← Ch.14 | Ch.16 → |
Đi đường núi gập ghềnh hơn một canh giờ, cuối cùng mọi người cũng đến trước mộ phần của cha Hồng Tuyên Kiều.
Huyệt mộ mở về hướng Nam, khuất trong bãi cỏ cao giữa lưng chừng núi, không chú ý sẽ không thể tìm ra. Vật liệu xây mộ hoàn toàn không phải thứ hoa lệ, trên bia đề "Hồng Công Quốc Du chi mộ", thì ra cha Hồng Tuyên Kiều và Hồng Tú Toàn tên là Hồng Quốc Du.
Dãy Phù Dung núi non trùng điệp, đá trên núi có màu khói đen cực kỳ đặc biệt, trên mỗi phiến đá đều có đường vân thủy mặc tựa đóa phù dung. Dõi mắt nhìn về hướng Nam, dẫu là người ngắm cảnh hay xem phong thủy đều phải thốt lên một tiếng "Đẹp!"
Ở phía Nam là một cái hồ lớn, trước mặt là đồng bằng vô tận, bên phải là thác nước Tây, bên trái huyệt mộ có hai dãy núi hình thành hẻm núi trên hồ, bên phải cũng có địa hình tương tự; tính cả rặng núi ở giữa nơi có huyệt mộ, tổng cộng có năm dãy núi phía trước huyệt mộ chúc đầu lặn xuống lòng hồ, giữa lòng hồ thẳng phía trước huyệt mộ còn có một hòn đảo nhỏ hình tròn, bóng năm dãy núi phân bố theo hình cánh quạt đều tập trung hướng cả về hòn đảo này.
Đứng trước huyệt mộ, có thể nhìn thấy đồi núi bên bờ đối diện hình dạng như cờ trống trướng la, dấu mực phong vân, quý nhân binh mã đều đủ cả, vây kín lấy hồ nước hình vuốt rồng bên dưới.
Trong tiếng thác đổ như rồng gầm, bước lên huyệt mộ hơn chục bước, có thể trông thấy mảnh đất phương Nam bao la vô tận. Lục Kiều Kiều giờ mới hiểu, Ngũ Xà Hạ Dương, chỗ hạ ở đây không phải mặt hồ trước mắt.
Trong phong thủy, địa hình đồng bằng được gọi là bình dương địa, nơi ngũ xà muốn hạ là bình dương đại địa phương Nam ngút ngàn vô tận, người điểm huyệt này, để mắt đến đâu chỉ là vạn hộ phong hầu, rõ ràng muốn sánh ngang với triều đình, cắt đất xưng vương mà.
Nhìn sang trái phải, thấy cây cối xung quanh đều khô héo gầy guộc hơn cây dưới núi, ngay đến cỏ dưới đất cũng vừa dài vừa mảnh. Hướng mắt ra núi non bốn bề, ngoài năm dãy núi hình rắn, cây cỏ những nơi khác vẫn tươi tốt um tùm, đượm hơi thở mùa hạ phương Nam.
Nơi có địa hình phong thủy tốt nhất mà lại không có chút sinh khí nào ư? Lục Kiều Kiều trong lòng hiểu rõ, cái huyệt này, và cả toàn bộ long khí trên dãy núi này sớm đã bị phá hoại rò rỉ kiệt quệ rồi.
"Cô Kiều, nơi này vì sao không gọi là Ngũ Long Hạ Dương mà lại là Ngũ Xà Hạ Dương ạ?" An Long Nhi lên tiếng hỏi.
Lục Kiều Kiều đứng trước gió gật đầu nói: "Càng ngày mày càng biết đặt câu hỏi đấy... Long, là chí tôn của vạn vật trong thiên hạ, mạch chân long xuất hành cũng giống như thiên tử xuất hành, tất phải có trống giong cờ mở người ngựa thị vệ hộ giá, vì thế không thể cứ thấy mạch núi liền tùy tiện gọi bừa đấy là long mạch. Dãy núi có thể gọi là long mạch bắt buộc phải có nước đồng hành, nước ở đây tức là long huyết, không có nước thì long chết; hai bên long mạch phải có thế núi hình người ngựa trống cờ đi trước hộ giá nếu chân long nhô lên một mình, mạch núi hộ giá cần phải phục thấp xuống hai mé, nếu không cũng cần cờ chiến quân ngựa đứng trên cao, còn chân long ở bên dưới điềm đạm ngụp lặn..."
"Như vậy có nghĩa, hình dáng của mạch chân long nhất định có gì đó đặc biệt, độ cao thấp không giống với núi non bốn bề?" Mạnh Hiệt cũng nghe thông chút đỉnh, bèn góp lời nói lên ý kiến của mình.
"Đúng thế, Mạnh sư gia có thể tranh bát cơm của tôi rồi đấy." Lục Kiều Kiều một mặt khen ngợi Mạnh sư gia, một mặt lén quan sát những người còn lại và tình hình xung quanh, thầm nghĩ cách làm sao thoát khỏi nơi này.
Cô thấy mọi người đều yên lặng muốn nghe kiến giải của mình, bèn cẩn trọng chọn ra một số nội dung có thể nói, giải thích cho Hồng Tuyên Kiều và Mạnh Hiệt về huyệt mộ này: "Năm dãy núi trước mặt đều cao ngang nhau, vì vậy không có chân long cũng chẳng có mạch chủ, đành giải tượng thành xà (rắn), chứ không phải là long (rồng). Địa hình nơi có long mạch có cao thấp, tôn ti, luân thường hợp lý, bao bọc hữu tình, huyệt Ngũ Xà Hạ Dương này lại như thiên hạ thái bình, đúng rồi, chính là như Hồng tỉ tỉ nói người bình đẳng, năm con rắn cùng hội nhưng không cùng thuyền, cùng sang nhưng không cùng mộng, sức mạnh không thể nói là nhỏ, nhưng muốn giành được phúc khí cát huyệt thượng hảo, tôi e là không dễ..."
Lục Kiều Kiều cố ý chỉ nói điểm bất lợi của Ngũ Xà chứ không nhắc đến cảnh sắc tráng lệ của Hạ Dương phía sau, những mong không đắc tội với cả Hồng Môn lẫn Thanh triều, để được yên ổn rút lui.
"Nhưng có Kiều Kiều ở đây, cái huyệt này nhất định được cứu rồi." Hồng Tuyên Kiều cười xòa nói.
Hồng Tuyên Kiều đã mơ hồ nghe ra có gì đó không hợp lý. Nghe đánh giá của Mạnh Hiệt đối với Lục Kiều Kiều, cô biết Lục Kiều Kiều là người thấy tiền sáng mắt, giờ Lục Kiều Kiều lại nói như vậy, liệu có phải là không muốn cứu cái huyệt này không? Hay vì vẫn chưa biết có thể kiếm được bao nhiêu, nên lấp lửng làm cao trước?
