← Ch.0178 | Ch.0180 → |
Trần Trường Sinh làm sao phá được Kim Ô bí kiếm? Tại sao hắn biểu hiện tự tin như vậy? Là vì Ly sơn kiếm pháp tổng quyết bây giờ đang ở Quốc Giáo học viện, hắn đối với Ly sơn kiếm pháp rõ như lòng bàn tay? Không, Kim Ô bí kiếm thuộc về truyền thừa của vị Tiểu sư thúc truyền kỳ kia, dùng quan hệ phức tạp của người này với Ly Sơn kiếm tông và Trường Sinh tông, bộ kiếm pháp kia căn bản không có ghi vào trong Ly sơn kiếm pháp tổng quyết, Trần Trường Sinh khẳng định chưa xem. Cẩu Hàn Thực ngoài giận dữ, cũng nghĩ đến điểm này, cho nên hắn càng thêm khó hiểu, các đại nhân vật bên cửa sổ lầu hai đang xem cuộc chiến cũng rất khó hiểu, vẻ mặt nghi ngờ.
Trần Trường Sinh quả thật không phá được Kim Ô bí kiếm uy lực cực kỳ cường đại, chính hắn rất rõ điểm này, nhưng điểu này không có nghĩa hắn phải nhận thua, bởi vì trừ phá ra, còn có rất nhiều phương pháp ứng đối.
Cổ tay hắn như lá rơi nhẹ nhàng uyển chuyển, đoản kiếm phá mành mưa, hóa thành một dòng nước mưa tinh tế, từ phương hướng phía dưới tà tà cắt vào thân thể Cẩu Hàn Thực.
Hắn không nghĩ đến việc phá một kiếm này của Cẩu Hàn Thực, cũng không có nghĩ tới như thế nào ngăn cản, loại trừ, càng không nghĩ tới tránh né, hắn để ý đều không để ý tới một kiếm này, trầm mặc phối hợp vung kiếm.
Mặt trời chói chan nhô lên cao, tàn mưa bên trong Tẩy Trần lâu biến thành vô số đạo kim tuyến dầy đặc. Vô số đạo kim tuyến rơi vào trên mặt Trần Trường Sinh, lại không thể làm cho hắn nhíu mắt. Hắn nhìn thẳng vào mặt Cẩu Hàn Thực, tiếp tục đi về phía trước, tốc độ chợt tăng, như tia chớp đi tới trước người Cẩu Hàn Thực.
Hắn dùng chính là Chung Sơn Phong Vũ Kiếm, không phải là chiêu Thiên Phiên Địa Phúc uy lực lớn nhất, mà là thức thứ bảy vô cùng liều mạng, không hề chùn bước —— Khảng Khái Nhất Kiếm.
Khẳng khái là từ trái nghĩa với keo kiệt, cũng có thể dùng trong trường hợp bao la hùng vĩ hơn, ví dụ như khẳng khái chịu chết, cái từ này có đôi lúc, đại biểu khí độ nào đó, khí độ coi thường sinh tử.
Trần Trường Sinh bản thân cùng với kiếm của hắn, đang vâng theo khí độ như thế, hoàn toàn không nhìn vào vầng mặt trời trước mũi kiếm của Cẩu Hàn Thực, không nhìn kiếm pháp thần bí cường đại nhất của Ly Sơn kiếm tông, tới.
Nếu như Cẩu Hàn Thực không đổi chiêu, không nghi ngờ chút nào, một khắc sau, Trần Trường Sinh sẽ bị Kim Ô bí kiếm trực tiếpchém thành hai khúc, mà đồng thời, kiếm của hắn cũng sẽ cắt vào trong ngực Cẩu Hàn Thực. Chung Sơn Phong Vũ Kiếm thức thứ bảy có khí phách khẳng khái, uy lực lại không bằng Kim Ô bí kiếm, Cẩu Hàn Thực trúng một kiếm này, có thể sẽ chết, cũng có thể chỉ bị thương nặng, vấn đề là ở, ai cũng không biết kết quả sẽ là cái gì.
