← Ch.0180 | Ch.0182 → |
Chiếu rọi khắp thế gian, mang đến ánh sáng cùng nhiệt độ mà thế gian cần có, lại không chói mắt nóng bỏng, ánh nắng chiều cùng ánh bình minh thật sự không có gì khác biệt, thời gian cái sau xuất hiện chậm hơn một chút, nhưng đều rực rỡ. Trần Trường Sinh từ Tây Trữ trấn đi tới kinh đô sau đó mới bắt đầu tu hành, mắt thấy mặt trời ngả về tây nhưng vẫn chưa tìm thấy đường lên núi, cuối cùng lại vượt qua rất nhiều đi về phía trước, thậm chí là người như Cẩu Hàn Thực, cuối cùng đi lên đỉnh núi đầu tiên.
"Hắn chính là thủ bảng thủ danh đại triêu thí năm nay sao?"
"Thật sự là thiếu niên tên là Trần Trường Sinh ư?"
"Có thể sai lầm chỗ nào hay không?"
Mọi người ở ngoài Ly cung nhóm nhìn các thiếu niên của Quốc Giáo học viện đi tới trong ánh chiều tà, nghị luận càng thêm sôi nổi, trên mặt tràn đầy tâm tình khó có thể tin, rất nhiều người lại khiếp sợ đến mức hoàn toàn nói không ra lời.
Sau Thanh Đằng yến, bởi vì có hôn ước với Từ Hữu Dung, Trần Trường Sinh trở thành danh nhân tại kinh đô, khi đó hắn là đối tượng để dân chúng kinh đô chửi mắng đùa cợt, thậm chí còn xuất hiện một câu ngạn ngữ dành riêng cho hắn—— con cóc muốn ăn thịt phượng hoàng, hão huyền viển vông.
Hôm Thanh Vân bảng đổi bảng, giáo chủ đại nhân thay Trần Trường Sinh phát ra tuyên cáo muốn đạt được đại triêu thí thủ bảng thủ danh, không có ai nghĩ đó là chuyện to tát, ngược lại sinh ra rất nhiều cười nhạo cùng châm biếm, không có ai tin rằng hắn có thể làm được chuyện này, chỉ chờ để nhìn vẻ mặt thất bại của Trần Trường Sinh sau khi đại triêu thí kết thúc.
Đại triêu thí năm nay rất náo nhiệt, dân chúng quan tâm nhất chính là sau khi kết thúc, Trần Trường Sinh si tâm vọng tưởng ý nghĩ viển vông kia đối mặt với thất bại, tận tình phát tiết chế giễu của mình. Nhưng ai có thể nghĩ đến, si tâm vọng tưởng lại biến thành thực tế, ý nghĩ viển vông cuối cùng lại thành sự thật, thiếu niên Quốc Giáo học viện mấy tháng trước còn chưa thể tu hành, lại thật sự đạt được đại triêu thí thủ bảng thủ danh
Đúng vậy, thủ bảng thủ danh đại triêu thí năm nay không phải Cẩu Hàn Thực, không phải người nào trong Thần Quốc Thất Luật, không phải Thiên Hải Thắng Tuyết, không phải Chiết Tụ, không phải Trang Hoán Vũ, cũng không phải thiếu niên thư sinh Hòe viện.
Mà là, Trần Trường Sinh.
Không người nào nguyện ý tin tưởng kết quả này, nhưng đây là sự thật. Rất nhiều người, nhất là những người trước đại triêu thí không ngừng nhạo báng Trần Trường Sinh, cũng cảm giác mặt mình nóng hổi, thậm chí có chút ít đau đớn.
Cho dù là sự thật, mọi người vẫn không thể tiếp nhận, nghĩ không ra, trong ngoài Ly cung yên tĩnh bị tiếng nghị luận phá vỡ, quá trình cụ thể của đại triêu thí đối chiến nhanh chóng lưu truyền.
Sau một khắc, hai bên thần đạo và trong ngoài Ly cung trong nháy mắt trở nên càng thêm yên tĩnh, sau đó oanh một tiếng nổ tung.
Trần Trường Sinh lại Thông U trong quá trình đại triêu thí đối chiến? Hơn nữa còn là trong trận quyết chiến với Cẩu Hàn Thực? Điều này sao có thể, dựa theo trình độ Trần Trường Sinh lúc trước biểu hiện, hôm nay có thể đạt được đại triêu thí thủ bảng thủ danh, đã có quá nhiều sắc màu truyền kỳ, hắn lại Thông U trong đại triêu thí, đã để cho phần sắc màu này nhiều đến mức tận cùng
Mười lăm tuổi Thông U? Phải biết chuyện này có ý nghĩa như thế nào?