Mạnh Hiệt cũng phụ họa: "Đúng vậy, vừa nhìn đã thấy mấu chốt căn nguyên, muốn cứu hẳn dễ như trở bàn tay thôi, ha ha ha..."
Lục Kiều Kiều thầm nghĩ, hai người này nhất quyết tế mình lên, xem ra không trổ chút tài nghệ thì không hất được vụ làm ăn này đi rồi. Đoạn cô cầm tẩu thuốc chỉ về rặng núi xa tít trước mặt và hai bên trái phải, nói: "Quảng Đông quanh năm cây cối tốt tươi, cỏ cây chỉ khi tiết trời đông giá mới có một hai tháng khô héo, mọi người xem cây cối phía xa vẫn xanh um một dải, nhưng trên ngọn Phù Dung này cả cây lẫn cỏ đều héo vàng cả ra, đây rõ ràng là do long khí dưới đất bị chặt đứt, khiến cả ngọn Phù Dung tử khí nặng nề."
An Long Nhi nghe tới đây, không kìm được hỏi: "Long khí là khí của đất trời, làm thế nào lại chặt đứt được ạ?"
"Đúng thế sao có thể chặt đứt long khí chứ?" Lâm Phụng Tường và Jack đều hùa theo hỏi.
Lục Kiều Kiều nhíu mày quay người nhìn An Long Nhi, thầm nghĩ thằng oắt này âm mưu làm hỏng chuyện đây, vốn câu sau đã có thể nói "Vì vậy tôi không xem huyệt này nữa, giờ về nhà ăn cơm trước, các lộ anh hùng xin được cáo biệt ở đây, rảnh rỗi lại gặp trà nước", giờ lại thành ra đứng lớp thực hành phong thủy rồi.
Có điều nghĩ lại, cơ hội học tập này quả hiếm có, bao bậc danh sư phong thủy đều là giữa non nước từng bước đúc rút kinh nghiệm, bỏ lỡ ví dụ thực tế này, An Long Nhi không biết lúc nào mới có thể bù lại, ài, coi như cũng là cái duyên của thằng bé vậy.
Lục Kiều Kiều mệt mỏi thở dài một tiếng, đáp: "Thằng nhóc này chuyên hỏi chuyện lớn. Thế nào gọi là đánh rắn bảy tấc, huyệt này giải tượng là Ngũ Xà Hạ Dương, vị trí có thể bóp chết huyệt này chỉ có thể là bảy tấc kể từ đầu rắn mà thôi. Có điều trong phong thủy một ngón tay có thể là nghìn dặm, sông núi càng không thể dùng tấc mà tính được, vì vậy nơi cách đầu rắn bảy dặm mới là vị trí sinh tử bảy tấc của huyệt này. Giờ năm con rắn đều đã bị khử cả, xem ra vị trí bảy tấc này chính là điểm khống chế cả năm đầu rắn."
"Nhưng từ nơi dãy núi này lặn xuống nước ngược về sau bảy dặm chẳng phải vẫn là đất đá hay sao? Làm thế nào chặt đứt long khí được ạ?" An Long Nhi hỏi hết câu này đến câu kia, nếu không phải ngày ngày chạy trốn đánh nhau thì thu nhận được một đồ đệ thế này sẽ khiến sư phụ rất vui mừng.
"Đúng rồi, làm thế nào mà chặt đứt long khí được?" Mọi người hùa lại tới tấp hỏi.
Lục Kiều Kiều xoa xoa mặt, xốc lại tinh thần, giải thích: "À, là thế này, nước là long huyết, đường nước chảy trong mạch núi cũng là đường long khí chạy qua, một số thầy phong thủy tâm địa xấu mưu đoạt long khí, sẽ điểm huyệt vào mặt sau mộ phần của người ta, chặn đứng luồng long khí chạy qua; một số loài cây lớn rễ quá sâu hút nước quá nhiều, hoặc nếu có suối nguồn không ngừng chảy tiêu hao, cũng sẽ khiến long khí bị chặn lại; thầy phong thủy xấu sẽ đào giếng xả nước ở chính những điểm sinh tử này, khiến long khí mau chóng rò rỉ cạn kiệt..."
Giảng giải xong một bài dài, Lục Kiều Kiều thở hắt ra một hơi, mọi người thi nhau gật đầu.
Lâm Phụng Tường nói: "Từ đây tới chỗ đầu rắn lặn vào nước phía trước, ước chừng ba dặm, điểm đánh rắn bảy dặm, cũng không xa lắm, tôi muốn đi xem thế nào, có ai muốn đi không?"
Lục Kiều Kiều thầm nghĩ, lần này thì hay rồi, muốn thoát cũng thoát không nổi; đành đâm lao theo lao nói: "Đi nào, mọi người cùng đi xem xem, nếu có suối rừng còn uống được ngụm nước suối..."
Thế là cả đoàn sáu người quay ngược men theo con đường nhỏ vòng ra sau núi.
Thoắt chốc đã đi được ba đặm đường, từ đây không còn nhìn thấy cảnh hồ nữa, nhìn về phía ấy, chỉ thấy cây cối lưa thưa, còn nhìn phía sau núi này, núi rừng lại rậm rạp, hệt như dưới chân núi. Trên sườn núi có một dải phân cách giữa sắc xanh và sắc vàng. Mọi người còn đang khen ngợi Lục Kiều Kiều phán đoán như thần, Mạnh Hiệt đã ngó quanh tìm kiếm thứ có thể cắt đứt long khí.
Ai nấy đều tò mò xem xét khắp nơi, Lục Kiều Kiều gọi An Long Nhi lại bên cạnh, chỉ vào lùm cỏ gần đó nói: "Long Nhi, bên kia là lưng núi của dải dốc này, long khí đi qua đó, mày tới lùm cỏ tìm xem có gì... Ấy, từ từ đã, lấy gậy dò từng bước, dưới đất có thể có hang động, cẩn thận ngã xuống đấy."
An Long Nhi dạ một tiếng bước về phía lùm cỏ, tìm một hồi, thằng bé hua gậy gọi Lục Kiều Kiều: "Cô Kiều, ở đây có một miệng giếng này! Mau lại đây xem!"
Xem ra cái giếng này trước nay chưa từng có người dùng, nhưng thần kỳ ở chỗ trong giếng không hề có một phiến lá rơi. Lục Kiều Kiều nói: "Mọi người nhìn xem, trong giếng không có lá rơi, là vì long khí rò rỉ ra từ đây, cũng giống như gió thổi từ bên dưới lên, vật nhẹ đều không thể rơi xuống. Nếu nước giếng ngon ngọt thanh mát lạ thường, thì có thể hoàn toàn khẳng định đây chính là giếng rò long khí."
Cô bảo An Long Nhi xuống múc nước lên, An Long Nhi giựt bình nước mang bên mình, đổ sạch nước bên trong, rồi lại cởi sợi thừng đeo trên người, để Jack và Lâm Phụng Tường giữ một đầu, mình nắm đầu thừng còn lại thả người vào lòng giếng, múc một bình nước lên cho mọi người chia nhau uống.
