Vay nóng Homecredit

Truyện:Trạch Thiên Ký - Chương 0277

Trạch Thiên Ký
Trọn bộ 1186 chương
Chương 0277: Phượng vẫn
0.00
(0 votes)


Chương (1-1186)

Siêu sale Lazada


Hàng rào không gian của Chu viên bắt đầu xuất hiện dấu hiệu nứt vỡ.

Đây là ảnh hưởng tất nhiên do trận chiến đấu này mang tới. Từ Hữu Dung cùng Nam Khách, huyết mạch bổn nguyên của các nàng quá mức cường đại, lúc này thiêu đốt sinh mệnh đã đến mức tận cùng, phóng thích khí tức đã sớm vượt qua Thông U cảnh đỉnh phong, đạt đến hạn mức cao nhất mà quy tắc Chu viên cho phép.

Dĩ nhiên, Chu viên sẽ không hủy diệt, bởi vì quy tắc chịu trách nhiệm duy trì sự vận hành của thế giới này sẽ trực tiếp hủy diệt những thứ uy hiếp đến nó, cũng chính là Từ Hữu Dung và Nam Khách.

Chu viên thế giới sử dụng vũ khí, chính là tàn phiến của hàng rào không gian.

Tàn phiến của hàng rào không gian rời khỏi bầu trời đêm, hóa thành lưu tinh, công kích đỉnh mộ dụ

Nếu Từ Hữu Dung cùng Nam Khách không đình chỉ chiến đấu, tiếp tục tăng lên khí tức của mình, như vậy các nàng nhất định sẽ chết, sẽ cùng với mộ dụ bị vô số viên lưu tinh biến thành bụi phấn

Các nàng sẽ chết.

Nam Khách rất rõ điểm này, lúc trước nàng đâm Nam Thập Tự Kiếm về phía Từ Hữu Dung, cũng đã tạo thành không gian Chu viên bắt đầu rạn nứt, điều này làm cho nàng xác nhận Chu viên thế giới có thể dung nạp cực hạn là gì. Việc mà nàng cần làm, chính là đem thực lực cảnh giới của mình tăng lên đến cực hạn, buộc Từ Hữu Dung đồng thời tăng đến cực hạn, sau đó vượt xa cực hạn mà Chu viên có thể dung nạp.

Đây chính là chiến pháp của nàng.

Điều này đại biểu chiến ý tuyệt song của nàng.

Tại sao sư phụ của nàng, Ma tộc quân sư Hắc Bào tính toán không bỏ sót kia lại đem trách nhiệm nặng nề như giết chết Từ Hữu Dung giao phó cho nàng? Đều bởi vì Hắc Bào rất rõ nàng nguyện ý cùng chết với Từ Hữu Dung.

Vận mệnh của nàng quyết định bởi Từ Hữu Dung, như vậy nàng muốn mời đối phương cùng đi tới điểm cuối vận mệnh, hân hoan vui vẻ, bởi vì... như thế đại biểu nàng cũng có thể quyết định vận mệnh của đối phương.

Cho nên, tối nay Từ Hữu Dung nhất định sẽ chết ở Chu viên. Mặc dù thiếu nữ loài người này khẳng định sẽ không tiếp nhận, nhưng không có cách nào khác. Nếu như nàng tiếp tục thiêu đốt Thiên Phượng chân huyết, Chu viên thế giới sẽ giáng xuống vô số lưu tinh, mang đến tử vong, nếu như nàng dừng lại, sẽ bị Nam Khách giết chết nhanh hơn.

Đây là một trận chiến số mệnh, đây là một trận chiến không cách nào trốn tránh, kết cục trận chiến đã được định trước, là bi thương khiến người ta sinh lòng ngơ ngẩn như vậy.

Tựa như không có ai có thể thay đổi mọi thứ.

Nhưng trên đỉnh mộ dụ, vẫn còn người đứng xem.

