Vay nóng Tinvay

Truyện:Trạch Thiên Ký - Chương 0274

Trạch Thiên Ký
Trọn bộ 1186 chương
Chương 0274: Lưu tinh
0.00
(0 votes)


Chương (1-1186)

Siêu sale Lazada


Nam Khách vẻ mặt nghiêm nghị mà kiêu ngạo, ánh mắt chuyên chú mà thật tình, nhìn Từ Hữu Dung, tựa như hai lưỡi đao sắc bén, nàng nói chuyện cũng không chậm, nhưng âm điệu không có chập chùng, lộ ra vẻ cực kỳ hờ hững, rõ ràng là bộ dáng nữ đồng, nhưng làm cho người ta cảm giác như đứng trên cao nhìn xuống chúng sanh, lộ ra tự tin cường đại.

Hai loại thiên phú huyết mạch tôn quý nhất cũng là cường đại nhất trong thế hệ trẻ của Nhân tộc cùng Ma tộc, rốt cục gặp nhau ở đỉnh mộ dụ trong Chu viên, có thể nói đây là số mệnh, cũng có thể nói là hai bên nguyện ý gặp gỡ, trận chiến đấu nhất định sẽ ghi lại trong sử sách này, trước khi bắt đầu, dĩ nhiên cần có nghi thức, Nam Khách hành lễ, bạch y thiếu nữ đáp lễ, sau đó bắt đầu nói chuyện với nhau.

"Ngươi chính là Từ Hữu Dung."

Đỉnh núi gió đêm hơi lớn, không thể nghe rõ bạch y thiếu nữ trả lời đúng hay không đúng, nhưng... đúng vậy, nàng chính là Từ Hữu Dung.

Nàng chính là Thiên Phượng chuyển thế, cường giả tuổi trẻ có tiền đồ nhất đương kim đại lục, đời sau của Thánh nữ phía nam, vãn bối mà Thiên Hải Thánh Hậu yêu thích nhất, sư muội mà Thu Sơn Quân thích nhất tôn trọng nhất. Mà hiện tại, nàng còn có thêm một cái thân phận thế nhân đều biết —— vị hôn thê của viện trưởng Quốc Giáo học viện Trần Trường Sinh.

Nam Khách nhìn nàng đánh giá, lông mày nhỏ nhắn chậm rãi nhướng lên, khuôn mặt hờ hững toát ra không thích cùng thất vọng: "Hạng người tầm thường không biết, thường xuyên đem ngươi ra so sánh với bản Điện hạ, ta đối với ngươi khó tránh khỏi cũng có chút ngạc nhiên, không ngờ hôm nay thấy, lại làm người ta thất vọng như thế."

Từ Hữu Dung lông mi khẽ động, ánh mắt sáng ngời, có chút ngạc nhiên hỏi: "Nơi nào làm cho ngươi thất vọng?"

Nam Khách giơ tay chỉ phía nàng nói: "Bộ dáng tò mò của ngươi hiện tại, đã làm cho người khác thất vọng, cử chỉ hình dung cũng không thoải mái, dường như một tiểu tức phụ, vóc dáng cũng không cao... Thật không biết loài người đến tột cùng bội phục ngươi cái gì, ngay cả vị huynh trưởng của ta cũng coi ngươi như trân bảo."

Ma tộc Thiếu chủ thích Thiên Phượng Từ Hữu Dung, ở khắp đại lục cũng không phải là bí mật, mặc dù khẳng định vị Ma tộc Thiếu chủ kia chưa từng gặp nàng. Thú vị chính là, mặc dù loài người mắng vị Ma tộc Thiếu chủ kia rất lợi hại, lại cũng không phải thực sự tức giận, ngược lại có chút kiêu ngạo cùng vui sướng, , cũng chính là điều mà Nam Khách mắng chửi.

Bị hình dung là tiểu tức phụ, Từ Hữu Dung cũng không tức giận, chỉ cảm thấy có chút mới mẻ, lại nghĩ, ngươi là tiểu nha đầu nông thôn ngày ngày hái rau lợn, nơi nào giống Nam Khách âm sâm đáng sợ trong truyền thuyết?

Nhưng một chút nội dùng trong lời nói của Nam Khách làm cho nàng thực sự mất vui —— Nam Khách nói nàng vóc dáng không cao. Bởi vì thân hình của nàng quả thật không cao, nhất là mặc bạch sắc đồ lễ rộng rãi, nhìn nhỏ hơn chút ít, khả ái chiếm đa số.

