← Ch.0225 | Ch.0227 → |
Trần Trường Sinh ở trên tấm bia đá nhìn ra hai mươi tám chữ, hợp lại chính là một bài thơ.
"Nhất giang yên thủy chiếu tình lam, lưỡng ngạn nhân gia tiếp họa diêm, đạm hà tùng nhất đoạn thu quang, quyển hương phong thập lý châu liêm."
Bài thơ này là hai ngàn năm trước, Đạo môn đứng đầu vào Thiên Thư lăng xem bia viết xuống. Thiên Thư lăng tòa thiên thư bia đầu tiên tên là Chiếu Tình, cũng chính bởi vậy mà có.
Trần Trường Sinh dùng phương pháp giải bia, là dùng đường nét bi văn tách ra tạo thành ý nghĩa.
Phương pháp giải bia này thật ra rất đơn giản, rất nguyên thủy.
Vô số năm trước, thiên thư hàng lâm trên đại lục, tiên dân vẫn u mê, rốt cục chiến thắng nỗi khiếp sợ của mình, cẩn thận đi tới trước thạch bi.
Vị tiên dân đầu tiên hiểu được tòa thạch bi này, cũng dùng phương pháp tương tự, chẳng qua hắn nhìn thấy một bức tranh vẽ đơn giản. Bức tranh vẽ này, có thể là trâu, có thể là dê, cũng có thể là rồng. Sau đó, có người ở trên thiên thư bia thấy được tranh vẽ phức tạp hơn, thấy được đường nét, có nhiều tin tức hơn, cho nên, sinh ra văn tự.
Phương pháp này cũng rất sạch sẽ, bởi vì không có chút tạp niệm nào ẩn chứa bên trên.
Tiên dân thời điểm ban đầu, chắc chắn sẽ không cho là trên những tảng đá kỳ quái này cất giấu bí ẩn gì cần phá giải, sẽ không cho là bên trong đường nét có chân nguyên lưu động.
Tựa như hắn trước kia thảo luận với Cẩu Hàn Thực.
Hai ngàn năm trước Đạo môn đứng đầu, ở trên tấm thiên thư bia này nhìn thấy một bài thơ, hắn cho rằng bài thơ này là một đạo đề mục. Sau đó vô số năm, vô số người tu đạo, cũng từng muốn từ bài thơ này tìm kiếm được đáp án chân chính, nhưng thủy chung không thu hoạch được gì.
Trần Trường Sinh hôm nay cũng nhìn thấy bài thơ này, nhưng cũng không đồng nghĩa với việc hắn cùng với vị tuyệt thế cường giả hai ngàn năm trước, dùng phương pháp giải bia hoàn toàn giống nhau. Bởi vì hắn không cho rằng bài thơ này là đề mục, hắn cho rằng đó chính là lời thiên thư bia muốn nói.
Trời sáng tối bất đồng, đường nét hoặc hiển hoặc ẩn, đường nét vô cùng phiền phức, có thể tạo ra vô số chữ.
Những chữ này có thể tổ hợp thành vô số khả năng, có thể là một bài thơ, cũng có thể là một thiên đại phú.
Tấm bia đá không nói, lại tự thành văn chương.
Hắn ngồi hơn hai mươi ngày trước tòa thạch bi này, không biết nhìn thấu bao nhiêu chữ. Hắn hiện tại tùy thời có thể từ đường nét tìm được vô số thiên thi từ khúc phú đã tồn tại ở trong nhân thế. Nhưng hắn rất thanh tĩnh biết được, thi từ khúc phú này vốn là bi văn ở thiên thư bia.
Người xem bia chỉ cần tìm được, thấy, hiểu, không cần ý nghĩ dư thừa khác.
Thế gian vạn cách giải bia, vô luận lấy ý lấy hình hay là lấy thế, đều là phá giải, học tập, mô phỏng đối với tin tức của bi văn.
Nhưng thiên thư bia chưa từng chờ ai tới phá giải, học tập, mô phỏng.
Thiên thư bia một mực chờ đợi có người tới hiểu chính mình.
Trần Trường Sinh cố gắng chứng minh điểm này, cuối cùng Thiên Thư lăng chứng minh hắn đã hiểu chính xác.
Cho nên, hắn giải khai tòa thiên thư bia đầu tiên của mình, sau đó thấy được tòa thiên thư bia thứ hai.
