Truyện ngôn tình hay

Truyện:Trảm Long - Chương 13

Trảm Long
Trọn bộ 33 chương
Chương 13: Thiên quốc đằng long (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-33)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Đội sư tử trắng trở lên bờ, đám đông liền dạt ra nhường đường.

Đội sư đi theo đường ấy tới sau rạp ngắm cảnh ven hồ, đó là một bãi đất trống, mấy đội múa sư ban nãy bị loại đều đã tập hợp lại đây, các hương thân trong chòi tre cũng ra cả đó đợi bọn họ.

Ba đầu sư tử trắng được đội chiêng trống hộ tống phía sau, tới trước rạp lại múa một đoạn "Khánh phong niên", từ miệng sư tử lần lượt nhả ra ba dải lụa đỏ viết "Mưa thuận gió hòa", "Ngũ cốc đầy bồ", "Gia súc béo tốt", hành đại lễ vái ba vái với toàn thể hương thân xong, các cô chỉnh tề xoay người bỏ đầu sư thân sư xuống.

Tiếng vỗ tay dừng lại, cô gái múa đầu sư mang chữ thập đỏ bước ra chắp tay khắp bốn phía, sau đó lấy thỏi vàng năm mươi lạng giắt bên eo ra bước tới trước đài.

Lục Kiều Kiều đứng giữa đám hương thân, ở khoảng cách gần lúc này mới có thể nhìn rõ cô gái ấy. Cô gái này tuổi chừng trên dưới hai mươi, mặt trái xoan, mày liễu mắt phượng, mũi cao miệng nhỏ, mặt như thoa phấn mắt tựa hoa đào, nhìn tướng mạo không hề có điểm gì giống người miền Nam nơi đây, nếu như cô ta thật là người miền Nam, chỉ riêng kiểu người Nam tướng Bắc này đã cho thấy người này nhất định có chỗ hơn người, tuyệt đối không làm những chuyện không cam tâm, đàn bà con gái mang tướng này, hễ đi đến đâu là gây chuyện thị phi ở đó.

Cô ta cao sáu thước, đối với phái nữ đây cũng được coi là thân hình cao lớn, nhưng trông lại không hề thô kệch thừa thãi, trái lại còn toát lên vẻ thướt tha xinh đẹp, anh khí ngùn ngụt, thêm vào ban nãy mấy lần rơi xuống nước, quần áo dính vào cơ thể, đường nét lộ ra, bầu ngực đầy đặn đủ khiến bất kỳ người đàn ông nào thèm thuồng.

Lục Kiều Kiều không kìm được lén nhìn sang Jack, thấy anh ta đứng chống nạnh, đang há hốc mồm cười ngơ ngẩn nhìn người ta, liền ném luôn nắm vỏ hạt dưa trong tay vào mặt.

Cô gái tay đỡ thỏi vàng, dõng dạc nói với đám hương thân chủ chốt ở giữa: "Dân nữ Hồng Tuyên Kiều đại diện đội múa sư trấn Quan Lộc chúc trấn Phù Dung cùng mười tám thôn mưa thuận gió hoà, ngũ cốc đầy bồ, gia súc béo tốt!"

Giọng nói lanh lảnh trong trẻo, đúng là tiếng hét vọng lại từ giữa hồ ban nãy, đám thân hào tươi cười hớn hở nhiệt liệt vỗ tay, lớn tiếng khen hay.

Hồng Tuyên Kiều đợi mọi người yên lặng, lại dõng dạc nói: "Đội sư Quan Lộc tuy giành được kim thanh, nhưng trong quá trình gặp nhiều trở ngại bất ngờ, may được cao nhân tương trợ mới giành thắng lợi. Đội sư trấn Phù Dung tài nghệ cao siêu, võ công cao cường, bà con đều tận mắt nhìn thấy, kim thanh này nên thuộc về đội sư trấn Phù Dung mới phải, xin các vị hương thân tác thành!"

Bốn bề dậy lên tiếng xì xào, mọi người đều cảm thấy kinh ngạc.

Lục Kiều Kiều nhếch mép cười nhạt, lòng càng lúc càng thích mỹ nữ này. Cô nghĩ, cô gái này tuy có dã tâm của sói, nhưng lại giảo hoạt tựa hồ ly, lần này chiếm được phần hơn còn ra vẻ, chí không nằm ở vàng kia.

Các vị hương thân rì rầm chụm đầu ghé tai, lúc này một vị hương thân tóc bạc trắng hỏi Hồng Tuyên Kiều: "Vừa rồi vị đại nhân người Tây nổ súng bắn vỡ vò rượu là khách thôn nào mời tới?"

Mạnh Hiệt kéo Jack đứng ra phía trước nói: "Đó là ngài Jack, khách quý do trấn Quan Lộc mời tới."

Các vị hương thân đều chắp tay cúi chào Jack, Jack cũng gật đầu nghiêng mình cười ha ha đáp lễ từng người.

Vị hương thân tóc bạc lại nói: "Nếu đã như vậy, bắn súng giành thanh... cũng coi là giành thanh, tài bắn súng của vị đại nhân đây giúp chúng ta mở mang tầm mắt, ngài ấy đã là khách của trấn Quan Lộc, vậy thì thanh này cũng coi như trấn Quan Lộc giành được... Không ít đội sư các thôn khác cũng mời giáo đầu từ bên ngoài, điều này không có gì kỳ lạ, ta thấy thỏi vàng này vẫn nên thuộc về trấn Quan Lộc, các vị hương thân thấy có được không?"

Các vị hương thân thi nhau gật đầu khen phải, Hồng Tuyên Kiều đưa cặp mắt to tròn long lanh nhìn sang phía Jack đánh giá một lượt từ trên xuống dưới, chợt bắt gặp ánh mắt Jack cũng đang nhìn mình, cô nở một nụ cười mà dường như chỉ Jack mới có thể cảm nhận được. Jack không bỏ lỡ thời cơ đang quay lưng lại phía Lục Kiều Kiều, nháy mắt với cô nàng một cái.

Các hương thân xôn xao một hồi, vị tóc bạc vừa nãy lại đứng ra nói tiếp: "Giờ chúng ta quyết định, năm mươi lạng vàng này do thôn Quan Lộc giành phần thắng, ngoài ra thưởng thêm một vò rượu ngon, vừa nãy các cô cướp thanh không uống rượu, bây giờ mỗi người phải uống một bát bù vào, không thì không may mắn đâu, ha ha ha..."

Mỗi người trong đội múa sư tử đều cao hứng uống hết một bát rượu, phấn chấn tinh thần đánh chiêng đánh trống, lại biểu diễn một màn "Túy sư" cho bà con xem, hạ một cái kết viên mãn cho buổi đại lễ vụ mùa này.

Hôm đó đám Lục Kiều Kiều qua đêm ở trấn Phù Dung, tới nghỉ ở căn nhà Mạnh Hiệt đã sắp xếp từ trước, nhưng cả bọn không ai buồn ngủ. Mạnh sư gia cùng mấy vị chủ nhà xuống bếp xào một mâm thịt, lại rót rượu ngon, tất cả vừa ngồi trong phòng khách ăn đêm, vừa cao hứng tán chuyện về màn đấu sư kinh hiểm ban nãy.

Lúc này có một nhóm thiếu nữ dung mạo xinh đẹp bước vào, chính là đội múa sư Quan Lộc vừa chiến đấu hăng say trên mặt hồ lúc trước, mười bốn cô gái cười nói tíu tít, cùng xuất hiện trong phòng khách, khiến ai cũng cảm thấy gian phòng bỗng chốc như sáng bừng lên. Các cô mồ hôi nhễ nhại, tràn đầy vẻ thanh xuân, khiến đám đàn ông con trai đánh trống ngực thình thịch.

Hồng Tuyên Kiều cũng đứng trong nhóm thiếu nữ ấy, vừa thấy Lục Kiều Kiều liền bước lên nắm lấy tay cô: "Tiểu mỹ nhân này nhất định là Lục tiểu thư rồi, mấy hôm nay Mạnh sư gia ngày nào cũng kể sự tích của chị cho chúng tôi, nghe riết đến nỗi tôi cũng nóng lòng muốn gặp chị... Không ngờ Lục tiểu thư còn xinh đẹp gấp trăm lần so với lời kể của Mạnh sư gia!"

"Cô nương cũng là tuyệt thế giai nhân đấy thôi, ban nãy Kiều Kiều xem màn biểu diễn của cô nương suốt, quả là nữ hào kiệt chẳng nhường đấng mày râu, làm rạng rỡ cho phận nữ nhi thiên hạ!" Lục Kiều Kiều đã rất lâu không nói thật long, những lời này đều xuất phát từ tận đáy lòng, do bội phần khâm phục võ công lẫn hành vi ứng xử của Hồng Tuyên Kiều.

"Ha ha ha..." Hồng Tuyên Kiều ngửa cổ cười lớn."Nam nữ vốn dĩ bình đẳng mà... Bọn tôi đi tắm trước, lát sẽ lại ra thỉnh giáo Lục tiểu thư!" Dứt lời, cô liền dẫn đám con gái vào sân sau. Thấy Jack ngóng cổ nhìn theo mấy bóng hồng xinh đẹp kiều diễm ấy, Lục Kiều Kiều nói: "Đi theo mà nhìn đi, Jack thiếu gia."

