← Ch.0384 | Ch.0386 → |
Đường phố dưới khách sạn trở nên an tĩnh trong chốc lát, người đi đường cùng đám lái buôn ngẩng đầu lên, mang theo một tia ngạc nhiên nhìn về nơi tiếng la vang lên, thấy được Trần Trường Sinh, sau đó lại nghe được câu nói tiếp theo của hắn.
"Ta là Trần Trường Sinh. Tô Ly đang trong gian phòng phía sau, vô luận là muốn giết hắn, hay là muốn cứu hắn, mọi người mau mau một chút."
Giống như câu nói trước đó, những lời này cũng phiêu đãng trong cảnh xuân tươi đẹp của Tầm Dương thành, truyền đi cực nhanh cực xa, tin tưởng rất nhanh sẽ đi ra khỏi thành, cho đến khắp các nơi trên đại lục. Vô số ánh mắt rơi vào cửa sổ khách sạn, rơi vào trên mặt Trần Trường Sinh, con đường tiếp tục an tĩnh trong chốc lát, sau đó bị một thanh âm hỗn loạn đánh vỡ, nghênh đón một cuộc binh hoang mã loạn
Có thanh âm bát sứ rơi trên mặt đất vỡ thành mười tám khối, có thanh âm cửa sổ bị đóng cực kỳ thô bạo, có tiếng la mang theo nức nở, có thanh âm hài đồng non nớt hỏi thăm tràn đầy nghi ngờ, có tiếng cha mẹ quát mắng con mình, có tiếng vó ngựa dồn dập chạy tới phương xa, nơi xa thậm chí mơ hồ truyền đến tiếng cửa thành đang rầm rầm khép lại.
Chỉ trong thoáng chốc, người đi đường tiểu thương trên đường phố Tầm Dương thành đã biến mất toàn bộ, phố dài trở nên trống rỗng, chỉ còn lại có gói giấy dầu đựng đồ ăn bay trên đường phố, còn có phương xa chỗ cửa thành phủ kín bụi mù. Tầm Dương thành tựa như trong nháy mắt đã biến thành một tòa thành trống —— không phải tất cả thành trống đều là mưu kế, có đôi khi thành trống ý nghĩa đây là một tòa tử thành, hoặc sau đó sẽ biến thành một tòa tử thành.
Trần Trường Sinh đứng ở bên cửa sổ, nhìn đường phố yên tĩnh không người, nghe tiếng người xa dần rồi biến mất, nhìn ánh mắt sợ hãi nhìn trộm từ khe cửa đang đóng chặt, ngạc nhiên im lặng. Hắn nghĩ mãi mà không rõ, chính mình chỉ hô lên Tô Ly ở chỗ này, vì sao lại tạo thành động tĩnh lớn đến thế? Thoáng chốc, hắn cảm giác tựa như mình đã làm sai chuyện gì, hoặc là nói vẫn đánh giá thấp chuyện này.
Tầm Dương thành giữa tiết xuân, gió thổi qua đường phố vốn nên ấm áp, nhưng lúc này lò lửa bên đường phố đã tắt, người đã hoàn toàn không có, gió cũng tăng thêm chút ít lạnh lẽo, Trần Trường Sinh trong vô thức đóng cửa sổ lại, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tô Ly ngồi trên ghế, có chút bất đắc dĩ lại có chút ít giễu cợt hỏi: "Sợ?"
Trần Trường Sinh thanh âm có chút khẩn trương, nói: "Vốn chỉ muốn đánh cuộc một lần."
Tay trái của Tô Ly chẳng biết lúc nào đã cầm Hoàng Chỉ tán, tay phải nhẹ nhàng gõ tay vịn ghế, nhìn vào mắt của hắn nói: "Như vậy hiện tại ta có thể nói cho ngươi biết, ngươi... đã thua cuộc."
Tô Ly ở chỗ này, mấy chữ này lấy tốc độ khó có thể tưởng tượng truyền khắp cả Tầm Dương thành, cho dù là hồng ưng hoặc là hồng nhạn nhanh nhất của quân đội Đại Chu cũng không có cách nào đuổi kịp được tin tức kia. Tầm Dương thành một mảnh tĩnh mịch, sau lưng tĩnh mịch lại là hỗn loạn, không biết bao nhiêu chén dĩa trong nhà người thường bị tổn hại, không biết bao nhiêu người đau chân.
Địa phương không khí khẩn trương nhất, dĩ nhiên chính là gian khách sạn Tô Ly cùng Trần Trường Sinh đang ở, gian khách sạn này đồng thời cũng là ngọn nguồn của hỗn loạn, khách nhân dùng cơm dùng tốc độ nhanh nhất chạy mất, lữ khách ở tại khách sạn lại càng hành lý cũng không kịp dọn, đã theo dòng người biến mất, ngay cả lão bản cùng bọn tiểu nhị khách sạn cũng đã len lén chạy đi.