Sâu trong rừng cây xanh um tươi tốt, trong lư có bia, bên cạnh bia cũng có khắc một bài thơ, là một vị đại học giả viết lên, thơ tên Quán Vân Thạch.
Tòa thiên thư bia thứ hai, chính là Quán Vân bi.
Bên ngoài bia lư có hơn hai chục người, những người đó nhìn tấm bia đá có chút dẹp rộng trong lư, có người cau mày khổ tư, có người lẩm bẩm tự nói.
Trần Trường Sinh đi tới trước lư, trong đám người thấy được một vài khuôn mặt quen thuộc.
Thánh Nữ phong tiểu sư muội gọi Diệp Tiểu Liên nghe tiếng bước chân ngẩng đầu nhìn lại, thấy người tới là hắn, không khỏi ngơ ngẩn.
Có người cũng phát hiện Trần Trường Sinh đã đến, cũng ngơ ngẩn như nàng. Mấy ngày qua, mọi người xem bia ở Thiên Thư lăng đã sớm quen với việc, sẽ ở ngoài Chiếu Tình bi bia lư thấy thân ảnh Trần Trường Sinh, hôm nay chợt thấy hắn xuất hiện trước Quán Vân bi, lại nhất thời có chút phản ứng không kịp.
Sau một khắc, mọi người mới hiểu ra, thì ra Trần Trường Sinh đã giải khai tòa thiên thư bia thứ nhất.
Đám người ngoài bia lư mơ hồ có chút xôn xao, sau đó vang lên chút ít nghị luận giễu cợt.
"Đến hiện tại mới có thể giải khai tấm bia thứ nhất, có cái gì đắc ý chứ?"
"Không sai. Ta vẫn cho rằng tư chất hiểu kinh nghĩa của mình không tốt, hôm nay xem ra, ít nhất còn khá hơn người khác."
Trần Trường Sinh không đắc ý. Chẳng qua hắn xuất hiện, mang đến một loại áp lực cho mọi người ngoài bia lư. Tựa như một học sinh vốn có thành tích vô cùng tốt, đột nhiên có một ngày xếp thứ nhất từ dưới lên, các học sinh phía sau nhìn có chút hả hê rất nhiều ngày, đột nhiên phát hiện, tên học sinh kia lại từ từ đuổi theo, làm sao có thể không khẩn trương cho được?
Nhất là nghĩ tới cười nhạo đối với hắn vài ngày trước, có ít người khó tránh khỏi có chút sợ hãi.
Vì hóa giải loại áp lực này, đem cảm xúc bối rối xua tan, như vậy, càng thêm cười nhạo đương nhiên xuất hiện.
Trần Trường Sinh không để ý đến nghị luận, tiếp tục đi thẳng về phía trước, đi vào bia lư, đi tới trước Quán Vân bi, giơ lên tay phải.
Ngoài bia lư vang lên một mảnh kinh hô.
Trần Trường Sinh giải khai Chiếu Tình bi, tin tức kia như gió, cực kỳ nhanh chóng truyền ra ngoài Thiên Thư lăng, truyền vào các tòa phủ đệ trong kinh đô, cũng truyền vào hoàng cung cùng Ly cung
Nghe được tin tức kia, có người cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, tỷ như giáo chủ đại nhân Mai Lý Sa, quận vương phủ vang lên tiếng cười khoái trá của Trần Lưu vương, Mạc Vũ nắm bút đang trám chu sa, nghe thuộc hạ hồi báo, khẽ ngơ ngẩn, sau đó cười châm chọc nói: "Lúc này mới giải khai tòa bia thứ nhất, còn có thể có tiền đồ gì chứ?"
Mấy học sinh Thiên Đạo viện ở trong tửu lâu tụ yến, rượu tới lúc này, tự nhiên khó tránh khỏi nói đến Thiên Thư lăng giải bia, thời điểm đang cười nhạo Trần Trường Sinh cùng Quốc Giáo học viện, nhận được tin tức kia, trong bữa tiệc nhất thời an tĩnh, một lát sau, một tên đệ tử châm chọc nói: "Dùng tốc độ này, Trần Trường Sinh năm nay có thể hiểu tòa thiên thư bia thứ hai hay không còn là vấn đề, Trang sư huynh ngày hôm trước đã đã đến trước tấm bia thứ ba, làm sao có thể đánh đồng?"
