← Ch.0234 | Ch.0236 → |
Thiếu niên dưới tàng cây là Chiết Tụ. Trần Trường Sinh nhìn mặt hắn tái nhợt, khóe môi có vết máu, không giải thích được hỏi: "Tại sao ngươi lại ở chỗ này?"
Chiết Tụ mặt không chút thay đổi nói: "Ta đi Chu viên cùng với ngươi."
Trần Trường Sinh có chút không tưởng được, an tĩnh một lát rồi nói: "Có thể sẽ gặp nguy hiểm."
Chiết Tụ vẫn mặt không chút thay đổi, nói: "Cho nên ta muốn đi Chu viên cùng với ngươi."
Trần Trường Sinh hỏi: "Tại sao?"
"Đường Đường đã trả tiền." Chiết Tụ nói: "Cho nên ta sẽ theo ngươi, bảo đảm an toàn của ngươi."
Trần Trường Sinh vi dị nói: "Ngươi chuẩn bị làm hộ vệ cho ta?"
"Đúng vậy." Chiết Tụ dừng một chút, tiếp tục nói: "Dĩ nhiên, nếu như Chu viên quá mức hung hiểm, sau đó cần phải thêm tiền."
Trần Trường Sinh cho đến hiện tại, vẫn không thích ứng được với cách suy nghĩ của thiếu niên Lang tộc này, buông tay bất đắc dĩ nói: "Ta không cần hộ vệ."
Chiết Tụ nhìn hắn một cái, nói: "Ngươi hiện tại mặc dù đã trở thành Thông U thượng cảnh, nhưng nếu như hai người chúng ta bị nhốt vào trong một khu rừng, người sống sót cuối cùng nhất định là ta, trên thực tế, thời điểm đại triêu thí đối chiến nếu như không phải có nhiều hạn chế như vậy, không có cách nào quá ác, cho dù Cẩu Hàn Thực có thể thắng được ta, cũng giết không chết ta, như vậy cuối cùng vẫn sẽ là hắn bị ta giết chết."
Nghe lời này, Trần Trường Sinh có chút không được tự nhiên, bởi vì hắn biết Chiết Tụ nói đúng.
Lời nói kế tiếp của Chiết Tụ, cuối cùng để cho hắn hạ quyết tâm: "Hơn nữa ngươi còn phải chữa bệnh cho ta."
Trần Trường Sinh suy nghĩ một chút, nói: "Như vậy... cùng đi đi."
Chiết Tụ rất tự nhiên đưa tay từ trên vai hắn gỡ xuống bọc hành lý, đi tới ngoài rừng.
Trần Trường Sinh vội vàng đi theo, bất an nói: "Hộ vệ cũng được, nhưng sao có thể để cho ngươi làm những việc như này."
Chiết Tụ mặt vẫn không chút thay đổi, không để ý tới hắn.
Trần Trường Sinh nói: "Ta cũng sẽ không cho ngươi thêm tiền."
Chiết Tụ dừng bước, suy nghĩ một chút rồi nói: "Chuyện này coi như khuyến mãi."
Hai người bọn họ cũng không giỏi nói chuyện, ở thiếu niên cùng lứa lộ ra vẻ rất trầm mặc.
Một đường không nói chuyện, đi ra khỏi rừng cây.
Kim Ngọc Luật điều khiển xe ngựa, ở đầu cầu chờ bọn hắn.
Bánh xe lăn trên mặt đường, phát ra thanh âm khách khách, viện môn mới tinh của Quốc Giáo học viện được người ở bên trong đẩy ra. Hiên Viên Phá từ bên trong chạy ra, thân thể khôi ngô lớn như ngọn núi, làm cho mặt đất không ngừng rung động, bụi mù trong khe đá văng khắp nơi.
Trần Trường Sinh cùng Chiết Tụ từ trong xe đi xuống.
Hiên Viên Phá thật thà cười nói: "Sớm như vậy đã đi ra, xem ra là xem bia không hiểu được rồi?"
Chiết Tụ khẽ cau mày, nhìn Trần Trường Sinh một chút.
Trần Trường Sinh có chút ngượng ngùng, giải thích: "Hắn chính là người miệng bô bô bụng vô tâm, cũng không phải cố ý muốn đùa cợt đâu."
