Vay nóng Tinvay

Truyện:Trương Tam Phong Dị Giới Du - Chương 056

Trương Tam Phong Dị Giới Du
Trọn bộ 863 chương
Chương 056: Huyết chiến tại thanh phong hạp
0.00
(0 votes)


Chương (1-863)

Siêu sale Shopee


Đêm đó, sau khi an bài xong thì bần đạo trải qua một đêm mỹ mãn trên xe, sáng ngày hôm sau lên đường bình thường, lúc hạ trại ăn cơm trưa thì hồi báo mà bần đạo đang chờ quả nhiên đã đến. Thạch, Mộc hai hộ vệ mang theo mười mấy người bị trói như đòn bánh tét đi tới. Ta đuổi Tiên Nhã đi chỗ khác vì lúc nữa có thể có hình ảnh mà thiếu nhi không nên xem.

"Thiếu gia tính toán như thần, mấy tiểu tử này quả nhiên đến chỗ đóng quân của chúng ta thăm dò, bị chúng ta mai phục bắt sạch sẽ, không có tên nào chạy thoát." Thạch hộ vệ nhìn ta cao hứng nói.

"Hắc hắc! Cũng không có gì! Xem bộ dạng bọn hắn hẳn là đi thăm dò, muốn biết rõ hư thật của chúng ta thì tất nhiên sẽ đến chỗ đóng quân của chúng ta mà xem xét. Lúc đó đại đa số sẽ xuống ngựa, lúc này các ngươi phát động thì chắc chắc không tên nào chạy thoát."

"Nói thế nào thì vẫn là do mưu kế của thiếu gia lợi hại!"

"Được rồi! Bọn chúng khai gì chưa?"

"Chưa, chỉ nói là đi ngang qua, bởi vì còn phải đuổi theo thiếu gia nên ta còn chưa kịp dùng hình."

"Đem tên dẫn đầu đến trước để ta tra hỏi!"

"Dạ!" Hắn xoay người đi ra ngoài, một lúc sau mang vào năm người, hình dáng từng trải, đôi mắt nhỏ chớp loạn, nhìn thì thấy ác độc, giảo hoạt rồi!

""Ngươi thành thật nói đi!" Bần đạo không nói nhảm với hắn, vào thẳng chủ đề liền: "Ngươi là thổ phỉ, đạo tặc ở núi nào?"

"Vị thiếu gia này, chúng ta đều là người thành thật mà, bất quá chỉ là đi ngang qua mà thôi, các ngươi tại sao chẳng phân biệt tốt xấu đã bắt rồi! Hành vi này mới giống thổ phỉ đó!" Tát Đại Mộc quật cường nói.

"Cái rắm, đi ngang qua mà theo chúng ta thời gian dài như vậy? Còn xem xét chỗ đóng quân của chúng ta nữa?" Thạch hộ vệ cả giận nói.   .

"Ngựa chúng ta đi không mau, lại cùng đường mới giống như là đi theo các ngươi, kỳ thật không phải! Về phần xem xét chỗ đóng quân thì chỉ là cẩn thận, sợ có đạo tặc hại chúng ta thôi!"

"Ngươi còn dám nói láo! Ngươi ..."

Nhìn Thạch hộ vệ muốn cùng hắn đôi co, bần đạo vội vàng ngăn lại, "Thạch thúc thúc dài dòng với hắn làm gì, hắn đang trì hoãn thời gian đó!"

"Hả! Tên hỗn đàn này đùa giỡn ta?" Một bạt tai bay tới, Tát Đại Mộc đáng thương còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã rớt mấy cái răng xuống rồi.

"A ...! Sao các ngươi có thể đối xử với bình dân vô tội như vậy hả? Đây là tác phong của Thanh Long thiết kỵ sao? Ô ô ..." Tát Đại Mộc khóc lóc kể lể.

"Hử! Sao ngươi biết chúng ta là Thanh Long thiết kỵ?" Thạch hộ vệ ngạc nhiên hỏi.

"Trên áo giáp của các ngươi không phải có huy chương sao?"

"Được rồi! Còn muốn trì hoãn thời gian nữa à? Muốn ăn một bạt tai nữa phải không?" Bần đạo lại phá quỷ kế của hắn, "Thành thật mà nói đi, các ngươi nhất định là thám tử của đạo tặc rồi, nói ra mục đích cùng nhân số của các ngươi, ta tha cho ngươi không chết!"

"Chúng ta đúng là người qua đường mà!" Tát Đại Mộc mạnh miệng đến cùng.

"Ngu ngốc!" Bần đạo mắng: "Cởi hết quần áo của hắn rồi trói lên trên cây, đem trợ thủ của hắn đến đây!"

"Khoan đã!" Tát Đại Mộc nóng nảy: "Thời tiết này mà trói ta 30 phút thì bị đông chết rồi! Thanh Long quân đoàn các ngươi quân kỷ luôn nghiêm minh, chưa từng gây họa cho dân chúng, bây giờ sao có thể đối xử với ta như vậy?"

"Đầu tiên, ngươi chắc chắn là đạo tặc, đừng hỏi ta tại sao, lão tử không có công phu để giải thích." Bần đạo cười lạnh nói: "Thứ hai, có ngươi làm gương thì thủ hạ của ngươi tất nhiên sẽ nói thật với ta! Bây giờ ngươi chọn đi, làm gương hay nói thật!"

"Cái này ...!" Tát Đại Mộc còn đang do dự.

"Kéo ra ngoài!" Bần đạo không kiên nhẫn, cả giận nói.

"Ta là thám tử của Nanh Sói đạo tặc đoàn!" Tát Đại Mộc vội vàng hô.

"Ha ha!" Ta cùng hai hộ vệ đều cười.

"Nói rõ ràng một chút, một lúc nữa ta sẽ hỏi người khác, nếu có chỗ không hề giống nhau thì sẽ đem tất cả các ngươi đông thành khối băng hết!"

"Dạ, không dám nói dối." Tát Đại Mộc run rẩy nói: "Chúng ta là thám tử của Nanh Sói đạo tặc đoàn, đoàn chúng ta có 3000 người. Hơn mười ngày trước có người tìm tới cửa ..."

Người này đem đầu đuôi câu chuyện nói ra hết. Sau khi nghe xong ta cười nói: "1 vạn 5000 người, có chút phiền toái đấy chứ!"

"Không phiền toái đâu, Thanh Long thiết kỵ chúng ta mang đi lần này đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, cả Thanh Long quân đoàn cũng không có mạnh hơn chúng ta, đừng nói chỉ có 1 vạn rưỡi đạo tặc, dù là quân chính quy ít hơn chút cũng không sợ!" Thạch hộ vệ tự tin nói.

"Đúng vậy, hiện chúng ta có hơn 50 Hoàng Kim chiến sĩ, chiếm một phần mười danh ngạch của Đại Hán Quốc, trong 1 vạn rưỡi người của đạo tặc đoàn có thể có được bao nhiêu Hoàng Kim chiến sĩ? Còn có thiếu gia chỉ huy, thắng bọn họ không khó!" Mộc hộ vệ cũng phụ họa theo.

"Ngươi nói ngươi gọi là Tát Đại Mộc?" Bần đạo hỏi.

"Đúng vậy!"

