Vay nóng Tinvay

Truyện:Trạch Thiên Ký - Chương 0239

Trạch Thiên Ký
Trọn bộ 1186 chương
Chương 0239: Một cái nốt ruồi chu sa giữa mi tâm (thượng)
0.00
(0 votes)


Chương (1-1186)

Siêu sale Lazada


Mai Lý Sa trở về trong điện, nói với Giáo Hoàng đại nhân: "Các ngươi đã hàn huyên những điều gì?"

Giáo Hoàng đại nhân suy nghĩ một chút, nói: "Chuyện gì cũng hàn huyên, nhưng... lại giống như không hàn huyên gì cả."

Nói xong câu đó, hắn lắc đầu, nói: "Đứa bé kia hỏi một vài chuyện, cũng là chuyện không liên quan tới hắn, những vấn đề ta tưởng sẽ nghe được đều không nghe được, hắn không hỏi Quốc Giáo, không hỏi tinh thần, không hỏi thiên thư bia, cũng không hỏi tâm ý."

Toàn bộ đại lục, quyền uy nhất về phương diện giải thiên thư bia, chính là lão giả đang mặc ma bào này, cho dù Thánh nữ giáo phái phía nam cũng không thể vượt qua hắn, Trần Trường Sinh ở Thiên Thư lăng xem bia đạt được lợi ích, cũng có rất nhiều nghi vấn, nhưng hôm nay ở Ly cung lại không hề nhắc tới.

"Vẫn là thiếu tín nhiệm." Mai Lý Sa chậm rãi nói.

"Đứa bé kia mặc dù không nói nhiều, nhưng cũng không ngu dốt, bỗng nhiên gặp chuyện lớn như vậy, làm sao có thể tin toàn bộ được."

Giáo Hoàng đại nhân lơ đễnh, mỉm cười nói: "Sau này tự nhiên hắn sẽ rõ ràng, chúng ta làm tất cả đều là muốn tốt cho hắn."

Nghe được câu này, Mai Lý Sa trầm mặc một lát, nói: "Trước kia ta sầu lo sợ hắn thành thục quá chậm, bây giờ nhìn lại, hắn trưởng thành nhanh hơn sự tưởng tượng của mọi người, có phải cần khống chế một chút hay không?"

Giáo Hoàng đại nhân không nói gì.

Rời khỏi Ly cung, Trần Trường Sinh cảm thấy lưng có chút mỏi. Lúc trước ở trên thần đạo mấy trăm giáo sĩ theo thứ tự hành lễ với hắn, mặc dù hắn chỉ khẽ khom người đáp lễ, vẫn còn có chút cực khổ.

Từ vạn chúng chú ý trở lại một mình, hắn lại có chút không thích ứng, xoay người nhìn Ly cung trong màn đêm, nhìn cột đá trầm mặc này, hắn cũng lặng yên không nói, hắn ở tòa cung điện này hưởng thụ vô tận quanh vinh, nhưng chẳng biết vì sao, hắn mơ hồ cảm thấy bất an, thậm chí có chút sợ hãi.

Hắn cũng sớm đoán ra sư phụ của mình không phải người bình thường, nhưng không ngờ lại là không bình thường như vậy, hơn nữa một năm qua tâm thần của hắn đều đặt ở tu hành cùng đại triêu thí, căn bản không suy nghĩ, kết quả tối nay toàn bộ chân tướng được phơi bày trong Ly cung, rung động làm thân thể của hắn vô cùng hàn lãnh.

Tựa như Giáo Hoàng đại nhân cùng Mai Lý Sa nói chuyện với nhau sau khi hắn rời đi, hắn ở Ly cung quả thật có rất nhiều lời cũng không nói, rất nhiều vấn đề không hỏi, tỷ như hắn không nói tới mình còn có một sư huynh, nếu như nói Quốc Giáo chánh thống cần một người thừa kế, sư huynh mới là người thừa kế, hắn cũng không nói tới tình huống đặc biệt trong thân thể của mình. Giáo Hoàng đại nhân hai mắt sâu như thương hải, tựa như cái gì cũng có thể nhìn thấu, hoặc là biết mọi chuyện của hắn, tỷ như Tây Trữ trấn miếu cũ có hai thiếu niên đạo sĩ, tỷ như hắn ở Thiên Thư lăng xem bia tìm ra những kiến thức kia, tỷ như kinh mạch trong thân thể của hắn cũng đã gãy lìa, nhưng hắn không nói tới.

