← Ch.155 | Ch.157 → |
Vùng duyên hải bị đóng băng trăm dặm, bờ biển trắng phau. Hình dạng bến cảng đã được hình thành bước đầu, tuy nhiên những kiến trúc rất lớn liên miên phía sau lại mang phong cách của thần điện. Từ xa nhìn lại, hải cảng này có phong cách rất khác biệt với hải cảng của những quốc gia khác.
Trên bờ biển còn có con rõi công tác, chỉ huy đều là pháp sư cấp thấp, thậm chí là ma pháp học đồ. Chất lượng ma pháp học đồ của đảo Sigure rất cao, thời gian mấy tháng tới đây đã có hai người trở thành pháp sư cấp một.
Đây cũng là do kế thừa cả. Đảo Sigure lựa chọn ma pháp học đồ đầu tiên là xét tư chất. Hơn nữa tri thức ma pháp tích lũy tại đảo Sigure hơn nghìn năm, những học đồ này đều có hy vọng trở thành Đại ma pháp sư.
Ngoài việc thăng cấp Ma đạo sĩ phải dựa vào kỳ ngộ ra, những ma pháp học đồ này có thể nói là hào quang sáng ngời.
Thời điểm Sarin đi tới bờ biển thì khôi lỗi đã ngừng công tác. Nơi này đã tụ tập hơn trăm kiếm sĩ. Ở trên mặt biển bị đóng băng xa xa, có một đám người quần áo tả tơi, đi trong gió tuyết lạnh run.
Sarin nhìn thoáng về phía xa, hỏi pháp sư bên cạnh:
- Những người kia xuất hiện từ khi nào?
- Vừa xuất hiện, thưa Sarin đại nhân.
- Có trao đổi chưa?
- Bọn họ phái người lên bờ bị đuổi trở về. Ngài không lên tiếng thì nơi này không cho người lạ đi lên. Bọn họ nói gặp hải tặc, nhưng mùa này hải tặc không hành động ở hải vực phương bắc.
Sarin suy nghĩ, nói:
- Gọi Nerys lại đây, cho một cái lều trại để những người đó lên nói chuyện với ta.
- Sarin đại nhân, những người này rất khả nghi.
- Khả nghi thế nào?
- Có quý tộc ngụy trang thành bình dân, trong bọn họ còn có Kiếm Sư cấp cao.
- Có quý tộc? Thế càng hay mà.
Sarin cười cười, vỗ vỗ vai pháp sư nói:
- Vậy thì gọi quý tộc lên đây, không cho hắn mang theo tùy tùng. Để kiếm sĩ đi gọi người, các ngươi chuẩn bị sẵn quyển trục. Nếu bọn họ dám động thủ thì không để lại một người sống.
Pháp sư đảo Sigure có ưu thế là quyển trục tương đối nhiều. Bọn họ được Jason cho đi theo Sarin, mỗi người cũng có lượng quyển trục không ít hơn Sarin. Tuy nhiên Sarin còn có quyển trục trung và cao cấp còn những người này cấp bậc thấp, chỉ đều lấy quyển trục cấp thấp.
Viết quyển trục cũng là một thủ đoạn luyện tập ma pháp hữu hiệu. Phần đông pháp sư đảo Sigure đều luyện tập mỗi ngày, tích góp từng tí một thành rất nhiều quyển trục cấp thấp và cấp trung. Đảo Sigure lại không thiếu tài nguyên gì, nhiều năm tích lũy, đáng sợ mười phần. Sarin lấy được cả kho quyển trục ma pháp. Mà cái kho kia cũng không phải là kho duy nhất trên đảo. Từ điểm đó có thể tính ra đảo Sigure giàu có tới mức nào.
Dưới tình hình chung, những pháp sư cấp thấp này cũng có sức chiến đấu rất mạnh. Vận khí Sarin không tốt, gặp toàn kẻ địch cường đại. Đương nhiên nếu không có những kẻ địch cường đại này thì cũng không thể kích thích hắn điên cuồng tu luyện như vậy. Những chuyện trên thế giới này lại kỳ diệu như vậy. Ngươi càng gặp nhiều gian nguy thì thành tựu của ngươi lại càng lớn.