Các đại nhân vật bên cửa sổ lầu hai nhìn thấu dụng ý của Trần Trường Sinh, lên tiếng kinh hô. Cẩu Hàn Thực lại càng cảm giác vô cùng rõ ràng, trong lúc thoáng qua sinh ra vô số ý niệm trong đầu —— Trần Trường Sinh muốn đồng sanh cộng tử với hắn, cộng với so đấu vận khí thời khắc sinh tử, hắn tự nhiên sẽ không tiếp nhận, bởi vì hắn mạnh hơn, vốn là đang trong thế thắng.
Ly sơn kiếm giơ ngang, Kim Ô kiếm thế trong nháy mắt chuyển thành thủ thế.
Hai thanh kiếm vẫn không gặp nhau, tiếng thông reo tái khởi, chu đáo chặt chẽ vô cùng.
Trần Trường Sinh khẳng khái một kiếm, căn bản không có biện pháp nhích tới gần những nơi yếu hại của Cẩu Hàn Thực.
Chỉ nghe Tẩy Trần lâu vang lên một tiếng minh hưởng, kình ý bắn khắp nơi, Trần Trường Sinh cũng lướt trở lui, trên không trung lộn một vòng tròn, trở xuống mặt đất, đáy giày bắn ra mấy đạo bọt nước.
Trong lầu hoàn toàn an tĩnh. Mọi người ở lầu hai nhìn Trần Trường Sinh, vẻ mặt rất là phức tạp, Kim Ô bí kiếm cường đại khủng bố như thế, lại bị Trần Trường Sinh dùng phương pháp đơn giản như vậy phá tan.
Dĩ nhiên, trên thực tế rất không đơn giản. Nếu như không phải Trần Trường Sinh cực kỳ chuyên chú, chính là Chung Sơn Phong Vũ Kiếm một chiêu bén nhọn nhất, không... phải nói liều mạng nhất, cho Cẩu Hàn Thực cảm giác bị áp bách cường đại, hơn nữa không có cảm xúc mềm yếu, làm sao có thể làm cho Cẩu Hàn Thực từ bỏ cục diện tốt như thế?
Trần Trường Sinh lần nữa lao nhanh về phía trước, đoản kiếm mang theo một tiếng lệ vang, cách không đâm về phía Cẩu Hàn Thực.
Trên mặt của hắn không có tâm tình gì, lúc trước từng xuất hiện chút ít cảm giác tinh thần phấn chấn tươi mới, tựa như chỉ là ảo giác, một lần nữa trở nên trầm mặc mà ngốc nghếch, lại kiên định như cũ.
Đây là kiếm pháp gì? Mọi người đang xem cuộc chiến không ngừng đoán.
Cẩu Hàn Thực giơ kiếm phá không mà lên, mang theo chân nguyên kình ý kinh khủng, trực tiếp phất đi vô số mành mưa chậm rãi rơi vào trong lầu, kiếm ý từ bốn phương tám hướng lao tới, ập về phía Trần Trường Sinh.
Trần Trường Sinh vẫn giữ vẻ mặt không thay đổi, như lúc trước nhìn cũng không nhìn, để ý đều không để ý, toàn bộ tâm thần đều đặt vào kiếm của mình, chuyên chú đến trình độ khủng bố, một kiếm đâm tới.
Tẩy Trần lâu vang lên một tiếng kiếm rít thê lương.
Kiếm pháp của hắn không tinh diệu như kiếm pháp của Cẩu Hàn Thực, nhưng kiếm của hắn đơn giản hơn, ý nghĩ cũng càng đơn giản, nhìn như thi triển trước, kì thực mới xuất hiện, nhưng cuối cùng lại là hai kiếm cùng tới, gào thét tương giao.
Hai kiếm vẫn không có cơ hội gặp nhau.
Vẫn là cục diện đồng sanh cộng tử, đồng quy vu tận.
Cẩu Hàn Thực hét lên từng tiếng, trong tiếng hét tràn đầy tức giận cùng vẻ bất đắc dĩ vô cùng đạm mạc.