Tầm quan trọng của bản thân chuyện này, có lẽ đã sắp bì kịp đại triêu thí thủ bảng thủ danh
Ánh nắng chiều tà tà chiếu vào trên thần đạo, đem bóng dáng của Trần Trường Sinh kéo tới rất xa.
Ở hai bên thần đạo, có mấy gian học viện trực thuộc Ly cung, ở phía xa hơn ngoài cột đá, có ngàn vạn dân chúng, ở dưới bóng cây, còn ẩn giấu rất nhiều đại nhân vật.
Vô luận là ai, nhìn thiếu niên kia trên thần đạo, cũng khó nén được thần sắc khiếp sợ trên gương mặt.
Tô Mặc Ngu ngồi trên xe lăn, được bạn học Ly cung phụ viện đẩy đi, đang ở trong rừng cạnh thần đạo.
Hắn nhìn Trần Trường Sinh, nghĩ tới những lời của mình vài ngày trước đó, tâm tình có chút phức tạp.
Trần Trường Sinh nhìn hắn, gật đầu thăm hỏi, vạn chúng chú ý, không nói chuyện, dùng ánh mắt hỏi thăm thương thế của hắn như thế nào, Tô Mặc Ngu tỏ vẻ không có vấn đề quá lớn, sau đó thật tình hành lễ.
Trần Trường Sinh dừng bước, bình tĩnh hoàn lễ.
Rất nhiều thí sinh kết thúc đại triêu thí, còn chưa rời đi, cũng đang nhìn Trần Trường Sinh. Nhưng không phải tất cả mọi người đều có phong độ như Tô Mặc Ngu, sắc mặt của bọn họ có chút khó coi.
Trang Hoán Vũ ngồi trong xe ngựa của Thiên Đạo viện, nhấc lên một góc rèm cửa sổ, nhìn về thân ảnh thiếu niên dưới vô số ánh mắt chậm rãi đi ra ngoài Ly cung, gương mặt tái nhợt lộ ra cảm xúc không cam lòng.
Bốn thư sinh Hòe viện lấy Chung Hội cầm đầu, đứng ở góc tây bắc của Ly cung, nhìn Trần Trường Sinh phía xa, trên mặt toát ra cảm xúc tức giận mà ngơ ngẩn.
Đúng vậy, vô luận bọn họ nhìn Trần Trường Sinh tức giận cùng không cam lòng thế nào, cuối cùng chỉ có thể quy về ngơ ngẩn, bởi vì bắt đầu từ hôm nay, những cái tên từng rạng rỡ sinh huy tại trên Thanh Vân bảng, ở trước mặt Trần Trường Sinh cũng trở nên ảm đạm, hơn nữa bọn họ thậm chí mất đi tư cách so sánh với Trần Trường Sinh.
Tên của bọn họ, cũng từng khắc trên chỗ cao của Thanh Vân bảng, sau này cũng sẽ tiếp tục lưu lại nơi đó, mà tên của Trần Trường Sinh, chưa từng xuất hiện ở trên Thanh Vân bảng, sau này cũng sẽ không tái xuất hiện.
Lạc Lạc từ thứ chín đến thứ hai trên Thanh Vân bảng, Từ Hữu Dung vào Thanh Vân bảng đã đứng ở vị trí đầu, Thu Sơn Quân cũng giống như thế, trực tiếp để cho Thanh Vân bảng ba lần tạm thời đổi bảng, khiếp sợ toàn bộ đại lục.
Chuyện mà Trần Trường Sinh làm được, lại càng thêm khó có thể tin.
Hắn không trải qua Thanh Vân bảng, năm nay cũng không cần phải vào Thanh Vân bảng nữa, bởi vì hắn đã Thông U, cho dù muốn vào bảng, cũng chỉ có thể tiến vào Điểm Kim bảng, tựa như Thu Sơn Quân cùng Cẩu Hàn Thực hôm nay.
Dùng lời khác mà nói, hắn tu hành trực tiếp nhảy qua giai đoạn Thanh Vân bảng.
Từ người bình thường không biết tu hành, bắt đầu tu hành, chưa từng trải qua Thanh Vân bảng, vừa xuất hiện tại trước mắt thế nhân, đã trực tiếp lên Điểm Kim bảng, thế gian đã từng có người như vậy?
Mọi người trong ngoài Ly cung, khiếp sợ nghĩ tới điều này, càng không ngừng nghị luận.
Có người mơ hồ nhớ tới, rất nhiều năm trước, Vương Chi Sách tựa như cũng đã làm chuyện tương tự.
Trần Trường Sinh ba người đi ra khỏi Ly cung, đám người giống như thủy triều lao tới.
