← Ch.076 | Ch.078 → |
Ni Cổ Lạp Tư - Khải Kỳ ngồi trên lưng ngựa, lạnh lùng nhìn quân đội tinh nhuệ một tay hắn huấn luyện ra chỉnh tề tiến vào Tinh Linh sâm lâm, đây là một chi quân đội đã qua thiết huyết rèn luyện, cho dù đối mặt Thú Nhân cường đại bọn họ cũng không lùi bước, luôn luôn đứng thẳng giáp công, Ni Cổ Lạp Tư - Khải Kỳ đại lục có danh hiệu đệ nhất danh soái, hoàn toàn là nhờ vào chi quân đội này đánh ra tới.
Nhưng hiện tại, Ni Cổ Lạp Tư - Khải Kỳ trong lòng thấp thỏm bất an, trận này là bình sinh hắn đánh loại trận chiến hoàn toàn không có nắm chắc. Bỏ qua đối thủ phòng tuyến, sau đó liên tục chiến đấu ở các chiến trường xa ngàn dặm, đánh bất ngờ sau lưng quân đoàn Chu Tước, nghe tới tựa hồ thật quá tốt, nhưng trong mắt danh tướng Ni Cổ Lạp Tư - Khải Kỳ, đó là một chủ ý mạo hiểm lớn chó má. Tinh Linh sâm lâm tốt như vậy đi qua sao? Bằng vào mấy chuyến buôn lậu trong suy đoán để cho 20 vạn đại quân mạo hiểm, thật sự làm cho vị nguyên soái thân kinh bách chiến này căm tức không dứt. Nhưng hắn không có bất kỳ biện pháp nào, bởi vì người nghĩ kế là nam sủng của quốc vương bệ hạ. Thật ác tâm! Ni Cổ Lạp Tư - Khải Kỳ phiền chán nhắc tới cái hèn hạ này, Tiểu Sửu - Tiểu Khuyển Xuân Lãng, một tên bỉ ổi đến từ biển rộng Uy Quốc. Trời đánh thánh vật cái tên mặt trắng cùng đang đảo quốc mang ác tâm kỹ xảo chí cực, làm quốc vương mê luyến đến độ tìm không ra nam bắc. Hắn trên thực tế là siêu cấp ngu ngốc rắm chó không kêu, nhưng lại leo lên chức vị giám quân đại thần. Khi hắn trước mặt Ni Cổ Lạp Tư - Khải Kỳ chậm rãi nói chuyện, dĩ nhiên trong mắt nhà nghề bịa chuyện. Ni Cổ Lạp Tư - Khải Kỳ thật sự chịu không được cùng Thất công chúa liên hợp lại cho tên này một lần dạy dỗ khắc sâu vào trí nhớ. Bị Thất công chúa gọi đem hắn ném vào trong hầm bùn lầy, còn chua ngoa giễu cợt hắn ngu xuẩn xong, Tiểu Khuyển Xuân Lãng thề sẽ tìm ra thượng sách phá kẻ địch cho Ni Cổ Lạp Tư - Khải Kỳ cùng Thất công chúa mở mắt.
Vừa lúc bần đạo buôn lậu hàng hóa lớn có người hắn mua, hắn biết ta nắm giữ bí mật lối đi buôn lậu, hắn lập tức liền nghĩ đến bán đứng Lão Tử, hắn viết thơ đem lối đi buôn lậu bí mật này nói cho quốc vương bệ hạ, cũng chỉ ra nơi này không có bất kỳ quân đội biên phòng nào của Đại Hán quốc, hoàn toàn là một khu vực trống không, hơn nữa cách 30 vạn người Chu Tước quân đoàn đóng ở Phí Ca Bảo ước chừng 1000 dặm đường, bằng vào Lam Sắc Tia Chớp tốc độ hành quân siêu cấp, hoàn toàn có thể trong 3 đến 5 ngày là đến, hơn nữa con đường này người ở thưa thớt, không cần lo lắng hành động bại lộ, một khi đánh lén Phí Ca Bảo thành công, như vậy hết thảy vấn đề liền được giải quyết.
