← Ch.0258 | Ch.0260 → |
Nhìn như thời gian trôi qua rất lâu, thật ra chỉ là trong nháy mắt.
Trần Trường Sinh cùng Chiết Tụ hai người lao ra khỏi mặt nước, thấy trên tảng đá giữa hồ có nữ tử vừa tắm rửa xong đang chải tóc, nhìn có chút ngây người.
Nhưng trong mắt nữ tử kia, trên mặt hồ bỗng nhiên xuất hiện hai cái đầu, tự nhiên là hình ảnh vô cùng kinh khủng.
Cùng với một tiếng thét chói tai, nữ tử thất kinh, từ trên đá lao vào trong nước, bị hồ nước làm nghẹn, lúc nổi lúc trầm, gương mặt mỹ lệ tràn đầy hoảng sợ.
Nước hồ lượn lờ trên tấm áo mỏng của nàng, mơ hồ có thể thấy nhan sắc như ngọc bên trong.
Trần Trường Sinh nhìn như không kịp suy nghĩ, huy động cánh tay, bơi về phía nàng.
Chiết Tụ không nói gì, đi theo phía sau hắn.
Bơi tới địa phương mà nữ tử này rơi xuống, Trần Trường Sinh lặn xuống dưới hồ, lúc này tự nhiên không thể nhắm mắt, chỉ thấy trong hồ nước trong suốt, áo trên người cô gái lướt nhẹ, nàng càng không ngừng giãy dụa, áo càng xốc xếch, có thể thấy cổ trắng nõn, thậm chí mơ hồ có thể thấy chút ít địa phương càng thêm mê người.
Trần Trường Sinh không có bất kỳ phản ứng, đưa tay đem nàng bắt lấy.
Nữ tử đột nhiên được cứu trợ, theo bản năng liền quấn tới, như con gấu nhỏ ôm chặt cái cây, ôm lấy hắn chặt hơn.
Trần Trường Sinh tinh tường cảm giác được, mặt của mình vùi vào một mảnh mềm mại, thắt lưng bị hai cái bắp đùi cực kỳ căng đầy kẹp chặt.
Tư thế rất mê hồn, cho dù là thời điểm khẩn cấp như thế.
Nếu là người bình thường, sợ rằng căn bản không có biện pháp cứu người, mình cũng sẽ chìm xuống theo người kia.
Trần Trường Sinh không như thế, tay phải của hắn đã nắm chặt lại, tùy thời chuẩn bị hạ xuống, không biết chuẩn bị đem nữ tử đang bối rối này đánh ngất, hay là muốn làm chuyện gì khác.
Hắn ôm nàng bơi hướng mặt hồ, nàng có chút thanh tỉnh, sợ hãi dần tan, cũng biết Trần Trường Sinh không có ác ý, là tới cứu mình, bởi vì xấu hổ điều chỉnh tư thế một chút.
Nàng đưa hai cánh tay vòng quanh cổ của hắn, nghiêng mặt.
Cho nên hai người mặt đối mặt.
Cho dù trong nước hồ lạnh lẽo, Trần Trường Sinh cũng có thể cảm giác được môi nàng phun ra khí tức ấm áp, có thể cảm nhận được thân thể nàng phát ra nhiệt tức.
Chiết Tụ bơi phía sau Trần Trường Sinh, mặt không thay đổi quan sát nữ tử kia, lúc trước bơi tới, hắn đã thấy rõ ràng, kí hiệu trên đai lưng của nữ tử này, hẳn là đệ tử một tông phái lánh đời ở phương đông.
Nhưng chuyện này không thể nói điều gì, hắn quan sát mắt của nàng, không biết đến tột cùng muốn thấy cái gì.
Cuối cùng rời khỏi hồ nước, đi tới mặt hồ, nữ tử ôm cổ của Trần Trường Sinh, nhìn Chiết Tụ phía sau, ánh mắt không còn bối rối, cũng không có dị sắc.
Sự bình tĩnh này chính là vấn đề.
Ngay sau đó, Chiết Tụ thấy sâu trong đồng tử của nàng, thấy được nụ cười.
Cô nương, vì sao ngươi bật cười?