Ly sơn kiếm trong tay của hắn tựa như vô số đóa hoa bay ra.
"Phồn Hoa Tự Cẩm" lầu hai truyền đến kinh hô.
Ở thời khắc tối hậu, Cẩu Hàn Thực tạm thời biến kiếm, lại thuận thế mà đi, đem đóa hoa toàn bộ chuyển đổi thành nhiều loại hoa, một chiêu thi triển, trong nháy mắt lưu lại mấy đạo kiếm thương ở trên vai Trần Trường Sinh.
Thức biến kiếm này vô cùng tinh diệu, có thể nói hiển lộ hoàn mỹ nội tình cùng trình độ của Ly Sơn kiếm tông, chẳng qua dù sao cũng là tạm thời biến kiếm, cuối cùng thiếu sót chút ít tinh thần khí phách.
Phồn Hoa Tự Cẩm của hắn mặc dù đả thương Trần Trường Sinh, nhưng không có cách nào đánh bại Trần Trường Sinh, đồng thời, cánh tay trái của hắn cũng bị kiếm của Trần Trường Sinh cắt một vệt máu.
Trần Trường Sinh sau khi tấn nhập Thông U, cùng Cẩu Hàn Thực hai lần đấu kiếm, cuối cùng cũng đều kết thúc như vậy, hắn dùng đều là kiếm chiêu bén nhọn đồng quy vu tận, tựa như căn bản không hề nghĩ tới khả năng chiến thắng đối phương.
Hai người đứng hai đầu Tẩy Trần lâu, bình tĩnh không nhìn, trầm mặc không nói, giữa họ có vô số mành mưa, tựa như che phủ rất nhiều thứ, cũng làm mơ hồ dung nhan của nhau.
Cẩu Hàn Thực vẻ mặt lạnh lùng, bởi vì hắn đã xác định Trần Trường Sinh muốn làm gì.
Trần Trường Sinh nắm đoản kiếm trong tay, hướng hắn nơi xa gật đầu thăm hỏi, tỏ vẻ xin lỗi.
Đúng vậy, hắn không bằng Cẩu Hàn Thực, tu hành khắc khổ như thế nào, thiên phú cao đến đâu, xem Đạo Tàng nhiều hơn nữa, hắn vẫn không bằng Cẩu Hàn Thực, bởi vì Cẩu Hàn Thực tu hành cũng rất khắc khổ, thiên phú cũng rất cao, giống như trước đọc một lượt Đạo Tàng, mà Cẩu Hàn Thực còn lớn tuổi hơn hắn, tu hành thời gian dài hơn hắn.
Cho dù hắn đau khổ kiếm tìm, ở đại triêu thí dựa vào đối chiến không ngừng tăng lên, cho đến lúc trước dùng tư thát rung động thế gian thành công Thông U, vẫn không thể nào là đối thủ của Cẩu Hàn Thực.
Tẩy Tủy, không thành công, tiếp theo sau đó Tẩy Tủy, mạo hiểm tánh mạng sơ chiếu, tiếp theo sau đó không ngừng sơ chiếu, cho đến cuối cùng bất ngờ Thông U, nhưng vẫn không có biện pháp ở tu hành cảnh giới thắng được đối thủ cường đại, cảm giác này tựa như có chút tân toan, nhưng Trần Trường Sinh không nghĩ như vậy.
Hắn không thất vọng, càng không tuyệt vọng, ngược lại, hắn đối với mình đạt được thắng lợi trận đối chiến này, tràn đầy lòng tin tuyệt đối, bởi vì hắn hiện tại đạt được tư cách cùng Cẩu Hàn Thực đồng sanh cộng tử.
Ở trước lúc đạt được những thứ này, ở trước khi Thông U, hắn và Cẩu Hàn Thực chênh lệch rất lớn, muốn cùng đối phương cùng chết cũng không làm được, hắn hiện tại ít nhất đạt được tư cách như vậy.
Vậy là đủ rồi.
