← Ch.337 | Ch.339 → |
Nhận được tin tức Tạp La truyền về Đức Lỗ Y môn đem toàn tộc nguyện trung thành, bần đạo cũng là phi thường hưng phấn, bọn hắn sau này sẽ là vũ khí bí mật, cho nên sau khi tiến vào chiếm giữ căn cứ lập tức hạ lệnh tiến hành phong tỏa phương viên trăm dặm, toàn bộ Mạo Hiểm giả tiếp cận đều bị đuổi đi. Hơn nữa, vì nơi đó tuyệt đối an toàn, ta hạ lệnh Đức Lỗ Y môn hoàn toàn dọn dẹp cái kia ma thú, đối với chúng tiến hành bắt giết sạch, nhất nhất bảo xung quanh căn cứ không thấy được một con ma thú.
Bốn bị trước lão Đức Lỗ Y môn rất hào hứng tiếp nhận mệnh lệnh, dù sao cũng là người ở lại, ai cũng không muốn xung quanh mình đầy ma thú. Giáo lý bọn họ tuy rằng thân thiện bảo vệ tự nhiên, nhưng cũng chỉ là thực vật hoặc dã thú bình thường mà thôi, không phải là ma thú. Hơn nữa, vì thời gian Hương Hương cử hành nghi thức sắp đến gần, không ai dám tại lúc này để có sơ sẩy.
Sau khi phát ra mênh lệnh, bần đạo lập tức tự mình mang theo Khắc Lý hộ tống Hương Hương đi cùng bọn họ tập hợp. Đến nỗi Mân Nhi, vừa nghe nói cơ hội cùng Thất công chúa so chiêu, hưng phấn nhảy dựng lên, hoàn toàn không để ý dến mệt mỏi trên đường, liến suốt đêm dẫn mọi người tiến đến Tạp Tây Á. Tạp La thì muốn lưu lại lãnh địa, thuận tiện bắt đầu hướng độc nhãn cự nhân tiến hành sắp xếp cùng huấn luyện.
Dọc đường không nói chuyện, bởi vì trong lòng mọi người đều khẩn cấp, sự tình càng nhanh càng tốt, nên dọc theo đường đi đều là gia tăng tốc độ chạy đi, gặp phải ma thú tập kích, Khắc Lý đều là sử dụng pháp thuật gây tổn thương số đông nghênh đón, hù dọa là chính, cố gắng không dây dưa kéo dài. Cứ như vậy, năm ngày sau, chúng ta cùng với Đức Lỗ Y môn tụ tập lại. Mà lúc này, bọn hắn cũng đã chuẩn bị xong tế đàn cùng người tuyển chọn, tất cả chỉ đợi Hương Hương đến.
Bốn vị trưởng lão Đức Lỗ Y môn theo thứ tự là đại trưởng lão Phong - Long Nộ, nhị trưởng lão Xích - Long Không, tan trưởng lão Thương - Long Giác, tứ trưởng lão Thanh - Long Trảo. Kỳ thực bốn người bọn họ bên ngoài rất giống nhau, đều có chòm râu bạc rất dài, một ông cụ với bề ngoài hiền lành. Chính là tam trưởng lão Thương Long Giác ánh mắt đôi khi hiện lên chút giảo hoạt, có vẻ nghịch ngợm hoạt bát một chút, hiển nhiên chưa hết tính trẻ con, mà ba người còn lại thì đăc biệt trang trọng.
Lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, bọn hắn tận lực tạo ra bâug không khí trang nghiêm, bốn vị trưởng lão dẫn theo toàn tộc mấy vạn người còn sót lại hướng ta tuyên thệ trung thành, bọn hắn làm như vậy hiển nhiên là tràn ngập thành ý, hình thức cũng thập phần cảm động. Ta dường như lập tức để môn hạ bọn họ đứng dậy.
Để tỏ lòng coi trọng bọn họ, bần đạo cũng thề tại đương trường, tại trong lãnh địa của ta. Đạo lý chúng sinh bình đẳng vĩnh viễn không thay đổi, Đức Lỗ Y môn vĩnh viễn là môn hạ có địa vị hợp cách trong lãnh địa của ta, cho dù là Giáo Đình cũng không có quyền tại trong lãnh địa của ta gây bất lợi cho bọn họ.