Jack quay đầu lại dòm Lục Kiều Kiều, thấy cô đang nghiêm túc nhìn mình, anh ta cũng phá lên cười lớn: "Ha ha, ha ha ha..."

Thoáng sau, Hồng Tuyên Kiều và mười mấy cô gái đã tắm rửa xong xuôi bước ra, cô cắt đặt những người khác ra sân sau dọn bàn ăn đêm, còn mình ngồi xuống cùng mấy người Lục Kiều Kiều và Mạnh Hiệt.

Hồng Tuyên Kiều vừa tắm xong, khoác lên người một bộ áo dài mỏng bằng trúc sa đen, tóc còn chưa lau khô, âm ẩm thả xõa sau lưng, cả người tỏa ra mùi hương thiếu nữ thanh tân tự nhiên.

Hồng Tuyên Kiều làm quen một lượt mọi người quanh bàn ăn, đoạn nói với Jack: "Tài bắn súng của Jack tiên sinh ban nãy thật chuẩn xác, xem chừng chim bay trên trời cũng có thể bị anh bắn hạ, có cơ hội nhất định phải dạy tôi nhé."

Jack lập tức tiếp lời: "Nếu con chim đó bay ngắn, đương nhiên tôi có thể bắn hạ. Hồng tiểu thư, cô rất xinh đẹp, võ công cũng vào hàng những người giỏi nhất tôi từng gặp, được giúp đỡ tiểu thư xinh đẹp là vinh hạnh của tôi."

Lục Kiều Kiều quay sang trừng mắt nhìn Jack: "Anh còn bốc phét, hai hôm trước bắn đến mười mấy phát đạn cũng chẳng trúng nổi tên dị hợm kia nữa là bắn chim? Xì..."

Bị vạch áo trước bao người, Jack vội vàng thanh minh lấy lại danh dự: "Tên quái vật ấy chạy còn nhanh hơn chim, lại biết tránh né, chim làm gì biết né đâu..."

"Ha ha ha... Tuyên Kiều mấy hôm nay không ở thôn không biết, mấy người Lục tiểu thư bữa trước trên đường gặp phải cao thủ do bọn chó Thanh phái đến, quần nhau mấy ngày nên mới đến muộn, Lục tiểu thư và Jack còn tóm được kẻ đó mang tới thôn chúng ta." Mạnh Hiệt khéo léo đứng ra giải vây.

Hồng Tuyên Kiều vội nói: "Đúng thế, tài bắn súng của Jack tiên sinh chúng tôi biết là rất chuẩn mà... Vị tiểu muội này trông cũng xinh xắn quá, Lục tiểu thư, nhác trông cô ấy còn có vài phần giống tiểu thư nữa kìa." Cô vừa nói vừa quan sát Lý Tiểu Văn.

Lý Tiểu Văn nghe Hồng Tuyên Kiều nhắc đến mình, liền nhìn sang Lục Kiều Kiều rồi lại quay qua nói với Hồng Tuyên Kiều: "Kiều tỉ tỉ mới thực là xinh đẹp, em chẳng qua chỉ là mặc áo của chị ấy, được lây chút hào quang thôi..."

Mấy lời này rõ ràng Lý Tiểu Văn nói ra để lấy lòng Lục Kiều Kiều, Lục Kiều Kiều nghe cũng thuận tai. Cô biết Lý Tiểu Văn có vài phần giống mình, vì vậy mới thông cảm cho Jack về tội bò lên giường người ta, cũng mới len lén dùng đạo pháp hô hoán Long thần tiếp thêm chút sinh khí cho cái bát tự rách chẳng đáng đồng tiền của Lý Tiểu Văn...

Nhưng Hồng Tuyên Kiều sắp gặp mệnh đào hoa phía trước, không phải lại liên quan đến Jack đấy chứ? Nếu là như vậy thì chuyến đi Giang Tây lần này thành ra chuyến đi du hí tầm hoan của Jack thật rồi!

Lục Kiều Kiều nói: "Tiểu Văn gặp rắc rối bên Thanh Thành, được Jack cứu về, nhưng bọn tôi chuyến này đi đường gấp gáp, cô ấy vốn là con gái nhà lành..." Nói tới đây cô nhìn sang Lý Tiểu Văn, Lý Tiểu Văn căng thẳng cúi gằm mặt, tự biết đây là lời nói dối Lục Kiều Kiều bịa ra hòng tìm cho mình con đường sống.

Lục Kiều Kiều tiếp lời: "Cũng không thể để cô ấy bôn ba theo chúng tôi, giờ không còn chỗ nào để đi nữa, không biết Hồng cô nương có thể sắp xếp hộ chăng?"

Hồng Tuyên Kiều nghe vậy lập tức đáp: "Ôi chao, tiểu muội đến đúng nơi rồi đấy, Thượng đế vạn năng luôn có an bài. Bái Thượng đế hội chúng tôi vừa lập ra một Nữ tử tuyên đạo hội, chuyên giúp đỡ các chị em, tuyên truyền tới các chị em ân điển và đại năng của Thượng đế, em đến chỗ chúng tôi chính là trở về với đại gia đình rồi! Mấy cô múa sư mọi người vừa trông thấy, có mấy người cũng không có nhà để về nên tới chỗ chúng tôi đấy."

Nói đến đây, Hồng Tuyên Kiều đứng dậy bước tới bên Lý Tiểu Văn, nắm lấy tay cô nói: "Thượng đế sẽ không bỏ rơi em đâu, hoan nghênh em tới nhà chúng tôi, tới sống cùng chúng tôi nhé, được không?"

Lý Tiểu Văn nghe tới đây thì hoen đỏ tròng mắt, bao nhiêu năm rồi cô chưa được nghe một câu quan tâm nồng ấm, lời Hồng Tuyên Kiều đối với cô như thể âm thanh từ thiên đường truyền lại vậy. Cô thút thít một lúc, nắm chặt tay Hồng Tuyên Kiều gật đầu, không nói nên lời, chực quỳ xuống khấu đầu.

Hồng Tuyên Kiều hai tay đỡ Lý Tiểu Văn dậy nói: "Muội muội chớ quỳ, không được quỳ gối trước bất cứ người nào, trên thế giới này mọi người đều bình đẳng như nhau, ai cũng nên giúp đỡ lẫn nhau, em chỉ cần quỳ trước mặt Thượng đế mà thôi."

Lý Tiểu Văn nghe vậy thì không kìm nổi nước mắt nữa, ôm chầm lấy eo Tuyên Kiều khóc không thành tiếng. Cô bị lừa bán vào kỹ viện mấy năm trời, đã quỳ xuống cầu xin đủ người, cũng quỳ xuống hầu hạ đủ người, ngay đến Jack là người cô cho rằng tốt nhất trần gian, cũng phải bước một bước quỳ một bước cầu xin anh ta mới chịu dẫn cô theo; về sau gặp được vị đại pháp sư gần như vạn năng là Lục Kiều Kiều, càng khiến cô cảm thấy sự hèn mọn của bản thân. Cô hiểu rất rõ, Lục Kiều Kiều sẽ không để cô đi theo mình và Jack, mấy ngày hôm nay trái tim cô như treo lơ lửng, cho dù Lục Kiều Kiều có mang bừa cô tới một thôn trấn nào đó, tìm bừa một người bán quách cô đi, cô cũng chỉ biết chấp nhận số mệnh mà thôi.

Trước sau cô không hề dám mộng tưởng có thể sống như một con người, chỉ mong sao có thể sống vài ngày không bị giày vò chà đạp, giờ nghe thấy Hồng Tuyên Kiều nói ra những lời bản thân có nghĩ cũng không bao giờ nghĩ tới, làm sao không xót xa vui mừng cho được? Vóc dáng cô nhỏ bé, đứng lên chỉ cao ngang vai Hồng Tuyên Kiều, cô gục đầu lên vai Hồng Tuyên Kiều, miệng thốt lên câu: "Cảm ơn chị..."

"Không cần cảm ơn, là Thượng đế đưa em tới đây, em nên cảm tạ Thượng đế." Thấy Hồng Tuyên Kiều hễ mở miệng ra là nhắc đến Thượng đế, Jack và Lục Kiều Kiều đưa mắt nhìn nhau.

*****

Hồng Tuyên Kiều dẫn Lý Tiểu Văn ra sân sau giao cho đám mấy cô gái múa sư, để bọn họ an ủi Lý Tiểu Văn, giúp cô ổn định tâm tình lại, đoạn một mình quay ra phòng khách trở về chỗ ngồi.

Lục Kiều Kiều đứng dậy, chắp tay với Hồng Tuyên Kiều: "Hồng cô nương tấm lòng nhân hậu, đối đãi chân tình, quả là nữ trung hào kiệt, Kiều Kiều kính cô nương một chén..." Nói đoạn cầm vò rượu trên bàn rót cho Hồng Tuyên Kiều một ly rượu, sau đó giơ chén của mình lên.

Hồng Tuyên Kiều vội vàng đứng dậy cầm ly rượu của mình nói: "Đây là bổn phận của chúng tôi, đâu có gì đáng khen ngợi, nào nào nào, mọi người cùng uống." Nói xong nâng chén uống cạn một hơi, lật chén tỏ ý không còn sót một giọt nào.