Quốc vương mừng rỡ, lập tức ra lệnh Ni Cổ Lạp Tư - Khải Kỳ y theo đó làm việc. Ni Cổ Lạp Tư - Khải Kỳ một là lệnh vua khó cãi, một là hắn cũng biết chiến tranh lần này nếu cứ tiếp tục giằng co như vậy nữa... , hắn nhất định phải thua, mà một khi lần này chiến bại, cuộc sống Ngõa Nạp vương quốc sau này càng không dễ chịu rồi. Trong bất đắc dĩ, Ni Cổ Lạp Tư - Khải Kỳ chỉ đành nhận mệnh đổ 1 cuộc. Đem quân đội Bạch Hổ thành bị vây khốn giao cho Thất công chúa đến giúp, vừa thương nghị một chút hai phe phối hợp xong, Ni Cổ Lạp Tư - Khải Kỳ liền bất đắc dĩ bước lên hành trình.
Ni Cổ Lạp Tư - Khải Kỳ rốt cuộc là lão lọc lõi, hắn vừa tới đứng ở nơi này, không chỉ lập tức phong tỏa tất cả nhân viên ra vào, còn đem thương đội ta buôn lậu trở về toàn bộ bắt hết, vừa uy bức vừa lợi dụ, mấy tên hỗn trướng lập trường không đủ kiên định đã bị hắn mua chuộc, đáp ứng dẫn đường cho đại quân Ni Cổ Lạp Tư - Khải Kỳ. Đại quân chỉ nghỉ ngơi và hồi phục có một ngày, liền vội vàng lên đường, Ni Cổ Lạp Tư - Khải Kỳ sợ thương đội không đúng hạn trở về bại lộ hành động đại quân, cho nên vội vội vàng vàng xuất phát.
Phía sau Ni Cổ Lạp Tư là hai nhi tử của hắn, lần này cũng đi theo hắn xuất chinh, nhìn thấy Ni Cổ Lạp Tư rầu rĩ không vui, đại nhi tử Cơ Mục - Khải Kỳ hỏi: "Phụ thân! Ngài thế nào dường như lo lắng nặng nề vậy?"
"Hừ! Đây là một kế hoạch thối xấu đến không thể xấu hơn được, rồi lại quan hệ sinh tử của 20 vạn đại quân, ta có thể cao hứng sao?" Ni Cổ Lạp Tư - Khải Kỳ tức giận nói.
"Ta xem kế hoạch này tuy có chút mạo hiểm, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không thể làm mà?" Cơ Mục nói.
"Ta đồng ý cách nhìn của ca ca!" Nhi tử thứ hai Lạp Mục nói.
"Đó bởi vì các ngươi hiểu biết còn quá ít!" Ni Cổ Lạp Tư bất đắc dĩ nói: "Ta làm sao lại không có một tên nào, không có một đứa con nào giống như đại lục Tứ Đại Thanh Niên Kiệt Xuất đây? Ngay đến tên Long Khiếu Thiên kia, rõ ràng trong đầu hắn toàn là cơ bắp, lại có một nhi tử tốt!"
"Phụ thân! Bọn họ vận khí tốt thôi!" Cơ Mục không phục nói: "Một mao đầu tiểu tử năm nay mới 12 tuổi, có thể có bản lãnh gì? Xem ta lần này bắt sống hắn, ngài cũng giống như Long thúc thúc nói khoác rồi!"
"Hừ! Các ngươi ngàn vạn không nên xem thường hắn! Căn cứ phân tích của ta, ba người khác thành danh có lẽ còn có chút thành phần may mắn, bao gồm cả Thất công chúa chúng ta ở bên trong, nhưng cái tên Long Ngũ này, tuyệt đối là bản lãnh thật giá thật không lường được, lấy chuyện hắn huyết chiến lụm về lãnh địa mà nói, coi như là ta cũng không thể làm được tốt hơn so với hắn!" Ni Cổ Lạp Tư nghiêm túc nói: "Lần này tới phiền phức hắn, đúng là bất đắc dĩ, ta hi vọng nhất là hắn không có tâm tư bán mạng cho Đại Hán vương thất, có thể để cho chúng ta bình an thông qua là tốt rồi. Không tới vạn bất đắc dĩ, ta thật không muốn rước lấy phiền phức của hắn!"
