← Ch.643 | Ch.645 → |
"Ta lấy linh hồn của mình hạ lời thề, chỉ cần để cho ta sống qua cửa ải này, ta nhất định sẽ thân dẫn đại quân triệt để tiêu diệt huyết mạch Tinh Linh tộc và Thú Tộc." Giáo Hoàng bi phẫn hô lên.
"Ha hả, ngươi không có cơ hội nào nữa rồi." Tinh Linh nữ vương không thèm quan tâm nói: "Thậm chí Giáo Đình cũng không có cả năng lực Đông Sơn tái khởi."
"Hừ, có một số việc không phải là thứ trí tuệ ngu xuẩn như các ngươi có thể hiểu rõ, Quang minh thần tộc cường đại vượt xa khả năng tưởng tượng của các ngươi, cho dù là toàn bộ thần minh sau lưng các ngươi cộng lại cũng không phải là đối thủ, thắng lợi cuối cùng nhất định sẽ thuộc về chúng ta." Giáo Hoàng ngạo nghễ nói.
Tinh Linh nữ vương và Đại tiên tri cau mày nhìn nhau một cái, tự mình đều thấy được vẻ kinh hãi trong mắt đối phương, chỉ là bọn hắn đều là hạng người tâm chí kiên cường, trên mặt cũng không tỏ vẻ gì cả. Tinh Linh nữ vương thản nhiên nói: "Lĩnh vực của thần chúng ta có thể không hiểu, có điều Giáo Hoàng bệ hạ tựa hồ cũng không có tư cách biết được mà."
"Không sai, những người phàm tục chúng ta không tư cách tiếp xúc đến Thần Chi Lĩnh Vực, cho nên khi chúng ta đấu cờ đều phải phán đoán và lựa chọn một phía, hoặc có thể thông qua người phát ngôn của thần để tiến hành phân tích. Ít nhất ở trong ấn tượng của ta, ngay cả mấy giáo phái tai to mặt lớn cũng không có ai đủ lực so sánh với tiểu huynh đệ Long gia. Ta cảm giác cho dù là chư thần hắn cũng có thể xem như trò chơi, đều có thể thành thạo xử lý hết thảy."
Đại tiên tri thản nhiên nói: "Quân đoàn Thiên Sứ các ngươi lần này thảm bại là do một tay hắn bày ra, ta đã có lý do để tin tưởng đứng ở bên phía hắn, xem như không có nguy hiểm!"
"Hừ, đây chỉ là tạm thời mà thôi." Giáo Hoàng khinh thường nói: "Sau này các ngươi nhất định sẽ phải hối hận." Mặc dù Giáo Hoàng nói rất là hào khí, nhưng mà chính bản thân hắn cũng biết lần này hắn chạy trời không khỏi nắng. Cho nên tâm tình hạ xuống phi thường thấp, bộ dáng cũng trở nên tang thương hơn, trong nháy mắt y như già đi mười mấy tuổi vậy.
Đúng lúc đó, một gã quan quân dưới tay hắn tiến lên thi lễ nói: "Bẩm báo bệ hạ, người chúng ta phái đến Tinh Linh Sâm Lâm bị Tinh Linh đại quân mai phục đánh tập kích, hiện tại đã toàn quân bị diệt. Căn cứ trình độ và số lượng mũi tên bọn họ bắn ra để phán đoán, người của bọn họ có không tới mười vạn. Mời bệ hạ định đoạt!"
Mặc dù Giáo Hoàng đã sớm từ trong miệng Tinh Linh nữ vương biết được chuyện này, nhưng mà hắn vẫn chưa từ bỏ ý định, hắn vốn tưởng rằng bên trong Tinh Linh Sâm Lâm nguy cơ trùng trùng. Cho dù là Tinh Linh tộc cũng không thể tùy ý hoạt động, hắn không ngờ rằng ta đã sớm nhổ sạch những địa phương nguy hiểm trong Tinh Linh Sâm Lâm. Hiện tại Tinh Linh tộc đã có năng lực tùy ý điều động đại quân đến bất kỳ chỗ nào trong đó rồi.
