← Ch.132 | Ch.134 → |
Chiến hạm hạ neo, nhóm hải tặc đã sớm mệt tới thổ huyết, nửa tháng chạy đi, tuy ràng vẫn có gió bắc, nhưng thuyền buồm không thể so được với thuyền có ma pháp động lực, thủy thủ bị tiêu hao thể lực lớn hơn rất nhiều lần. Nửa tháng này đã khiến cho hơn một trảm hải tặc bị ép đắc tới thiếu chút nữa đã mệt chết, nhưng không có một hải tặc nào dám có ý kiến gì cả.
Ba chiếc chiến hạm của Sarin cũng không phải để trưng bài, lúc này bọn họ có muốn chạy trốn thì cũng không cơ hội.
Từ phía xa mà nhìn về phía lục địa, vùng bờ biển này có các dăy núi cao đứng sừng sững, Lex mang theo Ma pháp sư từ trong bàn quy Thuyền luyện kim dưới nước lên trên chiến hạm, nàng đi tới bên cạnh Sarin, nhìn thấy tình hình trên bờ biển thì liền lắc đầu. Nơi này có các dăy núi dài liên miên. Trăm dặm xung quanh đây e ràn cũng không có nơi nào thích hợp xây dựng bến cảng cả.
Xây dựng một tòa thành thị thì cần phải có giao thông trên bộ thông thoáng. Đường biển của Phoenix nối với thành Lian. Phía bắc của Phoenix có rất nhiều dãy núi, nếu muốn mở đường xuyên qua dăy núi này, cho dù có đại lượng Ma pháp sư trợ giúp thì cũng hao phí thời gian vô cùng lớn, trong vòng ba năm cũng không nhất định có thể đi thông được con đường này.
Lex lấy ra ma pháp bản đồ của nàng, mở ra, vẫn hướng về phía trước để tìm, tìm được vị trí phía bắc của Phoenix, phóng đại bản đồ lên, tìm tòi một phen quanh vùng duyên hải này, cuối cùng tìm được mấy chỗ đánh dấu, có thể thành lập một bộ phận của bến cảng nước sâu.
Địa điểm gần Phoenix nhất thì hiển nhiên là không được, nơi này bị ngăn cách, ba mặt là các dăy núi cao lớn, một mặt hướng ra biển. Sarin nhìn về phía hơn bốn trảm dặm hướng bắc, ở đó có một địa điểm. Đó là một vùng trũng do các dăy núi quây lại, tại đây chỉ cần đánh thông vài ngọn núi thì có thể nối thông khu vực nhỏ bé này với bình nguyên phía sau lưng.
Giữa bình nguyên và Phoenix cũng không có quá nhiều trở ngại, đi về phía tây không đến tám trảm dặm thì có thể từ phía nam tiến vào Phoenix. Tổng cộng đường xá phải đi sẽ vượt qua hai ngàn dặm. Trên quãng đường ngắn nhất thì có một dãy núi ngăn cản, đây là con đường thẳng tắp nối hai địa phương trên.
- Dài tận hai ngàn dặm, cho dù dùng xe ngựa tốt nhất, một ngày chạy tám giờ, thì cũng cần phải năm ngày mới có thể tới được!
Sarin nhìn bản đồ, cảm thấy nơi này cách Phoenix quá xa.
- Như vậy thì đã không tồi rồi. Chúng ta có thể thành lập thành thị trên bình nguyên, bến cảng tại bờ biển này không có khả năng dùng làm thành thị buôn bán. Vị trí hơn bảy trảm dặm xuống phía nam thì có thể dùng để xây dựng hải cảng thứ hai, dù sao cũng không phải là thành thị để giao dịch, chỉ cần có thể dùng để neo đậu chiến hạm cập bến là được.
- Chúng ta khai hoang ở trong này, sẽ không gây ra phiền toái gì chứ?
Sarin hỏi.