Lão giả đánh đàn trầm mặc không nói gì, xem cuộc chiến đến lúc này, cuối cùng không có cách nào nhịn được nữa.

Hắn rất xác định, cách chiến đấu của Nam Khách Điện hạ khẳng định đã được Hắc Bào đại nhân đồng ý, nhưng hắn đồng thời càng thêm xác định, Ma Quân Bệ Hạ không biết chuyện này.

Hắn không thể trơ mắt nhìn Nam Khách Điện hạ chết ở trước mắt mình, bởi vì hắn không muốn thửa nhận vạn trượng lửa giận của Ma Quân, càng không muốn gia tộc cực kỳ khó nhọc mới có thể sinh tồn ở Tuyết Lão thành, bị Ma Quân nổi giận đánh vào trong vực sâu, trọn đời trầm luân không cách nào trở mình.

Ngón tay của hắn rơi vào trên dây đàn, vô cùng thật tình nghiêm túc gảy một cái âm.

Nghe tiếng đàn, cặp mắt hờ hững của Nam Khách hiện lên vẻ tức giận, một lát sau, mới dần dần trở lại hờ hững như thường —— cuộc chiến đấu giữa nàng cùng Từ Hữu Dung không thể để người khác nhúng tay. Nhưng lúc này tất cả tinh thần cùng ý chí của nàng đều ở trên người Từ Hữu Dung, không có cách nào ngăn cản lão giả đánh đàn trợ giúp chính mình.

Chuyện không cải biến được, cũng chỉ có thể tiếp nhận.

Làm cho nàng bình tĩnh, chính là tối nay còn có chuyện không thể nào cải biến, đó chính là Từ Hữu Dung nhất định sẽ chết.

Tiếng đàn róc rách vang lên, rất ôn hòa, nhưng sau đó ngầm có sát cơ.

Tiếng đàn lọt vào tai, sắc mặt Từ Hữu Dung càng thêm tuyết trắng, trong thức hải nhấc lên vô số kinh đào hãi lãng, suýt nữa không cách nào cầm Cô Đồng trường cung, để cho kiếm phong của Nam Khách chém vào trên người của mình.

Tên trưởng lão đến bộ lạc Chúc Âm Vu kia, tinh thần lực công kích phi thường cường đại đáng sợ, tinh thần của nàng muốn dùng để đối kháng với Nam Khách càng thêm đáng sợ, lại bị một kích trọng thương

Một đạo máu tươi từ khóe môi của nàng chậm rãi chảy xuống.

Không giống máu tươi tràn ra từ ngón tay đang nắm trường cung, những giọt máu này không phải tới từ ý chí của nàng, cũng không phải chủ động thiêu đốt sinh mệnh, mà là hậu quả bị thương.

Ánh mắt của nàng vẫn lặng yên như cũ, vẻ mặt vẫn chuyên chú, lẳng lặng nhìn Nam Khách, nhìn cũng không có nhìn lão giả đánh đàn một cái, tay trái phá gió đêm mà lên, rơi xuống trong màn đêm.

Không phải là đạo thuật thần kỳ cách không cũng có thể tổn thương cho kẻ địch một cách vô hình, nàng chẳng qua là vung tay phách vào màn đêm.

Màn đêm không có gì cả, vậy nàng phách thứ gì?

Sau một khắc, màn đêm bỗng nhiên xuất hiện một cái phương bàn màu đen. Phương bàn màu đen lẳng lặng huyền phù ở không trung bên cạnh nàng, phảng phất vẫn đều ở nơi đó, chẳng qua không có ai chú ý tới.

Đây là mệnh tinh bàn của Từ Hữu Dung.

Tay trái của nàng rơi vào chính giữa mệnh tinh bàn.

Không có ngón tay khêu nhẹ, thời khắc như vậy cũng không có thời gian thôi diễn tính toán vận mệnh của mình đến tột cùng thế nào.