Cho nên hắn còn ôm một tia may mắn trong lòng, cho là Tinh Linh nữ vương đang hù dọa hắn. Vì thế hắn không có phái người gọi nhóm thám báo trở về. Bây giờ rốt cục xác nhận được tin tức kia, trong lòng Giáo Hoàng cũng lấy làm kinh hãi. Thế nhưng, sau đó hắn lại đột nhiên nghĩ tới một chuyện, vội vàng hỏi tới: "Không tới mười vạn người? Các ngươi xác định chỉ có nhiêu đó thôi sao?"
"Phi thường xác định, người chúng ta dùng đều là thám báo nhiều kinh nghiệm, trải qua tìm hiểu cặn kẽ mới cho ra kết luận này. Trên thực tế, chúng ta cho rằng nhân số của bọn họ khoảng chừng bảy vạn, tuyệt đối không tới tám vạn." Vị quan quân kia lên tiếng khẳng định.
"Làm sao ít như vậy?" Giáo Hoàng kỳ quái hỏi lại.
"Bệ hạ, Tinh Linh tộc đã cấp một lượng lớn pháp sư cho Thiết giáp chiến hạm của Long Thanh Thiên. Huống chi, hắn bây giờ còn đang bị đại quân Thiên sứ vây công, điều phối sử dụng quân đội Tinh Linh có ít một chút cũng không có gì kỳ lạ mà." Một vị Hồng Y giáo chủ vội vàng giải thích.
"Hừ." Giáo Hoàng hừ lạnh một tiếng, cả giận nói: "Chỉ có một nhúm người như vậy cũng dám cản đường ta? Thật là quá mức cuồng vọng rồi. Chẳng lẽ bọn họ cho rằng Giáo Đình chúng ta hết người rồi sao?"
Giáo Hoàng nói những lời này đơn giản chính là kêu gọi các thuộc hạ chủ động thỉnh chiến, thế nhưng hắn đợi hồi lâu cũng không thấy có người để ý tới. Hắn lập tức hiểu ra bản thân phạm vào sai lầm, Tinh linh tộc sở trường chính là tiễn thuật và ma pháp, các quân đoàn của Giáo Đình có thể đối kháng tiễn thuật, thế nhưng dám nói mình có thể đối kháng pháp thuật cũng chỉ có một nhà Cuồng tín giả mà thôi. Cho dù là Ma đạo quân đoàn cũng không thể, nhân số bọn họ quá ít, đơn độc hợp lại một trận pháp thuật cũng không phải là đối thủ của Tinh Linh pháp sư.
Giáo Hoàng có thái độ chán ghét đối với quân đoàn trưởng tiền nhiệm La Nạp Đa của quân đoàn Cuồng tín giả, vì thế lão cũng bất mãn sang quân đoàn người cuồng tín. Dọc theo một đường cho tới nay đều gây khó khăn, cho nên lúc này nhóm người cuồng tín cố ý giả bộ ngu. Bất đắc dĩ, Giáo Hoàng đành phải tự mình điểm danh nói: "La Đức!"
Tổng chỉ huy tạm thời quân đoàn Cuồng tín giả, La Đức nghe thấy Giáo Hoàng điểm danh liền bước lên phía trước thi lễ nói: "Có thuộc hạ!" La Đức chính là đường huynh của quân đoàn trưởng tiền nhiệm La Nạp Đa, là người rất có năng lực, lần này hắn được gia tộc phái tới dẫn dắt mười lăm vạn người cuồng tín tham dự trận Thánh Chiến. -
"La Đức, ta tin tưởng tình huống trước mắt ngươi cũng đã nhận thấy, nếu như không cách nào đả thông lối đi ở trong Tinh Linh Sâm Lâm, chúng ta sẽ phải bị toàn diệt ở chỗ này, ở thời khắc mấu chốt này Quang minh thần tộc cần các ngươi đi lên ngăn cơn sóng dữ." Giáo Hoàng dùng ánh mắt chờ đợi nhìn La Đức, nói: "Ta biết các ngươi sẽ không để cho thần minh thất vọng, có đúng không?"