Từ Hữu Dung suy nghĩ một chút, nhìn Nam Khách mỉm cười nói: "Nhưng ta cao hơn ngươi."

Mặc dù những lời này là nói đùa, nhưng ngữ khí của nàng rất thật tình.

Nghe được câu này, vẻ mặt Nam Khách cũng càng thêm thật tình, vẻ ngốc nghếch trong mắt bị tức giận thay thế.

Nhất là Từ Hữu Dung khẽ ngửa đầu, lộ vẻ rất kiêu ngạo.

Quả thật đáng giá kiêu ngạo, sao có thể không tức giận?

Nam Khách tầm mắt từ trên mặt của nàng di động xuống dưới, rơi vào trước ngực của nàng, trầm mặc một lát, nói: "Không biết xấu hổ, cũng không sợ làm nhơ bẩn máu trong cơ thể ngươi sao."

Từ Hữu Dung xấu hổ cười cười, cũng không nói tiếp.

Nam Khách càng thêm tức giận, nói: "Ngươi làm cho ta quá thất vọng, tại sao có thể nổi danh cùng ta."

Lúc nói chuyện, mái tóc nàng vũ điệu trong đêm, nhưng lại đem màn đêm cũng át đi.

Ở thế giới loài người, cái tên Nam Khách rất xa lạ, chỉ có đại nhân vật như Giáo Hoàng đại nhân, Thánh Hậu nương nương mới biết được nàng là ai, hoặc là thanh niên như Chiết Tụ thường xuyên giao thiệp với Ma tộc, nhưng ở Ma vực, cái tên này đại biểu cho cường đại cùng bá đạo.

Nam Khách là một trong mấy nữ nhi nhỏ nhất của Ma Quân, nhưng đó cũng không phải mấu chốt, bởi vì Ma Quân trong sinh mệnh dài dòng của hắn, có quá quá nhiều bầu bạn, con cái chính thức đã có vài chục cái nhiều, sở dĩ tên của nàng có thể đáng sợ như thế ở Tuyết Lão thành, nguyên nhân mấu chốt nhất là thiên phú huyết mạch rất cường đại, hơn nữa nàng là đệ tử duy nhất của Hắc Bào đại nhân.

"Ngươi năm nay mới phá cảnh Thông U, ta năm trước cũng đã thành công, hơn nữa ta nhỏ tuổi hơn ngươi, cho nên rất rõ ràng, ta mạnh hơn ngươi." Nam Khách nhìn Từ Hữu Dung mặt không chút thay đổi nói: "Đến đây đi, cho chúng ta chiến một cuộc công bình, để cho ta chứng minh ngươi yếu ớt, để cho toàn bộ đại lục biết, giữa chúng ta, đến tột cùng ai có thể bay cao nhất."

Từ Hữu Dung bình tĩnh không nói, là nhất phương bị khiêu chiến, tự nhiên thể hiện tới khí độ cùng tự tin nào đó.

Lão giả đánh đàn thủy chung ở bên cạnh trầm mặc bàng quan, hắn không dám phản đối yêu cầu của Nam Khách Điện hạ, nhìn đến lúc này, hắn đã sống mấy trăm năm cũng cảm thấy có chút ngạc nhiên, trận chiến số mệnh này nhất định sẽ kinh động toàn bộ đại lục, làm sao từ bắt đầu đến hiện tại, giống như hai tiểu cô nương không rõ thế sự đang tranh cãi với nhau?

Dĩ nhiên, chuyện này không thể là toàn cảnh cuộc chiến đấu này, chiến đấu cuối cùng phải dựa vào chiến để phân ra sinh tử, sau đó nhìn thấy thắng bại.

Đỉnh mộ dụ, chợt có gió nổi lên, màn đêm chợt loạn, Nam Khách phiêu nhiên bay lên, mượn gió mà lướt, kiếm đã trong tay, cách không đâm về phía Từ Hữu Dung

Kiếm của Nam Khách ngoài mặt nhìn không ra đặc dị, nhưng trên thực tế vô cùng đặc dị.