Một đạo khí tức cường đại đột nhiên sinh ra, đem những người đó chắn ở phía ngoài.
Kim Ngọc Luật nắm dây cương, mặt không chút thay đổi nhìn dân chúng không ngừng hô lên tên của Trần Trường Sinh, thái độ vô cùng minh xác, ai dám gần thêm chút ít, đó chính là cái chết.
Ánh nắng chiều chiếu xuống Ly cung, bởi vì Trần Trường Sinh mà trở nên dị thường huyên náo, uy danh của Kim Ngọc Luật có thể làm cho dân chúng kinh sợ không dám nhích tới gần, nhưng không cách nào ngăn trở tầm mắt cùng với thanh âm.
Mấy ngàn ánh mắt khiếp sợ, tò mò, tìm tòi nghiên cứu, hợp chung một chỗ, làm cho ánh dương quang càng thêm rừng rực, Trần Trường Sinh thậm chí cảm thấy y phục của mình cũng đang thiêu đốt, gương mặt đau nhói.
"Trần thủ bảng Trần thủ bảng."
"Mời Trần thủ bảng ở trong trà lâu của ta uống trà nghỉ ngơi chốc lát."
"Trần thủ bảng, thời khắc thật tốt như vậy nên uống rượu, chủ nhân nhà ta có Hoàng Châu túy dâng lên "
"Đường thiếu gia, ngươi đã lâu cũng không đi xem nữ nhi nhà ta, đêm vui như đêm nay có thể nào bỏ lỡ..."
Vô số thanh âm vang lên trong đám người, không ngừng vang lên trong tai Trần Trường Sinh ba người, theo tràng diện càng ngày càng huyên náo, thậm chí có những người này không để ý tới ánh mắt lạnh tựa sương của Kim Ngọc Luật, muốn lao tới gần, có chút cô nương gan lớn, lại không ngừng vươn tay sờ vào người Đường Tam Thập Lục, chung quanh hoàn toàn hỗn loạn.
Trần Trường Sinh đạt được đại triêu thí thủ bảng thủ danh, dĩ nhiên chưa nói tới vui tai vui mắt, lại càng không biết bao nhiêu dân chúng kinh đô bởi vì hắn mà thua tiền, chẳng qua tâm tình này cũng sớm đã bị rung động vì thấy kỳ tích phát sinh thay thế, hơn nữa chiến tranh với Ma tộc ngàn năm, thế giới loài người từ trước đến giờ chỉ thừa nhận cường giả, truy phủng thiên tài, dân chúng đến xem đại triêu thí làm sao có thể bỏ qua cơ hội như vậy.
May lúc này các Ly cung giáo sĩ, nhất là các quan viên Thanh Lại ty chịu trách nhiệm duy trì trật tự chạy tới, dưới uy danh của Chu Thông đại nhân, đám người rốt cục an tĩnh chút ít
Trần Trường Sinh đi tới trước xe ngựa, cùng Đường Tam Thập Lục và Hiên Viên Phá, thật tình hành lễ đối với Kim Ngọc Luật.
Kim Ngọc Luật khẽ vuốt râu, mỉm cười, rất là thỏa mãn.
Dây cương lắc nhẹ, bánh xe di chuyển chầm chậm, đám người vây quanh tự nhiên phân một con đường, liền như lúc lao tới, cũng là thủy triều, cũng đại biểu thái độ nào đó.
Dĩ nhiên, tiếng la nóng bỏng trong đám người thủy chung cũng không hề đình chỉ.
Trần Trường Sinh ở buồng xe phía sau, nhấc lên tấm vải cửa sau, quay đầu nhìn về đường lúc đến, chỉ thấy cuối cùng dư huy, cuối thần đạo, trên bậc thang Thanh Hiền điện như đang thiêu đốt, trên lầu lan can mơ hồ có bóng người, hắn đoán được hẳn là Lạc Lạc, nở nụ cười, sau đó hắn nhìn thấy bên cạnh thần đạo một gốc cây già, giáo chủ đại nhân đứng ở đó nơi, thân hình câu lũ, lão thái tất hiện, không người nào nhích tới gần, rất cô đơn, khóe môi mới vừa giãn ra dần thu lại, nụ cười cũng dần dần biến mất.
Bánh xe lăn trên đường đá, bốn phía thanh âm chưa từng yếu bớt, dân chúng kinh đô tựa như chuẩn bị đem chiếc xe ngựa này trực tiếp đưa về Quốc Giáo học viện, người trong xe tự nhiên không dám vén rèm cửa sổ nữa.
"Nữ nhi nhà người đó là như thế nào?" Trần Trường Sinh nhìn Đường Tam Thập Lục hỏi.