"Vì quang huy của thần vĩnh viễn huy hoàng, quân đoàn Cuồng tín giả nguyện ý ra sức vì bệ hạ, dù có muôn lần chết cũng không từ chối." La Đức dõng dạc nói.
"Tốt. Rất tốt." Giáo Hoàng còn cho rằng La Đức bởi vì trên đường bất mãn, mà lên tiếng từ chối, không ngờ hắn dứt khoát đáp ứng như thế.
Phải biết rằng chuyện này cũng không phải dễ dàng, mặc dù quân đoàn người cuồng tín được xưng là khắc tinh của pháp sư. Thế nhưng đối với loại pháp sư có thể thi triển pháp thuật kinh khủng như thế, quân đội cường thịnh đến cỡ nào đụng phải cũng sẽ giao ra cái giá thảm trọng mới được, dù có thắng lợi bản thân cũng phải trọng thương. Quân đoàn mười lăm vạn người cuồng tín chống lại đại quân tám vạn Tinh Linh, lực chiến đấu giữa hai bên xem nhưn cân bằng. Bảo thủ đoán chừng, trận chiến này đánh xuống tuyệt đối là lưỡng bại câu thương, bất luận là bên nào thắng, quân đội sống sót không thể nào còn hơn ba con số. Trận chiến tanh máu cỡ đó còn có ai nguyện ý đánh chứ? Cho nên La Đức vừa tỏ thái độ, nhất thời làm cho Giáo Hoàng cảm động nước mắt cũng muốn rơi xuống.
Sau đó Giáo Hoàng trầm trọng hỏi: "Các ngươi còn có yêu cầu gì không? Chỉ cần ta có thể làm được, hết thảy cũng sẽ thỏa mãn các ngươi."
"Không cần, bệ hạ, được hiến thân cho thần là vinh quang của chúng ta." La Đức nói xong thi lễ với Giáo Hoàng theo nghi thức quân đội. Sau đó không quay đầu lại xoay người bước đi. Nhìn bóng lưng cao lớn của hắn rời đi, bao gồm cả Giáo Hoàng ở trong đó, rất nhiều người nhịn không được nước mắt nhẹ nhàng lăn xuống. Bọn họ biết rằng loại hỗn chiến đột kích này kết thúc, tỷ lệ La Đức sống sót không thể vượt qua ba thành. Mỗi người cũng bị tinh thần hy sinh của La Đức làm cho cảm động, sĩ khí đại quân Giáo Đình chậm rãi gia tăng trở lại.
Mà La Đức lúc này đã bắt đầu dẫn dắt đại quân tiến lên. Quân đoàn Cuồng tín giả không hỗ là quân đoàn chủ chốt của Giáo Đình. Trong khoảng thời gian ngắn đã tập hợp xong phương trận đội hình dọc ngang 100 người, mười lăm cái phương trận cực lớn sắp hàng chỉnh tề dọc theo biên giới Tinh Linh Sâm Lâm. Theo sau La Đức ra lệnh một tiếng, bọn họ lập tức chuyển đổi thành trận hình đột kích, sau đó mười lăm cái phương trận chuyển thành trận hình mũi nhọn giống như mười lăm mũi phi đao xuyên thẳng vào trong Tinh Linh Sâm Lâm.
Tốc độ di chuyển của người cuồng tín vào lúc này biểu hiện phi thường khoa trương, bọn họ toàn lực bôn ba thế mà không hề thua kém kỵ binh. Hơn nữa, khi bọn họ chạy đi vẫn có thể thi triển pháp thuật. Trước khi tiến vào trong xạ trình Tinh Linh pháp sư, bọn họ đã gia trì trên thân người vài loại pháp thuật tăng thêm phòng ngự, gia tăng lực lượng, tăng cường tốc độ, cộng thêm lá chắn bảo vệ, tóm lại cái gì cần có đều có hết. Trong nháy mắt quân đoàn người cuồng tín biến thành một mảng đại dương sáng chói đủ màu sắc.