Việc nàng cần làm, việc nàng có thể làm, chỉ có thể là cố gắng nắm giữ vận mệnh của mình.

Nàng đem chân nguyên hùng hồn mình đã yên lặng để dành thời gian rất lâu, chuẩn bị kiếm cơ hội cho Nam Khách một kích trí mạng, toàn bộ thông qua một cái vỗ này, tưới vào trong mệnh tinh bàn

Một tiếng vang trầm muộn.

Tiếng vang này rất giống đồng la, càng giống như phá la, thanh âm cũng không dễ nghe, có chút trầm muộn.

Nhưng vẫn rất vang dội.

Đây là mệnh tinh bàn phát ra thanh âm.

Đây là vận mệnh phát ra cường âm.

Đỉnh núi kình phong cuồn cuộn, mệnh tinh bàn lóng lánh tia sáng, tinh quỹ mệnh tuyến trừ chính nàng căn bản không người nào xem hiểu chuyển động cực nhanh, biến thành vô số tia sáng làm người ta quáng mắt.

Tiếng đàn róc rách như nước chảy trực tiếp bị tiếng phá la này cắt đứt.

Vài sợi dây đàn trên đàn cổ đứt ra.

Lão giả đánh đàn sắc mặt tái nhợt, như gặp phải một kích cực mạnh, liên tục hộc máu.

Đem vận mệnh phách loạn, đem cường địch trọng thương, một cái vỗ của Từ Hữu Dung nhìn như hời hợt, trên thực tế đã cường đại đến trình độ khó có thể tưởng tượng, nhưng vì thế nàng cũng phải trả giá rất nhiều.

Nam Khách trĩ thanh tái khởi, Nam Thập Tự Kiếm gần hơn ba phần

Tay Từ Hữu Dung đang nắm Cô Đồng trường cung kịch liệt run rẩy, ánh mắt vẫn lặng yên như cũ, nhưng không sáng ngời như trước, mà lộ ra vẻ có chút ảm đạm.

Đáng giật mình nhất, chính là khóe môi nàng tràn ra máu tươi trở nên càng lúc càng nhiều.

Lão giả đánh đàn thúc dục thần thức hùng hồn chí cực, mạnh mẽ chế trụ thương thế trong thức hải, đem chân nguyên cuồng bạo trong kinh mạch trong nháy mắt bình phục, không để ý thương thế, cùng với một tiếng hét vang, lần nữa ra tay.

Hắn từ bờ đàn cổ đứng dậy, hai tay rơi thẳng đỉnh đầu Từ Hữu Dung, trong màn đêm, chỉ thấy mười ngón tay của hắn phiếm bạch quang âm trầm, dường như không có huyết nhục, chỉ còn lại có xương trắng.

Tay trái Từ Hữu Dung vỗ mệnh tinh bàn phát ra tiếng cường âm, thuận thế cầm lấy một góc mệnh tinh bàn.

Nàng không biết hai tay tên Trưởng lão Vu tộc này có gì cổ quái hay không, nhưng nghĩ đến khẳng định cũng có kịch độc. Nàng không chút nghĩ ngợi, cổ tay khẽ lật, nắm mệnh tinh bàn đập xuống mặt của đối phương.

Một cái đập này nhìn như đơn giản, tựa như trẻ con đánh nhau, nhưng kỳ thật vô cùng không đơn giản.

Đây là Thiên Đạo viện Lâm Quang Kiếm, một thức cuối cùng.

Thiên Đạo việnLâm Quang Kiếm nhanh chóng sắc bén trứ danh, mà một thức cuối cùng lại là nhanh đến trình độ khó có thể tưởng tượng, chỉ có thể vì quá nhanh, cho nên nhìn qua lại đơn giản chí cực.

Lâm Quang Kiếm của Từ Hữu Dung, so với bất kỳ đệ tử của Thiên Đạo viện nào cũng học tốt hơn.

