← Ch.0560 | Ch.0562 → |
Không có người nào có thể nhìn thấy được vẻ mặt của hắn lúc này, là phẫn uất, là bất cam, hay là mặt không chút thay đổi.
Thời gian đã làm thay đổi rất nhiều chuyện.
Ở một năm ngắn ngủi này, cảnh giới tu vi của Chung Hội đột nhiên tăng mạnh, hôm nay đã đứng thứ tư trên Điểm Kim bảng.
Nhưng mà, người cạnh tranh trong quá khứ, hiện tại đã không có cùng tầng thứ nữa rồi.
Nơi này nói không phải cảnh giới tu vi, mà là thân phận địa vị.
Cho dù thực lực tương cận, chẳng lẽ Chung Hội còn dám có bất kỳ bất kính đối với Trần Trường Sinh sao?
Trên sơn đạo vẫn một mảnh an tĩnh.
Vô số ánh mắt rơi vào trên người Trần Trường Sinh.
Hắn không nói gì, Chung Hội vẫn phải duy trì tư thế hành lễ.
Đường Tam Thập Lục khóe môi sinh ra vẻ giễu cợt, đang định nói cái gì đó.
Chiết Tụ lắc đầu.
Thời gian chậm chạp trôi qua, vị quản sự Thiên Cơ các kia khẽ nhíu mày, không người nào dám chỉ trích Trần Trường Sinh, nhưng trong lòng đều có thêm chút thanh âm.
Trần Trường Sinh không phải cố ý nhục nhã Chung Hội, hắn chỉ phản ứng không kịp mà thôi, không ngờ đối phương lại hành lễ với mình.
Cho dù ở ngoài trấn nhỏ dưới chân núi, các tín đồ quỳ lạy như thủy triều, hắn vẫn không có tự giác bản thân mình là Giáo Hoàng tương lai.
Đột nhiên, trên sơn đạo vang lên thanh âm hít một hơi lãnh khí.
Bởi vì Trần Trường Sinh đã động.
Hắn chắp tay, khom người, hoàn lễ với Chung Hội, không một tia bất kính, dung mạo cũng không hề thiếu sót.
Lấy thân phận địa vị hiện tại của hắn, Chung Hội cung kính hành lễ với hắn, hắn chỉ cần nhàn nhạt đáp một câu là được.
Nhưng hắn rất chân thành hoàn lễ, hơn nữa dùng lễ nghi đồng đạo ngang hàng.
Không khí lúc trước phảng phất đông lạnh trong nháy mắt được hóa giải, mọi người nhìn Trần Trường Sinh, rất cảm khái, trong lòng đều sinh ra than thở.
Tất cả đều vui vẻ, trừ Đường Tam Thập Lục, hắn dùng thanh âm chỉ có Trần Trường Sinh cùng Chiết Tụ có thể nghe được nói: "Có phải đọc nhiều sách quá đều thành ra như vậy hay không?"
Trần Trường Sinh nhìn về phía hắn hỏi: "Như thế nào?"
Đường Tam Thập Lục nói: "Biến thành như Cẩu Hàn Thực."
Trần Trường Sinh nói: "Cảm ơn."
Trong suy nghĩ của hắn, có thể trở thành người như Cẩu Hàn Thực, đương nhiên là một loại ca ngợi.
Đường Tam Thập Lục cười lạnh nói: "Ngụy quân tử."
Trần Trường Sinh ngây người, bất đắc dĩ lắc đầu, tiếp tục bước đi trên sơn đạo.
Hơn trăm người tu đạo đi tới Hàn sơn, rất tự nhiên đi theo phía sau hắn, không ai dám đi trước mặt của hắn.
Đội ngũ trên sơn đạo bây giờ nhìn có chút khí thế, song đi không bao xa, đã phải ngừng lại.
Lần này, không phải bởi vì trên sơn đạo xuất hiện cố nhân, cùng Trần Trường Sinh phát sinh chuyện cũ, là bởi vì có người cố ý ngăn ở chính giữa sơn đạo.
Trần Trường Sinh không nhận ra người kia, nhưng có rất nhiều người biết đến.