Thanh kiếm này vô cùng mảnh, nhưng tuyệt đối không thanh tú, bởi vì... thanh kiếm rất dài, bộ dáng dị thường khoa trương, thậm chí so với cổ hòe dưới chân núi còn dài hơn.

Nam Khách dùng kiếm pháp, cũng nhìn không ra đặc dị, phảng phất chính là đâm thẳng, nhưng bởi vì đơn giản, lại có uy lực khó có thể tưởng tượng.

Gió đêm trong nháy mắt cuồng bạo, quanh đỉnh núi phát ra tiếng nổ vang.

Không trung phía trên đỉnh núi mấy trăm trượng, bỗng nhiên xuất hiện một đường vòng cung sáng ngời.

Phía dưới vực sâu đưới vách đá chừng mười trượng, cũng xuất hiện một đường vòng cung tương đối ảm đạm.

Đó là lão giả đánh đàn dùng tiếng đàn tạo ra hư ảnh.

Hư cảnh tinh diệu như thế, cho dù là Từ Hữu Dung cũng không thể nhất thời phá bỏ, lại bị một kiếm nhìn như đơn giản trực tiếp sử dụng kiếm ý ép ra ngoài

Đây là kiếm thế bá đạo đến mức nào.

Một kiếm cách mấy trăm trượng mà lên, nhưng ngay như trước mắt.

Nhìn một kiếm này, Từ Hữu Dung không hề khiếp sợ, cũng không có bất kỳ cảnh giác, ngược lại cảm thấy rất đương nhiên.

Bởi vì nàng biết mình mạnh bao nhiêu, như vậy cũng biết Nam Khách hẳn là mạnh bao nhiêu, đối với một kiếm này sớm đã chuẩn bị tâm tư.

Thời khắc mà Nam Khách xuất kiếm, nàng từ phía sau cởi xuống trường cung, dựng phía trước người.

Không biết có phải một kiếm này quá nhanh hay không, nàng chưa kịp rút tên ra khỏi hộp, cho nên trên dây cung không có vật gì.

Nàng khép hai ngón tay thanh tú, ôn nhu mà kiên định kéo dây cung, sau đó buông ra.

Cả động tác như nước chảy mây trôi, lại dị thường đơn giản rõ ràng, phảng phất có thể làm cho người ta thấy được từng hình ảnh phân giải rõ ràng.

Lão giả đánh đàn đã sớm ngưng động tác đánh đàn, tiếng đàn trên núi đã dừng lại.

Lúc này, nàng kích thích dây cung, cho nên trên núi lần nữa xuất hiện tiếng đàn.

Một tiếng thanh tiếu dài dòng... Ông

Cách mấy trăm trượng, Từ Hữu Dung giương cung bắn Nam Khách

Nhưng mà, trên dây cung không có tên, làm sao để bắn?

Dây cung vừa rung động, trong bầu trời đêm vang lên một tiếng rít của mũi tên.

Tiếng mũi tên này rất trong trẻo, rất dài, phảng phất đã trong bầu trời đêm vô thanh vô tức vang lên thời gian rất lâu, cho đến lúc này, mới để cho thế giới nghe thấy

Một mũi tên, từ sâu trong bầu trời đêm bay đến, nhanh như tia chớp, bắn về giữa hai mắt của Nam Khách

Đây là mũi tên từ nơi nào đến?

Đây là mũi tên lúc trước Từ Hữu Dung đứng dưới tàng cây, suy tính một lúc lâu mới bắn ra.

Cũng cho là bởi vì hư cảnh quấy nhiễu, mũi tên này đã biến mất trong vách núi, ai có thể ngờ đến, một mũi tên này lại một mực phi hành trong bầu trời đêm, cho đến lúc này, mới để thế giới nhìn thấy

Một mũi tên dưới tàng cây, bay lên từ lúc trước, hạ xuống lúc này

Oanh một tiếng nổ vang

Cát sỏi trên đỉnh mộ dụ tung tóe, kình khí văng khắp nơi, đêm tối lờ mờ cũng không thể che kín khí lãng đối kháng sinh ra.

Phía ngoài vách đá cứng rắn, xuất hiện vô số vết nứt rất nhỏ.

Vết nứt này, đến từ dưới chân Nam Khách.

Chân của nàng rất nhỏ, đi hai chiếc giày da thuồng luồng, giẫm lên vết nứt lan tràn khắp nơi, hình ảnh nhìn rất rung động.