Mọi người đều đứng dậy nhao nhao nâng chén, Lục Kiều Kiều không giỏi uống rượu, vốn chỉ định nói một câu cảm ơn, nhấp ngụm rượu gọi là, thấy cảnh tượng này không khỏi nổi máu, bèn cạn sạch một hơi.

Jack uống xong rượu mới ngồi xuống nói với mọi người: "Ban nãy tôi trông thấy trên đầu con sư tử Hồng tiểu thư múa có dấu thánh giá, đã bảo Kiều Kiều rằng đó là sư tử của Thượng đế mà cô ấy không tin."

Mọi người bật cười ha hả, Hồng Tuyên Kiều nói: "Hai năm trước sau khi anh trai tôi Hồng Tú Toàn nhận được lời kêu gọi của Thượng đế, đã lập ra Bái Thượng đế hội ở đây. Tôi vốn tha hương mãi nghệ suốt, nhưng là vì con gái nên dễ bề truyền đạo cho chị em, nên cũng bị anh trai tôi gọi về giúp việc..."

"Bái Thượng đế hội không phải thờ ông trời sao? Tới chùa là được rồi, sao còn phải truyền đạo với tổ chức hội, Bái Thượng đế hội có phải một phân chi của Hồng Môn không?" Câu hỏi này của Lục Kiều Kiều không phải là không có căn cứ, Thiên Địa hội, một trong những phân chi của Hồng Môn, chính là lấy ý từ "bái thiên phụ địa mẫu" mà ra, đây cũng là một tôn chỉ của Hồng Môn, nếu Hồng Môn có một phân chi tên Thiên đế hội hay Thượng đế hội thì cũng chẳng phải chuyện lạ.

"Bái Thượng đế không thuộc Hồng Môn, đương nhiên chúng tôi cũng phản đối Mãn Thanh thống trị, nhưng chúng tôi không dùng quân mã, chúng tôi muốn truyền bá khắp thiên hạ rằng Thượng đế là vị thần duy nhất, xây dựng một Thiên quốc kính ái Thượng đế, để người trong khắp thiên hạ đều được bình đẳng, mạnh không hiếp yếu, đông không ức ít, thiên hạ một nhà cùng hưởng thái bình! Chúng tôi có mấy quyển sách truyền đạo, mai tôi sẽ mang cho Lục tiểu thư xem." Hồng Tuyên Kiều nhiệt tình tuyên truyền, khiến Lục Kiều Kiều tựa như trông thấy một thế giới mới mờ ảo đang kết thành một lớp sương mù mịt trước mắt mình.

Trong tư tưởng của Lục Kiều Kiều, thế giới chính là âm và dương, âm và dương chính là sự đối lập có mặt ở khắp mọi nơi, không có đối lập sẽ không có thế giới này. Thiên hạ không cao thấp không thành giang hồ, không sang hèn không thành triều cương, không lớn nhỏ chẳng thành nhân luân, tục ngữ có câu "đồng nhân bất đồng mệnh", làm sao mọi người có thể bình đẳng như nhau được?

Nhưng ban nãy Hồng Tuyên Kiều đỡ lấy Lý Tiểu Văn, quả thật khiến người ta xúc động, tựa cơn mộng rung động cả lòng người.

"Thiên quốc... người người bình đẳng..." Lục Kiều Kiều mơ hồ lặp lại lời Hồng Tuyên Kiều.

"Hồng tiểu thư quả thật lợi hại, nếu ai ai cũng như cô, chẳng mấy chốc nơi đây sẽ trở thành một thế giới mới không có hoàng đế như nước Mỹ, nhất định lớn mạnh vô cùng!" Người hiểu Hồng Tuyên Kiều nhất chắc chắn là anh chàng Jack đến từ nước Mỹ, xuất phát từ tình cảm thân thiết đối với Thượng đế và tự do, cùng lòng kính phục từ trong thâm tâm dành cho cô gái xinh đẹp này, Jack thật lòng tán thưởng.

"Jack tiên sinh quá khen rồi, chúng tôi còn rất nhiều chuyện không hiểu muốn thỉnh giáo anh đây, anh nhất định giúp được chúng tôi." Hồng Tuyên Kiều không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để lôi kéo mọi người.

An Long Nhi cũng ngồi một bên chăm chú nghe, thằng bé biết về Hồng Môn qua Lục Kiều Kiều, nhưng không nghĩ ra giữa Hồng Môn và Bái Thượng đế hội có quan hệ gì: "Hồng Môn là quân phản Thanh, nhưng chỗ đại tỉ đây chẳng có binh mã, sao mọi người lại tụ họp cùng nhau?"

Lần này Mạnh Hiệt đứng ra giải thích, ông ta mỉm cười nói: "Long Nhi huynh đệ, Hồng Môn cũng giống như Bái Thượng đế hội, đều tồn tại vì mục đích kiến tạo thế giới mới, chúng ta có cùng một mục tiêu, hơn nữa Hồng Môn trên bái thiên dưới bái địa, cùng bái chung một Thiên đế, chúng ta cũng rất cần sự hỗ trợ từ hai phía."

Hồng Tuyên Kiều tiếp lời: "Đúng thế, lần này vốn định nhờ Mạnh quân sư tìm Hữu Hiên tiên sinh tới coi cho phong thủy, nhưng Mạnh quân sư lại nói trước mắt có một mỹ nữ đại pháp sư ở Thanh Thành, công lực không hề thua kém Hữu Hiên tiên sinh! Hễ nhắc đến chuyện các vị trên dãy Kê Đề là Mạnh quân sư lại nắc nỏm không ngớt lời, ha ha ha..."

"Lại lên núi xem huyệt?" Lục Kiều Kiều cười nhìn Mạnh Hiệt. Mạnh Hiệt vuốt ba chòm râu dài cười đáp: "Hồng Môn tứ hải một nhà mà..."

"Là phần mộ của tiên phụ, " Hồng Tuyên Kiều nói."Tiên phụ một lòng tin vào phong thủy, sinh thời từng bỏ ra nghìn vàng, mời danh sư khắp nơi tìm chốn phong thủy tốt, về sau tìm được một quẻ sơn địa ở ngọn núi Phù Dung phía Bắc trấn Phù Dung, gọi là Ngũ Xà Hạ Dương, bèn bỏ ra một số tiền lớn mua về, hơn mười năm trước người qua đời đã được chôn cất ở đó."

Lục Kiều Kiều nghe lời Hồng Tuyên Kiều, cảm giác lần này có vẻ không chỉ đơn giản là xem phong thủy, nghìn vàng kiếm đất lại rơi vào cảnh mười năm không phát, e rằng có ngoại lực ngáng đường chi đây. Cô nói với Hồng Tuyên Kiều: "Nhưng tôi xem tướng diện cho cô, thấy người trong nhà đều khỏe cả, cô còn có chuyện vui trước mắt kìa, vụ phong thủy này có vấn đề gì đâu?"

"Ồ? Tôi còn có chuyện vui cơ à, Lục tiểu thư mau nói cho tôi biết mà mừng." Hồng Tuyên Kiều nghe Lục Kiều Kiều nói vậy thì chẳng còn lòng dạ đâu bàn chuyện chính.

"Ha ha, Hồng cô nương có mệnh đào hoa gần ngay trước mắt rồi..." Lục Kiều Kiều ra dấu tay, kêu An Long Nhi châm cho cô tẩu thuốc.

Jack đảo mắt qua Lục Kiều Kiều lẫn Hồng Tuyên Kiều, trông thấy Lục Kiều Kiều mỉm cười hút thuốc, mắt nhìn tẩu thuốc, còn Hồng Tuyên Kiều lại tươi cười rạng rỡ nhìn mình, vội nói: "Long Nhi, không được nghe mọi người nói chuyện, ăn cơm thôi..." đoạn vuốt mặt gắp thức ăn rồi tợp một hớp rượu.

"Hóa ra tôi còn cái phúc này cơ đấy, thật cảm tạ Thượng đế, mong sao mệnh đào hoa mau tới một chút, ha ha ha..." Hồng Tuyên Kiều cười rất thoải mái, không giống các cô gái thời bấy giờ, nhắc đến chuyện nam nữ chỉ thấy vui chứ chẳng chút xấu hổ.

Lục Kiều Kiều nghĩ, mình lăn lộn mấy năm ở Phong Nguyệt đường còn phải vờ ngượng ngùng tí xíu, khó mà cười ha ha như cô ta thế này... nghĩ đến mình lại không khỏi cười thầm, bèn nói với Hồng Tuyên Kiều: ""Nội hai ba hôm nữa là có thể gặp được tình lang rồi, tôi cũng vui thay Hồng cô nương."

"Hay lắm, xin lĩnh lời vàng ngọc của Lục tiểu thư!" Hồng Tuyên Kiều tiếp tục chuyện phong thủy nhà mình: "Sau khi chôn cất cha, anh trai tôi mấy lần dự thi đều không được công danh, gia nghiệp cũng mỗi ngày một sa sút, sau khi anh ấy thành lập Bái Thượng đế hội, phát triển ở Hoa Huyện cũng gặp muôn vàn khó khăn, giờ anh đã đi Quảng Tây truyền đạo... Bận trước đạo hữu của anh tôi là Phùng Văn Sơn tới gặp tôi bàn rằng, có cơ hội thì tìm một thầy phong thủy về xem có phải xảy ra vấn đề gì không, nếu có thể có được sức mạnh của Thượng đế từ phong thủy, phù hộ cho lực lượng của anh tôi phát triển lớn mạnh, đối với việc xây dựng Thiên quốc cũng là một công lao lớn..."