Hai kiếm sĩ cao cấp bị phái tới biển bị đóng băng, đi gặp đám người bị rủi ro kia. Một đám người đứng cách bờ biển hơn năm trăm thước. Dù bọn họ có nỏ luyện kim cũng không uy hiếp nổi người trên bờ. Băng Lãnh Thị Giác của Sarin có thể thấy trong khoảng cách vài dặm. Ở vị trí này hắn có thể nhìn rõ động tác của hai kiếm sĩ kia.
Đám người kia có một trăm tám mươi người, đại bộ phận bì giáp đều vỡ nát, giá rét tới mức không ngừng run run. Một số ít nhìn có vẻ khỏe mạnh, thân thủ vượt qua Cao cấp Kiếm Sĩ, đã đạt tới Kiếm Sư.
Trong cơ thể Kiếm Sư hình thành kiếm khí cường đại, có thể chống lại. Chẳng qua môi trường như vậy khiến kiếm khí liên tục tiêu hao, nếu không có địa phương sưởi ấm thì đám người này nhiều nhất chỉ trụ được ba tới năm ngày là bị đông chết hết.
Hai kiếm sĩ của đảo Sigure tới gần, bắt đầu tiếp xúc với những người đó. Sarin đứng từ xa xa nhìn lại, chỉ thấy hai Kiếm Sư rất kích động nói gì đó, có vẻ không khách khí với kiếm sĩ đảo Sigure.
Kiếm sĩ đảo Sigure cũng không tức giận. Bọn họ ấn kiếm thi lễ, xoay người đi về hướng bờ biết. Một Kiếm Sư rút kiếm phía sau lưng ra, bị một người khác kéo trở lại.
Thời điểm tinh thần sa sút còn kiêu ngạo như vậy? Sarin nhớ rõ thời điểm mình sa sút tinh thần đều rất khiêm nhường. Nhưng thủ hạ Kiếm Sư của quý tộc cũng không nhiều quyền lực lắm. Bọn họ ở trước mặt người ngoài tất nhiên phải cứng rắng, khiến chủ nhân đỡ bị thiệt thòi. Thấy cảnh như vậy, trong lòng Sarin đã có cân nhắc.
Hiện giờ giúp những người này, bọn họ cũng không cảm kích. Nếu không thì để bọn họ lạnh cóng thêm một ngày nữa đi.
Sarin đương nhiên sẽ không phái kiếm sĩ đi tập kích những người này làm gì. Những người này dù khả nghi cũng không thể hạ thủ đối với hắn. Sarin không phải là kẻ cuồng sát. Hơn nữa từ cử chỉ và trang bị của bọn họ mà xét thì cũng không có khả năng nhằm vào căn cứ của Sarin. Toàn bộ đội ngũ chỉ có mười mấy Kiếm Sư, hẳn là còn hai ba Ma pháp sư, cấp bậc không quá cấp ba.
Lực lượng như vậy Sarin không động thủ, dựa vào pháp sư cấp thấp của đảo Sigure là giải quyết được.
Nerys luôn luôn ở dưới biển, dùng ma pháp dẫn âm triệu hoán. Nàng ở trong huyệt động của Lôi Long sáng lập ra một địa phương để ngủ, không bị bất luận kẻ nào quấy rầy. Sarin muốn tìm nàng thì so với tìm ở thuyền luyện kim còn dễ hơn.
- Chủ nhân.
Nerys dụi dụi mắt, không biết có chuyện gì xảy ra.
- Nerys, ngươi thấy những người đó có nguy hiểm không?
Sarin chỉ về phía hơn trăm người trên mặt biển, thoải mái hỏi.
Nerys nhìn một cái liền đáp:
- Rất yếu. Mình ta có thể giải quyết hết.
- Sao lại phán đoán như vậy?
- Nhưng ngày này chưa từng giết người. Có mười mấy Kiếm Sư chỉ có nhiều nhất hai người từng giết qua người.
Nerys ngáp một cái, không biết vì sao Sarin lại hứng thú với mấy người này. Bắt một người hỏi một chút là được chứ gì?
Sarin cũng chỉ biết dở khóc dở cười. Hai năm gần đây hắn gặp rất nhiều kẻ địch mạnh mẽ, đột nhiên xuất hiện một đám người như vậy khiến hắn hơi khó thừa nhận.
