← Ch.0997 | Ch.0999 → |
Tiểu hắc long chưa từng gặp Từ Hữu Dung, nhưng dám chắc người này chính là Từ Hữu Dung.
Lời đồn quả nhiên không sai, Từ Hữu Dung thật sự dễ nhìn, ngay cả nàng cũng không thể không thừa nhận.
Nhưng nàng không ngờ Từ Hữu Dung lần đầu tiên gặp mình, đã nói ra những lời như vậy.
Những lời này nghe có chút khí tức văn nghệ, nhưng nàng làm sao có thể không hiểu ý tứ ẩn chứa bên trong.
Không, ngay cả ẩn giấu cũng không có, Từ Hữu Dung căn bản không cần che giấu, minh xác nói rõ quyền sở hữu của mình đối với Trần Trường Sinh.
Vị Thánh Nữ thánh khiết vô cùng trong truyền thuyết lại có tính sở hữu mạnh mẽ thế ư?
Tiểu hắc long thậm chí nghĩ tới đám mẫu long cấp thấp thô tục trên quần đảo phía nam, giễu cợt nói: "Ngươi có cần đi tiểu lên người hắn để đánh dấu hay không?"
Những lời này quả thật rất thô tục, nhưng Từ Hữu Dung không tức giận, bình tĩnh nói: "Hoặc là có phương pháp khác có thể giải quyết được."
Tiểu hắc long lạnh lùng nhìn nàng nói: "Ngươi muốn giải quyết như thế nào?"
Từ Hữu Dung liếc nhìn mắt cá chân của nàng, lạnh nhạt nói: "Ta không có biện pháp giải trừ cấm chế trong thời gian ngắn, vừa không muốn hắn bởi vì chuyện này thủy chung áy náy, áy náy với ngươi sẽ càng ngày càng sâu, cho nên ta quyết định sau này mỗi ngày cũng sẽ rút ra chút thời gian đến gặp ngươi, như vậy ngươi cũng sẽ không cô đơn, càng sẽ không sai lầm đem cô đơn hiểu thành tịch mịch."
Tiểu hắc long tức giận nói: "Ta không cần ngươi ở bên cạnh, nhìn ngươi thấy rất phiền."
Từ Hữu Dung mỉm cười nói: "Ngươi là người thủ hộ của hắn, ta dĩ nhiên muốn chăm sóc ngươi, cảm tạ ngươi."
Tiểu hắc long cười lạnh nói: "Liên quan gì tới ngươi? Hắn là nam nhân của ta!"
Từ Hữu Dung nghe lời này cũng không tức giận, cũng không cãi cọ, đưa tay vuốt ve tóc đen của nàng, mỉm cười nói: "Ngoan."
Tiểu hắc long buồn bực tới cực điểm, gắng sức lắc đầu, muốn thoát khỏi tay nàng, nhưng không cách nào làm được.
Từ Hữu Dung nhìn bộ dáng của nàng, vui vẻ nói: "Thật là khả ái a."
Tiểu hắc long tức giận vô cùng, hô: "Ta muốn ăn ngươi!"
Từ Hữu Dung mỉm cười nói: "Chỉ cần ngươi không ăn hắn là được."
Tiểu hắc long ngây ngốc một lát mới hiểu được ý của nàng, nhất thời xấu hổ đỏ mặt, phun nói: "Ngươi nữ nhân này làm sao lại không biết xấu hổ như vậy!"
...
...
"Thật xin lỗi tiên sinh, ta không thể tìm được chìa khóa."
Lạc Lạc ngẩng đầu lên nhìn Trần Trường Sinh một cái, có chút bất an.
Đây là thạch điện chỗ cao nhất của hoàng thành, thời điểm nàng ở Bạch Đế thành vẫn luôn ở nơi này.
Trần Trường Sinh cũng không bất ngờ với đáp án này, nhưng có chút bất ngờ vì Lạc Lạc lúc này biểu hiện rất sợ hãi.
Năm đó ở Quốc Giáo học viện, Lạc Lạc vẫn khả ái tựa như hiện tại, nhưng tuyệt đối sẽ không có vẻ mặt như vậy.
