← Ch.364 | Ch.366 → |
"Ha hả, ta sớm biết rồi, ta giết con trùng tử kia cũng có. Sợ cái gì, chủ nhân bọn họ là cái tên ở sau cánh cửa không gian. Căn bản không qua được, chờ hắn qua được cửa không gian, hắn còn có thể chỉ huy con muỗi này sao? Cho đến lúc đó. Hắn không phải chỉ có thể nhận ngươi làm chủ nhân sao?" Bần đạo phất tay bình tĩnh nói.
"Hắc hắc, nói thì nói như thế, nhưng trong lòng không được tự nhiên?" Khắc Lý buồn bực nói: "Ai nguyện ý cùng người khác dùng chung một nô bộc đây? Đại nhân, ngài có thể nghĩ biện pháp không?"
"Biện pháp? Có đó." Bần đạo cười nói: "Ngươi đi giết chủ tử hắn, không phải mọi chuyện liền ổn sao?"
"Đại nhân nói giỡn, chủ tử hắn giết ta thì mới đúng đó." Khắc Lý cười khổ nói.
"Được rồi, chúng ta bên này đã giải quyết xong, không biết bọn bên kia thế nào, chúng ta chia nhau đi xem một chút, ta đi tìm thú hoàng. Ngươi tìm đại tiên tri, nếu còn chưa có đánh xong thì giúp bọn hắn một thanh. Nếu xong chuyện rồi thì đi Thú Vương thành tập hợp. Thú cưỡi này của ngươi đừng mang đến đó, tránh cho đến lúc đó người phía sau cánh cửa không gian tranh giành với ngươi." Bần đạo dặn dò xong, cùng Khắc Lý chia nhau hành động.
Bần đạo cưỡi Cái Thứ không ngừng chân chạy tới địa phương thú hoàng quyết chiến, phát hiện hai vị này còn đang đánh nhau. Con chuột già cả người toàn vết thương, máu tươi nhiễm đỏ ngoài da. Bên kia thú hoàng cũng giống y như vậy, trên người thiếu đi vài khối thịt, Bỉ Mông của hắn đã sớm hấp hối nằm trên mặt đất, toàn thân huyết nhục mơ hồ, từ xa nhìn lại giống như một đống thịt nhão.
Rừng rậm chung quanh bọn họ coi như triệt để tan nát, khắp nơi đều là đại thụ đổ gãy, trên mặt đất còn có rất nhiều hố to lưu lại, sâu vài chục thước, rộng phương viên mấy trăm mét, nhìn bộ dáng là do đấu khí tạo thành, thực lực thú hoàng quả nhiên kinh khủng. Nhìn thấy tình huống này, bần đạo liền mất đi tinh thần đánh lén rồi, ai biết thú hoàng có phải chiến sĩ cuồng nhiệt quyết đấu không đây? Vạn nhất nếu hắn trách ta quấy rầy hắn chiến đấu, ta không phải khi không gây trở ngại sao?
"A, hai vị còn đánh nhau hả?" Bần đạo trực tiếp cỡi Cái Thứ, đi ra đứng giữa hai tên, cười nói: "Ta đã xong việc rồi. Trời cũng sắp tối, các người cũng nên kết thúc mau một chút?" Nói chuyện vài câu, bần đạo không ngừng đánh mắt cho thú hoàng.
"Đáng chết, chẳng lẽ Hỏa đã xong xuôi? Thật là một con sâu ngu ngốc." Chuột bự nổi giận mắng: "Ta không phụng bồi nữa." Nói xong liền quay đầu bỏ chạy.
"Hắc hắc, nên kết thúc rồi. Huynh đệ bắt hắn đi, đừng cho hắn chạy thoát." Thú hoàng hưng phấn hô to lên.