Chiết Tụ muốn hỏi nàng, nhưng không hỏi, cũng không kịp hỏi.
Hai cánh tay đang ôm cổ Trần Trường Sinh, ngón tay rất tự nhiên đưa tới dưới vành tai của hắn.
Nơi đó có mạch máu cực kỳ quan trọng, cũng có kinh mạch nối thẳng tới thức hải.
Chỉ cần nơi đó bị cắt đứt, cho dù Giáo Hoàng đại nhân đích thân đến đây, cũng không cách nào cứu nổi hắn.
Vô thanh vô tức, đầu ngón tay của nàng sinh ra màu xanh yêu mị.
Nước hồ xanh đậm, cũng không cách nào che đi màu xanh này.
Ven hồ núi rừng xanh miết, ở trước màu xanh này, nhất thời mất đi tất cả nhan sắc.
Đầu ngón tay của nàng, nhẹ nhàng đâm vào.
Không có chuyện gì phát sinh.
Màu xanh nơi đầu ngón tay của nữ tử kia, không thể đâm vào cổ Trần Trường Sinh.
Trần Trường Sinh tựa như không có bất kỳ phát hiện, bơi tới khối nham thạch giữa hồ, tựa như chuẩn bị đi tới.
Nữ tử sóng mắt vi lưu, có chút ít kinh ngạc, có chút khiếp sợ, ngón tay khẽ dùng sức, đâm xuống lần nữa.
... Vẫn như cũ, không có chuyện gì phát sinh.
Nữ tử trong lòng dâng lên vô số khiếp sợ, bởi vì nàng nghĩ thế nào cũng không rõ, tột cùng là tại sao.
Đầu ngón tay nàng ẩn giấu màu xanh kia, là một trong những pháp khí sắc bén nhất thế gian, chỉ cần không Tụ Tinh thành công, cho dù người tu hành hoàn mỹ tẩy tủy, dưới một đâm này, cũng tất nhiên tổn hại da thịt.
Mà bản thân màu xanh này, ẩn chứa độc tố đáng sợ nhất thế gian, cho dù là yêu thú cường đại nhất, một khi dính loại độc tố này, cũng không cách nào chống đỡ thời gian quá dài.
Nhưng... làm sao không thể xuyên qua da của Trần Trường Sinh?
Đúng lúc này, Trần Trường Sinh đã quay đầu lại.
Hắn cùng với nữ tử này cách nhau quá gần, thậm chí có thể nghe thấy được tiếng hít thở của nhau, có thể thấy lẫn nhau trong đồng tử người kia.
Ánh mắt của hắn rất sáng.
Sáng ngời làm người ta cảm thấy hoảng hốt.
Nữ tử này nhìn ánh mắt của hắn, nhìn đôi mắt sáng ngời trong như gương, nhìn dung nhan tái nhợt của mình trong đó, cực kỳ hiếm thấy tâm thần hoảng loạn.
Ở Tuyết Lão thành, trong lúc nàng đem vô số Ma Tướng đùa bỡn trong tay, gặp biến cố cỡ nào, cũng sẽ không hoảng hốt.
Nhưng lúc này nàng rất hoảng hốt.
Ánh mắt Trần Trường Sinh rất bình tĩnh, không có chút giễu cợt.
Nhưng nàng cảm thấy hắn đang giễu cợt chính mình, toàn bộ đôi mắt kia tràn đấy chế nhạo.
Nàng rất tức giận, rất không cam lòng, cho nên sóng mắt lưu chuyển, nhất thời trở nên điềm đạm đáng yêu.
Dung nhan xinh đẹp, vẻ mặt ủy khuất, thân thể mềm mại, cộng thêm ma công mị hoặc trời sanh, hợp chung một chỗ, đó chính là hấp dẫn vô cùng cường đại.
Cho dù là nam tử tâm như sắt đá, nghĩ đến cũng sẽ sinh ra chút ít thương tiếc, ít nhất sẽ không lập tức hạ sát thủ, huống chi là thiếu niên mười lăm tuổi.
Chỉ cần chớp lấy thời cơ chốc lát, như vậy còn có cơ hội, nàng nghĩ như vậy.
