Vay nóng Tima

Truyện:Trảm Long - Chương 19

Trảm Long
Trọn bộ 33 chương
Chương 19: Bồi thường
0.00
(0 votes)


Chương (1-33)

Siêu sale Lazada


Jack dắt lấy một con ngựa trông chuồng bò phía sau nhà họ Trương, phóng như bay ra cửa.

Lục Kiều Kiều và An Long Nhi bàn tính một hồi, thong thả đi xuống tầng một, trông thấy toàn bộ người nhà họ Trương đều đang bận rộn trong sân. Vì quan sai đã đến, lại kết án rồi, nên người nhà có thể xử lý và an táng hai cỗ thi thể. Linh đường của Tú Liên phu nhân lập tức được bày biện trong sảnh chính còn thi thể cô đặt ở sảnh bên, trên người phủ vải liệm màu trắng. Xác Trương Đắc Thịnh cũng được đắp vải trắng, nhưng lại để bên cạnh nhà xí.

Lục Kiều Kiều dẫn theo An Long Nhi vào thắp hương vái lạy Tú Liên phu nhân, lúc đứng dậy trông thấy Trương Phúc Long đang ngây ngẩn ngồi trong sảnh bên, hai mắt đỏ hoe, tay nâng tay Tú Liên phu nhân. Lục Kiều Kiều lấy làm bội phục gã Trương Phúc Long này, đã giết người mà vẫn có thể đóng trọn vai kịch như thế, quan sai cũng đã đậy nắp quan tài kết luận rồi, gã ta còn thương tâm làm cái gì kia chứ? Cô đi tới trước mặt Trương Phúc Long nói: "Trương công tử xin hãy nén đau thương, Tú Liên phu nhân thấy anh tình thâm nghĩa trọng như vậy, ở dưới suối vàng hẳn cũng lấy làm an ủi lắm rồi."

Trương Phúc Long đưa mắt nhìn Lục Kiều Kiều, nở nụ cười gượng gạo. Lục Kiều Kiều nhìn thẳng vào mặt anh ta, chỉ thấy sắc mặt tiều tụy, không nhìn ra được khí sắc gì khác lạ. Khí sắc trong tướng học sẽ bị xúc cảm che khuất trong những lúc đại bi hoặc đại hỉ, thông thường xem tướng đều phải xem vào lúc tâm trạng người ta bình tĩnh, xem vào buổi sáng là chuẩn xác nhất.

Cô hỏi Trương Phúc Long: "Bên phía Bội Vân đã thu xếp xong hậu sự chưa?"

"Tôi đã kêu người báo cho người nhà bá phụ đến rồi, ông ấy có ba người con trai, sáng mai họ sẽ đánh xe tới đây rồi cùng Bội Vân trở về." Trương Phúc Long đáp.

Lục Kiều Kiều gọi An Long Nhi lại nói: "Trương công tử, Long Nhi có học qua một chút kiến thức phong thủy, nó đã xem phong thủy cho nhà anh, anh có muốn nghe không?"

Long Nhi kinh ngạc ra mặt, không ngờ Lục Kiều Kiều lại đẩy nó lên sân khấu lúc này. Trương Phúc Long lại cười cười, khẽ gật đầu, nhìn nét mặt không nhận ra là tò mò hay căng thẳng, chỉ khiến người ta có cảm giác, đối với anh ta, thế nào cũng chẳng quan trọng gì.

"Long Nhi, nói cho Trương công tử đây biết suy nghĩ của cháu đi."

An Long Nhi nói: "Long Nhi nói theo sách vở, nếu không đúng mong Trương công tủ chớ trách... cái cây lớn ở mé phải tòa nhà chắn mất khí vào, cửa Tài bị bít, từ mấy năm nay sau khi cây mọc cao quá khung cửa, tài vận liền tụt dốc liên miên..."

Lục Kiều Kiều đứng bên cạnh quan sát Trương Phúc Long, thấy anh ta lẳng lặng gật đầu.

"Cửa lớn theo quẻ tuyến Thìn sơn quy muội, thuộc vận Thất sát phá quân, bốn mươi năm trước, cả tiền lẫn nhân đinh đều rất vượng, hai mươi năm trước, số người trong nhà giảm dần, hai năm trước, Giáp Thìn Thái Tuế giáng lâm tận nhà, phá tài hại chủ, trong nhà có thể có việc tang..."

Trương Phúc Long ngẩng đầu lên nhìn An Long Nhi, ánh mắt bắt đầu có chút nghi hoặc, chứng minh phân tích của An Long Nhi là chính xác.

Lục Kiều Kiều đột nhiên chõ miệng vào hỏi: "Trương công tử, hai năm nay trong nhà có trưởng bối nào qua đời không?"

"Ừm, cha tôi qua đời vào hai năm trước..."

An Long Nhi càng thêm tự tin, tiếp tục nói:

"Hai năm trước, vừa khéo chuyển vào Cửu vận[1], tòa nhà này mất khí càng lúc càng nghiêm trọng; cửa trước lớn quá vốn dĩ đã là sát khí rồi, lúc hưng vượng may ra

còn giữ được bình an nhất thời, gặp lúc vận rủi, sẽ làm tổn hại căn nhà gấp bội phần, vì vậy sát khí từ cửa lớn công thẳng vào, khiến chủ nhân nhà này vừa mất tiền vừa mất người thân, bị người ta đè nén bức hiếp."

[1] Tam Nguyên Cửu Vận là một chu kỳ thời gian dài 180 năm. Mỗi một chu kỳ này được chia ra làm ba giai đoạn, mỗi giai đoạn dài 60 năm gọi là Nguyên. Tam

Nguyên gồm có Thượng Nguyên, Trung Nguyên và Hạ Nguyên. Mỗi Nguyên lại được chia thành ba Vận, mỗi Vận dài 20 năm. Vận 1, 2, 3 thuộc về Thượng Nguyên.

Vận 4, 5, 6 thuộc về Trung Nguyên. Vận 7, 8, 9 thuộc về Hạ Nguyên. Gọi chung là Cửu Vận.

Bàn tay Trương Phúc Long nắm chặt tay Tú Liên, hai mắt tựa như lại sắp tràn lệ.

An Long Nhi học được ở Lục Kiều Kiều rằng, luôn luôn phải nhìn vào mắt người ta khi nói chuyện, như vậy mới có thể biết được phản ứng của đối phương một cách nhanh nhất, đây là lần đầu tiên nó nói phân tích phong thủy của mình với người khác, đương nhiên phải chú ý cao độ vào phản ứng của Trương Phúc Long, nó trông thấy bộ dạng của anh ta, liền lập tức hỏi: "Trương công tử, ngài không sao chứ..."

Trương Phúc Long không dám nhìn vào mắt An Long Nhi nữa, anh ta cúi đầu xua xua tay, ý bảo An Long Nhi đừng nói nữa. Lục Kiều Kiều cũng trông thấy, nhưng cô lại nói: "Long Nhi tiếp tục nói đi, Trương công tử muốn nghe."

"Năm nay Thái Tuế[2] ở phương Nam, mà phía Nam tòa nhà này lại là nhà xí, khí ô uế xâm nhập cung Thái Tuế, gia vận năm nay chẳng khác nào đã tuyết còn đổ thêm sương; Thái Tuế bị xâm phạm vốn không đến nỗi chết người, chỉ cần giữ được phương vị bình ổn, không có ai ở vị trí ấy, thì cũng có thể bình yên vượt qua...

Đáng tiếc bên trên nhà xí lại chính là phòng khách phía Nam, bức tường bên ngoài phòng khách có một cây đa, hình dáng như móng vuốt khủng lồ túm lấy gian phòng đó, Đắc Thịnh bá phụ ở trong phòng hứng chịu 'hình sát' từ cây đa, cùng với 'khí sát' của Thái Tuế, vì vậy mới hung hiểm trùng trùng."

[2] Một vị thần trong truyền thuyết, dân gian cho rằng thần Thái Tuế ở dưới đất, chuyển động tương ứng với sao Thái Tuế (sao Mộc) trên trời, khi đào đất động thổ, phải tránh phương vị Thái Tuế, bằng không sẽ chuốc họa.

An Long Nhi nói tràng giang đại hải một hồi, Trương Phúc Long vốn chẳng còn lòng dạ nào nghe tiếp giờ càng nghe lại càng thấy hấp dẫn, ngẩng đầu lên hỏi An Long

Nhi: "Nói như cậu, thì ai vào ở đó đều sẽ chết à?"

Lục Kiều Kiều lúc này chợt lên tiếng: "Vấn đề này để tôi trả lời cho... người nào trong mệnh không có kiếp số, thì sẽ không vào ở gian phòng hung hiểm có phong thủy tệ nhất đâu."

"Trong mệnh số của ông ấy có kiếp nạn này?" Trương Phúc Long hỏi.

"Từ góc độ mệnh lý học thì có thể nói vậy." Lục Kiều Kiều trả lời: "Long Nhi, nói tiếp đi."