"Nhưng nếu hắn không nhường đường đâu? Đừng quên chúng ta phải thu thập thúc thúc hắn nha?"
"Này cũng vô sách! Thật có cùng hắn đánh, ta còn thật sợ Cuồng Long kỵ binh của hắn, Địa Hành Long so sánh với Ma Lang còn lợi hại hơn, cùng bọn họ sống mái, chúng ta đều phải xuống ngựa tác chiến, không có thớt ngựa gì dám trước mặt rồng mà càn rỡ. May mắn bọn hắn chỉ có mấy ngàn người, chúng ta cũng chỉ cầu đi ngang qua mà thôi. Nếu không ta căn bản sẽ không tới nơi đó cùng hắn đánh một cuộc trận chiến như vậy, quá lỗ lả rồi!" Ni Cổ Lạp Tư oán giận nói.
"Phụ thân! Ta lần đầu tiên nghe ngài nói sợ ai đó nha?"
"Hừ! Lần này chúng ta tương đối bị động, nếu cho ta tuyển địa phương thích hợp tác chiến, ta cũng dám cùng Cuồng Long kỵ binh so sánh phân cao thấp! Chẳng qua là lần này không được!" Ni Cổ Lạp Tư bỗng nhiên thở dài nói: "Ài! Nói về ta cùng phụ thân hắn Long Khiếu Thiên coi như là sinh tử chí giao, hiện tại ta lại tới khi dễ con người ta, ta đây làm bá bá thật đúng là không phải a!"
"Ha hả! Phụ thân, chúng ta cũng là do không có biện pháp sao? Hai nước giao chiến, tư tình liền không phải bàn rồi!"
"Không tệ! Được rồi, các ngươi mau về hàng đi, nhớ gia tốc hành quân, cần phải mau mau đi ra, ta cảm giác, cảm thấy nơi này không an toàn!"
"Dạ!" Hai người đánh ngựa đi.
.........
Hành quân ngày thứ năm! Ni Cổ Lạp Tư đối với tốc độ hành quân coi như hài lòng, dù sao đường nơi này căn bản không thích hợp cỡi ngựa, chỉ có thể đi bộ, hơn nữa cũng thật khó đi, còn có ma thú thường xuyên thường lui tới, có thể đạt tới tốc độ một ngày vài chục dặm đã không tệ rồi. Tiếp tục như vậy khoảng 4 ngày nữa là có thể đi ra ngoài.
Ngày này xế chiều, Ni Cổ Lạp Tư hạ lệnh đóng quân, hắn sợ buổi tối hấp dẫn đến ma thú lợi hại tạo thành thương vong không cần thiết. Bản thân hắn cỡi ngựa dẫn dắt một nhóm cận vệ đi dò xét. Nhìn các chiến sĩ đóng trại ngay ngắn rõ ràng, hết thảy chỉnh tề như nhau, không có tý ti hỗn loạn, hiệu suất còn đặc biệt cao, biểu hiện của tất cả chiến sĩ cũng lộ ra vẻ hoàn mỹ như vậy. Ni Cổ Lạp Tư không khỏi sinh ra chút đắc ý, đúng vậy, đắc ý, bất luận kẻ nào có thể có được quân đội kỷ luật nghiêm minh như vậy cũng sẽ đắc ý, cho dù là danh tướng Ni Cổ Lạp Tư cũng không ngoại lệ. .
Đang lúc hắn đắm chìm trong tình huống tốt đẹp này, bỗng nhiên tim đập nhanh một trận máu xông lên đầu. Kiếp sống quân lữ nhiều năm khiến cho hắn có một loại cảm ứng nguy hiểm dị thường, trận tâm quỷ này nói cho hắn biết, có nguy hiểm. Cực độ nguy hiểm sắp xảy ra!