Nàng một đập so với một thức cuối cùng Lâm Quang Kiếm của bất kỳ học sinh Thiên Đạo viện nào cũng nhanh hơn.

Nhanh đến mức lão giả đánh đàn cũng không thể tránh né.

Một tiếng va chạm trầm muộn vang lên, lão giả đánh đàn không thể tránh né, trực tiếp dùng hai tay cùng mệnh tinh bàn trong tay nàng trực tiếp đối kháng, trong nháy mắt xương tay gảy rách, lùi lại hơn mười trượng, không ngừng nôn máu

Từ Hữu Dung cũng nhận lấy phản chấn, ánh mắt trở nên càng thêm ảm đạm.

Ánh mắt Nam Khách vẫn đần độn hờ hững như vậy, nhưng sáng lên trước nay chưa từng có.

Một chiêu của lão giả đánh đàn tuy thảm bại, lại tranh thủ đến cơ hội tốt nhất cho nàng tối nay.

Tiếng hét thanh trĩ lần nữa vang dội vách núi.

Nam Khách thân hình chợt biến mất, kiếm bình thu liễm, không thèm quan tâm đến hơn mười cành Ngô Tiễn, hai tay tương hợp, đem Nam Thập Tự Kiếm hợp thành một thể, đâm về phía Từ Hữu Dung

Sưu sưu sưu sưu, Ngô Tiễn phá bầu trời đêm lao tới

Phốc phốc phốc phốc, hơn mười mũi tên đâm sâu vào thân thể của nàng

Nam Khách vẻ mặt không thay đổi, tựa như căn bản không cảm giác được đau đớn.

Hai đạo kiếm quang rực rỡ vô cùng, tựa như hai đạo tinh hà, chém về phía mặt Từ Hữu Dung.

Tiếng ma sát vang lên, đó là thanh âm chuôi Đồng Cung phá vỡ nhai thạch.

Cuối cùng, Đồng Cung không thể chống lại uy lực của Nam Thập Tự Kiếm, rời khỏi mặt đất

Trường cung rời khỏi mặt đất, giống như cây ngô đồng đứt rễ, trong nháy mắt biến thành khô héo.

Kiếm quang sáng ngời phá cung mà vào, chém trên ngực trái Từ Hữu Dung, tóe ra một đạo máu tươi

Ngay cả đến lúc nguy cấp như vậy, ánh mắt Từ Hữu Dung vẫn lặng yên như cũ, cổ tay khẽ lật, giơ ngang chấp trường cung đem kiếm Nam Khách đẩy ra, phiêu nhiên lướt về phía sau. đồ lễ màu trắng tại trong gió đêm tung bay, phía trên nhuộm máu tươi, tựa như bạch hạc bị thương nhưng vẫn thanh dật thoát trần.

Nam Khách làm sao để cơ hội cho nàng rời đi, cũng lập tức lướt lên trước, tựa như cái bóng không rời.

Đồng Cung cùng Nam Thập Tự Kiếm tương giao, ở trong bầu trời đêm chém ra vô số loạn lưu.

Nam Khách cả người là máu, ánh mắt càng thêm sáng ngời, hai tay rời đi chuôi kiếm, nhanh như tia chớp đâm về phía trước

Đầu ngón tay của nàng ánh lên màu lục âm trầm.

Khổng tước có một cây lông đuôi, độc nhất, sắc bén nhất, nhanh nhất thế gian.

Đây chính là Khổng Tước Linh, Khổng Tước Linh chân chính.

Mười ngón tay của Nam Khách cắm vào hai vai Từ Hữu Dung, sâu tới tận xương

Máu tươi văng khắp nơi, kim sắc quang minh phảng phất có thêm rất nhiều vệt đen.

Đau, đau quá, thật sự rất đau.

Từ Hữu Dung chưa từng đau đớn như vậy.

Cho nên nàng rất tức giận, tức giận trước nay chưa từng có.