"Vâng. Cửa lớn đón sát khí của Hữu Bật tinh vận, phòng Nam hứng sát khí của Bính Ngọ Thiên Tuế, cửa ngách ở phòng Tây mà mở ra, sát khí Mật Tuất tháng Chín sẽ ùa vào, cùng với Thái Tuế tinh vận hình thành Tam hợp hỏa cục, khiến người trong nhà..." An Long Nhi không biết nói tiếp thế nào nữa, làm cho Trương Phúc Long cứ nghểnh cổ ra chờ.

Lục Kiều Kiều ghé vào tai Trương Phúc Long nhỏ giọng bổ sung: "Khiến người trong nhà sát cơ dấy động..."

"Hả?" Trương Phúc Long biến sắc, nhìn Lục Kiều Kiều nói: "Lục tiểu thư không thể nói bừa, quan sai đã đến khám nghiệm thi thể, nói bá phụ tôi chết vì tai nạn, thê tử

Tú Liên bị kẻ trộm bóp chết... các người không được nói bậy..."

Lục Kiều Kiều cười cười nói: "Trương công tử không cần lo lắng, quan sai cũng đã kết án rồi, chúng tôi chỉ nói chuyện phiếm cho công tử đỡ buồn thôi... Có điều, Đắc

Thịnh bá phụ được cả tài lẫn sắc, năm mấy tuổi đầu vẫn cưới được mỹ nữ mười mấy tuổi, đúng là khiến người ta phải đố kỵ đó..."

"Hừ..." Trương Phúc Long cười gằn một tiếng, không nói năng gì.

Lục Kiều Kiều lại bảo Trương Phúc Long: "Trương công tử đừng quá đau lòng nữa, nghỉ ngơi nhiều một chút, từ giờ đến bảy ngày sau việc ma chay sẽ rất bận rộn, có chuyện gì cần giúp thì cứ nói với chúng tôi..."

Đang nói những lời khách sáo, ngoài cửa chợt vang lên tiếng sủa của Đại Hoa Bối, sau đó là tiếng vó ngựa gấp gáp, thì ra Jack đã đuổi theo đưa viên chủ bạ lúc nãy vừa khám nghiệm thi thể quay lại.

Viên chủ bạ này tên là Dương Phổ, khoảng ba mươi tuổi, trông gầy gò nhưng có vẻ tháo vát, mặc áo dài xanh, cũng để hàng râu con kiến giống Trương Phúc Long, nhưng râu của Dương Phổ rậm hơn, trong vẻ nho nhã lại toát lên mấy phần hào khí.

Dương Phổ vừa vào cửa, Trương Phúc Long tức khắc ra nghênh tiếp, lúc này A Hương A Hoa cũng đã làm xong cơm tối, Trương Phúc Long bèn mời cả bọn ngồi xuống cùng dùng bữa.

Ninh Nhi và Bội Vân cũng xuống ngồi cùng bàn ăn cơm, hai người họ đều mặc đồ trắng, nét mặt mệt mỏi phờ phạc. A Hương và A Hoa đứng bên cạnh bị Trương

Phúc Long đuổi vào bếp tự ăn cơm với nhau.

Lục Kiều Kiều lấy làm lạ, hôm qua chẳng phải lúc ăn cơm, đứa nhỏ do A Hương trông nom hay sao? Hôm nay thằng bé ấy đâu rồi?

Cô bất giác đưa mắt đánh giá gương mặt Ninh Nhi, vì nhà có tang, Ninh Nhi không trang điểm, chỉ thấy một gương mặt trắng mịn như tuyết. Sau tai và trên cổ Ninh

Nhi có vết hôn mờ, rõ ràng hai ngày nay cô ta từng thân mật với đàn ông, hai hàng lông mày lại có khí đen lờ mờ, đây là sát khí chỉ có sau khi giết người!

Trương Phúc Long hỏi Dương Phổ: "Dương đại nhân vừa nãy chẳng phải đã khám nghiệm thi thể rồi ư? Sao đột nhiên lại quay lại?"

Dương Phổ đi làm việc công, chẳng khách khí với ai cả: "Là thế này, vừa nãy mấy vị đồng liêu không muốn quấy rầy nhà các vị, đông người nói chuyện cũng không tiện, ta thay mặt các bổ đầu một mình quay lại đây."

Trương Phúc Long nói: "À... ra vậy, xin hỏi Dương đại nhân có gì chỉ giáo?"

"Người chết đuối, vì sau khi rơi xuống nước ra sức hít thở, nên sẽ hít nước vào phổi, nếu ép lồng ngực có thể khiến nước đọng trong phổi ọc ra qua mũi và họng...

nhưng vừa nãy khi ta kiểm tra xác chết của Trương Đắc Thịnh, phát hiện chẳng những trong bụng người chết không có nước, mà cả trong phổi cũng không có, tình huống này chứng tỏ Trương Đắc Thịnh không phải chết đuối, mà là chết trước rồi mới rơi xuống nước..." Dương Phổ nói tới đây, đưa mắt nhìn Trương Phúc Long không nói tiếp nữa.

Trương Phúc Long nói: "Chuyện này cũng không có gì lạ, bá phụ tôi xưa nay phục sức hào hoa, ra ngoài rất dễ chuốc lấy chuyện thị phi, nếu có kẻ nào thấy tài vật nổi lòng tham, cướp của giết người rồi đẩy ông xuống nước, cũng không phải không có khả năng..."

Dương Phổ nghiêm túc gật đầu: "Có điều, ta không phát hiện vết thương trí mạng nào trên thi thể của Trương Đắc Thịnh, nhưng lại thấy đồng tử người chết dãn rộng đục ngầu, đây là triệu chứng do trúng độc hoặc uống rượu quá nhiều dẫn đến tử vong..."

Trương Phúc Long thở dài nói: "À, đúng vậy, bá phụ tôi lúc còn sống rất mê rượu, có thể trước khi rơi xuống nước đã uống rượu..."

Dương Phổ mân mê hàng râu rậm rạp trên miệng, ngưng lại giây lát rồi nói tiếp: "Nhưng thi thể Trương Đắc Thịnh không có dấu hiệu trương phềnh rõ rệt, chỉ ở mức độ ngâm nước chừng ba bốn canh giờ... dân làng vớt được xác ông ta vào giờ Thìn hôm nay, tính ra thì cái xác phải đến giờ Sửu nửa đêm mới rơi xuống nước, chuyện này là vì sao vậy?"

Những người ngồi quanh bàn ăn đều im phăng phắc, Dương Phổ thấy không ai đáp, liền tự mình trả lời: "Máu người sau khi chết sẽ trầm xuống tích tụ ở phần dưới cơ thể, sau đó sinh ra các vết đốm xác đen bầm, nếu lúc chết úp mặt xuống đất, đốm xác sẽ ở thân trước, còn ngửa mặt lên trời, thì đốm xác ở sau lưng... Trương Đắc

Thịnh có đốm xác ở sau lưng, chứng tỏ rằng người này sau khi chết đã nằm ngửa mặt lên trời một thời gian dài..."

Dương Phổ lấy trên người ra một chiếc tăm bằng bạc dài chừng hai lóng tay, chấm một chút nước trà trong ly trà trước mặt, thấy tăm bạc không đổi màu, chứng tỏ trong trà không có độc, mới cầm chén lên nhấp một ngụm. Cách làm này của y, rõ ràng muốn để toàn bộ người ngồi đây biết, y cảnh giác với đồ ăn thức uống trên bàn.

Nhấp giọng xong, Dương Phổ lại cất tiếng: "Nếu mới chết khoảng mấy canh giờ, đốm xác chỉ ở ngoài lớp biểu bì, dùng ngón tay ấn xuống là có thể làm tan đi; nếu người chết đã trên một ngày, đốm xác sẽ ăn sâu vào trong cơ thịt, dùng ngón tay ấn cũng không thể khiến nó biến mất, đốm xác trên lưng Trương Đắc Thịnh chính là như vậy."

Jack nói: "Ý của Dương đại nhân là, Trương Đắc Thịnh đã chết từ chiều hôm qua."

Trương Phúc Long nói: "Thật không thể ngờ... mãi đến lúc Bội Vân đến nhà lúc tối qua, chúng tôi mới nhớ ra bá phụ ra ngoài mãi vẫn không thấy về."

Lục Kiều Kiều chen miệng vào hỏi Trương Phúc Long: "Trương công tử, hiện giờ anh có suy nghĩ gì về nguyên nhân cái chết của bá phụ anh không?"

Trương Phúc Long hít vào một hơi, nhướng mày nói: "Theo cách nói của Dương đại nhân, có khả năng sau khi ra ngoài lúc trưa hôm qua, bá phụ tôi liền bị kẻ xấu chuốc say giết chết, cướp hết tài sản trên người, sau đó đến lúc đêm khuya không người mới ném xác xuống sông..."

Dương Phổ gật đầu nói: "Như vậy cũng hợp tình hợp lý... tôi nghe nói lúc ra ngoài Trương Đắc Thịnh đã khóa cửa phòng lại, vì vậy người nhà họ Trương tối hôm đó không vào phòng ông ta thu dọn, có phải vậy không?"