Vết nứt này đại biểu lực lượng vô cùng kinh khủng đối kháng nhau.

Nam Khách không ngờ tới một mũi tên này, nhưng nàng đã chặn được nó.

Hai đạo kiếm ý rõ ràng chí cực, ở trước người của nàng tương giao hình chữ thập, đem mũi tên tới từ sâu trong màn đêm, chắn ở phía ngoài.

Đuôi mũi tên run rẩy cực nhanh, hai đạo kiếm ý tương giao hình chữ thập, cũng run rẩy cùng nhịp độ, không gian trên đỉnh núi, lại cũng theo đó mà run rẩy, ánh sáng chiết xạ biến hình

Hình ảnh phía sau kình khí, là mặt của Nam Khách, ánh mắt của nàng vẫn hờ hững, ánh mắt vẫn đờ ra.

Ba một tiếng vang nhỏ, mũi tên của Từ Hữu Dung vỡ thành phấn vụn, hai đạo kiếm ý bá đạo chí cực cũng tiêu tán ngay sau đó.

Đồng thời biến mất, còn có một đạo bình chướng trong suốt ở giữa hai người, nhưng không biết đó là hư cảnh, hay là cái gì.

Giờ khắc này, làn váy Nam Khách khẽ lay động, sau đó hóa thành hư vô.

Sau một khắc, nàng xuất hiện tại một chỗ khác trên đỉnh núi, cự ly Từ Hữu Dung chừng mười trượng, kiếm trong tay đâm thẳng tới.

Nhưng mà Từ Hữu Dung tốc độ nhanh hơn.

Nàng không di động, mà lần nữa giơ trường cung trong tay, kích thích dây cung.

Lần này, trên dây có tên.

Mũi tên ngân vang trong đêm.

Nam Khách làn váy lại dao động, thân hình lần nữa biến mất, trong nháy mắt xuất hiện tại một chỗ khác.

Sưu một tiếng.

Cùng lúc thân hình nàng xuất hiện, mũi tên thứ ba của Từ Hữu Dung bắn tới.

Mũi tên này vẫn không thể bắn trúng Nam Khách, chỉ bắn trúng gió đêm, sau đó biến mất ở trong bầu trời đêm xa xôi.

Nhìn thân pháp kỳ quỷ khó tả của Nam Khách, gương mặt Từ Hữu Dung lần đầu tiên toát ra thần sắc thận trọng.

Nhưng tốc độ nàng giương cung bắn tên không có bất kỳ ảnh hưởng, động tác vẫn đơn giản mà tự nhiên, tự nhiên đến mức không giống như đang chiến đấu.

Thân pháp của Nam Khách quá nhanh.

Tài bắn cung của Từ Hữu Dung lại có tốc độ ngang hàng với Nam Khách.

Nếu như người bình thường đứng xem cuộc chiến đấu này, chỉ thấy Nam Khách biến mất khỏi chỗ này, sau đó một khắc sẽ xuất hiện ở nơi nào đó. Giống như trước, bọn họ cũng không cách nào hiểu được Từ Hữu Dung đang làm gì, trong tầm mắt của bọn họ, đại khái chỉ có thể nhìn thấy đầu mũi tên trong bầu trời đêm khẽ run, thấy vô số hình ảnh Từ Hữu Dung giương cung, nhưng không thấy được nàng đã làm gì.

Chỉ có đem những hình ảnh này tổ hợp lại, mới có thể thấy thế giới chân thật.

Chân thực thế giới chỉ thuộc về các nàng.

Mà nếu để cho Trần Trường Sinh thấy cuộc chiến đấu này, hắn có thể rất dễ dàng hiểu được.

Từ Hữu Dung đã đem Phá Băng kiếm của Thánh Nữ phong sử dụng để bắn cung.

Mà Nam Khách dùng... Da Thức bộ quỷ dị khó dò nhất toàn bộ đại lục

Hơn nữa nàng dùng không phải Da Thức bộ phiên bản đơn giản hóa mà Trần Trường Sinh bằng vào trí nhớ cùng nghị lực khó có thể tưởng tượng học được, là Da Thức bộ đầy đủ, thậm chí có thể nói là Da Thức bộ hoàn mỹ, so với Ma tộc cao thủ ban đầu ở Quốc Giáo học viện ám sát Lạc Lạc, thân pháp của nàng không biết cao minh hơn gấp bao nhiêu lần

Theo đạo lý mà nói, không phải Da Thức tộc nhân, không có cách nào học được bản Da Thức bộ đầy đủ, chớ đừng nói chi là hoàn mỹ như thế, nhưng Nam Khách là hoàng tộc, cho nên hắn trời sinh đã có huyết mạch thiên phú của các tộc trong Ma vực, từ ý nghĩa mà nói, tu hành cho tới bây giờ cũng không phải chuyện công bình.