Bởi vì không có ai nhiều kinh nghiệm đối mặt với tử vong bằng hắn.
Nói một cách khác, không có ai sợ chết bằng hắn, cùng với không sợ chết như hắn.
Cẩu Hàn Thực không thể hiểu được sự cường đại của Trần Trường Sinh ở phương diện này, nhưng hắn có thể cảm giác được loại cường đại này, như vậy hắn muốn chiến thắng Trần Trường Sinh, cũng phải sử dụng phương diện cường đại nhất của mình.
"Ngươi thử đỡ một kiếm này của ta xem."
Hắn nói với Trần Trường Sinh, sau đó bình tĩnh đi thẳng về phía trước, cước bộ rất ổn định mà chậm chạp, ánh mắt trở nên càng ngày càng sáng ngời, tựa như trở lại năm đó vẫn còn là hài đồng nơi hương thục.
Một kiếm này của Cẩu Hàn Thực rất đơn giản, từ trên xuống dưới, chém xuống.
Thậm chí lộ vẻ có chút keo kiệt.
Nhưng một kiếm này rất không đơn giản, trên tựa như có thể chạm tới trời xanh, dưới tựa như có thể sâu tới hoàng tuyền, ở giữa thiên địa chính là một kiếm này, một kiếm này thuộc về nhân gian chân thật mà bé nhỏ.
Chẳng qua, một kiếm này thật sự rất keo kiệt.
Người thấy một kiếm này, cảm giác được kiếm ý bên trong, đều có chút chua xót trong lòng.
Mỗi người đều thấy được quá khứ gian nan của mình.
Cẩu Hàn Thực nhìn thấy nhiều hơn, bởi vì... đây vốn là một kiếm do hắn nghĩ ra.
Hắn thấy được khi còn nhỏ trong nhà nghèo rớt mồng tơi, mẫu thân giặt quần áo cho thân thích trong tộc mà sống, mình không có tiền để vào hương thục, quỳ suốt một đêm thời gian tại trước cửa nhà tiên sinh.
Sau khi vào hương thục có thể học sách, nhưng không có tiền mua than sưởi ấm, ngoài cửa sổ gió rét rất thấu xương, đây cũng là gian khổ học tập, hắn càng không có cơm ăn, chỉ có thể mỗi sáng sớm nấu nồi cháo loãng, đợi đông lại dùng dao chia làm hai khối, để dành một khối, đây cũng là hàn thực, gian khổ học tập mười năm, hàn thực lại là mấy năm?
Thời điểm huy động một kiếm này, Cẩu Hàn Thực thật suy nghĩ rất nhiều.
Bần hàn, thật là chuyện đáng sợ nhất trong nhân thế. Hắn tại sao có thể kiên trì đến khi tiến vào Ly Sơn kiếm tông? Kiên trì đến hiện tại? Không phải là vì trận đối chiến này sao?
Đúng vậy, một kiếm này của hắn chính là một đao năm đó cắt cháo lạnh.
Cẩu Hàn Thực vung kiếm một chớp mắt, vẻ mặt Trần Trường Sinh liền thay đổi.
Thời điểm còn không nhìn thấy một kiếm này, hắn đã cảm nhận được một kiếm này hồn nhiên thiên thành, không, chính xác hơn là, một kiếm này là chuyện nhân gian không thể tránh khỏi.
Cẩu Hàn Thực đã dùng hết hai kiếm chiêu vô cùng tinh diệu cường đại, hắn dùng hai lần liều mạng lao tới để hóa giải, mà hiện tại đối mặt với một kiếm này, hắn lại sinh ra ý niệm khó có thể xông phá.
Bởi vì... một kiếm này khó thể vượt qua, muốn đồng quy vu tận, đầu tiên muốn hai kiếm gặp nhau.
Trần Trường Sinh không muốn đoản kiếm trong tay cùng Ly sơn kiếm của Cẩu Hàn Thực gặp nhau, bởi vì một khi gặp nhau, sẽ có biến hóa, kiếm đạo phương diện thi đấu loại này, hắn không cách nào chuẩn xác hơn so với Cẩu Hàn Thực.