Sau đó bọn họ hô to lên khẩu hiệu: "Vì huy hoàng của thần!".. vân... vân, rồi liều mạng xung phong. Thanh âm mười lăm vạn người reo hò chấn động toàn bộ Tinh Linh Sâm Lâm, từng đống lá cây xôn xao bay theo gió, phối hợp với hình dáng của bọn họ hào quang vạn trượng kia tạo thành một loại khí thế uy mãnh không thể chống đỡ, y như dòng nước trường giang mênh mông mãnh liệt trào dâng, lực lượng không thể địch nổi. Bọn họ nhắm thẳng hướng Tinh Linh Sâm Lâm giết qua. Thế xung phong hung hãn như thế đã có tới mấy trăm năm không có xuất hiện trên đại lục. Tất cả mọi người nhìn thấy một màn này nhịn không được lên tiếng than thở đối với sức mạnh đáng sợ của quân đoàn này.
Rất nhanh, bọn họ chỉ còn cách Tinh Linh Sâm Lâm tám trăm thước, lúc này chính là khoảng cách Tinh Linh pháp sư phát huy tốt nhất. Nhưng mà một màn làm người ta kinh ngạc chính là không hề có một mũi tên nào, không có một pháp thuật nào được phóng ra. Thời điểm mọi người cảm thấy kỳ quái quân đoàn người cuồng tín đã chạy đến địa phương cách Tinh Linh Sâm Lâm không tới 300m, chính là xạ trình cung tên mạnh nhất của Tinh Linh tộc. Thế nhưng các Tinh linh vẫn không có một chút động tĩnh như cũ, một mũi tên cũng không có thả ra.
"Chẳng lẽ Tinh Linh tộc biết kẻ địch muốn liều mạng, không nỡ liều mạng cùng chúng ta nên đã đường nhường cho chúng ta đi?" Giáo Hoàng nghi ngờ nói.
"Khẳng định là như thế!" Những người khác vội vàng phụ họa: "Chúc mừng bệ hạ, dựa vào bệ hạ và uy danh quân đoàn người cuồng tín, quân ta cuối cùng đã mở ra được một đường sống rồi."
"Ha ha!" Giáo Hoàng hưng phấn cười to lên, ngay khi hắn muốn nói gì đó, một màn vô cùng quỷ dị lại đột nhiên xuất hiện.
Chỉ thấy quân đoàn vốn xông vào rất hùng hổ, lại không bị một ai ngăn trở tiến thẳng vào trong Tinh Linh Sâm Lâm, rất nhanh liền biến mất ở trong rừng rậm mịt mờ. Không chỉ không còn tiếng hét hò truyền tới, thậm chí thanh âm khẩu hiệu của Cuồng tín giả cũng triệt để biến mất.
Đám người Giáo Hoàng bốn mắt nhìn nhau cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Giáo Hoàng là người thanh tĩnh trước tiên, vội vàng phái quân đội ở sau đi vào xem xét. Thế nhưng quân đội này vừa mới tiếp cận Tinh Linh Sâm Lâm đã bị một mảng lớn pháp thuật đập phá trở lại, tổn thất thảm trọng không nói, tinh thần vốn gia tăng chút ít thoáng cái liền hạ xuống mức điểm thấp nhất. Quân đoàn người cuồng tín lợi hại như vậy đi vào rồi biến mất tăm tích, hiển nhiên không phải là đầu hàng thì đã bị trúng phục kích, bất luận là cái nào cũng đủ khiến cho trên dưới Giáo Đình uất ức đầy bụng.