- Sẽ không, đế quốc bản đồ khi vẽ tới giữa biên giới Phoenix thì dừng lại. Bất kỳ một quý tộc nào cũng đều có thể mở mang đất đai, khai hoang bên ngoài bản đồ đế quốc, nơi này không có người muốn tới, là bởi vì nó không thích hợp cho nông dân trồng trọt, lại có gần nửa năm trong thời kỳ đóng băng, bến cảng cũng sẽ bị băng đóng kín, không có khả năng phát triển giao thương đường biển với Scotzia. Tính ra thì khai hoang tại đây còn không đạt được thu nhập đủ nộp lên cho hoàng thất. truyện đăng tại ban long hoi.
- Như vậy thì ngươi chẳng phải là cần phải thêm tiền hay sao?
Sarin vừa nghe tới đó liền hỏi. vốn các quý tộc đạt được thổ địa ở ngoài đế quốc thì còn cần phải nộp lên số lượng tài vật nhất định cho hoàng thất, trách không được một mảnh thổ địa lớn như vậy vẫn không có người nào muốn cả.
- Ta chính là hoàng thất. Nơi này có thể là vùng đất khai thác của Grievances quận quốc, không cần nộp cái gì cho thành San Rock cả. Ta có thể nuôi sống nông dân trên vùng đất này là được.
Sarin nghe được, lúc này mới yên tâm, thì ra Lex kiến quốc còn có chỗ tốt như vậy.
Lex và Sarin thương lượng xong, lúc này mới bay lên giữa không trung, đối chiểu với tọa độ từ ma pháp la bàn, lại kết hợp thêm ma pháp bản đồ của nàng, cuối cùng xác định được vị trí hiện tại phía dưới.
Từ nơi này đi lên phía bắc hơn hai trảm dặm, chính là địa điểm mà nàng và Sarin chọn. Lúc này Sarin cũng không nóng lòng, mệnh lệnh ba chiếc chiến hạm nghĩ ngơi và hồi phục, ngày mai tiếp tục khởi hành.
Bọn hải đạo nghe nói có thể nghỉ ngơi một đêm, cả đám mềm người ra nằm trên giường, ngay cả thuyền cũng không đủ sức rửa sạch nữa.
Sarin thì một chút cũng không thấy mệt, hắn gọi tất cả Ma pháp sư trên ba chiếc thuyền lại đây, nói kế hoạch của hắn và Lex cho các pháp sư này. Các pháp sư cũng không có ý kiến gì, Jason đã hạ mệnh lệnh, trừ khi Sarin bắt bọn họ đi tìm chết, thì tất cả những điều khác đều phải nghe theo lệnh của Sarin.
Nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau, đội tàu đi hơn bốn giờ, thì tới được nơi mà Lex chọn.
Nơi này vẫn như cũ có địa hình vùng duyên hải phía bắc của Myers đại lục, có các dãy núi san sát, giữa biển còn có các bán đảo nhô ra. Điều khiến cho Sarin mừng rờ chính là, núi non nơi này đều là một loại đá thuần một màu trắng, không biết thuộc loại gì. Nhìn qua có chút tương tự với Bạch Vân mẫu, nhưng lại cực kỳ cứng rắn.
Địa hình như vậy mà khai thác lên sẽ gian nan gấp trăm lần, chỉ là khi xây dựng thành thị và hải cảng, sẽ trở nên cực kỳ chắc chắn. Sarin nhớ tới tường thành màu trắng tại Pompei, dường như dùng loại đá này để xây thì phải.
Hơn nữa nơi này kéo thành một cái bán đảo hình bán nguyệt, hình thành một cảng nước sâu thiên nhiên. Khoảng hai dặm phía bắc của bán đảo là các dãy núi đá trụi lủi màu trắng, chỉ cần lắp đặt ma pháp pháo thì có thể bảo vệ cho cả bến cảng. Mà bản thân bán đảo thì lại trực tiếp có thể xây dựng một bình đài, xây dựng các ma pháp cột đá.
Phía sau của núi đá màu trắng mặt bắc còn có thể kiến tạo bến cảng thứ hai, với địa hình như vậy, thì việc xây dựng một thành thị quy mộ lớn cũng không có vấn đề.
Trên đại lục là các khu rừng rậm khô vàng, các ngọn núi tại nơi này thì trong nửa năm đều có tuyết đọng, vấn đề nước uống cũng không thành vấn đề.
- Sarin, nơi này không tồi, tuy nhiên ta phải rời đi thôi!
