← Ch.0143 | Ch.0145 → |
Nghe lời của Hiên Viên Phá, sắc mặt giám khảo thay đổi chỉ trong nháy mắt, không nhịn được phất tay một cái, ý bảo hắn mau mau rời khỏi. Hiên Viên Phá ngây người, nghĩ thầm chẳng lẽ không tuyên bố ta là người thắng sao? Như vậy, trận đối chiến này có được tính hay không? Hắn liếc nhìn đối thủ dưới vách tường đang được chữa trị, gãi gãi đầu, có chút hồ đồ đi ra khỏi Tẩy Trần lâu.
Nghe thanh âm Tẩy Trần lâu đóng cửa, giám khảo lắc đầu im lặng, nghĩ thầm thiếu niên này mới mười ba tuổi, làm sao lại có lực lượng lớn như thế? Cho dù Yêu tộc có thể chất đặc thù, cũng không khỏi quá mức khoa trương.
Nhìn Hiên Viên Phá từ trên thềm đá bước xuống, mọi người không thấy quá ngạc nhiên, dù sao hắn có tên trên Thanh Vân bảng, đánh bại tên đệ tử Hoàng Sơn Cốc vô danh kia cũng là chuyện đương nhiên, chẳng qua các thí sinh không ngờ trận đối chiến này lại kết thúc nhanh như vậy, so với bốn thư sinh Hòe viện lúc trước còn nhanh hơn chút ít, còn có thanh âm như sấm vừa rồi, là có chuyện gì xảy ra?
Đúng vậy, trận pháp cách âm của Tẩy Trần lâu cũng không thể ngăn cách toàn bộ thanh âm, sau khi âm lượng vượt qua trình độ nào đó, thanh âm có thể truyền tới ngoài lâu, lúc trước Hiên Viên Phá dùng một quyền đánh bay Hoàng Sơn Cốc đệ tử, tiếng oanh kích kinh khủng trực tiếp đột phá hạn chế của trận pháp cách âm, truyền vào trong tai các thí sinh ở ngoài lâu, tạo thành vô số phỏng đoán và đàm luận. Lúc này các thí sinh có mặt nơi này, tuyệt đại đa số là người thắng trận vòng đối chiến đầu tiên, vòng thứ hai sau đó bọn họ có thể gặp phải Hiên Viên Phá, ánh mắt nhìn Hiên Viên Phá trở nên có chút cảnh giác.
"Tình hình thế nào?" Đường Tam Thập Lục nhìn Hiên Viên Phá đi trở về bờ rừng hỏi.
Hiên Viên Phá đến hiện tại cũng chưa suy nghĩ rõ ràng, lúc trước đối chiến trong Tẩy Trần lâu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, suy tư thời gian rất lâu sau, nói: "Hắn không đỡ đòn."
Hắn vốn đàng hoàng thật thà, không hiểu tại sao Đường Tam Thập Lục có thể đoán được tất cả chi tiết trong đối chiến, cho là Đường Tam Thập Lục quen biết Hoàng Sơn Cốc đệ tử kia, đã thương lượng để cho mình chiến thắng, cho nên cảm xúc lúc này cũng không quá kích động và vui sướng, ngược lại có chút ngơ ngẩn cùng không biết làm sao.
Đường Tam Thập Lục làm sao đoán ra hắn nghĩ vớ vẩn như vậy, nghe lời của hắn đại khái hiểu được chi tiết cụ thể trong đối chiến, cười lạnh nói: "Làm gì có chuyện không đỡ, đó là không kịp đỡ, chiến đấu coi trọng nhất là khí thế, hắn vốn có thực lực cảnh giới không bằng ngươi, còn vọng tưởng lui lại du đấu, thua là chuyện tất nhiên, chỉ xem tốc độ thế nào thôi."
Lúc này, tiếng nghị luận trước Tẩy Trần lâu dần dần nhỏ đi, bởi vì có một thí sinh đi ra, hắn xếp hạng sáu mươi mốt. Thí sinh này đến từ Thiên Đạo viện, Trang Hoán Vũ đi tới bên cạnh hắn thấp giọng nói chuyện. Thiên Đạo viện thí sinh phía sau buộc lên một cái túi, bên trong không biết là gì, vẻ mặt đạm mạc, nghe Trang Hoán Vũ nói chuyện, tầm mắt nhìn chằm chằm vào phương hướng Quốc Giáo học viện.
Trang Hoán Vũ nói dứt lời xong, liền lui về.
