng qua, sau đó hắn lại đột nhiên cười nói: "Nếu là như thế này, sợ là vì việc này mà Tây Tư Nhĩ thân vương phát điên lên đây?"
"Hắc hắc, phế đi thủy quân cực mạnh của hắn, hắn không phát điên mới là lạ. Chỉ mong có thể làm cho hắn trực tiếp chết đi, như vậy chúng ta mới bớt đi không ít phiền toái" Ta cười cười, rồi nói: "Không quản nó nữa, hay là ngài nói tiếp phương án tấn công thứ hai ra đi ha?"
"Ân!" Ni Cổ Lạp Tư nói: "Phương án thứ hai này chính là vượt qua Lưu Hoa Hà, men theo Tinh Linh Chi Sâm một đường tiến công. Bất quá, tốt nhất vẫn là men ven sông đánh ghi binh thì hợp lý hơn, như vậy có thể gia tăng tính đột ngột. Hơn nữa, sau đó chiếm cứ ở phía Tây cửa khẩu bến tàu, có thể thận trọng, từng bước một chiếm cứ cả ven sông. Sau đó vạch kế hoạch cho đường lui. Cũng có thể trực tiếp đánh bộ đội ở ven sông hoặc là tiến quân thần tốc chặn đường lui của chúng ta. Cắt đức lương thảo của chúng ta, tóm lại tùy theo tình hình mà lựa chọn"
"Ân, không sai, nhưng chúng ta thật ra nên đề phòng hắn từ nơi đây tập kích chúng ta" Ta khích lệ nói: "Không hổ là Ni Cổ Lạp Tư, ở trong này đích xác là uy hiếp được chúng ta"
"Kỳ thật, ý tứ của ta, vì cái gì không chủ động phóng ra?" Đột nhiên Ni Cổ Lạp Tư mi phi sắc vũ nói: "Vừa rồi là biện pháp tấn công của bọn họ, nhưng chúng cũng không nên để ý tới làm gì. Chủ động phóng ra, đánh cho Ngân Hồ quân đoàn của hắn trước cái đã hẳn nói sau. Chỉ cần chủ công cho ta vũ khí và ngựa xứng đáng, ta dám suất lĩnh 10 vạn đại quân sang bằng Tiên Hoa thảo nguyên"
"Tốt, ta đi cùng ngươi" Phụ thân nhất nhất tán thành. Những người khác đều dùng ánh mắt sùng bái nhìn Ni Cổ Lạp Tư. Phóng nhãn trên đại lục, dám nói những lời cuồng ngôn này chỉ có một mình Ni Cổ Lạp Tư mà thôi. Phải biết rằng, Ngân Hồ quân đoàn có khoảng 15 vạn chi chúng, mà trên thảo nguyên phụ nữ và trẻ em điều là binh giai, nếu người ta tức giận, toàn dân tập hợp thành đại quân đến trăm vạn người cũng không phải không có khả năng. Nhưng mà Ni Cổ Lạp Tư hoàn toàn không quan tâm.
Không có biện pháp a. Không có bất luận kẻ nào lại có thể hoài nghi hắn không thể không thành công, mà ta cũng ở trong số đó, lão già này tạo nghệ chiến thuật trên chiến trường thật sự thâm sâu, ngay cả Thú nhân cũng không để vào mắt chứ đừng nói đến dân du mục trên thảo nguyên, chiến pháp kỵ binh tại trên thảo nguyên bằng phẳng đối với hắn tuyệt đối cam bái hạ phong.
"Không tốt" Bất quá bần đạo vẫn một ngụm từ chối.
"Vì cái gì? Sợ ta thua sao?" Ni Cổ Lạp Tư buồn bực hỏi?
"Đương nhiên không phải" Ta an ủi nói: "Ta một chút cũng không nghi ngờ chờ đợi ngài thắng trở về. Lấy quyết đấu kỵ binh ở trên đại lục không ai là đối thủ của ngài, nhưng mà chúng ta không thể làm như vậy được"
"Vì cái gì?" Phụ thân cũng hỏi?