Giáo Hoàng là một người khôn khéo, trong lòng liền hiểu rõ ràng chuyện này, đây chính là mười lăm vạn người đó nha? Đừng nói là một đám cường giả như người cuồng tín, cho dù là con gà nhiều như vậy muốn giết chết cũng phải gây ra một điểm động tĩnh chứ? Trừ phi bên trong có một vị thần minh tồn tại, nếu không tuyệt đối không thể nào trong nháy mắt hốt sạch một quân đoàn cường đại như thế. Nhưng nếu như có thần minh tham dự chiến tranh thì cứ trực tiếp đi ra ngoài tiêu diệt Giáo Hoàng là được, còn cần dùng âm chiêu quỷ kế làm gì nữa chứ? Cho nên một điều rất hiển nhiên, đây là hành vi chứng tỏ quân đoàn người cuồng tín phản bội Giáo Đình, đầu hàng địch nhân mới có thể an tĩnh như vậy.
Giáo Hoàng đột nhiên nghĩ đến ban đêm ngày hôm qua trận Ma Lang tập kích, quân đoàn nào cũng tổn thất thảm trọng, chỉ có mỗi quân đoàn người cuồng tín cũng không có rụng một cọng lông. Lúc ấy còn tưởng rằng Ma Lang sợ hãi khí tức quang minh trên người bọn họ cho nên không dám phát động công kích, bây giờ nhìn lại căn bản là vì quân đoàn người cuồng tín cùng phe với người tập kích kia.
Giáo Hoàng vừa hiểu ra liền giận đến nỗi hai mắt trợn trắng ra, lúc nãy khi La Đức xuất chiến bản thân mình còn bị hắn làm cảm động chảy ra mấy giọt nước mắt quý giá, nhất thời trong lòng hắn vừa tức vừa gấp, vừa giận vừa bực, lại phun một búng máu phun ra ngoài, sau đó hắn cũng không chú ý đến lễ nghi, phong độ gì nữa, đứng tại chỗ chửi ầm lên: "La Đức, ngươi là cái tên phế vật, ta dù có chết cũng sẽ không tha cho ngươi."
"Bệ hạ bảo trọng!" Những người khác mau chóng lên tiếng khuyên lơn.
"Ha ha!" Tinh Linh nữ vương vào lúc này cười to nói: "Giáo Hoàng bệ hạ tôn kính, không nghĩ tới ngay cả người cuồng tín cũng quay lưng lại với ngài, buộc phải buông tha quang minh tín ngưỡng, chuyện này thật là đáng sợ. Ngài đây thân làm Giáo Hoàng, ai da aa.. a, thật sự là rất kém cỏi đấy!"
"Ngươi..." Giáo Hoàng giận đến mặt mày tím tái rồi, nhìn chằm chằm Tinh Linh nữ vương hồi lâu không nói ra lời.
"Ha hả." Tinh Linh nữ vương tiếp tục cười nói: "Thế nhưng nói đi thì nói lại. Ta bây giờ cũng muốn nhìn xem, một khi không có người cuồng tín, bệ hạ làm sao xuyên qua Tinh Linh Sâm Lâm chúng ta. Thuận tiện nhắc nhở bệ hạ một câu. Bên trong sói rất nhiều đó, chỉ có điều chúng nó rất nghe lời ta, ha ha ha!"
"Giáo Hoàng bệ hạ." Đại tiên tri cũng mở miệng cười nói: "Chuyện tình cho tới bây giờ, các ngươi đã không đường trốn rồi, hay là mau chóng đầu hàng đi. Ngay cả quân đoàn người cuồng tín cũng đã mất, các ngươi còn kiên trì làm cái gì nữa chứ?"
"Thúi lắm!" Giáo Hoàng giận dữ, gầm hét lên: "Ta chỉ có thể làm anh hùng chết trận, không phải hạng người đầu hàng chết nhát."
"Nếu đã như vậy thì ngươi đi chết đi!" Đại tiên tri nhún nhún vai nói.
"Hừ, ta dù có chết cũng sẽ tìm các ngươi làm mấy cái đệm lưng." Giáo Hoàng tàn bạo nói.