Thiên Đạo viện thí sinh nhìn mấy người của Quốc Giáo học viện ở bờ rừng, trầm mặc thời gian rất lâu, cuối cùng lựa chọn Trần Trường Sinh.
Đúng vậy, hắn lựa chọn Trần Trường Sinh.
Không gian trước Tẩy Trần lâu hoàn toàn an tĩnh, tất cả mọi người nhìn về bờ rừng.
Lựa chọn nay hơi ngoài dự đoán của mọi người, nhưng phân tích cẩn thận, lại là chuyện đương nhiên.
Tô Mặc Ngu cùng Đường Tam Thập Lục chia ra xếp hạng ba mươi ba và ba mươi hai trên Thanh Vân bảng, Lạc Lạc xếp thứ hai, vô luận Thiên Đạo viện thí sinh cố gắng như thế nào, cũng không thể thắng được ba người này trong đối chiến. Trần Trường Sinh mặc dù có danh khí lớn, nhưng đem ra so sánh nhất định là người yếu nhất, Thiên Đạo viện thí sinh lựa chọn hắn, ít nhất có thể bảo đảm chính mình còn có khả năng thắng lợi.
Thiên Đạo viện thí sinh nhìn Trần Trường Sinh nói: "Ta không tin ngươi có thể thắng được ta."
Lúc hắn nói những lời này, giọng nói cố ý bình tĩnh, vẻ mặt cố ý lạnh nhạt, nhưng ai cũng nhận ra thái độ hung ác ẩn chứa bên trong. Sở dĩ có hung ác, tự nhiên là vì lòng tin không quá vững chắc, chỉ có hung ác mới có thể không để ý tới chuyện này, tỷ như Thanh Đằng yến, tỷ như Thanh Vân bảng, tỷ như bốn chữ danh mãn kinh đô.
Bờ rừng rất an tĩnh.
Đường Tam Thập Lục nhìn Trần Trường Sinh, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng không nói gì. Hắn không như lúc trước đối với Hiên Viên Phá, càng không ngừng dặn dò các chi tiết trong đối chiến, thậm chí đem phương án tác chiến làm tốt, bởi vì ngay cả hắn cũng không biết Trần Trường Sinh hiện tại thực lực thế nào.
Cuối cùng, hắn chỉ hỏi một vấn đề đơn giản nhất: "Làm được chứ?"
Trần Trường Sinh nhìn Thiên Đạo viện thí sinh, đối chiếu với tư liệu mà Tân giáo sĩ vài ngày trước len lén đưa đến Quốc Giáo học viện, nhớ lại thí sinh này tên là Lưu Trọng Sơn, năm nay mười bảy tuổi, là học sinh thân truyền của Thiên Đạo viện viện trưởng Mao Thu Vũ, cảnh giới thực lực không tệ, ít nhất là Tọa Chiếu trung cảnh, hơn nữa rất có khả năng mang theo pháp khí cường đại.
"Chắc là không thành vấn đề." Hắn suy nghĩ một chút, sau đó nói với Đường Tam Thập Lục.
Nghe được câu này, vẻ mặt Đường Tam Thập Lục nhất thời giãn ra, không lo lắng nữa, hắn biết Trần Trường Sinh là một người cẩn thận tỉnh táo như thế nào, nếu nói không thành vấn đề, vậy thì khẳng định không thành vấn đề.
"Tiên sinh, dùng Thiên Lý Nữu sao." Lạc Lạc ở bên cạnh thấp giọng nói.
Nàng hơi lo lắng, mặc dù bình thường rất tin tưởng Trần Trường Sinh, thậm chí gần như mù quáng —— nhưng trận đối chiến này đối với Trần Trường Sinh mà nói thật sự quá quan trọng, dựa vào thành tích văn thí, chỉ cần hắn có thể thắng được tên thí sinh Thiên Đạo viện này, rất có khả năng tiến vào đại triêu thí tam giáp, có tư cách vào Thiên Thư lăng.
Đường Tam Thập Lục nghe lời của nàng, nghĩ thầm có hơi quá hay không?
Thiên Lý Nữu có thể được xưng tụng là pháp khí truyền kỳ, cho dù đối mặt với cường giả Tụ Tinh thượng cảnh, cũng có thể bảo vệ tánh mạng, trình độ trân quý có thể hiểu được đến mức nào, tất cả cường giả tu hành dù có muốn cũng rất khó lòng đạt được, Lạc Lạc lại muốn Trần Trường Sinh dùng ở trong một cuộc tỉ thí bình thường, không phải quá lãng phí sao?