Bạch sắc đồ lễ cùng với tiếng vang, vỡ thành vô số mảnh nhỏ.

Vô số kim quang, theo ngón tay của nàng, đánh vào trên người Nam Khách.

Tiếng va chạm trầm muộn, vang lên dày đặc.

Trên người Nam Khách xuất hiện vô số vết đâm, máu tươi ban lan không ngừng tuôn trào.

Khổng tước có linh.

Phượng hoàng có vũ.

Đây cũng là vạn đạo vũ của Từ Hữu Dung.

Toàn bộ tu vi đều thi triển.

Toàn bộ thần khí ma binh đều dùng.

Toàn bộ bản lĩnh bảo vệ tánh mạng đều dùng.

Toàn bộ chân nguyên đều tiêu hao.

Toàn bộ máu đều sắp cạn.

Cuộc chiến đấu này thảm liệt như vậy, tuyệt song như vậy.

Đỉnh mộ dụ hoàn toàn an tĩnh, bụi mù tan dần, nhưng máu tươi còn đang thiêu đốt, nhiệt độ rừng rực cùng hàn lãnh không ngừng giao hòa tan biến, sáng ngời chí cực

Từ Hữu Dung đứng bên vách núi, sắc mặt trắng bệch, máu trên áo loang lổ.

Nam Khách nhìn còn thảm hại hơn, cả người đều là vết thương, huyết thủy càng không ngừng chảy xuống.

Nhưng nàng thắng.

Từng tiếng tiếu vang, trên đỉnh mộ dụ vang lên liên miên không dứt

Thanh âm của nàng non nớt, nhưng lại lãnh khốc như vậy.

Từng tiếng tiếu hàn lãnh kiêu ngạo bá đạo cuối cùng lại làm cho người ta cảm giác điên cuồng

Mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng thắng lợi mới là chuyện trọng yếu nhất.

Mặc dù có cường giả trợ giúp, nhưng tử vong mới là trọng tài công bình nhất cho thắng bại.

Nàng cùng Từ Hữu Dung đều đã như đèn cạn dầu, nhưng một khắc sau, Từ Hữu Dung sẽ chết.

Tối nay, nàng cuối cùng đã chiến thắng đối thủ số mệnh.

Đồng nghĩa nàng chiến thắng vận mệnh của mình.

Việt điểu chi tiếu, dần dần biến thấp, sau đó dừng lại.

Nam Khách trở lại bộ dáng hờ hững như lúc trước, đần độn nói: "Máu của ta ở trong thân thể của ngươi, phía sau ngươi là vực sâu vạn trượng, cho nên ngươi nhất định phải chết."

Từ Hữu Dung đứng bên bờ vực, gió đêm nhẹ phẩy sợi tóc bên gương mặt.

Nàng cúi đầu, không biết suy nghĩ điều gì.

Là đang nghĩ nên dùng tư thế nào để đón tiếp tử vong hay sao?

"Mời đem phần vinh quang này ban cho ta."

Nam Khách nhìn nàng thật tình nói.

Từ Hữu Dung ngẩng đầu nhìn nàng, trong mắt xuất hiện vẻ giải thoát cùng trêu chọc, tựa như lão nhân nhìn thấu thế sự, có thể bình tĩnh nghênh đón tử vong, lại tựa như là cô bé nghịch ngợm.

"Tại sao phải làm cho ngươi vui vẻ chứ?"

Nàng mỉm cười nói xong câu đó, xoay người đi vào trong màn đêm dưới vách núi.

Nhìn vách núi không có một bóng người, trong mắt Nam Khách xuất hiện vẻ ngơ ngẩn, nói: "Ngươi là ngu ngốc sao? Cho là mình thật sự là phượng hoàng ư?"

Từ Hữu Dung là Thiên Phượng chuyển thế, cũng không phải phượng hoàng chân chánh.