Giáo Hoàng đại nhân cùng Mai Lý Sa đều nói Tây Trữ trấn không có chuyện gì, nhưng làm sao có thể như thế? Thánh Hậu nương nương nhất định sẽ phái người đuổi giết sư phụ cùng Dư Nhân sư huynh, không biết sư phụ cùng sư huynh có thể chạy trốn thành công hay không, hơn nữa hơn mười năm trước, Quốc Giáo học viện chính là bị Giáo Hoàng đại nhân cùng Thánh Hậu nương nương tiêu diệt, Giáo Hoàng đại nhân tự mình xuất thủ, tại sao bây giờ lại quan tâm đối với mình, chính là những lý do kia ư? Hay bởi vì tuổi đã lớn, bắt đầu nhớ thuở xưa? Lý do như vậy thật sự rất khó làm cho người ta tin tưởng, hắn không có cách nào hoàn toàn tín nhiệm Giáo Hoàng đại nhân, mặc dù Giáo Hoàng đại nhân nhìn từ ái như vậy, đáng được tín nhiệm như vậy.

Những từ ngữ tựa như khẩu lệnh không ngừng qua lại ở trong óc của hắn, tín nhiệm hay là không tín nhiệm, tại sao cùng với tại sao, để cho ánh mắt của hắn trở nên có chút ngơ ngẩn, trong thoáng chốc nghĩ tới, nếu như Giáo Hoàng đại nhân nói đều là thật, như vậy bắt đầu từ tối nay, cuộc sống của mình tựa như sẽ phải nghênh đón một đoạn hoàn toàn không đồng dạng.

Từ Tây Trữ trấn đến kinh đô, từ miếu cũ đến Quốc Giáo học viện, bị động hoặc là chủ động, một mảnh âm ảnh lớn nhất trên đỉnh đầu của hắn, chính là Thánh Hậu nương nương.

Bản thân Thánh Hậu nương nương chính là tuyệt thế cường giả cảnh giới Tòng Thánh, dựa vào hơn ba mươi thần tướng nắm giữ trăm vạn đại quân của Đại Chu, lại có Vũ Văn Tĩnh, Chu Thông, Mạc Vũ cùng với các gia tộc như Thiên Hải thần phục, còn có dân thường kính sợ kính yêu, không nghi ngờ chút nào, nàng là nhân loại cường đại nhất đại lục này.

Nếu như là người khác, đặt trong tình cảnh của Trần Trường Sinh, đã sớm dứt khoát tự sát rồi.

Nhưng tựa như Giáo Hoàng đại nhân đã nói, cho dù là Thánh Hậu nương nương, cũng không nguyện ý xung đột chính diện với Quốc Giáo, bởi vì trên thế giới này, duy nhất có năng lực cùng địa vị ngang nhau với nàng, chính là Quốc Giáo. Quốc Giáo chính là Đại Chu lập quốc chi giáo, có vô số tín đồ thành kính cùng ngàn vạn giáo sĩ, cho nên mới có tự tin về thực lực như thế.

Mà hắn, bây giờ là người thừa kế của Quốc Giá.

Tựa như Mai Lý Sa nói trên thần đạo, hắn có thể không cần cúi đầu trước bất kỳ ai.

Chẳng qua hạnh phúc tới quá mức đột nhiên, làm sao có thể tin tưởng nổi?

Cuối cùng vẫn muốn trở lại tín nhiệm cùng nguyên nhân.

Tại sao.

Những chuyện này quá phức tạp, tuy nói Trần Trường Sinh đọc một lượt Đạo Tàng, cho dù là kinh văn huyền ảo khó hiểu nhất cũng có thể đọc làu làu, lại không am hiểu những điều này.

Bởi vì những điều này đều do lòng người.