Trần Trường Sinh nhìn Lạc Lạc nói: "Không có chuyện gì, ta làm được."
Nói xong câu đó, hắn đi tới Tẩy Trần lâu, dưới sự hướng dẫn của Ly cung giáo sĩ, cùng Thiên Đạo viện thí sinh, cùng nhau đi vào trong cửa.
Nhìn cánh cửa đóng lại, các thí sinh trước lầu trầm mặc không nói, vẻ mặt phức tạp, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Trong Tẩy Trần lâu, mái hiên hình tròn nhìn tựa như miệng giếng, bầu trời xanh trông thật xa xôi.
Trần Trường Sinh cùng Thiên Đạo viện học sinh tên là Lưu Trọng Sơn kia đứng cách nhau rất xa, chia ra đứng hai đầu khoảng đất trong lầu, xa xa nhìn nhau.
"Ta thừa nhận không bằng ngươi về phương diện học thức, nhưng chiến đấu cuối cùng phải dựa vào thực lực chân chính, ta rất muốn biết, ngươi đã tẩy tủy thành công hay chưa?"
Lưu Trọng Sơn nhìn hắn hờ hững nói, thanh âm tựa như không có tâm tình, trên thực tế ẩn giấu chế giễu đùa cợt.
Cũng như lúc trước hắn nói chuyện ẩn giấu tâm tình hung ác, đây là phương pháp để hắn tăng cường lòng tin.
Trần Trường Sinh không giống như Hiên Viên Phá nhìn bầu trời xanh đến thất thần, cũng không nhìn lên lầu hai tìm kiếm thân ảnh của giám khảo, bắt đầu từ lúc đi vào Tẩy Trần lâu, hắn vẫn lẳng lặng nhìn đối thủ của mình, chuyên chú mà tỉnh táo, thần thức chậm rãi phóng ra, chân nguyên chảy trong kinh mạch, tuy không cách nào quán thông nhưng có thể làm ấm thân thể.
Hắn trả lời: "Thành công."
Hôm nay đại triêu thí, rất nhiều người mơ hồ đoán được hoặc nhận ra hắn đã tẩy tủy thành công, hơn nữa tẩy tủy thành công chẳng qua là tu hành nhập môn, căn bản không cách nào coi là vũ khí bí mật, cho nên không cần giấu diếm.
Lưu Trọng Sơn nói: "Phải không? Ta nhớ rất rõ, thời điểm Thanh Đằng yến, ngươi còn không thể tu hành, mặc dù tẩy tủy thành công, cũng chưa được mấy ngày sao?"
Trần Trường Sinh suy nghĩ một chút, nói: "Đúng vậy, thời gian quả thật không dài."
"Tẩy tủy thành công chưa được mấy ngày, tất nhiên tọa chiếu tự quan như thế nào cũng không hiểu, ta rất muốn biết, ngươi làm sao có thể chiến thắng được ta, thực lực không đủ, danh khí lớn đến đâu cũng có thể làm gì?"
Lưu Trọng Sơn nhìn hắn châm chọc, tay phải đưa đến phía sau, cởi xuống cái túi kia, từ trong túi lấy ra một chiếc dù, mở ra trước người.
Chiếc dù kia nhìn qua giống như một chiếc dù bằng giấy dầu tầm thường, sau khi mở ra, mặt dù trong nháy mắt tràn ra vô số quang thải, nhìn giống như vàng ngọc danh quý, trong mơ hồ có khí tức cực kỳ cường đại lưu chuyển, rõ ràng không phải là pháp khí bình thường, Lưu Trọng Sơn bởi vì còn nhỏ tuổi, cảnh giới chưa đủ để phát huy toàn bộ uy lực của chiếc dù này, nhưng đặt vào trong hoàn cảnh đại triêu thí, cũng rất ít thí sinh có thể bằng vào thực lực của mình phá vỡ nó, chiếc dù này vốn là thủ đoạn ẩn giấu của hắn, chỉ là không nghĩ đến vòng đối chiến đầu tiên đã gặp phải Trần Trường Sinh, vì chiến thắng ổn thỏa, hắn không chút do dự thi triển ra.
Trần Trường Sinh nhìn chiếc dù kia một cái, sau đó không hề chú ý nữa, toàn bộ tâm thần thu hồi về trong thân thể của mình.