Ninh Nhi nói: "Vâng, bá phụ mỗi lần đến nhà chúng tôi đều chỉ ở phòng khách Nam trên tầng hai, nói rằng ở đó có gió Nam mát mẻ; ông ấy xưa nay vẫn mang theo người một số vật có giá trị, nếu ông ấy không dặn dò, chúng tôi cũng không dám tùy tiện dọn dẹp..."

"Vì vậy ông ta có chìa khóa của phòng khách Nam, đúng không?" Dương Phổ nhìn Ninh Nhi hỏi.

"Vâng."

Dương Phổ lại hỏi: "Ngoài cô và Trương Đắc Thịnh, còn ai có chìa khóa phòng khách Nam đó nữa?"

"Phòng ấy bá phụ giữ riêng cho mình ở ngắn ngày, những người khác không có chìa khóa..."

Dương Phổ nói: "Nếu Trương Đắc Thịnh ở bên ngoài uống rượu rồi bị cướp, chìa khóa của ông ta sẽ bị tên sát nhân kia lấy đi, hoặc giả vẫn còn trên người, chứ không ở trên tay ta thế này..." Dương Phổ lấy trong tay ra một chiếc chìa khóa dài chừng hai lóng tay giơ lên trước mặt mọi người: "Sau khi kiểm tra, đây là chính là chìa khóa của phòng khách Nam trên tầng hai."

Ninh Nhi là người giữ chìa khóa trong nhà, lúc này liền đỏ bừng, trán rịn ra từng hạt mồ hôi ta bằng hạt đậu.

Trương Phúc long nắm tay Ninh Nhi hỏi Dương Phổ: "Dương đại nhân không phải tìm được chìa khóa này trên người bá phụ tôi sao?"

Dương Phổ lắc lắc đầu nói: "Tìm được trên giường phòng khách Tây ở tầng một." Nói xong, y ném chìa khóa lên mặt bàn, bộ dạng như thể muốn nói, có muốn lấy hay không.

Trương Phúc Long và Ninh Nhi không còn gì để nói, vừa mới bảo phòng khách phía Nam chỉ có hai chìa khóa, cũng không thể biến ra chìa thứ ba được.

Dương Phổ nghiêng đầu lại phía Trương Phúc Long và Ninh Nhi, hạ giọng: "Trương công tử nói xem, liệu có thể nào Trương Đắc Thịnh trưa hôm qua đã chết trên giường phòng khách tầng một, sau đó, đợi đêm khuya vắng vẻ mới ném xác xuống sông không nhỉ?"

Tròng mắt Dương Phổ đảo tròn, lần lượt nhìn Trương Phúc Long và Ninh Nhi. Trong đại sảnh có một bàn ngồi đầy người, nhưng lại tĩnh lặng đến độ có thể nghe thấy tiếng thở, mặt Trương Phúc Long và Ninh Nhi đều đầm đìa mồ hôi lạnh.

Dương Phổ nhìn một hồi rồi ngồi thẳng lên, nói: "Thực ra chúng ta cũng chỉ suy đoán một chút thôi... tuy rằng chìa khóa trong tay chúng ta là vật chứng cực kỳ quan trọng, đủ để chứng minh người có chìa khóa phòng khách Tây ở tầng một chính là hung thủ giết người..." Nói tới đây, y đưa mắt nhìn Ninh Nhi, Ninh Nhi cúi gằm mặt, mồ hôi trên trán chốc chốc lại nhỏ xuống đất.

Dương Phổ lại nói: "Có điều..."

Trương Phúc Long ngẩng đầu lên nhìn Dương Phổ, y nói: "Có điều, người chết không thể sống lại, Trương công tử cũng không thể mắc mứu với chuyện này mãi được, mọi người đều phải sống mà..."

Dương Phổ cầm chìa khóa trên tay, chứng cứ này mà đem lên công đường, cả nhà họ Trương trên dưới không một ai có thể giải thích rõ ràng, ít nhất cũng phải tóm ra một kẻ mà đền mạng. Nhưng thái độ của Dương Phổ, lại ngầm ám chỉ rằng chỉ trả tiền là có thể lấy chìa khóa về.

Trương Phúc Long lúc này vỗ bàn mắng Ninh Nhi thì có thể chứng minh sự trong sạch của mình; nếu trả tiền, thì khác nào nhận tội giết người, hoặc bao che cho Ninh

Nhi; nếu không trả tiền cũng không đùn đẩy trách nhiệm, chìa khóa này nhất định sẽ được trình lên nha môn, vả lại, Dương Phổ có thể lập tức bắt người về nhốt vào đại lao, từ từ thẩm vấn.

Đối mặt với cục diện tiến thoái lưỡng nan ấy, Trương Phúc Long chau mày nghĩ ngợi một hồi, rồi ngẩng đầu lên từ tốn nói: "Quạ nào mà chẳng đen, kẻ làm quan bất chính, kẻ làm giàu bất nhân, đám thảo dân bọn tôi còn gì để nói nữa đây? Chi bằng Dương đại nhân cứ ăn hết bữa cơm, rồi từ từ giải quyết vấn đề cho chúng tôi cũng được..."

Trương Phúc Long không muốn đưa tiền, đây là thái độ mà bất cứ người nào cũng có thể nhìn ra được.

*****

Bọn Jack và Lục Kiều Kiều đưa mắt nhìn nhau, Dương Phổ lại cười phá lên nói: "Khục khục khục... Trương công tử khách khí quá rồi, chuyện này không giải quyết thì chẳng ai nuốt nổi cơm đâu... Mấy tên công sai chúng ta sau khi xảy ra chuyện mới lề rề đến nơi, tùy tiện đoán bừa đoán bậy sự việc cũng không thể coi là thật được.

Có điều Jack tiên sinh đã ở trong nhà công tử từ trưa hôm qua, những điều tai nghe mắt thấy nhiều hơn ta nhiều, để ông ấy nói suy nghĩ của mình, biết đâu lại có gợi ý gì cho Trương công tử..."

Jack xốc lại khẩu súng côn đeo ở thắt lưng, sau đó đứng lên nói với cả bọn: "Để tôi bịa ra câu chuyện này kể cho mọi người nghe nhé, mời tất cả theo tôi ra sân."

Cả bọn đi theo Jack ra khoảng sân lộ thiên ở giữa tòa nhà, Jack bảo An Long Nhi đi mở cửa ngách phòng phía Tây ra.

Khi An Long Nhi vào căn phòng ấy, mở cánh cửa ngách thông ra bên ngoài từ phía trong, con Đại Hoa Bối liền sủa nhặng lên một hồi, sau đó men theo bức tường bên phải tòa nhà xông đến chỗ cửa ngách, trông thấy An Long Nhi mà nó quen biết, lập tức dụi đầu vào tay An Long Nhi để được vỗ về.

Lúc An Long Nhi cùng Đại Hoa Bối quay lại sân giữa, Jack nói: "Mọi người thấy rồi đấy, Đại Hoa Bối là một con chó rất trung thành, và cũng rất nhạy cảm; cửa nẻo trong nhà chỉ hơi có động, nó cũng sẽ lập tức sủa lên xông ra trước cửa xem là ai, đồng thời thu hút sự chú ý của mọi người trong nhà, câu chuyện của tôi bắt đầu từ con Đại Hoa Bối này...

Đây là một vụ mưu sát đã được tính toán từ trước, hung thủ đã sắp xếp toàn bộ sự việc, ý đồ giết chết Trương Đắc Thịnh một cách kín kẽ, kết quả tốt nhất đương nhiên là Trương Đắc Thịnh chết toi ở nơi khác, còn mình thì lại không có mặt ở hiện trường...

Đầu tiên phải biết được thời gian chuẩn xác mà Trương Đắc Thịnh ra ngoài, điều này phán đoán biết được qua thói quen sinh hoạt của ông ta; hoặc giả hung thủ và

Trương Đắc Thịnh đã hẹn nhau sẽ ra ngoài lúc nào đó; nếu như có hẹn trước, đương nhiên không thể để người khác biết.

Tính trước được Trương Đắc Thịnh ra ngoài vào lúc ban trưa, thì phải đánh thuốc mê Đại Bối Hoa vào buổi sáng.

Phía sau chuồng bò nhà họ Trương mọc đầy hoa cà độc dược có thể làm thuốc mê, mà vì đứa nhỏ mắc bệnh lao, Trương công tử đã dùng hoa cà độc dược làm thuốc trị ho trong một thời gian dài, nên hiểu rõ dược tính của loài hoa này. Muốn con chó ngủ trong chuồng bò cả ngày không phải là chuyện khó.

Sau khi con Đại Hoa Bối lăn ra ngủ, Trương công tử liền ra khỏi nhà họ Trương từ sáng sớm. Trương công tử, thật xin lỗi, tôi cứ tạm giả thiết anh là hung thủ đã nhé.