Đáng tiếc chính là, thế sự từ trước đến giờ không cách nào kết thúc như ý người, cũng không thể kết thúc theo ma ý.
Trần Trường Sinh căn bản không có phản ứng gì, tựa như không nhìn thấy mặt của nàng, không hề bị ma công ảnh hưởng.
Hai cánh tay hắn ôm nàng, cứng như cây sắt.
Nữ tử kia khẽ biến sắc, một tiếng kêu to từ trong môi đỏ tóe ra, áo trên người như mạng nhện rách ra, một đạo khí tức rất cường đại đột nhiên xuất hiện
Nếu như đem so với cảnh giới người tu hành loài người, khí tức nàng phóng thích ra ít nhất là Thông U thượng cảnh giống Trần Trường Sinh, mà số lượng chân nguyên đầy đủ gấp mười lần
Thân thể Trần Trường Sinh kịch liệt run rẩy, nhưng hắn không buông tay.
Hắn ôm chặt nàng, phá hồ lao ra, nhảy hướng thiên không xanh thẳm.
Nhảy lên chính là cao vài chục trượng
Sau đó rơi xuống tòa nham thạch giữa hồ.
Ở trong quá trình cực ngắn này, hắn dùng một đạo thân pháp trong Da Thức bộ, để cho xu thế tung mình trở nên càng thêm kịch liệt
Hắn ôm nàng, tựa như tảng đá, đánh tới khối nham thạch này.
Oanh một tiếng nổ
Khối nham thạch cứng rắn giữa hồ, bỗng nhiên vỡ toang, có ít nhất một phần bamặt đá sụp đổ, lọt vào trong nước.
Lực lượng khổng lồ như thế ảnh hưởng, Trần Trường Sinh cũng không cách nào khóa chặt hai tay, một lần nữa bay đến trong hồ nước.
Nữ tử kia lại càng thê thảm, ma thân có thể nói hoàn mỹ, dưới va chạm kinh khủng, không biết mấy chỗ gãy xương, sắc mặt tái nhợt, khóe môi tràn ra hai đạo máu tươi.
Đúng lúc này, lại có một mảnh âm ảnh đánh tới.
Chính là Chiết Tụ.
Xoát xoát xoát mấy tiếng lệ vang, không trung trên nham thạch giữa hồ bạo xuất mấy luồng ánh sáng.
Sau đó vang lên tiếng hô tức giận cùng thống khổ.
Nữ tử này cảnh giới cao tới đâu, chân nguyên mạnh mẽ hơn nữa, bị Trần Trường Sinh đập cho chấn động thức hải, bất ngờ không đề phòng, không thể phong trụ tập kích của Chiết Tụ.
Mấy luồng ánh sáng đến từ móng vuốt của Chiết Tụ.
Đầu ngón tay của hắn, lộ ra ranh móng vuốt sắc bén, phiếm màu kim khí, ở đây trên thân thể nữ tử kia lưu lại mấy đạo vết máu sâu đậm.
Chiết Tụ đi lại thế gian, săn giết Ma tộc, cho tới bây giờ cũng không cần binh khí, binh khí của hắn chính là hai tay của hắn, hắn cũng rõ ràng hơn mọi người, Ma tộc thân thể phòng ngự yếu nhất ở nơi đâu.
Giữa hồ nham thạch rách ra, nữ tử hét giận dữ một tiếng, tay trái quay ra, đem Chiết Tụ ép xuống nham thạch, nhưng mà tại thời điểm này, đầu ngón tay của nàng bị móng vuốt của Chiết Tụ chặt đứt một đoạn
Lúc này, Trần Trường Sinh lại tới
Nước hồ xanh đậm, bỗng nhiên trở nên náo nhiệt, tựa như mặt trời lặn phủ xuống nơi đây.
Lúc hoàng hôn vãn vân, bao phủ giữa hồ.
Vấn Thủy Tam Kiếm Tịch Dương Quải
Mượn kiếm thế, Trần Trường Sinh trong nháy mắt từ trong hồ nước lướt tới trên tảng đá, hai chân rơi xuống đất, kiếm thế chân thật, xoảng một tiếng, đoản kiếm rời vỏ.