"Toàn bộ Ngân Hồ quân đoàn đều là khinh kỵ binh, đối với uy hiếp đến chúng ta là rất nhỏ, không cần phải ... làm cho chiến lực quý giá lãng phí ở trên người bọn hắn, hơn nữa ta còn có một nước cờ cần nhờ bọn họ đi làm" Ta thuật lại chuyện phóng thích huynh muội Hương Hương công chúa cho bọn hắn nghe, sau đó nói: "Vạn nhất bọn họ nội loạn, cơ hội tốt nhất của chúng ta là đây"
"Ngươi quá âm độc" Phụ thân thán phục nói.
"Ta hiện tại mới nhận thức được, chính mình thua ở trên tay ngài cũng không chút oan uổng" Ni Cổ Lạp Tư cười khổ nói.
"Được rồi, được rồi. Hiện tại ta phân công nhiệm vụ luôn" Bần đạo nhanh chóng cắt ngang lời khích lệ của bọn họ, nói: "Trận chiến này chúng ta trước phòng sau công, trọng điểm phòng ngự đặt ở Tháp Nhĩ thành, ở trong này ta bố trí 30 vạn bộ binh, mà phải có một nửa Thanh Long chiến sĩ tinh nhuệ, Tổng tham mưu trưởng, có vấn đề gì không?" Hắn hiện tại chưởng quản tất cả là 60 vạn người Thanh Long quân đoàn, bất quá trong đó đại đa số là nô lệ, mà nô lệ lại không có sức chiến đấu bao nhiêu. Chẳng qua sau khi tập hợp lại, vẫn có thể lúc thủ thành có phát huy tác dụng nhất định.
"Không thành vấn đề. Ta đã mệnh lệnh bộ đội biên chế bắt đầu trở lại, đại khái nội trong hai mươi ngày có thể tiến vào thủ thành Tháp Nhĩ" Tổng tham mưu trưởng Thạch Trữ nói lời bảo đảm.
"Như vậy, chuyện phòng ngự lũ không có gì khó khăn lắm, bọn họ không có thuyền chiến, nhưng chúng ta lại có năm vạn thủy quân. Ta điều động 30 vạn kỵ binh Thanh Long quân đoàn tập trung cùng một chỗ, chia làm mấy khu vực phòng thủ tại chung quanh Tháp Nhĩ thành. Ở hạ du Hoa Mã Lan thành giao cho Lan Sắc Thiểm Điện quân đoàn đóng giữ, thượng du Đề Hà thành giao cho Vương gia Quân cận vệ, không cần phân tán binh lực, chuẩn bị tùy thời mà phóng qua sông, bọn họ không có nhiều thuyền chiến ở trên sông, thật sự muốn công tới khẳng định chỉ có thể tuyển ra một để đánh. Đến lúc đó chúng ta theo tình hình lúc ấy mà điều chỉnh. Bọn hắn muốn vượt qua Lưu Hoa Hà, hắc hắc, chúng ta sẽ hảo hảo kiến thức qua một lần thủy quân lợi hại nhất trên đại lục" Ta cười ha hả nói: "Mọi người còn có vấn đề gì cần hỏi nữa không?"
"Đại nhân a. Nhân mã của ta nên phải trang bị thêm a?" Ni Cổ Lạp Tư cười khổ nói: "Ta thành lập quân cũng đã không thời gian, mà chỉ còn có ba vạn kỵ binh, hai ngàn trọng giáp, nói như thế nào đi nữa quốc vương cũng không cung cấp nữa, cái này làm sao đánh trận được?"
"Nguyên lai vừa rồi ngươi chủ động phóng ra chính là muốn ta bổ sung thêm trang bị?" Bần đạo bừng tỉnh đại ngộ nói.
"Hắc hắc" Ni Cổ Lạp Tư xấu hổ cười: "A...! Chẳng lẻ ta không ra đánh trận, cũng không trang bị cho ta sao hả?"
"Ai nha" Người ta một tiếng kêu chủ công hai tiếng cũng kêu chủ công, ta có thể nói gì được nữa chứ? Nói như thế nào cũng là binh gia binh tướng của ta hết mà? Bần đạo đành phải phiền não nói: "Cấp chứ! Để ta tính tính cái coi? Hiện tại, ta có khoảng 14 vạn trọng giáp, cấp cho ngươi bao nhiêu mới tốt?"