Lex nhìn bán đảo hình trăng lười liềm kia, vạn phần cảm khái. Nếu nơi này mà không bị đóng băng thì đã sớm bị nhân loại khai khẩn ra rồi. Tại đây có mặt biển màu lam, núi đá, bán đảo, khu rừng rậm rạp, phong cách thô sơ, có một loại ý cảnh rất độc đáo.
- Ngươi phải đi sao?
- Tài liệu mà lão sư của ngươi tặng cho ta cũng không đủ để xây dựng được một tòa thành thị. Ta còn cần quay về Tần Nhân để mua. Ngươi chẳng phải cần di chuyển người Caucasus hay sao? Đúng lúc này ta đưa Tieta tới Kya Loulan một lần, nhìn thế cục tại nơi này. Chuyến này cần ít nhất là nửa năm, trong thời gian đó thì những người của ngươi cơ bản cũng không làm được gì, cứ dựa theo bản vẽ dọn sạch các bãi đất trống ra là được, chờ ta trở lại.
- Ngươi muốn dẫn theo bao nhiêu người?
- Ta mang theo một chiếc thuyền, Tieta đi theo ta là được, Ma pháp sư sẽ được lưu lại hơn phân nửa cho ngươi, ta sẽ lên bờ tại thành Lian. Nhanh chóng chạy về quận Grievances một chuyến.
- Tới thành Lian, thì chiến hạm sẽ để cho bọn họ lái quay về, ta sẽ từ Phoenix mà trở về, thuận tiện tìm kiếm con đường có thể xây dựng sau này trên bộ.
- Ngươi phải cẩn thận!
Lúc này Sarin cũng có chút không nờ, sau một thời gian ở chung với Lex, hắn đã quên thân phận quận vương của Lex, thậm chí còn không coi nàng là một Đại ma pháp sư cao hơn mình tận hai cấp.
Lex cũng không biết nói gì cho phải, Sarin được coi như bàng hữu duy nhất của nàng, trong số những người thân cận nhất của nàng, thì Faeron đã qua đời. Lão sư thì không có khả năng lúc nào cũng đi theo mình, phụ thân cũng đã chết, đột nhiên tách ra sau khi đã ở chung vài năm với Sarin. Trong mắt Lex cũng có chút cay cay.
Nàng ngầm cảnh báo chính mình: chỉ nửa năm thời gian mà thôi, đối với Ma pháp sư mà nói, đây chỉ là một cái chớp mắt mà thôi. Cảm giác hiện tại của mình khẳng định là do Jason đã khiển cho mình bị ám thị về mặt tâm lý, như thế thì mới khiến cho mình có cảm giác không nờ. Lex, ngươi còn có chuyện quan trọng hơn để đi làm!
Lex càng nghĩ, lại càng lúc càng thấy khổ sở hơn. Thân là hoàng tộc, thứ mà nàng mất đi còn nhiều hơn thứ đạt được. Ví dụ như hiện tại, nếu nàng chỉ là một Ma pháp sư bình thường, vì cái gì mà phải muốn nghĩ tới việc thành lập thành thị, lại còn muốn thành lập vị diện Truyền Tống Trận hoàn chỉnh. Nàng chỉ cần ở cùng Sarin tại một cái bán vị diện là tốt rồi.
Dùng sức đuổi những ý tưởng này trong đầu ra, Lex miễn cưỡng cười, nói với Sarin:
- Ta cũng không lên bờ nhìn nữa, ngươi có muốn chào tạm biệt Tieta hay không?
- Đương nhiên là muốn!
Nhắc tới Tieta, Sarin lập tức quên đi nỗi buồn khi ly biệt. Hắn có chút lo lắng, Tieta không đi theo mình, liệu có thể bị lừa ở bên ngoài hay không? Trong đầu nàng ngoài chuyện liên quan đến chiến đấu, thì cũng chỉ có chuyện về người trong thôn. Còn lại những thứ khác thì Tieta đều không để trong lòng.
Đa số người Caucasus đều như vậy, có thể lý giải tại sao một dân tộc có bản năng chiến đấu cường hãn như vậy mà lại dần dần suy sụp.