"Đề phòng! Toàn thể đề phòng!" Cũng chẳng cần quan tâm cái gì phong độ nữa rồi, Ni Cổ Lạp Tư sắc mặt trắng xanh thanh âm kiệt lực xé rách họng hô lớn: "Toàn thể xuống ngựa, trận hình phòng ngự, đề phòng!"
Cái gì gọi là bách chiến chi sư, thấy được biểu hiện hiện tại của Lam Sắc quân đoàn ngươi sẽ biết. Mặc dù các chiến sĩ căn bản không biết có nguy hiểm gì sắp xảy ra, liền chẳng quản bọn hắn đang làm khỉ gió xây trại dựng lều gì gì, một khi bọn họ nghe được lệnh tác chiến, tất cả mọi người lập tức dựa theo mệnh lệnh động, hết thảy nhanh chóng chỉnh tề, không có một chút tiếng huyên náo, chỉ có lính liên lạc cùng các sĩ quan đang thi hành rõ ràng sứ mạng của mình, cả quân đội giống một bộ cơ khí, tỷ số hiệu suất cao nhanh chóng hoàn thành động tác từ xây doanh đến đề phòng tác chiến, tất cả động tác đều lưu loát như thế, thế cho nên bần đạo thông qua ánh mắt Lôi Đạt nhìn cũng u mê, người mà có thể được huấn luyện thành cỡ đó? Trong lòng không khỏi khởi lòng yêu tài với vị đại lục đệ nhất danh tướng Ni Cổ Lạp Tư này, chỉ mong hắn có thể còn sống được. Trong lòng bần đạo âm thầm lo lắng cho hắn.
20 vạn bộ đội Ni Cổ Lạp Tư dọc theo sông đóng quân, bởi vì không dám xâm nhập sâu vào rừng rậm, cho nên doanh địa bọn họ thành một thế trận trường xà, trùng điệp dài mấy dặm, khi Ni Cổ Lạp Tư ra lệnh truyền xuống, 20 vạn đại quân trong mười mấy phút liền làm xong chuẩn bị chiến đấu, bọn họ dựa theo Ni Cổ Lạp Tư ra lệnh, chạy ra bên ngoài, bên trong là người tạo thành trận thế phòng ngự, người bên ngoài giơ tấm chắn lên cao, người bên trong thì chuẩn bị xong kỵ thương. Hiện tại đại quân đã chuẩn bị xong, bao gồm Ni Cổ Lạp Tư cũng trốn trong quân cận vệ tạo thành tầng tầng phòng ngự, nhưng trong rừng rậm vẫn an tĩnh, không có một chút thanh âm truyền ra. Chiến sĩ không có bởi vì an tĩnh mà buông lỏng vũ khí trong tay, ngược lại bởi vì không khí quỷ dị này, tất cả mọi người đề cao cảnh giác.
Một phút đồng hồ trôi qua, hai phút đồng hồ trôi qua, cho đến mười phút đồng hồ trôi qua vẫn không có bất cứ chuyện gì phát sinh, ngay khi thời điểm các chiến sĩ cho là Ni Cổ Lạp Tư sợ bóng sợ gió bắt đầu hoài nghi mình, một trận âm thanh chói tai từ từ truyền đến. Thanh âm càng lúc càng lớn, từ từ đến gần đại quân doanh, rốt cục Ni Cổ Lạp Tư đang chờ đợi, bằng vào hai mắt, lỗ tai sắc bén phát hiện thanh âm đầu tiên, hắn tuyệt vọng la một tiếng: "A! Thượng Đế! Ngày ta vong đến rồi!"
*****
Trong mắt Ni Cổ Lạp Tư là vô tận màu tím, tử tinh phong bay múa đầy trời một đoàn nối liền một đoàn, liều mạng đuổi theo một mục tiêu di động thật nhanh trên mặt đất, khi trên đầu mục tiêu bị một tử tinh phong vương nhỏ như đầu người chích phải, nó liền bị mũi kim xuyên qua bụng, nhưng còn chưa chết, phí công tránh né. Khi mục tiêu kia đến gần quân doanh, nó bỗng nhiên bay lên mang theo tử tinh phong vương đáng thương bay qua hàng chiến sĩ phòng ngự, một quan quân bộ dáng cao lớn lưu loát ngăn đỡ được, nhưng ngay sau đó, nghênh đón hắn là một đám tử tinh phong tức giận, một cuộc đại chiến giữa người cùng tử tinh phong cứ mơ hồ như thế triển khai.