Đường Tam Thập Lục có chút căm tức, quát lên: "Ai biết là chuyện gì xảy ra "
Trần Trường Sinh thấy bộ dáng của hắn, tự nhiên sẽ không hỏi nữa, nghĩ tới trận thế ở ngoài Ly cung lúc trước, thở dài nói: "Hôm nay mới hiểu được, vì sao đệ đệ của Chu Độc Phu sẽ bị người nhìn chết... Nhiều người nhìn chăm chú như vậy, hợp chung một chỗ dường như so với Kim Ô bí kiếm của Cẩu Hàn Thực còn đáng sợ hơn chút ít."
Đường Tam Thập Lục cười nói: "Ngươi hôm nay coi như may mắn, nếu những năm trước đây, ngươi mới ra khỏi Ly cung chỉ sợ sẽ bị quý nhân trong kinh đô trói đi, chúng ta cũng có thể đi theo chiếm chút ít lợi lộc."
Trần Trường Sinh không hiểu được, hỏi: "Vì sao lại thế?"
Đường Tam Thập Lục nói: "Đại triêu thí thủ bảng thủ danh, đương nhiên là lựa chọn tuyệt vời để làm giai tế, quý nhân làm sao có thể bỏ qua cơ hội như thế? Các thiếu nữ động tình như thế nào lại bỏ qua cho ngươi?"
Trần Trường Sinh giờ mới hiểu được chuyện gì xảy ra, nghĩ tới sóng người lúc trước dâng lên, những bàn tay ngọc thon thon tràn đầy ái mộ tham lam lúc này lặng lẽ đưa về phía Đường Tam Thập Lục, cười nói: "Muốn cướp cũng có thể là đoạt ngươi."
Đường Tam Thập Lục căm tức nói: "Nói chuyện phiếm với ngươi đúng là chán chết."
Trần Trường Sinh hỏi: "Ngươi cũng nói là những năm trước đây, vì sao năm nay bất đồng?"
Đường Tam Thập Lục quan sát ánh mắt của hắn, tức giận nói: "Ngươi thật sự không hiểu hay là giả bộ không hiểu? Ngươi hiện tại có hôn ước với Từ Hữu Dung, ai dám cướp người trong tay của nàng chứ?"
Từ Thế Tích từ Ly cung trở về Đông Ngự thần tướng phủ, vẻ mặt thủy chung không có bất kỳ biến hóa nào, giống như bị gió rét đầu xuân làm cho đông cứng lại, làm cho người ta nhìn không ra tâm tình chân thật của hắn.
Ở trong khách sãnh bị gió mát phe phẩy trong chốc lát, tâm tình cùng thân thể của hắn đã bình thường, có chút nới lỏng hơn. Nhưng nghĩ đến lúc trước lời nói của các đại thần cùng đám giáo chủ ở Ly cung thiên điện, sắc mặt của hắn trở nên càng thêm rét lạnh.
Đại triêu thí đã công bố kết quả, nhưng chính thức công bố thì phải ngày mai, cho nên triều đình quan viên cùng Quốc Giáo các đại nhân vật không cần ra mặt, chẳng qua ngồi trong thiên điện trà tán gẫu đợi chờ, đối chiến sau khi kết thúc, hắn cũng đi ngồi một lát, nhưng không ngờ lại nghe được không dưới mười tiếng chúc mừng.
Chúc mừng, chúc mừng... Chúc mừng cái gì? Tự nhiên là chúc mừng Trần Trường Sinh đạt được đại triêu thí thủ bảng thủ danh, Đông Ngự thần tướng phủ được giai tế như vậy, có đạo lý gì không mừng chứ?
Từ Thế Tích dĩ nhiên không mừng, mà chúc mừng kia tự nhiên là giễu cợt, như vậy sắc mặt của hắn làm sao có thể tốt được?
Hắn ngồi trên ghế, nhắm mắt lại, thời gian rất lâu cũng không nói gì.
Lúc đã vào đêm, bên trong phòng khách đèn dầu nhẹ lay động, đột nhiên, trong viện có một trận mưa nhỏ, đầu xuân mưa nhỏ thường thường so với đông tuyết còn thê hàn hơn, ánh mắt của hắn lại trở nên ôn hòa.
Bởi vì... trận mưa này, hắn nhớ lại mấy trận mưa trong Tẩy Trần lâu, nhìn sang phu nhân nói: "Ngày công bố chính thức, chuẩn bị một bàn tiệc, không cần quá thịnh soạn, trong nhà là được."
Từ phu nhân mơ hồ đoán được ý tứ của hắn, kinh ngạc im lặng.
Yến tiệc trong nhà, tự nhiên chính là gia yến.
← Ch. 0180 | Ch. 0182 → |