Thời điểm bắt đầu, là Cẩu Hàn Thực không muốn cùng hắn hai kiếm gặp nhau, hiện tại đã đổi ngược lại.
Làm sao bây giờ?
Mọi người trên lầu hai đang xem cuộc chiến, đang khiếp sợ vì một kiếm cơ khổ của Cẩu Hàn Thực thật là tuyệt diệu, ngay sau đó, liền bị kiếm chiêu của Trần Trường Sinh chấn nhiếp tâm thần, kinh hô liên tục vang lên
Trần Trường Sinh đạp sang bên cạnh, đạp phá giọt nước trên đá, khửu tay mang theo một đạo nước mưa, vẫn đâm thẳng, mũi đoản kiếm mang theo kim quang nhàn nhạt, đâm tới Cẩu Hàn Thực.
Một mùi máu tươi nhàn nhạt xuất hiện ở Tẩy Trần lâu.
Mùi vị này đến từ vết thương trên người hắn cùng với Cẩu Hàn Thực, cũng tới từ máu của các thí sinh trước đó, nhưng nhiều hơn đến từ kiếm pháp này của hắn.
"Đây là Quốc Giáo Chân Kiếm à..." Một vị thánh đường đại chủ giáo vẻ mặt đột nhiên run sợ, lẩm bẩm nói.
Từ Thế Tích cũng không cách nào giữ vững trầm mặc, lớn tiếng quát lên: "Chiêu này không phải đã bị cấm rồi sao?"
Trích Tinh học viện viện trưởng nói: "Hẳn là còn ở trong tàng thư quán của Quốc Giáo học viện."
Trần Trường Sinh đang dùng Quốc Giáo Chân Kiếm, kiếm pháp này còn có tên nổi danh hơn, tên là Sát Lục Chi Kiếm, chính là bí kiếm của một vị tiền nhậm viện trưởng của Quốc Giáo học viện, nghe nói nhiều năm trước vị viện trưởng kia rơi vào giết chóc chi đạo bị Giáo Hoàng đại nhân mạnh mẽ trấn áp, nhưng lại dùng thức kiếm pháp này đả thương Giáo Hoàng đại nhân.
Nếu như nói một kiếm kia của Cẩu Hàn Thực là cô hàn, là đang kiên trì.
Như vậy Trần Trường Sinh dùng một kiếm này, chính là giết chóc, là đang điên cuồng.
Hai kiếm như thế gặp nhau, ai sẽ chiếm được thượng phong?
Tẩy Trần lâu tàn mưa chợt tiêu tán, mặt đất ẩm ướt đọng chút cát vàng khẽ bay lên.
Hại đạo phong kiếm lượn lờ không dứt, kình ý tán dật chung quanh, mái hiên màu đen bị gió thổi không ngừng nhẹ vang lên.
Cẩu Hàn Thực cùng Trần Trường Sinh đã tách ra, chảy càng nhiều máu hơn, bị càng nhiều thương hơn.
Không ai thấy rõ lúc trước đã xảy ra chuyện gì, nhưng hai kiếm hẳn là vẫn không có gặp nhau.
Mạc Vũ dời tầm mắt xuống dưới, rơi vào trên dấu chân trước người Cẩu Hàn Thực, xác nhận hẳn là hắn đã lui lại, không khỏi có chút khiếp sợ, lông mày nhỏ nhắn chau lên, trong mắt sinh ra ý vị phức tạp, khóe môi lại khẽ dương lên.
Trong lầu hoàn toàn tĩnh mịch, mọi người không ngừng khiếp sợ.
Thu Sơn Quân cùng Từ Hữu Dung không tới tham gia đại triêu thí năm nay, rất nhiều người cũng cho là đại triêu thí khó tránh khỏi sẽ có chút ít buồn chán, nhưng ai có thể nghĩ đến, trận quyết chiến trong đại triêu thí lại đánh đến trình độ này?
