← Ch.267 | Ch.269 → |
"Hương Hương công chúa đang ở phía trước chờ ngươi, ngươi chiêu đãi tốt cho ta, nếu làm cho người ta tức giận bỏ đi, lão tử không tha cho ngươi!" Phụ thân tiện tay ném qua một chiếc roi ngựa, sau đó tàn nhẫn đá vào cái mông của ta một cước, làm cho bần đạo sợ tới mức nhanh chóng nhảy về phía trước, vừa vặn nhảy ra khỏi cửa phòng, phía sau ầm một tiếng, phụ thân đã đem cánh cửa hung hăng đóng lại.
Buồn bực a. Bần đạo cảm giác giống như là bị cưỡng gian ấy, nếu không thể phản kháng, vậy cũng chỉ phải đi đối mặt. Cũng may Athéna nhà ta cũng là người giảng đạo lý, chỉ cần ta đối với Hương Hương công chúa không động tới, nhìn tới là cực hạn, cùng là chỉ là có một cái danh phận mà thôi, nói vậy hẳn sẽ không bị Athéna rút gân lột da, nhiều nhất là bị đánh cho trăm hoa đua nở mà thôi, dù sao không như thế thì bần đạo cũng còn chịu được.
"Đúng rồi, ngài cho ta cây roi này để dùng làm gì a?" Bần đạo khó hiểu cách cửa hỏi phụ thân.
"Đó là quà tặng của người ta, là tín vật đính hôn của ngươi!" Thanh âm không kiên nhẫn của phụ thân từ bên trong truyền tới, "Còn không mau cút đi, quấy rầy ta nữa, cẩn thận lão tử đánh ngươi!"
Vãi lều! Quà tặng? Có đưa roi làm quà tặng sao? Chẳng lẽ người trên thảo nguyên nghèo như vậy sao? Vậy sau này, e là bần đạo phải sống cuộc sống giúp đỡ người nghèo rồi.
Ngay khi bần đạo đang miên man suy nghĩ, bất tri bất giác đã đi tới tiền viện. Nhìn thấy một thân ảnh lẻ loi trong gió, gió nhẹ khẽ vuốt tóc dài của Hương Hương công chúa, bồng bềnh bay lên, làm cho người ta cảm giác một loại cô đơn rất tịch mịch. Lúc này trên mặt của nàng đã không phải bộ dáng diễm lệ thanh thuần ngày xưa, hai mắt sưng đỏ, cùng nước mắt vương lại chưa kịp khô, làm cho người ta nhịn không dược sinh lòng thương tiếc.
Nhìn thấy ta đến, nàng bỗng nhiên lộ ra thần sắc thẹn thùng, nhưng mà lập tức lại dường như là nghĩ tới chuyện gì thương tâm, lập tức liền buồn bã. Ta vội vàng đến trước người nàng, rồi lại không biết phải nói thế nào mới tốt. Cuối cùng vẫn là Hương Hương công chúa mở miệng nói trước:"Tướng công đã trở lại."
"A! Chúng ta còn chưa có thành thân, ngươi cứ gọi ta là công tử hoặc là Thanh Thiên được rồi." Bần đạo vội vàng nói. Mồ hôi như mưa! Nếu xưng hô thế này bị Athéna nghe được, khỏi cần giải thích nữa, tương đương trực tiếp bị tuyên án tử hình a!
"Nhưng mà, roi ta tự mình làm ra đã đến trên tay của ngươi, dựa theo quy của trên thảo nguyên, chúng ta cũng đã là là vợ chồng rồi!" Hương Hương công chúa nghi hoặc nói:"Chẳng lẽ ngươi không muốn ta sao? Ngươi chẳng lẽ khinh thường người thảo nguyên chúng ta?" Nàng lúc nói chuyện, trên mặt dần dần hiện ra chút tức giận cùng không vừa lòng.
"Nào có! Nào có! Tuyệt đối không có!" Bần đạo cười khổ nhanh chóng giải thích nói:"Là tuổi của ta còn quá nhỏ, có chút không quen a!"
"Vậy thì không sao, dần dần sẽ quen thôi!" Hương Hương công chúa thở phào nhẹ nhõm một hơi nói.
"Ta!" Ta còn có thể nói cái gì sao? Chỉ phải bất đắc dĩ cầu nguyện, Athéna lúc tỉnh lại, Hương Hương công chúa vắng mặt. Đành phải chuyển đề nói:"Roi này còn có ý nghĩa gì khác sao?"
"Ân!" Hương Hương công chúa đỏ mặt nói: "Dựa theo tập tục của thảo nguyên, roi ngựa tự tay bện dâng lên là tỏ ý tuyệt đối phục tùng trượng phu, mặc cho tùy ý trách mắng, quyết không hoàn thủ."
"Nga! Lấy chồng là dâng roi, xem ra nữ tử thảo nguyên các ngươi đều chịu khổ." Bần đạo trêu chọc nói.
"Vốn không phải!" Hương Hương công chúa nói:" Bình thường mà nói cùng là khi tân hôn, chú rễ cô dâu luận võ, ai thua mới chịu dâng roi lên, bất quá bình thường đều là nữ tử thua, tại trên thảo nguyên nếu nam tử không có roi của thê tử thì quả là chuyện rất mất mặt."
"A? Chúng ta còn phải đánh một hồi sao?" Bần đạo buồn bực. Ta thực ra là cơ hồ chưa bao giờ cùng nữ nhân động thủ a?
"Không cần, ta dã chủ động nhận thua, cho nên chúng ta không cần đánh nhau, ngươi có thể trực tiếp lấy roi của ta." Hương Hương công chúa rất không tình nguyện nó.
"Đây là vì sao? Chẳng lẽ ngươi biết đánh không lại ta?" Bần đạo tò mò cười nói. Nàng nếu như là nói như vậy mà làm sao vừa rồi còn có chút không tình nguyện đây?
" Không phải!" Hương Hương công chúa cắn môi nói:" Trong những đồng lứa với ta trên thảo nguyên, còn không có đối thủ đâu!"