"Ngươi xem như cũng là một nhân vật cao cấp, biết cụ thể hành động bố trí của bọn họ không?"

"Không biết! Khi ta tới thì các sơn trại vừa mới tiến hành điều động nhân mã, tình huống cụ thể cũng không biết gì!"

"3000 người các ngươi đến với nhau như thế nào?" Bần đạo hiếu kỳ hỏi.

"Lúc đầu vốn chỉ có mấy chục người làm thổ phỉ, sau do lão lĩnh chủ ở phía Tây làm cho người nơi đó không có cách nào sống mới chạy nạn đến đây, đội ngũ mới mở rộng, nhưng mà người ở đây rất thưa thớt, ngẫu nhiên có thương đội thì cũng không được bao nhiêu nước luộc, chúng ta cũng không ăn, lại bị người khiêu khích mới dám chú ý đến ngài. Nếu chúng ta sớm biết là đội ngũ của ngài thì dù đánh chết chúng ta cũng không đến đâu!" Phía Tây hẳn là chỉ Tây bộ của Vương quốc, nơi đó có 12 đại lĩnh chủ, là công thần được nhận khi Vương quốc thành lập, đều là Đại Công tước, thời đại đổi thay, đến bây giờ có ý không phục trung ương quản thúc, quân đoàn Chu Tước của thúc thúc ta mục đích chính là coi chừng bọn họ chứ không phải đối phó với sa đạo.

"Tại sao vậy?"

"Ai chẳng biết sự đáng sợ của Thanh Long thiết kỵ, đây chính là nhân mã của Long Nguyên soái, một trong tứ đại danh tướng của đại lục, tiểu đạo tặc như chúng ta làm sao dám chọc chứ?"

"Còn người thần bí kia là ai?"

"Không biết! Lúc tới thì che đầu, nói với trạm gác là cố nhân của trại chủ, rồi cứ thế mà gặp trại chủ, sau này thì do trại chủ tiếp đãi!"

"Được rồi, đem hắn xuống đi!" Bần đạo đợi hắn đi rồi mới nói với hai hộ vệ: "Ta nhớ ở phía trước khoảng 100 dặm có một cái hẻm núi, tên là Thanh Phong hạp, địa thế hiểm yếu, bọn chúng nếu mai phục tại đó thì dù chúng ta có lợi hại, toàn quân cũng bị diệt."

"Đúng rồi! Chúng ta cũng đã đi qua, nơi đó đúng là chỗ mai phục tốt, nhưng mà chúng ta có thể đi đường khác, mặc dù nhiều hơn vài ngày nhưng là an toàn hơn!"

"Đúng vậy! Thiếu gia, chúng ta đổi đường đi!"

"Mịa! Thế mà các ngươi còn tự xưng cái gì là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, chỉ bị mấy tên mâu tặc chặn đường, không nói giết địch mở đường, ngược lại còn bảo ta đổi đường khác?"

Khuôn mặt của hai người tức thì đỏ lên, cả giận nói: "Xin thiếu gia phân phó! Hai chúng ta nguyệt thề giết địch!"

"Tốt! Lời này mới được, Thanh Long thiết kỵ trong tay phụ thân tung hoành thiên hạ, sở hướng vô địch, đến trong tay ta nếu thấy kẻ tặc mà chạy thì phụ thân cũng quá mất mặt đi chứ!"

"Thiếu gia giáo huấn chí phải, chúng ta thẹn với sự tài bồi của Nguyên soái!"

"Cũng là do các ngươi quan tâm đến an toàn của ta, không trách các ngươi được." Bần đạo an ủi một chút rồi nghiêm túc nói: "Bất quá, quân lính dưới trướng của ta chỉ có thể thấy địch mà tiến, quyết không nghe thấy tiếng gió mà chạy!"

"Dạ, khẩn tuân dạy bảo của thiếu gia!" Hai người kích động nói.

"Truyền lệnh xuống, tăng tốc tiến tới, ta muốn tại Thanh Phong hạp đại phá tặc quân! Để cho bọn họ dùng máu tươi thông báo đại lục, một đời quân tướng của Long gia đã xuất sơn!"

"Dạ!"

Nói ra thì tương đối máu tanh, bất quá chỉ là cho hợp với khẩu vị của các tướng quân này thôi. Bần đạo dù sao cũng là người xuất gia, sao lại đồng ý giết chóc lưu dân bị bức bách chứ? Ta chuẩn bị tiếp nhận chuyện đầu hàng của bọn họ, đưa đến lãnh địa, cho bọn hắn một con đường sống. Vừa lúc lãnh địa của ta còn hoang vắng, bọn họ đến nhất định sẽ giúp ta không ít đại sự, thật là nhất cử lưỡng tiện mà!

*****

Sau khi bần đạo tính toán thấy tốt rồi liền ra lệnh cho đại quân tăng tốc. Bất quá cẩn thận vẫn hơn, ta để Lôi Đạt ở trên trời không ngừng trinh sát, phòng ngừa trúng mai phục của đạo tặc.

Hai ngày sau chúng ta đi tới cửa Thanh Phong hạp, nơi này thế núi hiểm yếu, một tòa núi lớn cao chót vót chặn ngang đường, ở giữa có một cái khe hở hẹp mà 3 con ngựa có thể miễn cưỡng đi song song. Khe núi này dài hơn mười dặm, hai bên núi cao từ mấy chục đến mấy trăm thước, tuyệt đối là loại hiểm địa một người giữ ải, vạn người khó thông.

Bần đạo dù gan lớn cũng không dám tùy tiện tiến vào, mặc dù vừa mới đến giữa trưa, bần đạo hạ lệnh tại lân cận hẻm núi tìm một chỗ gần nguồn nước, dễ thủ khó công để hạ trại. Hơn nữa bần đạo còn yêu cầu bọn họ đốn cây, làm một chút phòng ngự đơn giản. Bình thường hạ trại chỉ cần dựng lều vài là xong, nhưng hiện tại tình huống bất đồng cần phải cẩn thận một chút.

Nghĩ lại lúc bần đạo sinh ra vào thời loạn thế, là khi Nguyên triều xâm lược Trung Nguyên, đáng tiếc tiếng là người xuất gia, không có một thân võ nghệ, khi nhàn hạ cũng từng khổ đọc binh thư, tiếc là không có cơ hội thi triển, không ngờ ở dị thế chỉ mới tám tuổi đã có cơ hội lĩnh quân. Bần đạo thầm hạ quyết tâm, cuộc chiến này cần phải thắng cho đẹp, không phụ sở học trong người.

Trong khi bọn họ hạ trại, ta tìm đến mấy vị tướng lãnh, trừ Thạch, Mộc hai người ra còn có ba Thiên phu trưởng là Địch Vân, Triệu Thanh và Lý Cương, bọn họ đều là đích hệ của Long gia ta, cũng là cấp dưới đắc lực nhất trong quân của phụ thân. Hiện tại Thanh Long quân đoàn đè ép đối thủ không dám xuẩn động, đã mấy năm không có chiến sự cho nên phụ thân mới phái bọn họ đến phụ trợ ta. Bất quá ta biết, bọn họ là kiêu binh hãn tướng, nếu không phải ta còn có danh tiếng từ mấy lần quyết đấu thì bọn họ căn bản không vì ta là con của Nguyên soái mà đặt ở trong mắt, chính vì vậy rất hoài nghi về năng lực lĩnh quân của ta, dù sao tuổi của ta cũng còn quá nhỏ! Cho nên ta nhất định phải đánh trận này để cho tốt để những người này hoàn toàn cảm phục, nếu không sau này sẽ chỉ huy không tiện!