Lục Kiều Kiều nói: "Nghe có vẻ cũng chẳng phải chuyện lớn gì, nếu phong thủy âm trạch nhà Hồng cô nương bị hỏng thì giờ hai anh em cô phải lâm vào tình cảnh ngặt nghèo hơn cơ. Ví như huyệt Hùng Kê Đề Nhật trên dãy Kê Đề, ban ngày phá ban đêm đã có người gặp họa sát thân, từ đó suy ra các vị cũng không cấp thiết phải xem phong thủy..."

"Tôi thì chẳng sao, chẳng qua Phùng đại ca lần trước lại ra sức bắt tôi làm chuyện này, tôi mới nhờ cậy Mạnh quân sư giúp đỡ tìm một vị danh sư..."

"Không gấp là được rồi, nếu mọi người đều bình an chúng ta có thể tính chuyện lâu dài." Lục Kiều Kiều biết không phải chuyện muôn phần cấp bách, đối phương lại không quá cả nghĩ bèn coi như tin tốt, chí ít cũng không cần như mấy lần trước, ngày ngày ăn gió nằm sương ra sinh vào tử, hốt hoảng như chó nhà có tang.

"Đúng đúng đúng... Lục tiểu thư đã tới đây rồi, chuyện gì cũng thành không gấp hết. Nếu tiểu thư không vội lên đường, tôi có thể dẫn mọi người đi thăm thú, kể ra phong cảnh núi non Phù Dung cũng đẹp lắm đấy!" Hồng Tuyên Kiều mời.

Lục Kiều Kiều nhận lời ngay: "Hay quá, có điều Hồng cô nương đừng gọi tôi là Lục tiểu thư nữa, gọi Kiều Kiều là được rồi, có cơ hội tôi còn muốn bái cô làm sư phụ, dạy tôi võ công kia."

"Được, sáng sớm mai ra thác nước bắt cá, tôi sẽ dạy cô võ công, nhưng cô phải nhờ Jack tiên sinh dạy tôi bắn súng mới được..." Dường như Hồng Tuyên Kiều cuối cùng đã lòi đuôi cáo, Lục Kiều Kiều nghe vậy cũng bật cười ha ha, cô rất thích kiểu giảo hoạt này của Hồng Tuyên Kiều, cảm thấy rất giống mình.

Sớm hôm sau trời vừa tờ mờ sáng, mọi người đều đã trở dậy theo cái hẹn đêm qua, dưới sự sắp xếp của Mạnh Hiệt, mỗi người nhận một thớt ngựa, rồi một đoàn người chuẩn bị lên đường.

Lý Tiểu Văn mấy ngày nay tinh thần căng thẳng, mệt đến dở sống dở chết, giờ cuối cùng đã có chỗ đi về, cả người như đàn chùng dây, bèn chủ động xin ở lại làm thêm với chị em trong đội múa sư, không theo Jack nữa.

Năm người tới chuồng ngựa dắt ngựa ra đường, lúc này sắc trời còn sớm, trong trấn chẳng có mấy người, ở ngã tư đường xa xa, có một anh chàng thân hình cao lớn ngồi dưới gốc cây đa, vừa trông thấy bọn họ bước ra vội vàng đứng dậy.

Lục Kiều Kiều nhìn quanh quất, hỏi Mạnh Hiệt: "Người kia đang đợi các vị ư, có quen anh ta không?"

Mạnh Hiệt đáp: "Nhìn không rõ, xa quá, Tuyên Kiều cô quen anh ta không?"

"Nhìn không rõ... cứ để xem thế nào." Hồng Tuyên Kiều và mọi người cùng dắt ngựa đến chỗ người kia, người đó cũng bước lại phía họ.

Người này thân cao bảy thước, xấp xỉ Jack, nhưng có phần vạm vỡ khôi ngô hơn, cơ bắp căng như muốn bật ra dưới lớp áo, thoạt trông đã biết là người luyện võ; tuổi chừng trên dưới đôi mươi, da màu đồng hun, ngũ quan cân đối sáng sủa, mày như lưỡi kiếm, hai mắt sáng quắc có thần.

Anh ta bước tới trước mặt mọi người, chắp tay hỏi: "Các vị là huynh đệ trấn Quan Lộc phải không?"

Hồng Tuyên Kiều lúc này mới nhận ra anh ta: "Ồ! Đây chính là người múa sư tử vàng mày trắng của trấn Phù Dung tối qua, thì ra là anh, sao lại khéo thế này?"

"Đúng thế, hôm qua chính là tôi tranh với Hồng cô nương cái thanh đó..." Anh chàng có vẻ ngượng ngùng: "Tôi là Lâm Phụng Tường, người Kiết Dương Quảng Đông, mấy hôm trước ngang qua đây, vừa hay gặp ngày đại lễ mười tám thôn trong vùng, bà con trấn Phù Dung mời tôi ở lại giúp múa sư."

Gặp được anh ta Hồng Tuyên Kiều rõ ràng cũng vui vẻ lạ thường: "Đúng là có duyên nghìn dặm lại gặp gỡ, gặp gỡ không đánh chẳng quen nhau! Ha ha ha, thân thủ của Lâm huynh quả khiến người ta thán phục! Tới tìm người ư?"

"Ờ không... à phải... Tôi muốn gặp cô nương một lần, không ngờ mọi người đều... à ờm..." Lâm Phụng Tường quệt mồ hôi trên đầu, khuôn mặt màu đồng hun thoắt chốc đỏ ửng lên.

Hồng Tuyên Kiều nghe anh ta nói thẳng nguyên do, mặt cũng đỏ ửng lên, nhất thời không biết nói gì.

Lục Kiều Kiều nhìn sang Jack, không nhịn được phá lên cười sằng sặc.

Jack tựa như một tay thân sĩ quý tộc, dè dặt mỉm cười.

Vẫn là Mạnh Hiệt thông minh, nhanh nhảu nói: "Chúng tôi đang định ra ngoài du ngoạn, Lâm huynh đệ có thời gian chi bằng cùng đi chơi thác nước một chuyến?"

Lâm Phụng Tường gãi đầu lúng túng nói: "Vậy.. không tiện lắm? Hay để lần sau..."

Lục Kiều Kiều cứ nhìn Jack cười lăn lộn mãi, khiến Jack chỉ còn biết chớp mắt trông cái này, ngó cái kia.

Lục Kiều Kiều cười đến lạc cả giọng, hổn hển nói với mọi người: "Lâm huynh chớ đợi lần sau nữa... ha ha ha... Long Nhi nhỏ người, thằng bé cùng tôi cưỡi một ngựa... ha ha, buồn cười chết mất... ngựa của Long Nhi nhường cho Lâm huynh cưỡi... Mọi người cùng đi chơi!"

An Long Nhi cũng lớn tiếng phụ họa: "Được ạ!"

Trong sáu người này, kẻ cưỡi ngựa chuyên nghiệp nhất phải kể đến tay cao bồi Jack, anh ta ngồi trên yên có thể nói là đã hợp thành một thể với con ngựa, lao vun vút đằng trước tựa như một mũi tên; An Long Nhi trải qua một tháng đào luyện cũng đã trở thành hảo thủ điều khiển ngựa, Lục Kiều Kiều ngồi sau ôm chặt eo nó, làm ham muốn thể hiện trong lòng nó bỗng dưng trỗi dậy, gắng hết sức để ngựa chạy nhanh hơn, ổn định hơn, theo sát phía sau Jack; Mạnh Hiệt tuy là người đọc sách nhưng lại là bậc chí sĩ lập chí gia nhập Hồng Môn phản Thanh phục Minh, không để bản thân thành hạng thư sinh trói gà không chặt, công phu trên lưng ngựa cũng khá ngoài dự liệu của mọi người, không hề bị tuột lại phía sau.

Hồng Tuyên Kiều cũng giống như An Long Nhi, đều xuất thân từ gánh mãi võ, trình độ thuộc loại có thể biểu diễn trên lưng ngựa; ngược lại Lâm Phụng Tường mới quen biết kia vừa ngồi lên lưng ngựa, cả người đã gồng cứng cả lên, mặc dù ngựa chạy rất nhanh, nhưng trông anh ta như có thể rơi khỏi lưng ngựa bất cứ lúc nào vậy, Hồng Tuyên Kiều nhận ra anh ta không giỏi cưỡi ngựa, bèn sóng vai cùng chạy ở phía sau, vừa đi vừa giảng giải công phu cơ bản của thuật cưỡi ngựa cho Lâm Phụng Tường.

Ngựa mới chạy được nửa canh giờ, từ đằng xa đã nghe tiếng ầm vang tựa rồng gầm, rõ ràng là tiếng thác đổ.

Sườn núi trải dài trước mắt có màu tối và sẫm hơn sắc núi thông thường, lại gần hơn, mọi người nhìn thấy phía trước có một hồ nước lớn. Phía xa nhất của hồ nước có năm ngọn núi từ trên cao cuồn cuộn chạy thẳng xuống hồ, hướng về hòn đảo nhỏ nằm giữa lòng hồ, tựa như một đóa sen đen nở bung trong nước. Hình dáng mặt hồ cũng vì thế mà chia ra như vuốt rồng năm ngón. Hồ và núi xen nhau, khiến địa hình nơi đây càng giống năm con mãng xà từ trên núi cao trườn xuống long hồ. Quả đúng là Ngũ Xà Hạ Dương!