Từ bắt đầu đến hiện tại, Trần Trường Sinh cùng Cẩu Hàn Thực đấu khiếm đã gần đến năm mươi lần, nhưng kiếm của bọn hắn thủy chung chưa từng chạm nhau, sau đó, bọn họ đã bị vô số kiếm thương, thậm chí nhiều lần cách tử vong chỉ trong nháy mắt, tâm chí thủ đoạn như thế, kiếm đạo tu vi như thế, thật sự là làm người ta than thở im lặng.
Hai người kia đến tột cùng tu hành như thế nào? Bọn họ vì sao có thể nắm giữ nhiều bí kiếm gần như thất truyền như vậy? Cẩu Hàn Thực thậm chí tự nghĩ ra ra kiếm pháp hoàn mỹ như thế.
Dĩ nhiên, bọn họ có thể dựa vào ưu thế cảnh giới cùng tu vi phương diện, không để ý tới kiếm chiêu của Cẩu Hàn Thực cùng Trần Trường Sinh, trực tiếp bằng thực lực chèn ép, nhưng nếu cảnh giới giống nhau thì sao? Phải biết rằng Cẩu Hàn Thực cùng Trần Trường Sinh đều chưa tới hai mươi tuổi, đã có thể biết nhiều kiếm pháp như vậy, biết khi nào nên lựa chọn chiêu nào, làm ra lựa chọn gần như hoàn mỹ, loại năng lực này thật sự có chút làm người ta nghẹn họng.
Trần Trường Sinh lại càng nắm giữ kiếm chiêu mạnh mẽ thảm thiết, chỉ vì đồng quy vu tận mà sinh, liên tiếp không ngừng thi triển ra, đáng sợ hơn chính là, tất cả mọi người từ lựa chọn cùng kiếm ý của hắn thấy rất rõ ràng, thiếu niên này chính là muốn đạt được đại triêu thí thủ bảng thủ danh, vì thế hắn ngay cả chết còn không sợ.
"Tiếp tục như vậy sẽ chết người." Trần Lưu vương nhìn mọi người chung quanh nói.
Mọi người biết hắn nói chính là thật, cũng có chút bận tâm. Bọn họ dĩ nhiên có thể ngăn cản trận chiến đấu điên cuồng này tiếp tục phát tiến hành, nhưng mà đại triêu thí thủ danh còn không quyết ra, Cẩu Hàn Thực cùng Trần Trường Sinh làm sao có thể đồng ý, nếu như muốn xét thắng bại, Trần Trường Sinh một mực dựa vào tử vong đang tìm kiếm cơ hội thắng, như thế nào phán hắn thua đây?
Thật là một kiếm cường đại.
Trần Trường Sinh nghĩ tới lúc trước đạo hàn kiếm nối giữa trời đất của Cẩu Hàn Thực, mặc nhiên nghĩ tới, nếu như cuối cùng Cẩu Hàn Thực không có thu chiêu, có thể chính mình lúc này đã thua.
"Tại sao cuối cùng ngươi lại lui?" Hắn nhìn Cẩu Hàn Thực thật tình hỏi.
Cẩu Hàn Thực suy nghĩ một chút, nói: "Một kiếm này của ta dùng để cắt cháo lạnh."
Trần Trường Sinh trầm mặc hội nhi, hỏi: "Sau đó?"
"Năm đó cháo lạnh cũng là mẫu thân của ta nấu."
"Sau đó?"
Cẩu Hàn Thực nói: "Nàng còn sống, cho nên ta phải sống."
Trần Trường Sinh trầm mặc thời gian rất lâu, nói: "Xin lỗi."
"Ngươi thì sao? Tại sao phải như thế?" Cẩu Hàn Thực nhìn hỏi hắn: "Đại triêu thí thủ bảng thủ danh, đối với ngươi mà nói thật sự quan trọng như vậy sao? So sánh với sinh tử còn quan trọng hơn."
Trần Trường Sinh hỏi ngược lại: "Ngươi thì sao? Đối với ngươi mà nói có quan trọng không?"