Nghĩ đến đây, Sarin không đi gặp Tieta, mà là trước hết đi tìm Daniel, hiện giờ tên Vong linh pháp sư này đã thành thật hơn rất nhiều. Nhìn thấy sư môn của Sarin cực kỳ hùng mạnh, Daniel cũng không muốn chọc cho vài vị Ma đạo sĩ trên đảo Sigure kia không thoải mái. Hiện tại hắn chỉ hy vọng chính minh có thể nhanh chóng vượt qua cấp bậc của Sarin, để cho hắn thực hiện khế ước, trả lại tự do cho minh.
- Daniel, ta muốn vong linh độc tố, có bao nhiêu thì cho ta bấy nhiêu!
Sarin cũng không lòng vòng quanh co, Daniel đau lòng lấy ra một cái bình nhỏ. Vong linh độc tố không phải có thể luyện chế ra được, mà là lấy được từ chỗ vong linh sinh vật triệu hoán ra mỗi ngày một ít, cực kỳ quý giá. Thứ này đối với những người khác thì chính là một loại độc dược mãnh liệt, nhưng Vong linh pháp sư lại có thể dùng nó để tu luyện.
Nhưng mà Sarin và Lex đã cung cấp nhiều ma hạch như vậy cho hắn, hắn có muốn cự tuyệt Sarin cũng không làm được.
Sarin cầm vong linh độc tố, trực tiếp đi vào phòng Tieta, hắn đẩy cửa đi vào, thấy Tieta đang cầm một quyển sách để đọc. Sarin có chút bất ngờ. Tuy ràng Tieta cũng biết chữ, nhưng mà trước nay Sarin không gặp nàng đọc sách bao giờ.
- Sarin, có chuyện gì vậy?
Tieta thấy Sarin bước vào, liền đặt sách xuống. Hiện tại nàng cũng không đeo vũ khí trên lưng, cuối cùng cũng có vài nét thục nữ. Mái tóc dài màu đen xõa trên vai, ngoài bộ nhuyễn giáp trên người là một bộ áo trắng bàng da cừu.
Sarin nói ràng Lex sắp phải đi, đồng thời muốn dẫn nàng quay về thôn, Tieta lập tức hoan hô. Nàng nhảy qua cái bàn, ôm chặt lấy Sarin, quay hắn vài vòng. May mà Sarin đã có thể phi hành, đối với vệc vận động kịch liệt như vậy đã thành thói quen, nếu không thì đã ói hết cả ra rồi.
- Tieta, thả ta xuống dưới!
Sarin kêu to, song chưởng của Tieta còn mạnh hơn cả một con ma thú.
Tieta vui vẻ nói với Sarin:
- Ta rốt cục có thể quay về thôn, trước kia đã muốn đi rồi, nhưng lại sợ lạc đường!
Sarin thấy Tieta không hề có chút thái độ lưu luyến nào, trong lòng có chút cảm giác quái dị. hắn còn tưởng ràng Tieta sẽ không định trở về. Tuy nhiên như vậy cũng tốt. Sarin nghĩ, sau đó giao vong linh độc tố vơ vét từ chỗ Daniel cho Tieta.
- Đây là vong linh độc tố!
Sarin nói một nửa, sau đó tháo cái bao tay của minh xuống, đưa cho Tieta, nói:
- Khi sử dụng vong linh độc tố thì nhớ rõ phải đeo cái bao tay này lên. Vong linh độc tố có thể trực tiếp bôi lên trên thanh Boomerang của ngươi, chỉ cần dính máu, cho dù là ma thú cấp cao cũng sẽ bị độc chết. Tuy nhiên thứ này không có hiệu quả nhanh như độc dược của ta, khi sử dụng phải cẩn thận, đừng để bản thân minh trúng độc đấy!
- Ta biết rồi. Lex đâu?
Trên mặt Tieta tràn đầy nét hưng phấn.
Tieta không hề có chút buồn khi ly biệt nào, nàng cùng với Sarin tới tìm Lex, chít chít oa oa nói vài câu Caucasus ngừ. Cũng may mà Lex đã nhận được giáo dục rất nghiêm khắc về ngôn ngừ, gần như không gì không biết, ngay cả Sarin khi nghe Caucasus ngừ của nàng thì cũng có chút mơ hồ.