"A? Mạnh như vậy?" Bần đạo ngạc nhiên nói:"Vậy làm sao ngươi lại trận tiếp nhận thua thế?"
" Bởi vì trên thảo nguyên chúng ta đã xảy ra đại sự." Hương Hương công chúa đột nhiên mở miệng nói với ta:" Ca ca của ta cùng chị dâu đều đã chết! Ô " Tiếp theo là lao vào trong lòng ta khóc lên.
Lại tới nữa! Bần đạo chính là không muốn nhìn thấy nữ nhân khóc, chỉ cần khóc là lòng ta mềm nhũn. Nhanh chóng an ủi:"Được rồi được rồi, đều đã qua hết rồi!"
"Ngươi cũng biết!" Hương Hương công chúa khóc hỏi.
"Ân!" Bần đạo thầm nói, cơ hồ chính là ta một tay sắp đặt, ta có thể không biết sao? Ta so với người khác còn rõ ràng hơn.
"Ta đây có thể thỉnh cầu ngươi một việc không? Ta sở dĩ nhận thua chính là vì cầu ngươi chuyện này." Hương Hương công chúa ngửa đầu nói với ta.
"Nói đi! Ngươi muốn đem nhị hoàng tử Tạp Đặc hấp hay làm thịt kho tàu, ta đều giúp ngươi làm được." Bần đạo hiên ngang lẫm liệt nói. Tâm nguyện của nàng khẳng định chính là chuyện này, heo cũng đoán được, càng khỏi nói ta. Chỉ cần chính mình không không có việc gì, sống chết của nhị hoàng tử ai quản a? Đừng nhìn hắn xem như là giúp tam kỳ thật ta hận nhất loại người như thế.
"Thật hay quá! Ngươi vậy cũng đoán được? Đây mới là vị hôn phu lý tưởng nhất trong lòng ta!" Hương Hương công chúa hai mắt tỏa ánh sáng nói: "Có thể đem ngươi đưa đến bên cạnh ta, Hương Hương thật sự là rất cảm kích ông trời. Ta chỉ thỉnh cầu ngươi đem nhị hoàng tử bắt sống đến cho ta, ta muốn đích thân giết chết hắn, báo thù cho chị dâu và ca ca."
"A! Không thành vấn đề, chuyện nhỏ!" Bần đạo sảng khoái đáp ứng. Nhưng mà trong lòng lại phân vân, ta có nên đem chân tướng sự tình nói cho nàng biết hay không? Nói cách khác, âm mưu ta bày ra không cẩn thận giết chết anh trai và chị dâu của người ta, sau đó lại cưới muội muội xinh đẹp của người ta, có vẻ nếu như làm như vậy, hơi thiếu đạo đức a? Hài tử sinh ra sẽ không có lỗ đít. Nghĩ vậy, vì đời sau của bần đạo, liền lập tức quyết định. Tuy rằng ta là quân nhân, trên chiến trường cần phải bỉ ổi, nhưng ta cũng là con người a? Cũng không thể vui đùa với loại chuyện này. Với lại bần đạo cũng là người tu đạo, nếu giữ phiền muộn trong lòng, sau này sẽ nảy sinh tâm ma, đối với tu luyện sau này vô cùng bất lợi, vì vậy, ta đành phải chịu lỗ lớn vậy.
Cuối cùng còn có một lý do, dù sao ngân hồ quân đã muốn phản lại, cũng không còn có khả năng hối hận quay đầu, hơn nữa việc này cũng không phải lỗi của ta, cho nên nói ra vẫn là tốt hơn. Nếu không vạn nhất ngày nào đó sau này bị bọn họ tra xét ra, còn không hận chết ta sao? Khi đó mới là đại phiền toái.
" Hương Hương à!" Bần đạo khó xử nói với nàng:"Ta có một chuyện muốn nói với ngươi."
"Chuyện gì?" Hương Hương công chúa nhẹ giọng hỏi.
"Kỳ thật, ta từng phái người đi xúi giục nhị hoàng tử làm chuyện xấu, đến châm ngòi ly gián giữa các ngươi, mục đích là làm tan rã đại quân Tạp Đặc. Ngươi sẽ không trách ta chứ?" Bần đạo kiên trì nói.
"Ngươi phái người khi nào?" Hương Hương công chúa vẻ mặt nghiêm túc hỏi han.
"Khi đại quân Tạp Đặc mới vừa trú đóng ở ngoài thành Tạp Tháp Nhĩ thì không lâu sau ta liền phái người tới." Ta chậm rãi nói.
" Người của ngươi như thế nào xúi giục hắn?" Hương Hương công chúa bất mãn hỏi. Trên mặt nàng đã có vài phần tức giận.
"Ta là an bài như thế này!" Bần đạo bất chấp, đem mọi chuyện cần nói, hết thảy đều nói cho nàng nghe.
Phản ứng của Hương Hương công chúa cũng không kịch liệt như trong tưởng tượng của ta, cho dù là một chút tức giận thôi, theo như ta phỏng chừng cũng sai biệt nhiều lắm. Nàng rất tỉnh táo nghe ta nói hết, có vài lần cắt ngang lời ta, hỏi mấy chi tiết không rõ.
"Vì sao phải nói cho ta biết? "Hương Hương công chúa sau khi nghe xong, nhìn vào đôi mắt ta hỏi:"Người làm việc này đều là tâm phúc của ngươi, ngươi hoàn toàn có thể vĩnh viễn gạt ta!"
"Long Thanh Thiên ta có thể đối với địch nhân sử dụng mọi loại thủ đoạn, nhưng mà ta sẽ không giấu diếm bất luận điều gì đối với người bên cạnh mình." Bần đạo ngạo nghễ nói.
"Ngươi không sợ ta tức giận, trở về mật báo cho phụ thân sao?" Hương Hương công chúa hỏi.
