← Ch.788 | Ch.790 → |
Gã đoàn trưởng dù có ngu ngốc cỡ nào, cho đến bây giờ cũng biết mình đá phải tường sắt rồi, nào dám động thủ với Thất công chúa chứ? Hắn lập tức quay đầu bỏ chạy. Đáng tiếc là hắn mới rồi vừa ăn nói quá mức hạ lưu, Thất công chúa xuất thân từ hoàng thất, cả đời chinh chiến vô số trận, đi tới chỗ nào cũng được mọi người khen thưởng, nịnh nọt. Nàng cao ngạo như vậy làm sao dễ dàng tha thứ một gã lưu manh nho nhỏ vũ nhục đây?
Đừng nhìn mặt ngoài nàng không thể hiện, thật ra trong lòng đã sớm bị gã đoàn trưởng thúi mồm kia chọc cho giận điên lên rồi. Lần này nàng đã quyết định lấy mạng chó của hắn. Cho nên vừa thấy gã đoàn trưởng muốn chạy, Thất công chúa lập tức vung quyền lăng không xuất kích, chỉ thấy một quả cầu năng lượng đen trắng xen kẽ y như sao băng rơi xuống, đánh thẳng vào hậu tâm ngay gã đoàn trưởng. Theo một tiếng nổ vang thật lớn. Gã đoàn trưởng triệt để biến mất ở trong nhân gian, ngay cả tro bụi cũng không còn lưu lại.
Đây chính là uy lực đáng sợ của thuộc tính Hỗn Độn, Thất công chúa trải qua mấy chục năm không ngừng cố gắng. Rốt cục bước đầu nắm giữ một ít phương pháp sử dụng nó. Quả cầu năng lượng này có thể ngay lập tức giết chết một gã cao thủ thực lực không kém chỉ với hình thức đơn giản như thế. Thực lực Thất công chúa bây giờ chỉ đạt tới cấp bậc Kiếm thần, bởi vì sở hữu thuộc tính Hỗn Độn cường hãn, cộng thêm chính thiên phú chiến đấu khiến cho lực chiến đấu chân chính không có dưới Thiên sứ chiến tướng.
Nhìn thấy đoàn trưởng tiêu mạng thê thảm như thế, những thành viên dong binh đoàn lập tức mất tiêu dũng khí, toàn thể kêu cha gọi mẹ chạy trối chết, trong nháy mắt đã không còn thấy bóng dáng.
Thất công chúa tự nhiên không có hứng thú với mấy con tép này nên bỏ mặc bọn chúng chạy đi. Nàng xoay người nói với Lệ Nhược Nhã và Ái Liên Na: "Ta còn tưởng là cao thủ nào tới? Mấy tên ngu ngốc như vậy chỉ cần chết trên một phần năm sẽ tự động giải tán, các ngươi nhìn đi, ta nói không sai chứ?"
"Sai rồi." Ái Liên Na lớn tiếng nói: "Rõ ràng mới chết có mấy tên. Chưa tới một phần mười đó."
"Là do đầu lĩnh bọn hắn bị giết, phải biết rằng quan chỉ huy ở trên chiến trường giá trị cao hơn một phần năm quân đội đó!" Thất công chúa giải thích.
"Lần sau ngươi không được trực tiếp giết chết đầu mục!" Bần đạo buồn rầu truyền lời nói vào trong tai các nàng: "Ít nhất không được để cho thi thể nằm đầy đất, máu tươi vung vãi ra như thế. Sau này xử lý sẽ dễ dàng hơn!" Ta không có tới bên cạnh các nàng, chỉ dùng thiên lý truyền âm nói chuyện với các nàng.
"Ha hả. Nghe rồi, ta nhớ kỹ rồi mà." Thất công chúa cười hì hì nói.
"Ca ca, ngươi không xử phạt chúng ta không nghe lời ngươi sao?" Ái Liên Na tò mò hỏi.
"Thôi đi, vì mấy tên phế vật chết tiệt xử phạt tâm can yêu dấu của ta sao?" Bần đạo khinh thường nói: "Ta còn không có tâm tình tự làm khổ mình như vậy."
"Ha hả." Ba cô nàng nhất thời thở phào nhẹ nhỏm.
Bần đạo tiếp tục nói: "Được rồi. Các ngươi đi chơi đi, nơi này để ta xử lý. Nhớ lần sau xuất thủ phải nhẹ một chút, tốt nhất làm giống như Thất công chúa, trực tiếp giết chết đầu mục là được."