Được chính bần đạo đảm bảo, bọn hắn hiển nhiên thở dài nhẹ nhõm không ít, tiếp sau đưa đoàn người chúng ta tiến vào trong. Kế tiếp, bốn bị đại trưởng lão Đức Lỗ Y một lần nữa hướng Hương Hương kiểm tra toàn diện, cuối cùng hoàn toàn khẳng định thân phận của Hương Hương. Nhưng là bọn hắn còn muốn khảo nghiệm một lần cuối mới có thể khẳng định.
Sau đó, đại trưởng lão Phong Long Nộ vô cùng cẩn trọng lấy ra một cái hộp nhỏ theo phong cách cổ xưa kính cẩn đưa cho Hương Hương nói "Xin người mang Tự Nhiên Thần Giáo của môn ta được truyền qua nhiều thế hệ thần khí tương truyền Phỉ Thúy Chi Tinh"
"Ân" Hương Hương nhận lấy, sau khi mở ra, từ bên trong lấy ra một chiếc nhẫn.
Bần đạo vốn là có chút đánh giá ngoại hình thần khí này, choáng váng, vật này cũng thật sự quá kinh người. Đây rõ ràng chính là một gốc cây bình thường. Đằng mạn vừa mới nảy mầm, ngay cả lá non cũng chưa dài ra, đằng mạn này thân thể mảnh khảnh quấn hai vòng rất tự nhiên, đầu hướng về trước, mầm hướng xuống dưới, hoàn toàn không đồng nhất. Màu sắc xanh biếc, chính là nguyên nhân được gọi là Phỉ Thúy Chi Tinh.
Bần đạo lại dùng thần lực hướng xuống, lúc này mới phát hiện, vật này ẩn chưa một đạo pháp lực tự nhiên vô cùng cường đại. Cùng với thần lực thai ký của Hương Hương rất giống nhau, hiển nhiên cùng thuộc về một vị Thần Minh. Nhưng là, chiếc nhẫn kia nếu so về thần lực thì mạnh mẽ gấp vạn lần so với thai ký. Ta cảm giác được chiếc nhẫn bé xíu kia ẩn chứa lực lượng cường đại biết bao nhiêu, đơn thuần là ẩn chứa năng lượng mà nói, thần khí Ngã Thủ Thượng hoàn toàn không thể so sánh. Cùng với Phỉ Thúy Chi TInh so sánh, Nộ Long Chi Bòa chẳng khác gì nước sông, thật sự làm cho bần đạo buồn bực.
Hương Hương đối với chiếc nhẫn vô cùng thích thú, sau khi nói tiếng cảm ơn, vui vẻ mang lên. Mà bốn vị trưởng lão cũng là khẩn trương nhìn tay nàng. Chỉ thấy Phỉ Thúy Chi Tinh sau khi đeo lên tay Hương Hương đột nhiên xuất ra một đạo lục quang dịu dàng, Mạn Đằng nhẫn không ngờ xuất động, hơn nữa còn là xuất hiện một vài Diệp Tử đầy đủ.
Một vài lá cây này lớn lên vô cùng ngoạn mục khiến cho mạn đằng vốn dĩ trụi lủi xấu xí lập tức trở nên vô cùng độc đáo, quả thật giống như là vẽ rồng điểm mắt. Hương Hương khế hợp với Bạch Ngọc thủ độc đáo như vậy, lập tức ánh mắt sáng rực rỡ làm cho người khác luyến tiếc không muốn dời mắt.
"Ra mắt Thần Ngữ điện hạ" Bốn vị đại trưởng lão nhìn thấy thần khí nhận chủ phát sinh biến dị, liền cùng nhau kích động quỳ xuống đất khúm núm, thất thanh khóc rống lên. Tiếng la khóc kích động của bọn hắn truyền ra ngoài, toàn bộ Đực Lỗ Y môn đứng đợi bên ngoài đều kích động mừng vui rơi lệ, rối rít quỳ xuống dất gào khóc. Hai Ngàn năm cực khổ, hai ngàn năm chờ mong, cuối cùng đã đến lúc kết thúc. Tự Nhiên Thần Giáo cuối cùng cũng có ngày cất đầu dậy. Vì ngày này, bọn hắn đã hy sinh trả giá quá nhiều.