Kỳ thực thế cũng là rất bình thường. Đội ngũ mạo hiểm bình thường có một pháp sư cấp thấp đã là không tồi rồi. Đội ngũ này có hai pháp sư, lại có mười mấy Kiếm Sư, xem tình hình chung đã là một lực lượng không tồi.
Hiện giờ tầm mắt Sarin rất cao, mới thấy chướng mắt với mấy người này. Bên cạnh hắn giờ có hai Ma pháp sư cấp bốn, còn có một số pháp sư cấp thấp và rất nhiều học độ. Cho dù không tính hơn hai trăm kiếm sĩ thì lực lượng này đã không thể bỏ qua nổi. Nếu quý tộc nào có được nhiều Ma pháp sư như vậy thì rất nhanh sẽ nổi lên ở địa phương.
Dù là đế quốc Tần nhân thì thủ lĩnh quý tộc ở mỗi thành thị nhiều nhất cũng chỉ có một Đại ma pháp sư. Ma pháp tháp bên ngoài thành thị là thứ mà quý tộc không thể nuôi nổi.
Trên bờ biển hiện giờ đã có công sự phòng ngự đơn giản. Mấy chỗ còn cón nỏ luyện kim, đối mặt với biển. Những người kia dù có tức giận cũng không dám tới gần bờ biển. Quả nhiên không lâu sau, trong đám người có một người trẻ tuổi đi ra. Hắn đẩy hai Kiếm Sư, một mình đi tới hướng bờ biển.
Người thanh niên này dáng người cao gầy, trông hơi yếu đuối, trên người khoác áo da cừu màu đen, không có trang sức gì, nhìn qua cũng không có gì là quý giá. Chân chính quý giá chính là áo da cừu kia lại là do da ma thú tạo thành, màu sắc càng nhạt càng quý. Áo da cừu màu đen rất hiếm gặp ở quý tốc, đều là thứ thương nhân thích mặc.
Sarin không vào trong nhà đá. Môi trường trong nhà đá bất lợi cho Ma pháp sư tác chiến. Thủy Tinh Chỉ hắn mới nắm được bước đầu, chưa thể dùng để chiến đấu. Hắn để thủ hạ dựng lều trại, cùng Nerys ngồi chờ người thanh niên kia tới.
Người thanh niên này không hề có vẻ kiêu ngạo của quý tộc. Hắn đi tới bờ biển, dọc theo cầu thang có kiếm sĩ đảo Sigure đứng, tới bên ngoài lều trời. Ở đây có hai kiếm sĩ cấp hai cản hắn lại.
- Bỏ bội kiếm của ngươi xuống trước đã.
Người thanh niên quý tộc nhíu mày. Hai kiếm sĩ kia kiên trì nhìn hắn. Hắn cười cười, tháo bội kiếm xuống, nói khẽ:
- Các ngươi nhiều người như vậy, lại sợ mình ta à?
- Không phải sợ ngươi. Trước mặt Sarin đại nhân, ngươi không có tư cách mang kiếm.
Kiếm sĩ trả lời rất không khách khí. Bọn họ tới từ đảo Sigure, mà quy củ trên đảo pháp sư là cao nhất. Hai Cao cấp Kiếm Sĩ này trừ phi luyện thành Kiếm Thánh, còn không không có khả năng đạt địa vị cao. Trong mắt bọn họ, Sarin cao quý hơn vị quý tộc trẻ tuổi này vô số lần.
- Đại nhân?
Quý tộc nghĩ ngợi, cũng không cãi cọ gì. Hắn đi vào trong lều, thấy Sarin và Nerys, trong lòng cũng không hề tức giận.
Sarin mặc một bộ ma pháp bào màu xám, trong mùa đông này cũng không có thêm quần áo gì. Hắn chỉ buộc mái tóc dài, đen của mình lên, tiện thể đội một cái
Ma pháp bào màu xám chỉ có Đại ma pháp sư mới được mặc. Người thường nếu muốn mặc bừa, bị phát hiện sẽ có thể bị xử tử. Quý tộc trẻ tuổi thấy đối phương cũng không già hơn mình mà đã là Đại ma pháp sư thì toàn bộ sự kiêu ngạo trong lòng tắt ngấm, cũng lý giải được lời nói của kiếm sĩ ở bên ngoài.