Kỳ diệu hơn nữa là ở ngay chính giữa dãy núi bên cạnh có một dòng thác đổ xuống, mặt nước mênh mông, thế nước dữ dội, thanh âm khí thế tựa như vạn ngựa phi. Vì long mạch chảy theo nước, trong núi xem hướng nước mà tỏ chân long, có ngọn thác núi Tây này, mới khiến Ngũ Xà Hạ Dương trở thành đất chân long, nhưng long huyệt nên điểm ở đâu còn phải xem công phu của thầy phong thủy đã.

Lục Kiều Kiều xem qua đại cục, có ấn tượng rất tốt về nơi đây. Nhưng cô không hề để tâm khảo cứu hung cát tùy tiện, bởi hôm nay đã nói là tới bắt cá, đương nhiên phải chơi cho vui vẻ, tội gì nghĩ chuyện làm ăn.

Mọi người thúc ngựa tới bên hồ, ở đây có rất nhiều đồi nhỏ, bãi cỏ và sườn dốc, đứng bên này hồ có thể trông thấy dòng thác xa xa.

Mạnh Hiệt và Hồng Tuyên Kiều dỡ hai chiếc hòm trên lưng ngựa xuống mở ra, mọi người thấy bên trong đầy đủ các loại dụng cụ bắt cá, nấu ăn, cùng vài cái bình nhỏ đựng gia vị, Mạnh Hiệt xếp bốn cái hòm thành hai chiếc bàn thấp, lại lấy trong tay nải ra một ấm trà, khiến mọi người hết sức hào hứng. Mạnh Hiệt gọi thêm Lâm Phụng Tường cùng ra bờ suối lấy nước đun trà, lại kêu Jack và An Long Nhi đi kiếm ít củi khô, để hai cô gái là Hồng Tuyên Kiều và Lục Kiều Kiều ở lại bờ hồ câu cá.

Hai cô bày xong bốn năm bộ cần câu, chuẩn bị xong xuôi mấy thứ như thính vó, thả xuống hồ, đến khi mọi người tập trung lại, thì họ đã câu lên được ba con cá chép lớn.

Hồng Tuyên Kiều thấy mọi người đã quay lại, liền giao việc nấu ăn cho đám đàn ông, còn mình rủ Lục Kiều Kiều đi lên ngọn đồi xa xa một chút

Lục Kiều Kiều trèo lên đến nơi đã thở hồng hộc, trong khi Hồng Tuyên Kiều mặt không đỏ, tim không dồn còn hỏi cô: "Kiều Kiều, cô có thói quen hút thuốc phiện à?"

Lục Kiều Kiều hổn hển đáp: "Đúng vậy, hút rất lâu rồi... hờ... chết mất..."

"Người hút thuốc phiện sức khỏe sẽ càng ngày càng yếu, cô vẫn chưa thành thân, về sau còn phải sinh con, hút thuốc phiện không tốt chút nào hết..." Hồng Tuyên Kiều là người luyện võ, không hút thuốc phiện, hơn nữa một trong những điều cấm kỵ của Bái Thượng đế hội cũng là cấm hút thuốc, "cô xem giờ mới leo lên đồi mà đã thở hồng hộc rồi."

"Đúng thế, xem ra phải cai đứt thôi... Bây giờ càng ngày hút càng nhiều, không hút một cái là toàn thân bải hoải chẳng còn sức lực nữa." Lục Kiều Kiều chủ yếu vì gần đây vận động thể lực nhiều, mới phát hiện ra còn hút tiếp thuốc phiện sẽ rất không ổn.

"Cai thuốc hẳn, cô còn đẹp hơn bây giờ ấy chứ, hứa với tôi là sẽ cai thuốc nhé." Hồng Tuyên Kiều nắm tay Lục Kiều Kiều, tay kia đưa lên lau mồ hôi trên mặt cô, Lục Kiều Kiều nghe vậy cũng bật cười hì hì.

"Trước đây cô từng học võ công chưa?" Hồng Tuyên Kiều hỏi.

"Chưa từng."

"Giờ sao lại muốn học?" Câu hỏi của Hồng Tuyên Kiều rất quan trọng, điều này quyết định nên dạy cho Lục Kiều Kiều võ công gì.

"Người trong giang hồ, không có gì phòng thân thì không ổn..." Lục Kiều Kiều nói lời này mang nặng cảm xúc. Trước đây đối kháng với Tôn Tồn Chân, bản thân một mặt không đủ thể lực, mặt khác cô cũng nhận ra rằng nếu khẩu súng lục của mình không thể phát huy tác dụng, buộc phải đánh tay không thì cô chẳng khác nào cá nằm trên thớt đợi người ta mổ thịt, thảm nhất là, khả năng bắn súng của cô quả thật rất kém. Về sau không biết còn bao nhiêu nguy hiểm nữa, nếu cứ như bây giờ, thì có sống được đến khi về tới Giang Tây không cũng là cả một vấn đề.

Hồng Tuyên Kiều nghe Lục Kiều Kiều nói vậy, gật đầu rằng: "Tôi cũng nghĩ cô muốn học võ công vì chuyện đó, nên đã chuẩn bị một món quà nhỏ." Nói đoạn cô rút ở eo ra hai cây gậy nhỏ dài chưa đến một thước, đặt vào tay Lục Kiều Kiều.

Lục Kiều Kiều nhận lấy hai cây gậy, thấy thân gậy thẳng đuột, mặt cắt ngang hình bầu dục, sờ vào rất nhẵn, cầm trên tay cũng rất thoải mái, sờ kỹ còn phát hiện đoạn giữa gậy có một kẽ hở, tiện tay kéo ra, liền thấy lóe lên hai lưỡi dao nhỏ lấp lánh hàn quang.

Hồng Tuyên Kiều nói: "Thân nữ nhi hành tẩu giang hồ, nếu gặp phải tình huống đánh tay đôi, đầu tiên đã thua ngay một nước vì thể lực rồi, huống hồ cô bây giờ lại càng không thể thắng nhờ thể lực, vậy nên muốn thắng, nhất định phải dùng thứ vũ khí cực kỳ sắc nhọn; cô cũng không thể so chiêu thức với đối thủ, mà nên nắm bắt cơ hội một đòn giết địch, trước khi xuất chiêu nhớ phải che giấu thật kỹ càng. Vì vậy tôi muốn dạy cô dùng đôi dao này."

Lục Kiều Kiều nghe Hồng Tuyên Kiều nói xong, lại cúi đầu nhìn đôi dao nhỏ. Lưỡi dao chỉ dài nửa thước, nhưng thân dao hẹp mà mảnh, nhìn giống một cây thích bằng thép hơn, không hề ngắn ngủn thô kệch chút nào.

Hồng Tuyên Kiều nói tiếp: "Học võ công phải có thời gian, nhưng thời gian của chúng ta không nhiều, tôi chỉ có thể dạy cho cô đạo lý quan trọng nhất và chiêu thức quan trọng nhất, về sau cô có thể từ đó ngộ ra võ công của riêng mình."

Da đầu Lục Kiều Kiều bắt đầu nóng lên, lưỡi dao trên tay cô có lẽ được dùng đến vào một ngày nào đó. Cô sẽ dùng đôi dao này vào lúc nào đây nhỉ? Tốt nhất không bao giờ phải dùng đến thì hơn.

Hồng Tuyên Kiều lấy lại một con dao trong tay Lục Kiều Kiều, tra lại vỏ nói: "Võ công cũng được gọi là võ thuật, thuật ở đây chính là phương pháp lấy kỹ xảo giành phần thắng, vậy nên thể lực không phải cái quan trọng nhất. Muốn thắng trong một chiêu, chỉ có thể tấn công vào điểm yếu hại chí mạng nhất của đối phương."

Cô chậm rãi kề con dao đã tra vỏ lên cổ Lục Kiều Kiều, nói: "Trên cơ thể con người có rất nhiều điểm yếu hại, nhưng đối với cô, chỉ có hai điểm có thể nhẹ nhàng một đao lấy mạng, điểm thứ nhất là cổ họng."

Lục Kiều Kiều cảm thấy da gà sắp nổi đầy người, Hồng Tuyên Kiều lại thu dao về, bước ra sau lưng cô, chọc vỏ dao vào bên eo Lục Kiều Kiều nói: "Điểm thứ hai là thận."

Lục Kiều Kiều bị chọc dao vào eo, hàn khí như xuyên sâu vào cơ thể, bất giác đần cả người ra, cô nghe tiếng Hồng Tuyên Kiều nói bên tai: "Nhớ lấy cảm giác này..."

Lục Kiều Kiều quay lại hỏi: "Đâm vào tim và đầu chẳng phải cũng sẽ chết ư?"

"Trên đầu có hộp sọ bảo vệ, chưa chắc đã chết ngay; tim còn có xương sườn che chở, cô chưa chắc có đủ sức đâm chính xác. Điểm chí mạng trên cơ thể không có xương bảo vệ, có thể đâm trúng dễ dàng chỉ có cổ họng và quả thận."