"Thứ nhất, ngươi không thể quay về, ta sẽ tìm người trông giữ ngươi, bởi vì ngươi là địch nhân của ta. Đối với địch nhân, ta sẽ không khách khí. Thứ hai, chuyện này cũng không thể trách ta, ta chỉ là làm cái việc mà thống soái phải làm, ta là vì quốc gia, vì thắng lợi, vì mạng sống của bộ hạ. Hơn nữa nếu nhị hoàng tử tính cách lương, sự tình kia cũng sẽ không xảy ra, ta cũng không bức hắn làm những chuyện này. Đối với chuyện tình của anh trai và chị dâu ngươi, ta cũng rất tiếc, đây tuyệt đối không nằm trong kế hoạch của ta. Chỉ là việc ngoài ý muốn, nhưng mà ta cũng tuyệt đối không hối hận, cho dù có quay ngược lại, ta cũng sẽ làm như vậy. Bởi vì, ta không thể lấy mạng sống của binh sĩ ra đùa giỡn." Bần đạo lời lẽ nghiêm khắc nói.
"Ân!" Hương Hương công chúa lại nhoẻn miệng cười với ta, nói:" Kỳ thật, ta không chỉ không hận ngươi, ngược lại rất cảm tạ ngươi."
"A?" Bần đạo đã nghĩ đến các loại phản ứng của Hương Hương công chúa sau khi nói rõ chân tướng là nào là tát, cào, cắn, lên gối, đá xuống hạ thân, chửi ầm lên, vậy thật không ngờ nàng lại nói cảm ơn ta. Nàng chẳng lẽ là muốn trước làm yên lòng ta, sau đó chờ ta không cảnh giác, sẽ bẻ xương bần đạo.
"Ha ha!" Hương Hương công chúa lại mỉm cười, trong phút chốc, tựa như cảnh tượng trăm hoa đua nở vô cùng đẹp đẽ trước mặt ta, tiếp theo sau nàng nhẹ nhàng hỏi:" Rất giật mình phải không?"
"Ân!" Bần đạo ngây ngốc gật đầu.
"Ha ha!" Hương Hương công chúa cười nói:"Ta cám ơn ngươi hai điều, đầu tiên là cám ơn sự tín nhiệm của ngươi, ngươi có thể đem sự thực nói cho ta biết, thuyết minh ngươi tâm địa thẳng thắn vô tư, hơn nữa còn rất coi trọng ta, điều này làm cho ta rất cảm động, thật sự cảm ơn!"
"Không cần khách khí!" Bần đạo cười xấu hổ nói:"Vậy thứ hai là gì?"
"Thứ hai chính là cám ơn đã đem chân tướng ca ca ta bị giết như thế nào vạch trần ra." Hương Hương công chúa nghiêm túc nói.
" Nhưng mà, ngươi không giận ta xúi giục nhị hoàng tử mang tai họa đến cho dân chúng các ngươi sao?" Bần đạo tò mò hỏi.
" Hận, như thế nào không hận a!" Hương Hương công chúa trên mặt vẻ giận dữ nói.
"Vậy mà ngươi còn? Bần đạo vẫn là không hiểu được a."
" Kỳ thật, ngươi tuy rằng đáng giận, cũng bất quá chỉ là đẩy nhanh quá trình mà thôi." Hương Hương công chúa thống khổ nói:" Phụ thân sau khi biết hảo sự của nhị hoàng tử làm ra, liền nhanh chóng phái người điều tra cái chết của dân du mục trên thảo nguyên. Kết quả phát hiện, từ sau khi nhị hoàng tử tiến vào thảo nguyên, không có lúc nào là không có dân du mục trên thảo nguyên biến mất, lúc đầu chúng ta còn tưởng rằng do Tạp Đặc cận vệ quân đệ nhất sư đoàn làm, sau lại mới phát hiện, vệ đội thủ hạ nhị hoàng tử cũng có tham dự. Bọn hắn khoảng chừng sau khi Tạp Đặc cận vệ quân đệ nhất sư đoàn toàn bộ bị giết mới có chút thu liễm mà thôi. Cho nên coi như không có nhân tố là ngươi, hắn tuyệt đối cũng sẽ nhịn không được bao lâu. Chuyện tình của ca ca và chị dâu ta cũng thật sự là ngoài ý muốn, hơn nữa ngươi cũng không biết chuyện tình chị dâu đến tiền tuyến, tất cả đều là hảo sự của tên hỗn đản nhị hoàng tử. Huống chi nếu không phải trinh sát của ngươi giúp chúng ta đem tin tức đưa ra ngoài, chúng ta ngay cả ca ca chết như thế nào cũng không biết đây?"
" Ta nói sự tình như thế nào thuận lợi đến như vậy, nguyên lai tên gia hỏa này đã sớm trở chứng như vậy a?" Bần đạo vẻ mặt buồn bực nói:" Sớm biết thế ta cũng không phái người đi, đỡ phải làm người xấu không công một hồi?"
" Ngươi nếu không phái người, chúng ta đây vẫn còn bị nhị hoàng tử cùng Tây Tư Nhĩ lừa gạt nữa đó!"
" Ai nha, được rồi, trời cũng đã tối, ngươi tới thì ta mang ngươi đi xem vở kịch hay." Bần đạo đứng dậy nói với Hương Hương công chúa.
"Kịch gì? Có thể không đi được không, ta thật sự không có tâm tình mà coi a?" Hương Hương công chúa u oán nói.
" Ha ha! Vở kịch ngươi thích xem nhất, nhất định phải xem không là ngươi sẽ hối hận đấy!" Bần đạo dụ dỗ nói.
"Vậy rốt cuộc là kịch gì thế?" Hương Hương công chúa nhịn không được hỏi.
"Liệt hỏa đốt sông!" Bần đạo cười lạnh nói.
Cùng lúc đó, trong nơi đóng quân của thiết bích quân đoàn Tạp Đặc cách chúng ta ngoài mấy ngàn dặm, là một cảnh tượng sáng sủa bận rộn. Mấy vạn thuyền công cùng mấy vạn thủy quân đang thâu đêm không ngủ tăng ca làm việc. Chỉ còn mấy cái chiến hạm cuối cùng nữa là xong, chỉ cần sau khi bọn hắn hạ thủy, thủy quân Tạp Đặc ngay tại trên sông lưu hoa hà sẽ có một đội thủy quân cường đại.