Mé phải tòa nhà là đường vào thôn, ngoại trừ phòng Trương Đắc Thịnh và Ninh Nhi, thì từ phòng sách của Trương công tử nhìn ra, cũng có thể thấy con đường này, có điều phòng sách không có người ở, vì vậy hung thủ không lo mình và Trương Đắc Thịnh quanh quẩn ở đây bị người ta trông thấy. Phòng của Ninh Nhi ở bên cạnh phòng Trương Đắc Thịnh, nếu Trương Đắc Thịnh muốn ra vào, thông thường Ninh Nhi đều biết. Sau khi Trương Đắc Thịnh ra ngoài, Ninh Nhi lập tức rời khỏi nhà, từ mé phải khuất tầm mắt mọi người đi ra, giữa đường dẫn dụ Trương Đắc Thịnh quay về, lẻn vào phòng khách phía Tây qua cửa ngách.

Long Nhi, đi thị phạm cho mọi người xem..."

Lục Kiều Kiều tò mò nhìn An Long Nhi nhanh nhẹn chạy lên tầng hai, đẩy cửa phòng Ninh Nhi đi vào.

Chỉ thoáng sau, An Long Nhi đã đi từ phòng Tây ở tầng một ra như ảo thuật, khiến Lục Kiều Kiều thấy mà há hốc cả miệng.

Jack quay sang Lục Kiều Kiều làm mặt hề, rồi nói tiếp: "Chuyện này phải cám ơn cô tỳ nữ xinh đẹp của tôi, cô ấy bảo tôi, phòng trẻ con bên mé trái tòa nhà họ Trương

nhau... cô ấy còn trông thấy trong phòng đọc sách ở tầng hai có một sợi dây thừng rất to...

Phòng ốc trong nhà người Trung Quốc đều thiết kế theo kiểu đối xứng, tôi nghĩ phòng của Ninh Nhi đối xứng phòng của trẻ con, còn phòng đọc sách lại đối xứng với phòng Tú Liên phu nhân, vậy thì giữa phòng của Ninh Nhi và phòng đọc sách hẳn cũng phải có một cánh cửa...

Tôi và Long Nhi đã nhanh chóng tìm được cánh cửa bí mật này phía sau giá sách trong thư phòng, lại thấy cả một cánh cửa lật thoạt nhìn trông như nền nhà ở bên cạnh cuộn dây thừng; chỉ cần đóng cửa thư phòng, mở cửa lật lên trên sàn, Ninh Nhi có thể dùng sợi dây thừng kia tự do lên xuống giữa thư phòng và phòng khách

Tây ở tầng một mà không ai hay biết.

Vì vậy, từ phòng của Ninh Nhi, phòng đọc sách và phòng Tây dưới tầng một, kỳ thực đều có thể tự do ra vào nhà họ Trương, chỉ cần qua mặt được con chó ngoan Đại

Hoa Bối này thôi."

Lục Kiều Kiều xoa đầu Đại Hoa Bối, nhếch miệng cười cười nhìn Jack biểu diễn, trông Jack lúc này còn hơi dương dương đắc ý:

"Ninh Nhi và Trương Đắc Thịnh đã từ bên ngoài quay về nhà họ Trương mà không ai trông thấy, họ vào phòng Tây tầng một qua cửa ngách, sau đó Ninh Nhi cho

Trương Đắc Thịnh uống rượu nương Khách Gia có pha thuốc mê, khiến ông ta đổ gục xuống giường, chính lúc này, chìa khóa đã rơi ra..."

Lục Kiều Kiều nói: "Bột hoa cà độc dược có vị hơi đăng đắng, hòa vào rượu trắng sẽ có mùi vị lạ, còn rượu nương Khách Gia thì thơm ngọt mà nồng đậm, vừa khéo có thể che giấu vị nhân nhẩn đắng của loài hoa này..."

Cô nhìn Trương Phúc Long và Ninh Nhi, thấy Ninh Nhi đang gục lên vai chồng, Trương Phúc Long tựa hồ đang dùng sức kẹp lấy Ninh Nhi, để cô đứng thẳng bên cạnh.

Jack nói tiếp: "Cửa phòng khách phía Tây luôn khóa kín, không ai biết được bên trong xảy ra chuyện gì, nhưng như vậy thì Ninh Nhi sẽ không thể đi ra từ đây, cũng không thể từ cửa ngách vòng ra cửa trước để lên tầng hai, vì cô ta muốn đánh lừa mọi người rằng cô ta chưa từng rời khỏi nhà họ Trương, nên chỉ có thể theo đường cũ lén lút leo trở lại phòng mình...

Có lẽ vì muốn giúp sức giết người, hoặc là để giúp Ninh Nhi trở lại tầng hai, Trương công tử mới vội vàng quay về nhà họ Trương trong khoảng thời gian đã tính toán trước, vừa khéo lại chạm mặt Long Nhi chạy vào trong làng mua thuốc.

Ninh Nhi là phụ nữ, từ tầng hai leo xuống tầng một còn được, chứ từ tầng một leo lên tầng hai thì rất khó khăn, vì vậy tôi nghĩ Trương công tử phải leo lên phòng đọc sách ở phía trên trước, rồi kéo Ninh Nhi lên sau; kế đó anh lại ra khỏi nhà qua cửa ngách ở dưới. Quá trình này tốn mất bốn mươi lăm phút, anh vào lại nhà qua cửa lớn, lúc ấy tôi đang nói chuyện với Tú Liên phu nhân trong đại sảnh.

Vì Tú Liên phu nhân phụ trách chăm thằng bé từ nửa đêm đến hết buổi sáng, còn từ buổi chiều đến nửa đêm do Ninh Nhi chăm nom, bởi vậy sau khi Ninh Nhi về phòng mình, liền đi ra đổi ca chăm sóc con với Tú Liên phu nhân, cô ta vừa giết người, lại thấy An Long Nhi lạ mặt xông lên tầng hai đương nhiên giật thót mình; nhưng Trương công tử thấy chúng tôi thì lại rất vui mừng, vì cho dù chuyện giết người giữa chừng có bị phát hiện, thì sự xuất hiện của một đám người lạ mặt chúng tôi cũng đủ để làm loạn tầm nhìn, càng tiện giá họa cho chúng tôi..."

Jack đứng giữa sân, dùng tay vạch chỉ phương vị, phân tích quá trình mưu sát, dựng lại cả một kế hoạch sát nhân kinh tâm động phách từ một ngày có vẻ hết sức bình thường, bằng những chi tiết thoạt nhìn tưởng chừng chẳng hề liên quan gì với nhau.

Lục Kiều Kiều nghe thấy rất thú vị, trong khi hai mắt Ninh Nhi tối sầm như sắp lăn ra ngất xỉu. Trương Phúc Long ôm lấy cô ta định quay vào đại sảnh, nhưng Dương

Phổ đã quát lên: "Không được đi! Ở lại đây!"

Lục Kiều Kiều bảo An Long Nhi vào đại sảnh khiêng ra một cái ghế cho Ninh Nhi ngồi xuống, Trương Phúc Long đứng bên cạnh đỡ lấy cô.

Jack lại tiếp lời:

"Có thể nhận ra Trương công tử rất yêu thương vợ, vốn dĩ tôi cho rằng anh hoặc Ninh Nhi đã mưu sát Tú Liên phu nhân, nhưng lúc dùng cơm tối qua, trong mắt anh và hai vị phu nhân, tôi nhìn thấy một niềm hạnh phúc rất thuần khiết; đồng thời cũng nghe A Hoa nói lúc quan sai thẩm vấn, Trương công tử xưa nay đối xử rất tốt với hai vị phu nhân, vì vậy tôi không cho rằng Tú Liên phu nhân chết vì mưu sát.

Câu chuyện phải kể từ lúc ăn cơm tối...

Sau khi Trương công tử giết chết Trương Đắc Thịnh, có thể tâm trạng thực sự tốt, nên tối hôm ấy đã vui vẻ ăn cơm với chúng tôi. Nhưng muốn vận chuyển xác

Trương Đắc Thịnh ra ngoài, chỉ dùng thuốc mê đánh gục Đại Hoa Bối, khiến con chó ấy cả đêm không sủa cũng chưa đủ, bởi Trương Đắc Thịnh là một lão béo,

Trương công tử không cõng nổi ông ta, mà Ninh Nhi lại càng không thể, cho dù hai người cùng khiêng cũng chẳng được bao xa... vì vậy, nhất định phải dùng đến công cụ để vận chuyển.

Dùng công cụ vận chuyển nhất định sẽ gây ra tiếng động tương đối lớn, nếu đánh thức mọi người dậy thì sẽ bị phát hiện. Vậy là sau bữa cơm, Ninh Nhi bưng rượu nương đã được rót sẵn trong bếp ra. Mọi người còn nhớ không? Ninh Nhi đã không rót rượu ngay tại bàn ăn, mà mang vào bếp rót xong rồi mới bưng ra, như vậy có thể đảm bảo chén của cô ta và Trương công tử không có thuốc mê.

Còn một điểm nữa thu hút sự chú ý của tôi lúc ấy: Bội Vân là vợ của Trương Đắc Thịnh, buổi tối hôm ấy đến nhà họ Trương, vậy mà lại không sắp xếp cho cô ấy ở trong phòng khách Nam trên tầng hai chồng mình xưa nay vẫn ở, chuyện này chẳng hợp lẽ chút nào, mặc dù Ninh Nhi nói không biết Trương Đắc Thịnh có về hay không nên không dám động đến đồ đạc của ông ta.