Ni Cổ Lạp Tư trong lòng giống như gương sáng rõ ràng xảy ra chuyện gì, mặc dù hắn không rõ "độn thổ" loại pháp thuật bần đạo độc hữu là chuyện gì xảy ra, nhưng hắn vẫn đoán được đáp án, hắn và quân hắn đoàn bị bần đạo chơi âm chiêu rồi. Đây là một tràng đầu đuôi đầy âm mưu, buồn cười chính là hắn lại không thể kêu đám tử tinh phong lại giải thích cái gì, hắn chỉ đành trơ mắt nhìn quân đoàn vô địch một tay hắn tạo ra từ từ bị tiêu diệt.
Đây là một tràng chiến tranh tuyệt không có đúng hay sai đánh hay thủ, có lẽ nói là tru diệt thỏa đáng hơn một chút, 20 đại quân đối mặt hơn triệu số tử tinh phong, căn bản ngay cả tư cách phản kháng cũng không có, binh sĩ bình thường chỉ cần bị một con ong chích cái liền lăn ra chết, cho dù là tướng lãnh Hoàng Kim cấp cũng chỉ có thể ăn nhiều hơn vài mũi, bọn họ rất nhanh bị hàng trăm hàng ngàn tử tinh phong chập chập chích chích. Không phải là không có binh lính nghĩ đến quá nhảy sông tự vận, bọn họ đã sớm từ trong miệng hướng đạo biết trong sông có thực nhân ngư kinh khủng rồi, nhưng so với tử tinh phong đáng sợ đến không cách nào chiến thắng, bọn họ càng muốn đi nếm thử nguy hiểm chưa từng thấy qua, người động tác nhanh thời điểm tử tinh phong phát động liền nhảy xuống trong sông rồi, mấy ngàn người nhảy sông không tới một phút đồng hồ liền xuất hiện tình trạng mới, bọn họ vừa thét chói tai vừa liều mạng nhảy lên bờ, thế nhưng thân thể bọn hắn lộ ra từ trong nước cũng đã rụng rớt rất nhiều da thịt, rất nhiều người nhảy được ra, trên người còn có quái ngư tướng mạo dữ tợn đeo dính, lúc mấy con cá này bị vứt rơi xuống, trong miệng còn mang theo một khối thịt lớn kéo xuống.
Trong nháy mắt, cả đại doanh liền biến thành địa ngục trần gian, 20 vạn người kêu khóc chạy chung quanh trốn tránh, cho đến khi độc tính phát tác ngã xuống đất không dậy nổi, một chút chiến sĩ hung hãn, cho dù trên người bò đầy tử tinh phong nhưng còn không ngừng huy vũ bảo kiếm. Nhân mã trên bờ chưa có bị tử tinh phong lan đến gần theo hướng khác chạy đi, nhưng cho dù bọn họ cỡi ngựa cũng không thể so với tử tinh phong bay nha, huống chi tình hình đường xá nơi này cũng không cho phép bọn họ phóng ngựa chạy như điên, rất nhanh bọn họ bị màu tím vô cùng che mất. Trước mắt lúc này binh sĩ bôn đào tứ tán, còn có đâu bóng dáng Lam Sắc quân đoàn kỷ luật nghiêm minh? Hoàn toàn thành một đống ruồi bu không đầu không cuối, xem ra trước mặt địch nhân vô cùng cường đại, cho dù quân đội tinh nhuệ cũng có thời điểm chạy tán loạn nha!