Một học sinh khác cảm thán nói: "Vẫn là Cẩu Hàn Thực đáng sợ, có thể đứng thứ ba trong mười năm qua đi?"
Lúc trước học sinh kia nghe được tên Cẩu Hàn Thực, trầm mặc một lát sau nói: "Nếu như hắn có thể giữ vững tốc độ giải bia hiện tại, sợ rằng có thể xếp hạng vào trăm năm bảng."
Đúng lúc này, một đồng học Thiên Đạo viện vội vã chạy lên trên lầu, khuôn mặt đầy mồ hôi cũng không thể che hết vẻ mặt kinh hoàng, thanh âm run rẩy nói: "Trần Trường Sinh... Mới vừa giải khai tấm bia thứ hai."
Mấy học sinh Thiên Đạo viện nghe vậy kinh hãi, vội vàng đứng dậy, nhưng lại đem món ăn trên bàn rượu hất đổ tung tóe.
Bọn họ nhìn vị đồng học kia, cực kỳ khó tin luôn miệng hỏi thăm.
"Cái gì?"
"Làm sao có thể."
"Hắn không phải mới giải khai tấm bia thứ nhất sao, làm sao có thể lập tức giải khai tấm bia thứ hai?"
Không có ai trả lời vấn đề của bọn họ.
Trong tửu lâu nhất thời trở nên tĩnh mịch.
Thiên Thư lăng tiền lăng mười bảy tấm bia, tấm bia thứ ba tên là Chiết Quế. So với Quán Vân bi, người xung quanh bia lư nơi này ít hơn rất nhiều. Trừ mấy người xem bia năm cũ, tham gia đại triêu thí năm nay chỉ có Thánh Nữ phong sư tỷ, một người của Trích Tinh học viện, Chung Hội cùng Trang Hoán Vũ, lại có bốn người ở nhà cỏ. Phải biết rằng thiên thư bia càng về phía sau càng khó giải, bọn họ vào lăng mới hơn hai mươi ngày, đã đi tới trước tấm bia đá thứ ba, đã có thể nói là vô cùng giỏi.
Thấy Trần Trường Sinh xuất hiện, mọi người rất khiếp sợ, bởi vì thời điểm sáng sớm, bọn họ rõ ràng còn nhìn hắn ở ngoài tòa bia lư thứ nhất, chẳng phải là nói, hắn chỉ dùng nửa ngày thời gian, đã liên tục giải khai hai tấm bia? Đường Tam Thập Lục trực tiếp từ trên mặt đất bắn lên, đi tới trước mặt hắn trợn tròn hai mắt nói: "Ta nói ngươi làm thế nào vậy?"
Nhìn có chút ác hình ác dáng, trên thực tế hắn nhìn Trần Trường Sinh tràn ngập vui mừng.
Trần Trường Sinh không biết giải thích như thế nào.
Trên mặt Chiết Tụ vẫn là một mảnh hờ hững, ánh mắt mơ hồ trở nên nóng rực lên, hỏi: "Chắc chắn phải có đạo lý."
Trần Trường Sinh suy nghĩ một chút, nói: "Thiên thư, đầu tiên hẳn là sách."
Nghe được câu này, ngoài bia lư có ít người như có suy nghĩ, Trang Hoán Vũ lại hừ lạnh một tiếng.
Trần Trường Sinh nói với Đường Tam Thập Lục: "Ta đi trước."
"Ngươi phải trở về sao? Cũng tốt, hảo hảo ngừng lại."
Đường Tam Thập Lục trong vô thức nói, trong suy nghĩ của hắn, Trần Trường Sinh dùng nửa ngày thời gian đã giải khai hai tấm thiên thư bia, tất nhiên tâm thần hao tổn thật lớn, quả thật phải về nhà cỏ nghỉ ngơi tĩnh thần.
Trần Trường Sinh ngây người, chỉ vào bia lư nói: "Ta muốn nói đi bên đó."
Đường Tam Thập Lục ngây dại, kinh ngạc nhìn hắn đi tới trước bia đá, đưa tay đặt xuống.
Nhìn hình ảnh này, sắc mặt Trang Hoán Vũ đột biến.
Chung Hội ngồi ở cạnh lư vẫn trầm mặc không nói, sắc mặt trở nên tái nhợt vô cùng.