"Oa, đúng là rất ngọt..." Jack uống một ngụm nước giếng trong lòng bàn tay, reo lên."Kiều Kiều của tôi, em thật đáng yêu quá đi mất!"
Hồng Tuyên Kiều chẳng hề vui mừng chút nào, chỉ hỏi Lục Kiều Kiều: "Cái giếng này có người cố ý đào phải không?"
Lục Kiều Kiều uống một ngụm nước giếng, mắt nhìn đăm đăm giếng nước không nói không rằng.
Mạnh Hiệt nói: "Thôn Thượng Cát chúng tôi vì phong thủy mà xảy ra không ít chuyện, đến nay vẫn nghi ngờ tay thầy phong thủy tên Triệu Kiến ở Giang Tây ban đầu phá huyệt Linh Quy kia bị triều đình mua chuộc, về sau lại có bọn người áo đen đến long huyệt mới bày sát cục giết người, may gặp được Lục tiểu thư giữ lại tính mạng cho người hai thôn. Giờ huyệt Ngũ Xà Hạ Dương này liên quan đến sự phát triển của Bái Thượng đế hội cũng lại bị phá hoại huyệt phong thủy khắp mọi nơi, nếu cứ để triều đình tiếp tục làm vậy, người dân không sống nổi, mà đại kế cũng vô vọng rồi..."
Đại kế Mạnh Hiệt nói tới chính là phản Thanh phục Minh, ông ta giảng đạo lý với Lục Kiều Kiều chẳng qua nhằm thúc giục cô ra tay cứu huyệt, nhưng lúc này Lục Kiều Kiều đang rất mâu thuẫn. Đào giếng trên lưng rồng chặt đứt long khí, nếu dựa vào thuật phong thủy Dương công quả thực không thể ứng cứu nổi, nhưng nếu dùng "Tử thần ngự long khí" ghi chép trong Long Quyết... Lục Kiều Kiều không muốn nghĩ tiếp nữa, cô hiểu rõ chỉ cần mình ra tay, thì thứ đối phương muốn cướp không phải là Long Quyết nữa mà là người vận dụng Long Quyết.
Không, cái huyệt này quyết không thể cứu.
Lục Kiều Kiều từ tốn nói: "Cái huyệt này... rất khó cứu... không cứu nổi..."
Jack băn khoăn hỏi: "Lấp cái giếng này đi không được sao?"
"Đâm một dao vào cổ anh rồi lấp lại cho anh có được không?" Lục Kiều Kiều bực mình vặn lại Jack.
Hồng Tuyên Kiều nghe Lục Kiều Kiều đưa ra hai đáp án, rốt cuộc là "khó cứu" hay "không cứu nổi" đây? Thấy không khí căng thẳng như vậy, cô bèn bảo Lục Kiều Kiều: "Anh trai tôi ở Quảng Tây phát triển Bái Thượng đế hội, cũng là vì cứu bách tính thiên hạ, cứu cái huyệt này đồng nghĩa với cứu vớt linh hồn tính mạng vô số người. Kiều Kiều, cô có thể gắng sức nghĩ cách không? Cô tìm ra được nguyên nhân phong thủy bị phá, nhất định sẽ có cách cứu, chuyện tiền nong không thành vấn đề, đại ca Phùng Vân Sơn đã chuẩn bị đầy đủ ngân lượng cho việc này rồi..."
Lục Kiều Kiều nói: "Sông núi nước non đều có sinh mệnh, long mạch đứt rồi cũng như người bị bệnh, bệnh có nặng có nhẹ, có dễ chữa khó chữa, không phải bệnh nào cũng uống thuốc là khỏi... Nhưng Hồng tỉ tỉ không cần quá lo lắng, giờ phong thủy ở đây hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến chị và đại ca của chị, mọi người vẫn sẽ bình an, mười ba năm nữa long mạch sẽ dần dần khôi phục nguyên khí, dù không chuyển bác nhà khỏi huyệt mộ này cũng không phải vấn đề gì lớn."
Hồng Tuyên Kiều đang định nói gì nữa, đột nhiên nhắm nghiền mắt hai tay ôm đầu: "A! Đầu tôi đau quá... như sắp vỡ tung ra vậy! A!"
Lâm Phụng Tường và Jack lập tức đỡ Hồng Tuyên Kiều, thấy vẻ mặt cô càng lúc càng đau đớn, hai tay ép chặt lấy đầu chỉ chực đổ nhào xuống đất.
Lục Kiều Kiều và Mạnh Hiệt bốn mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng nghĩ đến: "Có kẻ phá huyệt!"
"Chúng ta bị đánh lạc hướng rồi, có kẻ đang phá mộ huyệt của Hồng công, Phụng Tường, anh cõng Tuyên Kiều, lập tức chạy về huyệt mộ xem xem!" Mạnh Hiệt vừa dứt lời đã dẫn đầu chạy ngược về phía huyệt mộ.
"Không! Jack cõng Hồng Tuyên Kiều!" Lục Kiều Kiều hét lớn. Jack đang nghĩ sao chuyện tốt lành này lại đến lượt mình, lại nghe Lục Kiều Kiều nói: "Lâm huynh giỏi khinh công, lập tức chạy về mộ Hồng công trước xem có ai đang ở đó, bất luận nam nữ già trẻ, hễ thấy người là bắt sống! Đi mau!"
"Được!" Dứt lời Lâm Phụng Tường liền phóng như tên bay về phía huyệt mộ, Jack xốc Hồng Tuyên Kiều lên lưng, nhìn ra trước mặt đã không thấy bóng dáng Lâm Phụng Tường đâu nữa, bèn thốt lên kinh ngạc: "Trời ơi, tên to xác này chạy còn nhanh hơn cả ngựa."
Lục Kiều Kiều trong lòng hiểu rõ Hồng Tuyên Kiều đau đầu chính là tín hiệu khiêu khích đối phương dành cho cô, đối phương muốn xem cô có bao nhiêu thực lực, có thể hay không ra tay cứu huyệt, nhưng không ra tay cứu người thì quả thật không ổn. Cô sờ lên khẩu súng trên người, cùng mọi người vắt chân lên cổ chạy về chỗ đặt mộ Hồng công.
Chạy tới trước mộ Hồng công, chỉ thấy một mình Lâm Phụng Tường đứng trên cao quan sát bốn bề, xung quanh không còn ai khác. Hồng Tuyên Kiều được đặt xuống đất, thấy cô lăn lộn, giàn giụa nước mắt vì đau đầu, mọi người cũng đành bó tay hết cách.
Lục Kiều Kiều bấm đốt tính một loáng, nói: "Hôm nay là ngày Nhâm Tuất, đối phương có lẽ đã đóng đinh xuống đầu mộ, hướng quẻ Thiên khắc Địa xung! Long Nhi tới bên trên mộ dùng la bàn tính ra hướng quẻ Lữ, lật cỏ lên tìm xem bên dưới có gì!"
