← Ch.1095 | Ch.1097 → |
Mấy trăm năm qua đây là một ngày mà số lượng hồng nhạn xuất hiện ở kinh đô nhiều nhất.
Thỉnh thoảng có hồng nhạn bay qua thiên không, lưu lại từng vệt dấu vết.
Tin tức làm người ta khiếp sợ theo những dấu vết này không ngừng truyền đến các nơi.
Thiên Đạo viện, Giáo Khu xử, phủ Tương Vương...
Những dấu vết này công bố ý chí cường đại mà lãnh khốc của Ly cung, cũng biểu lộ thái độ của Giáo Hoàng trẻ tuổi.
Bỗng nhiên vang lên mấy tiếng kêu to đầy hoảng sợ, hồng nhạn tán loạn khắp nơi.
Thiên không bỗng nhiên u ám.
Các bách tính trên đường phố ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một bóng đen khổng lồ che đậy cả thiên không ở kinh đô.
Tầng mây quay cuồng, như sóng dữ xoắn động, bóng đen dần dần hiển lộ ra chân thân.
Trong bầu trời tựa như xuất hiện một dãy núi màu đen dài hơn mười dặm.
Chợt có ánh mặt trời rơi xuống, mặt ngoài dãy núi màu đen này phản xạ ra ánh sáng sáng ngời, lấp lánh như những chiếc gương.
Khí trời chợt trở nên hàn lãnh, bông tuyết rơi xuống dày đặc, kinh đô phảng phất một lần nữa trở về mùa đông lạnh giá.
Nhìn hình ảnh này, dân chúng nhớ tới nỗi sợ hãi cự long của tổ tiên ăn sâu trong huyết quản, hoảng sợ tới cực điểm.
...
...
Phiến bóng đen khổng lồ này bay tới Thiên Thư lăng, nhìn rất chậm, trên thực tế thật nhanh.
Màu sắc nước sông bốn phía Thiên Thư lăng trở nên tối tăm không ít, làm cho người ta cảm giác thấy hàn lãnh hơn nhiều.
Phiến bóng đen này không có theo cửa chính lan dần vào Thiên Thư lăng, cũng không có đi cửa nam, mà trực tiếp lướt qua nước sông, vượt qua rừng quýt xanh tươi cùng tiểu viện treo nửa đoạn thịt khô, kênh cạn nước trong, cuối cùng bao phủ toàn bộ Thiên Thư lăng.
Ở phía dưới phiến bóng đen này có một người.
Hắn ngũ quan thanh tú, ánh mắt sạch sẽ, nhìn vô cùng thanh tân.
Hắn đang mặc thần bào, cầm thần trượng trong tay, khí tức vô cùng thần thánh.
Hắn là hóa thân của tín ngưỡng, là chí thiện của nhân gian, là Giáo Hoàng đương đại.
Có rất ít người từng thấy Trần Trường Sinh như vậy.
Các thiếu nữ Nam Khê trai khẽ mở rộng miệng, rất giật mình.
Từ Hữu Dung khẽ nghiêng đầu đánh giá hắn, trong tròng mắt trong trẻo có thêm một chút nụ cười.
...
...
Thương Hành Chu xoay người nhìn về Trần Trường Sinh.
Tầm mắt của hắn xuyên qua vô số kiếm ý trong Nam Khê trai kiếm trận, tựa như cũng trở nên vô cùng phong duệ, lành lạnh chí cực.
Nhưng hắn cuối cùng đang nhìn về Trần Trường Sinh.
Năm ấy Trần Trường Sinh cõng Thiên Hải Thánh Hậu đi xuống khỏi Thiên Thư lăng, hắn hướng đỉnh Thiên Thư lăng đi tới, sát bên người mà qua, mắt vẫn nhìn thẳng.
Sau đó hắn chưa từng nhìn tên đồ đệ này của mình, cho dù ở trong Bạch Đế thành bọn họ từng liên thủ, cho dù ba năm trước đây ở Quốc Giáo học viện thầy trò hai người từng có một phen nói chuyện với nhau, nhưng ngay lúc đó nhìn cũng không phải thực sự nhìn, mà là hờ hững từ trên cao nhìn xuống.
Hôm nay là lần đầu tiên hắn nhìn thẳng vào Trần Trường Sinh.
Ánh mắt của hắn rất âm trầm, rất mịt mờ, giống như đỉnh núi trong Vân mộ, căn bản không cách nào thấy rõ được chân thật ẩn bên trong.
Nhưng thỉnh thoảng vẫn là sẽ lóe lên một đạo ánh mặt trời.
Đó là thần sắc thưởng thức.
Điều này cũng là lần đầu tiên.
Hắn cảm thấy biểu hiện của Trần Trường Sinh hôm nay rất tốt.
Lúc Thiên Thư lăng tiến vào khốn cục, Ly cung lấy thế lôi đình sét đánh mà xuất kích, trong thời gian ngắn nhất khống chế được toàn bộ cục diện kinh đô.
Vô luận là lựa chọn thời cơ, hay là thủ đoạn cường ngạnh, cũng cho thấy, Trần Trường Sinh đã thực sự trưởng thành.
Ở trên ý nào đó, cách làm việc của hắn hôm nay đã có chút mùi vị của kiêu hùng.
Những chuyện này nhìn qua đơn giản, trên thực tế rất khó khăn.
Trần Trường Sinh những ngày qua vẫn duy trì trầm mặc, tựa như không đếm xỉa đến, nhưng không ai nghĩ hắn sẽ không làm gì. Không biết bao nhiêu ánh mắt vẫn đang trông chừng Ly cung.
Thương Hành Chu vẫn luôn nhìn hắn.