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Hay là chuyện Mục phu nhân muốn đem nàng đến Tuyết Lão thành, chuyện này không chỉ làm tổn thương trái tim của nàng, cũng làm cho nàng rất sợ?
Lạc Lạc liếc nhìn con bạch hạc ngoài cửa sổ, nhìn ánh mắt của hắn, cẩn thận hỏi: "Sư mẫu liệu có mất hứng hay không?"
Trần Trường Sinh ngây người, hỏi: "Nàng tại sao lại mất hứng?"
Hắn thật sự không hiểu vì sao Từ Hữu Dung lại mất hứng, mới vừa rồi hắn cũng không hiểu vì sao tiểu hắc long nói đầu óc của mình có vấn đề.
Nhìn hắn đáp lại, Lạc Lạc buông lỏng chút ít, nhưng vẫn còn có chút khẩn trương, thử thăm dò nói: "Tiên sinh, ngươi sẽ không trách ta chứ?"
Trần Trường Sinh nhớ tới thời điểm ban đầu Lạc Lạc rời khỏi kinh đô, từng gửi thư cho hắn nói, nàng từng lừa gạt hắn, trên thực tế nàng cùng tuổi với hắn, chỉ nhỏ hơn mấy tháng.
Nàng lo lắng mình vì chuyện này mà trách cứ nàng ư?
Trần Trường Sinh không biết nói gì, nhìn nàng chuẩn bị nói cái gì đó, nhưng lại giật mình.
Rõ ràng đã chia cách năm năm, dung nhan của Lạc Lạc vẫn như hôm qua, trĩ mỹ khả ái chí cực, vẫn như đứa bé.
Đây là chuyện gì? Nàng tu hành cảnh giới hẳn là còn chưa tới bước này, hay là Yêu tộc cũng có bí pháp trú nhan tương tự với Nam Khê trai?
"Tiên sinh?" Lạc Lạc nhỏ giọng nhắc nhở.
Trần Trường Sinh giật mình, nói: "Ta quả thật có chút tức giận."
Lạc Lạc khẩn trương nghĩ tới, chẳng lẽ tiên sinh nghe được câu nói kia của Hiên Viên Phá ư? Hay là nghe được câu nói kia của mình?
Tiên sinh biết mình thích hắn, cho nên mới tức giận ư?
Trần Trường Sinh nói: "Ngươi trước đó đã nghe được phong thanh, vì sao không viết thư tới Ly cung cầu viện? Ta là tiên sinh của ngươi, dĩ nhiên sẽ không bỏ mặc ngươi."
Nghe Trần Trường Sinh nói, Lạc Lạc hơi ngẩn ra, sau đó cảm thấy ngọt ngào tới cực điểm.
Đúng vậy, tiên sinh làm sao có thể bỏ mặc mình? Đến thời khắc nguy hiểm nhất, hắn nhất định sẽ phá mây đáp xuống, mang theo vạn trượng kim quang, đem mình mang đi.
Nhưng nếu như ban đầu đã đem chuyện này nói cho Ly cung, Nhân tộc có thể sẽ có phương pháp khác để xử lý, tiên sinh ngươi còn đích thân tới hay không?
Lạc Lạc nghĩ thầm dụng ý của mình nhất định phải giấu tiên sinh, cho dù phải dấu diếm cả đời.
Nếu như có thể có cả đời thì thật tốt.
"Biệt Dạng Hồng tiền bối sắp sửa rời đi."
Trần Trường Sinh tâm tình thanh âm trầm thấp, phá vỡ suy nghĩ ngọt ngào đan xen chua xót của nàng.
Rời đi ý tứ không phải là rời Bạch Đế thành, mà là rời khỏi thế gian.
Lạc Lạc rất giật mình, sau đó thương cảm.
Thương cảm cho vị tiền bối nàng chưa từng gặp mặt kia, cũng bởi vì nguyên nhân khác.
Một vị cường giả thần thánh lĩnh vực bị mưu hại, chết trong Bạch Đế thành, chuyện này cuối cùng cần một câu trả lời thỏa đáng.
Nhân tộc cùng Yêu tộc thật sự đến thời khắc phân ly sao? Mình cùng tiên sinh mới vừa gặp lại, sau này khó có thể gặp nhau sao?