"Ta cũng không phải Đường Tam Thập Lục." Hiên Viên Phá có chút mất hứng, sau đó mới chú ý tới sự xuất hiện của Chiết Tụ, kinh ngạc nói: "Lại là ngươi? Chẳng lẽ ngươi đòi nợ đòi tới tận Thiên Thư lăng ư? Ta nói ngươi có cần phải vội vàng thế không? Quốc Giáo học viện ta có lúc nào nợ tiền không trả chứ?"
Kim Ngọc Luật ở bên cạnh vẻ mặt nghiêm túc hỏi: "Lúc nào phát tiền cho ta? Người gác cổng cũng cần phải nuôi gia đình."
Ba tên thiếu niên nhìn hắn, không nói gì.
Kim Ngọc Luật có chút lúng túng, nói: "Ta biết rồi, ta không thích hợp với hai chữ hài hước, các ngươi cứ tiếp tục đi."
"Chiết Tụ không phải tới để đòi nợ."
Trần Trường Sinh nói với Hiên Viên Phá, lại không biết giải thích thân phận của Chiết Tụ như thế nào, suy nghĩ một chút rồi nói: "Hắn chính là tới Quốc Giáo học viện xem một chút."
Thiếu niên Lang tộc Chiết Tụ, ở Yêu Vực có tiếng tăm cực lớn, Hiên Viên Phá biết hắn không phải tới để đòi tiền, tự nhiên trở lại lập trường trong lòng của thiếu niên Yêu tộc, nhìn Chiết Tụ khuôn mặt xuýt xoa nói: "Nghe mấy lão nhân trong bộ lạc đã nói, ngươi ba tuổi đã có thể săn giết ma xà?"
Chiết Tụ không để ý tới hắn.
Hiên Viên Phá đuổi theo hắn vào trong Quốc Giáo học viện, tiếp tục hỏi: "Nghe nói thời điểm ngươi bảy tuổi, đã giết Ma tộc?"
Chiết Tụ vẫn không để ý tới hắn.
Hiên Viên Phá không giảm nhiệt tình, nói: "Nhìn dáng vẻ ngươi không chuẩn bị trở về cánh đồng tuyết, không bằng ngươi gia nhập Quốc Giáo học viện chúng ta đi."
Chiết Tụ dừng bước.
Trần Trường Sinh cũng dừng bước, nhìn sang hắn.
Chiết Tụ suy nghĩ một chút, nhìn Hiên Viên Phá nói: "Cùng ở chung một chỗ với đầu cẩu hùng này, ta sợ chính mình sẽ trở nên đần độn."
Đều là Yêu tộc, tự nhiên hắn có thể nhìn ra bản thể của Hiên Viên Phá là gì.
Vẻ mặt Hiên Viên Phá nhất thời trở nên nghiêm túc lên, thật tình nói: "Đem mấy chữ phía trước xóa đi, nếu không ta sẽ tức giận."
Chiết Tụ nói: "Tốt, cẩu hùng."
Hiên Viên Phá giận dữ, reo lên: "Ngươi người này làm sao lại đáng ghét y như Đường Tam Thập Lục."
Trần Trường Sinh trở lại tiểu lâu, đơn giản rửa mặt, sau đó lên giường bắt đầu ngủ. Đêm qua hắn không nghỉ ngơi, rất mỏi mệt, tâm thần lúc này cũng đã bình tĩnh lại, không còn kích động, chỉ còn lại thỏa mãn cùng ấm áp, cho nên cảm giác ngủ vô cùng say sưa, thế cho nên có người đi tới trong phòng cũng không phát giác.
Mạc Vũ ngồi ở bên giường, nhìn mặt mày thiếu niên thanh tú sạch sẽ, khẽ nhíu mày, không biết nói câu gì, ngửi khí tức cùng mùi vị trong phòng một lần nữa trở nên chân thiết, tâm tình của nàng chẳng biết tại sao trở nên khá hơn, đem tấm đệm của Trần Trường Sinh nhấc lên một góc, cứ như vậy chui vào.
Rất nhanh nàng đã ngủ thiếp đi, mặc dù trong giấc mộng, cũng cười mặt mày như hoa.
Nếu để cho chút ít thái giám trong hoàng cung hoặc là đại thần trong triều thấy bộ dáng này của nàng, nhất định sẽ cho rằng mình hoa mắt.