"Chư vị tướng quân! Trên hẻm núi có hơn 1 vạn phục binh thì các ngươi nói chúng ta phải làm như thế nào?" Bần đạo hỏi.

Tất cả mọi người không nói lời nào, thầm nghĩ người ta chiếm địa lợi, nhân số lại nhiều hơn chúng ta mấy lần, còn có thể bảo kỵ binh chúng ta công núi sao?

Vẫn là Thạch hộ vệ phá vỡ không khí trầm mặc: "Không bằng tạm thời chúng ta thủ vững! Dù sao lương thực chúng ta mang theo nhiều, chờ bọn chúng không còn lương thực nữa là tốt rồi, nếu bọn chúng không bỏ chạy thì không phải sẽ cùng chúng ta khai chiến trên đất bằng sao, như vậy chúng ta tuyệt đối không sợ!"

Những người còn lại cũng đều ào ào phụ họa!

"Không được, Thanh Long thiết kỵ ta há có thể gặp địch mà không chiến, chẳng lẽ các người muốn chui rúc như lão thử sao?" Bần đạo biết đạo lý thỉnh tướng không bằng khích tướng, cho nên khinh thường nói ra.

Mọi người quả nhiên giận dữ, trong đó tính tình Lý Cương càng nóng nảy, trực tiếp mắng: "Ngươi là một tiểu hài tử thì biết cái gì là hành quân chiến tranh, lúc lão tử tắm máu sa trường thì ngươi vẫn còn đang bú sữa mẹ đó chứ!"

"Lý Cương, không được vô lý!" Địch Vân vội vàng khuyên hắn: "Đừng nói bậy, mau nhận tội với thiếu gia đi!"

"Hừ! Nói hắn đổi đường, hắn không đổi, nói cái gì dũng cảm tiến lên, hiện tại người ta chiếm ưu thế lớn như vậy mà hắn còn dám nói bậy, chẳng lẽ nói 3000 thiết kỵ chúng ta đánh núi? Căn bản là bảo chúng ta đi chịu chết mà!"

"Cái này ...!" Mộc hộ vệ cũng nói: "Thiếu gia, Lý tướng quân nhất thời nóng nảy, ngài chớ trách tội, hiện tại quả thật không nên tiến công!"

"Như vậy thì thủ hả?" Bần đạo bất mãn nói.

"Không sai!" Lý Cương cả giận nói: "Chỉ chậm vài ngày, lại không chết người, ngạnh công chỉ biết hy sinh tính mạng tướng sĩ vô ích thôi!"

"Ta xem ra ngươi mới ngốc!" Bần đạo khinh thường nói: "Làm như ngươi mới là uổng phí tính mạng của các tướng sĩ!"

"Ngươi nói bậy!" Lý Cương nói: "Làm sao ta có thể uổng phí tính mạng của các tướng sĩ chứ? Ngươi nói rõ ràng cho ta!"

"Chúng ta nếu thủ ở chỗ này vài ngày thì nhất định phải chết!"

"Là ý gì?" Lý Cương hỏi.

"Bọn chúng lương thực ít nhưng dùng tiết kiệm thì ít nhất cũng có thể cầm cự chừng nửa tháng! Đúng không?"

"Không sai lắm!" Lý Cương lo lắng nói.

"Người ta là người bao vây, tùy lúc đều có thể vận chuyển lương thực đến!"

"Dừng!" Lý Cương nói: "Bọn chúng là đạo tặc thì làm sao có thể gom được lương thực trong thời gian ngắn như vậy, chúng đã có lương thực mà còn muốn cướp của chúng ta sao?"

Nhìn bộ dạng đắc ý của hắn bần đạo có chút dở khóc dở cười: "Ngu ngốc, trong đám này chắc chắn chỉ có đạo tặc không thôi sao?"

"Hả ...!" Lý Cương xìu xuống: "Ngươi nói là người thần bí kia?"

"Người thần bí cái rắm, tuyệt đối là hỗn trướng vương bát đản Thạch Nguyên gia!" Bần đạo mắng: "Tưởng rằng chụp lên một lớp áo thì ta không nhận ra à?"

"Thạch Nguyên gia có dũng khí như vậy sao?" Lý Cương nghi hoặc hỏi: "Bọn họ vừa bị ăn một cú lớn mà!"

"Vậy thì sao? Bọn họ càng có thể mượn có này để khỏi bị hiềm nghi, hơn nữa chúng ta tìm ra chứng cớ sao? Có khả năng tìm ra chứng cớ sao? Không chứng cớ thì bọn chúng sợ ai?"

"Vậy thế nào ngài xác định là bọn hắn?"

"Đồ đần!" Bần đạo nổi giận mắng: "Trừ bọn chúng thì còn có ai phí lực lớn như vậy để muốn mạng ta? Có thể liên lạc với thế lực đạo tặc như vậy thì chắc chắn là một trong Ngũ đại gia tộc, ngươi nói không phải bọn chúng thì là ai? Long gia à?"

"Có vẻ thật sự là bọn hắn!" Lý Cương nhũn nhũn ra.

"Nếu Thạch Nguyên gia nhúng tay thì cho bọn hắn một ít lương thực có khó gì, chỉ là đường xá xa xôi, ít nhất phải mười ngày sau mới có thể vận chuyển đến thôi!"

"Vậy chúng ta nhanh quay đầu lại, hiện tại đi đường vòng cũng còn kịp!" Lý Cương nói.

"Phi!" Bần đạo thật sự là nổi giận: "Ngươi còn là tướng quân bách chiến hả, bây giờ nếu như quay về thì danh tiếng của Thanh Long thiết kỵ bị hủy trong phút chốc! Thạch Nguyên gia nhất định sẽ mượn cơ hội này để gièm pha tại Vương đô, ngươi muốn để cho mặt mũi của Long gia mất sạch sao?"

Lý Cương bị ta mắng không dám ngẩng đầu lên, cũng tự biết đuối lý không thể phản bác, chỉ là hai tay nắm chặt lại, tức giận đến cả người phát run!

"Vậy thiếu gia nói phải làm sao bây giờ?" Mộc hộ vệ vội vàng lên tiếng giảng hòa.

"Hừ! Thanh Long thiết kỵ đã từng sợ ai chưa? Hắn muốn chiến thì chiến đi!" Bần đạo lúc này cũng hăng hái, cảm thấy làm đấng nam nhi khi dẫn đại quân tung hoành thiên hạ là đã không phụ kiếp sống này!

Có lẽ bị khí thế của bần đạo làm xúc động, cũng biết đường sống lúc này là không được lùi bước, năm người đồng thời cùng hành lễ với ta: "Nguyện vì thiếu gia làm tiên phong!"

"Được! Trong ba ngày, bọn chúng không chết thì phải hàng thôi!" Bần đạo tự tin nói.

"Thiếu gia! Có chém gió lớn lắm không?" Lý Cương lẩm bẩm.

"Tướng quân có dám cược với ta?"