Nàng không có hai cánh, cũng không tu hành đến Tòng Thánh cảnh giới, tự nhiên không thể tự do bay lượn.

Nàng đi vào trong màn đêm dưới vách núi, tự nhiên muốn rơi vào vực sâu tử vong.

Hoàn toàn an tĩnh, vô luận trên núi hay dưới núi.

Từ Hữu Dung... Thiên Phượng chuyển thế, mặc dù ở niên đại dã hoa đua nở hơn mười năm gần nhất, cũng là bó hoa tươi xinh đẹp nhất không thể nghi ngờ, được loài người coi là lãnh tụ tương lai, được Ma tộc coi là uy hiếp lớn nhất trong tương lai, thiếu nữ này yên lặng chết đi ở Chu viên rồi sao?

Nam Khách đi tới vách núi, nhìn thâm uyên phía dưới đen nhánh, mặc nhiên nghĩ tới, cho dù chết cũng không chịu chết trong tay của mình, coi như là ngươi cuối cùng kiêu ngạo hay là trở về chân ngã?

Hắc long trong đám mây trầm mặc không nói gì, nàng không thích loài người, đại khái chỉ có Trần Trường Sinh là ngoại lệ... Hơn nữa ở Chu viên cảm giác được anh linh của phụ thân kể lại đoạn chuyện cũ kia, nàng đối với cường giả loài người lại càng tràn đầy địch ý, tự nhiên cũng bao gồm cả Từ Hữu Dung, nhân loại thiếu nữ có thể trở thành người mạnh nhất. Theo đạo lý mà nói, nàng không nên đối với tử vong của Từ Hữu Dung có bất kỳ cảm giác đồng tình cùng bi thương, hơn nữa nàng nhớ rất rõ ràng, Trần Trường Sinh đã nói rất nhiều lần, hắn cũng không thích vị hôn thê này, nhưng vì sao nàng vẫn cảm thấy có chút ngơ ngẩn, thậm chí có chút bất an, nếu để cho Trần Trường Sinh biết mình chính đứng nhìn Từ Hữu Dung tử vong, lại không làm bất cứ chuyện gì, có thể trách mình hay không?

Từ Hữu Dung rơi xuống trong vực sâu tử vong, hai mắt nhắm nghiền, tiếng gió bên tai rất xa xôi, máu tươi lần nữa từ khóe môi tràn ra, gặp gió đêm bắt đầu thiêu đốt, biến thành một chuỗi hỏa tương sáng ngời rơi lại phía sau, lại chỉ có thể chiếu sáng địa phương rất nhỏ bên cạnh, không đủ để chiếu sáng con đường phía trước.

Mặt đất càng ngày càng gần? Tử vong cũng càng ngày càng gần, chẳng qua là ngọn núi này vì sao cao như thế, đến tột cùng muốn rơi bao lâu, mới có thể đạt được an bình cuối cùng.

Không, tử vong là chung kết, cũng không phải an bình, đây không phải là bờ bên kia tinh hải mà nàng tu đạo để truy tìm

Nàng nhảy xuống vực sâu, cũng không phải là muốn tìm tử vong, chẳng qua là không muốn chết tại trong tay cô bé hái rau lợn kia.

Chỉ là như thế nào mới có thể không chết?

Nàng nhắm mắt lại, nghĩ tới vấn đề này, nhưng làm sao có thể có đáp án.

Nàng rơi xuống càng lúc càng nhanh, gió càng ngày càng mạnh.

Cho nên nàng càng nghĩ càng cảm thấy hàn lãnh, ngơ ngẩn bất lực.

Bỗng nhiên, nàng nhớ tới nhiều năm trước thời điểm rời khỏi kinh đô, Thánh Hậu nương nương nói với nàng một câu.

"Phượng hoàng nhi, có thể sợ đau, nhưng không phải sợ chết, đặc biệt... là ngươi."

Sau đó, đôi mắt của nàng mở ra.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1186)