Tại sao Ninh Nhi lại sắp xếp cho Bội Vân ở phòng khách hướng Đông Nam chứ? Tôi nghĩ Ninh Nhi muốn đảm bảo tuyệt đối không ai nhìn thấy con đường vào làng ở bên phải tòa nhà; từ phòng khách phía Nam của Trương Đắc Thịnh có thể nhìn thấy con đường, còn tầm nhìn từ phòng khách Đông Nam ra chỗ đó lại bị cây đa lớn mọc trên mé tường che mắt.

Sau khi sắp xếp phòng ở ổn thỏa, mọi người đều đã uống rượu pha thuốc mê, lại cho con Đại Hoa Bối uống một chút, hạ gục cả con chó, bước thứ hai của kế hoạch có thể bắt đầu tiến hành.

Đợi đến đêm khuya người trong làng đều đã ngủ, người trong nhà họ Trương cũng không thể mò dậy, Trương công tử liền dắt bò trong chuồng đến trước cánh cửa ngách, dùng bò chở xác Trương Đắc Thịnh ra bờ sông ném đi, kế hoạch này vốn dĩ hết sức kín kẽ, đáng tiếc trong quá trình thực hiện lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn...

đứa nhỏ ho rất nặng, Tú Liên phu nhân lo cho nó, vì vậy mới thức dậy; một khả năng nữa, có thể là vì Tú Liên phu nhân xưa nay vẫn thay ca cho Ninh Nhi vào nửa đêm, sau khi đến giờ đổi ca, tinh thần trách nhiệm và ý chí kiên cường đã khiến cô ấy thức dậy..."

Trương Phúc Long hai chân mềm nhũn khuỵu xuống giữa sân, hai tay chống xuống đất, khóc không thành tiếng.

Jack nhất thời không biết phải làm sao, đành dừng lại không nói tiếp nữa, bấy giờ Lục Kiều Kiều lên tiếng:

"Vì vậy, để ngăn Tú Liên phu nhân kêu lên, Trương công tử đã vô ý bóp chết cô ấy, sau đó Trương công tử xua bò chở xác Trương Đắc Thịnh vứt xuống sông, rồi quay lại phòng khách Tây ở tầng một cõng thi thể Tú Liên phu nhân ra sân, lúc này vừa hay bị tôi tỉnh lại nghe thấy...

Tại sao không ném xác Tú Liên phu nhân đi luôn? Tôi tin rằng vì Trương công tử không hề có ý sát hại cô ấy, anh không hy vọng Tú Liên phu nhân phải phơi xác nơi đồng hoang. Cánh nhanh nhất để tiến hành chính thức an táng di thể của Tú Liên phu nhân, chính là phải có một vụ cướp của giết người trong nhà, vì vậy thi thể Tú

Liên phu nhân nhất định phải được người ta phát hiện càng sớm càng tốt..."

Nói tới đây, Lục Kiều Kiều chợt nhớ lại bước chân đêm trước, nếu Trương Phúc Long thật sự có tâm trạng ấy, mười mấy bước cõng Tú Liên phu nhân từ phòng khách phía Tây ra sân giữa đó, phải nặng nề đến nhường nào.

Cô nhìn Trương Phúc Long, muốn tìm thấy sự khẳng định trong mắt anh ta, nhưng cô chỉ thấy một người đàn ông quỳ gục dưới đất ôm đầu khóc lóc.

Trăng tàn đang chìm vào bóng núi phía Tây, không lâu sau, lại sẽ là một đêm khuya không trăng nữa.

Dương Phổ khóa trái cửa lớn và cửa ngách của tòa nhà họ Trương, ngày mai sẽ áp giải phạm nhân lên đường, đêm nay nhất định phải đề phòng cẩn thận.

Tâm trạng Trương Phúc Long đã ổn định lại, anh ta bảo Ninh Nhi lên tầng ôm đứa bé xuống, kê ra hai cái ghế, rồi cùng Ninh Nhi ngồi bên cạnh thi thể Tú Liên phu nhân.

Anh ta nói với cả bọn: "Các vị đều ở nơi xa đến đây, còn có quý khách từ Tây Dương vượt vạn dặm đường mà tới, vốn là duyên phận hiếm có trên đời, nhưng Phúc

Long lại không chiêu đãi được tử tế, thật vô cùng xin lỗi..."

Mấy người không ngờ Trương Phúc Long đến lúc này rồi mà còn vẫn khách khí như thế, đều đứng bên cạnh thi thể Tú Liên phu nhân xem anh ta còn gì để nói nữa không."Mọi người đừng đứng thế, đều ngồi xuống đi... Tú Liên sinh tiền rất hiếu khách, mọi người ngồi xuống với cô ấy đi. Phúc Long không phải là người đại gian đại ác, kỳ thực cũng chưa từng nghĩ sẽ vu oan giá họa cho các vị, chỉ là nếu các vị đi khỏi đây thì sẽ phân tán sự chú ý của quan phủ, có lẽ có thể khiến nhà họ Trương nhanh chóng được yên bình. Nếu không phải Phúc Long mắc sai lầm, thì cũng không đến nỗi có thảm kịch ngày hôm nay..."

Giọng Trương Phúc Long bình tĩnh, nhưng nước mắt vẫn không ngừng tuôn ra.

Ninh Nhi ôm đứa con mềm nhũn dựa vào Trương Phúc Long, một tay đỡ thi thể Tú Liên phu nhân.

Sau khi mọi người ngồi xuống, Trương Phúc Long nói: "Để chuẩn bị cho chuyện lần này, chúng tôi đã tốn rất nhiều thời gian bố trí, nào ngờ Jack tiên sinh chỉ ở nhà chúng tôi một ngày, đã có thể nhìn ra được toàn bộ tình hình chỉ qua những dấu vết nhỏ nhặt như thế, thật khiến người ta phải thán phục, suy luận của anh cứ như thể tận mắt chứng kiến vậy."

Dương Phổ lại hỏi Trương Phúc Long: "Trương công tử, trên người Trương Đắc Thịnh không có vết thương trí mạng, xin hỏi ông ta chết như thế nào vậy?"

Trương Phúc Long nói: "Nếu theo kế hoạch của tôi, Trương Đắc Thịnh chỉ bị đánh thuốc mê bất tỉnh trên giường, đến đêm mới đưa ra sông dìm chết, như vậy thì dù các vị có chứng cứ to bằng trời, cũng không thể nói nhà họ Trương đã giết Trương Đắc Thịnh; nhưng Ninh Nhi thực sự hận lão ta đến tận xương tủy, sau khi đánh thuốc mê Trương Đắc Thịnh, Ninh Nhi đã dùng khăn ướt khiến lão ta chết ngạt."

Lục Kiều Kiều hỏi: "Có thể tiết lộ nguyên nhân tại sao phải giết Trương Đắc Thịnh không?"

"Có, nhất định phải tiết lộ." Trương Phúc Long đặt tay lên vai Ninh Nhi, khe khẽ vỗ về: "Đất đai đằng trước nhà họ Trương vốn là cơ nghiệp tổ tiên nhà chúng tôi, riêng tiền cho thuê ruộng đất hàng năm cũng được một khoản tiền không nhỏ, cuộc sống xưa nay vốn rất sung túc, đây chính là nguyên nhân khiến tôi nghiện thuốc phiện từ hồi còn rất trẻ... Sau khi lấy Tú Liên về, vì tôi hút thuốc phiện suốt thời gian dài, lại liên tiếp mấy năm hạn hán, mùa màng thất thu, dẫn đến gia đạo sa sút, chỉ có thể miễn cưỡng duy trì cuộc sống. Được Tú Liên dốc hết sức hỗ trợ, tôi mất một năm mới cai được nghiện, bấy giờ cha mẹ tôi nôn nóng muốn tôi sinh con, vì vậy lại rước thêm Ninh Nhi về. Ninh Nhi nhanh chóng có con, nhưng đứa trẻ vừa ra đời lại mắc phải bệnh lao, để trị bệnh cho nó, chúng tôi phải bán ruộng bán đất mà vẫn không đủ, đành đi khắp nơi vay mượn, bản thân tôi cũng nỗ lực học y, tìm hiểu phương thuốc để chữa bệnh cho con."

"Trương Đắc Thịnh trước kia phát tài nhờ cho vay nặng lãi, nhà chúng tôi không vay mượn được đâu nữa, đành phải vay lão ta với lãi suất cắt cổ, sau đó mãi vẫn không trả được. Năm ngoái, cha mẹ tôi nối nhau qua đời, lại phải tiêu một khoản lớn, nhà chúng tôi đã túng càng thêm quẫn, vậy mà Trương Đắc Thịnh lại đến giục nợ đúng vào lúc ấy. Chúng tôi đành gán tòa nhà này cho lão ta. Nhưng tiền lãi quá cao, trong quá trình không ngừng chữa bệnh cho đứa nhỏ, chúng tôi cũng không ngừng vay thêm tiền, thoáng cái đã nợ Trương Đắc Thịnh một khoản lớn.