Cứ như vậy, Lam Sắc Thiểm Điện quân đoàn được đại lục công nhận mạnh nhất, 20 vạn tinh nhuệ mất sạch. Bọn họ chỉ chống cự không tới 1 giờ, lấy được chiến quả chỉ là mấy vạn tử tinh phong cấp thấp nhất. Thật là anh hùng bi ai, ai dà...!
Bần đạo lúc ra kế hoạch hành động này, đầu tiên lợi dụng Thổ Độn Thuật len lén lẻn vào hang ổ tử tinh phong, tìm được một con tử tinh phong vương, từ dưới đất dùng tiêu thương đánh lén đắc thủ, đem đính trên mũi tiêu thương. Tiêu thương dựng thẳng, một nửa dưới đất trong tay ta, một nửa trên mặt đất đưa tử tinh phong vương ra làm mồi dụ, ta sợ bọn chúng không hoàn toàn ra hết, còn cố ý cầm tiêu thương ở trong hang ổ tử tinh phong chuyển tầm vài vòng, đem tất cả tử tinh phong hấp dẫn hết, bần đạo mới lao ra, mang theo bọn chúng chạy thẳng tới quân doanh Ni Cổ Lạp Tư, ở trước trận doanh ném cây tiêu thương cùng với tử tinh phong vương phía trên cho bọn hắn.
Bần đạo làm sự kiện lần này thật sự không đành lòng nhìn tràng diện thê thảm. Cho nên, bần đạo lại nhanh chóng nhớ tới hang ổ tử tinh phong, hiện ở chỗ này tử tinh phong ít đến thương cảm a. Bần đạo cũng không thể lãng phí cơ hội khó được này, trong sơn cốc thúc dục ẩn thân thuật tìm kiếm khắp sào huyệt tử tinh phong. Bầy tử tinh phong đẳng cấp sâm nghiêm, mà thứ cao cấp của chúng ăn chính là mật ong, ta vào được một lần cũng không dễ dàng. Lần tới tìm đâu ra 20 vạn người chết thế đây? Tự nhiên không muốn tìm hàng bình thường, muốn tìm, ít nhất cũng phải là mật ong tử tinh phong vương ăn mới được. Bần đạo trải qua không ngừng cố gắng, rốt cuộc tìm được mười mấy tổ ong khổng lồ, tử tinh phong bình thường to bằng nắm đấm, những cái hang này cũng to gần bằng thế, mật bên trong cũng có mùi vị ngọt khác thường, bần đạo không khách khí lấy ra bình lớn, một lọ một cân, hốt phát mười cân. Còn tìm được một tổ ong đặc biệt lớn, so với với đầu người còn to hơn nhiều, mật ong bên trong dĩ nhiên hoàn toàn trong suốt, mặt trên còn có một tầng sương trắng nhàn nhạt, trải qua hồi lâu cũng không tiêu tan. Ha ha, nhất định là tử tinh phong hoàng chuyên dụng. Mỗi địa phương tử tinh phong ong chúa tụ tập có thể rất nhiều, nhưng là phong hoàng tuyệt đối chỉ có một. Bần đạo lần này lòng tham chợt giảm, trong hang tử tinh phong hoàng hốt ra chút mật cầm đi chỉ hơn phân nửa, cho vào một lọ to. Xong xuôi, bần đạo vội vàng chạy lẹ, ngoài cửa hang tử tinh phong rõ ràng đã nhiều hơn, không thể dùng ẩn thân thuật rồi, ẩn thân thuật chỉ cần bị một con ong đụng trên người thì xong rồi, nếu không ta đã sớm tới lấy mật lâu rồi, hiện tại không thể làm gì khác hơn là độn thổ trực tiếp rời đi.