Hồng Tuyên Kiều quay lại đứng trước mặt Lục Kiều Kiều, tay cầm hai con dao nhỏ đã tra vỏ: "Hai con dao này gọi là 'Tụ lý đao[1]', rất nhiều chiêu thức xuất phát từ một loại đao pháp ám sát tên 'Thám tử đao', mục đích của 'Thám tử đao' là một dao im lìm giết địch, rất phù hợp với thể lực và thể hình của Lục cô nương."

[1] Lưỡi dao giấu trong tay áo.

Lục Kiều Kiều lẩm bẩm: "Tôi nhỏ con thế này cũng có món võ công thích hợp ư?"

*****

"Đúng, chỉ cần giải quyết được vấn đề thể lực, trên người cô đâu đâu cũng là ưu điểm, cô nhỏ con, đối với đối phương là một mục tiêu bé nhỏ, không dễ đánh trúng, cô lại càng dễ né tránh." Lời Hồng Tuyên Kiều khiến Lục Kiều Kiều bắt đầu có tự tin tập võ.

"Né ra sau lưng đối phương, như vậy có thể dễ dàng đâm trúng cả cổ họng lận thận của y. Nhớ lấy, tuyệt đối không được đứng trước mặt đối phương." Hồng Tuyên Kiều không vội dạy Lục Kiều Kiều một chiêu nửa thức, biết với trí thông minh của Lục Kiều Kiều, chỉ cần dạy cô nguyên lý, cô sẽ có thể tự lĩnh ngộ.

"Cô cũng tuyệt đối không được tiếp xúc với chiêu thức của đối phương, không được đỡ quyền cước hay binh khí của y, cũng không được ra đòn khi biết đối phương sẽ đỡ được, chỉ cần nhớ, hắn đánh đòn của hắn, cô đánh đòn của cô."

Lục Kiều Kiều vẫn không hiểu, cô thấy An Long Nhi và Tôn Tồn Chân đánh nhau đều lấy chiêu đỡ chiêu, thiếu chút lực hay phản ứng đều không được.

"Hồng cô nương có thể làm mẫu một chút không?" Lục Kiều Kiều nói.

"Được, cô đánh qua đây, đánh mạnh vào."

Lục Kiều Kiều bước lên một bước, giơ bàn tay tát thật mạnh vào Hồng Tuyên Kiều, lập tức phát hiện ra mình tát trượt, một gậy đã kề cổ họng, Hồng Tuyên Kiều đã không còn ở trước mặt. Cô ngó quanh tìm, thấy Hồng Tuyên Kiều đang đứng bên phải nhìn mình cười, Lục Kiều Kiều cũng không kìm được bật cười ái ngại.

Hồng Tuyên Kiều nói: "Chiêu thức đánh ra chính là điểm yếu của đối phương, quyền cước tấn công người ta, thực ra chính là chỗ yếu hại nhất của mình, cô dùng tay phải đánh tôi, trong khoảnh khắc tay đánh ra, phía bên phải của cô liền trở thành vị trí dễ áp sát vào nhất."

"Đúng rồi..." Lục Kiều Kiều như chợt hiểu ra, lập tức quẹt tay phải về bên phải, nhưng lại đánh hụt lần nữa, lần này Hồng Tuyên Kiều lách ra sau lưng, dùng vỏ dao chọc vào eo cô.

Hồng Tuyên Kiều nói: "Nhớ lấy, khớp xương của bất kỳ ai cũng đều có những điểm và hướng chết không đánh tới được, ví dụ như tôi đứng sau lưng cô, tay cô sẽ không thể quét đến chỗ tôi. Nơi đối phương không đánh tới được chính là cửa tử của hắn!"

Lục Kiều Kiều khẽ gật đầu, cô hiểu đạo lý Hồng Tuyên Kiều đang giảng giải còn hữu dụng hơn trăm chiêu nghìn thức. Cô hỏi Hồng Tuyên Kiều: "Hai con dao thì mạnh hơn một con sao?"

"Điều này dựa vào võ công và thói quen của mỗi người, nhưng nếu trên người có hai con dao, tới lúc cần kíp cô sẽ thêm một sự lựa chọn." Lời Hồng Tuyên Kiều khiến Lục Kiều Kiều nhớ lại lúc cùng Jack đối phó cây gậy của Tôn Tồn Chân trên đồi Song Long, khi đó trong tay bọn họ có hai khẩu súng lục, cơ hội sống còn quả thực cũng tăng thêm, bèn gật đầu vẻ đã hiểu.

Hồng Tuyên Kiều nói tiếp: "Hai lưỡi dao này, có thể để trong tay áo, cũng có thể giắt bên eo hoặc dưới chân, bất cứ nơi nào tiện để rút ra đều có thể giấu."

"Cô không dạy tôi vài chiêu thức ư?" Lục Kiều Kiều vẫn muốn học chút gì đó có thể lập tức sử dụng.

"Nếu muốn đọ chiêu với người ta, thì cần phải học đao pháp vô cùng phức tạp, nhưng nếu chỉ dùng Tụ lý đao một nhát đoạt mạng thì chỉ cần biết rạch và đâm thôi, cái này thì khỏi phải học... Nhưng giờ tôi sẽ dạy cô chiêu thức quan trọng nhất, không phải đao pháp mà là bộ pháp, Hồng gia Tam giác mã."

"Tam giác mã là sao?" Lục Kiều Kiều mông lung khó hiểu, tay cầm đao rồi mà còn học bộ pháp gì chứ?

"Chiêu thức gì cũng không bằng bộ pháp có thể đưa ta tới cửa tử của đối phương, cô còn nhớ bộ pháp tôi sử dụng để vòng qua sau lưng sư tử của Lâm Phụng Tường đạp anh ta ngã trong màn đấu sư cướp thanh trên lưới thừng tối qua hay không? Đó chính là bộ pháp 'Tam giác mã' ".

Lục Kiều Kiều lập tức nhớ ra đòn lật ngược tình thế trong chớp mắt ấy, Hồng Tuyên Kiều bước theo bộ pháp hình tam giác nhanh như chớp, vòng ra sau lưng Lâm Phụng Tường tựa bóng ma, nếu như lúc đó không phải Hồng Tuyên Kiều nắm lấy dải thân sư tử của đối phương rồi thả người nhảy xuống giành thanh, mà từ phía sau đâm một dao thì...

Nghĩ tới đây, Lục Kiều Kiều hào hứng nói: "Tôi muốn học! Tôi muốn học bộ pháp 'Tam giác mã'!"

Bên kia Lục Kiều Kiều đang học bộ pháp Tam giác mã nhanh nhẹn phiêu hốt của Hồng Tuyên Kiều, bên này Mạnh Hiệt lãnh đạo một đám đàn ông nấu nướng.

Vị sư gia họ Mạnh này nho nhã ôn hòa, lại nấu ăn rất cừ, nếu không phải sinh nhằm thời loạn, nếu không phải gia nhập Hồng Môn, nhất định sẽ là một người đàn ông nội trợ rất đáng yêu.

Hiện giờ trên mặt đất đã được đào hai cái hố thuận theo sườn dốc, trong hố nhóm củi. Trên một miệng hố treo ấm trà to, còn một miệng hố gá một con cá trắm cỏ và một con cá chép được bọc trong gừng lát lá trà, đặt trên lửa nướng chậm. Hai con cá chép to khác được bọc lá sen hành gừng vùi dưới hai cái hố, nướng nổ lách tách. Mùi cá nướng thoang thoảng tỏa ra, Lâm Phụng Tường đang chăm chú lật con cá trắm trên ngọn lửa.

Jack và An Long Nhi ra bờ hồ bắt cua, Mạnh Hiệt thì ngồi câu được câu chăng nói chuyện với Lâm Phụng Tường.

"Lâm huynh đệ lần này tới Hoa Huyện làm ăn hay thăm người thân?" Mạnh Hiệt tay cầm bát đũa, quấy mãi bát nước tương không rõ pha từ đâu.

"À.. tôi... tới thăm người thân, ha ha..." Lâm Phụng Tường có vẻ quá chăm chú vào việc nướng cá, đầu óc cứ để đâu đâu.

"Người thân cũng ở Hoa Huyện ư? Giờ đang dịp nông nhàn, vừa khéo tiện việc thăm nhà thăm cửa..."

"Người thân không ở Hoa Huyện... Ha ha, chốc nữa tôi vẫn còn phải lên đường." Lâm Phụng Tường tựa như không muốn kể chuyện trong nhà, Mạnh Hiệt nhận ra điều này.

"Lâm huynh từ Kiết Dương tới đây, ngồi xe ngựa cũng phải mất hơn mười ngày ấy nhỉ? Vất vả quá."

"Ừm, đúng thế, mất hơn mười ngày."

"Tối qua được chiêm ngưỡng thân công phu của Lâm huynh, thật khiến chúng tôi mở mang tầm mắt, Lâm huynh từ nhỏ đã học võ rồi ư?"

"Đúng vậy, vùng Triều Dương chúng tôi rất nhiều người đều học võ từ nhỏ, chủ yếu theo Lý gia giáo và Chu gia giáo." Vừa nói đến võ công, Lâm Phụng Tường lập tức không còn lơ đãng nữa.