"Chúng ta còn có lần sau hả?" Ái Liên Na cười khổ nói.
"Hắc hắc, ta dự cảm là như thế." Bần đạo trêu chọc: "Các ngươi toàn là ma nữ. Không gây chuyện sao được?"
"Chán ghét." Ba cô nàng cười mắng rời đi.
Bần đạo vận dụng pháp lực chuyển dời mấy thi thể xuống dưới mặt đất để khỏi cản trở không gian. Cũng may dong binh đoàn kia vì muốn phục kích ba nàng đã sớm đuổi hết người trên đường đi rồi, hiện tại không có người nào tới quấy nhiễu ta làm phép.
Tình trạng bên này mới vừa kết thúc, đám người Phù Ni Nhã bên kia lại xảy ra chuyện gì. Các nàng đi dạo phố mua đồ tự nhiên phải đi tới khu vực phồn hoa nhất, mà trong khu buôn bán người lui tới nhiều nhất là quý tộc. Trên thực tế, đám quý tộc trong một quốc gia không có bao nhiêu người tốt cả.
Khi một đám nữ nhân thần bí tiêu tiền như nước xuất hiện, một đoàn con dòng cháu giống lang thang tiếp cận. Sau khi bị mấy câu nghiêm khắc cự tuyệt, bọn chúng lập tức bộc lộ ra sắc mặt quý tộc đáng ghê tởm. Chỉ thấy vài tên phất tay ra hiệu cho gia nô đi đến cướp người. Ai dà, không thể không nói, ban đầu chọn lựa một thân y phục loại kém thật sự không có sáng suốt cho lắm. Nếu như các nàng trang phục toàn đồ đắt tiền, căn bản sẽ không có nhiều người trêu chọc như vậy. Nói đi nói lại, nếu như trang phục xa xỉ đẹp đẽ thì còn lữ hành cái gì nữa? Mà chúng ta sợ ai chứ?
Vong Ưu vốn không phải là người khiêm tốn hay nhân từ, mặc dù chiến tranh thần cách không có ở trên người nàng. Nhưng mà từ trong xương không hề thiếu nhiệt huyết chiến đấu. Nữ thần cao ngạo như nàng trước giờ chưa từng mạo nương tay với mấy gã tiểu tử cả gan mạo phạm. Kết quả là trong khu vực buôn bán phồn hoa, tự nhiên hiện ra mười mấy ngọn lửa hình người, mấy tên công tử ngu ngốc và nanh vuốt của bọn hắn cùng nhau trở thành tro bụi ở trong liệt hỏa.
Vào lúc này những gã cảnh quan phụng mệnh tới cảnh cáo bọn hắn mới vừa đuổi tới. Thật tình, ai bảo quý tộc trong thành nhiều quá làm gì, đám công tử ăn chơi có hơn trăm người, nhiều người như vậy nhất thời làm sao báo cho kịp đây? Cho nên để sót vài người là rất bình thường.
Ngay trong khu vực buôn bán phồn hoa thoáng cái chết mấy chục người, trong đó có không ít quý tộc, điều này hiển nhiên là vụ án cực lớn vô cùng khó lường. Nhưng mà sự kiện làm toàn thể dân chúng khiếp sợ xảy ra. Đám cảnh quan ngoại trừ đàng hoàng thu dọn hiện trường ra, đối với nhóm hung thủ đứng gần trong gang tấc lại làm như không thấy.
Mấy người lắm mồm mới vừa đứng ra chỉ vào nhóm Vong Ưu báo lại sự tình, kết quả còn chưa nói hết trực tiếp bị cảnh quan vung một trận loạn côn đánh ngã lăn xuống đất, sau đó trói lại mang đi. -
Chuyện tình rõ ràng như vậy khiến cho một đám thương gia buôn bán trên đường hiểu ra một ít huyền diệu ở trong đó. Hiển nhiên, thân phận mấy cô bé này vô cùng cao quý, ít nhất là mấy tên cảnh quan cho rằng các nàng giết chết vài tên quý tộc không phải là sự tình quan trọng. Cho nên mới có biểu hiện khác thường như vậy. Đồng thời, bọn họ còn cho rằng mình đã nhìn ra nghi vấn, đó là tại sao những nữ hài tử này chọn lựa, sử dụng và vứt đồ cực kỳ thống khoái.