Nàng đưa tay nắm lấy vạt áo của Trần Trường Sinh, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy u oán, nhìn hắn nói: "Tiên sinh, ta không muốn."
Trần Trường Sinh không thể né tránh, bởi vì động tác của nàng nhanh như thiểm điện, trừ cảnh giới thực lực tăng lên, còn bởi vì nàng từng làm động tác này vô số lần.
Ban đầu ở Quốc Giáo học viện, mỗi lần bị Trần Trường Sinh đuổi về Bách Thảo Viên, hay là sau đó thời điểm trở về Ly cung hoặc hoàng cung, nàng đều dùng loại thủ đoạn này để kéo dài một chút thời gian.
Nàng còn có một động tác lão luyện hơn, có thể kéo dài thời gian lâu hơn, đó chính là tà tà gục xuống, ôm lấy bắp đùi của Trần Trường Sinh.
Chỉ là hiện tại đã lớn hơn một chút, nàng ngượng ngùng không muốn làm như vậy.
Trần Trường Sinh nói: "Không nghiêm trọng như ngươi nghĩ đâu, chẳng qua là bất cứ chuyện gì nếu đã làm, cuối cùng cần phải trả giá."
Một vị cường giả thần thánh lĩnh vực chết đi, nếu như muốn Nhân tộc không truy cứu nữa, Bạch Đế thành cần trả giá tất nhiên là cực kỳ thảm trọng.
Những lời này của hắn còn chút mơ hồ, nhưng kỳ thật kiếm phong chỉ tới đối tượng đã vô cùng rõ ràng.
Lạc Lạc thấp giọng nói: "Mẫu thân nàng... đang mang thai."
Đây là đang nói với Trần Trường Sinh, địa vị của Mục phu nhân sẽ càng thêm vững chắc, tương ứng, địa vị cùng phân lượng của nàng ở Yêu tộc sẽ giảm bớt rất nhiều.
"Nhưng không có chuyện gì, ta sẽ cố gắng."
Lạc Lạc khả ái lè lưỡi.
Đã từng là khuôn mặt tươi cười sáng sủa, bây giờ nhìn lại trở nên miễn cưỡng, thậm chí có chút trầm trọng đến vậy.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, Trần Trường Sinh cảm thấy rất thương tiếc, nói: "Ngươi không cần làm gì cả."
Lạc Lạc nhìn hắn vô cùng nghiêm túc nói: "Tiên sinh, thật ra ta có rất nhiều người ủng hộ, ta chỉ nghĩ dù sao ngài cũng sẽ tới cứu ta, cho nên ta mới không làm gì cả."
Trần Trường Sinh nói: "Cho dù ngươi có thể làm rất nhiều chuyện, cũng không cần làm."
Lạc Lạc mở to mắt hỏi: "Đây là tại sao?"
Trần Trường Sinh đưa tay vuốt ve đầu của nàng, nói: "Bởi vì nàng là mẫu thân của ngươi, còn bởi vì ta vừa lúc biết ngươi thích đứng ở nơi rất cao."
Lạc Lạc quả thật thích đứng ở chỗ cao, tỷ như khỏa đại dong thụ ven hồ trong Quốc Giáo học viện, như Thanh Hiền điện ở Ly cung, hay hoặc là tòa cung điện hiện tại này.
Người không quen nàng sẽ cho là, vị điện hạ tôn quý nhất thế gian này thì thích cảm giác từ trên cao nhìn xuống.
Nhưng Trần Trường Sinh biết không phải như vậy.
Lạc Lạc thích đứng ở chỗ rất cao, là bởi vì nơi đó mới có thể thấy được rất xa.
"Một tiểu cô nương thích phương xa làm sao có thể làm nữ hoàng được?"
Trần Trường Sinh nhìn nàng thật tình nói.
Lạc Lạc kinh ngạc nhìn hắn, bỗng nhiên nhào vào trong lòng ngực của hắn, ôm hắn thật chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn ở trước ngực hắn không ngừng cọ cọ, phát ra thanh âm hạnh phúc.
Thanh âm này rất nhẹ, nhất thời là meo meo, nhất thời là khò khè, nghe giống như con mèo nhỏ mới vừa ăn uống no đủ được vuốt ve tám trăm lần vậy.
← Ch. 0997 | Ch. 0999 → |