Hắn muốn tìm người thương lượng một chút, nhưng Đường Tam Thập Lục còn đang trong Thiên Thư lăng, cho dù ở ngoài, khẳng định cũng là hắn nói gì Đường Tam Thập Lục sẽ nói ngược lại. Thân phận địa vị của Lạc Lạc quá mức nhạy cảm đặc thù, cho dù không để ý tới những điều này, Trần Trường Sinh nói như thế nào, nàng nhất định là nói gì nghe nấy, làm sao còn chuyện thương lượng chứ?

Kinh đô to lớn như thế, nhưng lại không tìm được một người để nói chuyện tối nay, chuyện này làm cho hắn cảm giác có chút cô đơn.

Màn đêm thâm trầm, ngọn đèn Ly cung sáng ngời như cũ, Trần Trường Sinh xoay người lại, nhìn đường phố u tĩnh, tay phải đặt vào trên chuôi đoản kiếm bên hông.

Chân khí trong cơ thể hắn hơi đổi, khí tức tĩnh lặng.

Trong lúc mơ hồ, phảng phất có tiếng sắc lạnh vang lên, nhưng kiếm không ra khỏi vỏ, chỉ có kiếm thế.

Chung Sơn Phong Vũ Kiếm khởi kiếm thế.

Mượn kiếm thế, Da Thức bộ cũng hiện ra, gió mang hơi lạnh, thân ảnh của hắn chợt biến mất, lóe sáng mấy cái, ẩn vào trong màn đêm, không biết đi nơi nào.

Một lát sau, đường phố u tĩnh chung quanh, lần lượt đi ra mấy người.

Trong mắt của những người này còn lưu lại thần sắc rung động.

Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, biết lai lịch của nhau, cũng không chào hỏi, riêng mình tản đi.

Lúc Trần Trường Sinh rời đi thi triển thủ đoạn, nhìn như đơn giản, thật ra vô cùng không đơn giản.

Những người này là các đại thế lực kinh đô phái tới để giám thị của hắn, nhưng lại không có ai tìm ra tung tích của hắn.

Trần Trường Sinh hiện tại, rốt cục mới bước vào cảnh giới cường giả.

Ly cung vang lên tiếng chuông, hướng toàn bộ đại lục tuyên cáo Trần Trường Sinh trở thành viện trưởng mới của Quốc Giáo học viện, tin tức kia lại một lần nữa làm kinh sợ mọi người.

Từ hoàng cung đến Thiên Hải gia rồi đến Đông Ngự thần tướng phủ, rất nhiều người cũng bởi vì tin tức kia mà không cách nào ngủ, không ngừng phân tích chuyện này đại biểu cái gì.

Là đối tượng bị nghị luận phỏng đoán, Trần Trường Sinh lúc này cũng đang đi dạo trong một khu chợ đêm phồn hoa ở nam thành của kinh đô.

Hắn đi tới phường nổi tiếng với món dê nướng đặt một con dê nướng nguyên con, sau đó ở trên quầy hàng bên cạnh bắt đầu không ngừng chọn mua.

Sau nửa canh giờ, hắn xuất hiện tại dưới một thân cây ngoài Bắc Tân kiều.

Đêm xuân đã khuya, nhiệt độ không lạnh giống vài ngày trước đó, trên cỏ không có bao nhiêu giọt sương.

Phương xa hoàng thành, ánh đèn vọng lâu rơi trên mặt đất, đem chồi non trên cây chiếu thành phá lệ xanh biếc, nhìn giống như là trà mới.

Nơi này rất gần tường của Ly cung, đề phòng sâm nghiêm, nhất là trên tường thành mấy chỉ dạ ngạc phụ trách giám sát ban đêm hai mắt sáng ngời như dạ minh châu.

Trần Trường Sinh đem thân thể núp sau bóng đại thụ, lẳng lặng cảm giác hoàn cảnh chung quanh, khi một đội cấm quân tuần tra đi xa, khi dạ ngạc ở góc đông nam hoàng thành dựa theo quy luật thời gian quay đầu nhìn về bên trái, hắn bất chợt động, chỉ nghe một tiếng muộn hưởng cực thấp, dưới tàng cây chấn lên hai luồng bụi mù, lưu lại hai dấu chân rõ ràng, hắn đã biến mất.

Một lát sau, bụi mù dần dần bay xuống, vừa vặn đem hai dấu chân này che lại.