"Cược thì cược!" Lý Cương nói: "Ngươi thua thì thế nào?"

Bần đạo biết hắn là tên nóng nảy, thích hợp nhất là vật phẩm ma pháp hệ Hỏa, ta từ trong không gian giới chỉ lấy ra một thanh ma pháp kiếm hệ Hỏa, là tàng trân của Long tộc, là chiến lợi phẩm của hành trình đến Long đảo, nói: "Kiếm này chính là kiệt tác của ải nhân đại sư, trước kia là phối kiếm của Hỏa chi Kiếm Thánh, là tinh phẩm xem như cũng khó có được, nếu ta thua nguyện đem kiếm này tặng tướng quân!"

"A!" Mọi người kinh hô, thanh kiếm này dài ước chừng bốn thước, rộng bằng bàn tay, là trọng kiếm dùng hai tay, trên thân kiếm đen nhánh mơ hồ chớp động hồng quang, không biết là máu hay là nguyên tố ma pháp hệ Hỏa, ở chuôi kiếm điêu khắc hai đầu long, hai đầu long phân chia hai bên tạo thành hộ thủ, tinh xảo đến cực điểm. Giá cả ít nhất cũng phải trăm vạn kim tệ!

"Cái này quá quý trọng đi!" Lý Cương mặc dù con mắt đang nhìn chằm chằm không dám nháy cái nào nhưng cuối cùng vẫn mở miệng từ chối!

"Không sao, ta tính đúng thì ngươi không thắng được ta!"

"Ngươi!" Lý Cương tức khí lên, nhưng hắn cũng không ngu, biết ta nhiều mưu mô lại thấy ta có thể nắm chắc như thế cũng không dám làm quá, làm bộ cả giận nói: "Được, nếu ta thua thì từ nay về sau tuyệt đối nghe lời thiếu gia, quyết không nghi ngờ!"

Mía! Thực là giảo hoạt! Ngươi là thủ hạ của ta thì vốn nên chịu ta điều khiển chứ! Bất quá ý tứ của hắn ta cũng hiểu được, là nói sau này cam tâm làm gia tướng của ta, kết quả này so với ta tưởng tượng còn hoàn hảo hơn, cũng không tiện vạch trần hắn. Chỉ là nhìn Địch Vân, Triệu Thanh nói: "Hai vị tướng quân thì thế nào?"

Hai người nhìn nhau cười khổ một tiếng, cũng nói: "Nếu thiếu gia thật sự có thể phá địch trong ba ngày, cả đời ta từ nay về sau cũng tuyệt đối nghe lời thiếu gia, quyết không nghi ngờ!"

"Ha ha!" Bần đạo nở nụ cười cao hứng, sau đó nói: "Ba người các ngươi trở về lựa chọn một trăm người tinh nhuệ, các ngươi không cần hạ trại, chỉ để ý ngủ nghỉ!"

"Dạ!" Ba người lĩnh mệnh đi.

"Bây giờ hai vị thúc thúc đốc thúc đại quân chặt nhiều cây làm phòng ngự, cần phải có một cái sơn trại phòng thủ trước khi trời tối!" Bần đạo nhìn hai vị thúc thúc hăng hái nói: "Xem ngày mai ta làm sao để đại phá đạo tặc đoàn đây!"

*****

๑๑۩۞۩๑๑

Kỳ thật bần đạo đã sớm có kế hoạch trong đầu từ trước, nhờ vào Lôi Đạt trinh sát, bần đạo đã sớm biết ở không xa phía sau khe núi là căn cứ hậu cần của bọn chúng. Do những kẻ ở trên đỉnh núi mai phục nên không thể nổi lửa nấu thức ăn, toàn bộ thực phẩm của chúng được nấu nướng ở doanh trại này rồi đưa lên đỉnh núi, có thể nói toàn bộ lương thực của đám phục kích đều đặt ở đó. Nghe có vẻ mạo hiểm nhưng thực ra làm vậy cũng rất an toàn vì nếu muốn đến được doanh trại hậu cần này chúng ta hoặc là phải xuyên qua khe núi, hoặc đi đường vòng qua núi mất mấy ngày, nhưng làm như thế thì bọn phỉ có thừa thời gian để chuẩn bị mọi thứ; còn muốn vượt qua khe núi một cách an toàn, hắc hắc, đám sơn tặc ấy cũng không phải là người chết, có thể để cho một đám người bình yên đi qua ngay trước mũi?

Do suy nghĩ như vậy nên, doanh trại tuy quan trọng nhưng lại không được phòng ngự cẩn thận, chẳng những công sự sơ sài, lực lượng giữ trại cũng chỉ có xấp xỉ 1500 tên, hơn nữa đại bộ phận còn là đám lính già yếu, tác dụng chủ yếu để nấu và đưa cơm là chính, sức chiến đấu có thể coi như bằng không. Bần đạo đánh giá đây chính là tử huyệt của đám đạo tặc, thực ra nếu bình thường mà nói thì bố trí như vậy cũng không có gì là sai, nếu không có Lôi Đạt ngay cả bần đạo cũng đừng hòng phát hiện ra doanh trại đó được, mà nếu ở nơi khác bọn chúng chắc chắn cũng sẽ không đại ý như thế. Hiện tại bần đạo chỉ cần thiêu trụi chỗ lương thực đó, ở nơi đồng không mông quạnh, sương núi mịt mù này đám đạo tặc khẳng định sẽ không có cách nào chịu nổi quá ba ngày. Còn muốn đem lương thực từ bên ngoài đến, chí ít cũng phải mươi ngày, lúc đó chỉ e chúng đã chết đói cả lũ.

Trước khi trời tối hẳn, một doanh trại đơn giản nhưng vững vàng đã được hoàn thành, các biện pháp phòng ngự cũng được bố trí cẩn thận, chắc chắn có thể ngăn cản quân địch một trận. Bần đạo phỏng chừng sau khi thiêu trụi hết lương thực, đám đạo tặc này có khả năng chó cùng cắn dậu mà điên cuồng công kích nơi đây, có điều dù sao nhuệ khí của chúng cũng chỉ có thể duy trì nhiều nhất là hai ngày, sau đó sẽ suy sụp rất nhanh vì đói và mệt. Do đó mặc dù mệnh lệnh gấp rút thi công doanh trại khiến mọi người đều mệt nhoài, có điều bần đạo hoàn toàn không lo lắng sẽ bị công kích trong đêm nay, đám đạo tặc này chắc chắn không thể biết đoàn xe của Long gia đã dừng lại hạ trại chỉ trước khe Thanh Phong có vài dặm, trong thời tiết này bọn họ nhất định sẽ ngoan ngoãn ở lại doanh trại trên đỉnh núi để hứng gió.

Sau bữa tối, bần đạo mệnh lệnh cho mọi người đi nghỉ ngơi, rồi triệu tập năm vị tướng lĩnh vào lều họp bàn!

"Các vị tướng quân! Ta định tối nay tập kích doanh trại của đám đạo tặc này!" Bần đạo quăng ra một quả lựu đạn để mở đầu hội nghị

"Người có biết chúng ở đâu không đấy?" Lí Cương không kiên nhẫn hỏi ngay.

"Biết! Ngay sau khe núi Thanh Phong, ở một khu đất trống!"

"Người làm sao mà biết được? Trinh sát của chúng ta cũng không đi đến như vậy mà?"