Tiêu Dao bảng vị trí thứ năm, tướng quân trẻ tuổi nhất của Yêu tộc, cũng được khen là cường giả thiên phú cao nhất hai bờ Hồng hà trăm năm qua ngoại trừ Lạc Lạc Điện hạ ra.
Vị cường giả Yêu tộc này có một cái tên rất khả ái —— Tiểu Đức.
Nhưng tất cả những người biết hắn, đều biết vị Yêu tộc cường giả này, tuyệt đối không đáng yêu, mà rất đáng sợ.
"Ngươi chính là Trần Trường Sinh?"
Tiểu Đức nhìn rồi nói, tóc mai hai bên phất phới vô cùng cao, trong lúc nhìn quanh, tự có một loại mùi vị cường ngạnh.
Về vấn đề này, mặc dù lấy tính nhẫn nại hơn xa thường nhân của Trần Trường Sinh, cũng đã chán nghe rồi, cho nên chỉ gật đầu, không nói gì.
Nhưng trong suy nghĩ của Tiểu Đức, Trần Trường Sinh không mở miệng nói chuyện, đây cũng là nhục nhã đối với mình.
Hoặc là nói, hắn vốn vẫn chờ Trần Trường Sinh nhục nhã chính mình, thừa cơ hội mà nổi giận.
"Ta muốn đánh chết ngươi." Hắn nhìn Trần Trường Sinh vô cùng nghiêm túc nói.
Trong đồng tử trong suốt mà sạch sẽ của hắn, đột nhiên bắn ra quang mang màu vàng nâu, trên người tản mát một đạo khí tức cực kỳ cường đại kinh khủng.
Trần Trường Sinh có chút không hiểu, bởi vì rất rõ ràng, vị cường giả Yêu tộc này là chuyên môn nhằm vào mình, dĩ nhiên, người này không thể thật sự đánh chết chính mình, hắn cố ý nói ra những lời thô bạo vô lý, bộ dáng ra vẻ thô lỗ, chỉ là vì muốn nhục nhã chính mình.
Vấn đề nguyên nhân bởi vì Lạc Lạc, quan hệ giữa hắn và Yêu tộc từ trước đến giờ rất vui vẻ, thời điểm mùa thu năm ngoái, hắn còn được Bạch Đế thành phong thưởng.
Đám người bên trên sơn đạo đều đang chú ý tới biến hóa nơi này. Cùng Trần Trường Sinh siu nghĩ giống nhau, ai cũng biết, vị cường giả Yêu tộc này không thể nào thật sự đánh chết Trần Trường Sinh, nhưng cũng không ý tứ vị cường giả Yêu tộc này không có loại năng lực này, chỉ là bởi vì thân phận của Trần Trường Sinh có chút đặc thù.
Trần Trường Sinh cho dù thiên phú kinh người như thế nào, ngay cả người tu hành Tụ Tinh sơ cảnh bình thường cũng không phải là đối thủ của hắn, nhưng so với cao thủ đứng hàng đầu trên Tiêu Dao bảng, còn có chênh lệch cực xa, phải biết rằng Tiểu Đức là nhân vật ngay cả Vương Phá cùng Tiếu Trương cũng phải chính diện đối chiến.
"Không rõ?" Đường Tam Thập Lục nhìn hắn hỏi.
Trần Trường Sinh gật đầu.
"Hai bờ Hồng hà, thanh niên cao thủ muốn cưới Lạc Lạc Điện hạ vốn đếm không xuể, mà vô luận từ tu hành thiên phú, cảnh giới thực lực cùng với gia thế mà nói, Tiểu Đức vẫn luôn là người có hi vọng nhất, nói cách khác, nếu như không có gì ngoài ý muốn phát sinh, qua mấy năm nữa hắn sẽ cưới Lạc Lạc Điện hạ, mà nếu như Lạc Lạc Điện hạ không cách nào thừa kế công pháp của Bạch Đế, tương lai hắn sẽ là quân vương của Yêu Vực, mà tất cả mọi chuyện cũng bởi vì ngươi đã biến thành bọt nước."
Nghe Đường Tam Thập Lục giải thích xong, Trần Trường Sinh nhìn vị cao thủ Yêu tộc kia trên sơn đạo, nhất thời có cảm thụ không giống như vậy.