Cẩu Hàn Thực nói: "Đối với mỗi người tu hành mà nói, loại vinh quang này cũng rất quan trọng, hơn nữa Ly Sơn kiếm tông ta đã liên tục đạt được thủ bảng thủ danh hai lần, cũng không thể chặt đứt ở chỗ Nhị sư huynh ta được."
"Thì ra là vậy."
Trần Trường Sinh suy nghĩ một chút rồi nói ra: "Xin lỗi, đại triêu thí thủ bảng thủ danh đối với ta mà nói quan trọng hơn, cho nên ta không thể lui, ta không có đường lui, ngươi có đường lui, cho nên đối với bản thân ngươi đã không công bình."
Cẩu Hàn Thực nói: "Ta không hiểu rõ ý của ngươi, nhưng không biết tại sao, mơ hồ có thể cảm giác được."
Trần Trường Sinh giơ đoản kiếm trong tay, chỉ xéo xuống đất, nói: "Trận đối chiến trước, Trang Hoán Vũ từng nói với ta, vua cũng thua thằng liều, bây giờ nghĩ lại, hắn nói đúng."
Cát vàng nhẹ bay, ngoài lâu ve kêu càng thêm nóng nảy, trong bầu trời mây bay bất an. Nhìn tư thế của hắn, cảm thụ được kiếm ý của hắn, Cẩu Hàn Thực mơ hồ đoán được điều gì, vẻ mặt khẽ biến.
Trần Trường Sinh nhìn hắn rất chân thành nói: "Ta thật không có đường lui, cũng không còn gì có thể mất, cho nên cho dù ta đi giày, ta vẫn còn là tiểu tử chân trần."
Cẩu Hàn Thực nói: "Giày đối với người như chúng ta mà nói, vốn dĩ rất xa xỉ."
"Cho nên ta muốn nói xin lỗi với ngươi." Trần Trường Sinh nói.
Ở ngoài Tẩy Trần lâu, Đường Tam Thập Lục đã đưa ra chiến lược rõ ràng cho hắn, trước động lấy tình, hiểu chi lấy lý, sau đó thắng chi lấy lực, thủ trọng công tâm, sau đó mới là đấu kiếm. Trần Trường Sinh không làm như vậy, đến lúc này mới bắt đầu nghiêm túc cùng Cẩu Hàn Thực trao đổi, bởi vì... điều này đại biểu tôn trọng, sở dĩ lúc này bắt đầu nói, là bởi vì hắn có thể cảm giác được thắng bại chính trong một kiếm tới đây.
Cẩu Hàn Thực hỏi: "Kiếm tiếp theo, ta chuẩn bị dùng Phu Tử Kiếm, ngươi thì sao?"
Trần Trường Sinh nói: "Ly sơn pháp kiếm một thức cuối cùng."
Cẩu Hàn Thực biết thì ra chính mình không đoán sai.
Hắn trầm mặc thời gian rất lâu, nhìn bầu trời xanh ngoài lầu, cảm thấy có chút đói, muốn ăn chút ít cháo.
Qua thời gian rất lâu sau, hắn lắc đầu, đem kiếm thu về trong vỏ, xoay người rời khỏi Tẩy Trần lâu.
Trong lầu chỉ còn lại có một mình Trần Trường Sinh. Hắn nhìn chung quanh không có một bóng người, nhìn thạch bích đối diện xám trắng, khẽ nghiêng đầu, tựa như có chút ngơ ngẩn.
Vô cùng an tĩnh, không có bất kỳ một loại thanh âm.
Hắn nhìn thời gian rất lâu, mới tỉnh lại, cảm thấy hơi mệt chút, muốn nghỉ ngơi một lát.
Hắn lui về phía sau mấy bước, dựa vào vách tường, từ từ đem đoản kiếm đặt vào trong vỏ. Sau đó hắn ngồi xuống, xoa xoa trán, nhưng phân không rõ trên tay áo chính là máu hay là mồ hôi.
← Ch. 0178 | Ch. 0180 → |