Tấm thiên thư bia thứ tư, tên là Dẫn Giang bi, tấm bia này lại ở bên một chỗ đoạn nhai, địa thế có chút hiểm yếu.
Trước bia lư này có không ít người, năm ngoái tiến vào đại triêu thí tam giáp, tiến vào Thiên Thư lăng xem bia, sau đó vẫn không có người rời đi, trên căn bản đều ở đây.
Thất Gian ngồi phía ngoài cùng bia lư, thân thể gầy yếu bị gió núi phất vào, vốn làm cho người ta cảm giác như lảo đảo muốn ngã.
Trần Trường Sinh có chút bất ngờ, Ly Sơn kiếm tông tiểu sư đệ tốc độ giải bia còn nhanh hơn so với Quan Phi Bạch cùng Lương Bán Hồ.
Dĩ nhiên, bất ngờ hơn vẫn là Thất Gian cùng mọi người có mặt nơi này.
Thấy hắn đi tới bên cạnh Thất Gian ngồi xuống, trên mặt mọi người lộ ra ánh mắt khiếp sợ.
So với ba tòa thiên thư bia đầu tiên, bi văn trên Dẫn Giang bi biến thành đơn giản hơn chút ít, nói chính xác ra, phải nói đường nét trên mặt bia vẫn phiền phức, nhưng trong lúc mơ hồ tựa như đã có quy luật nào đó. Có quy luật, đối với người xem bia mà nói chưa chắc đã là chuyện tốt, bởi vì tâm thần ngược lại dễ dàng bị nhiễu loạn, hoặc là bị trói buộc.
Trần Trường Sinh cùng Thất Gian nói mấy câu, đưa ánh mắt nhìn hướng tấm bia đá, bắt đầu nghiêm túc quan sát.
"Năm đó ta và ngươi đi tới trước Dẫn Giang bi, cần bao nhiêu ngày?"
Ly cung đại điện trống trải, vang vọng thanh âm của Thánh đường đại chủ giáo. Hắn nhìn mấy chục pho tượng các bậc tiền bối, vẻ mặt có chút ngơ ngẩn, trong mắt còn lưu lại một chút khiếp sợ.
Đồng dạng là một trong Quốc Giáo lục cự đầu, một vị Thánh đường đại chủ giáo khác không đáp vấn đề này, trầm mặc một lát sau nói: "Mặc dù bia ở tiền lăng khá dễ giải, nhưng như thế cũng quá nhanh."
Trong suy nghĩ của mọi người, Trần Trường Sinh dùng hơn hai mươi ngày mới đi tới trước tòa thiên thư bia thứ tư, nhưng Quốc Giáo đại nhân vật giống như bọn họ, tự nhiên biết không thể tính như vậy. Từ bắt đầu giải bia đến hiện tại, Trần Trường Sinh chỉ dùng nửa ngày, như vậy chính là nửa ngày.
"Tu hành một năm tới Thông U, xem bia nửa ngày thấy Dẫn Giang... Không hổ là hài tử mà Giáo Hoàng đại nhân coi trọng."
Đối thoại như vậy, phát sinh ở khắp nơi trong kinh đô, như thế mới có thể hóa giải khiếp sợ mà Trần Trường Sinh mang đến.
Đến khi tin tức Trần Trường Sinh không giống như trước, trực tiếp giải bia đi qua, mà là ngồi xuống trước Dẫn Giang bi truyền đến, có rất nhiều người đồng thời thở phào nhẹ nhõm. Những người đó đối với Trần Trường Sinh cũng không có địch ý, tỷ như Trần Lưu vương cùng Tân giáo sĩ, chẳng qua bọn hắn cảm thấy hết thảy quá mức không thật, lúc này Trần Trường Sinh dừng lại, ngược lại để cho bọn họ cảm thấy chuyện hôm nay thực sự đã xảy ra. Biểu hiện của Cẩu Hàn Thực mấy ngày nay ở Thiên Thư lăng, đã chấn động toàn bộ kinh đô, biểu hiện của Trần Trường Sinh hôm nay lại càng làm người ta nghẹn họng nhìn trân trối, nếu như hắn còn muốn tiếp tục, ai có thể tin nổi?