An Long Nhi nhảy phóc lên bên trên mộ Hồng công, móc ra một chiếc la bàn, đưa lên giữa mộ ước lượng một thoáng, từ cung Đông Nam quẻ Tốn giơ tay chỉ hướng quẻ Lữ cho Lục Kiều Kiều, sau đó bắt đầu mò xuống từ nóc mộ.
Lục Kiều Kiều cũng nhào tới cùng An Long Nhi dò dẫm cặn kẽ, Hồng Tuyên Kiều vừa rồi vẫn cố nhịn đau không kêu thành tiếng, giờ cơn đau càng lúc càng kịch liệt, không chịu được ôm đầu nằm dưới đất gào thét, tình hình vô cùng hỗn loạn.
Cỏ trên mộ khá cao, nhìn qua không thấy gì khác lạ, Lục Kiều Kiều và An Long Nhi hoảng loạn vừa mò vừa bới trong tiếng kêu gào đau đớn của Hồng Tuyên Kiều, đột nhiên An Long Nhi sờ được vật gì đó ở vị trí đầu huyệt mộ, vừa bới vừa gọi: "Cô Kiều, có gì ở đây này!"
*****
Lục Kiều Kiều cũng thò tay vào bới, sờ thấy một khúc gỗ tròn nhỏ, bên trên đục hai lỗ hổng hình chữ thập có thể xuyên dây thừng qua. Vừa sờ thấy vật này, Lục Kiều Kiều đã bừng bừng nổi giận ngoác mồm mắng: "Đám người kia càn quấy quá rồi! Long Nhi, đem dây thừng lại đây, nhổ thứ này lên!"
An Long Nhi xuyên sợi thừng qua lỗ nhỏ trên khúc gỗ, cùng Lục Kiều Kiều hợp sức giựt ra nhưng vẫn không xê xích gì. Lâm Phụng Tường bước tới nói: "Hai người tránh ra, để tôi thử."
Trong sáu người ở đây, Lâm Phụng Tường vóc người cao lớn tráng kiện nhất, anh ta đứng lên đầu mộ, hai tay quấn chặt lấy dây thừng, hét lớn một tiếng, từ trong ngôi mộ dần dần trồi lên một cây gậy đầu tròn mũi nhọn dài ba thước. Gậy vừa được nhổ ra, cơn đau đầu của Hồng Tuyên Kiều lập tức dịu lại, cô nằm vật ra đất thở hổn hển, mặt lấm lem nước mắt mồ hôi.
Thứ vừa được nhổ ra khỏi là một cây Đảo trượng tầm long của các thầy phong thủy thường mang theo bên mình, sau lưng An Long Nhi cũng có một cây. Đất dính trên gậy sạch mà hơi ẩm, có thể thấy gậy mới vừa cắm vào khi cả bọn đi xem giếng nước. Lục Kiều Kiều đưa tay đón lấy cây gậy, đảo mắt quan sát xung quanh, nhưng ngoài bản thân và năm người đi cùng, bốn bề hoàn toàn không có bất kỳ động tĩnh gì.
Cây gậy này nói với Lục Kiều Kiều, đây là một cuộc chiến giữa các phong thủy sư, nếu hôm nay cô không tiếp chiêu, cây gậy này có thể đóng lên bất cứ chỗ nào trên mộ phần Hồng gia vào bất cứ thời điểm nào, hơn nữa còn có thể cắm sâu hút không để lại tăm tích. Nước đi cứng rắn này cũng là bước đe dọa đối phương gửi đến Lục Kiều Kiều.
Trên mặt hồ nơi năm dãy núi lặn xuống bên dưới ngọn Phù Dung, có một hòn đảo trơ trọi hình tròn. Hòn đảo chu vi chỉ chừng mười trượng, trên đảo mọc đầy cây cối nhỏ um tùm, dù nhìn từ vị trí nào quanh bờ hồ, hòn đảo đều có hình bán nguyệt, tựa một hạt trân châu màu lục nổi giữa mặt hồ.
Theo sắp đặt của Quốc sư, ba trong số năm viên Quan chính, Tiêu Kiếm, Lục Hữu và Kim Lập Đức, đã chia nhau ẩn náu quanh mộ Hồng công, riêng Quốc sư dẫn hai người còn lại chèo thuyền nhỏ lên hòn đảo giữa hồ, dùng ống nhòm quan sát Lục Kiều Kiều từ trong lớp cây lá rậm rạp.
Quốc sư biết Lục Kiều Kiều hôm nay lên núi thăm huyệt, đã tới đây trước một bước, xem qua cách xử lý của Kim Lập Đức đối với Ngũ Xà Hạ Dương, đào giếng rò long khí ở sau đầu rắn bảy dặm, là chiêu thuật phá huyệt mà các phái phong thủy đương thời đều không sao tu sửa nổi, chỉ có thể chờ long mạch tự hồi phục trong một thời gian dài, mà quá trình hồi phục này nhanh cũng phải mười mấy năm, chậm là trên nghìn năm.
Ông ta rất vừa lòng với cách làm này, vì phá huyệt chỉ nhằm ổn định triều cương, chứ không phải giết thêm người vô tội. Hậu nhân của ngôi mộ Hồng công này là anh em nhà họ Hồng, chẳng qua chỉ tổ chức một Bái Thượng đế hội tuyên dương hành thiện tích đức, sau khi chết có thể lên Thiên quốc, qua điều tra do thám, thấy trong hội toàn người già kẻ yếu phụ nữ trẻ em, chứ không hề có binh mã. Kiểu hội bái thần chốn thôn quê này đem so với Hồng Môn thâm căn cố đế, có biên chế quân sự hoàn chỉnh, cách dăm ba năm lại dấy quân tạo phản, rõ ràng không đáng để ý.
Đối phó với Hồng Môn, bắt buộc phải phòng họa từ trong trứng nước, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót; còn đối với Bái Thượng đế hội kể chuyện Giê su cho mấy mụ đàn bà, chi bằng giữ lại kết hợp với kiểm soát, chỉ cần long khí của huyệt Ngũ Xà Hạ Dương rò rỉ hết, để người trong thiên hạ hưởng thêm vài ngày an lạc cũng không phải chuyện không thể. Hơn nữa, theo báo cáo của đám thương nhân, Bái Thượng đế hội phát triển rất chậm, ít tín đồ, bà con dân quê thà tin thổ địa chứ không tin Thượng đế, thà thắp hương bái Bồ tát chứ không hát Thánh ca làm lễ Mi sa, giờ người cầm đầu Hồng Tú Toàn chẳng rõ tung tích chốn nào, chỉ để lại mỗi cô em gái Hồng Tuyên Kiều chủ trì Tuyên đạo hội của đám đàn bà con gái, càng không thể uy hiếp gì đến triều đình, xem ra Kim Lập Đức phá huyệt thế là thành công rồi.