- Pháp sư đại nhân, tha thứ cho sự vô lễ của ta.
Quý tộc trẻ tuổi cúi đầu, xem như xin lỗi cho lời nói vừa rồi. Một Đại ma pháp sư đúng là không cần phải sợ hắn.
Sắc mặt Sarin biến đổi. Quý tốc này không có hầu kết, khẳng định là nữ nhân. Hắn cười cười, nói:
- Ngồi đi.
Lều trại rất lớn, nhưng không có đặt bàn ghế gì mà chỉ có một tấm da thú lót dưới đất. Quý tộc trẻ giả nam trang này cười cười, có vài phần anh khí. Nàng ngồi xuống đất nói:
- Pháp sư đại nhân, vì sao lại cẩn thận như vậy? Chúng ta chỉ là những người gặp rủi ro thôi.
Sarin làm sao để nàng giả bộ. Hắn mỉm cười nói:
- Ngươi rõ là nữ nhân rồi. Nữ nhân được phong tước đúng là cũng hiếm thấy. Gia tộc ngài cường đại như vậy, sao lại có thể sa sút tới mức này?
Sarin nghe khẩu âm là biết nữ nhân này là người Tần nhân, cũng không kiêng kị nhiều, trực tiếp hỏi lai lịch của nàng.
Nữ nhân bị Sarin nói toạc ra thân phận, cười sang sảng nói:
- Pháp sư đại nhân, ngài không phải người Tần nhân, ta rất khó trả lời câu hỏi của ngài. Ta coi như bị bắt sao?
Lời nói của nàng rất nhiều ý tứ. Nàng nghe khẩu âm của Sarin không thuần khiết, không phải là người Tần nhân. Khẩu âm của kiếm sĩ bên ngoài cũng hơi quái quái, giống như người ở phương nam xa xôi. Một đám người như vậy tụ tập lên phương bắc, nếu là kẻ địch của Tần nhân thì nàng đúng là bị biến thành tù binh, cũng chỉ còn chờ gia tộc trao tiền chuộc. Nhưng đáp án phải chờ lời nói của Sarin.
- Ta bình thường không cần tù binh.
Sarin trả lời rất thật. Nhưng lời nói của hắn lại khiến nữ nhân biến đổi. Không cần tù binh? Đó là không lưu lại người sống. Ngay cả hải tặc cũng không như thế...
- Ngươi là người gia tộc nào?
Sarin chuyển chủ đề. Hắn cũng không muốn nói tới chuyện không cần tù binh. Nữ nhân này mang theo hơn trăm người đột nhiên xuất hiện ở hải cảng, dù không nhằm vào mình thì cũng có bí mật của nàng. Đây là chỗ dựa tốt cho hắn.
Sarin không muốn ràng buộc trợ giúp với nữ nhân này. Trong mắt Ma pháp sư, tất cả đều phải trả giá.
Nữ nhân này chần chờ một chút, không trả lời, quật cường nhìn Sarin. Hắn cười ha ha, đón ly trà từ trong tay Nerys, chậm rãi uống. Ở lâu với Lex, một số thói quen dần dần hình thành. Cử chỉ của hắn cũng không phải bắt chước mà rất tự nhiên.
Ở vị trí cao nhiều căn bản sẽ không nghĩ tới việc người dưới thấy thế nào. Bọn họ tất nhiên làm thàm ý của bọn họ, thật ra cũng không quan hệ với người khác.
Khí thế của nữ nhân này đã bị Sarin đoạt, biết pháp sư này cũng không ưu đãi gì mình, đành phải nói:
- Tên ta là Helene Williams.
-Ồ?
Sarin đột nhiên có chút hứng thú với nữ nhân này. Nàng không ngờ lại là người của gia tộc Williams. Tuy nhiên tên nàng rõ ràng lại mang phong cách Vân Lưu. Người Tần nhân không đặt tên con gái như vậy, nghe không trang trọng. Nhất là đối với quý tộc. Bản thân Sarin không phải quý tộc, cũng không chuyên môn nghiên cứu gia phả gia tộc nhưng cũng biết nữ tử này là con cháu của gia tộc Williams và thông gia Vân Lưu.