Lúc này khách sạn an tĩnh không tiếng động, khắp nơi đều là bàn ghế ngổn ngang, nhìn vô cùng bừa bãi. Chỉ có vị tiên sinh tính sổ ở quầy dựa vào tường, còn đang đứng, vị tiên sinh tính sổ kia có hai hàng lông mày đổi chiều, nhìn có chút keo kiệt, trên người mặc một món trường sam giặt tới trắng bệch, lại càng biểu lộ thêm sự keo kiệt, không biết có phải vì quá mức keo kiệt hay không, hắn không nỡ bỏ phần tiền công này, đến lúc này còn không rời khỏi khách sạn, vẫn đứng phía sau quầy gẩy bàn tính, tính toán tiền nong.
Tin tức đã truyền đi, người tự nhiên sẽ lần lượt đến. Để cho Trần Trường Sinh cảm thấy có chút cao hứng chính là người tới đầu tiên thuộc về Quốc Giáo.
Tầm Dương thành chủ giáo là chủ giáo nơi phương bắc của Quốc Giáo, địa vị cực cao, quyền lực rất nặng, mà Tầm Dương thành chủ giáo đương nhiệm tên là Hoa Giới Phu, là thân tín của Giáo Hoàng đại nhân, cho nên địa vị cũng cực kỳ tôn sùng ở trong Tầm Dương thành cho tới cả Thiên Lương quận, vô luận là Tầm Dương thành chủ hay là tòa vương phủ kia, hắn cũng rất hiếm khi phải đi bái phỏng, nhưng hôm nay hắn phải tự mình đến gian khách sạn này, hơn nữa thái độ biểu hiện ra, để cho cả tòa Tầm Dương thành đều cảm thấy khó tin.
Hoa Giới Phu không để cho mười mấy tên giáo sĩ đi theo tiến vào khách sạn, đứng trước thềm đá sửa sang lại hồng y, một mình một người đi vào trong, biểu hiện rất cẩn thận, thậm chí mơ hồ có chút nhún nhường. Nếu như Tô Ly không bị thương nặng, cận kề cái chết, phần tôn trọng này tự nhiên là giành cho hắn, nhưng hiện tại, phần tôn trọng này giành cho Trần Trường Sinh.
Trần Trường Sinh bây giờ là viện trưởng của Quốc Giáo học viện, dùng lời của Mai Lý Sa đại chủ giáo để nói, ở nội bộ Quốc Giáo, trừ Giáo Hoàng đại nhân, hắn không cần hành lễ trước bất kỳ ai, ngược lại, người khác lại phải hành lễ với hắn. Chỉ là một vị hồng y giáo chủ thân phận tôn quý cung kính hành lễ đối với mình, lại để cho hắn không quen, trong vô thức khẽ nghiêng người đáp lễ.
Hoa Giới Phu đứng thẳng lại, nhìn cũng không nhìn cửa phòng bên cạnh đang đóng chặt, nói với Trần Trường Sinh: "Chúng ta mới vừa được biết tin tức ngài còn sống, chỉ là không có cách nào xác nhận, hôm nay thấy ngài, thật là chuyện đáng mừng, tin tưởng tin tức này truyền tới kinh đô, Giáo Hoàng đại nhân cũng sẽ rất mừng rỡ, vô số người ở kinh đô sẽ kiễng chân chờ đợi ngài về."
Nói cũng chưa nói hết, nhưng nói đã rất thẳng thắn, giáo chủ đại nhân đi thẳng vào vấn đề, mời Trần Trường Sinh rời khỏi Tầm Dương thành. Nếu như Trần Trường Sinh đồng ý, Tầm Dương thành giáo điện không nghi ngờ chút nào sẽ phái ra hộ kỵ cường đại, thậm chí Hoa Giới Phu sẽ đích thân hộ tống cho hắn.
Trần Trường Sinh nhìn cửa phòng đóng chặt, trầm mặc một lát rồi nói: "Ngươi biết, ta hiện tại có chút phiền toái."
"Ta thừa nhận, vị tiên sinh này đúng là phiền toái rất lớn, thậm chí có thể là một cái phiền toái lớn nhất mấy trăm năm qua." Hoa Giới Phu nhìn thoáng qua cửa phòng, nói: "Nhưng đây không phải là phiền toái của ngài, cũng không phải là phiền toái của Quốc Giáo, nếu như ngài kiên trì lưu lại ở trong khách sạn, phiền toái này sẽ trở nên càng lúc càng lớn, cho đến mức mà chính ta cũng không thể nào giải quyết."