Quốc sư trước nay vốn có thành kiến với Phó sư Chương Bỉnh Hàm, cho rằng người này làm việc chắc chắn đáng tin, trình độ phong thủy huyền học cũng rất uyên thâm, nhưng có phần hơi đao to búa lớn, hành sự cấp tiến, chuyện nhỏ xé thành chuyện to, thường gây tai vạ lớn.
Chương Bỉnh Hàm gần đây không biết là gấp gáp lập công thăng quan hay vì lo lắng thay triều đình, mà thủ đoạn phá huyệt đã đổi từ lắt léo khó hiểu như Quốc sư yêu cầu sang nhanh chóng kịch liệt, có mầm mống giết nhầm hơn bỏ sót. Người này mấy lần hung hăng phá huyệt, giết hại người không có chứng cứ phản nghịch nhưng vẫn báo cáo tranh công; hễ làm loạn hao binh tổn tướng, khiến quan phủ và dân chúng chú ý đến chuyện rắc rối quanh phong thủy, thì báo cáo trình lên lại nói do thuộc hạ ra tay quá nặng... Thân làm thủ lĩnh, khuynh hướng hành vi lời nói của y đều có thể ngấm ngầm ám thị đám thuộc hạ dùng thủ đoạn nào, vậy mà sau khi xảy ra chuyện lại như đẩy hết trách nhiệm lên đầu thuộc hạ, điều này khiến Quốc sư lo lắng hậu quả nếu để y tiếp tục nhúng tay vào chuyện này.
Tiếc rằng thiên hạ côn đồ lừa đảo nhiều như lông trâu, mà cao thủ huyền học có chân tài thực học lại như lông phượng móng lân, trong số cao thủ các phái triều đình khó khăn lắm mới khai quật được trong dân gian, thì Chương Bỉnh Hàm cũng được coi như một nhân tài, nếu không dùng y, tạm thời chẳng có ai thích hợp hơn nữa.
Chính vì vậy mà chuyện một giám chính chết trên dãy Kê đề, rồi hai ngày trước lại bức ép khiến Tôn Tồn Chân phải làm phản, đều khiến Quốc sư trăn trở không thôi.
Nhân tài huyền học không giống như tráng hán dũng phu, không phải cứ bỏ nhiều tiền là có thể mua được. Để thành một nhà huyền học, ngoài siêng năng khổ luyện, thiên tư thông minh, còn cần phải có thiên phận, duyên phận, không phải cứ mở một lớp là có thể đào tạo được cả lô. Còn chết thêm mấy mạng nữa, phủ Quốc sư đừng mong có thể mượn được những nhà huyền học chân chính từ các bộ ban.
Nhân tài vĩnh viễn không đủ, chỉ có tìm ra phong thủy vương đạo mạnh nhất mới có thể một lần vất vả suốt đời nhàn nhã, giữ cho giang sơn Đại Thanh vạn năm bền vững. Lần này bức ép Lục Kiều Kiều lên đường tới Giang Tây tìm Long Quyết, Quốc vốn định để sau mới theo về Giang Tây đối phó cô, không ngờ cô giở chiêu Hồi Mã thương, dọc đường bày đủ trò phá rối kế hoạch của Quốc sư, điều này quả thật nằm ngoài dự liệu của ông ta. Từ bấy đến giờ đã hơn nửa tháng, Lục Kiều Kiều vẫn ở Hoa Huyện chỉ cách thành Quảng Châu có chín mươi dặm, còn bắt sống một tên mật thám, nên Quốc sư đã hạ quyết tâm, dứt khoát ngay trong đêm đuổi tới đích thân đốc chiến.
Ông ta bắt đầu cảm thấy đối thủ của mình không chỉ là một cô gái hai mươi tuổi, mà là một người có thể kiềm chế cả phủ Quốc sư! Ông ta muốn thử xem cái Lục Kiều Kiều có rốt cuộc là thực lực, hay chỉ là may mắn?
Quan trọng hơn, còn phải thăm dò xem Lục Kiều Kiều có biết dùng Long Quyết hay không. Nếu Lục Kiều Kiều biết dùng Long Quyết, mục tiêu Quốc sư cần tìm sẽ đổi thành Lục Kiều Kiều, với tính tình như thế, bắt về rồi không cần dùng đến cực hình tra khảo, chỉ cần bỏ bộn tiền là có thể moi được Long Quyết thôi.
Long Quyết gồm ba phần, lần lượt là "Tầm Long Quyết", "Ngự Long Quyết", và "Trảm Long Quyết", nếu Lục Kiều Kiều biết "Ngự Long Quyết", cô ta nhất định có thể vá long khí, cứu sống huyệt Ngũ Xà Hạ Dương, vì vậy lúc nãy ép cô ta ra tay là cách làm duy nhất.
Lục Kiều Kiều vừa rồi đã thấy giếng ngầm rò long khí nhưng lại không ra tay cứu, điều này khiến Quốc sư có chút bất ngờ, lẽ nào Lục Kiều Kiều thực sự không biết Long Quyết? Thế nên Quốc sư lập tức sắp đặt một chiêu bài khiêu khích mà Lục Kiều Kiều nhất định có thể phá giải, cũng có thể nhìn ra được, hướng dẫn dụ cô quay lại trước mộ Hồng công.
Lục Kiều Kiều nhìn khắp xung quanh, không hề phát hiện thấy gì bất thường, Mạnh Hiệt và Hồng Tuyên Kiều đều vô cùng căng thẳng bước tới cạnh cô.
Lục Kiều Kiều đáp: "Tôi không biết bọn họ định làm gì, đây chỉ là một chiêu thức bình thường các thầy phong thủy thường dùng để hại người, chắc hẳn đối phương biết rằng tôi có thể phá giải bất cứ lúc nào... Vấn đề bây giờ là hễ chúng ta đi khỏi, bọn họ có thể sẽ tới phá phách, e chúng ta phải ở đây cả đời mất. Thật khốn khiếp."
Người bị đau đầu là Hồng Tuyên Kiều, nếu đối phương tiếp tục phá huyệt thì người bị hại vẫn là cô. Nghĩ vậy, cô bèn nắm lấy tay Lục Kiều Kiều năn nỉ: "Kiều Kiều, cô phải cứu tôi với, cô đi rồi bọn họ không biết sẽ còn làm gì trên mộ cha tôi nữa!"
"Tôi không biết bọn họ muốn làm gì! Nếu như bọn họ muốn lấy mạng cô, thì dù chúng ta có ngồi canh ở đây cả đời, họ vẫn có thể giết chị như thường, căn bản không cần động đến mộ cha chị!" Lục Kiều Kiều cũng cuống, hất tay Hồng Tuyên Kiều ra.
Mạnh Hiệt nói: "Trước tiên đừng loạn lên, giờ chúng ta thế này chính là điều đối phương muốn nhất, bọn họ biết chúng ta không dám bỏ đi, bọn họ muốn giữ chúng ta lại đây, chúng ta cứ canh phòng cho tốt, xem tình hình thế nào hẵng tính."