"Ta không chỉ biết vị trí, mà còn biết nơi đó chỉ có khoảng 1500 tên phòng thủ, đa số là lính già yếu, doanh trị chỉ có các lều chứa lương thực, hoàn toàn không có các công sự phòng ngự nào cả!"

"Xì! Nói cứ như là tận mắt trông thấy vậy?" Lí Cương nói với vẻ không tin

"Đương nhiên là ta tận mắt trông thấy!"

"Không thể thế được? Người có đi ra ngoài doanh trại bao giờ đâu?" Lí Cương kỳ quái nói

"Ta dùng ma pháp để quan sát, các ngươi không hiểu cũng không sao, chỉ cần nghe ta bố trí là được!"

"Thật sao? Có loại ma pháp thần kỳ thế sao? Sao ta chưa bao giờ nghe nói qua!" Lí cương nửa tin nửa ngờ nói:" Người đừng có gạt chúng ta, chuyện này liên quan đến tính mạng của các anh em tướng sĩ!"

"Chết tiệt! Ông đây cùng đi, có chết thì cùng chết, ngươi sợ cái gì!"

"Đừng! Thiếu gia, để ta đi!" Thạch hộ vệ vội nói

"Không, để ta đi!" Mộc hộ vệ chen ngang nói

Xem ra hai người này vẫn là những người trung thành nhất.

"Những chúng ta đi như thế nào?" Lí Cương lại hỏi: "Bay qua hả? Đi khe núi đó bây giờ là đi vào chỗ chết!"

Lập tức đám người ngừng cãi vã, đưa mắt nhìn ta.

"Đi qua khe núi, người ngậm tăm, ngựa bịt mõm, dưới chân lót lông dày. Lần này chúng ta chỉ dùng có 300 người, nhân trời tối lén lút đi qua không được sao?" Bần đạo cười tủm tỉm nói

Trong một lúc mọi người đều trầm ngâm suy nghĩ, hồi lâu Lí Cương nói:" Không phải là không có cơ hội, có điều hơi mạo hiểm, vạn nhất bị phát hiện thì sao?"

" Đầu tiên, bọn chúng không biết đã bị lộ, do chuẩn bị phục kích chúng ta cho nên chắc chắn không dám nổi lửa, điều này tăng cơ hội cho chúng ta. Tiếp nữa, chúng ta chọn 300 người, chỉ chọn những người tinh nhuệ nhất, cho dù có bại lộ, nhân cơ hội đám sơn tặc bất ngờ không kịp trở tay, chúng ta xông qua. Cuối cùng, ta còn có pháp thuật, một khi bại lộ, ta có thể dùng sương mù che tầm mắt của bọn chúng, bao gồm cả ánh sáng của đuốc. Hơn nữa, ngươi cho rằng bọn chúng hiện tại có thứ gì chuyên dùng để chiếu sang trong tay hay sao? Nếu chúng không có, chúng ta thậm chí có thể xông qua mà bọn chúng còn không biết đã đi đến đâu, như thế làm thế nào để công kích chúng ta có hiệu quả. Theo đó, chúng ta có bao nhiêu cơ hội xuyên qua khe Thanh Phong thành công, các ngươi thử nghĩ xem?"

"Nói cũng đúng, nhưng nếu thế mọi người đều qua có phải là hay hơn không?" Lí Cương nói

"Ngu ngốc!300 người còn có thể lén lúi đi qua, 3000 người có thể sao? Còn hàng hóa, còn xe ngựa, ngươi định vứt lại cho sơn tặc hả?"

"Hắc hắc! Cũng đúng!" Lí cương cười cười nói:" Thiếu gia thật là quá âm hiểm đấy."

"Địch Vân có một chuyện chưa rõ, xin thỉnh thiếu gia chỉ giáo!" Địch Vân nghiêm túc nói

"Người muốn hỏi sau khi thiêu xong lương thảo, 300 người đó sẽ hành động như thế nào chứ gì!"

" Đúng vậy? Tuyệt đối không có khả năng quay lại theo đường cũ!"

"Đương nhiên, nếu thiêu trụi hết lương thực mà đám đạo tặc đó còn có thể để chúng ta quay về theo đường cũ, ta nghiêm trọng hoài nghi chúng là một lũ heo!"

" Ha ha!" Mọi người đều phá lên cười

" Ta căn bản không định trở về, chúng ta mang theo lương thực, ở ngoài đó cũng có thể kiên trì ít nhất vài ngày. Nếu thuận lợi, đám đạo tặc đó chắc chắn không chịu nổi quá ba ngày sẽ bị tiêu diệt, khi đó chúng ta có thể trở lại. Nếu không chính chúng ta coi như cũng xong đời! Hơn nữa theo ta tính toán, cái tên thần bí đó chắc chắn sẽ không đầu hàng, ta cũng muốn giám sát bọn chúng, nếu như có cơ hội, tiêu diệt sạch!"

"Ta thấy kế hoạch của thiếu gia có thể thành công!" Thạch hộ vệ tỏ thái độ tán đồng

" Ta đồng ý!" Mộc hộ vệ cũng phụ họa, những người khác cũng chẳng có ý kiến gì khác.

"Được lắm, nếu tất cả đều đồng ý, vậy mọi người về chuẩn bị đi, phải cẩn thận, bọn đạo tặc cũng có khả năng phái thám tử âm thầm quan sát chúng ta."

"Rõ! Thiếu gia!" Mọi người đồng thanh đáp

"Có điều... thiếu gia, tôi thấy tốt nhất là để tôi đi, người ở lại!" Thạch hộ vệ nói

" Đúng vậy, thiếu gia! Người còn nhỏ, chưa thể ra trận được đâu?" Mộc hộ vệ cũng nói

"Đúng vậy! Thiếu gia ở lại đi!" Những người khác cũng khuyên vào.

" Không được! Ta phải dẫn đường, hơn nữa nói đến thiêu lương thực, các ngươi có ai nhanh hơn được ma pháp hỏa hệ của ta? Hơn nữa ở lại là an toàn sao? Lũ khốn đó không có lương thực nhất định sẽ điên cuồng tiến công nơi này, bởi vì chỉ có cướp lấy lương thực ở đây mới có thể cho bọn chúng một con đường sống! Cho nên hai vị thúc thúc ở lại phòng thủ cũng là một nhiệm vụ cực kỳ gian khổ đấy!"

"Được rồi, người phải hết sức cẩn thận đấy!" Mọi người bất đắc dĩ đàng phải đồng ý với ta. :

Đêm dài tĩnh lặng, màn đêm phủ một màu đen khủng bố khắp không gian, sau khi những đổng lửa trong doanh địa đã tắt hết, đội hình 300 người của chúng ta lặng lẽ xếp hàng một đi tới trước cửa khe núi. Trước tiên phái ra hai người đi trinh sát dò đường, sau khi, nhận được tin báo an toàn, toàn bộ đội hình 300 người bắt đầu hành trình đột kích! Để đảm bảo an toàn và thành công, tám cao thủ cấp hoàng kim chiến sĩ mà ông nội phái theo đều được ta xếp vào đội hình, ngoài ra còn có siêu cao thủ lão Mã cũng tự động xin theo để bảo hộ ta. Do đó đối với lần đột kích này, ta tràn ngập tin tưởng thành công.