"Hắc hắc. Chạy không thoát đâu." Bần đạo cười nói. Thấy thú hoàng lên tiếng, bần đạo đâu còn do dự nữa? Lập tức dẫn Cái Thứ ngăn cản đường đi của nó. Sau đó, thú hoàng cũng chạy tới, chúng ta ba đánh một, Cái Thứ cũng không có bại lộ thân phận, chỉ dựa vào phi kiếm của ta phối hợp thú hoàng công kích dễ dàng giải quyết cái tên vốn đã mỏi mệt không chịu nổi này.
"Nhờ có ngươi, huynh đệ." Thú hoàng Tinh Quyến • Bỉ Mông cười nói, sau khi nói xong, hắn liền đặt mông ngồi xuống mặt đất, thở nặng hô hô hồi khí.
"Hắc hắc, cũng chỉ vừa vặn mà thôi." Bần đạo cười nói, khi nói chuyện ta còn sử dụng pháp thuật giúp hắn trị liệu ngoại thương, người này thật sự mãnh liệt, toàn thân cơ hồ không có địa phương lành lặn, một vết thương trước ngực có thể nhìn thấy cả nội tạng, thật không biết hắn làm sao ở dưới hình thức thương thế này còn chiến đấu không ngừng được?
"Cảm ơn, không nghĩ tới ngươi còn có pháp thuật trị liệu. Đúng rồi, ngươi mau đi theo ta." Thú hoàng đột nhiên nói gấp: "Bỉ Mông ngươi của ta cũng nhờ ngươi cứu nó với." Hắn nói xong, lại chật vật đứng lên, dẫn ta đi nhìn Bỉ Mông.
"Ngươi ngồi đi, ta đi xem một chút." Bần đạo thuận miệng nói. Chờ ta chạy đến bên cạnh Bỉ Mông, ta mới biết được, Bỉ Mông mới là thật sự chính hàng trâu bò. Trên người hắn đã có thể nói tuyệt đối là rách nát rồi, ở giữa ngực có mấy lỗ thủng thông suốt, hiển nhiên là bị pháp thuật cường lực đâm thủng, máu chảy đầy đất, ruột lòi cả ra ngoài, nhưng vẫn không có chết.
"Huynh đệ, ngươi nhất định phải cứu ...cứu hắn nha." Thú hoàng tập tễnh đi tới bên cạnh ta, cầu khẩn ta liên hồi.
"Bệ hạ yên tâm, không cần phải nhắc ta, chỉ cần hắn hiện tại không có chết, ta liền có cách cứu sống." Bần đạo tự tin nói: "Thế nhưng, ngài có thể giúp một việc không? Nhét ruột hắn trở về dùm, thân thể của hắn quá lớn, ta làm không được."
"Dĩ nhiên." Thú hoàng đáp ứng một tiếng, tay chân luống cuống túm ruột Bỉ Mông nhét vào trong. Sau đó ta và Cái Thứ cùng nhau giúp hắn trị liệu. Mất khá nhiều khí lực mới chữa cho ngoại thương hắn chuyển biến tốt, may nhờ Cái Thứ có ma lực tự nhiên hệ đủ hùng hậu, chỉ mình ta thì có mệt chết cũng không làm nổi. Bần đạo còn tưởng rằng việc này sẽ bại lộ bí mật Cái Thứ, nhưng đến lúc ta bận rộn an ổn xong lại kinh ngạc phát hiện, thú hoàng đã ngủ mê man rồi.
Gánh Bỉ Mông và thú hoàng hai tòa núi thịt trở về thật sự quá phiền toái. Thế nhưng, nhìn con chuột bự chiến lợi phẩm kia, bần đạo rất hăng hái khiêng về. Khà khà, ma hạch con chuột tương đối có lợi, hơn nữa một thân da và gân cốt kia, cơ hồ mọi thứ đều là bảo bối vô giá nha. Hắc hắc, ta chỉ sợ phu vận chuyển đầu tiên được chào giá cao nhất rồi.