Thế lực gia tộc Williams tuy rất khổng lồ nhưng tước vị cao nhất lại chỉ là Bá tước. Helene này có thể đạt tước vị chỉ sợ là có thể lực không nhỏ trong gia tộc.
Sarin biết tước vị của Tần nhân rất khó kiếm, cho dù là tước vị không thể kế thừa Hoàng đế bệ hạ cũng rất ít ban cho người khác. Thượng nghị viện luôn kiềm chế nhau, luôn dùng hết sức giảm bớt số lượng tước vị mà đối phương khống chế. Điều này khiến cho tước vị của Tần nhân trở nên nóng tới bỏng tay.
- Gia tộc Williams coi như cường đại rồi, sao lại để một người được chiều chuộng như người chạy tới phía Bắc chịu khổ chứ?
Sarin chậm rãi nói, trực tiếp nói tới vấn đề trung tâm. Nàng tới đây làm gì?
- Đây là chuyện gia tộc ta, xin thứ lỗi ta không thể trả lời được.
Helene hiện giờ coi như không kể giá nào. Nàng không tin là pháp sư trẻ tuổi này thật sự giết nàng. Dù sao nàng cũng là người của đại gia tộc, trợ giúp nàng thì sẽ có nhiều lợi ích hơn.
- Nếu gia tộc Williams phải chạy tới phương bắc thì ta khuyên ngươi nên nói thật cho ta biết, tránh về sau bị chặt đứt tài lộ ở phương diện này. Ta là Ma pháp sư, cũng là một người thường. Hiện giờ ta chỉ biết khẳng định các ngươi chiếm được ưu đãi gì đó ở phương bắc. Nếu ta không biết đó là gì thì sẽ chặt đứt con đường tới đây, tất cả mọi người đều không kiếm được tiền. Ngươi hiểu chưa?
Hiện giờ Sarin ở địa vị cao hơn, không muốn tâm sự với nữ quý tộc này. Hắn cũng lời dùng kỹ xảo nói chuyện. Thành thị này sau khi thành lập xong hắn khẳng định học theo phương pháp của Luyện Kim Thành, khống chết đường biển phía bắc. Phương bắc rất ít người đi lại, chỉ trong thời gian không tới nửa năm mới có thương nhân Scotzia lui tới.
Mùa này hiển nhiên không phải thời điểm tốt nhất. Mà Helene xuất hiện lúc này khẳng định không phải tới du lịch. Sarin rất muốn biết ở phương bắc vào mùa này có thể có thứ gì khiến nhân vật trọng yếu của gia tộc Williams phải tự mình mạo hiểm.
- Ngươi phải nói lý chứ!
Sắc mặt Helene trắng bệch, hơi tức giận. Nàng không ngờ được một pháp sư nhìn thì cao quý lại nói chuyện kiểu này.
- Ta nói rất có đạo lý rồi. Hiện giờ ta đang xây thành ở đây, được hoàng tộc trao quyền, có thể khống chế vài trăm dặm hải vực lân cận. Trước kia ngươi đi thế nào ta kệ, nhưng về sau nếu muốn qua đây phải hỏi xem ta có đồng ý hay không. Hiện giờ ngươi không có thuyền, thủ hạ sắp chết lạnh rồi, muốn được ta trợ giúp, còn muốn không trả giá gì sao?
Helene chán nản. Pháp sư trẻ tuổi này nói đúng là rất có lý. Chẳng qua thái độ của hắn cao cao tại thượng khiến nàng vốn từ bé chưa bị coi thường bao giờ cảm thấy khó thừa nhận.
- Chẳng lẽ ngươi không muốn đạt được tình hữu nghị của gia tộc Williams sao?
- Việc buôn bán làm gì có hữu nghĩ? Có lẽ chúng ta có thể là bằng hữu nhưng nếu đối với gia tộc ngươi thì ta sẽ luôn có thái độ như vậy.
Sarin mỉm cười trả lời. Hắn nói cũng rất thật. Ví dụ như bàn chuyện làm ăn với gia tộc Clyde, hắn có thể ưu đãi cho Aini nhưng lại không ưu đãi cho gia tộc hắn. Đây là chuyện khác.