Cho nên một đám thương nhân khôn khéo lập tức ý thức được mấu chốt lợi ích thật to ở trong đó. Bọn họ vội vàng lấy ra vật phẩm đắc ý nhất trong cửa tiêm, dùng phương thức phục vụ tốt nhất chào hàng nhóm Vong Ưu. Tình cảnh này khiến đám người Vong Ưu có một phen mua đồ đã nghiện. Dĩ nhiên, tiền mặt của các nàng không đủ dùng, Vong Ưu tiện tay bán một viên bảo thạch, lập tức mười vị thương gia nổi tiếng nhất trong khu vực liên thủ mới mua lại được viên bảo thạch to bằng quả trứng gà này. Mà trang bị được nhóm Vong Ưu thu mua chất đầy mười xe ngựa, thế mà vẫn còn tìm thêm mấy chiếc nữa kìa.
Những tên kia tự nhiên không dám động tay động chân với những đại nhân vật cỡ này. Huống chi Vong Ưu còn có thuật đọc tâm, bọn họ dù có muốn lừa gạt cũng không được. Cho nên toàn bộ ra giá rất là đàng hoàng. Sau này chúng ta xem như phải đau đầu nghĩ cách tiêu xài cho hết số hàng hóa này rồi.
So với hai nhóm người kia vung tay quá trán, Âu Dương Nhược Lan và Tiên Nhã để cho ta bớt lo được một chút. Các nàng một mực ở trong thư viện an tĩnh đọc sách, người ở đó không phải là học giả cũng là thân sĩ tao nhã, cơ hồ tất cả mọi người đều dồn lực chú ý tập trung vào quyển sách, không có ai vô cớ tìm hai tiểu cô nương gây phiền toái.
Nhưng mà trên đời đôi khi có điểm kỳ diệu của nó, phiền toái nên tới luôn luôn sẽ tới đến, cho dù ngươi có núp ở trong thư viện cũng vậy. Phiền toái lần này có điểm kỳ lạ, bởi vì nguyên do bộc phát tới từ một tiểu cô nương xa lạ.
Vào lúc Âu Dương Nhược Lan và Tiên Nhã đang đọc lịch sử và bút ký trên phiến đại lục này, một cô bé từ ngoài cửa đột nhiên chạy vào. Nàng ước chừng mười bốn mười lăm tuổi, quần áo coi như hoa lệ, bộ dáng phi thường khả ái. Thần sắc nàng lúc này vô cùng bối rối, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn quanh, phảng phất như có người xấu đang đuổi theo nàng vậy.
Sau khi nàng đi vào nhìn lướt qua chung quanh, lập tức chạy đến phía trước bàn Âu Dương Nhược Lan và Tiên Nhã, sau đó đâm đầu chui xuống cái bàn. Không phải nàng nhìn ra hai người này thực lực bất phàm, mà do người trong thư viện không nhiều. Hơn nữa đều ngồi một mình, chỉ có Âu Dương Nhược Lan và Tiên Nhã cùng ngồi một chỗ. Mà thân thể hai người hiển nhiên che chở tốt hơn một người. Cho nên cô bé mới chọn cái bàn này chui xuống.
Âu Dương Nhược Lan và Tiên Nhã dĩ nhiên bị cô bé làm kinh động, hai người cùng nhau đưa ánh mắt tò mò nhìn xuống cô bé trốn dưới bàn.
Cô bé lập tức hiểu ý, vội vàng cầu khẩn: "Cầu các ngươi để cho ta trốn một chút, có người xấu muốn giết ta đó."
Âu Dương Nhược Lan và Tiên Nhã nghe xong cả kinh, cùng liếc mắt qua một cái, sau đó không hẹn mà cùng dời ánh mắt ra cửa Đồ Thư Quán (tàng thư viện). Quả nhiên có bốn năm tên nam tử áo đen che mặt hiện ra, từ thân thủ của bọn họ có thể thấy được, mấy người này đều là cao thủ.
Thế nhưng, thực lực bọn họ hiển nhiên còn không đủ để làm cho Âu Dương Nhược Lan và Tiên Nhã lo lắng. Cho nên Tiên Nhã cười híp mắt nói với Âu Dương Nhược Lan: "Ta rất ghét mấy tên hay giấu đầu lòi đuôi."
← Ch. 788 | Ch. 790 → |