Tràng cảnh mấy vạn già trẻ giống như hài tử thực khiến người ta cảm động, khổ cực bọn họ gặp phải, cũng thực làm cho người ta đồng tình, ngay cả bần đạo tâm khổ tu đắc đạo cũng nổi lên từng trận sóng. Hương Hương liền là bị cảnh tượng như vạy khiến cho không biết phải làm gì, Bần đạo trước tiên đỡ bốn bị trưởng lão đứng dậy, an ủi một đợt. Hương Hương cũng là vội vàng khuyên nhủ, lúc này mới dừng lại.
Sau đó, bốn vị trưởng lão thỉnh cầu lập tức thi hành nghi lễ, bọn hắn đã đợi hơn hai ngàn năm, bây giờ một khắc cũng là không thể đợi thêm nữa. Bần đạo còn chưa len tiếng, Hương Hương bên kia cũng đã đáp ứng rồi. Choáng, chẳng lẽ Hương Hương thật sự có tư chất thần linh sao? Vội vã như vậy, ta còn muốn nàng nghỉ ngơi một chút. Nhìn thấy Hương Hương đáp ứng, bốn người mừng rỡ, một đám người khao khát hướng nhìn bần đạo, ta còn có thể làm khác sao? Đành gật đầu đáp ứng.
Cái gọi là nghi thức này, bần đạo trông thấy thực cũng giống với mấy tên thần côn đang nhảy múa. Hương Hương dáng người tiều tụy quỳ gối trên tế đàn, bốn vị trưởng lão cùng mười vị tối cường Đức Lỗ Y không ngừng di chuyển xung quanh nàng, còn một bên tụng niệm cái gì đó. Nhưng là bọn hắn thật sự di chuyển với một loại phương vị huyền diệu, có phần giống với ma pháp trận hoặc là trận pháp đắc ý của ta. Hơn nữa bọn hắn cũng thật sự phát tán ra pháp lực. Nghe nói nghi thức này diễn ra liên tục vài ngày, hơn nữa sau khi hoàn thành, mười vị cường đại Đức Lỗ Y đều phải tu dưỡng mấy tháng trời mới có thể hoàn toàn hồi phục lại. Thật đúng là trả giá nặng nề a.
Kỳ thật, ở trong mắt bần đạo, những điều này đều không phải là vấn đề, vấn đề chân chính là cái gọi là thần phạt sau khi nghi thức kết thúc kia. Thần phạt này rốt cuộc là gì đây? Nhưng ngàn vạn lần không nên là trận đại tai nạn, hồng thủy, động đất, nếu không chịu khổ cũng chỉ có dân chúng a, giáo đình một chút cũng không để ý, nhưng mà bần đạo sẽ cảm thấy vô cùng có lỗi. Về phần theo lời Thương Long Giác kinh động đến giáo đình thì ngược lại ta cũng không để ý đến, ta miễn là chết cũng không nhận, Giáo Hoàng có thể làm gì được ta?
Có Long tộc cùng nguyên tố Tinh Linh nữ hoàng làm chỗ dựa sau lưng, trừ phi giáo đình có thể nắm được điểm yếu của ta, bằng không bọn hắn tuyệt đói không dám trực tiếp xuất thủ đối phó ta, tối đa cũng chỉ là chơi mấy cái trò khỉ âm mưu giết người, ha ha, ám mưu ư? Bần đạo chính là âm hiểm quân thần đây! Ai sợ ai chứ?
Vài ngày sau, cả tế đàn đều vị các trưởng lão Đức Lỗ Y phóng thích ra pháp lực tự nhiên bao phủ, năng lượng màu xanh biếc tại xung quanh tế đàn không ngừng lưu động. Rốt cục, dị biến đã xảy ra, toàn bộ năng lượng đột nhiên đều hướng lên Hương Hương trên tế đàn vọt mạnh tới, Hương Hương hấp thụ nhiều pháp thuật như vậy, làm chi thân thể bắt đầu phát ra lục quang chói mắt bao phủ khoảng lớn bầu trời, tiếng sấm từng hồi vang lên. Toàn bộ Đức Lỗ Y đều bị thần tích của nữ thần tự nhiên làm cho rung động quỳ rạp xuống đất, dáng vẻ thành kính cầu nguyện.