Uy danh thiên hạ vô địch của thủy quân Tạp Đặc chính là năm vạn thủy quân tương đương với bộ binh ba mươi vạn quân. Bọn hắn tự tin cho rằng, từ lúc bắt đầu đến giờ, quyền khống chế lưu hoa hòa tuyệt đối nằm trong tay Tạp Đặc.
Lúc này trên mặt sông cách nơi đóng tàu mười dặm, có chi chít hơn ngàn chiến hạm. Trong đó, chiến hạm loại trung có hơn ba trăm, loại nhỏ hơn sáu trăm. Những thuyền nhỏ dùng đế tiếp tế cảnh giới thì có đến hơn mấy ngàn, đều là thuyền cứu sinh trên biển, chúng nó rất nhỏ, không bị ảnh hưởng trước các chướng ngại trên đường sông, có thể trực tiếp đi qua, cho nên chạy đến mặt sông trước một bước để cảnh giới.
Bởi vì kỵ binh trinh sát của Đại Hán quốc thường xuyên đi dạo qua mặt trước của thiết bích quân đoàn, vì không để cho bọn hắn phát hiện ra chiến hạm của Tạp Đặc, thuỷ quân Tạp Đặc không có đem chiến hạm để ra ngoài, đều là ở đặt chen chúc ở gần bến tàu. Như vậy hiển nhiên rất nguy hiểm, một khi bị tập kích, chính là hỏng hàng loạt a.
Cho nên Tạp Đặc vì phòng ngừa tình huống này phát sinh, làm rất nhiều công tác dự phòng. Trên đất liền, thiết bích quân đoàn đem hai bờ sông thủ hộ kín kẽ, ruồi bay không lọt. Trên nước, bọn hắn đem đại lương thuyền nhỏ giăng đầy trên mặt sông, ngăn trở đường đi của chiến hạm quân địch, còn đặt nguyên liệu ở dưới nước. Đó làm một đống thủng gỗ chứa đầy dầu trơn, chừng mấy ngàn thùng, chiếm một mảng lớn mặt sông. Bình thường bị vật nặng nhấn chìm dưới nước, chỉ cần chiến hạm của địch nhân tới gần, thủy thủ liền sẽ cắt dây thừng nối với chúng để cho chúng nó trồi lên mặt nước, sau đó châm lửa đốt.
Loại cạm bẫy này cách đại hạm chủ lực rất xa, không cần phải lo lắng dầu trơn theo dòng nước trôi nổi đến, bởi vì tại đây trước nó đã bị đốt rụi. Huống chi, ở phía trước còn có mấy ngàn thuyền nhỏ ngăn trở, cho nên, thủy quân Đại Hán nếu dám ở trên nước tập kích, tuyệt đối sẽ trả giá thảm trọng.
Cho nên, lúc trước sau khi bần đạo bọn hắn ném mấy thứ đồ này xuống nước liền lập tức cảnh giác, phái ám dạ tinh linh dưới nước và trên bào cùng nhau xuống tay, mới đem sự tình làm cho rõ ràng, đây cũng là duyên cớ vì sao ta vẫn không dùng tới thủy quân bao vây tiễu trừ bọn họ. Nhưng mà hiện tại không giống với lúc trước, bần đạo khi được tin tức này đến tai, thâu đêm không ngủ, cuối cùng là đề ra một kế hoạch mà nó có thể hoàn toàn làm sụp đổ kế hoạch của bọn họ.
Vì phối hợp kế hoạch này, bần đạo không tiếc cùng Tây Tư Nhĩ thân vương quyết đấu ba trận, vì chính là để cho hắn am tâm cho rằng ta còn không biết chuyện tình thủy quân của hắn. Làm cho Tây Tư Nhĩ thân vương có thể phóng tâm mà tiếp tục thi hành kế hoạch của chính mình, hiện tại hết thảy đều ở trong khống chế của bần đạo. Tây Tư Nhĩ thân vương đến giờ còn tưởng ta còn chưa hay biết gì? Thật sự là rất đáng thương.
Ha ha! Lại nói tiếp, tuy rằng bần đạo đem tất cả lớn nhỏ của Thạch Nguyên gia đều đùa bỡn, nhưng mà đều cảm thấy được không thấm vào đâu, thật sự là bọn hắn quá kém trí, đùa giỡn với bọn hắn một chút hàm lượng kỹ thuật cũng không có, thật sự là không có ý nghĩa. Nhưng mà với người cơ trí như Tây Tư Nhĩ thì không giống vậy, hắn giảo hoạt như hồ ly, có thể đùa bỡn hắn đến nước này, bần đạo ít nhiều cảm thấy có chút thành tựu, nó mới thật thoải mái làm sao.
Bần đạo lúc trước ngăn chặn đường sông, cũng chính là địa phương đặt chiến hạm hiện tại của thủy quân Tạp Đặc, theo vị trí địa lý mà nói, phòng thủ tương đối tốt, bất quá cho dù là địa hình thảo nguyên bằng phẳng, chỉ cần chuẩn bị trước, bằng vào hai mươi vạn quân tinh nhuệ thiết bích quân đoàn cùng cùng ba mươi vạn thủy quân hẳn là có thể đủ ngăn chặn tập kích của Đại Hán. Nhưng mà, bọn hắn duy nhất không ngờ tới lỗ hổng phòng ngự chính là nơi này cách Tinh Linh chi sâm thật sự là gần quá, đường thẳng ngắn nhất khoảng cách chưa đến hai mươi dặm, xa cũng chỉ là ba mươi lăm dặm mà thôi.
Tuy rằng, Tinh Linh chi sâm nguy hiểm dị thường, cơ hồ không người nào dám đem đại quân phục kích an bài ở bên trong, nhưng mà chuyện tình người khác không dám, bần đạo cũng sẽ không dám sao? Mà Tây Tư Nhĩ thân vương tuy rằng cũng nghĩ đến điểm này, hơn nữa không ngừng phái người mạo hiểm tiến vào bên trong thám thính, nhưng mà thủy chúng không bắt gặp người nào, quan chỉ huy nào nguyện ý đưa thủ hạ của mình đến trước mồm ma thú đây? Sau khi vài lần thám thính ban đầu, bọn hắn liền buông tha nhiệm vụ mà tử vong cao đến 50% này.