Vốn dĩ thiếu nợ trả tiền là đạo lý hiển nhiên, nhưng có một lần Trương Đắc Thịnh đến thúc nợ, lại thừa cơ cưỡng hiếp Ninh Nhi... Tôi phát hiện liền cãi vã với lão, lão lại nói chỉ cần Ninh Nhi chịu hầu hạ lão những lúc lão đến nhà họ Trương, lão có thể không truy nợ chúng tôi nữa, bằng không sẽ lập tức báo quan bắt người.

Bấy giờ Ninh Nhi đang trốn ở bên cạnh nghe thấy Trương Đắc Thịnh nói thế, để đứa trẻ có thể tiếp tục trị bệnh, cô ấy đành nhận lời với Trương Đắc Thịnh. Gần đây,

Trương Đắc Thịnh đến càng lúc càng nhiều, lần sau hung tàn hơn lần trước, khắp người Ninh Nhi không chỗ nào không bị thương, mỗi lần đều bị lăng nhục chà đạp, cho dù Ninh Nhi sẵn lòng nhẫn nhục chịu đựng, Trương Phúc Long này đường đường là thân nam nhi bảy thước, làm sao có thể nuốt nổi cục tức này."

Lục Kiều Kiều là phụ nữ, cho dù lời Trương Phúc Long nói là thật hay giả, cô cũng có mấy phần thương hại Ninh Nhi, cô đưa mắt nhìn, chỉ thấy Ninh Nhi lẳng lặng dựa vào vai Trương Phúc Long, nhắm nghiền hai mắt, nét mặt đờ đẫn không xúc cảm.

Trương Phúc Long nói: "Tú Liên trước giờ vẫn không hề biết chuyện Ninh Nhi chịu nhục, chúng tôi không muốn cô ấy lo lắng quá nhiều, nên vẫn luôn giấu giếm. Cô ấy đã ngày đêm vất vả vì đứa trẻ và cái nhà này rồi, tuy nó không phải con cô ấy, nhưng cô ấy đối với nó rất tốt. Nó mắc bệnh lao, đại phu nói có thể truyền nhiễm, phải cách ly trong phòng riêng, nhưng Tú Liên vẫn chủ động ngủ ở phòng sát vách với nó, để tiện chăm sóc...

Tối qua Tú Liên cũng uống rượu pha thuốc mê, nhưng giờ Tý nửa đêm, thằng nhỏ cứ ho hắng không ngừng... Tú Liên trước giờ vẫn luôn trở dậy lúc nửa đêm để thay

*****

ca chăm con với Ninh Nhi, nghe thấy tiếng ho liền tỉnh lại, phát hiện ra chúng tôi đang vận chuyển thi thể Trương Đắc Thịnh ở phòng khách Tây, cô ấy kinh hoảng kêu ré lên, tôi bịt miệng cô ấy cũng không được, đành giữ đến lúc cô ấy không vùng vẫy nũa..."

Trương Phúc Long kéo một góc tấm chăn đậy Tú Liên phu nhân: "Tú Liên, Phúc Long có lỗi với nàng..."

Mọi người nghe Trương Phúc Long kể chuyện đều trầm mặc không nói gì, cuối cùng, Dương Phổ cất tiếng: "Trương công tử, ngày mai hai người phải lên đường rồi, tôi thấy tốt nhất nên giao đứa nhỏ cho Bội Vân chăm sóc trước đi."

Trương Phúc Long nở một nụ cười thê lương, chầm chậm lắc đầu: "Không cần đâu..."

Hai tay Bội Vân bụm chặt miệng, khóc nấc lên thảm thiết.

Trương Phúc Long và Ninh Nhi nhìn nhau, Ninh Nhi vùi mặt vào cổ Trương Phúc Long dụi dụi, rồi ngẩng đầu nhìn vào mắt anh ta nói: "Phúc Long, kiếp sau Ninh Nhi vẫn là người của chàng, nhất định sẽ trả chàng một tấm thân trong sạch..."

Nói xong liền lấy trong người ra một bình rượu sứ to bằng bàn tay, Trương Phúc Long cầm lấy bình rượu, dùng ngón cái bật nắp bình, ngửa cổ uống sạch số rượu bên trong, sau đó quay mặt lại hôn lên môi Ninh Nhi.

Mọi người thấy Ninh Nhi đang tham lam mút lấy rượu trong miệng Trương Phúc Long, sau đó thẫn thờ ngẩng đầu lên nhìn vào mắt chồng, từ trong mắt cô chảy ra không phải nước mắt, mà là máu tươi.

Dương Phổ sực tỉnh ngộ, thứ bọn họ uống không phải rượu, mà là Tỳ sương, chỉ có trúng độc Tỳ sương mới trong chớp mắt chảy máu cả thất khiếu như thế. Y hét lớn một tiếng "không", rồi xông tới giật lấy cái bình.

Trương Phúc Long dang tay đẩy Dương Phổ ra, sắc mặt Ninh Nhi trắng nhợt như tờ giấy, môi như bị nhuốm mực, mắt trợn lên, máu me đầy mặt ngã gục vào lòng

Trương Phúc Long.

"Thiếu nợ trả tiền! Giết người đền mạng!" Trương Phúc Long miệng phun máu, nét mặt đau đớn tột cùng lớn tiếng gào lên: "Tú Liên đợi chúng ta với, chúng ta...

không xa nhau nữa..." Sau đó, một tay ôm lấy thi thể Ninh Nhi, ngã nhào xuống thi thể Tú Liên phu nhân mà chết.

Jack giằng đứa nhỏ khỏi tay Ninh Nhi, trên người thằng bé toàn máu, anh đưa tay sờ trán nó, chỉ thấy lạnh toát, xem kỹ lại thì thấy sắc mặt đứa bé vàng như sáp nến, rõ ràng đã chết được khá lâu rồi.

Dương Phổ dang hai tay ra chặn mọi người lại: "Đừng qua đây, trong máu có độc đấy!"

Sau đó, y lật mí mắt thằng bé lên quan sát đồng tử rồi nói: "Đặt nó xuống đi, thằng bé này uống quá lượng cà độc dược, đã chết được mấy canh giờ rồi..."

Bội Vân không kiềm chế được thét lên lanh lảnh, ai ấy có mặt trong sảnh đều kinh hãi đến độ không thể hình dung, Lục Kiều Kiều bám vào tay An Long Nhi, mềm nhũn người ngồi xuống ghế.

Lục Kiều Kiều nói với An Long Nhi: "Châm cho cô cữ thuốc... '

An Long Nhi đáp: "Cô Kiều, cô đã cai thuốc rồi, để cháu đi sắc bát thuốc cho cô vậy nhé..."

Lục Kiều Kiều bấy giờ mới phát hiện ra An Long Nhi không ngờ lại bình tĩnh đến lạ thường, nó không hiểu? Hay đã từng trải qua chuyện này rồi?

Dương Phổ đuổi A Hương A Hoa về phòng ngủ của người làm; Lục Kiều Kiều đưa Bội Vân lên phòng khách Đông trên tầng hai của mình; An Long Nhi xuống bếp sắc cho Lục Kiều Kiều hai thang thuốc, một thang để uống buổi đêm, thang còn lại để ngày mai uống trên đường, vì nó biết bọn họ sẽ không ở lại nhà họ Trương này thêm một đêm nào nữa.

Dương Phổ và Jack cẩn thận lục soát từng ngóc ngách trong nhà họ Trương, phát hiện ra số giấy nợ mà Trương Phúc Long ký tổng số lên đến hơn năm nghìn lạng bạc trắng, ở triều Thanh cả tòa nhà họ Trương chỉ đáng giá bốn trăm lượng bạc, một hộ nông dân chỉ cần hai mươi lăm lượng bạc đã đủ sống một năm, đây rõ ràng là khoản nợ cả đời cũng chẳng thể trả hết.

Hiện giờ, cả nhà Trương Phúc Long phải đối mặt với một nút thắt chết không thể gỡ được, cho dù họ không uống thuốc độc tự vẫn, thì kết cục chờ đợi bọn họ chẳng qua cũng chỉ là xử trảm sau mùa thu mà thôi.

Dương Phổ vừa kiểm kê đồ đạc vừa nói: "Trương Phúc Long nói, tối qua đứa nhỏ ho quá làm Tú Liên giật mình tỉnh giấc, có thể cùng lúc, Trương Phúc Long bịt miệng

Tú Liên, Ninh Nhi sợ đứa trẻ làm ồn đánh thức những người khác, liền cuống cuồng đổ cà độc dược cho nó ngừng ho; dùng cà độc dược với liều cao sẽ khiến người ta ngủ mê mệt đến chết, huống hồ là một đứa trẻ..."

Jack nói: "Nếu đứa bé này chưa chết, thì kết quả sẽ thế nào? Bọn họ có thừa nhận đã giết người không?"

Dương Phổ nói: "Vì trị bệnh cho đứa nhỏ, Ninh Nhi đã cam tâm tình nguyện chịu lăng nhục giày vò, chỉ cần là chuyện tốt cho nó, cô ta sẽ làm tất cả... nếu đứa trẻ này còn sống, có thể chúng ta cũng gặp nguy hiểm."