"Ngươi thay đổi kinh mạch trong thân thể Lạc Lạc Điện hạ, cũng tương đương nói thay đổi quy tắc vài ngàn năm qua của Yêu Vực, vô luận là từ góc độ này đánh giá, hay từ quan hệ giữa ngươi cùng Lạc Lạc Điện hạ đánh giá, nếu như ta là Tiểu Đức, ta thật sự có lý do vô cùng nguyên vẹn để giết chết ngươi."
Đường Tam Thập Lục nói xong câu đó, đi thẳng về phía trước, đi tới trước người Tiểu Đức.
Thân thể Tiểu Đức nhìn qua cũng không phải là đặc biệt cao lớn khôi ngô, so với Hiên Viên Phá lộ ra vẻ gầy yếu hơn rất nhiều, nhưng lại làm cho người ta cảm giác đặc biệt khổng lồ trầm trọng.
Cảm giác như vậy chính là cao thủ chân chánh phóng ra uy áp.
Đường Tam Thập Lục vẻ mặt vô cùng ngưng trọng. Hắn rõ ràng hơn so với tất cả mọi người trên sơn đạo, nếu như vị cao thủ Yêu tộc này nổi điên, thật sự dám hạ sát thủ đối với Trần Trường Sinh, hơn nữa vấn đề là thấy thế nào, vị cao thủ Yêu tộc này đều có đạo lý để nổi điên.
"Ngươi biết ta là ai." Hắn nhìn Tiểu Đức nói.
Tiểu Đức khẽ híp mắt, hung quang sâu thẳm trong đồng tử màu vàng nâu dần dần thu lại, thanh âm hơi cao lên nói: "Đường gia thiếu gia."
"Nếu nhận ra, vậy thì dễ nói chuyện rồi, cùng bộ lạc các ngươi làm ăn buôn bán đã vô số năm, ngươi hẳn là rất rõ ràng, Đường gia chúng ta đều là người làm ăn tiêu chuẩn."
"Ngươi muốn nói chuyện làm ăn gì?"
"Ngươi muốn cưới Lạc Lạc Điện hạ?"
"Tất cả bộ lạc hai bờ Hồng hà, ngay cả con thú trong núi sâu đều biết." Tiểu Đức nhìn hắn nghiêm túc nói: "Ngươi ngàn vạn không cần nói với ta, bởi vì hắn là lão sư của Lạc Lạc Điện hạ, ta muốn cưới Lạc Lạc Điện hạ, sẽ phải đối với hắn tốt hơn một chút, nói không chừng ở thời điểm mấu chốt, hắn còn có thể trợ giúp cho ta."
Đường Tam Thập Lục giật mình, một lát sau thở dài nói: "Ai nói Yêu tộc các ngươi không có đầu óc chứ?"
Tiểu Đức mỉm cười nói: "Chắc là không đến mức không có đầu óc như nhân loại nói."
Đường Tam Thập Lục nói: "Lần làm ăn này sẽ không thể nào thành?"
"Bởi vì... đây vốn không phải là làm ăn, là lừa dối." Tiểu Đức nhìn hắn tự tiếu phi tiếu nói: "Nhìn quan hệ hữu hảo giữa song phương chúng ta, ta tự nhiên không có cách nào trách ngươi, nhưng ngươi nói ta có đạo lý gì để không tức giận với hắn? Ta muốn đánh chết hắn có gì không đúng?"
Đường Tam Thập Lục nói: "Rốt cuộc là ai đang gạt lừa gạt? Thời điểm cần trí tuệ, ngươi thông minh tĩnh táo hơn người khác, thời điểm cần ngươi giả trang nổi giận hào phóng, ngươi lại lộ ra bộ mặt này, nếu như nói chuyện làm ăn, ta rốt cuộc nên cùng bộ mặt nào của ngươi nói đây?"
"Bất kể là nói chuyện với bộ mặt nào, đầu tiên cần nói lên điều kiện."