Mạnh Hiệt chưa từng nghe nói đến Lý gia và Chu gia, nhưng dựa vào tên gọi suy đoán, đây có lẽ đều là những cái tên bị triều đình nhà Thanh ghép vào hàng nghịch đảng. Lý gia là họ hoàng đế đời Đường, Chu gia lại còn lộ liễu hơn cả Hồng Môn, rõ ràng chính là truyền nhân dòng dõi hoàng tộc triều Minh. Đối với một quân sư Hồng Môn như Mạnh Hiệt, mọi lực lượng có thể giúp Hồng Môn phản Thanh phục Minh đều là đối tượng cần tranh thủ, huống hồ một tay cao thủ như Lâm Phụng Tường, công phu quyết không dưới Hồng Tuyên Kiều.

Ông ta mỉm cười tiện miệng hỏi Lâm Phụng Tường: "Chu gia giáo là môn phái võ công đã có từ mấy trăm năm trước phải không?"

"Đúng vậy, nghe bảo từ triều trước để lại..." Lâm Phụng Tường đột nhiên ngậm miệng, chạy đi xem nước trong ấm trà đã sôi chưa.

Định nói lại thôi, nhất định có điều cổ quái, càng không nói, Mạnh Hiệt càng phải hỏi.

"Võ công Lâm huynh theo học là của Chu gia giáo hay Lý gia giáo?"

"Tôi theo Lý gia giáo, bên thôn chúng tôi đều theo Lý gia giáo."

"Lâm huynh thấy võ công của Tuyên Kiều thế nào?" Mạnh Hiệt đương nhiên biết Lâm Phụng Tường đến đây vì Hồng Tuyên Kiều, chỉ không chắc ý tứ của anh ta, giờ gợi chuyện xem nét mặt trước cũng tốt.

"Hồng cô nương à... ha ha..." Lâm Phụng Tường ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt không lấy gì làm trắng trẻo vẫn có thể nhìn ra sắc đỏ, hẳn là đang nóng bừng."Võ công của cô ấy rất giỏi, tôi đã cọ xát với nhiều người, cô ấy là đối thủ mạnh nhất nhì tôi từng gặp phải. Quyền cước thân thủ của cô ấy đều rất nhanh, vận dụng chiêu thức cũng rất ghê gớm... Tôi vốn nghĩ đá bay đầu sư của cô ấy xuống nước, cô ấy sẽ rơi xuống theo, không ngờ cô ấy vẫn có thể quay lại trên lưới thừng!"

Nhắc đến là thao thao bất tuyệt, ánh mắt ấm áp kính phục, rõ ràng đã phải lòng Hồng Tuyên Kiều, Mạnh Hiệt thấy vậy thì không kìm được phá lên cười, đành cắt ngang lời anh ta: "Lâm huynh, Tuyên Kiều là người truyền đạo trong Bái Thượng đế hội, nếu huynh không vội lên đường có thể tới giúp cô ấy truyền đạo, cô ấy nhất định sẽ rất vui."

"Thật sao? Nhất định nhất định rồi, tôi cũng thích truyền đạo..." Lâm Phụng Tường nghe Mạnh Hiệt nói mình có thể có cơ hội ở bên Hồng Tuyên Kiều, vẻ mặt càng thêm thiết tha, hơn hẳn ban nãy.

"Lâm huynh thích truyền đạo như vậy, có biết là truyền đạo gì không?" Mạnh Hiệt hỏi.

"A? Ha ha ha..." Lâm Phụng Tường lắc đầu cười lớn, Mạnh Hiệt cũng vỗ vai anh ta bật cười ha hả.

Jack và An Long Nhi xắn quần chạy lại, từ xa đã hét vang: "Từ đây đã ngửi thấy mùi khét rồi kìa!"

Lâm Phụng Tường vội vàng nhấc cá lên, Mạnh Hiệt quay đầu lại gọi vang: "Tuyên Kiều và Lục tiểu thư! Mau lại ăn cá thôi!"

Một lúc sau, Lục Kiều Kiều và Hồng Tuyên Kiều cùng chạy về bên hồ, Lục Kiều Kiều mặt đỏ bừng bừng, thở hồng hộc, nhưng lại trông rất hứng khởi, vừa về đến nơi đã nói: "Long nhi, châm tẩu thuốc cho cô."

"Vừa mới nói xong, cô lại hút rồi?" Hồng Tuyên Kiều cũng chạy lại nhưng chẳng hề hụt hơi, cô làm mặt giận bảo Lục Kiều Kiều.

"Cai... tôi cai... Làm xong việc của Hồng cô nương xong từ rày về sau tôi không hút thuốc phiện nữa, giờ thì không được... không chịu được." Lục Kiều Kiều vừa giơ tay đợi tẩu thuốc, vừa trả lời Hồng Tuyên Kiều.

Mạnh Hiệt rưới nước tương lên mình cá, nói: "Con cá này do Lâm huynh nướng đấy, mọi người phải ăn nhiệt tình vào." Hồng Tuyên Kiều dùng đũa gắp lấy một miếng thịt cá bỏ vào miệng trước: "Ừm... ngon! Nướng thơm quá! Cá không tanh chút nào, còn thơm mùi lá sen và mùi củi!"

Lâm Phụng Tường thấy Hồng Tuyên Kiều ăn ngon miệng, bản thân cũng thấy rất vui: "Mạnh tiên sinh dạy tôi nướng như vậy đấy, tôi chỉ nướng chín cá, còn thực ra nước tương Mạnh tiên sinh nêm vào mới thơm, ha ha..."

Jack cũng ăn một miếng, nói: "Oa... đúng là rất thơm, củi nhặt về đốt tỏa ra mùi gỗ thơm, đều ngấm vào hết trong cá rồi..."

Lý do miễn cưỡng này khiến mọi người được trận cười no nê, ai cũng biết ban nãy là anh ta và An Long Nhi đi kiếm củi.

Ăn no cá nướng, Hồng Tuyên Kiều bảo Lục Kiều Kiều: "Kiều Kiều, cô thấy phong thủy ở đây thế nào?"

Lục Kiều Kiều ăn cá xong, tay vẫn cầm tẩu thuốc, hít một hơi thật đã, điệu nghệ nhả khói nói: "Nhìn bên ngoài cũng không tồi, rất có thể có chính huyệt chân long. Nhưng muốn khẳng định có phải mạch chân long hay không, có thể kết huyệt hay không, không thể chỉ đứng dưới núi nhìn, thứ nhất phải kiên trì tầm long, bước này tốn nhiều thời gian nhất; thứ hai phải lên cao để xác nhận huyệt, công phu cơ bản nhất của thầy phong thủy chính là lên cao nhìn xa, như vậy mới có thể nắm rõ toàn bộ diện mạo và sự thật giả của vùng đất... Hôm nay chưa xem vội được không, ban nãy vừa học võ công, giờ tôi mệt chết đi được..."

Lục Kiều Kiều lăn ra bãi cỏ lười biếng duỗi người, mắt lim dim thoáng liếc sang Jack. Jack cũng đang nhìn cô, chợt không kìm nổi cảm giác đê mê, Lục Kiều Kiều nằm trên cỏ còn khiến người ta mất hồn như thế, nếu nằm trên giường thì...

Hồng Tuyên Kiều nói: "Vậy thử xem tướng cho mọi người được không?"

Lục Kiều Kiều chống người ngồi dậy: "Được thôi, chi bằng nói luôn về cô đi, để tôi gom một lượt ý trung nhân của cô từ nhỏ tới lớn kể ra... ha ha ha..."

"Không được! Kiều Kiều xấu quá..." Hồng Tuyên Kiều lớn tiếng kháng nghị, giọng nũng nịu nhưng mặt không hề đỏ.

Mạnh Hiệt nói: "Chúng ta đều là bạn cũ, xem tướng hay không cũng thế cả, chi bằng Lục tiểu thư xem cho Lâm huynh đi."

"Không cần đâu, ha ha... Lục tiểu thư đừng xem..." Lâm Phụng Tường vội vàng xua tay lắc đầu, ngại ngùng từ chối.

"Không xem cũng được, Lâm huynh cứ lấy tay che mặt đi tôi không xem đâu." Lời Lục Kiều Kiều lại khiến mọi người phá lên cười.

Lâm Phụng Tường lúng túng cười theo, Lục Kiều Kiều nói tiếp: "Thực ra Lâm huynh không cần quá lo lắng, mặt anh đen như vậy, chưa chắc tôi đã xem chuẩn..."

Nghe vậy, Lâm Phụng Tường không nói thêm gì nữa, nhìn thẳng vào mắt Lục Kiều Kiều, mặc cô nhìn chăm chăm vào mặt mình.

Cặp mắt của Lục Kiều Kiều vốn to đẹp trong veo nhưng ánh mắt bỗng trở nên sắc lạnh, khiến người ta cảm thấy bàng hoàng.

Lục Kiều Kiều im lặng hồi lâu, đoạn bảo Lâm Phụng Tường: "Có thể cho tôi xem tay không?"

Lâm Phụng Tường y lời xòe tay ra, Lục Kiều Kiều không chạm vào anh ta, chỉ ghé mắt dòm qua một thoáng rồi đứng dậy nói: "Vành tai Lâm huynh lật ra ngoài, dáng tai có tướng làm phản, hồi nhỏ gia cảnh bần hàn, tổ nghiệp túng thiếu; vị trí cao rộng nhất trên trán có nhiều nếp nhăn vụn mảnh, hơn mười tuổi đã phải cáng đáng gia đình, chắc là nhà làm nông, nhưng ba bốn anh em đều tứ tán mưu sinh; nốt chai trên tay không nhiều, Dịch Mã tỉnh[2] trên mặt mấy năm trước cũng đã biến động, chắc lâu rồi không làm nông nữa đúng không?"