- Ai thèm làm bằng hữu của ngươi!
Helene nghĩ Sarin trêu nàng, lại càng tức giận hơn.
- Ngươi xem. Ngươi lại cự tuyệt tình hữu nghị của một Đại ma pháp sư, rồi lại trách ta không có hảo cảm với gia tộc Williams. Chúng ta không phải làm chuyện giống nhau sao?
Sarin rất kiên nhẫn nói. Hắn đang xây thành, nếu chỉ trông vào trồng trọt thì khẳng định không có thu nhập gì, có thể nuôi sống dân cư xung quanh đã là không tồi rồi. Nếu muốn phát triển thì phải giống như luyện kim, làm việc buôn bán độc nhất vô nhị.
Tại thời điểm bắt đầu hắn có thể dựa vào Ma pháp sư đảo Sigure. Nhưng loại chuyện buôn bán này không phải là thứ Ma pháp sư có thể giải quyết. Hắn cần có gia tộc am hiểu kinh doanh của đế quốc hỗ trợ.
Lực lượng của Helene yếu ớt, chỉ có tiêu chuẩn Cao cấp Kiếm Sĩ, nhưng địa vị trong gia tộc hẳn không thấp. Sarin có ý hợp tác với nàng một chút. Hắn không có khả năng chia hết điểm tốt của thành thị này cho gia tộc Clyde.
Gia tộc Clyde và gia tộc Williams cạnh tranh về buôn bán, đều tiến vào nơi này, đó mới là cục diện mà Sarin muốn thấy.
- Pháp sư đại nhân. Có thể để người của ta lên bờ trước không? Bọn họ...
Helene mặc dù được giáo dục tốt nhưng bàn chuyện làm ăn cũng chưa chắc bằng nổi Sarin. Hiện giờ người của nàng đang trong tình trạng lo sinh tử. Thương thuyền của gia tộc bị chìm, nếu những người còn lại cũng chết cả sẽ liên lụy tới cha mẹ nàng. Dưới tình huống này dù nàng có trí tuệ hơn nữa cũng đấu không lại được Sarin.
- Ta tên là Sarin, Sarin Mesterlin.
- Là ngươi?
Helene kinh ngạc mở to hai mắt, dường như đã sớm nghe nói tới tên Sarin.
Sarin sờ sờ mặt mình, kinh ngạc nhìn Helene, hỏi:
- Sao thế? Ta rất nổi tiếng sao?
- Hơn hai năm trước, lúc ở đế đô ta chợt nghe nói về ngươi. Ngươi là người phụ trách bàn chuyện làm ăn giữa quận chúa Lex và gia tộc Clyde, ta đương nhiên biết.
Sarin cười cười, không nói tiếp. Helene bất đắc dĩ nói:
- Nếu là Sarin pháp sư thì không còn gì đáng ngại nữa.
Ngươi cho người ta lên bờ trước. Ta ở trong này, trốn không thoát, ngươi muốn gì chúng ta đều có thể đám phán cho tốt.
- Nói vậy thì gia tộc Williams có mối làm ăn trường kỳ ở phương bắc rồi?
- Đúng.
- Tốt. Nerys ngươi cho bọn họ đưa người của Helene lên bờ, cho ít lều trại, chuẩn bị ít thức ăn.
Helene thấy nữ nhân xinh đẹp vô cùng cạnh Sarin đứng lên, đi qua cạnh mình, không biết vì sao tâm thần dao động. Bề ngoài Nerys cực kỳ mị hoặc. Mái tóc nàng hiện giờ mang vài phần xanh biếc, ánh mắt xanh như nước hồ đầu xuân, dường như có sóng nước nhộn nhạo.
Helene cố gắng khiến tâm tình mình bình tĩnh lại, thầm nghĩ, Sarin ở cạnh nữ nhân thế này, chắc cũng không có tâm tư gì với mình chứ? Nghe nói quận chúa Lex cũng là một mỹ nhân, thảo nào khi hắn thấy mình lại giống như nhìn hàng hóa, không có ánh mắt nóng bỏng như ngày thường mình hay gặp.