Trong kinh mạch có số lượng chân nguyên không nhiều, thần thức cường đại thúc dục tinh thần càng ngày càng phấn khởi, vừa quỷ dị là càng ngày càng tỉnh táo, đồng thời, một đạo lực lượng khó có thể hình dung, từ sâu nhất trong xương cốt phủ tạng trên thân thể của hắn sinh ra, đi tới từng góc trong thân thể, mang đến cảm giác rất cường đại —— cảm giác như vậy rất huyền diệu, khó có thể nói rõ, cũng không phải bởi vì lực lượng cường đại mà cảm giác cường đại, phảng phất cho dù chỉ có một sợi lực lượng bé nhỏ không đáng kể này, cũng sẽ làm cho người ta mang đến tự tin vô cùng cường đại, giống như một loại bản năng.
Hắn không xa lạ gì đối với cảm giác như vậy.
Ngày đó trong không gian dưới lòng đất cố gắng tọa chiếu mà ngất đi, sau khi tỉnh lại, hắn phát hiện trong thân thể của mình có thêm một đạo lực lượng, một đạo khí tức, cùng với một loại cảm giác tự tin cường đại.
Bởi vì không gặp lại được hắc long tiền bối, cho nên cho đến hôm nay, hắn cũng không biết ngày đó có chuyện gì xảy ra, nhưng hắn biết thân thể của mình xảy ra biến hóa không thể tưởng tượng nổi, tốc độ cùng lực lượng của hắn tăng lên kinh khủng, cho dù là tẩy tủy hoàn mỹ nhất, cũng không thể hơn được.
Mấu chốt nhất chính là không ai biết loại biến hóa này của hắn.
"Đến đây đi." Lưu Trọng Sơn nhìn hắn vẻ mặt hờ hững, chiếc dù giấy dầu ở trước người của hắn tỏa ra khí tức mạnh mẽ.
Hắn nói đến chính là muốn Trần Trường Sinh đi đến.
Trần Trường Sinh suy nghĩ một chút xem nên làm như thế nào, làm sao đi lại nhanh hơn chút ít, sau đó hắn nhớ tới ngày đó từ trên lầu nhảy đến trên mặt tuyết, lướt đến ven hồ.
Hắn giơ lên chân phải, đạp xuống mặt đất.
Chỉ nghe một thanh âm vang lên, thanh âm kia có chút khó có thể hình dung, phảng phất như thiết châm bị hỏa lò nung đỏ, bỗng nhiên bị xối lên một chậu nước lạnh.
Tê tê lạp lạp.
Chân của Trần Trường Sinh dậm trên mặt đất.
Giày da cứng rắn, trong nháy mắt tan vỡ.
Cát vàng dưới đáy giày, phiêu tán ra hai bên tựa như đang chạy trốn, lộ ra sàn đá bên dưới
Mấy vết nứt lấy chân phải của hắn làm trung tâm, tản ra khắp bốn phía trong Tẩy Trần lâu.
Tất cả mọi chuyện cũng phát sinh trong thời gian ngắn ngủi chưa kịp nháy mắt.
Chịu trách nhiệm đại triêu thí đối chiến, có rất nhiều giáo sĩ Ly cung, trong các giáo sĩ này, có người chịu trách nhiệm quy trình, có người chịu trách nhiệm giám khảo, có người chịu trách nhiệm cứu trị thí sinh bị thương, có người chịu trách nhiệm tạp vụ, không có việc gì cũng cần ở trong lầu, lúc trước có rất nhiều người vẫn ở ngoài lâu, nhưng giờ khắc này, toàn bộ đều ở trong Tẩy Trần lâu.
Bọn họ đứng trên lầu hai, trầm mặc quan sát đối chiến, bọn họ cảm thấy rất tò mò, thiếu niên của Quốc Giáo học viện được giáo chủ đại nhân gửi gắm kỳ vọng kia, đến tột cùng có cảnh giới thực lực thế nào, là căn bản không thể tu hành như trong truyền thuyết, hay là sẽ giống như những nhân vật trong truyền thuyết, bỗng nhiên bộc phát thực lực khó có thể tưởng tượng.
