← Ch.0193 | Ch.0195 → |
Người thứ hai hư hư thực thực nghịch thiên cải mệnh thành công, là Thái Tông Hoàng Đế Bệ Hạ.
Thái Tông Hoàng Đế có rất nhiều danh hiệu, tỷ như thiên cổ minh quân, nhất đại hùng chủ có tài trí mưu lược kiệt xuất, nhìn lại lịch sử trước đây, có rất ít quân vương tài năng như hắn, mà trong chiến công cả đời của hắn, nổi bật nhất, được vạn dân tán dương nhất, tự nhiên là suất lĩnh liên quân loài người cùng Yêu tộc, chiến thắng Ma tộc cường đại.
Theo thời gian trôi qua, cùng với Đại Chu triều đình cố ý thao tác, mọi người chỉ nhớ rõ dưới lãnh đạo của Thái Tông Hoàng Đế Bệ Hạ, liên quân hai tộc mấy lần bắc chinh, đánh đại binh Ma tộc chạy trốn khắp nơi, trừ những người lập tâm học sử, rất ít còn có người nhớ được bộ dáng ban đầu Đại Chu lập quốc, trước mặt Ma tộc quân tiên phong khuất nhục cầu hoà, kéo dài hơi tàn, trong trí nhớ mọi người Lạc Liễu chi minh, từ lâu cùng nội dung ban đầu minh ước chân thực hoàn toàn bất đồng.
Năm thứ ba sau khi Thái Tổ Hoàng Đế lên ngôi ở trước Thiên Thư lăng, Ma tộc đại quân ngang nhiên xâm nhập phía nam, lúc đó Trung Nguyên chiến hỏa không ngừng, dân sinh điêu tàn, thực lực quốc gia suy yếu, căn bản không cách nào ngăn cản, Thái Tổ Hoàng Đế bị buộc phải xưng thần tiến cống, sau đó thực lực Đại Chu khôi phục, cố gắng đem Nam Cương đưa vào ranh giới, ba con trai của Thái Tổ lãnh binh chinh chiến phía nam, chỉ để lại Thái Tông Hoàng Đế lúc ấy vẫn là Tề Vương trấn thủ kinh đô, Ma tộc nhân thời cơ này, lần nữa xâm nhập phía nam, chiếm Thiên Lương quận, tiền phong vây kín Lạc Dương, uy hiếp toàn bộ thế giới nhân loại. Thái Tông Hoàng Đế bị buộc phải lập kế nghi binh, tự mình dẫn chư tướng cùng mưu sĩ của Tề Vương phủ đi Lạc Liễu nguyên phía bắc Lạc Dương gặp mặt Ma Quân, nghe nói là Ma Quân thấy Chu quân quân dung uy vũ, vừa nghe nói là Chu Độc Phu lặng lẽ hiện thân sau rặng liễu, tóm lại đại chiến không nổ ra, Thái Tông Hoàng Đế dâng lên đại lượng tài vật, lần nữa tỏ vẻ thần phục, song phương lấy độc giác thú thuần trắng làm tế, ký kết minh ước, Ma tộc đại quân mới về phương bắc.
Lạc Liễu chi minh, là minh ước tạo thành đầy nhục nhã.
Ở trên sách sử, Thái Tông Hoàng Đế có thể nói là người toàn vẹn, làm việc tài năng, khiêm tốn nghe khuyên can, nhưng hắn là nhất đại hùng chủ có tài trí mưu lược kiệt xuất dĩ nhiên có kiêu ngạo của mình, có thể nào quên mất đoạn lịch sử nhục nhã này? Sau Bách Thảo Viên chi biến ba năm, Thái Tông Hoàng Đế cùng các danh thần thần tướng truyền kỳ, bắt đầu chuẩn bị hướng Ma tộc thu hồi vinh quang cùng tôn nghiêm của mình, một cuộc chiến tranh rộng lớn mạnh mẽ bắt đầu.
Đại Chu ở dưới hai đời minh quân thống trị, quyết chí tự cường, thực lực cường thịnh, vừa vặn gặp tu hành giới bộc phát lần thứ hai trong ngàn năm qua, vô số nhân vật truyện kỳ giống như Vương Chi Sách không ngừng xuất hiện, hơn nữa Thái Tông Hoàng Đế cùng Yêu tộc kết minh, được cường viện như vậy, liên quân lần đầu tiên bắc phạt đạt được chiến quả đáng mừng.
Sau đó mấy chục năm, chiến hỏa chưa từng dập tắt trên thảo nguyên phương bắc, Thái Tông Hoàng Đế Bệ Hạ cùng các cường giả truyền kỳ dưới trướng của hắn không ngừng phát động công kích Ma tộc, đến lần thứ ba bắc chinh, song phương cuối cùng phân ra thắng bại, Ma tộc thảm bại, lui về Tuyết Lão thành, không dám lân la nửa bước xuống phía nam.
Loài người chiến thắng Ma tộc, có thể tìm được vô số lý do, tỷ như quân minh quốc cường phía trước đề cập tới, cường giả xuất hiện lớp lớp, nhưng nếu như nhìn kỹ đoạn lịch sử này, nhiều lý do hơn nữa cũng rất khó giải thích, tại sao trong thời gian mấy chục năm ngắn ngủi, Ma tộc từng hùng bá phương bắc đại lục, không ai bì nổi, lại bị đánh bại như vậy, tại sao song phương mạnh yếu đổi thay nhanh đến thế, tựa như trong tối tăm có một loại lực lượng phù hộ Thái Tổ Hoàng Đế, lúc ấy tựa như trong tối tăm cũng có một loại lực lượng bảo vệ quốc vận Đại Chu, không ngừng tiêu giảm sĩ khí Ma tộc.