"Giờ Dương đại nhân định trở về kết án thế nào đây?"

Dương Phổ thở dài nói: "Vốn ta cùng Jack tiên sinh quay lại đây, là vì không cam tâm để người chết ngậm oan mà ra đi như thế, nếu bắt được hung thủ thật sự, ta đương nhiên sẽ mặc kệ lời kết án của đám bổ đầu, bắt hung thủ về nha môn thẩm vấn lại; nhưng giờ hung thủ đã uống thuốc độc tự vẫn, từ góc độ cá nhân thì ta không cần thiết phải đắc tội với đám bổ đầu kia, còn việc xử lý thế nào, thì phải xem Bội Vân..."

"Đúng, chồng cô ta chết rồi, cô ta mới là người bị hại thật sự..."

Jack và Dương Phổ lục soát hết tòa nhà, liền đi lên phòng khách Đông trên tầng hai tập trung với Lục Kiều Kiều.

Dương Phổ hỏi Bội Vân: "Chồng cô chết rồi, nhưng hung thủ giết chồng cô cũng đã uống độc dược tự vẫn, cô là khổ chủ của vụ án này, cô có định lật lại bản án, tố cáo lên trên hay không?"

Bội Vân gượng chống thân thể mảnh mai đứng dậy, bước ra ngoài hành lang nhìn khoảng sân lộ thiên ở giữa tòa nhà nói: "Tôi vì gán nợ cho cha mẹ nên mới gả cho

Trương Đắc Thịnh, kỳ thực chẳng qua chỉ là một Ninh Nhi khác... Dương đại nhân, ngài cũng nghe những gì Trương Phúc Long vừa nãy nói đấy, với thủ đoạn của

Trương Đắc Thịnh, vợ chồng Trương Phúc Long có thể coi là ân nhân cứu mạng tôi, nếu ông ta không chết, chỉ sợ không bao lâu sau người bị giày vò đến chết là tôi đây..."

Bội Vân chầm chậm bước men theo hành lang, đi một mạch đến tận cùng, Dương Phổ đang nói chuyện với cô, cũng đành nhấc chân bước theo.

"Dương đại nhân xin dừng bước, Bội Vân muốn đứng đây nói chuyện với ngài."

Sau khi Dương Phổ đứng lại, Bội Vân nói: "Trương Đắc Thịnh có ba người con, ngày kia sẽ đến đây, giờ cả nhà Trương Phúc Long và Trương Đắc Thịnh đều đã chết, tôi là người duy nhất còn sống... Trương Đắc Thịnh là kẻ lắm tiền, nếu con ông ta đến đây, liệu bọn chúng có bỏ qua cho tôi không. Tôi không chết, phần tiền được chia của bọn chúng sẽ ít đi nhiều, bọn chúng nhất định sẽ dồn hết sức để định tội chết cho tôi, có thể lúc ấy Dương đại nhân sẽ lại tiếp nhận một vụ án mạng giết chồng cướp của khác mà Bội Vân chính là kẻ phạm tôi, bị chém đầu..."

Dương Phổ nhích lên một bước: "Bội Vân, nghe ta nói đã... '

"Đừng qua đây, ngài mà bước qua tôi sẽ lập tức nhảy xuống đó!" Bội Vân bám vào lan can hành lang, bộ dạng sẵn sàng nhảy xuống bất cứ lúc nào.

"Ngài muốn vơ vét thêm của Trương Phúc Long, nên đã cấu kết với người Tây trở lại tìm kiếm đầu mối, đe dọa khổ chủ... cả nhà Trương Phúc Long chính là do các người bức tử! Nếu ngài bắt được tôi rồi đổ lên đầu tôi vụ án năm người này, không biết còn có thể lấy được bao nhiêu tiền đút lót từ ba người con trai của Trương Đắc

Thịnh nữa đấy!"

Lục Kiều Kiều và Jack đứng sau Dương Phổ, chỉ biết im lặng. Bọn họ đều hiểu, nếu không có người toàn lực phá án, có lẽ gia đình này vẫn còn cơ may sống sót. Mỗi kẻ tự cho mình là thông minh đứng trước mặt Bội Vân lúc này đây, đều là hung thủ cuối cùng gây ra thảm án nhà họ Trương, khiến nơi này thực sự trở thành một tòa hung trạch.

Dương Phổ lập tức dừng lại, nói: "Bội Vân cô nương hiểu lầm rồi, ta vốn chỉ nghi ngờ tình tiết vụ án, muốn tra rõ ngọn ngành, trả lại công đạo cho người chết nên mới giữa đường quay lại; những lời nói với Trương Phúc Long, chỉ là muốn đặt anh ta vào thế tiến thoái lưỡng nan, ép anh ta nói ra sự thật, chứ không hề có ý vơ vét tài sản; nếu ta muốn thu tiền hối lộ, thì giờ Dương Phổ đã trở về nha môn chia tiền với đám bổ đầu rồi... Vừa nãy chúng ta cũng lục soát tìm thấy một tờ khế ước bán nhà, tòa nhà này đích thực đã bán cho Trương Đắc Thịnh từ hai năm trước, giờ ông ta đã chết, cô chính là chủ nhân của nhà họ Trương, Bội Vân cô nương có thể xử lý theo ý mình."

"Hừ hừ... căn bản không đến lượt tôi xử lý, trừ phi Dương đại nhân khoanh tay đứng nhìn..." Ý tứ của Bội Vân không rõ ràng lắm, cả bọn đều không hiểu cô ta muốn nói gì.

"Dương đại nhân cũng nói rồi, nhà này là của Bội Vân, án mạng cũng đã kết thúc, nơi này không còn việc của Dương đại nhân nữa, vậy sao ngài vẫn ở đây, bảo Bội

Vân làm sao tin được ngài chứ?"

"Dương Phổ là người chốn công môn, chuyện dân gian không thể khoanh tay đứng nhìn được, Bội Vân cô nương có suy nghĩ gì cứ thoải mái nói ra, nếu là chuyện hợp tình hợp lý lại hợp pháp, Dương Phổ sao ngăn cản chứ?"

"Vậy được, xin hỏi Dương đại nhân, tôi có thể đốt cái nhà này đi không?" Yêu cầu của Bội Vân làm Dương Phổ giật mình kinh ngạc, nhưng Lục Kiều Kiều ở phía sau lại khe khẽ gật đầu.

Dương Phổ hỏi: "Tại sao vậy?"

"Nhà còn xác cũng còn, xác còn thì sự việc vẫn còn rành rành, Bội Vân làm sao thoát khỏi liên quan đây? Dương đại nhân muốn cho tiểu nữ một con đường sống, hay là muốn thêm một vụ án oan nữa?" Bội Vân mới mười mấy tuổi đầu đã có thể suy nghĩ chu đáo đến thế, thật sự khiến cho Dương Phổ bất ngờ.

Dương Phổ ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: "Cũng được, người chết không thể sống lại, ân oán nhiều năm kết thúc ở đây, chưa chắc đã không phải chuyện tốt."

Dương Phổ lấy hết đống bạc vụn lục soát được trong nhà chia cho A Hương và A Hoa, cả bò trong chuồng cũng coi như tiền công chia cho hai người, bảo họ lên đường về quê ngay trong đêm.

Cả bọn đặt thi thể người nhà Trương Phúc Long nằm ngay ngắn trong đại sảnh, còn xác Trương Đắc Thịnh thì vẫn đặt nguyên vị trí bên cạnh nhà xí, khắp nhà từ trên xuống dưới chất đầy củi khô, Bội Vân dập đầu ba cái với cả nhà Trương Phúc Long, rồi mấy người tản ra chia nhau châm lửa, sau đó rút ra bên ngoài.

Lúc này là đêm khuya, trăng đã lặn từ lâu, tòa nhà họ Trương trong chớp mắt đã biến thành một ngọn lửa khổng lồ bốc thẳng lên trời giữa gió thu hanh hao.

Bốn phía xung quanh sáng tựa ban ngày, nhưng trong thôn không ai phát hiện tòa nhà họ Trương ở ngoài rìa bốc cháy, cả bọn ghìm cương ngựa lặng lẽ nhìn ngôi nhà

An Long Nhi hỏi Lục Kiều Kiều: "Cô Kiều, lúc mới vào cô đã nhận ra đây là hung trạch ạ?"

"Ừm..."

"Nếu như lúc đó chúng ta đi ngay thì sẽ thế nào?"

"Không có nếu như, đây là ý trời..." Ngọn lửa hun nóng từng người, từng đợt khí nóng ùa tới, gương mặt thanh tú của Lục Kiều Kiều sáng bừng dưới ánh lửa, rịn ra những giọt mồ hôi màu đỏ máu.

"Vậy nghĩa là tòa hung trạch này đã được định sẵn sẽ có người chết?" An Long Nhi liên tục thì thầm hỏi Lục Kiều Kiều.

Lục Kiều Kiều đáp như chém đinh chặt sắt: "Phải."