Đến khi chúng ta trở lại phụ cận Thú Vương thành, đụng phải quân đội Thú Nhân ra ngoài thành tìm chúng ta, nhìn thấy thú hoàng giống như chó chết gục ở trên lưng Bỉ Mông, rồi Bỉ Mông nửa chết nửa sống lắc lư trên không trung, ai nấy sợ hãi vô cùng, vội vàng chạy tới hỏi han, sau biết được chỉ bất tỉnh mới hơi yên lòng, ba chân bốn cẳng nhấc hắn và Bỉ Mông ở trên tay của ta đi qua. Có phiêu phù thuật trợ giúp, thật ra ta không hề mệt chút nào.
Bần đạo được đám Thú Nhân đưa trở lên mảnh phế tích Thú Vương thành, đại quân Thú Nhân đã sớm chờ chực ở chung quanh lập tức bộc phát hoan hô nhiệt liệt, đại tiên tri và Khắc Lý đã sớm đi tới đây, trên người đại tiên tri không có thương tích, sắc mặt chỉ tái nhợt, hiển nhiên cũng thắng thảm. Hiện tại mọi người nhìn nhau, cơ hồ không có bất kỳ ngăn cách gì nữa rồi, chỉ là mỉm cười một cái là tất cả đều hiểu hết, tình nghĩa chiến hữu chỉ nhiêu đó là đã biểu hiện rõ ràng.
Cho nên khi chúng ta ở chung một chỗ, không cần làm ra hành động gì lớn, vô cùng ăn ý dời lực chú ý tập trung đến cánh cửa không gian, cái tên cường hãn kia bần đạo đoán chừng lúc này đã giận đến hộc máu đi?
"Thực lực của các ngươi làm cho ta thật sự bất ngờ, lần này coi như các ngươi thắng. Thế nhưng, trò chơi còn chưa kết thúc, ta sẽ còn trở lại." Cái tên kia nghiến răng nghiến lợi nói.
"Ha ha, ngươi thổi khí cái gì, hù dọa ai đó?" Bần đạo khinh thường nói: "Nếu dám tới đây ta liền đánh chết ngươi. Có ngon hiện tại ngươi ra tới? Xem ta thu thập ngươi như thế nào!"
"Ngươi, không nên ép ta." Đại quân chủ cảm xúc hiển nhiên vô cùng kích động, tựa hồ thật sự muốn liều lĩnh xông qua đây.
"Đừng." Đại tiên tri bị dọa sợ đến nổi vội vàng cầm ống tay áo của ta, gấp gáp nhỏ giọng nói: "Hiện tại bọn chúng ta đánh không lại hắn, không nên lại chọc giận hắn."
"Ha ha, sợ ta đi? Vậy các ngươi còn không đầu hàng." Thanh âm đại quân chủ lớn lối truyền đến.
"Ha ha, ta nhổ vào. Sợ ngươi? Ngươi tính cái rắm á!" Bần đạo căn bản không để ý tới đại tiên tri, mà càng thêm lớn lối quát hắn: "Ngươi nếu có ngon cứ tới đây. Không có gan thì cút ngay về với ông bà đi. Đừng ở nơi này chít chít chi chi nha!"
"Rống." Đại quân chủ giận dữ gầm lên, đám Thú Nhân thực lực không đủ liền sợ câm như hến, ngay cả đại tiên tri cũng hơi khó chịu. Đại quân chủ tức giận nói: "Mười năm sau, giờ này ngày này. Ta sẽ đích thân dẫn đại quân đánh dẹp các ngươi. Chỉ có hủy diệt toàn bộ các ngươi, mới có khả năng rửa sạch sỉ nhục của ta hôm nay. Tiểu tử, ngươi dám nói cho ta biết tên của ngươi không?"
"Ngươi còn không xứng biết tên của ta." Bần đạo buồn cười nói. Người này còn muốn cùng ta chơi đòn phủ đầu sao?