"Không, hắn muốn giữ thì chúng ta càng phải đi, một khi chúng ta đi, bọn họ nhất định sẽ lập tức ra tay..." Lục Kiều Kiều nghe lời Mạnh Hiệt nói liền bình tĩnh lại, cô chẳng màng gì đến Mạnh Hiệt, Hồng Tuyên Kiều và Lâm Phụng Tường, quay đầu nói: "Jack, Long Nhi, chúng ta đi!"
Ba người Mạnh Hiệt nghe thấy cũng có lý, lập tức theo Lục Kiều Kiều quay người bỏ đi.
Chiêu này quả nhiên hữu hiệu, Quốc sư từ hòn đảo giữa hồ thấy Lục Kiều Kiều dám quay lưng bỏ đi thì vừa yêu vừa hận. Yêu ở chỗ cô gái này táo bạo mà thận trọng hiếm có, khiến ông ta như gặp được tri âm; hận ở chỗ Lục Kiều Kiều mỗi lần ra tay đều nhằm vào chỗ ông ta không ngờ nhất, muốn ép cô ta dùng Long Quyết cô không dùng, muốn giữ cô lại cô lại quyết đi, lần này đúng là kỳ phùng địch thủ.
Lục Kiều Kiều bỏ đi như thế, rõ ràng là ép ông ra tay trước, nước cờ đầu tiên coi như đã thua rồi, ra tay thôi.
Quốc sư lập tức dẫn hai viên quan lên thuyền, con thuyền nhỏ nhanh như tên bắn rời khỏi hòn đảo nhỏ từ một góc chết mà đứng ở phần mộ Hồng công không thể trông thấy được.
Một tiếng sấm vang lên, Lục Kiều Kiều cùng mọi người đang đi tới xe ngựa chuẩn bị lên xe, nghe thấy âm thanh kỳ lạ ấy lập tức quay đầu lại nhìn. Phía trên hòn đảo nhỏ bay lên một làn khói xanh, cả hòn đảo như đang chấn động khe khẽ, mặt hồ cũng gợn sóng lăn tăn, những gợn sóng từ hòn đảo nhỏ lan rộng ra bốn phía.
Tất cả quay người lại nhìn cho kỹ, thì thấy các đợt sóng nổi lên từ giữa đảo càng lúc càng dữ dội, trong nháy mắt đã biến thành sóng lớn ập vào dãy núi và bờ hồ xung quanh.
Bốn phương tám hướng, trên trời dưới đất dội lên tiếng rền vang thấp trầm, ai nấy đều cảm thấy một trận nóng liên tiếp phả từ đảo tới, ngay mặt đất dưới chân cũng bắt đầu chấn động.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, Lâm Phụng Tường hỏi: "Có phải là động đất không?"
*****
Lục Kiều Kiều ngậm chặt miệng không nói không rằng, lòng thầm than: Nguy rồi, đây đâu phải động đất mà là đối phương đang "chấn khiếu hám long".
Vốn dĩ trong bố cục phong thủy do thiên nhiên hình thành, ngoài mấy nguyên tố quan trọng như long sa, thủy huyệt, mỗi đại cục đều có một long khiếu, long khiếu này khác với long huyệt, không phải nguồn cội phúc khí, mà là điểm cân bằng của toàn bộ long cục. Tác dụng của long khiếu tương đương với điểm tựa quan trọng nhất của một tòa lầu lớn, một khi long khiếu động, toàn bộ bố cục phong thủy sẽ động theo.
Trong huyệt Ngũ Xà Hạ Dương, cả năm dãy núi hình rắn đều chỉ về một hòn đảo hoang giữa lòng hồ, hòn đảo hoang này chính là long khiếu được ngũ xà bảo vệ. Quốc sư đặt thuốc nổ trên long khiếu, chỉ cần làm chấn động long khiếu, năm con rắn sẽ phải bò khỏi hang. Muốn trấn áp ngũ xà, chỉ có cách sử dụng "Tứ Thần Ngự Long Khí" trong Long Quyết, Lục Kiều Kiều càng lúc càng hiểu rõ ý đồ của đối phương, bọn họ chính là muốn xem xem cô có biết dùng Long Quyết hay không.
Lúc này Lục Kiều Kiều càng không thể tùy tiện ra tay, cô hét lớn với mọi người: "Ở đây nguy hiểm, tất cả lên ngựa rời khỏi đây mau!"
Jack nhảy lên đầu xe ngựa giữ dây cương, An Long Nhi và Lục Kiều Kiều nhảy tọt vào khoang xe.
Mặt đất càng lúc càng rung dữ dội, Hồng Tuyên Kiều cũng đã cưỡi lên lưng ngựa, cô đột nhiên hét lớn: "Mau nhìn kìa, rắn đang bò xuống lòng hồ!"
Mọi người quay lại nhìn, năm dãy núi hình đầu rắn ở lòng hồ đang từ từ bò về phía hòn đảo hoang với khí thế núi long đất lở kẹp giữa tiếng sấm dội và đá tảng rơi. Nước trong hồ bị chấn động nổi bọt sóng ùng ục như bị đun sôi.
Chưa ai từng trông thấy cảnh tượng thế này, hết thảy đều kinh ngạc trợn mắt há mồm.
Mạnh Hiệt nói: "Ở đây nguy hiểm lắm! Mau đi thôi!" Vừa quay đầu ngựa định đi, lại nghe Hồng Tuyên Kiều kêu lên một tiếng: "Cha!" đoạn nhảy xuống khỏi yên ngựa chạy bổ tới dốc núi sạt lở.
Cả bọn không hẹn mà đồng thanh kêu lên "Nguy hiểm", nhưng nhìn về phía mộ Hồng công thì thấy ngôi mộ đã bị sập trong cơn địa chấn dữ dội, cả cỗ áo quan lộ ra khỏi lòng đất, đang xóc nảy trượt xuống dốc cùng đá vụn. Nếu đất cứ tiếp tục động thế này, cỗ áo quan sẽ trượt xuống lòng hồ chìm nghỉm dưới nước.
Không xem được phong thủy có thể mời một minh sư khác, như nếu ngay cả áo quan của cha cũng không thấy đâu nữa, bảo Hồng Tuyên Kiều làm sao ăn nói với anh trai, họ hàng, tổ tông? Chẳng trách cô liều mình lao trở lại ngôi mộ trên dốc núi nguy hiểm như vậy.
Nghĩ vậy cô đấm tay xuống chân, nói: "Chết thì chết! Xuống xe giúp người!" Dứt lời mở cửa xuống xe, cùng An Long Nhi và Jack chạy lại sườn núi theo Hồng Tuyên Kiều.