"Cái gì? Mười bốn vạn. Làm sao có thể?" Phụ thân, Ni Cổ Lạp Tư và Long Thanh Vân đồng thanh kêu lên, cơ hồ làm cho cái lỗ tai của ta muốn điếc luôn. Vẻn vẹn Long Thanh Vân cao hứng thay cho ta, mặt khác, nước miếng chảy đầm đìa, còn phụ thân thì có vẻ mặt kinh hỉ, về phần Ni Cổ Lạp Tư há mồm trừng mắt, cằm như muốn rớt xuống.
Phải biết rằng, toàn bộ Đại Hán chỉ có 13 vạn trọng giáp mà thôi, Tứ Đại Dã Chiến quân đoàn có hai vạn, Vương gia Quân cận vệ năm vạn. Nhưng hiện giờ, không ngờ ở trên tay một người lại có nhiều hơn so với cả nước cộng lại, thật sự ra ngoài ý muốn của bọn họ. Sau khi Thanh Long quân đoàn có được trợ giúp của ta, vốn có hai vạn năm ngàn trọng giáp, sau lại phụ thân bị tập kích, tổn thất hơn năm ngàn, nhưng mà thu hoạch từ tù binh Xà Vẫn quân đoàn có ba vạn, tổng cộng có năm vạn (?).
Lúc thu thập tài sản của các đại quý tộc, được ước chừng ba vạn, tất cả thế gia quý tộc đều có thói quen thu giữ chiến giáp của tổ tiên, hơn nữa những gia thần liên quan cũng giữ lại nhất định, cho nên tại trong thế gia quý tộc có thể tìm được mấy trăm trọng giáp, mà đại quý tộc trong mười ba hành tỉnh lại có mấy trăm gia tộc, lúc này mới thu được nhiều như vậy. Đây là tám vạn trọng giáp.
Còn có một số nữa là ở nơi tồn kho chính phủ, cộng lại cũng khoảng chừng vạn bức, ở thời điểm Tháp Nhĩ thành đầu hành cũng thu được hai vạn trọng giáp, đây là số lượng vốn chia cho Hổ Hoàng cùng Ngân Hồ mà thành chủ tham ô cất giữ bao năm qua. Còn có hai vạn trọng giáp vừa mới chế tạo xong đang còn ở trong xưởng, còn chưa có nhập kho. Toàn bộ cái này lại tiện nghi cho ta. Tổng cộng được năm vạn bức.
Tổng cộng toàn bộ được mười ba vạn tám ngàn bức trọng giáp, miễn cưỡng không đến mười bốn vạn. Xem ra Tạp Đặc so với Đại Hán nhiều hơn không ít? Một năm Đại Hán chỉ sản xuất ra có 8 ngàn bức, mà người ta sản xuất ra 2 vạn bức, đích thực kém quá xa.
Hiện tại cả năm sư đoàn chiếm 2 vạn bức trọng giáp, tổng cộng mười vạn trọng giáp cứ như vậy giảm xuống, bây giờ còn hơn ba vạn ở trong kho, Ni Cổ Lạp Tư khuyên can mãi ta mới lưu lại một vạn bộ, Một vạn bộ này đều là trọng giáp tốt nhất mới nhất, ta định thay đổi toàn bộ cận vệ của phụ thân, như vậy, phụ thân còn có một vạn trọng giáp hộ vệ, trước đây chỉ có ba ngàn trọng giáp hộ vệ mà thôi. Cái này, làm cho phụ thân quá đỗi vui mừng.
Về chiến mã ta cũng thu được rất nhiều, nếu không có ai cưỡi, ta hiện tại có đến năm mươi vạn kỵ binh, đáng tiếc, nhiều chiến mã như vậy chỉ dùng để kéo xe mà thôi, ta còn thu thập đại lượng máu tinh khiết của chiến mã, ước chừng hơn ba ngàn, trong đó có một ngàn là loại tốt nhất thì hiếu kính lên gia gia, còn có phân cho đám thủ hạ tướng lãnh hơn một ngàn, số còn lại ta chuẩn bị ban thưởng cho công thần, xem như là cái khích lệ đi.