Lex và Tieta nói chuyện, ánh mắt nhìn về phía Sarin, Sarin cũng có chút bất đắc dĩ. Tieta chính là có tính cách này, cao hứng lên thì không ngăn được.
- Tieta, ngươi chờ một chút!
Lex nói xong, lại lấy ra một cái vòng tay, giao cho Sarin:
- Đây là thứ lấy được trên đảo Sigure, ngươi có hơn bảy trảm kiếm sĩ, còn có ba trảm thủy thủ, thêm hơn một trảm hải tặc, trước hết cần xây dựng một số thứ không quan trọng lắm, chờ ta dẫn người trở về, ngươi sẽ tạo ma pháp tháp sau.
Sarin nhận lấy cái vòng tay này, gật đầu đồng ý. Hắn không sử dụng được loại không gian toang bị này, nhưng mà Nerys lại có thể.
Lex lại lấy ra bốn bộ cấu toang khôi lỗi, bày ra trong khoang thuyền, nói với Sarin:
- Bốn tên này dường như có chút ý thức riêng, ngươi cũng có thể chỉ huy. Công tác nào cần hao phí thể lực thì cứ để cho khôi lỗi đi làm, trong vòng tay còn có đại lượng máy móc con rối, để cho những học đồ kia điều khiển, tốt hơn việc dùng kiếm sĩ rất nhiều.
- Ta biết rồi, cái này cho ngươi.
Sarin vẫn lo lắng an toàn của Tieta, hắn lấy ra hai mươi bốn quyển trục, giao cho Lex. Tinh thần lực của Lex cũng phi thường mạnh. Với năng lực của nàng, trong một lần chiến đấu thì có thể phóng thích hơn mười quyển trục loại này.
Nếu nhiều quyển trục như vậy mà vẫn không giải quyết được chiến đấu, vậy thì địch nhân kia đã quá mức mạnh mẽ, Sarin cũng không có thứ gì có thể giúp Lex được cả.
Lex cũng không khách khí, nhận lấy quyển trục, thu vào trong Thần La Chi Giới. Với thực lực của nàng, chỉ cần không gặp phải Ma đạo sĩ, thì cơ bản sẽ không gặp phải nguy hiểm gì. Có hai mươi bốn quyển trục này, cho dù gặp phải Ma đạo sĩ cấp bảy, Lex cũng có sức đánh một trận.
- Yên tâm, ta sẽ chiểu có tốt cho Tieta!
Lex nhận ra Sarin đang lo lắng, sức chiến đấu của Tieta không tồi, nhưng mà dù sao nàng cũng không phải Ma pháp sư, không có năng lực phi hành, khi gặp phải nguy hiểm thì vẫn phải dựa vào Lex nhiều hơn.
Phân ra một chiến hạm cho Lex, thuyền hải tặc được lưu lại, loại thuyền đặc thù này không có khả năng tới gần thành Lian. Bàn quy Thuyền luyện kim cũng để lại chỗ Sarin, hiện tại Sarin có nhiều Ma pháp sư, có thể bắt đầu luyện tập khống chế chiến hạm dưới nước này.
Chiến hạm dài không đến ba mươi thước này thì bình thường cũng không có uy lực gì, thậm chí còn không thể toang bị thêm vào ma pháp thạch pháo. Tuy nhiên chiếc bàn quy Thuyền luyện kim này lại thuần túy chỉ dùng để ma hạch từ cấp sáu trở lên để khởi động ma pháp trận công kích, tiêu hao thật lớn, uy lực cũng vượt qua ma pháp thạch pháo rất nhiều, có thể phóng ra băng đạn biển dị dưới nước.
Chiến hạm bình thường cũng không uy hiếp đến bàn quy Thuyền luyện kim, chỉ có khi mà trên đại hình chiến hạm có Ma đạo sĩ, thì mới có thể tạo thành thương tổn cho bàn quy Thuyền luyện kim. Cho dù Kiếm Sư cấp cao lẻn vào dưới nước, thì cũng không làm gì được bộ quy xác dày và cứng này cả. Kiếm Thánh thì cũng không làm được gì khác cả, bởi vì Kiểm Thánh cũng không có cách nào dừng lại lâu dưới nước giống như Ma pháp sư dùng ma pháp hô hấp dưới nước được, trong khi đó nước cũng gây ra suy yếu rất lớn đối với kiếm khí.