Trần Trường Sinh hỏi: "Vậy... phiền toái lúc nào sẽ xuất hiện?"
Hoa Giới Phu nói: "Rất nhanh thôi, hơn nữa kinh đô truyền đến tin tức, nói người của Hòe viện có thể đi tới Bắc địa, tạm thời không thể xác định thân phận của hắn, nhưng có thể chắc chắn, đó là một phiền toái rất lớn."
Trần Trường Sinh trầm mặc một lát, hỏi: "Ta không thể mang theo Tô tiên sinh cùng nhau trở về kinh đô sao?"
Hoa Giới Phu không cần suy tư, nói thẳng: "Ly cung cũng không phát biểu gì."
Trần Trường Sinh lại lâm vào trầm mặc, cũng hiểu được ý tứ của hắn —— từ khi gặp phải hai thích khách cùng Tiết Hà, đến hiện tại đã có một thời gian ngắn, phương diện Ly cung khẳng định đã biết được tin tức Tô Ly đi cùng hắn, lại chỉ yêu cầu giáo điện bên dưới hộ tống Trần Trường Sinh về kinh, đối với Tô Ly lại không nhắc tới một chữ nào, điều này đã đại biểu thái độ của Ly cung.
"Ta có thể sẽ ở lại khách sạn thêm một thời gian ngắn nữa."
"Chúng ta nhất định sẽ bảo đảm an toàn cho ngài, nhưng chúng ta thể bởi vì ngài muốn bảo đảm an toàn cho vị tiên sinh này mà bảo vệ cho hắn, ngài hẳn là hiểu được, đây là chuyện không công bình."
"Đúng vậy."
Trần Trường Sinh nhìn Hoa Giới Phu nói: "Cho nên ngươi có thể làm như không biết ta ở Tầm Dương thành."
Hoa Giới Phu nói: "Nhưng ngài đang ở Tầm Dương thành, hơn nữa ngài muốn ở tới khi nào chứ? Phiền toái của mỗi người cuối cùng đều muốn tự mình giải quyết, huống chi bản thân vị tiên sinh kia chính là phiền toái."
Trần Trường Sinh suy nghĩ một chút, nói: "Ta muốn đợi đến khi người của Ly Sơn kiếm tông tới, hoặc là... người mà hắn tin tưởng, có thể bảo vệ được hắn tới."
Hoa Giới Phu cảm khái nói: "Thế nhân đều biết, Tô Ly chưa bao giờ tin ai cả... Hắn không có bằng hữu, một người cũng không có, ngài muốn chờ người như thế xuất hiện, vậy phải chờ tới khi nào?"
"Có lẽ... Nhưng ta cảm thấy hẳn là có người nguyện ý giúp hắn mới phải."
Nói xong câu đó, Trần Trường Sinh xoay người đi tới trong phòng.
Hoa Giới Phu ở phía sau hắn bỗng nhiên nói: "Ngài chắc còn chưa biết... bên ngoài Chu viên đã xảy ra một ít chuyện, ngài phải nhanh nhanh trở về kinh đô để giải quyết."
Trần Trường Sinh dừng bước, hỏi: "Chuyện gì?"
Hoa Giới Phu nói: "Lương Tiếu Hiểu đã chết."
Trần Trường Sinh không ngờ lại nghe được tin tức như thế, ngây người rồi nói: "Hắn là gian tế của Ma tộc, đã bị ai giết?"
Hoa Giới Phu vẻ mặt có chút phức tạp, nói: "Hắn nói bị ngài giết."
Trần Trường Sinh rất giật mình, hỏi: "Hắn nói? Ta giết?"
"Đúng vậy, trước khi chết mặc dù hắn không nói rõ, nhưng tất cả mọi người đều biết ý tứ của hắn." Hoa Giới Phu nhìn vào mắt của hắn nói: "Hắn chết dưới một thức cuối cùng của Ly Sơn kiếm tông pháp kiếm, Chu viên chỉ có Thất Gian cùng ngài biết được loại kiếm pháp này."
Trần Trường Sinh ngơ ngẩn, nghĩ mãi vẫn không rõ chuyện gì xảy ra.
Hoa Giới Phu nói tiếp: "Lương Tiếu Hiểu nói ngài và Chiết Tụ là gian tế của Ma tộc, Chiết Tụ... đã bị giam vào Chu ngục."
Nghe được câu này, Trần Trường Sinh trầm mặc thời gian rất lâu, hắn biết mình phải mau chóng trở về kinh đô, nhưng hiện tại hắn đi như thế nào? Hắn nhìn cửa phòng đóng chặt, cảm thấy rất phiền toái.
← Ch. 0384 | Ch. 0386 → |