Bởi vì theo bọn hắn nghĩ, nơi đó đã là tuyệt đối an toàn, vô số ma thú của Tinh Linh chi sâm chính là thủ vệ tốt nhất cho bọn họ. Nhưng mà, càng là địa phương an toàn, càng là phải đề cao cảnh giác, đáng tiếc câu danh ngôn này sau khi phải trả một cái giá thảm liệt mới có thể làm cho người ta hiểu ra được. Mà thuỷ quân Tạp Đặc, tối nay sẽ là người hiểu rõ được đạo lý này nhất.
*****
Ngay tại xưởng tàu, binh lính Tạp Đặc đang cố gắng lắp rắp cự hình chiến hạm, đột nhiên cảm thấy ánh sáng có điểm tối lại, bất mãn lớn tiếng kêu: "Chết tiệt, sao tối như vậy."
"Đi lấy một cây đuốc lại đây."
"Đúng vậy! Quá mờ, nhìn không rõ ràng gì cả!"
Một người khác nói:" Kỳ quái, đèn vẫn tốt mà?"
Một thủy quân phụ trách hỗ trợ nói: "Chẳng lẽ mây che ánh trăng?" Hắn có điều suy nghĩ ngẩng đầu lên trời: "... Trời ạ! Đó là cái gì?" Đột nhiên hắn khiếp sợ thét lên!
Hắn vừa la lên, tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn, sau đó đã bị một cảnh tượng đồ sộ làm sợ ngây người!
Dưới ánh sáng lờ mờ, vô số Dực Nhân phe phẩy đôi cánh màu xám trắng của họ, phô thiên cái địa bay tới, thân ảnh của họ như một tảng mây đen che lấp cả ánh trăng, không ai có thể biết được số lượng của họ. Tóm lại, vô cùng vô tận thân ảnh cuồn cuộn không ngừng bay tới, lướt qua đỉnh đầu mọi người. Khi bay đến trên mặt sông, bỏ xuống vô số vật thể màu đen, nện lên rậm rạp chiến hạm.
Quan quân phụ trách đang ở trên chiến hạm cũng nhìn thấy một màn này, ngay khi vật thể màu đen kia rơi lên thuyền đã nghe thấy một cỗ hương vị mùi dầu trơn, lúc này bị dọa đến chết đứng.
"Địch tập!" Tiếng quát tháo thê lương liên tục vang lên, lập tức truyền khắp đại doanh, hơn 1000 chiến hạm trải dài trên hơn 10 dặm mặt sông lập tức huyên náo cả lên, vô số người từ khoang thuyền vọt ra, một đám y phục lôi thôi, mắt mông lung buồn ngủ, vẻ mặt khẩn trương đang chuẩn bị đầu nhập chiến đấu. Nhưng mà nghênh đón họ lại là từng túi đầy dầu trơn, lập tức bọn họ liền nhìn thấy địch nhân trên đỉnh đầu.
Đây là lần đầu tiên bọn họ đối mặt với đối thủ trên bầu trời nên nhất thời thất kinh, không biết nên làm sao cho phải, trọng nỏ trên thuyền đều là thiết kế để công kích mục tiêu trên biển, góc bắn cao nhất chỉ là 45 độ, nhưng Dực Nhân bộ đội của bần đạo lại phi hành trên trời cao mấy trăm thước, nghĩ muốn bằng góc nhắm này mà bắn tới thì hình như hơi khó nha! Hơn nữa trọng nỏ đều là cố định để phòng ngựa gặp sóng gió trên biển, sợ trọng nỏ bị xóc nhảy vào trong biển, bây giờ lại biến thành chướng ngại lớn nhất khiến bọn họ không thể phản kích. .
Lúc này mấy hạm trưởng tỉnh ngộ, nhanh chóng gọi bộ hạ dùng cung tiễn bắn trả, nhưng tầm bắn cung tiễn lại không đủ đến Dực Nhân cao mấy trăm thước, một đợt vũ tiễn bắn lên, thu hoạch duy nhất là khi rớt xuống những chiếc thuyền gần đó làm người một nhà chết không ít, rước lấy một đống âm thanh tức giận chửi rủa.
Lần đầu tiên đối mặt với loại địch nhân trên không trung này, đối với cái loại địch nhân chỉ có thể bị đánh chứ không thể hoàn thủ này, cho dù là bộ đội tinh nhuệ hơn nữa cũng không thể tránh khỏi xuất hiện bối rối, bọn họ đều là người lăn lộn ở trên biển, tự nhiên rất rõ ràng cái gì đáng sợ nhất với chiến hạm của bọn hắn.
Đối với những chiến hạm được chế tạo tinh khiết từ gỗ này mà nói, lửa chính là tai nạn trí mạng nhất! Mà hiện tại, tuy địch nhân còn không ném vào chút lửa nào, nhưng nơi nơi là dầu trơn cũng đủ thuyết minh ý đồ của địch nhân, hơn nữa những bịch da này có cái nện lên trên cây đuốc, trực tiếp tạo thành mấy trăm ngọn lửa "công nhân", tuy rằng đám quan binh đều cố gắng dập lửa, nhưng theo số túi da đầy dầu ngày càng nhiều rơi xuống, ngọn lửa ngày càng nhiều, thế lửa cũng ngày càng lớn, dần dần biến thành không thể vãn hồi!
Tổng chỉ huy 30 vạn thủy quân Tạp Đặc là một đại quý tộc gọi là Mạc Đề Ca Lạp, là một Thống soái có kinh nghiệm cực kỳ phong phú.
Lúc này hắn đang ở trên lâm thời chiến hạm của mình, ngơ ngác nhìn vào đại quân trên trời, tuyệt vọng la lên: "Chết tiệt, Đại Hán kiếm đâu ra đám điểu nhân này? Vì sao không ai nói cho ta biết bọn họ có không quân!"