Mà bần đạo cũng cảm nhận được, một thông đạo không gian đột nhiên mở ra. Một tồn tại cường đại của vị diện khác đang thông qua tông đạo này cùng Hương Hương trao đổi cái gì đó, rất hiển nhiên, cự đại năng lượng trào ra từ trong thông đạo có thể thấy được, sinh khí của tồn tại này phi thường cường đại. Thần thức của bần đạo toàn lực hoạt động, quan sát vị thần minh chân chính đầu tiên bần đạo gặp được. -
So với phỏng đoán của bần đạo trước kia giống nhau, lực lượng của nàng, nhu hòa mềm mại, tràn ngập sinh cơ bừng bừng nhưng lại ẩn chứ lực lượng cường đại vô cùng, lực lượng của sinh mệnh vĩnh viễn là không thể coi thường. Ngay khi bần đạo đang còn cẩn thận tìm kiếm, nàng bỗng nhiên có chút cảm giác, tức thì một cỗ lực lượng tinh thần cường đại nhẹ nhàng đảo qua mọi người ở đây, đương nhiên cũng chính là ta.
"Xin chào ngài, ta là nữ thần tự nhiên Đạt Tây Lai Ti Khắc Mễ Ni Á Lạp, cảm ơn hết thảy những gì ngài làm vì tín đồ của ta, tồn tại cường đại tôn kính!" Tinh thần lực cường đại của nữ thần tự nhiên trực tiếp cùng thần thức của bần đạo triển khai trao đổi. Hiển nhiên, lấy tình trạng trước mắt của ta thật sự là khó thoát khỏi sự để ý của thần mình. Nhưng mà nàng chỉ có thể nhìn ra thần thức cường đại của ta, cũng chính là linh hồn như bọn họ nói hay là tinh thần lực, từ trên thần thức liền coi ta là một vị thần còn cường đại hơn nàng.
Sự cường đại của thần cũng không hoàn toàn quyết định bởi những điều này, đạo gia chúng ta gọi là thần thức, pháp sư tây phương gọi là tinh thần lực hoặc là lực lượng linh hồn, hay là dứt khoát gọi là thần cách vân vân... Chỉ có thứ này cường đại, mới có thể khống chế năng lượng cường đại tương ứng. Lực lượng mà không đối xứng cùng với lực lượng tinh thần, thì cho dù lực lượng cường đại hơn nữa cũng chưa chắc là thần, theo cách nói của tây phương chính là nói hắn không có thần cách. Mà thần cách chỉ cần đủ cường đại, như vậy cho dù năng lượng bản thân có nhỏ đi chăng nữa, cũng là thần. Bởi vì đối với người có thần thức cường đại mà nói, lực lượng thật sự là rất dễ dàng lấy được. Tựa như người có cái xô nước với biển khơi vô tận, còn sợ không lấy được đầy xô hay sao? Đương nhiên nếu như xô thủng thì không có biện pháp.
Tình huống bình thường thì thần thức đều là cân xứng với lực lượng, nhưng mà ngẫu nhiên cũng có ngoại lệ, tỷ như bần đạo, lực lượng tự bảo khổng lồ, ngay cả dưới sự bảo vệ của bảo vật chỉ còn dư lại thần thức cường đại. Athena so với ta còn thảm hơn, linh hồn bị nghiền nát, cho nên con đường thành thần sau này của nàng so với ta còn khó khăn hơn nhiều, bất quá, cũng có thể bởi vì linh hồn vỡ nát mới thể giúp nàng tránh né được sự tìm kiếm của thần giới, không có phát hiện ra nàng chính là thần chuyển sang kiếp khác.
Mà bởi vì tồn tại thần thức cường đại, kỳ thật chỉ cần bần đạo vui, tùy thời có thể trong thời gian ngắn, lại trở thành thần tiên cường đại tung hoàng thần giới trước kia, là một trong tam hại.
Bất quá cái giá phải tả sau khi thành thần chính là muốn tiến thêm một bước nữa thì khó càng thêm khó, cơ hồ là không thể nào. Cho nên ta hiện ta thà rằng tu luyện chắc từng bước, cùn tuyệt đối không đi đường tắt, tu luyện theo đường tắt thường thường sẽ lâm vào ngõ cụt, bần đạo sẽ không đâm đầu vào con đường không lối thoát ấy. Hơn nữa tu luyện như hiện giờ cũng đã nhanh hơn vô số lần so với trước, cũng xem như là đường tắt rồi.