Tiểu Đức thu lại nụ cười, nhìn hắn mặt không chút thay đổi nói: "Hai bờ Hồng hà, Yêu Vực ngàn năm, vô số con dân, ta mất đi nhiều như vậy, các ngươi có thể đền bù cho ta bao nhiêu?"
Đang lúc Đường Tam Thập Lục chuẩn bị nói chuyện, thanh âm của Trần Trường Sinh vang lên, rất bình tĩnh cũng rất kiên định.
"Hai bờ Hồng hà, Yêu Vực ngàn năm, vô số con dân... Những thứ này vốn không phải của ngươi, ngươi chưa từng nhận được, làm sao có thể nói là mất đi."
Hắn đi tới trước người Đường Tam Thập Lục, nhìn Tiểu Đức nói: "Ta không hiểu hai người các ngươi bàn luận làm ăn, nhưng ta chỉ biết là, vô luận là làm ăn hay là đàm luận, cũng không nên dùng sự vật vốn không phải của mình để đổi lấy lợi ích tương ứng."
Lúc nói những lời này, hắn quan sát ánh mắt của Tiểu Đức, ý tứ biểu đạt vô cùng rõ ràng, hơn nữa không có ý lui bước—— tám trăm dặm Hồng hà vốn không phải của ngươi, Lạc Lạc cũng không phải của ngươi, cho dù ngươi là Yêu tộc cường giả trên Tiêu Dao bảng, có tư cách gì đến trước mặt của ta nói lý, nói chuyện làm ăn, muốn đền bù lại?
Sơn đạo một mảnh tĩnh mịch, yên lặng như tờ.
Bởi vì Trần Trường Sinh đối mặt là Yêu tộc cao thủ trên Tiêu Dao bảng, hắn để cho vị Yêu tộc cao thủ kia mất đi quá nhiều ích lợi, mất đi nhiều hơn so với Chung Hội quá nhiều, hơn nữa cho dù có Vấn Thủy Đường gia để chống đỡ, vị Yêu tộc cao thủ kia tựa như cũng không đồng ý yêu cầu đền bù, mà Trần Trường Sinh lại biểu hiện cường ngạnh cực kỳ hiếm thấy.
Tiểu Đức bỗng nhiên nở nụ cười, cười có chút điên, trong mắt màu vàng nâu sáng bóng biến thành điểm sáng nhất trên mặt nước.
Sau đó hắn nheo mắt lại, nhìn Trần Trường Sinh nói: "Xem ra ngươi không tin ta dám đánh chết ngươi."
Trần Trường Sinh nói: "Ta không nghĩ ngươi có thể đánh chết ta."
Một hỏi một đáp nhưng lại không phải nói đến cùng một chuyện.
Ở Tiểu Đức xem ra, cho dù Trần Trường Sinh được thế nhân công nhận tu đạo thiên phú vượt xa thường nhân, mười sáu tuổi đã tiến vào Thông U đỉnh phong, ở kinh đô liên tiếp đánh bại rất nhiều cường giả Tụ Tinh sơ cảnh, thậm chí còn ở trên Nại Hà kiều thắng được Từ Hữu Dung, chính mình vẫn chỉ cần vươn một ngón út đã có thể bóp chết hắn.
Chẳng qua Trần Trường Sinh là người nối nghiệp do Giáo Hoàng Bệ Hạ chỉ định... Cho nên hắn nói chính là chữ dám.
Trần Trường Sinh nói chính là chữ có thể —— hắn dĩ nhiên không phải đối thủ của một vị cường giả hàng đầu trên Tiêu Dao bảng, nhưng hắn không nghĩ là đối phương có thể dễ dàng đánh bại chính mình.
Loại tự tin này dĩ nhiên tới từ thực tế, tỷ như vô số kiếm trong Tàng Phong, tỷ như năm viên thạch châu trên tay, tỷ như đao pháp học trong Thiên Thư lăng, rất nhiều rất nhiều, nhưng người khác không biết, cho dù Đường Tam Thập Lục cũng không biết toàn bộ thực lực mà hắn cất giấu, cho nên cảm giác nghe những lời này có chút khác thường.
Đây là nhục nhã đối với một vị cường giả Tiêu Dao bảng.
← Ch. 0560 | Ch. 0562 → |