"Quan trên à, chúng ta nên nhanh chóng rời khỏi đây đi, bây giờ bọn họ mới vẻn vẹn ném dầu trơn xuống, nhưng mà tí nữa lại ném mồi lửa vào đấy! Hạm đội của chúng ta căn bản không thể ngăn cản được!" Sĩ quan phụ tá của hắn vội vàng khuyên!
"Chẳng lẽ Pháp Sư bộ đội không thể phát huy chút tác dụng nào sao?" Mạc Đề Ca Lạp khẩn trương hỏi một Ma Pháp Sư bên cạnh!
"Đại nhân, đám chiến hạm này kéo dài hơn 10 dặm, trên mặt nước nơi nơi đều là dầu, chỉ cần vài mồi lửa xuống liền biến thành biển lửa, chúng ta vẻn vẹn chỉ có mấy chục Pháp Sư, làm sao có thể bảo hộ nhiều chiến hạm như vậy?" Pháp Sư kia làm khó nói. Trong hải quân, mỗi một đại hình chiến hạm đều có một Ma Pháp Sư nên trong 30 vạn thủy quân này còn có hơn 10 vị Pháp Sư. Bọn họ đều là nhân viên từ các đại hình chiến hạm khác đến đây, vốn dùng để chuẩn bị đánh bất ngờ thuỷ quân Đại Hán, bây giờ lại gặp một hồi tai nạn như vậy!
Tâm Mạc Đề Ca Lạp hoàn toàn chìm xuống, tuy hắn có tin tưởng đánh bại bất cứ đối thủ trên mặt nước nào, nhưng nhìn không quân phi hành trên trời kia, hắn cũng không có biện pháp! Nhìn thấy hạm đội một tay mình chỉ huy sắp gặp phải tai ương ngập đầu, lòng hắn như bị dao cắt, bất quá, hắn coi như không mất lý trí, dưới tình huống không ai biết, nước mắt hắn chảy xuôi trên khuôn mặt, hạ đạt mệnh lệnh cho thuộc hạ mình rời khỏi chiến hạm, nhất thời thủy binh trên các chiến hạm như được đại xá, đều ngồi thuyền nhỏ chuẩn bị rời khỏi nơi chuẩn bị biến thành địa ngục này. Đáng tiếc, mệnh lệnh này vẫn là quá muộn, hơn mười dặm sông, đại quân mấy chục vạn, nói đi là đi được sao? Dực Nhân trên không sau khi ném mấy túi da xuống, thân hình càng thêm linh hoạt, đều lấy ra mồi lửa tự mình chuẩn bị, bắt đầu đại hội khói lửa cuồng hoan!
Hành động lần này bần đạo vận dụng 2 vạn Dực Nhân tham chiến, từ Mân Nhi đảm nhiệm tổng chỉ huy, có nàng tọa trấn thì ta căn bản không cần lo lắng, vẻn vẹn mới nói ra ý tưởng thôi thì nàng đã hiểu ngay. Hơn nữa rất thanh cấu tứ hoàn thiện ý tưởng thành một tình trạng hoàn mỹ, phối hợp giữa chúng ta quả thật rất ăn ý.
Đầu tiên Mân Nhi nghĩ tới công kích thủ đoạn, chính là túi da đựng dầu trơn này, túi da này chỉ là vật bình thường dùng đựng nước thôi, đại khái có thể bỏ vào 5 cân dầu, khi dùng chỉ cần dùng dao nhỏ cắt một lỗ hổng, sau đó ném đi là được. Trải thực nghiệm và tinh toán, một Dực Nhân có thể mang sáu cái túi da như vậy, cũng chính là 30 cân dầu trơn mà vẫn không ảnh hưởng lớn đến phi hành. Đương nhiên, như vậy bọn họ không thể mang vũ khí cung tiễn gì, vì 60 ngàn cân dầu trơn này, tất cả dân chúng Bác Lạp Tư đều mang dầu trong nhà mình ra, khẩn cấp gom lại mới đủ. Cũng may có thời gian chuẩn bị đến tận một tháng, nếu không thì thật sự không làm được trường hợp đồ sộ như vậy. Sau đó Mân Nhi lại giải quyết biện pháp nhóm lửa, không có cung tiễn trong tay thì việc nhóm lửa của Dực Nhân lại biến thành vấn đề, cuối cùng Mân Nhi nghĩ đến việc dùng Hỏa Hệ quyển trục cấp thấp, dù sao chúng ta có một đống Tinh Linh Pháp Sư. Tuy bọn họ không thể trực tiếp tham chiến, nhưng mà chế tác một ít Hỏa Hệ ma pháp quyển trục thì vẫn được, hơn nữa loại cấp thấp quyển trục này chế tạo cũng đơn giản, số lượng cũng nhiều, dù sao đủ để bảo đảm mỗi một Dực Nhân Chiến Sĩ có 3-5 cái. Không có biện pháp, ai bảo Bác Lạp Tư chúng ta thừa thải ma thú chứ? Vì chế tác những quyển trục này, chúng ta không chỉ dùng sạch Hỏa Hệ da thú trong kho, còn gọi người vào trong rừng săn thêm một đám mới đủ.
Vấn đề cuối cùng cần Mân Nhi giải quyết chính là lộ tuyến và thời cơ đánh bất ngợ, lộ tuyến tự nhiên là lựa chọn Tinh Linh Chi Sâm để có thể tránh khỏi trinh sát của Tạp Đặc.
Vì phòng ngừa có phát sinh ngoài ý muốn nên chúng ta cố ý đi đường vòng, đi vòng ngoài của Tinh Linh Chi Sâm, hơn nữa ta còn điều Liệt Hỏa Sư Tử Thú cho Mân Nhi. Có bát cấp ma thú đi theo, quanh đó mấy chục dặm cơ bản là an toàn. Chính là dù không an toàn, cao cấp ma thú dám mạo hiểm chạm vào uy nghiêm của Liệt Hỏa Sư Tử Thú cũng 8 phần là độc lai độc vãng, lấy thực lực của Mân Nhi... Mồ hôi, nàng tuyệt đối nguy hiểm hơn cả cửu cấp ma thú!