"Ha ha, rất tốt, dũng khí của ngươi để cho ta bội phục, tiểu tử, ta đưa cho ngươi một lễ vật." Đại quân chủ cũng không giận, ngược lại cười nói: "Chỉ cần ngươi cầm lấy thanh thần khí này, ngươi liền có tiềm lực vô cùng, cuối cùng, ngươi thậm chí có thể vượt qua ta, có lực lượng hơn xa chúng thần, tên của nó là - Sương Chi Ai Thương." Sau đó, một thanh bảo kiếm từ trong cánh cửa không gian xuất hiện, cắm dưới chân của ta, rồi sau khi bảo kiếm bay ra, cửa không gian cũng biến mất không thấy.
Mà lúc này, không ai lại đi quan tâm cửa không gian nữa rồi, tất cả mọi người đưa ánh mắt tham lam nhìn thần khí bên cạnh ta - Sương Chi Ai Thương. Thanh kiếm bộ dáng vô cùng đắt tiền, dài 1m5, chuôi kiếm rất rộng, phía trên có gắn hai bảo thạch đỏ to bằng quả trứng gà. Trận trận hàn khí từ trên thân kiếm phát ra không ngừng, cỗ ma lực ba động cường đại, dù là người không hiểu ma pháp cũng có thể cảm nhận.
Nhìn thấy bộ dạng Thú Nhân tham lam, trong lòng bần đạo lập tức cả kinh, vội vàng dùng Thanh Tâm Chú quát to một tiếng:
"Tới!" Tiếp theo, Thú Nhân chung quanh ta bị kích lạnh run, dường như từ trong cơn ác mộng tỉnh táo lại. Bọn họ mới vừa rồi trong lúc vô tình, đã bị tinh thần pháp thuật của đại quân chủ ảnh hưởng, nếu không phải ta kịp thời kích phá tâm linh, hiện tại rất có thể đã lao vào cướp thanh bảo kiếm, triển khai một cuộc huyết chiến nữa rồi.
"Đáng giận, người này trước khi đi còn muốn ám hại chúng ta." Đại tiên tri tỉnh lại, đứng thẳng đó buột miệng mắng.
Hắn nếu không phải hao phí quá nhiều tinh thần, sao có thể bị đại quân chủ dễ dàng mê loạn?
"Ha hả, người này thật đúng là giảo hoạt lại không có gan, ta đã mắng lên tận mặt hắn rồi còn có thể nhịn được, ha ha!" Bần đạo cười khổ nói, đồng thời bắt đầu dụng thần thức tìm kiếm bí mật trong bảo kiếm, ta cũng không tin đại quân chủ lại có hảo tâm đưa thần khí cho ta, mặt trời có mọc từ hướng tây cũng không thể.
"Ừ? Nhưng hắn sợ cái gì đây? Chúng ta hiện tại đánh không lại hắn nha?" Đại tiên tri không hiểu nổi, hỏi lại.
"Ngài bị hắn lừa. Đừng xem hắn trung khí mười phần, khí thế phi phàm, thật ra thì chỉ là hoa dạng mà thôi, hắn đã sớm mệt mỏi muốn chết. Ngài cũng không nghĩ, nhiều quân đội như vậy toàn dựa vào bản thân hắn để truyền tống mới có khả năng đi qua đây, việc đó phải hao phí bao nhiêu ma lực đây? Hắn vừa rồi nếu như bị ta chọc giận xông lại, ta tuyệt đối có chín thành nắm chắc triệt để giết chết hắn. Các ngươi sau này cũng không cần lại lo lắng người này quấy rầy. Đáng tiếc, hắn thế nhưng nhịn được." Bần đạo tiếc nuối nói.
"Thì ra là như vậy, làm sao ngươi không nói sớm, chúng ta mới vừa rồi nếu xông qua diệt hắn thì tốt rồi?" Đại tiên tri cũng tiếc nuối.
"Chúng ta đi qua có thể không về được." Bần đạo cười khổ nói: "Rồi lại nói, bên cạnh hắn không thể nào không có người thủ hộ."