Ngoài cửa sổ mưa xuân tí tách, Mạc Vũ mở mắt tỉnh lại, vô cùng lười biếng mở rộng vòng eo, vừa chuyển thân đã nhìn thấy Trần Trường Sinh đang ngủ say dán chặt vào người mình, lúc này mới cảm thấy có chút xấu hổ, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần hiện lên đỏ ửng, vội vàng đứng dậy rời đi, biến mất trong mưa xuân ngoài cửa sổ.
Không bao lâu sau, cửa phòng bị đẩy ra, Lạc Lạc đi đến.
Nhìn Trần Trường Sinh đang ngủ say, nàng cao hứng chạy vội tới, đang chuẩn bị nhào lên trên giường, nhưng ngửi thấy được mùi vị son phấn nhàn nhạt.
Nàng nhíu đôi lông mày nhỏ nhắn, tiến tới chỗ cổ Trần Trường Sinh trên giường, nghiêm túc hít hà, nhất thời nóng giận, dậm chân, giọt mưa trên tóc mai lúc này như trân châu, tuôn rơi rơi xuống.
Mặc dù tức giận dậm chân, cũng không dùng hết sức, bởi vì nàng không muốn đánh thức Trần Trường Sinh.
Nàng nhìn mưa xuân ngoài cửa sổ, oán hận mắng: "Mạc Vũ, nữ nhân không biết xấu hổ này."
Đóng cửa sổ lại, đem mưa xuân ôn nhu cùng gió cản lại toàn bộ ở bên ngoài, tiểu lâu trở thành nhất thống, nàng cảm thấy nữ nhân không biết xấu hổ kia sẽ không tới quấy rầy tiên sinh nhà mình nữa, lúc này mới yên lòng, xách cái ghế ngồi cạnh bên giường, cười híp mắt nhìn mặt Trần Trường Sinh, cũng không nói chuyện, cũng không làm gì, cứ như vậy lẳng lặng nhìn, cảm thấy rất thỏa mãn.
Trần Trường Sinh tỉnh lại, cảm giác cánh tay trái bị ôm nhẹ, nghe khí tức bằng phẳng mà buông lỏng, không cần mở mắt, cũng biết là ai tới, nở nụ cười, cánh tay bị vuốt ve thời gian dài, vốn là có chút mỏi, trong mũi là một mùi quen thuộc, như thế nào lại không biết là ai?
Mở mắt vừa nhìn, quả nhiên là Lạc Lạc ngồi bên giường, nàng không biết đã tới bao lâu, đại khái ngồi mệt mỏi, như dĩ vãng như vậy, hai tay theo thói quen ôm lấy cánh tay hắn, ngả vào trên người của hắn, chẳng qua nàng còn vẫn ngồi ở trên ghế, tư thế này có chút không được tự nhiên, dĩ nhiên cũng là tương đối khả ái.
Lông mi khẽ rung động, Lạc Lạc tỉnh lại, có chút hồ đồ dụi dụi mắt, nhìn Trần Trường Sinh đang nhìn mình, mới thanh tỉnh lại, có chút xấu hổ, lại càng vui vẻ, vui vẻ hô: "Tiên sinh."
"Ngoan." Trần Trường Sinh vuốt vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.
Hai người rời khỏi tiểu lâu, đi tàng thư quán ngồi một lát, chờ Hiên Viên Phá cùng Chiết Tụ tới đây, nói một chút chuyện của Thiên Thư lăng. Buổi trưa, Kim Ngọc Luật đã làm xong cơm canh, sau khi ăn xong, Trần Trường Sinh cùng Lạc Lạc đi dạo trong Quốc Giáo học viện, mưa xuân như phấn, không cần bung dù, chẳng qua thời điểm leo lên đại dong thụ, dưới chân có chút trơn.
Nhìn kinh đô trong mưa xuân, Lạc Lạc trầm mặc một lát, xoay người hỏi hắn: "Tiên sinh, ngài muốn đi Chu viên?"
Ở Quốc Giáo học viện thời gian dài như vậy, có thể nói nàng là người hiểu rõ Trần Trường Sinh nhất thế gian, rất rõ ràng nếu như không phải có một chút đạo lý muốn rời khỏi Thiên Thư lăng, người quý trọng thời gian cùng kỳ ngộ như tiên sinh, tuyệt đối sẽ không dễ dàng rời khỏi Thiên Thư lăng, rời khỏi thiên thư bia như thế.