Về phần thời cơ, ta và Mân Nhi đều nhất trí cho rằng xuống tay khi thủy quân Tạp Đặc sắp thành công là tốt nhất. Không chỉ là cảnh giác của bộ đội Tạp Đặc giảm xuống mà quan trọng nhất là lúc này mật độ chiến hạm của bọn họ là dày đặc nhất, có lợi nhất với tập kích. Vì đạt tới mục đích ngưng tụ hạm đội địch nhân, chúng ta còn cố ý phái kỵ binh trinh sát tuần tra dọc theo bờ sông, mỗi lần đều lui lại khi sắp chạm mặt với Thiết Bích Quân Đoàn! Như vậy, vì không để bộ đội trinh sát của chúng ta phát hiện trên mặt sông có thuyền, thủy quân Tạp Đặc tuyệt đối không dám để thuyền chạy vào tầm mắt của bộ đội trinh sát. Như vậy cũng chỉ có thể xếp dày đặc vào một thủy vực nhỏ hẹp. Cạc cạc, vừa lúc tiện cho ta đốt thuyền
Mà thực ra còn có một cái lý do không dám công bố nữa, đó là ta muốn cho Tây Tư Nhĩ thân vương leo cao thật cao, sau đó đá một phát cho rớt xuống đáy cốc cơ! Bần đạo thật sự muốn biết, tâm lý tương phản này có làm cho Tây Tư Nhĩ thân vương các hạ khôn khéo hơn người cơ trí kiên cường trực tiếp điên mất không? Cạc cạc, ra vẻ như vậy rất thú vị a!
60 ngàn cân dầu trơn bị rải trên 10 dặm sông, hỉnh ảnh kia đồ sộ đến dường nào? Trên thuyền, trên bờ, trên mặt sông, nơi nơi có thể thấy những cái túi da còn đang chảy dầu, trong không khí tràn ngập mùi dầu. Mấy chục vạn người phía sau tiếp phía trước chạy trối chết là trường hợp rất khó nhìn thấy nha. Bất quá so với chuyện xảy ra sau đó thì cũng không tính là cái gì.
Hai vạn Dực Nhân Chiến Sĩ, cơ hồ là không hẹn mà gặp, cùng lấy ra ma pháp quyển trục đã chuẩn bị trước đó, hai vạn hỏa cầu đồng loạt lóe lên, cắt qua bầu trời đêm, đánh úp về phía chiến hạm trên sông tựa như mưa ánh sáng tráng lệ, nhưng trong vẻ ngoài tráng lệ này lại cất dấu tử vong khí tức. Chỉ nghe oanh nổ một tiến, trong khoảnh khắc cả đoạn sông hóa thành một con rồng lửa.
Hơn 1000 chiến hạm và vô số thuyền nhỏ cơ hồ đồng thời thiêu đốt, vô số thân ảnh mang theo lửa cháy trên mình kêu thê thảm nhảy xuống dòng sông, càng nhiều người ở trên bờ và thuyền chạy trốn thục mạng. Tiếng kêu thê lương nối tiếp thành một mảnh, chiến hạm thiêu đốt trên dòng sông thì xưởng thuyền trên bờ sông cùng liều trại và vô số quân nhu vật tư cũng không đào thoát khỏi vận rủi, từ lúc Dực Nhân ném túi da cũng đã trọng điểm chiếu cố những chỗ này, cho nên cùng với ánh lửa bùng lên, những chỗ này đã hóa thành biển lửa! Lương thực của đại quân Tạp Đặc, đại hình công thành xe, khí giới, xe bắn đá vân vân, tất cả những công cụ chiến tranh trọng yếu đều bị đốt sạch. Tất cả những vật cồng kềnh mà Tây Tư Nhĩ thân vương tính toán dựa vào thuỷ bộ vận chuyển bây giờ lại tiện nghi cho ta. Hơn nữa, lúc này là giao mùa giữa xuân và hạ, khí hậu khô hạn, gió tây lại về, hợp với hỏa thế, căn bản không thể dập lửa! Tốc độ lan tràn còn nhanh hơn cả người chạy! Ta vốn không có bỏ Thiết Bích Quân Đoàn vào trong mục tiêu công kích, ai ngờ những tạp vật trên thuyền như cột buồm vải bạt, gãy rụng xuống, dưới sự trợ giúp của gió to bay đầy trời! Doanh địa Thiết Bích Quân Đoàn ở hai bờ nam bắc cũng bị lan đến, thiêu hủy vô số lều trại. Cũng may là ở xa xa nên đã có chuẩn bị, hơn nữa cũng ở trên đất liền nên mọi người chạy nhanh ra khỏi vùng lửa lan đến, tổn thất người thì không lớn, nhưng vật tư lương thảo vân vân bị đốt sạch sẽ!
Lúc này Dực Nhân bộ đội còn đang tìm những nơi mà thế lửa không mạnh, ném mấy quyển trục còn trong tay giúp nó một tay, mà có những Pháp Sư kiêm tu Hỏa ma pháp còn bồi thêm một ít pháp thuật nữa. Trên không trung thỉnh thoảng rơi xuống vài ngọn lửa, cuối cùng nơi nơi đều là khói đặc cuồn cuộn, lửa lớn cháy liên tục, không có chút dấu hiệu giảm bớt nào. Mà sự tình còn chưa chấm dứt, dưới sự trợ giúp của gió tây mạnh mẽ thổi qua, một ít tấm gỗ và thuyền gỗ đang bốc cháy, mang theo dầu trơn đang hừng hực thiêu đốt xuôi theo dòng nước, trực tiếp uy hiếp đến đại hình chiến hạm và một ít vận tải chiến hạm đang tắc nghẽn bên kia sông, bất đắc dĩ, những hạm đội này đành phải bơi ra ngoài.
Nhưng mà bọn họ thật sự hơi nhiều làm cho tốc độ sơ tán hơi chậm một ít, khi nhận được tin tức cũng là hơ muộn nữa, lửa lớn cơ hồ đi cùng với lính liên lạc mà đến. Tất cả đại hình chiến hạm cũng bị tổn thất nhất định, ước chừng có mấy chục chiếc bị thiêu hủy, còn có vì đồng tác né tránh quá lớn làm cho các con thuyền đâm vào nhau gây hao tổn nghiêm trọng.