"Ài, là ta quá nóng lòng. Nhưng mười năm sau, hắn sẽ đích thân tới đây sao?" Đại tiên tri lo lắng nặng nề hỏi.
"Không nên tin lời của hắn, rất có thể không tới mười năm hắn sẽ trở lại rồi. Nói mười năm rất có thể là muốn làm u mê các ngươi thôi." Bần đạo cũng mang vẻ mặt trầm trọng nói: "Tỷ như cái thanh Sương Chi Ai Thương này, ma lực bên trong quá lớn, phẩm cấp tuyệt đối là thượng thần khí, hơn nữa còn có thể thông qua giết chóc không ngừng gia tăng lực lượng bản thân người cầm bảo kiếm, cơ hồ là gia tăng không giới hạn, thật sự đáng sợ mà."
"Trời ơi, vậy hắn làm sao có thể đưa vật như vậy cho ngươi?" Đại tiên tri không tin nổi điều này.
"Bởi vì... trong thanh kiếm này bị hắn phân vào một tia linh hồn, chủ nhân giữ thanh kiếm này sẽ từ trong giết chóc từ từ lưu lạc, cuối cùng trở thành nô lệ trung thành của hắn." Bần đạo nói chuyện mà khẩu khí nặng nề: "Thanh kiếm này đồng thời còn là một cái tọa độ không gian. Sau khi thanh kiếm hấp thu đủ năng lượng sẽ tự động mở ra một cánh cửa không gian khá lớn đủ cho đại quân chủ xuất nhập."
"Thì ra là như vậy, vậy ngươi tính xử trí nó ra sao?" Đại tiên tri hỏi.
"Ha ha." Bần đạo cười nói: "Đương nhiên là giúp nó tìm một chủ nhân tốt. Ha ha." Ta cười xong cẩn thận thu Sương Chi Ai Thương vào trong giới chỉ.
"Ha hả." Đại tiên tri là lão cáo già, dĩ nhiên hiểu ý tứ của ta, nhất thời cả kinh, trên mặt vội vàng cười làm lành. Nhưng trong lòng đã liệt ta vào hàng ngũ phần tử nguy hiểm rồi, hắn nói vậy đã âm thầm hạ quyết tâm, không phải vạn bất đắc dĩ tuyệt đối không đối địch với ta. Nếu không, chỉ cần ta đưa thanh kiếm này cho địch nhân Thú Nhân, vậy bọn họ liền không an ổn nổi rồi.
Sau đó mọi người không cần nhiều lời nữa, đại tiên tri bận rộn công việc hậu chiến, đám người bần đạo đã mấy ngày mấy lao lực không có nghỉ ngơi. Cho nên được an bài lên pháo đài trên đỉnh núi nghỉ ngơi cho tốt. Bần đạo đầu tiên ngừng lại trong lữ quán của mình, rồi Khắc Lý muốn trước dẫn thú cưỡi của hắn trở về.
Bần đạo nghỉ ngơi không lâu. Khắc Lý liền cỡi con muỗi bay tới, cũng may nơi này là địa phương Bỉ Mông hoàng tộc. Cho nên hình thể con muỗi dài có mấy thước chui cũng lọt, chúng ta ở trong phòng bắt đầu trao đổi tin tức. Bần đạo nói lại quá trình thu thập con sâu và con chuột già, Khắc Lý thì nói hắn nhìn thấy pháp thuật cường hãn của đại tiên tri.
Thì ra đại tiên tri Tinh Quyến - Thần ở trong Bỉ Mông hoàng tộc được xưng là Thiên Không Chi Nộ, sở trường dĩ nhiên là lôi hệ pháp thuật kinh khủng nhất. Khắc Lý nhắc tới thời điểm đại tiên tri thi triển pháp thuật, trong giọng nói tràn đầy thán phục, thậm chí có chút sùng bái. Theo Khắc Lý miêu tả, khi hắn chạy tới hiện trường, Kỳ Mỹ Lạp đã bị đại tiên tri đánh cho thương tích đầy mình, bay trốn tứ phía, nó vốn không phải đối thủ của đại tiên tri.