Bần đạo đi trước dẫn đường, đương nhiên là cưỡi Cái Thứ, những người khác đều đi bộ, một tay nắm đuôi ngựa người đi trước, một tay dẫn ngựa của mình. Trời thật sự là quá tối, thêm vào đó hai bên núi cao khiến trong khe núi hoàn toàn không còn chút ánh sáng nào, trong màn đêm khuya, có thể nói là xòe tay cũng không thấy năm ngón. May mắn là bần đạo vẫn có thể thấy trong bóng tối, cho nên đương nhiên đi đầu dẫn đường. Trên đường đi, trừ tiếng gió rít ào ào qua khe núi, đôi khi còn có thể nghe được những tiếng người lao xao từ trên đỉnh núi, xem ra đúng là có người mai phục trên đó.

Dọc theo đường đi, chúng ta cực kỳ cẩn thận, cố gắng tránh mọi tiếng động, điều này khiến cho tốc độ toàn đội hình cũng chậm xuống rất nhiều, sau mấy tiếng đồng hồ mới đi được tám chín dặm. Đúng vào lúc mắt thấy sắp thoát khỏi khe núi, đột nhiên một chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

Bởi vì nơi đây là cuối khe núi, cách nơi chúng ta dừng chân đóng trại khá xa, cho nên đám đạo tặc mai phục cũng lơi lỏng nhiều, có một tên khốn kiếp không có chút chuyên nghiệp nào, không có việc gì hắn ăn nó rồi ngủ cũng được, lại dửng mỡ đứng trên đỉnh núi ném đá cho vui. Thằng khốn đó cứ tiện tay vớ lấy mấy tảng đá bằng nắm tay quăng bừa xuống khe núi. Cũng là số ta không may, nếu hắn ném rơi xuống đất, thì đã yên vui mọi bề, thậm chí nếu rơi vào đầu người cũng chẳng sao, 300 người được chọn đêm nay đều là lính tinh nhuệ, ta dám cam đoan họ có bị ném vỡ đầu chảy máu cũng không ai rên một tiếng. Nhưng tên chết tử chết tiệt đó lại ném rơi ngay vào đầu ngựa, lũ ngựa này tuy thông minh nhưng làm sao có sự giác ngộ như người, bị đau lập tức nhảy dựng lên, vừa nhảy vừa hí loạn liên miên. Thế là mọi sự bại lộ, lúc đạo tặc trên đỉnh núi cũng nhanh chóng phát giác có chút không đúng, lập tức kêu gào loạn lên:" Dưới khe núi có người lén đi qua! Mọi người mau đứng lên a! Đừng để cho con mồi chạy thoát!"

Ta XXX cái đồ OOO khốn khiếp đó, vì sao cái số của bần đạo lại có thể sui xẻo đến cỡ đó cơ chứ, chẳng lẽ lần đầu tiên lĩnh quân xuất trận, lại thất bại vì một khối đá chết tiệt quăng bừa?

*****

Sinh tử chỉ trong khoảng khắc, bần đạo không dám do dự một giây, lập tức hét lớn:" Lên ngựa! Non cao cũng có lối trèo. Gặp đường hiểm nghèo dũng cảm xông lên! Tất cả theo ta!"

Những người được chọn trong đột tập kích này không ai là không can đảm đầy mình, cùng hô lớn:" Thề sống chết theo đại nhân!"

Tuy rằng kiếp trước bần đạo đã từng trải qua vô số trận chiến lớn nhỏ, nhưng đây là lần đầu tiên chỉ huy một đội quân xung trận, sự hưng phấn có thể nói là dâng tràn trong lòng. Nhưng càng như vậy, trong lòng bần đạo lại trở nên bình tĩnh lạ thường, tỉnh táo phân tích toàn bộ chiến trường.

Đầu tiên, hiện là đêm, trời rất tối, con đường giữa khe núi cũng không phải là một đường thẳng, cho nên chúng ta không thể cho ngựa phi hết tppcs độ. Do đó, bần đạo không tiếc việc bại lộ hành tung, thi triển một "Chiếu minh thuật" ngay trên đầu mình, bần đạo không chế phép thuật tạo ra một quả cầu ánh sáng vừa đủ để soi đường, không quá sáng hơn nữa lại lơ lủng khoảng mười mét trên đỉnh đầu. Nếu sáng quá, bần đạo e rằng sẽ khiến mọi người bị chói mắt, vừa rồi bọn họ còn chìm trong bóng tối, ai cũng phải căng mắt lên để nhìn, nếu lúc này đột nhiên suất hiện ánh sáng chói lòa, chắc chắn sẽ khiến cho bọn họ trong khoảng thời gian ngắn không nhìn thấy gì. Cho dù chỉ vài giây ngắn ngủi đi chăng nữa, vào thời điểm hiện tại cũng có thể quyết định sinh tử! Hơn nữa phóng lên cao cũng có chỗ tốt, những tảng đá, cọc gỗ từ trên ném xuống chúng ta đều có thể nhìn rõ, bằng vào bản lĩnh của những chiến sĩ này chắc chắn có thể thoải mái ứng phó, hoặc tránh né, hoặc đón đỡ, dễ dàng hơn rất nhiều so với trong bóng đêm không nhìn thấy gì, chỉ có thể dùng đấu khí bảo hộ bản thân?

Tiếp theo, đội hình vốn xếp hàng một, bần đạo hạ lệnh:" Hai người một hàng, phía sau dâng lên, vừa đi vừa yểm hộ cho nhau!" Mệnh lệnh này khiến cho chiều dài đội hình ngắn đi một nửa, giảm bớt mục tiêu có thể bị công kích, hơn nữa hai người đi cạnh nhau còn có thể yểm hộ cho lẫn nhau, giảm bớt khả năng bị trúng đòn.

Cuối cùng, bần đạo sử dụng pháp thuật để yểm hộ, coi như một liều ba bảy cũng liều, bần đạo ỷ thế mà lực dồi dào (Nói thừa, Uy Na sau lưng, có thể mượn ma lực của cô nàng, đương nhiên là thừa!), thêm vào đó bản thân lại là loại pháp sư "quái dị" có thể phóng ma pháp mà không cần niện chú. Do đó từ khi bắt đầu đột vây, bần đạo liên tiếp tung ra "Chiếu minh thuật", phóng hàng loạt quả cầu nối đuôi nhau lên trên không như pháo sáng nhằm giúp mọi người tăng tốc. Nhưng chẳng bao lâu, đám đạo tặc đều đã bị đánh thức, bọn chúng bắt đầu dùng đá lớn lăn xuống tập kích đội hình, từng tảng đá liên tiếp xuất hiện rồi tung khỏi vách núi ầm ầm lao xuống, cũng may bọn chúng cũng chưa chuẩn bị được nhiều, bản thân số người mai phục cũng không quá nhiều, nên số lượng đá cũng có giới hạn. Du vậy, lúc đầu còn có thể ứng phó, về sau càng lúc càng nhiều, mật độ đã dày đặc hơn khiến chúng ta đều có chút luống cuống tay chân. Bần đạo bắt đầu thử đánh trả, hòng làm giảm bớt áp lực. Đầu tiên là sử dụng "Đằng mạn thuật", dệt thành một cái lưới để chắn đá. Đáng tiếc, vừa xong thì một tảng đá cỡ chừng hai thước rơi xuống xé nát, một chút tác dụng cũng không có, cũng may bên bần đạo còn có lão Mã, quả thật cao thủ là cao thủ, trong giây phút ấy vẫn kịp ra tay đỡ hộ, bằng không Trương Tam Phong bần đạo đã biến thành đống thịt vụn rồi! Kế đó bần đạo sử dụng "cuồng phong thuật", cuối cùng cũng có chút tác dụng, do điều kiện địa hình khiến gió ở đây mạnh hơn bình thường rất nhiều, không chỉ giúp chúng ta tăng tốc nhờ thuận gió mà còn quấn tung cát đá lên, thổi vào mắt của đám đạo tặc, khi bọn họ còn đang tối tăm mặt mũi, số tảng đá rơi xuống giảm đi trông thấy, đội hình chúng ta nhân cơ hội đó tăng tốc độ chạy ra ngoài!