Tóm lại, thành tích lần đánh bất ngờ này hoàn toàn có thể dùng từ huy hoàng để hình dung. 30 vạn thủy quân Tạp Đặc bị xử lý hơn 10 vạn, tất cả chiến hạm đã vượt qua chỗ con sông bị chặn đều hóa thành tro tàn, còn lan đến những đại hình chiến hạm khác, làm những chiến hạm này bị hao tổn nghiêm trọng. Thuỷ quân Tạp Đặc xem như chính thức nói lời chia tay với cuộc chiến này rồi!
Mà đả kích lớn nhất với đại quân Tạp Đặc là tổn thất rất nhiều lương thực cùng với khí giới công thành. Hơn một nửa lương thực của đại quân Tạp Đặc đều ở đây. Vốn nghĩ sử dụng đường thủy vận chuyển sẽ tiện lợi hơn, mấy thứ khí giới công thành cồng kềnh này, nếu đi theo đường bộ thì đại khái phải mấy tháng mới đến được Tạp Tháp Nhĩ Thành! Hơn nữa xóc nảy trên đường cũng làm nó bị hao tổn đáng kể nên Tây Tư Nhĩ thân vương mới để thuỷ quân bảo quản, vận chuyển chúng.
Bây giờ, với những tổn thất này cũng hoàn toàn đoạn tuyệt kế hoạch cường công Tạp Tháp Nhĩ Thành của Tây Tư Nhĩ thân vương. Tên đáng thương, chỉ mong hắn đừng bị tức chết!
Tất cả tình cảnh này đều bị một con hùng ưng trên trời thu vào mắt, qua ánh mắt của nó lại bắn vào một cái Thủy Tinh Cầu trước mặt bần đạo. Hương Hương công chúa và ta nhìn thấy toàn bộ quá trình này đều bị cảnh tượng đồ sộ hấp dẫn.
"Đây là Liệt Hỏa Phần Giang mà tướng quân nói?" Hương Hương công chúa nhẹ nhàng nói, hàm chứa hai loại tâm tình trái ngược, vừa hưng phấn vừa không đành lòng.
"Đúng vậy! Không ngờ lại ác đến vậy!" Bần đạo cũng bị chiến quả huy hoàng này làm sợ hãi, lúc trước ta chỉ tính toán đến thời tiết không mưa mà thôi, không ngờ bây giờ có gió to trợ giúp nên có thêm nhiều thu hoạch ngoài ý muốn như vậy, ngay cả Thiết Bích Quân Đoàn trên bờ cũng bị đốt cho mặt mày xám tro, còn bất ngờ đốt không ít đại hạm dưới hạ du. Ai, nhân phẩm tốt, không có biện pháp nha.
"Trời ạ! Thật sự quá tàn nhẫn!" Hương Hương công chúa cuối cùng cũng phục tòng thiên tính thiện lương, nói với ta: "Ngươi nhìn xem những người này bị đốt đến chết, thật sự rất thảm!"
"Nhưng mà họ là người của Tạp Đặc a?" Bần đạo buồn bực nói: "Nếu để bọn hắn an toàn vượt qua thì người thảm là chúng ta!"
"Thực xin lỗi, ta chỉ cảm thấy bọn họ thực đáng thương mà thôi, không có ý gì khác." Hương Hương công chúa thấy ta có chút tức giận, cuống quít giải thích.
"Ha ha, không có gì, nữ hài tử đều không nỡ nhìn giết chóc, cho dù hắn là hung thủ giết chóc tộc nhân của ngươi thì ngươi cũng không đành lòng nhìn bọn hắn chết thảm như vậy. Ta hiểu!" Ta cười cười nói.
"Đa tạ tướng công!" Hương Hương công chúa nhoẻn miệng cười nói: "Ta vốn đang nghĩ đến tướng công là một người thật hung dữ cơ, hóa ra ngươi lại ôn hòa như vậy?"
"Ta thực hung sao? Ngươi nghe từ đâu đó?" Bần đạo khó hiểu hỏi.
"Trước kia ta nghe nói, tướng quân 3 tuổi giết người, hơi lớn lên lại ra tay không lưu tình, nhất là lần quay về lãnh địa ngày xưa, tạo nên một tháng đẫm máu của quý tộc, nghe thấy dọa người a!" Hương Hương công chúa vẻ mặt tò mò hỏi: "Tướng công, người thật sự giống như họ nói, đi một bước giết một người sao?"
"Không có nha? Đều du bọn hắn vu hãm ta!" Bần đạo không phục nói: "Ta đi một bước giết một người thì về tới nơi phải giết bao nhiêu người đây? Không biết mệt à?"
"Đúng đúng, ta cũng nghĩ là bọn hắn nói bậy! Tướng công tốt như vậy, sao lại là một kẻ thị huyết giết người được!" Hương Hương công chúa thở nhẹ nhõm một hơi, sau đó hỏi: "Vậy rốt cuộc lần đó tướng công giết bao nhiêu người vậy?"
"Không nhiều lắm!" Bần đạo vẻ mặt vô tội nói: "Ta cẩn thận tính thử xem, không đến một tháng, đánh 13 trận, đánh tan 10 vạn người, giết địch chừng 3000, trong đó quý tộc lớn nhỏ cũng chỉ mấy trăm mà thôi! Ai, Hương Hương, ngươi làm sao vậy! Đừng xỉu chứ!"
Hương Hương công chúa nghe ta nói xong trực tiếp trợn tròn mắt, ngất trên bàn.
"Ai, nữ nhân mà! Thật là, tố chất tâm lý kém như vậy, sau này sao vào nam ra bắc, giết tận lên trời với ta đây?" Bần đạo bất mãn lẩm bẩm! Đỡ Hương Hương công chúa tới trên giường của ta, dàn xếp xong bần đạo liền tìm phòng khác để ngủ, ta đã hạ quyết tâm rồi, danh phận thì có thể tùy tiện nhưng nguyên tắc thì không thể qua loa! Bần đạo lại là người đã có vợ nha!
← Ch. 267 | Ch. 269 → |