Đây là lần đầu tiên đoản kiếm bên hông hắn chân chính ra khỏi vỏ.
Sang một tiếng giòn vang
Ánh nắng chiều đầy trời, nham thạch giữa hồ phủ lên một màu hồng.
Nữ tử vận khởi ma công, tay phải cách cổ họng Trần Trường Sinh còn có nửa thước cự ly, cũng không cách nào đi tới nữa.
Bởi vì tay phải của nàng bị chặt đứt, bay tới thiên không
Nữ tử kêu thảm một tiếng, thân hình đột nhiên biến mất, đạp trên nước hồ, vội vàng lướt về phía sau, chập chùng mấy cái đã đi tới trên bờ cát.
Ai có thể nghĩ đến, Chiết Tụ ở trên mặt nước đã sớm đến trước.
Chỉ thấy bọt nước văng khắp nơi, Chiết Tụ vung tay, ánh sáng chợt lóe, trên mắt cá chân của nàng có thêm một đạo huyết tuyến, ngã xuống trên mặt cát.
Kiếm của Trần Trường Sinh phá không mà tới, nàng cực kỳ khó nhọc tránh né, lại bị Chiết Tụ tung mình cưỡi trên người.
Đầu ngón tay Chiết Tụ đặt vào cổ họng nàng, đầu ngón tay sắc bén, đã đâm rách nàng một khối xương sụn vô cùng khó tìm trên cổ họng của nàng.
Chỉ cần hắn khẽ dùng sức, cổ của nàng sẽ bị đâm thủng.
Nữ tử này hơi co lại con ngươi, không dám cử động.
Cho đến lúc này, cánh tay gãy của nàng mới rơi xuống trong hồ.
Nàng lướt đi tạo thành huyết tuyến, lúc này cũng rơi vào trong hồ.
Hồ nước trong suốt, bị máu nhuộm càng thêm thâm u xanh biếc.
Trên bờ cát điểm điểm vết máu, nhìn qua giống như rêu xanh.
Máu của nàng, hẳn là màu xanh.
Trần Trường Sinh từ trong hồ đi lên, nhặt lên đoản kiếm, đi tới bên người hai người.
Nữ tử này không một sợi vải, bị Chiết Tụ đè dưới thân thể, tựa như rất hương diễm, thật ra không như vậy, bởi vì đầu ngón tay của Chiết Tụ, còn cắm ở cổ họng của nàng.
Nhìn cổ tay nữ tử đang chảy máu màu xanh, Trần Trường Sinh giật mình, hắn không nhớ rõ máu của tên tộc nhân Da Thức ở Quốc Giáo học viện nhìn qua có nhan sắc thế nào.
Đây không phải lần đầu tiên hắn chiến đấu, nhưng lần đầu tiên hắn thấy chiến đấu thảm liệt như vậy, chân chính liên quan sinh tử.
Hắn từng thấy máu, nhưng rất ít gặp hình ảnh máu tanh như thế.
Mấu chốt nhất chính là, cuộc chiến đấu này là chiến đấu của hắn, những hình ảnh này có nguyên nhân của hắn.
Hắn dù sao vẫn là thiếu niên, nhìn hình ảnh này, có chút không thích ứng, cho nên trầm mặc không nói.
Chiết Tụ rất thích ứng, cho nên rất bình tĩnh.
Nữ tử sắc mặt rất yếu ớt, vẻ mặt nhu nhược, hợp với dung nhan mỵ lệ, làm người thương tiếc.
Chiết Tụ gương mặt lại không chút thái độ.
Nữ tử xác nhận hai thiếu niên loài người này không phải đối tượng mình có thể mị hoặc, rốt cục buông tha, nhìn về thiên không xanh thẳm, bộ ngực khẽ chập chùng, gương mặt xinh đẹp tái nhợt.
Trên mặt hồ, ánh nắng chiều đã sớm biến mất, mặt trời còn trên đỉnh đầu, gió hồ phất qua, có chút thoáng lạnh, rừng cây trên bờ khẽ đung đưa, phát lên vô số ba đào.
← Ch. 0258 | Ch. 0260 → |