"A, phải không?" Tinh Linh nữ vương cười mị mị nói: "Lần trước chúng ta đánh ngang tay, ta vẫn cảm thấy rất là buồn bực, không ngờ ngày hôm nay còn có cơ hội này, chúng ta đền bù tiếc nuối lần đó đi?"
"Bản thân ngươi đã muốn chết. Ta dĩ nhiên nguyện ý phụng bồi." Giáo Hoàng nghiến răng nghiến lợi nói.
"Chờ một chút!" Một thanh âm ở phía sau hắn đột nhiên ngăn cản. Lúc này, Ni Khoa và A Nhĩ Bá Đặc xuất hiện ở bên cạnh Giáo Hoàng. Mới vừa nói nói đúng là Ni Khoa, hắn tiếp tục nói: "Bệ hạ, ngài đã liên tiếp phun ra mấy búng máu rồi, nguyên khí đang tổn thương nặng nề, bây giờ quyết đấu với người ta rõ ràng không công bình."
Giáo Hoàng nhìn thấy là Ni Khoa, cấp vội vàng cung kính nói: "Gặp qua bá phụ, thế nhưng. Tinh Linh nữ vương cũng đã chỉ đích danh ta rồi, làm sao mà cự tuyệt được đây?"
"Không được cũng phải cự tuyệt. Bây giờ là lúc nào rồi, bản thân ngươi sẽ liên lụy đến đại sự của toàn bộ Giáo Đình. Ngươi cần phải quý trọng bản thân của mình mới đúng, không thể tùy tiện quyết đấu với người ta mà?" Ni Khoa lên tiếng trách cứ.
"Đúng đúng, bá phụ giáo huấn rất đúng, là do ta lỗ mãng." Giáo Hoàng vừa nghe lập tức tỉnh ngộ lại, vội vàng gật đầu thừa nhận sai lầm.
Ni Khoa thấy hắn nhận sai thì hài lòng gật đầu, không có tiếp tục nói nữa mà là dứt khoát nói: "Nơi này có hai người chúng ta chống đỡ. Một hồi ngươi thừa dịp chúng ta khai chiến, tự thân dẫn dắt một nhóm tinh nhuệ rút lui về phía nam đi, chỉ cần ngươi có thể an toàn trở lại Thánh sơn, chúng ta có bại ở nơi này cũng không sao."
"Bá phụ..." Giáo Hoàng cảm động nói: "Ta đây làm sao để liên lụy ngài được?"
"Ít nói nhảm, nhanh tay chuẩn bị đi." Ni Khoa nhắc nhở: "Dứt khoát hóa trang cho kỹ, thu lại toàn bộ tác phong đáng tởm của ngươi đi, biết không?"
"Dạ." Giáo Hoàng biết Ni Khoa đã quyết định, chỉ có thể đáp ứng. Hắn biết Ni Khoa nói ngăn chặn ở đây căn bản là đi chịu chết, đối mặt đại quân Thú Nhân vài chục vạn ai mà chống đỡ cho nổi chứ?
Lúc này A Nhĩ Bá Đặc cũng đã ra mặt đối kháng Tinh Linh nữ vương, hắn giữ vững tinh thần tĩnh táo nhất quán, thản nhiên nói với Tinh Linh nữ vương: "Người xếp hạng trong hàng năm đại cường giả trên đại lục, ta đây thân là Kiếm thần lại bị xếp hạng thứ tư trong đó, A Nhĩ Bá Đặc rất không cam lòng. Hôm nay không tự lượng sức, mong muốn lãnh giáo sự lợi hại của Tinh Linh nữ vương, kính xin bệ hạ không nên từ chối."