Sarin đã thầm tính toán qua, uy hiếp lớn nhất đối với bàn quy Thuyền luyện kim vẫn là ma pháp. Trên đời có đủ loại ma pháp thiên kỳ bách quái, trong ma pháp thủy hệ thì rất nhiều ma pháp ít được biết đến phải thi triển dưới nước, cho dù Sarin cũng không thể biết hết được.
Tieta làm loạn một trận như vậy, khiến cho tâm tình ly biệt của Sarin cũng phải nhạt đi rất nhiều, hắn tiễn Lex đi, sau đó cũng không nghỉ ngơi. Hắn từ trên chiến hạm bay lên, mây mù màu đen bọc lấy thân thể hắn, tiếp tục bay lên trên hai trảm thước thì sẽ không dễ dàng bay tiếp được nữa, tại độ cao này thi Ma huyền bị tiêu hao ít nhất.
Độ cao hơn hai trảm thước mà vẫn còn không cao bàng ngọn núi đá màu trắng kia. Sarin dọc theo bán đảo hình trảng lười liềm bay lên lục địa. Vùng duyên hải này ở đâu cũng là nham thạch màu trắng, độ cao so với mặt biển cũng rất nhiều, do đó nếu muốn kiến tạo bến cảng thì có hai biện pháp, một là dựng một bến cảng kim loại trước những nham thạch này, một cách khác là trực tiếp cho nổ để xây dựng trên những ngọn núi đá này.
Sarin hạ xuống mặt đất, từ trong Ân Tứ Chỉ Hoàn lấy ra một cây long nha, nắm trong tay, đâm xuống tảng đá màu trắng. Một tiếng kim lại va chạm vang lên, trên tảng đá màu trắng phát ra một chuỗi đốm lửa, chỉ để lại một dấu vết nhợt nhạt.
Khí lực của Sarin cũng không nhỏ, lần công kích này đã bàng với Kiếm Sĩ cao cấp, huống chi trong tay hắn lại còn chính là long nha.
Nham thạch này dùng để xây dựng thành thị thì thật sự là thứ tốt nhất, Sarin thí nghiệm một chút nguyên tố thuộc tính của nham thạch. Phát hiện ra đây là một loại nham thạch bình thường có nguyên tố cân đối. Ngoài tính chất cứng rắn bên ngoài, nó cũng không thích hợp để chế tạo ma pháp toang bị gì cả. Đối với Ma pháp sư mà nói, giá trị của tảng đá như vậy sẽ thấp đi rất nhiều.
Thứ này còn cứng rắn hơn cả cương nham, nhưng không có ma pháp thuộc tính như cương nham, không thể dùng để xây dựng ma pháp tháp được.
Sarin suy nghĩ một chút, cảm thấy nếu có biện pháp cắt thứ này xuống, dùng để xây dựng phòng ốc thì thật ra cũng không tồi. Phòng ở như vậy đã có thể phòng ngự công kích của ma pháp cấp thấp, cho dù là ma pháp trung cấp thì cũng rất khó tổn hại nó.
Sarin vỗ một chút lên chiếc hồ lô bên hông, dòng nước màu xanh ngọc dài sáu thước phun ra. Nó cuốn lên trên một tảng đá màu trắng. Dòng nước cắt vào trong, trên tảng đá màu trắng lập tức bị cắt ra một vết thật sâu. Ước chừng cắt nửa phần chung, thì tảng đá màu trắng này mới bị ma pháp của Sarin cắt thành hai nửa.
Sarin nhanh chóng suy đoán xem loại tảng đá này có thể dùng làm cái gì.