"Chúng ta phá án bức cho Trương Phúc Long và Ninh Nhi tự sát cũng là số mệnh an bài sao?"

Lục Kiều Kiều hít sâu một hơi, lau mồ hôi trên trán, nói: "Mệnh bọn họ hẳn là như thế..."

An Long Nhi chau mày nhìn ngọn lửa nói: "Phong thủy có thể thay đổi được chuyện này không?"

"Chúng ta đến chậm rồi..."

Tâm trạng Lục Kiều Kiều nặng nề đến độ không thể nghĩ những vấn đề này nữa, cô đi tới bên cạnh Bội Vân hỏi: "Cô có về nhà họ Trương không?"

Bội Vân lạnh lùng trả lời: "Tuyệt đối không, tôi đã chết ở trong đó rồi."

Lục Kiều Kiều cười khổ, hỏi Dương Phổ: "Dương đại nhân, chúng tôi có thể đi được chưa?"

Dương Phổ nói: "Ta cũng phải đi thôi, bằng không lát nữa trời sáng sẽ có dân làng tới cứu hỏa, ta cũng chẳng giải thích được với họ."

"Vậy là ngài thành tội phạm phóng hỏa rồi." Lục Kiều Kiều ngáp dài nói.

Dương Phổ gật đầu: "Ừm, đi thôi, đến Thiều Châu ta mời các vị uống trà sớm."

Jack chợt nói: "Đợi một chút, còn con Đại Hoa Bối..." Sau khi nhà họ Trương bắt lửa, Đại Hoa Bối liền chạy ra bên cạnh bọn Lục Kiều Kiều, ngẩn ngơ nhìn ngôi nhà mình đã lớn lên với ánh mắt khó hiểu, giờ nghe Jack nhắc đến tên mình, nó lập tức quẫy đuôi chạy đến, cọ cọ đầu vào bàn tay anh.

Lục Kiều Kiều nói: "Để tùy xem con chó này muốn đi đâu..."

Vậy là Bội Vân nhân lúc trời tối lẳng lặng về quê, Dương Phổ và bọn Lục Kiều Kiều cùng xuất phát về hướng Thiều Châu.

Cỗ xe ngựa Tây chạy trên con đường làng, từ đằng xa trông thấy con Đại Hoa Bối vẫn ngơ ngác đứng trước cửa tòa nhà họ Trương bốc cháy rừng rực, tru lên ư ử đau buồn, bóng dáng cô độc khiến người ta nhìn mà chua xót.

Nhưng một lúc sau, lại nghe thấy tiếng Đại Hoa Bối đuổi theo, An Long Nhi nói: "Xem kìa! Đại Hoa Bối đi theo chúng ta kìa!"

Jack cũng rất mừng rỡ hướng về phía con chó vỗ tay ầm ĩ: "Lên đây, mau lên đây!"

Đại Hoa Bối nghe thấy gọi liền nhảy phốc lên ghế trước xe ngựa, không ngừng liếm láp từng người một, khiến tay với mặt ai cũng đầy nước dãi.

Dương Phổ cưỡi ngựa đi bên cạnh, Jack, Lục Kiều Kiều và An Long Nhi đều ngồi ở ghế trước hóng gió. Vừa mới trải qua một sự việc kinh khủng nhường ấy, ra khỏi tòa hung trạch âm u mù mịt, người nào người nấy đều chẳng hề buồn ngủ, chỉ muốn há to miệng ra hít thở bầu không khí trong lành.

Dương Phổ thấy cả bọn không nói năng gì, liền cất tiếng phá vỡ không khí trầm mặc: "Vốn hôm nay châu đồng[3] đại nhân tự mình đến khám nghiệm thi thể, nhưng ông ấy có một vụ án khác cần xử lý, vì vậy ta mới thay thế..."

[3] Một chức quan thời Thanh, hàm tòng lục phẩm, thấp hơn tri châu, nhưng cao hơn châu phán.

Jack tò mò hỏi: "Các ngài không có quan chuyên phụ trách khám nghiệm xác chết à? Tôi thấy lúc trước khi ngài và các quan sai khác đến, còn có một người cùng phối hợp với ngài kiểm tra xác chết mà?"

"Địa phương cấp châu trở xuống không có quan khám nghiệm thi thể, chỉ nha môn cấp tỉnh và trong hoàng cung mới có thôi... theo lệ, thường là do tri châu hoặc tri huyện đích thân khám nghiệm xác chết..." Dương Phổ giải thích chế độ trong chốn công môn cho Jack.

"Làm quan ở Trung Quốc khó thật, chuyện gì cũng phải tự mình làm." Jack cảm thán.

Dương Phổ cười khan mấy tiếng, đoạn nói: "Mạng người to bằng trời, để đảm bảo công chính, quan viên cấp bậc cao nhất ở địa phương nhất định phải đến hiện trường đích thân kiểm tra thi thể, đây là luật lệ của Đại Thanh, cũng chẳng có gì để nói cả, đã làm quan thì phải có chuẩn bị trước rồi. Người đi cùng với tôi chỉ là một tên ngỗ tác làm công cho quan phủ, y phụ trách di chuyển và lật giở thi thể, nói là đại nhân kiểm tra thi thể, thực ra đại nhân cũng chỉ nhìn thôi, không tự mình động tay động chân vào con cá muối ấy đâu..."

Cả bọn nghe vậy đều phá lên cười ha hả, bầu không khí cũng thoải mái thêm phần nào.

An Long Nhi nói: "Vừa nãy cháu thấy Dương đại nhân cũng không động tay động chân gì, chỉ sai người kia lật giở thi thể..."

"Ta còn phải ăn cơm uống rượu chứ? Ta mà đụng chạm vào mấy cái xác ấy, lát nữa các vị lại chẳng dám uống trà sớm với ta nữa rồi, ha ha ha..." Dương Phổ làm xong việc công vẫn hoan hỉ cười đùa, chỉ mấy câu nói đã khiến thái độ bọn Lục Kiều Kiều đối với y thay đổi không ít, y cũng cứ thao thao bất tuyệt nói chuyện giải buồn với ba kẻ tâm sự trùng trùng ngồi trên xe ngựa.

"Jack tiên sinh, khi anh đuổi theo tôi yêu cầu quay lại có nói, Long Nhi huynh đệ đây xem phong thủy của nhà họ Trương đã nhận ra người nhà này đang rơi vào cảnh túng quẫn, bị người ta ức hiếp, có thể có động sát nhân, không ngờ Long Nhi huynh đệ còn nhỏ tuổi, mà trình độ xem phong thủy đã cao như vậy rồi, thật đúng là anh hùng xuất thiếu niên..."

Dương Phổ đã khen ngợi như thế, An Long Nhi không nói mấy lời khách khí cũng không được, bèn cất tiếng: "Dương đại nhân quá khen rồi, thực ra cháu chỉ học có..."

Lục Kiều Kiều dùng cùi tay thúc vào ngực An Long Nhi một cái, An Long Nhi nhất thời nghẹn hơi không nói được tiếp nữa, Lục Kiều Kiều lập tức cướp lời: "Ba năm,

Long Nhi đã học được ba năm rồi, ha ha ha..."

An Long Nhi hung hắng ho mấy tiếng: "Khụ... vâng, vâng ạ..."

Dương Phổ hình như đã tìm thấy đúng chủ đề, ngữ điệu phấn chấn hẳn lên: "Vậy thì tốt quá, châu đồng đại nhân của chúng ta làm quan thanh liêm chính trực, nhưng lại rất yêu thích phong thủy, đang ngày đêm phiền não vì việc quản trị nhân dân, nếu Long Nhi huynh đệ có thể giúp châu đồng đại nhân một phen, thì thực đúng là phúc khí của dân chúng. Long Nhi huynh đệ khí độ bất phàm, lại vận dụng phong thủy như thần, Jack tiên sinh phá án cẩn trọng chu đáo, châu đồng đại nhân gặp các vị nhất định sẽ hoan hỉ bội phần, để ta làm chủ mời ba vị đến Thiều Châu phủ làm khách, không biết ba vị có nể cái mặt này không?"

Jack và An Long Nhi đều không dám nói gì, len lén liếc trộm Lục Kiều Kiều. Thấy Lục Kiều Kiều đang vuốt ve đầu con Đại Hoa Bối, nhìn về phía trước, đầu khe khẽ gật theo đà xe chạy, Jack lập tức nói: "Cám ơn lời mời của Dương đại nhân, có điều người hầu gái này của tôi đang bệnh, phải kiếm nơi nào nghỉ ngơi trước đã..."

Jack thấy đầu Lục Kiều Kiều càng gật gù nhiều hơn, khóe miệng thoáng hiện nụ cười.

Dương Phổ lấy làm vui vẻ nói: "Đương nhiên là được, giờ vào thành uống ly trà Bạch Mao trước đã..."

Phương Đông dần bừng sáng, khi ánh hồng của vầng dương chiếu lên đỉnh cỗ xe ngựa, Dương Phổ và nhóm ba người Lục Kiều Kiều đã đến bên bờ Trinh Giang, nhìn sang bên kia sông chính là thành cổ Thiều Châu.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-33)