[2] Thuật ngữ trong mệnh lý bát tự, nếu trong mệnh có Dịch Mã, chứng tỏ người này phải di chuyển nhiều.

Lâm Phụng Tường kinh ngạc nói: "Đúng rồi, ở nhà ruộng ít người đông, tôi từ mấy năm trước đã vào thành làm công."

Mạnh Hiệt nói: "Lục tiểu thư là khách quý chúng tôi mời tới, chớ thấy cô ấy trẻ tuổi, thực ra là danh sư đương đại đấy."

Lâm Phụng Tường ngẩng đầu nhìn cô gái nhỏ nhắn kiều diễm đang đứng trước mặt mình, mắt ánh lên nét bàng hoàng xen lẫn bất an.

Lục Kiều Kiều thong dong đi lại mấy bước, nói tiếp: "Trên trán Lâm huynh có nếp nhăn cố nhiên là không tốt, nhưng thế trán như hổ, thế mũi như rồng, đây thuộc thế tướng trải qua gian khổ khó khăn có thể thành nghiệp lớn."

Lâm Phụng Tường nói: "Đa tạ Lục tiểu thư, Phụng Tường bây giờ vẫn phải đi khắp nơi mưu sinh, có thể kiếm ba bữa no đã rất thỏa mãn rồi."

Lục Kiều Kiều nhoẻn miệng cười, thả bước ra sau lưng Lâm Phụng Tường: "Muốn xem vận khí sắp tới của huynh, vốn có thể trông từ khí sắc trên mặt, nhưng mặt huynh đen quá, nên tôi đành phải xem tướng tay của huynh."

Jack đang ngồi trên bãi cỏ cạnh Lâm Phụng Tường mút xương cá, khẩu súng lục đeo bên hông chúc xuống đất, Lục Kiều Kiều đến bên Jack, dùng chân huých nhẹ hai cái lên súng Jack. Jack tựa như chẳng cảm thấy gì, vẫn cúi đầu cặm cụi gặm xương. Nhưng sau khi Lục Kiều Kiều tiếp tục lên tiếng, anh buông xương xuống chùi mép, lẳng lặng đưa tay sờ lên bao súng.

"Dù cho sắc mặt có đen có trắng thế nào, sắc trong lòng bàn tay luôn không đổi, những chuyện không thể nhìn thấy qua sắc mặt, có thể thấy qua màu sắc và đường chỉ bàn tay. Tôi thấy Lâm huynh sắp tới đương gặp vận đào hoa đó..."

Lục Kiều Kiều vừa nói vừa bước tới trước mặt Lâm Phụng Tường, Lâm Phụng Tường nói: "Lục tiểu thư thật biết đùa, kẻ thô lỗ lưu lạc bốn phương như tôi lấy đâu ra vận đào hoa..."

"Mọi người lại mà xem bàn tay huynh ấy, Lâm huynh, huynh giơ tay ra đi mà, Hồng cô nương mau qua đây, tôi dạy cô xem..." Nói đoạn Lục Kiều Kiều bước ra sau lưng Lâm Phụng Tường.

Mọi người đều ngồi xuống bên Lâm Phụng Tường, Mạnh Hiệt và Hồng Tuyên Kiều ngồi trước mặt anh ta, Jack và An Long Nhi ngồi bên phải, Hồng Tuyên Kiều đưa tay nắm lấy ngón tay Lâm Phụng Tường, duỗi thẳng bàn tay trái của anh ta.

Lục Kiều Kiều ngồi xuống sau lưng Lâm Phụng Tường nói: "Cô xem, lòng bàn tay ai cũng đều có ba đường chỉ tay, đường gần ngón tay gọi là Thiên văn, gần cổ tay gọi là Địa văn, đường ở giữa gọi là Nhân văn. Đường Nhân văn chính là để xem nhân sự, hôn nhân cưới hỏi và sức khỏe con người đều xem ở đường này. Đoạn đầu đường Nhân văn là cung Hỷ Khánh, chính là chỗ dưới ngón trỏ ấy, nếu chỗ này ửng đỏ chứng tỏ có người trong mộng xuất hiện."

Mọi người nhìn xuống dưới ngón trỏ của Lâm Phụng Tường quả nhiên thấy đỏ ửng, đều gật đầu nói phải, Lâm Phụng Tường ngượng ngùng ra mặt.

Lục Kiều Kiều vẫn nói tiếp, mọi người lại hào hứng nhìn vào tay Lâm Phụng Tường.

"Đoạn cuối đường Nhân văn gọi là cung Bạch Hổ, nếu cung Bạch Hổ hiện màu xanh đen, nội trong bảy ngày tất gặp nạn binh đao..."

Nói đến đây, Lục Kiều Kiều đang ngồi sau lưng Lâm Phụng Tường bỗng lẳng lặng rút từ ống tay áo ra hai con dao nhỏ sáng loáng, nói như quát: "Lâm Phụng Tường ngươi đã từng giết người ở đâu?!"

Hàn quang xoẹt qua con dao trong tay trái Lục Kiều Kiều thoắt chốc chặn ngang họng Lâm Phụng Tường, con dao tay phải ép vào bên eo kề đúng vị trí thận phải của anh ta.

Lục Kiều Kiều vừa nói dứt lời, tay trái Jack đã đè cứng tay phải Lâm Phụng Tường, khóa chặt vai phải anh ta, còn tay phải như nắp lò xo bật ngay ra sau rút khẩu súng lục khỏi bao, chĩa thẳng huyệt thái dương của Lâm Phụng Tường, lên đạn, sẵn sàng nổ súng bất cứ lúc nào.

Lâm Phụng Tường nghe xong câu nói của Lục Kiều Kiều thì thất kinh, đang định quay người đứng dậy đã bị hai người đồng thời khống chế.

Tay anh ta vẫn nằm trong tay Hồng Tuyên Kiều, rụt vội về như phản xạ có điều kiện.

Hồng Tuyên Kiều tuy không hiểu gì, như nghe Lục Kiều Kiều hét lớn cũng phản ứng cực nhanh, trong số những người ở đây, không đáng tin nhất chính là Lâm Phụng Tường, muốn bắt người này đương nhiên phải cùng bắt.

Khi Lâm Phụng Tường rụt tay về, tay cô vẫn giữ chặt lấy tay trái anh ta, thuận theo thế rụt tay của Lâm Phụng Tường, không kéo mà đẩy ngược, đến khi tay trái Lâm Phụng Tường rụt về hết cỡ, tay phải cô lén đặt hạ sườn anh ta, tóm lấy khuỷu tay trái, tay trái giữ bàn tay trái Lâm Phụng Tường bẻ ngoặt ra ngoài, đồng thời lùi chếch nửa bước ra sau kéo thẳng tay trái anh ta, lanh lẹ dứt khoát xuất chiêu Tương Tử thổi tiêu.

Lâm Phụng Tường bị cô kéo nhoài lệch người về phía trước, lại buộc phải dùng sức gượng lại để khỏi ngã vì trước họng vẫn còn một mũi dao kề, đổ người về phía trước sẽ bị lưỡi dao này cắt đứt họng.

Lúc này dù võ công có cao hơn nữa, Lâm Phụng Tường cũng chỉ có thể bất động.

"Lục tiểu thư quả nhiên là danh sư đương đại, Phụng Tường khâm phục." Qua cơn kinh động, phát hiện mình đã bị dồn vào đường cùng, anh ta trái lại còn bình tĩnh, vẻ mặt nghiêm túc, thấp giọng thừa nhận từng giết người.

Ngoài Lục Kiều Kiều và Lâm Phụng Tường, tất cả những người còn lại đều thất kinh.

"Ban nãy ta thấy hai mày ngươi quần tụ khí đen, đã biết ngươi thân mang án mạng, đang trên đường trốn chạy..." Lục Kiều Kiều lúc này mới nói ra những gì thấy được khi xem tướng ban nãy; "lại xem tướng tay kiểm chứng thì phát hiện ra cung Bạch Hổ sát khí vắt qua, chuyện giết người chỉ nội trong bảy ngày. Rốt cuộc ngươi là ai? Đã giết ai?"

"Lâm Phụng Tường người Kiết Dương đi không đổi tên ngồi không thay họ, kẻ giết là cẩu quan nha môn, các người giờ có thể đem đầu ta đi lĩnh thưởng, có khi còn được hơn trăm lạng bạc đấy, ha ha ha ha... ha ha ha ha..." Lâm Phụng Tường mặt không biến sắc nói trắng nguyên do, còn ngửa cổ cười dài.

"Long Nhi, soát người." Lục Kiều Kiều không muốn phí lời với đối phương.

"Trên người không có gì, chỉ có mấy lạng bạc vụn." An Long Nhi móc hết đồ trên người Lâm Phụng Tường ra.

"Mấy lạng... kém xa tên yêu quái xấu xí kia." Lục Kiều Kiều muốn nói đến Tôn Tồn Chân, từ điểm này có thể thấy, nếu Lâm Phụng Tường là người của triều đình, có vẻ không nên khốn khó như vậy.

Crypto.com Exchange

Chương (1-33)