Loại lực lượng trong tối tăm kia, đến tột cùng là cái gì? Đó chính là lực lượng của vận mệnh sao? Thái Tông Hoàng Đế thay đổi vận mệnh của mình, cũng thay đổi vận mệnh của thế giới loài người?
Người thứ ba hư hư thực thực nghịch thiên cải mệnh thành công vẫn còn sống.
Nàng chính là chủ nhân của thế giới loài người hiện tại, Thánh Hậu nương nương.
Hoặc bởi vì còn sống, cho nên tin đồn Thánh Hậu nương nương nghịch thiên cải mệnh thành công ít nhất, không có bao nhiêu người dám nói chuyện này, cho dù là trên giường của mình cũng không dám.
Nhưng rất nhiều người đều đang suy đoán.
Lấy thân nữ tử thống trị thế giới, trở thành một đại quân vương trên hoàng ỷ, nếu Thánh Hậu nương nương không nghịch thiên cải mệnh, làm sao có thể xử lý được đại biến cố chưa từng có trong thiên cổ?
Thái Tổ, Thái Tông cùng với Thánh Hậu nương nương, chính là ba người hư hư thực thực nghịch thiên cải mệnh thành công trong truyền thuyết, cũng là ba người thành công nhất trên đại lục ngàn năm qua. Ở trong phán đoán của Trần Trường Sinh, thậm chí không có hư hư thực thực mấy chữ này, bởi vì trước lúc rời khỏi Tây Trữ trấn miếu cũ, sư phụ Kế đạo nhân từng nói rất rõ, chỉ có ba người cải mệnh thành công.
Mặc dù dùng chỉ có, lại là câu khẳng định.
Nếu muốn thay đổi vận mệnh của mình mình, thì phải thay đổi vị trí mệnh tinh ở trong bầu trời đêm, Trần Trường Sinh tới kinh đô, tham gia đại triêu thí, tiến vào Lăng Yên các, chính là muốn tìm được phương pháp thay đổi vị trí mệnh tinh. Phương pháp kia hẳn là bí pháp trong truyền thuyết mà Giáo Hoàng đời thứ nhất của Quốc Giáo cùng Thái Tổ Hoàng Đế âm thầm vận dụng, Thái Tông Hoàng Đế cùng Thánh Hậu nương nương cũng có thể đã dùng phương pháp này.
Trần Trường Sinh có chút khó hiểu, nếu là bí pháp của Quốc Giáo, tại sao sư phụ không để cho tự mình nghĩ biện pháp tiến vào Ly cung hỏi thăm, mà là để cho mình nghĩ hết biện pháp tiến vào Lăng Yên các, đi tới trước bức họa của Vương Chi Sách, Vương Chi Sách dù truyền kỳ thế nào, cũng không thể biết chuyện như nghịch thiên cải mệnh.
Đúng lúc này, tường đá vang lên một tiếng vang nhỏ.
Hắn giật mình, nhìn lại bức tường, chỉ thấy mặt ngoài chiếc hộp sợi dây đồng phức tạp khó tả, đã biến thành đồ án cùng ban đầu hoàn toàn không đồng dạng, các nút đồng vị trí cũng đã xảy ra thay đổi, cơ quan ở giữa hướng hai bên thối lui, chiếc hộp hẳn là được mở ra.
Thập thất bộ liên hoàn giải ra vô cùng phức tạp, không tới cuối cùng căn bản không biết có phải là đúng hay không, hắn chỉ dùng một lần đã giải khai, không thể không nói đây là chuyện rất may mắn.
Hắn từ trong tay áo lấy ra khăn tay đem mồ hôi trên trán lau sạch, đưa lưỡi liếm liếm đôi môi có chút khô, đem tay đưa đến trên hộp, chợt phát hiện, đồng trụ cùng đồng tuyến... Thật ra cùng trong bầu trời đêm có chút tương tự, chẳng qua đơn giản hơn chút ít.
Chỉ suy nghĩ một lát, hắn không tiếp tục suy tư, đưa tay đem quyển sách trong hộp lấy ra. Lăng Yên các ngăn cách thanh âm ánh sáng, quyển sách này lại ẩn sâu trong tường đá mấy trăm năm, chẳng qua bề ngoài có chút khô giòn, bản thân trang sách vẫn trắng như tuyết, mực cũng giống như vừa viết lên.
Trên bìa sách không có chữ, Trần Trường Sinh trước hết nhìn chữ viết ở tờ đầu tiên, chữ viết không có chút phong mang, nhưng viên kình cổ sơ, phảng phất đá trong núi, tự có phong vị.
"Vị trí là tương đối."
Nhìn năm chữ này, Trần Trường Sinh ngơ ngẩn, hoàn toàn không rõ có ý gì, nghiêm túc suy nghĩ một chút phát hiện không có đầu mối gì, tiếp tục lật xem. Tờ thứ hai viết rất nhiều chữ, bút tích tuấn tú phiêu dật cũng không đơn giản, cũng không cố ý theo đuổi linh động, thấy tờ này, hắn cuối cùng xác nhận quyển sách này quả nhiên là bút ký của Vương Chi Sách.
← Ch. 0193 | Ch. 0195 → |