Kế hoạch bần đạo lần này thật sự là quá âm độc rồi. Ngay cả bản thân bần đạo đều không thể không nói như vậy. Ai! Đáng thương ta tự xưng cái gì là đắc đạo cao nhân, nhưng bây giờ làm ra chuyện giết chóc như thế, thật đáng buồn mà! Nhưng mà nói đi thì nói lại, bần đạo không làm như vậy, bọn họ giết đi vào sau này chỉ sợ người chết tuyệt đối không chỉ 20 vạn. Cho dù bọn họ không trêu chọc dân chúng trong lãnh địa ta, nhưng dọc theo con đường bọn họ hành quân một người cũng chạy không thoát, bởi vì chỉ có như vậy mới có thể bảo đảm bí mật bọn họ tập kích bất ngờ. Mà một khi bọn họ thành công tập kích Chu Tước quân đoàn, sau này bao nhiêu người sẽ chết, sợ rằng cũng nói không hết. Căn cứ tôn chỉ của bần đạo, đạo hữu không chết thì bần đạo chết, không thể làm gì khác hơn là đành ủy khuất bọn họ đi! Ai kêu bọn hắn tới nơi này gây chuyện chi?
.........
Ngày thứ hai sáng sớm, bần đạo mệt nhọc một đêm phái quân đội quét dọn chiến trường, thu dọn thi thể, tiến hành chôn cất, sợ dẫn đến ôn dịch..., ta liền chịu không nổi. Đợi đến mấy ngày sau truyền tới một tin khiến cho bần đạo mừng rỡ không thôi, Ni Cổ Lạp Tư - Khải Kỳ tiên sinh thế mà không có chết. Đồng thời còn có ước chừng gần 2000 người sống, bao gồm cả hai đứa con cảu Ni Cổ Lạp Tư - Khải Kỳ, bọn hắn chỉ bị hôn mê bất tỉnh.
Ha ha! Thật sự là quá tốt! Ni Cổ Lạp Tư - Khải Kỳ thật đúng là mạng lớn! Hỏi dực nhân đưa tin mới biết được, thì ra là Ni Cổ Lạp Tư - Khải Kỳ...
Được cận vệ hắn áp dưới một tầng thân thể, tử tinh phong mặc dù lợi hại, nhưng bọn nó không biết dọn dẹp thi thể, cho nên Ni Cổ Lạp Tư trừ lúc bắt đầu bị chích mấy cái, không có bị công kích nữa. Những người khác may mắn sống sót tất cả đều ở tình huống tương tự. Bần đạo vội vàng hạ lệnh chiếu cố tốt tất cả tù binh, không cho bất luận kẻ nào hỗn láo, phải đối xử bọn họ giống như đối với lão gia cho ta. Cũng để cho dực nhân đưa qua một ít bình mật tử tinh phong, vật này đối với việc trị liệu độc tử tinh phong rất có hiệu quả.
Mấy ngày sau, bần đạo nhận được tin tức, Ni Cổ Lạp Tư - Khải Kỳ bọn họ đến, tỏ vẻ thành ý, bần đạo tự mình ra ngoài thành đón. Ven đường ngoại thành, bần đạo lần đầu thấy vị truyền kỳ thống soái này. Hắn là vị trung niên nam tử anh tuấn, chẳng qua trong đôi mắt hắn có vẻ uất ức, lại thấy một chút mỏi mệt. Trên người quân phục gọn gàng, không nhiễm một hạt bụi, nhìn ra được hắn là một người cẩn thận tỉ mỉ.
Người ta mới vừa bị chiến bại, thủ hạ chết 20 vạn, bần đạo là kẻ gây tộc ác, mặt này thật đúng là rất lúng túng, ngươi nói ta cười sao? Người ta vừa mới chết nhiều người như vậy, ngươi cười liền không thích hợp. Ta muốn không cười, lần đầu gặp mặt, lại cùng trưởng bối gặp gỡ, ngươi có thể làm mặt lạnh sao? Vì thế, bần đạo buồn bực thật lâu, cuối cùng vẫn nhớ tới một người không thể chịu nổi mới biết được nên làm cái gì lúc này. Hắc hắc! Cái người rất giỏi kia là Lưu Bị.
"Bá bá! Tiểu chất (cháu) vạn bất đắc dĩ mới ra hạ sách này, làm cho bá bá hao tổn rất nhiều thủ hạ, thật sự tội lỗ muôn lần đáng chết!" Bần đạo khóc nức nở quỳ xuống thi lễ Ni Cổ Lạp Tư - Khải Kỳ nói.