Dù sao thời gian của ta là vô hạn, không cần phải nôn nóng tuyệt đi còn đường của mình. Hiện tại chịu chút ức hiếp, nhịn lại một chút, không nên vì đáp người cấp thấp như Giáo Hoàng lãng phía đi tiền đồ tốt thành thần của ta sau này.
Tuy rằng ta vẻn vẹn có thần thức cường đại không có lực lượng cân xứng, nhưng mà bần đạo cũng sẽ không khuất nhục nịnh nọt nàng. Giữa chúng ta không có xung đột lợi ích, hơn nữa ta còn cứu tín đồ của nàng, từ thuộc tính năng lượng của nàng có thể thấy được nàng là thần mình có tâm địa thiện lương.
Với lại, nếu đánh nhau thật, bần đạo còn e ngại nàng sao? Giữa thần mình sẽ không dễ dàng phát sinh chiến đấu một mất một còn, bởi vì nếu như thần mà muốn chạy, cho dù là cao thủ cao hơn hắn một cấp bậc cũng không nắm chắc lưu hắn lại được. Chính là hiện tại ta cũng có rất nhiều biện pháp chạy trốn, rồi sau này nàng sẽ đối mặt với sự trả thù tàn khốc của bần đạo. Cho nên như vậy thần minh bình thường tuyệt đối sẽ không xuống tay với ta, ai cũng không nguyện ý vô duyên vô cớ kết thù với một địch nhân cường đại như ta vậy a?
"Chào ngài, nữ thần tôn kính! Tại hạ Long Thanh Thiên, chỉ là tiện tay mà thôi, không cần để ở trong lòng." Bần đạo cũng khách khí nói.
"Vì sao ngài lại hành tẩu ở cái vị diện cấp thấp này? Còn chỉ sự dụng lực lượng nhỏ bé như vậy, làm như thế quá nguy hiểm, chẳng lẽ ngài có nỗi khổ riêng sao?" Nữ thần tự nhiên quan tâm hỏi.
"Ta xác thực có chuyện tình muốn tạm thời ở tại cái vị diện này nghỉ ngơi một chút!" Bần đạo cười giải thích nói. Hắc hắc. Ta sẽ không nói việc mất đi thần lực, như vậy nàng chỉ sẽ cho rằng ta dùng phương thức quỷ dị che giấu thực lực, hơn nữa ta còn ẩn giấu tên thực của mình, dù sao chuyện này vẫn là nên cẩn trọng, vạn nhất nàng ta cùng với mấy tên người chim kia có quan hệ ta chẳng phải là tự chuốc khổ vào người sao?
"Nếu như vậy, ngài có cần ta trợ giúp không?" Nữ thần tự nhiên ôn hòa hỏi.
"Cảm ơn hảo ý của ngài, bất quá chuyện này ta chỉ có thể tự mình làm!" Bần đạo khách khí từ chối. Ta phải ở chỗ này chậm rãi tu luyện, chẳng lẽ còn muốn ngươi hỗ trợ?
"Nếu như vậy, ta cũng không có vật gì tốt để cảm tạ ngài, vậy sẽ đưa một món lễ vật nhỏ cho sủng vật của ngài nha!" Nữ thần tự nhiên nói.
Tiếp theo, một điểm sáng màu xanh biếc bay nhanh từ không gian thông đạo từ trên đỉnh đầu Hương Hương bay ra, nhập vào trong cơ thể Cái Thứ, tiếp theo Cái Thứ liền lầm vào ngủ say. Bần đạo thần thức nhẹ nhàng đảo qua chỉ biết đó là một đạo thần lực của nữ thần tự nhiên Đạt Tây Lai Ti Khắc Mễ Ni Á Lạp, hơn nữa một đạo thần thức không giống như là ma lực thổ hệ của Cái Thứ, điều này có thể coi như là Cái Thứ có song thuộc tính. Hơn nữa là song thuộc tính mạnh mẽ ngang nhau. Nói như vậy, thực lực của hắn không phải đơn giản là tăng lên gấp đôi như vậy, cụ thể tăng lên được bao nhiêu, còn phải nhìn xem lĩnh ngộ sau này của Cái Thứ.