Nhưng mà tựa như thường nói, thực tế thường thường càng thêm khó tin hơn tưởng tượng, không bao lâu, tất cả mọi người trong kinh đô biết được một tin.
Trần Trường Sinh từ bên vách núi đứng lên.
Trần Trường Sinh đi vào bia lư.
Trần Trường Sinh giải khai Dẫn Giang bi.
Ngay sau đó, Trần Trường Sinh giải khai tòa thiên thư bia thứ năm —— Kê Ngữ bi.
Trần Trường Sinh đến trước tòa thiên thư bia thứ sáu.
Tấm bia này gọi là Đông Đình bi.
Năm ngoái đại triêu thí thủ bảng thủ danh, thần quốc tam luật Lương Tiếu Hiểu, mấy tháng này, vẫn cố gắng giải khai tấm bia này.
Khi hắn thấy thân ảnh của Trần Trường Sinh, vẻ mặt lãnh ngạo nhất thời biến mất, chỉ còn lại có khiếp sợ cùng khó tin mãnh liệt.
Trần Trường Sinh hướng hắn gật đầu thăm hỏi, nhưng bước chân không dừng lại.
Trước tòa thiên thư bia thứ bảy, chỉ có một mình Cẩu Hàn Thực.
Hắn đang nhìn viễn sơn, nghe được tiếng bước chân, quay đầu lại mới phát hiện hẳn là Trần Trường Sinh đã tới, không khỏi khẽ nhíu mày.
Trần Trường Sinh đi tới bên cạnh Cẩu Hàn Thực.
Cẩu Hàn Thực trầm mặc một lát rồi nói: "Rất giỏi."
Trần Trường Sinh không biết nói cái gì, cho nên cũng không nói gì.
Nhìn hắn, Cẩu Hàn Thực sinh cảm khái, nói: "Ta lần đầu tiên cảm thấy, ngươi có thể trở thành đối thủ của sư huynh."
Sư huynh của hắn là Thu Sơn Quân, cho dù đến lúc này, hắn vẫn chỉ thừa nhận Trần Trường Sinh có khả năng này.
Trần Trường Sinh trầm mặc chốc lát, nói: "Phương pháp giải bia vẫn còn chút vấn đề, chẳng qua thời gian không còn kịp nữa, chỉ có thể đi xem một chút."
Cẩu Hàn Thực thở dài nói: "Đi xem một chút? Nếu để cho người khác nghe thấy bốn chữ này, trừ xấu hổ, còn có thể có tâm tình gì?"
Trần Trường Sinh liếc nhìn tấm bia đá, nói: "Ta chuẩn bị đi."
Cẩu Hàn Thực không hiểu lầm giống Đường Tam Thập Lục, nhìn hắn nói: "Xem ra ngươi quyết định muốn đi Chu viên."
Trần Trường Sinh suy nghĩ một chút, nói: "Đi xem một chút."
Vẫn là bốn chữ này.
Thiên Thư lăng đối với rất nhiều người xem bia mà nói, muốn tiến về phía trước một bước, đều khó như lên trời.
Đối với hắn hôm nay mà nói, tựa như tùy ý đi xem.
Trước tòa thiên thư bia thứ tám có hai người.
Hắn đã gặp hai người kia, vài ngày trước, hai người kia từng đi trước Chiếu Tình bi bia lư nhìn hắn, đã nói một ít lời.
Buổi tối hôm đó, Đường Tam Thập Lục đã đem tên họ lai lịch của hai người kia nói cho hắn.
Thấy Trần Trường Sinh, hai người kia như nhìn thấy Ma Quân, khuôn mặt đầy khiếp sợ.
Trần Trường Sinh đi vào trong bia lư, bỗng nhiên dừng bước, xoay người nhìn bọn họ hỏi: "Các ngươi chính là Quách Ân cùng Mộc Nộ?"
Hôm trước ở trước bia lư, bọn họ đã từng hỏi hắn: "Ngươi chính là Trần Trường Sinh?"
Dù sao Trần Trường Sinh cũng không phải tiểu cô nương bán bánh bao, mà là thiếu niên chính trị thanh xuân, làm sao có thể hoàn toàn không để ý.
Cho nên ở trước khi rời đi, hắn cũng hỏi một câu.
Ở trong gió mát bao phủ bia lư, mặt Quách Ân cùng Mộc Nộ đỏ bừng.