Cảnh giới tu vi của Từ Hữu Dung cũng không thua Nam Khách, tài bắn cung cực ít triển lộ trên thế gian lại càng tinh diệu vô song, phù hợp tự nhiên chi lý, đối mặt với bộ pháp quỷ dị khó tả của Nam Khách, nàng bình tĩnh không nói, không hoảng hốt chút nào, cùng với nhiều tiếng dây cung vang vọng, đưa ra đạo đạo mũi tên, lại để cho Nam Khách không cách nào nhích tới gần mình

Nhưng mà... mũi tên trong hộp, số lượng có hạn, cuối cùng sẽ có thời khắc bắn hết.

Đây là thực tế, mà thực tế đồng nghĩa với việc sẽ phát sinh vào thời khắc nào đó, có lẽ ngay sau đó.

Ngay sau đó, Từ Hữu Dung đã hết tên.

Nàng không còn biện pháp ảnh hưởng đến thân pháp quỷ dị của Nam Khách.

Tiếng xé gió vang lên, thân ảnh Nam Khách hư huyễn giữa chân thật và hư ảo, đã đến mấy trượng trước mặt nàng.

Một tiếng quát chói tai bá đạo chí cực, từ trong thân thể kiều tiểu của Nam Khách bạo phát.

Đồng thời bộc phát còn có một đạo kiếm quang sáng ngời chí cực.

Đạo kiếm quang bề rộng chừng vài thước, đến từ trên thanh trường kiếm mà nàng nắm chặt.

Kiếm quang ở trong bầu trời đêm vẽ ra một vòng tròn, vô cùng cuồng bạo chém về phía thân thể Từ Hữu Dung.

Kiếm quang mang theo kiếm thế bá đạo vô song, trực tiếp ngăn trở tất cả phương vị quanh người Từ Hữu Dung, nhưng lại làm cho người ta cảm giác không thể tránh khỏi.

Gió đêm cuồng phất, kiếm quang sáng ngời tựa như tia chớp.

Dây cột tóc của Từ Hữu Dung, bị kiếm ý xâm lấn, lặng yên không một tiếng động đứt rời, tóc đen buông xuống vai.

Nếu như bị đạo kiếm quang này chém trúng, nàng hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Nàng sẽ đón một kiếm này như thế nào?

Nàng hướng về đạo kiếm quang đưa ra tay của mình.

Bàn tay kia rất trắng, rất thanh tú.

Cùng kiếm quang cuồng bạo kinh khủng so sánh, lộ vẻ nhỏ bé mà yếu ớt.

Nhưng ánh mắt của nàng vẫn yên lặng, tự tin.

Cách kiếm quang sáng ngời, nàng bình tĩnh nhìn vào mắt Nam Khách.

Tóc đen trong gió nhẹ nhàng phất phới.

Một đạo khí tức vô hình, từ tay nàng phát ra màn đêm.

Đạo khí tức kia rất ôn hòa, không có bất kỳ lực sát thương, giống như đang gọi về cái gì.

Đột nhiên... Ong ong ong ong ông

Trong bầu trời đêm bốn phía đỉnh mộ dụ, bỗng nhiên vang lên vô số tiếng mũi tên rít gào thê lương chí cực.

Hơn mười mũi tên phá màn đêm lao ra, từ bốn phương tám hướng mà đến

Những mũi tên này đều là tên nàng lúc trước bắn ra, nhìn như tan biến trong bầu trời đêm, nhưng như mũi tên đầu tiên bắn ra trên sơn đạo, căn bản chưa từng rời xa, chẳng qua đang đợi nàng gọi về

Nàng hướng bầu trời đêm đưa tay ra.

Trong bầu trời đêm có thêm mười đạo lưu quang, tựa như lưu tinh từ trên trời rơi xuống, lao về phía Nam Khách


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1186)