A Nhĩ Bá Đặc mặc dù nói khách khí, trong giọng nói toát ra sự tự tin vô cùng, trước kia hắn khẳng định không phải là đối thủ của Tinh Linh nữ vương. Kể từ khi hắn chuyển sinh trở thành một nửa Thiên sứ, thực lực cũng gia tăng lên nhiều, nhất là trên người có thêm một bộ khải giáp cấp bậc thần khí. Ngay cả Quang chi thánh kiếm vốn đã hư tổn cũng được Thiên sứ chiến tướng sửa chữa hoàn toàn, cho nên bây giờ hắn đối chiến với Tinh Linh nữ vương có tới mười phần nắm chắc chiến thắng. Ít nhất chính hắn vẫn cho là như vậy.
Không nghĩ tới, Tinh Linh nữ vương còn chưa kịp nói, một người khác đột nhiên xuất hiện làm rối loạn. Theo một trận tiếng cười như chuông bạc, Ái Liên Na xuất hiện ở trên chiến trường. Tiểu cô nương vẫn mặc y phục vải bố của người cuồng tín, hai tay trống không, nàng cười hì hì đi tới trước mặt mọi người, nói với A Nhĩ Bá Đặc: "Này này, A Nhĩ Bá Đặc, ngay cả ngươi cũng không biết xấu hổ tự cho bản thân là năm đại cường giả? Lần đầu tiên chúng ta giao thủ, ngay cả kiếm của ngươi cũng bị ta phá gãy, sau đó không phải cứ gặp ta là chạy trối chết hay sao? Nếu như ngươi cũng tính là cường giả, ta đây gọi là cái gì?"
Khuôn mặt A Nhĩ Bá Đặc xưa nay luôn luôn trầm tĩnh, nghe xong cũng nhịn không được biến ảo thành đủ loại màu sắc xanh đỏ tím vàng, trước mặt nhiều người như thế bị một tiểu cô nương chế nhạo, hắn đời này chính là lần đầu. Thế nhưng điều người ta nói đều là sự thực, ngay cả dư âm phản bác cũng không có, vì thế làm cho hắn hận không thể tìm ra một cái lỗ để chui vào. Hắn trực tiếp ngu rớt, một câu cũng không nói nên lời, chỉ đứng đó thân thể khẽ co giật vài cái.
Hắn không nói lời nào nhưng những người khác lại nghị luận rất náo nhiệt.
"Trời ơi, là Huyết Ma nữ - Ái Liên Na, chúng ta xong đời rồi."
"Nghe nói lần trước chính là một mình nàng giết chết mấy vạn Dã man nhân."
"Chiến đấu với cái loại ma quỷ biến thái như thế cơ hồ là chết chắc rồi. Ta còn chưa muốn chết đâu!"
"Chúng ta không phải có thể đầu hàng sao?"
Theo thanh âm mọi người nghị luận, sĩ khí đại quân Giáo Đình rốt cuộc triệt để biến mất.
Ái Liên Na cũng không để ý mấy điều này, tiếp tục cười nói: "A Nhĩ Bá Đặc, ta hôm nay lại ngứa tay rồi, chúng ta tìm một chỗ tỷ thí đi, ngươi nếu có thể đánh thắng ta, ta liền thừa nhận ngươi là cường giả trên đại lục."
A Nhĩ Bá Đặc khó xử nhìn qua Ni Khoa. Ni Khoa hơi suy tư, nói: "Nàng ta quá mạnh mẽ, nơi này có thêm nàng, ba người chúng ta không một ai có thể chạy thoát. Ngươi theo nàng đi đi, dẫn nàng đi ra xa một chút, tận lực trì hoãn thời gian, thật sự đánh không nổi thì bỏ chạy."
"Ai..." A Nhĩ Bá Đặc buồn bực nói, sau đó nói với Ái Liên Na: "Ái Liên Na, nếu muốn đánh thì đi theo ta." Vừa nói xong, hắn mở ra đôi cánh bay ra nơi xa.
"Thôi đi, tưởng ta sợ ngươi hay sao?" Ái Liên Na khinh thường nói. Sau đó nàng cũng bay lên đuổi theo. Hai người đảo mắt liền biến mất ở phía chân trời.
← Ch. 643 | Ch. 645 → |