Lối ra khe núi là một cửa ải khó khăn, nơi này nhất định sẽ có bố trí đặc biệt. Quả nhiên, lối ra khoảng trăm mét, bần đạo thấy ngay nơi đó bố trí hơn mười tầng cự mã làm bằng gỗ xếp thành hàng, ở giữa là khoảng trăm tên đạo tặc dùng trường thương chờ sẵn. Nếu là kỵ binh, dùng sức mạnh xung kích, chắc chắn sẽ làm thương vong nặng nề, đáng tiếc đối thủ của bọn chúng lại có một tên pháp sư "quái dị" như bần đạo, giờ khắc này, bần đạo cũng không dám dấu của nữa, một hơi lôi hết các quyển trục ma pháp thuộc hỏa hệ từ không gian giới chỉ ra. Hôm nay, bần đạo sẽ cho đám đạo tặc này một khóa học mở mang kiến thức về "tên lửa". Hỏa hệ ma pháp cấp 7 "cự bạo viêm" hiện tại là lựa chọn không thể hoàn hảo hơn được, loại pháp thuật này phát ra một quả cầu lửa ma pháp với năng lượng được nén lại cực lớn, kích thước cũng xấp xỉ chậu rửa mặt, quả cầu màu lam nhạt hỏa lao thẳng vào đám cự mã, tạo ra những vụ nổ kịch liệt, liên tục chín quyển trục "cự bạo viêm" là tất cả súc tích của bần đạo, hôm nay được dùng hết một hơi, chiến quả có thể nói là huy hoang, cả người lẫn cự mã đều bị hết tung lên trời, ngay cả lớp đá hai bên cũng bị phá đến tan ra thành bột. Cho dù bần đạo cách nơi xảy ra vụ nổ đến hơn trăm thước, sóng chấn động vẫn khiến ta choáng váng hết cả đầu óc.

Có điều, cuối cùng đường thoát đã được mở ra, vốn phía sau cự mã còn có một đám đạo tặc còn sống, nhưng là chúng đã bị tấm gương phía trước của đồng bọn khiến cho sợ vỡ mật, sao còn dám chắn đường của chúng ta? Cả đám hết hồn quay đầu mạnh ai nấy chạy, thậm chí cả đầu mục chỉ huy cũng chẳng có hành động ngăn cả, chỉ lo vắt chân lên cổ mà chạy!

Bần đạo chưa hết mừng rỡ, thì ngay khi ta đến gần của khe núi, đột nhiên có chuyện xảy ra. Một khối đã vô cùng lớn từ trên trời giáng xuống, ta XXOO nó chứ! Cả khối đá diện tích chừng ba bốn thước, cái này nếu rơi vào đầu? Cả ta cũng không dám nghĩ! Cổ nhân có câu "Tung hoành thiên hạ mới biết bản sắc anh hùng!" Vào những thời khắc mấu chốt như thế, nhân tài mới xuất hiện. Ngay vào lúc bần đạo tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc, đồng chí lão Mã, kiên quyết sử dụng tất cả bản lĩnh của mình.

Trong giây lát toàn thân ông già được bao phủ bởi một làn ánh sáng vàng óng, đấu khí ngưng lại thật đến mức trông như một cái áo giáp khoác trên người, thanh kiếm cỡ lớn bình thường như bao thanh kiếm khác cũng lóe lên màu vàng chói lọi. Trong một tiếng gầm giận dữ, lão Mã tung mình lên, một kiếm chém tới. Cùng với tiếng nổ đinh tai, tảng đá có thể nói là khổng lồ bị đập vỡ thành từng mảnh cỡ đầu người rơi xuống, ngay lập tức bị hai hộ vệ phía sau bần đạo chống đỡ. Nhìn lại lão Mã, chỉ thấy một ngụm máu trào ra từ khóe miệng, thanh kiếm trong tay cũng vỡ vụn, thân thể run run cố gắng đứng thẳng.

Bần đạo biết hiện tại không phải là lúc hỏi han, chỉ có thể cho sử dụng ma pháp "trì dũ thuật" để tạm thời làm giảm vết thương của lão Mã mà thôi! Đồng thời dặn dò mọi người chú ý chiến cố lão.

Qua của ải cuối cùng, lao ra khỏi ke núi, bần đạo nhảy bật dậy, đứng trên lưng Cái Thứ cẩn thận quan sát địa hình.

Cách đó khoảng một dặm là một gò đất, nơi đó là kho lương thảo của bọn chúng, còn có vài đống lửa chưa tắt hết, có thể nhìn thấy một đám đạo tặc kinh hoàng đang cố gắng lập đội hình, ý đồ tiến hành chống cự. Ngoản đầu về sau nhìn mọi người, bần đạo hạ lệnh:" Lấy ta làm trung tâm, kết trận vòng tròn!"

Hiển nhiên, mệnh lệnh của ta khiến mọi người kinh ngạc, hiện tại đúng ta phải thừa dịp kẻ địch còn hỗn loạn, dùng đội hình kỵ binh xung phong mới đúng? Kết trận vòng tròn để phòng ngự gì?

Có điều quân tinh nhuệ là quân tinh nhuệ, thiên chức của quân nhân là phục tùng mệnh lệnh, trong lòng tuy rằng kỳ quái, nhưng không ai do dự, tất cả chấp hành mệnh lệnh, ngay cả Lí Cương cũng không nói gì, nhanh chóng tiếp cận vào bên ta, những người này tuy rằng đến từ các đơn vị khác nhau, nhưng nhưng phối hợp mau lẹ mà ăn ý, không mấy chốc đã tạo thành một vòng tròn quanh ta.