Ma pháp pháo cũng không phải là ma pháp thạch pháo, thứ phóng ra chính là ma pháp đạn, khoảng cách công kích cũng xa hơn rất nhiều so với ma pháp thạch pháo. Ma pháp thạch pháo có thể toang bị trên thuyền, mà ma pháp pháo sẽ rất khó làm được như vậy. Một chiếc ma pháp pháo cần ít nhất một cái nền vững chắc để đặt lên, sau đó mới có thể ổn định phóng ra ma pháp đạn. Cho dù là chiến hạm dài hơn hai trảm thước thì cũng không cách nào toang bị ma pháp pháo cả, nếu như vẫn miễn cường toang bị lên, thì chỉ cần một nhát bắn ra, thứ bị hủy diệt trước tiên chính là thuyền của mình.
Hơn nữa công nghệ chế tạo của ma pháp pháo quá mức phức tạp, đã không có Luyện kim sư nào có thể làm ra loại vũ khí từ thời viễn cổ này nữa. Tài liệu chế tạo loại vũ khí này cũng có rất nhiều thứ lấy từ những vị diện khác, do đó trên Myers đại lục thì ma pháp pháo cực kỳ thưa thớt, Luyện Kim Thành còn có một chút, do đó mới khiển cho Vân Lưu hạm đội không làm gì được.
Vật liệu đá màu trắng này thì khắp nơi đều có. Cảm giác của Sarin thâm nhập sâu vào trong lòng đất, kéo dài tận trảm thước, cũng không toa xét đến cuối cùng được. Vùng bờ biển này cao hơn mặt nước biển rất nhiều, nếu muốn xây dựng bến cảng, ít nhất cũng phải cắt sâu xuống dưới hơn một trảm thước. Đây chính là một công trình vô cùng lớn.
Sarin một lần nữa bay lên. Dọc theo bờ biển mà toa xét. Dãy núi đá mà trắng có tính chất này rộng hơn một dặm, cao hơn một trảm thước. Nó hướng về phía đại lục mà kéo dài, dần dần thấp xuống, khi chạm tới lớp đất dày trầm tích, thì mới bắt đầu có thực vật.
Đáng tiếc không phải là Bạch ngọc. Nếu là Bạch ngọc, cho dù phải đi cắt từng phiến bán ra ngoài thì Sarin cũng có thể lập tức trở thành giàu ngang với một quốc gia. Bạch ngọc rẻ nhất thì cũng phải một kim tệ một miếng nhỏ, nhưng mà những khối đá màu trắng tại đây thì lại rất nhiều, mênh mông vô bờ.
Đi lên hướng bắc, Sarin phát hiện mấy con sông nhỏ, đều là do tuyết trên núi tan ra, sau đó chảy xuống thành sông, chảy tới phía bắc của núi màu trắng đi ra biển. Diện tích rừng rậm cũng không tính là lớn, chỉ rộng khoảng trên dưới ba mươi dặm, phía sau rừng rậm lại là dãy núi, tuy nhiên trong dãy núi này xuất hiện các vết đứt gãy thật lớn, dường như có vị thần linh nào đó ở giữa không trung đánh xuống một đao, ngay tại chỗ chém đứt dăy núi này.
Nơi này là một địa phương nửa phong bế, một mặt giáp biển có một bình nguyên nhỏ dài một trảm dặm, rộng hơn ba mươi dặm. vết đứt gãy của dãy núi cũng khá là rộng lớn, nếu như xây dựng lại, thì sẽ trở thành con đường xe chạy được nối với bình nguyên.
Tra xét gần xong, Sarin không phát hiện ra ma thú gì trong rừng rậm cả, lúc này hắn mới trở lại chiến hạm, mệnh lệnh các kiếm sĩ trên chiến hạm lên bờ hạ toại.
Lex mang đi một phần ba pháp sư, bên cạnh Sarin bây giờ còn có hai pháp sư cấp năm, hai pháp sư cấp bốn, mười hai pháp sư cấp ba. Các pháp sư tụ tập cùng một chỗ, trước hết chuyển một đám tài liệu từ trên thuyền xuống, dựng lên một cái toại. Bên trong toại bày biện các đài luyện kim, Sarin bày bản vẽ thiết kế của Jason lên trên, khởi động ma pháp trận, bắt đầu thương lượng chuyện khai hoang với các Ma pháp sư.