Vương Chi Sách cũng đang nhìn hắn.
Ngô Đạo Tử chính là ánh mắt của bọn họ.
Nhưng Trần Trường Sinh thành công giấu diếm được bọn hắn, xem tình hình, thậm chí ngay cả Từ Hữu Dung cũng không biết được ý nghĩ của hắn.
...
...
Thời điểm Thương Hành Chu nhìn Trần Trường Sinh lần đầu tiên lộ ra thần sắc thưởng thức, Vương Chi Sách đang nhìn phiến bóng đen bao phủ cả Thiên Thư lăng.
Không biết hắn nhớ ra chuyện cũ gì, trên mặt lộ ra thần sắc hồi ức.
Phiến bóng đen kia đột nhiên biến mất, hóa thành gió tuyết đầy trời.
Trong gió tuyết, xuất hiện một vị thiếu nữ áo đen.
Nàng vẻ mặt hờ hững, mặt mày như vẽ, váy đen tỏa ra khí tức lạnh lẽo.
Hủy Ma sơn, bình vương phủ, sương phủ Thiên Đạo viện, trong quá trình Ly cung khống chế kinh đô hôm nay, nàng đóng vai trò quan trọng nhất.
Là huyền sương cự long nhất tộc, nàng mặc dù còn chưa trưởng thành, đạo pháp thần hồn còn không cách nào dung hợp quy đồng thần thánh lĩnh vực, nhưng bắt đầu từ khi nàng mới ra đời, long thân đã có thần thánh thuộc tính không nhìn tầng cấp khác biệt, nói một cách khác, nàng từ lúc sinh ra đã nhất định sẽ trở thành cường giả thần thánh lĩnh vực.
Đường gia hai vị lão cung phụng hay là vị lão đạo kia của Trường Xuân quan đều là cường giả nửa bước thần thánh, nhưng nói đến lực chiến đấu thuần túy vẫn không thể bằng sinh vật thần thánh cao cấp như nàng, về phần lực phá hủy càng là toàn bộ đại lục không ai sánh được, trừ phi Từ Hữu Dung cùng Thu Sơn Quân có thể hoàn thành lần thức tỉnh thứ ba.
Long tộc vốn chính là tồn tại kinh khủng nhất thế gian này, nếu không năm đó các cường giả thần thánh lấy Thái Tông Hoàng Đế cầm đầu cũng sẽ không dùng cái giá lớn vô cùng để bức bách bọn họ phát ra tinh không chi thề, ký kết khế ước, hứa hẹn không bao giờ đặt chân đến đại lục nữa.
Nhưng trên phần khế ước này không có tên của nàng.
Bởi vì khi đó nàng bị giam ở đáy Bắc Tân kiều, hơn nữa nàng còn rất nhỏ, thậm chí không có tên gọi của mình.
Người đem nàng nhốt dưới đáy Bắc Tân kiều, chính là Vương Chi Sách.
...
...
"Chu Sa, đã lâu không gặp."
Vương Chi Sách nhìn vị thiếu nữ áo đen kia mỉm cười nói.
Chu Sa chính là tên gọi của nàng, hoặc là nói tên trong Nhân tộc.
Thậm chí ngay cả cái tên này cũng là Vương Chi Sách đặt, sau đó được Tần Trọng bọn họ gọi mà thành quen.
Nghe được câu này, nhìn trung niên thư sinh phảng phất thời gian ở trên người hắn không có bất kỳ tác dụng nào, sắc mặt của cô gái áo đen trở nên có chút tái nhợt.
Nàng từng thiết tưởng cảnh tượng gặp lại đối phương rất nhiều lần, tràn đầy oán hận suy nghĩ nên báo thù như thế nào đây.
Nhưng nàng không ngờ tới, cách mấy trăm năm lần nữa nhìn thấy đối phương, chính mình vẫn tràn đầy sợ hãi.
Bị đối phương giam cầm trong lòng đất mấy trăm năm, ngay cả tên của mình đều là đối phương đặt cho...
Đoạn trí nhớ này khắc sâu tới tận xương, không cách nào quên được, làm người ta hàn lãnh.
Cho dù là nàng, cũng cảm thấy rất lạnh, rất sợ.
Thân thể của nàng khẽ run lên, vụn băng trên áo đen va chạm, phát ra thanh âm thanh thúy.
Nàng lúc này nhìn tựa như một cô bé cơ khổ không nơi nương tựa.
Nàng có thể phá hủy một ngọn núi, có thể san bằng một tòa phủ, có thể nghịch chuyển thế cục cả kinh đô.
Nhưng Vương Chi Sách chỉ nói một câu đã lâu không gặp, đã làm cho nàng sợ hãi tới cực điểm, mất đi toàn bộ lực chiến đấu.
Con sông thời gian càng không ngừng đánh thẳng vào hai bờ, dòng chảy càng ngày càng sâu, cho đến không cách nào thấy đáy, biến thành vực sâu.
Vương Chi Sách người như vậy, quả nhiên chỉ có thể dùng bốn chữ sâu không lường được để hình dung.
Trần Trường Sinh đi tới trước người thiếu nữ áo đen, chặn lại tầm mắt của Vương Chi Sách.
Vương Chi Sách lẳng lặng nhìn hắn, ánh mắt vẫn sâu không lường được.
Trần Trường Sinh nhìn hắn thật tình nói: "Nàng không gọi là Chu Sa."
Vương Chi Sách bình tĩnh nói: "Ta không nghĩ như vậy."
Từ Hữu Dung đi xuống, nhìn hắn nói: "Cho nên ta nói ngươi già nên hồ đồ rồi."
← Ch. 1095 | Ch. 1097 → |