Trần Trường Sinh nói: "Đúng vậy."
Lạc Lạc mở to hai mắt, không giải thích được hỏi: "Tại sao vậy?"
Không đợi Trần Trường Sinh trả lời, nàng cúi đầu, nhìn hồ nước dưới dong thụ bị mưa bụi làm cho rung động, tạo thành những vòng nước, nhẹ nói: "Là bởi vì sư nương cũng sẽ vào Chu viên sao?"
Trần Trường Sinh ngây người một lát mới hiểu được sư nương trong miệng nàng chính là muốn nhắc tới Từ Hữu Dung. Mặc dù hắn chưa từng nghĩ tới chuyện muốn kết hôn với Từ Hữu Dung, Lạc Lạc gọi như vậy để cho hắn cảm thấy có chút lúng túng, nói: "Cùng nàng có quan hệ gì? Chỉ có Thông U cảnh mới có thể vào Chu viên, mặc dù nàng thiên phú kinh người, nhưng không phải còn chưa phá cảnh Thông U sao."
Đêm qua Thiên Thư lăng được tinh quang chiếu rọi một đêm, hơn mười người phá cảnh Thông U, bây giờ nghĩ lại, Từ Hữu Dung đứng đầu Thanh Vân bảng cũng có chút không bằng.
"Sư nương vài ngày trước đã Thông U."
Lạc Lạc không biết suy nghĩ chuyện gì, một lần nữa trở lại bộ dáng ngây thơ hoạt bát như bình thời, vui vẻ cười nói: "Trong thân thể của nàng có chân phượng huyết mạch, người kiêu ngạo như vậy, cho dù không thèm để ý bị sư phụ ngươi vượt qua, làm sao có thể bị mấy kẻ kia vượt được?"
Trần Trường Sinh giật mình, dùng chút thời gian mới tiêu hóa được tin tức bất ngờ này.
Hắn trước hết nghĩ đến, Thanh Vân bảng sẽ lập tức đổi bảng.
"Chúc mừng ngươi." Hắn nhìn Lạc Lạc cười nói.
Lạc Lạc lẩm bẩm nói: "Có chuyện gì đáng mừng chứ."
Từ Hữu Dung phá cảnh Thông U, tự nhiên rời khỏi Thanh Vân bảng. Đêm qua nhiều người phá cảnh Thông U như vậy, nếu như rời khỏi Thiên Thư lăng, cũng sẽ rời khỏi Thanh Vân bảng.
Hiện tại đứng đầu Thanh Vân bảng, hàm kim lượng biến kém rất nhiều.
Trần Trường Sinh đưa tay bắt mạch cho nàng, nói: "Yêu tộc cùng Nhân tộc huyết mạch khác biệt hơi lớn, nhất là Bạch Đế nhất thị các ngươi, thiên phú huyết mạch quá mức bá đạo cường đại, cho nên mặc dù ngươi mới Tọa Chiếu cảnh, cũng có thể chiến thắng rất nhiều đối thủ Thông U cảnh, cho nên không cần quá mức để ý, chẳng qua nếu như ngươi muốn Thông U, khó khăn cũng sẽ lớn một chút."
Nghĩ tới đây, hắn không khỏi có chút ngạc nhiên, đêm qua Chiết Tụ phá cảnh Thông U như thế nào, trong quá trình này phải chịu đựng những điều gì.
Lạc Lạc bỗng nhiên nhìn hắn thật tình nói: "Tiên sinh, sau khi tới Chu viên, gặp sư nương rồi, ngươi cũng không thể mềm lòng."
Trần Trường Sinh lúc này mới nhớ tới, lúc trước nàng đã nói tới việc Từ Hữu Dung sẽ đi Chu viên.
Bạch hạc truyền thư đã qua mấy năm, hắn đối với Từ Hữu Dung không còn tình cảm, cũng không để ý, thậm chí ghét cùng chán ghét cũng còn không có hoàn toàn tiêu mất, nhưng nghĩ tới thật có thể gặp được nàng, chẳng biết tại sao có chút khẩn trương, chẳng qua không rõ tại sao Lạc Lạc lại nói như vậy.
← Ch. 0234 | Ch. 0236 → |