Nhìn Trần Trường Sinh một cước đạp xuống mặt đất phủ kín cát vàng, nhìn hình ảnh phát sinh sau đó, toàn bộ giáo sĩ Ly cung trên lầu hai vẻ mặt đột biến, bởi vì Quốc Giáo học viện thiếu niên thể hiện ra thực lực, vượt qua tưởng tượng của bọn họ —— không phải nói số lượng chân nguyên dư thừa đến cỡ nào, trên thực tế, bọn họ có thể rõ ràng cảm giác được, Trần Trường Sinh số lượng chân nguyên rất bình thường, thậm chí có thể nói hơi ít, nhưng hắn lại có thể đem mặt đất trong tiểu thế giới của Giáo Hoàng đại nhân đạp rách, hắn đến tột cùng là tẩy tủy thế nào? Làm sao có thể có lực lượng kinh khủng như thế?
Lực lượng vô cùng kinh khủng, từ mặt đất truyền về thân thể của Trần Trường Sinh, cát vàng bay lên đầy trời.
Thân ảnh của hắn phá cát lao ra, Quốc Giáo học viện viện phục thâm sắc, tạo thành một đạo tàn ảnh rõ ràng, tựa như chính là một con hắc long.
Các giáo sĩ Ly cung không kìm nén được nữa, tiếng kinh hô liên tiếp vang lên ở lầu hai.
Sau đó nhanh chóng bị một tiếng rít càng thêm bén nhọn, thậm chí có thể nói là thê lương ngăn chặn.
Đó là vì tốc độ của Trần Trường Sinh quá nhanh, thân thể ma sát với không khí cực mạnh, dường như muốn đem không gian cũng xé rách, phát ra thanh âm cực kỳ giống rồng ngâm.
Qua giây lát, hắn đã đi tới trước mặt Lưu Trọng Sơn.
Lưu Trọng Sơn căn bản không kịp phản ứng, thậm chí ngay cả suy tư cũng không còn kịp, bởi vì tâm thần rung động mà động tác muốn há mồm cũng chỉ làm được một nửa.
Nắm đấm của Trần Trường Sinh rơi vào trên chiếc dù kia.
Chiếc dù bỗng nhiên tỏa ra vô số ánh sáng, sinh ra một đạo khí tức cường đại.
Nhưng chỉ một khắc sau, ánh sáng trên mặt dù liền biến mất, một lần nữa trở nên ảm đạm vô quang.
Bởi vì đạo khí tức cường đại kia, bị một đạo lực lượng cường đại hơn, thuần túy hơn mạnh mẽ trấn áp.
Đạo lực lượng cường đại kia, đến từ nắm tay của Trần Trường Sinh.
Rầm một tiếng, dù theo quyền phong bay đi.
Nắm đấm tiếp tục đi tới, chính xác rơi vào trên ngực của Lưu Trọng Sơn.
Oanh một tiếng, thân thể Lưu Trọng Sơn giống như viên đá bay lên, văng ra hơn mười trượng, nặng nề nện vào trên tường đá chắc chắn của Tẩy Trần lâu.
Trên tường đá còn có chút vết rách rất nhỏ.
Lúc trước Hiên Viên Phá dùng một quyền đánh bay Hoàng Sơn Cốc đệ tử, người này cũng đập ở chỗ này.
Lúc này, Lưu Trọng Sơn lần nữa đập vào vị trí đồng dạng.
Giống như trước, chỉ một quyền.
Lưu Trọng Sơn phun máu ngất đi.
Khai chiến bắt đầu, hắn khinh miệt nói với Trần Trường Sinh ba chữ: đến đây đi.
Cho nên Trần Trường Sinh tới.
Sau đó hắn ngã xuống.
Từ bắt đầu đến kết thúc, hắn chỉ nói được ba chữ.
Hắn ngay cả một chiêu cũng không kịp phát.
Tẩy Trần lâu, hoàn toàn tĩnh mịch.
Trần Trường Sinh thu quyền, đứng thẳng thân thể, sau đó nhìn lên lầu hai.
Các giáo sĩ kinh ngạc có chút thất thần, tiếp xúc ánh mắt của hắn, mới giật mình tỉnh lại, vội vàng xuống lầu cứu người.
Vị giáo sĩ Ly cung chịu trách nhiệm đối chiến, đi tới trước mặt Trần Trường Sinh, muốn nói gì đó, cuối cùng cũng không nói gì.
Trần Trường Sinh ánh mắt yên tĩnh chắp tay hành lễ với hắn, sau đó xoay người đi tới ngoài lâu.
Nhìn bóng lưng của hắn, Ly cung giáo sĩ tâm tình khó yên, nghĩ thầm các học sinh của Quốc Giáo học viện... tại sao lại thô bạo và đơn giản đến như vậy?
← Ch. 0143 | Ch. 0145 → |