Đặc điểm pháp thuật của đại tiên tri là bình ổn, đúng, yếu quyết dứt khoát ở chữ Ổn, chính là thời cơ phát động hắn thật sự nắm bắt quá tốt, luôn làm cho Kỳ Mỹ Lạp vô cùng khó chịu. Bởi vì pháp thuật Điện hệ một khi phát động ra ngoài, trong nháy mắt là có thể tới nơi, không giống như các pháp thuật khác, tỷ như hỏa cầu, phong nhận, băng tiễn ..., cần phải có thời gian phi hành. Cho nên, bình thường trong nháy mắt trước khi Kỳ Mỹ Lạp phát động công kích, đại tiên tri liền phóng tia chớp ra, mạnh mẽ gián đoạn pháp thuật của Kỳ Mỹ Lạp, cho nên trên người đại tiên tri mới có khả năng không nhiễm một hạt bụi, bởi vì hắn không có dính bao nhiêu công kích.
Càng làm cho Khắc Lý và bần đạo bội phục là, pháp thuật Điện hệ loại tia chớp là khó khống chế nhất, bởi vì tốc độ tia chớp quá nhanh, hơn nữa cần tính chính xác cao, cho nên xuất ra thì rất dễ dàng, nhưng phải canh chính xác ngay bộ vị mục tiêu lại quá khó khăn. Giống như Tha Khắc Đàn, con chuột già đứng cách hắn ngàn mét thì thể phóng điện giật chết, nhưng một người cũng đứng ở đó bảo hắn đánh đầu không đánh chân, hắn tuyệt đối không thể nào làm được, thậm chí đổi thành Bỉ Mông, hắn cũng không thể chỉ đánh mỗi phần đầu.
Nhưng đại tiên tri thì làm được, hắn cơ hồ toàn là phóng tia chớp đánh cùng một chỗ trên đầu Kỳ Mỹ Lạp, cho đến khi cái đầu vỡ ra mới thôi, Kỳ Mỹ Lạp có ba cái đầu đều bị đại tiên tri tinh chuẩn điểm phá từng cái một mới chết. Nếu ở cách mấy ngàn mét, cái đầu lại không ngừng lay động đầu, năng lực đại tiên tri khống chế ma pháp phải mạnh bao nhiêu để làm được điều này đây? Từ dạng này tính ra, Tha Khắc Đàn không xứng xách giày cho người ta. Thế nhưng, tuổi đại tiên tri ít nhất cũng đạt tới thiên tuế rồi, so với Tha Khắc Đàn trăm tuổi thì mạnh hơn cũng có thể lý giải.
Chiêu cuối cùng lại càng kinh người, bản thân pháp lực của đại tiên tri cũng không cao hơn Kỳ Mỹ Lạp, thậm chí kém không ít, nhưng trên tay hắn thậm chí có một pháp khí lôi hệ cấp thần khí, thật ra thì không có gì kỳ quái, Thú Nhân lập quốc đã nhiều năm, trong tay không có vài món đồ chơi xịn mới là lạ.
Khắc Lý nói kiện pháp khí kia là một cây thiết côn màu đen chừng hai thước, mặt ngoài lồi lõm không đều, khó coi chết đi được. Nhưng uy lực thì quá kinh khủng, đại tiên tri lợi dụng nó thi triển Lôi Điện, chỉ đánh ra mấy cái là có thể phá vỡ bức tường ma pháp của Kỳ Mỹ Lạp, tổng cộng chỉ tốn một hai giây.