Trong trận rung chuyển dữ dội, quan tài đã bắt đầu chúc đuôi trượt xuống lòng hồ, Hồng Tuyên Kiều và Lâm Phụng Tường nhanh chân giỏi khinh công, đầu tiên xông tới bên dưới chống giữ quan tài trước, Mạnh Hiệt chạy theo sau, giạng chân cắm vào đất, hai tay sống chết ôm rịt lấy đầu quan tài.
Đá Phù Dung màu khói đen trên mặt đất vốn ghép chặt với nhau tạo nên ngọn núi Phù Dung vững như thành đồng, giờ mỗi tảng mỗi viên đều như sống dậy, mỗi kẻ một hướng tùy ý lay rung, hai người ở dưới đỡ quan tài, chân như đạp trên bàn tính, hoàn toàn không có điểm tựa.
Jack và An Long Nhi chạy tới cạnh Hồng Tuyên Kiều, Jack một tay chống lưng Hồng Tuyên Kiều, một tay chống lưng Lâm Phụng Tường; An Long Nhi thì rút cây gậy chặn đà trượt của cổ áo quan, nhưng mặt đất lúc này như gạo trắng vãi ra từ kho thóc, cây gậy cắm xuống đất chớp mắt đã lăn vào giữa kẻ đá, mất hút.
Lục Kiều Kiều vóc người nhỏ bé chẳng có mấy sức lực, ở phía trên giúp Mạnh Hiệt giữ đầu quan tài, Hồng Tuyên Kiều thấy cô cũng tới giúp sức thì hét lớn: "Kiều Kiều! Ở đây nguy hiểm lắm, cô mau đi đi!"
Lục Kiều Kiều thật không biết nên khóc hay nên cười, tình cảnh này ai mà còn đi cho được.
Mạnh Hiệt thấy Lục Kiều Kiều bên cạnh, cuống cuồng nói: "Chúng ta cứ thế này không thể giữ nổi quan tài, cô mau cứu huyệt đi! Cô có cách mà!"
Lục Kiều Kiều vốn không định xuống cứu huyệt Ngũ Xà Hạ Dương, cô chỉ xuống giúp Hồng Tuyên Kiều vớt quan tài, giờ ra tay trấp áp long mạch, chẳng ngang với bán mình luôn ư? Kiên quyết không thể cứu!
"Tay tôi mỏi lắm rồi đấy! Năm trăm lạng có làm không?" Mạnh Hiệt người đầm đìa mồ hôi, hung dữ hỏi Lục Kiều Kiều.
Quan tài vẫn đang trượt xuống, An Long Nhi mất đi cây gậy, lập tức gia nhập hàng ngũ chống đỡ áo quan. Nhưng làm vậy cũng chỉ tổ uổng công, rốt cuộc sáu người đều bám chặt quan tài, cùng nó trượt xuống lòng hồ.
Một tảng đá đen trồi lên giữa dốc trượt, hất văng nhóm bốn người chống áo quan ra tứ phía, trong tiếng kêu thảm thiết kinh hoàng, quan tài cũng bị tảng đá chọc vỡ, bốn mảnh áo quan vỡ toác, thi thể Hồng Quốc Du lão gia mặc quan phục triều Thanh từ trong áo quan bay ra[1].
[1] Hồng Quốc Du mặc quan phục nhưng không phải là quan viên. Vốn đời nhà Thanh, nhà nào có chút tiền bạc, khi người thân qua đời, nam sẽ cho mặc quan phục giống quan viên, nữ sẽ cho đội mũ phượng khăn quàng giống phi tần, sau đó mới nhập thổ yên nghỉ. Điều này giống như chúng ta ngày nay thấy các vị tổ tiên đa phần đều mặc vest hoặc bộ đồ Tôn Trung Sơn ở nhà tang lễ.
"Cha!" Hồng Tuyên Kiều đã bật khóc thành tiếng.
Lâm Phụng Tường hét lên "Cẩn thận", đoạn tung cước đá bay mảnh áo quan ập xuống đầu mọi người, trong tay Mạnh Hiệt và Lục Kiều Kiều chỉ còn lại một mảnh đầu áo quan.
Jack chống ở phía dưới cùng quan tài, thi thể Hồng Quốc Du vừa hay bay qua đầu anh, anh thấy trên đầu có bóng người, liền giơ tay phải lên tóm lấy, ai ngờ Hồng lão gia nào phải người sống, bị Jack tóm lấy cánh tay thì rũ oặt xuống. Jack nhận ra mình vừa tóm phải một xác chết, nhìn trừng trừng vào đỉnh đầu Hồng lão gia gào lên hoảng loạn, giọng lạc cả đi: "Oh My God! Tôi tóm được cha cô rồi! A! A!"
Hồng Tuyên Kiều và Lâm Phụng Tường ở phía trên Jack, cùng giữ lấy tay trái anh, An Long Nhi gỡ sợi tiêu thừng trên cổ tay, cấp tốc trượt xuống dưới chân Hồng Quốc Du trói chân xác chết lại rồi lăn sang bên.
Mạnh Hiệt quăng mảnh áo quan trong tay đi, vừa nhào xuống dưới, vừa ngoảnh đầu gào rát cổ với Lục Kiều Kiều đang trên đà trượt xuống: "Một nghìn lạng! Một nghìn lạng bạc!"
Đất trời chìm trong tiếng ầm ầm vang dội, không biết là vờ vịt hay không nghe thấy thật, mà Lục Kiều Kiều hoàn toàn không có bất kỳ phản ứng nào trước cái giá Mạnh Hiệt đưa ra, chỉ ra sức giữ thăng bằng trong khi trượt dốc, định trượt xuống cạnh Hồng Tuyên Kiều giúp cô giữ Jack.
Jack vẫn ngoác mồm gào: "A! Tay cha cô liệu có đứt không?! Tôi sợ ông ấy rách!"
Hồng Tuyên Kiều vừa nghe xác cha mình có thể rách, liền sợ hãi hét lên: "Chớ buông tay! Chớ buông tay!"
Lục Kiều Kiều trượt nhanh xuống bên cạnh Jack, cũng kéo giữ tay anh gào lớn: "Sắc mặt Hồng lão gia tốt lắm! Không rách đâu!"
Lục Kiều Kiều quả không nói dối để Hồng Tuyên Kiều an tâm, cô thật sự có kiến thức chuyên sâu về phương diện này. Xác chết có sắc mặt tốt là thi thể được bảo quản cực kỳ tốt, trong xác vẫn còn khí huyết, da thịt vẫn còn tính đàn hồi, cánh tay đương nhiên cũng không dễ dàng bị giựt đứt như vậy. Âm thi trong phong thủy có một sức mạnh đặc biệt lớn, điểm không tốt duy nhất chính là có khả năng biến thành cương thi chạy khắp nơi, vì vậy thầy phong thủy có công phu thực sự đều sẽ dùng bùa Hóa thi, khiến xác chết có niên đại quá lâu hóa thành xương trắng, tránh xảy ra thi biến."