Trước đó, thân thể của hắn ở trong bầu trời đêm vẽ ra một đạo tàn ảnh, đi tới phía trên chiếc giếng cạn.

Từ dưới gốc cây nhảy đến trong giếng, hắn chỉ dùng một bước.

Lúc ấy hắn chỉ kịp nghĩ đến, nếu như Giáo Hoàng đại nhân đang nói dối, chính mình nhất định sẽ ngã vô cùng chật vật, như vậy đây cũng là một loại khảo nghiệm đối với tín nhiệm?

Sưu một tiếng.

Hắn vô cùng chính xác lọt vào trong giếng cạn, ngay cả quần áo cũng không phát sinh bất kỳ ma sát nào với vách giếng.

Loại chính xác này quả thật có chút rợn người.

Đáy giếng quả thật được đào ra rồi.

Trần Trường Sinh từ đáy giếng trực tiếp lọt vào trong không gian dưới đất như thâm uyên.

Màu đen vô tận trong nháy mắt bao quanh hắn, chỉ có thể nhìn thấy phía trên có chút tinh quang vô cùng mờ nhạt, chỉ có thể nghe được gió rít bên tai càng ngày càng lệ.

Không biết thời gian bao lâu, không khí bốn phía đột nhiên trở nên sềnh sệch, tốc độ cũng tự nhiên hóa chậm.

Cuối cùng, hắn như một mảnh lá cây rơi trên mặt đất, dưới chân phát ra ba một tiếng vỡ vụn, hẳn là đạp vỡ một khối băng.

Tới nơi này, hắn đã có mấy lần kinh nghiệm, không chút kinh hoảng, lấy ra dạ minh châu, chiếu khắp bốn phía.

Theo ánh sáng của dạ minh châu chiếu rọi, mấy ngàn viên dạ minh châu trên đỉnh không gian dưới đất chậm rãi sáng lên, thế giới đen nhánh biến thành ban ngày.

Kẽo kẹt kẽo kẹt thanh âm vang lên, đó là thanh âm không gian vặn vẹo.

Trần Trường Sinh ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy hắc long như một tòa núi lớn, chậm rãi nhẹ nhàng tới đây.

Thân thể hắc long thực sự quá khổng lồ, theo nó di động, tiếng gió lạnh trong không gian dưới đất trở nên càng ngày càng thê lương.

Hắc long dừng lại trước mặt hắn, long thủ khổng lồ như cung điện, chiếm hết toàn bộ phạm vi nhìn của hắn.

Trần Trường Sinh cười vui vẻ, khoát tay nói: "Chi chi, ta tới thăm ngươi."

Hắc long ánh mắt rất là hờ hững, râu rồng lắc nhẹ.

Theo động tác này, vô số tuyết sương ở trên người hắn rơi xuống, bị gió thổi qua, phủ lên trên mặt hắn.

Trần Trường Sinh đưa tay lau đi sương tuyết, cũng không chật vật.

Hắn nhìn thấy ý tứ ranh mãnh trong ánh mắt hắc long, mới hiểu nó đang trêu cợt chính mình, hoặc là trừng phạt mình vì đã rất lâu không tới.

Sau đó, hắn nhìn thấy đạo vết thương ở giữa hai mắt hắc long.

So với cái đầu khổng lồ của hắc long, vết thương này thật rất nhỏ.

Nhưng trong mắt của Trần Trường Sinh, vết thương này cũng rất dữ tợn kinh khủng.

Hắn nhớ rất rõ ràng, trước kia giữa mi tâm của hắc long không có vết thương này.

"Là ai làm?" Ánh mắt của hắn thật tình trước nay chưa từng có.

Mặc dù hắc long bị giam cầm phía dưới Đại Chu hoàng cung, cũng không phải đối tượng tùy tiện có thể lăng nhục hành hạ.

Có thể ở giữa mi tâm của nó lưu lại một vết thương kinh khủng như thế, có thể tưởng tượng người kia cường đại đến mức nào.

Nhưng Trần Trường Sinh không quan tâm đến chuyện này, hắn chỉ muốn muốn thay hắc long đòi lại công bằng.

Bởi vì hắn lúc này rất tức giận.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1186)