Bần đạo tuy rằng cực kỳ hài lòng với tố chất quân sự của họ, có điều hiện tại không phải là lúc khen ngợi. Lấy nhanh báu vật "Sự hữu nghị của Long tộc" từ trong không gian giới chỉ ra, đem toàn bộ ma lực còn lại trong người dồn cả vào. Ngay lập tức một vòng ánh sáng trắng nõn tản ra như một cái kén, bao phủ lấy mọi người, quang minh hệ ma pháp cấp 10 "quang minh lễ tán" phóng thích ra, bao phủ quanh mỗi người là một màn ánh sáng trắng mờ mờ. Tuy rằng nếu xét về năng lực phòng ngự thì nó chẳng có gì, nhưng tác dụng đặc thù là ở chỗ, nó có thể chữa trị các vết thương trên người, có thể nói là người nào cũng mang theo bên mình một ma pháp " trì dũ thuật" hoạt động liên tục, bị thương là lành ngay, có thể thấy tác dụng của nó lớn đến thế nào. Hơn nữa nó còn không ngừng kích thích từng chiến sĩ, không những đề cao gấp đôi lực lượng của bọn họ, mà còn có thể làm giảm trừ mệt nhọc, khiến cho thể lực của mỗi người gần như vô cùng vô tận. Một tác dụng khác là tăng cường sĩ khí, khiến cho mỗi chiến sĩ sản sinh một tín niệm vô cùng đối với thần linh, với sự cuồng nhiệt tín ngưỡng tạo ra tác dụng tăng cường sĩ khí, điều này có phần giống với ma pháp tinh thần.

Một ma pháp mà có nhiều thuộc tính hữu dụng như thế cùng thể hiện, quả nhiên không hổ là ma pháp cấp 10! Bần đạo thầm sợ hãi, nghe nói học tập ma pháp này cần có người có tín ngưỡng cực kỳ kiên định với thần linh mới được, cho nên trên đại lục trừ vài vị giáo chủ ra không ai biết. Ta biết sự kiên định vào tín ngưỡng quyết định uy lực của pháp thuật này, không biết sự kiên định tín ngưỡng của bạch long vương so các giáo chủ thế nào? Bần đạo không hy vọng đám điểu nhân này có đồng bọn năng lực siêu phàm ở đại lục này!

Ma pháp phủ trùm lên tất cả mọi người. Tuy rằng cảm giác toàn thân không còn chút ma lực cực kỳ mỏi mệt, bần đạo vẫn cố gượng tinh thần hô lớn:"Chuyển thế trận, trận hình đột kích, tiến công!"

Toàn đội như vừa uống thuốc kích thích, cùng hô lên một tiếng rồi nhanh chóng tạo thành một hình chữ nhật 15X20 với góc nhọn hướng về mục tiêu là doanh trại của địch, bần đạo quá mệt mỏi, cũng không muốn là chuyện đâm chém nên cùng lão Mã và mấy cao thủ hộ vệ đi theo phía sau.

Đám đạo tặc căn bản là không nghĩ tới chuyện chúng ta sẽ đột kích đến nơi đây, cái gọi là doanh trại thậm chí ngay cả hàng rào cũng không có, hơn một ngàn người miễn cưỡng tạo thành một thế trận hình vuông nghênh chiến. Nhưng đối mặt với kỵ binh nặng xung phong, đừng nói là đám bộ binh già yếu này, cho dù là bộ binh tinh nhuệ cũng đừng hòng ngăn cản được! Huống chi đối mặt với chúng là Thanh Long thiết kỵ danh trấn đại lục, chưa chờ đến khi kỵ binh tiếp xúc, đám đạo tặc không chịu nổi áp lực đã phá tan thế trận, mạnh ai nấy chạy tản ra bốn phía, sau đó hoàn toàn là một cuộc đơn phương chém giết. Đại đa số đạo tặc chậm chân đều bị giết sạch, có thể nói là cọp vào đàn dê, chưa đầy dăm phút, chúng ta đã hoàn toàn chiếm lĩnh doanh trại địch.

Bần đạo không muốn tạo nhiều sát nghiệp, nên lệnh cho bọn họ dừng truy kích, việc phóng hỏa thiêu lương thực quan trọng hơn. Thế mới làm cho đám kỵ binh đang hừng hực khí thế đó ngừng cuộc đuổi giết, quay trở về bắt đầu phóng hỏa. Bần đạo do ma lực đã tương đối khôi phục một chút, lập tức lôi quyển trục ma pháp cấp 5 "Hỏa hải" ra thi triển, trong phạm vi mấy chục thước xung quanh đều chìm trong lửa, lần lượt thiêu trụi các nơi. Những người khác chia làm hai đội, một đội 200 người do Địch Vân và Triệu Thanh chỉ huy phân tán cảnh giới, một đội 100 người, do Lí Cương phụ trách phóng hỏa. Trời mùa đông lương thực cũng không dễ cháy, cũng may tìm được một ít dầu ăn, nên cũng tiện đốt hơn.

Bố trí mọi thứ dầy đủ, bần đạo mới có thời gian hỏi lão Mã:" Mã gia gia, vết thương của người như thế nào rồi?"

" Thiếu gia cứ gọi là lão Mã cho thoải mái! Vết thương của lão không có gì đáng ngại, nghỉ vài ngày là khỏe thôi!"

"Sao lại thế được? Gia gia sẽ mắng cháu chết mất!"

"Lão thích thế! Bằng không lão đành trở về phủ vậy!" Lão Mã kiên trì nói

" Được rồi! Được rồi! Sợ người rồi!" Bần đạo bất đắc dĩ nói:" Hôm nay người lập nhất công lớn, cháu cũng không biết thật ra người lại lợi hại như vậy đấy?"

" Hắc hắc! Thường thôi! Không có gì!" Lão Mã cười hiền lành nói

"Sao người lại phải đi đánh xe chứ?" Bần đạo kỳ quái hỏi:" Bằng vào bản lĩnh của người thừa sức có thể làm tướng quân, ít nhất cũng là vạn phu trưởng mới đúng!"

"Lão chịu ơn lão gia, từ khi người bị hãm hại phế đôi chân, lại còn có người thường xuyên ám sát, lão tình nguyện làm người đánh xe để bảo hộ lão gia, mãi cho đến bây giờ. Hắc hắc!" Lão Mã bỗng nhiên cười nói: "Mặc dù không phải là tướng quân, nhưng tiền lương của lão còn hơn tướng quân đến vài lần, lão gia đối đãi cũng tốt lắm, thế là đủ rồi!"

Như vậy đi!" Bần đạo nghĩ ngợi rồi nói:"Hôm nay người cứu ta một mạng, lập công lớn, kiếm của người cũng vỡ rồi, có thanh "Hỏa long kiếm" này người dùng đi!" Ta lấy thanh kiếm thắng cược của Lí Cương ra đưa cho lão Mã.

"Thanh kiếm này đối với lão vô dụng thôi!"

"A? Vì sao?" Bần đạo kỳ quái hỏi

"Nếu lão cầm nó, ai vừa thấy cũng đều biết vai trò thật sự của lão, thích khách cũng sẽ đề phòng, như thế nhiệm vụ bảo hộ sẽ khó khăn hơn!" Lão Mã giải thích nói:" Thiếu gia nếu thật muốn thưởng cho lão, cho ít kim tệ đi, con trai lão sắp thành hôn mà còn chưa có chỗ ở tử tế đấy!"

"Không vấn đề! Mười vạn có đủ không?"

" Cám ơn thiếu gia, đủ rồi! Quá đủ rồi!" Lão Mã kích động nói

Lúc này, Địch Vân chạy tới báo:" Hai bên sườn núi có hai đội nhân mã đang kéo đến, bên trái ước chừng 3000, mặt phải ước chừng 2000, xin thiếu gia định đoạt!"

Con bà nói!Bần đạo XXXOOO bọn chúng! Lương thực còn chưa thiêu hết, đám khốn đó đến nhanh như thế làm gì?


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-863)