Sarin đã biết Helene giả trang. Mà nàng mặc nam trang có thêm vài phần hào hùng, không có một tia quyến rũ. Đôi mắt của nàng màu lam, không phải là màu lam đậm của người Tần nhân thông thường mà giống một ít người Vân Lưu, màu nhạt. Mũi Helene so với đại đa số nữ nhân Tần nhân cũng cao hơn, giả dạng thành nam trang liền trông có vài phần giống.
Xem như là một mỹ nhân. Sarin thầm nghĩ.
Cảm nhận được sự biến hóa trong ánh mắt của Sarin, Helene ngược lại thư thái hơn rất nhiều. Ánh mắt của Sarin vốn không có tình cảm, khiến nàng không tự nhiên mười phần. Giống như lần trước xâm nhập nơi hoang dã, gặp phải một con ma lang cường đại. Con ma lang kia cũng không đói khát nên không chủ động công kích. Nhưng ánh mắt của nó rõ ràng phân tích là làm sao ăn mình cho dễ.
Nhân loại nhìn nhân loại và ma thú nhìn nhân loại hoàn toàn khác. Thế nên cái tên pháp sư Sarin này rất nguy hiểm. Từ trên người hắn, Helene cảm nhận thấy một loại lực lượng không thể khống chế.
Sarin bản thân hắn cũng không cảm thấy. Sau khi hắn trở thành Ma pháp sư cấp năm, khống chế nguyên tố càng tự nhiên. Hắn còn không biết là từ xưa tới nay, trải qua những lúc sinh tồn nguy hiểm khiến khí chất của hắn sinh ra biến hóa phức tạp. Helene dù sao cũng tốt. Dù sao nàng cũng có tốt chất mạnh chứ nếu người thường mà bị hắn nhìn như vậy thì chỉ sợ còn không dám ngẩng đầu lên.
Cho nên thời điểm hắn nói hắn không cần tù binh, Helene cảm thấy hắn không nói đùa mà còn cho những lời này là ý giết sạch. Trong lòng Helene đã coi Sarin là một Ma pháp sư khá biến thái.
Hiện tại trong mắt Sarin có vài phần khen ngợi, Helene lập tức tinh tế nhận ra, trong lòng nhẹ thở phào.
Sarin lại vừa lòng với bản thân mười phần. Chỉ đơn giản nói mấy câu đã nghiền nát Helene. Hiện giờ có thể đàm phàn chuyện buôn bán với gia tộc Williams rồi. Bản thân mình có ba chiến hạm, còn có đủ thủy thủ, đã có tư cách buôn bán rồi.
Hắn không sợ gia tộc Williams không đáp ứng. Dù sao thì gia tộc Williams cũng không có khả năng có được chiến hạm, muốn tiếp tục buôn bán ở phía bắc sẽ phải hợp tác với mình. Thương nhân theo Sarin vẫn luôn rất dễ kết giao, chỉ cần cấp cho gia tộc Williams đủ lợi nhuận thì mình cũng được chia một chén canh.
- Hiện tại ngươi có thể nói gia tộc Williams buôn bán gì ở phía bắc rồi chứ?
Lần này Helene không do dự. Nàng thấy lực lượng của Sarin phải tương đương với tổng cộng hai thành thị của gia tộc. Nàng còn chưa biết Sarin có ba chiến hạm, trong đó hai cái mùa xuân sang năm sẽ tới, còn một cái đang giấu ở phụ cận hòn
- Ở phía bắc của đại lục Myers có Biển đóng băng. Nơi đó hàng năm có những núi băng trôi khổng lồ, thuyền bình thường căn bản không thể xuyên qua nổi. Vùng hải vực đó cực lớn, nghe nói càng tiến về phía bắc lại có cả đại lục bị băng tuyết bao phủ toàn bộ. Biển đóng băng là nơi săn bắn ma thú lý tưởng nhất, trên núi băng trôi cũng thường có ma thú thân thể lớn. Chúng hành động trên mặt đất rất chậm, chỉ cần có nỏ săn cá voi là có thể thu hoạch lớn.
Sarin cười nói;
- Chỉ có mỗi thế thì không đáng để ngươi tự mình mạo hiểu chứ?
← Ch. 155 | Ch. 157 → |