Lập tức ta vung tuyệt bút lên, cấp cho Ni Cổ Lạp Tư tám vạn chiến mã loại tốt nhất, nếu có dư thừa thì thuộc về hắn sử dụng, trong một lần khiến cho toàn bộ kỵ binh bộ đội từ súng hơi biến thành pháo cao xạ, nên Ni Cổ Lạp Tư hướng ta bảo đảm: "Hoa Mã thành tuyệt đối không tha bất cứ một binh lính Tạp Đặc nào. Nếu không, chủ công cứ lấy đầu của ta"
Nhìn thấy chúng ta chia phần chia của, Long Thanh Vân ngoại trừ nhìn chằm chằm ra, một chút biện pháp cũng không có, ai bảo hắn thống lãnh binh lính của quốc vương chi? Không chỉ ở trong này hắn không có chỗ tốt gì, ta còn cố ý cho hắn một cảnh cáo, bảo hắn nghiêm nghiêm túc ước thúc thuộc hạ, nếu ở nơi này làm xằng bậy, giống như lúc trước Thạch Nguyên nhị lang làm tại Ngõa Nạp vậy, là muốn ta giết người đó.
Hắn nghe xong thì rất khó chịu, một khi đã đập một cây gậy, cũng nhanh nhanh cho hắn ăn. Ta đầu tiên là đáp ứng hắn đưa ra một bộ khải giáp ma pháp cấp Nguyên soái, lại đáp ứng tiền lương binh lính của hắn gấp ba lần, lúc này mới đuổi hắn đi. Tiền lương đánh giặc của bọn họ dù sao cũng bằng với Thanh Long quân đoàn, bằng không người ở trong Thanh Long quân đoàn chắc chắn sẽ tạo phản a? Điều tối kỵ nhất khi phân phối quân công là không công bằng, điểm đại nguyên tắc ấy, ta lại rất nắm vững.
"Cuối cùng là vấn đề trị an Chiếm lĩnh khu, yêu cầu của ta không cao, chỉ cần bọn họ không loạn là được, ít nhất cũng đảm bảo về đường quân lương cho ta" Bần đạo lo lắng nhìn Lệ Phù Nghê cùng Tổng tham mưu Thạch Trữ nói: "Mấy vấn đề này điều nhờ vả vào các ngươi rồi"
"Đại nhân yên tâm, chúng ta nhất định quản lý tốt mà" Lệ Phù Nghê cười nói: "Mấy đám nô lệ được ngài giải phóng lại rất cảm kích đại nhân đến hiện giờ mới ngừng lại, bổn phận của bọn họ cũng chỉ là trồng trọt và chăm sóc đất đai, ta nghĩ bọn họ không có bát nháo gì đâu"
"Đúng vậy đại nhân" Tổng tham mưu trưởng Thạch Trữ cũng cười nói: "Mấy chục vạn bộ đội dưới trướng của ta đều đang ở nơi đóng quân, hiện tại chỉ còn một thành thị cỡ trung là giãy dụa, nếu đại nhân không có lệnh nghiêm vây đánh, ta một ngày có thể thu thập được nó"
"Cái gì? Có một thành thị còn đánh?" Phụ thân vừa nghe xong thì tinh thần phấn chấn lên, ở nơi này còn muốn đánh một trận, hắn sớm vì không được đánh trận đã không nhẫn nại được nữa, liền sốt ruột nói: "Hài tử, để ta đi đi? Bằng không ta bị ức chế mà bị bệnh đấy"
"Đi à" Bần đạo cười nói: "Dù sao cục diện chính trị đã được ổn định rồi, về sau lưu bọn hắn lại chính một tai họa, vậy phiền ngài chạy đi một hồi rồi"
Thật sự ta rất sợ vị phụ thân cuồng chiến này xảy ra chuyện gì đó, vừa lúc có cơ hội này, liền cho hắn đi giải sầu đi ha.
← Ch. 249 | Ch. 251 → |