Chờ chiếc thuyền đưa Lex đi kia trở về, nơi này có gần một ngàn người, phân công công tác là một chuyện rất trọng yếu. Sarin cũng không am hiểu thứ này, trực tiếp giao cho hai Ma pháp sư cấp năm xử lý.
Trong lòng Sarin đã có quy hoạch thô sơ rồi, để cho hai pháp sư cấp năm an bài những kiếm sĩ và thủy thủ dựng toại, còn hắn thì mang theo Nerys đi tới bán đảo hình trảng rằm kia.
Bán đảo này có đường cong dài mười dặm, xâm nhập vào biển rộng, hình thành đê đập chắn sóng thiên nhiên. Chỗ rộng nhất của bán đảo cũng chỉ là khoảng bốn đến năm trảm thước, cao hơn mặt biển mấy chục thước, giống như ánh trảng chiếu vào trong biển rộng. Sarin nhảy xuống biển, toa xét dưới nước. Bộ phận dưới nước của bán đảo hình bán nguyệt cũng rất trơn nhãn. Sarin lặn xuống sâu hơn một trảm thước, cảm giác áp lực có chút lớn, thì mới dùng cảm giác để toa xét đáy biển.
Đây là một hải cảng thiên nhiên sâu hơn hai trảm thước, đừng nói chiến hạm của Sarin, cho dù có là loại chiến hạm chủ lực của Vân Lưu thì cũng có thể cập bến neo đậu bên trong được. Sarin đi vòng tới mặt phía nam của bán đảo hình bán nguyệt, bộ phận dưới nước của nơi này cũng là vô cùng chắc chắn, không có khe hở nào. Trong lòng Sarin lại càng kiên định quyết tâm xây dựng ma pháp cột đá trên bán đảo này, như vậy sẽ không bị hư tổn gì đến căn cơ. Hơn nữa bộ phận dưới nước còn có thể xây dựng mật thất, mặt tiếp giáp với nước có thể được khảm thủy tinh, dựa theo phương thức chế tạo bàn quy Thuyền luyện kim để tạo ra các ma pháp trận công kích. Như vậy có thể tiến hành công kích có tính phòng ngự ở dưới nước được. xem thêm tại ban long chấm us.
Nơi này vô cùng lý tưởng. Nếu muốn đổ bộ lên, chỉ có thể đi vòng qua bán đảo hình trảng khuyết này, từ một mặt khác để tiến vào hải cảng. Mà một mặt khác có núi đá màu trắng cao ngất, ở trên mà được lắp một chiếc ma pháp pháo thì có thể phong tỏa toàn bộ hải cảng, mặc cho ngươi có chiến hạm lớn cờ nào thì cũng không so với ngọn núi này được.
Tiếp tục đi về hướng bắc thì nơi thích hợp để đổ bộ phải cách đây tận hơn tám mươi dặm, từ phía bắc mà quay lại tấn công cũng không phải là việc dễ làm, ma pháp pháo trên một ngọn núi đá màu trắng có phạm vi khống chế vô cùng lớn. Hiện tại vấn đề duy nhất chính là, mình đi đâu mua được ma pháp pháo bây giờ.
Sarin và Nerys từ trong nước biển chui ra, Nerys xoa ngón tay, nói với Sarin:
- Tảng đá này rất cứng rắn, không có cách xử lý nào khác, ngươi thật sự muốn kiến tạo thành thị ở trong này hay sao?
- Đương nhiên là sẽ có biện pháp xử lý. Chỉ cần có đủ Ma pháp sư là được rồi!
Sarin đã có sẵn câu trả lời. Tảng đá màu trắng này có cứng rắn đi nữa, thì cũng không cách nào đối kháng được với lực lượng của ma pháp. Trong các ma pháp địa hệ có một loại Hủ hóa thuật, đối với tảng đá thì nó có tác dụng ăn mòn mãnh liệt. Trừ khi tảng đá màu trắng đã có khả năng miễn dịch ma pháp, hoặc được khắc tốt ma pháp hoa văn rồi, nếu không thì vẫn sẽ không thể chống đờ được loại ma pháp ăn mòn này. Thứ này còn có ích hơn nhiều so với cương nham.
← Ch. 132 | Ch. 134 → |