Đi tới trước tòa thiên thư bia thứ mười một, cuối cùng thanh tĩnh, ngoài lư cách đó không xa có dòng suối nhỏ trong suốt, tiếng nước chảy róc rách rất dễ nghe.
Dựa vào tu vi cảnh giới của Trần Trường Sinh, cũng không biết mấy tên bia thị giả của Thiên Thư lăng đang ở phía xa nhìn chăm chú vào chính mình.
Sắc mặt Kỷ Tấn cực kỳ khó coi, đêm đó vì trợ giúp Chung Hội phá cảnh giải bia, hắn đã hao tổn thật lớn, rất khó khôi phục.
Niên Quang nhìn Trần Trường Sinh đi tới bên dòng suối, trầm mặc không nói, tâm tình cực kỳ phức tạp.
Quốc Giáo phân phó hắn ở Thiên Thư lăng trông nom Trần Trường Sinh, hắn không làm gì, bởi vì vô luận lúc trước hay hôm nay, cũng không cần hắn phải làm gì.
Rất nhiều năm trước, hắn là học sinh trọng điểm bồi dưỡng của Tông Tự sở, lại bị đám thiên tài Quốc Giáo học viện áp chế tới nghẹt thở, cuối cùng vạn niệm câu hôi, mới quyết ý vào Thiên Thư lăng làm bia thị giả, hôm nay thấy Trần Trường Sinh liên tiếp giải mười tấm thiên thư bia, hắn rất tự nhiên nghĩ đến chút ít cố nhân Quốc Giáo học viện năm đó, theo đạo lý mà nói, hắn hẳn phải có chút tức giận mới đúng, nhưng chẳng biết tại sao, hắn lại có chút ít vui mừng. Tựa như hơn mười năm trước, sau khi hắn biết toàn bộ đám thiên tài Quốc Giáo học viện từng áp chế chính mình đến nghẹn thở bị giết chết cũng không cảm giác vui vẻ, ngược lại có chút thương cảm.
Một gã bia thị giả nói: "Hắn là người nhanh nhất mười năm qua, thậm chí so với Vương Phá cùng Tiếu Trương năm đó cũng nhanh hơn."
Niên Quang trầm mặc một lát liền nói: "Không phải là cũng nhanh hơn, mà là nhanh hơn rất nhiều, nhanh đến kinh thế hãi tục."
Trần Trường Sinh đi tới bên khe suối, rửa mặt, cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái hơn, tiếp đó giải bia.
Nhìn gió mát tái khởi trong bia lư, các bia thị giả trầm mặc im lặng.
Thiên Thư lăng hiện tại tự nhiên còn có rất nhiều người đi xa hơn Trần Trường Sinh, đừng bảo là người xem bia giống Tuần Mai, tin đồn đệ thất lăng còn có người tu đạo xem bia mấy trăm năm.
Nhưng... Trần Trường Sinh chỉ dùng thời gian một ngày.
Kỷ Tấn hồi tưởng lại năm đó, chính mình đi tới tấm bia thứ mười một, dùng tới bảy năm, trong lúc nhất thời không khỏi có chút hoảng hốt, đối với cuộc sống tu đạo của mình sinh ra hoài nghi trước nay chưa có, thần thức chấn động bất an, thương thế vài ngày trước tạo thành hao tổn âm thầm phát tác, vịn một gốc cây già bên cạnh, lay động muốn ngã, lã chã chực khóc.
Niên Quang đám người không có chú ý tới sự khác thường của hắn, bởi vì bọn họ cũng đang đắm chìm trong rung động.
"Nếu như hắn không phải họ Chu, ta thật sự hoài nghi hắn có phải đời sau của người kia hay không..."
Ánh nắng chiều đầy trời, hắn rốt cục cảm nhận được vẻ uể oải.
Hắn nhìn lại nơi xa, chỉ thấy kinh đô trong hoàng hôn vô cùng tráng lệ.
Hắn lặng yên đứng một lát, sau đó xoay người, đón ánh nắng chiều, đi vào bia lư.
Thiên Thư lăng tiền lăng tổng cộng chỉ có mười bảy tấm bia, đây là một tấm bia cuối cùng.
Trước có Chu Độc Phu, nay có Trần Trường Sinh.
Một ngày nhìn hết tiền lăng bia.
← Ch. 0225 | Ch. 0227 → |