"Đa tạ nữ thần!" Bần đạo rất nghiêm túc nói:"Thịnh tình hôm nay ta nhớ kỹ, sau này sẽ có hồi báo!" Đạo thần lực này đối với nữ thần tự nhiên có thể là rất nhỏ bé, nhưng mà dù sao cũng là lực lượng của chính mình, thần đối với lực lượng của mình thập phần quý trọng, không dễ dàng tặng người khác, tuy rằng nghi ngờ nàng có chút lấy lòng ta, nhưng mà bần đạo vẫn rất cảm kích.
"Ha ha, là ý cảm tạ của ta đối với các hạ, ngài không cần khách khí, tín đồ của ta mong ngài chiếu cố nhiều hơn, ta ở tại vị diện này cũng đã lâu, cáo từ." Nữ thần tự nhiên mỉm cười chấm dứt trao đổi tình thần giữa chúng ta, tinh thần lực cường đại của nàng mau chóng lui trở về.
Tinh thần của chúng ta trao đổi mặc dù nói chậm, nhưng kỳ thật chỉ trong nháy mắt đã hoàn thành xong, hơn nữa người khác căn bản không có phát hiện chút sơ hở. Lúc này, không trung đã khôi phục lại nắng ráo, hết thảy dị thường toàn bộ chấm dứt. Hương Hương cũng chầm chậm đứng dậy, chậm rãi đi xuống tế đàn. Nàng lúc này tự như thay đổi thành người khác, vẻ mặt khờ dại trước kia đã biến mất không thấy đâu nữa, trên khuôn mặt đã nhiều hơn sự cương nghị thành thục.
Mười vị Đức Lỗ Y trưởng lão vội vàng vây quanh nàng, mong đợi hỏi:"Nữ thần có dặn dò gì không?"
"Nữ thần nói!" Hương Hương có chút khó xử, cuối cùng nhìn thấy ánh mắt mong chờ của mọi người, vẫn là nói ra:"Nữ thần cho chúng ta đi theo phu quân!"
Mười vị Đức Lỗ Y trên khuôn mặt liền hiện lên thần sắc hoảng sợ.
"Thật sự a! Ta cũng không nói dối, ta thật sự không phải là thay phu quân lừa các ngươi!" Hương Hương có chút sốt ruột nói.
"Không không! Ngài đã hiểu lầm, chúng ta không phải có ý hoài nghi, kỳ thật tại trên nghi thức vừa rồi, mọi người chúng ta cũng có thể tiếp thụ một chút thần dự, chỉ là không rõ ràng như ngài, thế nhưng có một câu ta nghe được!" Đại trưởng lão Phong Long Nộ vội vàng nói.
"Ta cũng như vậy!" Nhị trưởng lão Xích Long Không, tam trưởng lão Thương Long Giác, tứ trưởng lão Thanh Long Trảo cũng sôi nổi tỏ thái độ nói.
"Chúng ta cũng vậy!" Vài vị Đức Lỗ Y khác cũng nói.
"A! Vậy là tốt rồi! Ta còn sợ các ngươi còn cho rằng ta cùng phu quân thông đồng lừa gạt các ngươi đây?" Hương Hương cao hứng nói.
"Ha ha, chúng ta làm sao dám không tin ngày, với lại, chúng ta đã nguyện trung thành với đại nhân, đại nhân thật sự không cần phải gạt chúng ta. Hơn nữa vừa rồi nữ thần tự nhiên hiển nhiên là giúp tọa kỵ của đại nhân tăng lên thực lực, việc này là chuyện tình trước kia tuyệt đối chưa từng có a, có thể thấy nữ thần đích xác đối với đại nhân rất là coi trọng." Đại trưởng lão Phong Long Nộ cười nói:"Nhưng mà, câu nói kế tiếp của nữ thần ta không nghe rõ, chính là chuyện tình về thần phạt, các ngươi có nghe thấy không?" Đại trưởng lão Phong Long Nộ hỏi mấy người xung quanh.
"Không có, ta cũng quan tâm nhất câu này a!" Tam trưởng lão Thương Long Giác sốt ruột nói.
"Thần phạt đã buông xuống rồi!" Khi Hương Hương nói đến đây, trên nét mặt vô cùng trang nghiêm, thoạt nhìn rất có ý vị thần hành. Ân! Rất giống nữ thần côn, bần đạo buồn bực a!
← Ch. 337 | Ch. 339 → |