Long huyệt thiên tử mà các phong thủy sư trên đời không ai hay biết xuất hiện rồi! Các sách phong thủy trong khắp thiên hạ đều chưa từng nhắc tới tình cảnh này, chỉ duy có phần thượng Long Quyết, "Tầm Long Quyết" chuyên ghi chép việc tìm kiếm phong thủy cho bậc thiên tử là có ghi chép lại tường tận, khi xảy ra động đất, mặt đất sẽ nứt ra nuốt vào thi thể tiến hành thiên táng, dù danh xưng hay biến hóa địa hình khác nhau, các lỗ huyệt thiên tử thiên táng kiểu này đều được thống nhất gọi là "Sinh long khẩu".
Năm đó thi thể song thân Chu Nguyên Chương vào một lần sạt núi lớn trong cơn cuồng phong vũ bão đã bị cả ngọn núi dùng Sinh long khẩu nuốt vào hoàn toàn thành thiên táng, Chu Nguyên Chương nhờ vậy mới có thể lập nên Minh triều.
Đáy hồ lúc này đang mở ra năm lỗ huyệt ngầm, hút hết nước hồ vào bên trong, dải nước trắng dưới hồ chính là vòng xoáy cuốn nước xuống huyệt ngầm. Một trong các loại Sinh long khẩu, huyệt thiên tử trong nước: Tiềm Long Thôn Kim, đang hiện ra trước mắt Lục Kiều Kiều và Quốc sư.
Người không biết ngỡ ngàng chẳng hiểu ra sao, người biết huyệt tức thời còn chấn động hơn cả long mạch rung chuyển. Lục Kiều Kiều và Quốc sư đều đờ đẫn tại chỗ, bọn họ ý thức được mình đang đối diện với một thời khắc làm nên lịch sử!
Quốc sư vừa rồi vẫn đứng bên bờ hồ, dùng ống nhòm quan sát bọn Lục Kiều Kiều ra sức cứu di thể Hồng lão gia, giờ thấy Tiềm Long Thôn Kim đột ngột xuất hiện, không khỏi rùng mình. Ông ta nhận ra có lẽ đã phạm phải một sai lầm động trời, nếu ông ta không gây chấn động long khiếu, cái Sinh long khẩu này có lẽ vĩnh viễn sẽ không được mở ra.
Huyệt Ngũ Xà Hạ Dương vẫn có thể phá bằng thuật phong thủy Dương công, thầy phong thủy nào nhận ra manh mối của khí thiên tử cũng có thể phá giải, ví nhứ Kim Lập Đức đào giếng rò khí cách đầu rắn bảy dặm là cách làm rất hay.
Nhưng Tiềm Long Thôn Kim trước mặt chỉ được ghi chép trong "Tầm Long Quyết", đồng thời cũng chỉ có "Trảm Long Quyết" mới có thể phá giải, nếu như Lục Kiều Kiều lập tức sử dụng Tiềm Long Thôn Kim này thì sao? Nếu như mấy người bên cạnh cũng nhận ra huyệt Tiềm Long Thôn Kim, biết rằng vì mình chấn động long khiếu mà mở ra Sinh long khẩu...
Cả người Quốc sư mướt mồ hôi lạnh, ông ta không dám đưa tay lau, sợ hai quan viên đằng sau trông thấy, cũng không dám nghĩ thêm bao điều "nếu như" nữa, sai lầm này quả thật quá lớn.
Ông ta lên tiếng hỏi hai viên quan đứng sau: "Hai vị đại nhân... hai vị có biết dải nước trắng dưới hồ là gì không?"
Sau lưng ông ta là hai người trẻ tuổi anh tuấn diện mạo giống hệt nhau, lại đều ăn vận theo kiểu quý tộc, là hậu duệ sinh đôi của Chính Lam Kỳ Mãn Thanh, vì thiên tư thông minh, từ nhỏ đã được gửi tới Khâm Thiên giám và Hàn Lâm viện học chuyên sâu huyền học, người anh tên Mục Linh, người em tên Mục Thác.
Bọn họ bước lên trước nhìn mặt hồ, đồng thanh đáp: "Thưa không, bọn tại hạ chưa từng thấy qua."
"Trong sách vở cũng không ư?" Quốc sư gắng trấn tĩnh thăm dò, quay đầu lại nhìn thẳng vào mắt họ.
"Cũng không." Câu trả lời của Mục Linh và Mục Thác đơn giản rõ ràng, hai người không thể không bàn bạc trước đã lập tức đồng thanh nói dối, Quốc sư gật đầu.
Nếu đã như vậy, chắc hẳn không ai biết trước mắt đang xảy ra chuyện gì, ngoại trừ Lục Kiều Kiều.
Nếu không phải không còn cách nào khác, quyết không ai lại đem di thể cha mình vứt vào lòng hồ, nhất là con người có tình có nghĩa như Hồng Tuyên Kiều. Nếu bọn họ bỏ xác vào hồ, đó nhất định là chủ ý của Lục Kiều Kiều, vậy thì lập tức có thể khẳng định cô ta chắc chắn đã từng học qua Long Quyết, ít nhất cũng là "Tầm Long Quyết".
Không, không thể nghĩ như vậy. Quốc sư nhận ra mình đã bị cảnh tượng trước mắt ép phát điên rồi. Việc ông ta phải làm là toàn lực ngăn cản di thể Hồng lão gia nhập hồ, chứ không phải mong chờ phát hiện Lục Kiều Kiều từng học "Tầm Long Quyết"!
Lục Kiều Kiều đứng ngây ra như phỗng trên sườn dốc, nhìn chăm chăm vào dải trắng giữa hồ, mặc cho mình và đất đá trên núi cùng lăn xuống.
Jack nín thở rúm chặt di thể của Hồng lão gia vào người, Hồng Tuyên Kiều cũng gần như phủ phục lên di thể bảo vệ cha, Lâm Phụng Tường và An Long Nhi đỡ ở vòng ngoài để bọn họ không trượt xuống.
Mặt đất càng lúc càng chấn động dữ dội, bọn họ không có cách nào bấu víu cho khỏi trượt. Những con sóng giữa hồ đã bị xoáy nước ngầm bên dưới hút sạch, mặt hồ trông có vẻ tĩnh lặng nhưng lại phát ra những tiếng gió rít, hệt như một con rồng khổng lồ ra sức hút khí không ngơi nghỉ, đất đá không ngừng rơi xuống nước, cũng chẳng bắn lên được mấy bọt nước.
Mạnh Hiệt chộp lấy tay Lục Kiều Kiều, hét vào tai cô: "Cô còn không mau ra tay! Chúng ta đều sắp ngã chết rồi!"
Lục Kiều Kiều mặc cho Mạnh Hiệt kéo chặt cổ tay mình, đôi mắt như có lửa của cô vẫn nhìn chằm chằm vào vệt trắng không ngừng cuộn dưới đáy hồ.
← Ch. 14 | Ch. 16 → |