Khắc Lý thấy vậy con ngươi cũng muốn rớt ra ngoài, hắn lúc ấy buồn bực nói với ta: "Nếu ta đối kháng với đại tiên tri, chỉ có hai ba thành chạy trốn mà thôi, nếu như ngạnh kháng, lâu nhất là một phần chuông, ta liền thành tro bụi ngay. Tất cả mọi người đều là lão yêu ngàn năm, ta so với hắn còn lớn hơn ba ngàn tuổi, làm sao chênh lệch lại lớn như vậy?" Ai, thời gian của Khắc Lý đa số đều hoang phế ở trên Hắc Ám bảo điển rồi, thật sự rất đáng tiếc. :
Đại tiên tri không chỉ có thần khí lợi hại trên tay, kinh khủng hơn chính là hắn còn có một đôi sủng vật, Lôi Thú và Bỉ Mông, xa gần đều có thể phối hợp tuyệt hảo. Kỳ Mỹ Lạp mở đầu còn muốn liều chết đột kích, một hơi bắt chết đại tiên tri. Tuy nhiên nó bị Bỉ Mông tung người nhảy lên bắt vài cái, trên đùi bị cào rớt vài trăm cân thịt. Sau đó lại ăn vài đạo cấm chú của Lôi Thú, thiếu chút nữa báo tử tại chỗ, bị dọa sợ đến nổi hắn không dám nhích tới gần nữa, chỉ muốn bỏ mạng chạy trốn.
Đáng tiếc, hắn có bay cũng không có nhanh bằng đại tiên tri, đầu tiên bị cấm chú Lôi Thú đánh đứt cánh, ảnh hưởng tới tốc độ.
Sau đó bởi vì tia chớp duy trì trên người nhiều lắm. Cả người tê dại, ảnh hưởng nghiêm trọng tới tốc độ chạy trốn. Cuối cùng Lôi Thú được đại tiên tri gia trì Mẫn Tiệp Thuật, tốc độ tăng lên chạy còn nhanh hơn Kỳ Mỹ Lạp bị thương. Rồi trong lòng đại tiên tri cũng căm hận bọn quái vật mang đến tổn thất cho Thú Tộc, cho nên toàn bộ lửa giận đều phát tiết trên người Kỳ Mỹ Lạp. Cương quyết truy sát nó cả ngày, cuối cùng khi Khắc Lý chạy tới, liền thấy Kỳ Mỹ Lạp bị lôi điện đánh cho thành than cháy.
Chúng ta cảm khái đại tiên tri quá cường hãn một lát, tự nhiên chuyển dời chủ đề lên trên người vị dị giới cường giả. Cho nên, con muỗi bắt đầu giảng thuật chuyện xưa của bọn hắn cho chúng ta nghe.
Thì ra bọn họ là từ một địa phương tên là Biên Duyên chi Địa (dải đất ngoài biên giới), cái chỗ này thật ra là địa phương có điều kiện ác liệt nhất, thổ địa cằn cỗi nhất, không có bất kỳ sinh vật nào có thể sinh tồn, không hề có chút sinh khí, trong tất cả các vị diện mà ta đã biết. Rất nhiều cường giả vị diện từng tới nơi này, bọn họ nhìn thấy hoàn cảnh ác liệt như thế, thì không còn lòng dạ nào ở lại đây.
Mọi người đều cho rằng nơi đó là biên duyên thế giới (rìa thế giới), cho nên bị gọi là Biên Duyên chi Địa, cũng có người đoán đó là địa phương bị thần vứt bỏ, cho nên cũng gọi nó là Di Khí Chi Địa.
Sau đó, vài ngàn năm trước, các vị diện bắt đầu thả một vài phạm nhân tội ác tày trời lưu vong tới đó, cho nên nơi đó bắt đầu được gọi là mảnh đất lưu vong. Những phạm nhân kia chính là dân cư đầu tiên, sau đó bọn hắn càng tụ càng nhiều, từ từ bắt đầu dọc theo dải đất vì một ít sản vật phát sinh tranh đấu. Trong đó từng bước xuất hiện mấy thế lực cường đại, từ từ bắt đầu phân chia khu vực tiến hành quản lý.
← Ch. 364 | Ch. 366 → |