"Ha hả! Mau dậy đi!" Ni Cổ Lạp Tư không đợi ta quỳ đã đem ta đỡ lên, sau đó ngược lại an ủi ta, nói: "Hai quân giao chiến không nói tình riêng, rồi hãy nói ta đây bá bá trước ỷ lớn hiếp nhỏ. Thật nói có tội cũng nên là ta mới đúng!"
Không nói chi nhiều, Ni Cổ Lạp Tư chỉ bằng khí độ liền khuất phục mọi người tại chỗ.
"Tốt! Không hổ là Ni Cổ Lạp Tư - Khải Kỳ!" Tạp Lạc nói: "Chỉ bằng câu này của ngươi, danh tiếng đại lục đệ nhất danh soái liền không ngươi không ai đảm nổi!"
"Không dám nhận!" Ni Cổ Lạp Tư cười khổ nói: "Cái gì chó má đệ nhất danh soái, ta hiện tại chỉ là tù nhân thôi! Vị này là?"
"Tạp Lạc!" Tạp Lạc bản thân khách khí nói.
"Thì ra là đại danh đỉnh đỉnh Nộ Chi Kiếm Thánh. Thất kính!" Ni Cổ Lạp Tư bất ngờ nói.
"Chỉ là vũ phu thôi!"
"Được rồi! Mọi người đi vào trước rồi hãy nói!" Bần đạo ngắt lời.
"Ha ha! Tốt! Bản thân ta muốn nhìn ngươi, tên tiểu tử này còn có thể cho ta cái dạng vui mừng gì!" Ni Cổ Lạp Tư hào sảng nói.
Trong phòng phòng họp, mọi người trong lãnh địa có chức vị đều đến đông đủ, ta nhất nhất giới thiệu cho Ni Cổ Lạp Tư - Khải Kỳ.
"Ha hả! Ta làm sao cảm giác mình không giống tù binh, lại giống quan viên tới chơi thăm hỏi a?" Ni Cổ Lạp Tư - Khải Kỳ cười khổ mà nói: "Các ngươi làm long trọng như vậy, ta đây tù binh chịu không nổi mà!"
"Bá bá quá lo rồi, trên mặt đất một mẫu ba phân của ta, thân phận của ngài liền tuyệt đối không phải là tù binh!"
"Ha hả! Nói như vậy, ta tùy thời có thể rời đi sao!"
"Dạ!" Hiện tại cười khổ chính là ta: "Ngài muốn đi, ta cũng không có ý cản, chỉ sợ quốc vương muốn trị ta tội tư thông địch quốc. Ngài không thể nhẫn tâm như vậy hãm hại tiểu chất chứ?"
"Ha ha! Ngươi còn để hắn vào trong mắt?"
"Dĩ nhiên! Tiểu chất luôn luôn thuần chất trung thành yêu nước. Đối với bệ hạ lại càng trung thành cảnh cảnh, có trời cao chứng giám!" Bần đạo lời thề son sắt nói.
"Ha ha! Đây là ta nghe được lời buồn cười nhất trong đời!" Ni Cổ Lạp Tư cười nói: "Ngươi trung thành đến nỗi giết chóc mấy trăm quý tộc tố cáo các ngươi với quốc vương bệ hạ, đây là giả bộ thị uy sao?"
"Hiểu lầm! Đây hoàn toàn là hiểu lầm! Là một vài tiểu nhân có dụng ý khác muốn phá hỏng mối quan hệ của ta cùng bệ hạ. Mặc dù bệ hạ đối với ta có một chút hiểu lầm, nhưng ta đối với bệ hạ trung thành vĩnh viễn không thay đổi!"
Để cho bần đạo buồn bực chính là, khi nghe bần đạo nói xong, tất cả người nghe được đều xoay người sang chỗ khác không ngừng ... ói!?! Đéo đỡ được! Lại có chuyện uống nhầm thuốc sao? Ta chỉ là tìm cớ lưu lại Ni Cổ Lạp Tư thôi, về phần lý do thì sao cũng được mà?
← Ch. 076 | Ch. 078 → |