← Ch.002 | Ch.004 → |
Khi mới nhấc chân chạy được một bước thì Lạc Tích Trần bỗng nhiên ngẩn ngơ. Trong đình viện thúy trúc như bình (trúc xanh như họa) suối chảy lăn tăn, làm gì có dấu vết của thiên lôi?
Khi nàng ngẩng đầu lên, trời xanh quang đãng, vạn dặm không mây, ánh sáng, mặt trời chiếu khắp muôn nơi. Những áng mây đen to lớn vừa rồi giống như chưa từng tồn tại; khi nhìn xuống thì thấy Lạc Phong mê man bất tỉnh. Lạc Tích Trần lúc này mới dám tin sự kiện vừa rồi không phải là ảo giác. Trong tim của nàng ứa máu, vội vàng chạy tới chỗ Lạc Phong.
Lạc Phong hai mắt nhắm nghiền trên mặt đầy máu tím bầm rồi lại đỏ ửng, nhiệt độ bản thân cực cao, dường như muốn bốc cháy.
Quần áo ở trước ngực của hắn bị cháy đen một mảng, dường như bị Tử Lôi dẫn phát Thiên Hỏa đốt cháy, nhưng mà điều kì dị là, da thịt vẫn trắng như tuyết, giống như là trứng gà mới bóc, không có nửa điểm dấu vết của Thiên Hỏa.
Trên cổ của hắn có đeo một sợi dây chuyền vàng, bên dưới có xâu một viên Thanh Thạch (đá xanh) nho nhỏ. Lạc Tích Trần đương nhiên biết rằng, đây chính là Thanh Thạch khi Lạc Phong chào đời đã cầm trên tay.
Lúc này Thanh Thạch tản mát ra quang huy lấp lánh lưu chuyển bất định, giống như một vật sống.
Khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Lạc Tích Trần thầm nghĩ:
- Nhất định là có Thanh Thạch hộ thể, Tam ca ca mới khỏi phải chịu sự thiêu đốt của Thiên Hỏa.
Nhất thời cảm thấy vật này bất phàm, cho nên NÀNG ngưng thần nhìn kỹ, Nhưng khi mới nhìn vào, thì thấy Thanh Thạch dường như biến thành trong suốt, bên trong hình như là có dung nham nóng chảy, có vô số văn tự màu vàng nhỏ li ti nổi lên phía trên.
Những văn tự này vô cùng nhỏ, Lạc Tích Trần cẩn thận nhìn kỹ, mới miễn cưỡng thấy những đường nét của nó. Những chữ này giống như những chữ Triện thời cổ đại, một chữ nàng cũng không nhận ra.
Nhưng tình cảnh trước mắt quá mức huyền bí, Lạc Tích Trần không kìm được muốn đưa tay chạm vào Thanh Thạch. Khi đầu ngón tay nhỏ nhắn mới vừa chạm vào nó, thì nàng tức kinh hô một tiếng nhanh chóng thu tay lại. Không biết có phải là do Thiên Hỏa thiêu đốt hay không mà Thanh Thạch cực kỳ nóng, mới chỉ chạm vào một chút đã làm cho đâu ngón tay của Lạc Tích Trần bỏng phồng lên một nốt.
Nàng là tiểu thư con quan sao có thể chịu được đau đớn như vậy? Trong mắt lập tức có lệ quang xuất hiện.
Lạc Tích Trần không ngừng thổi đầu ngón tay của mình, cảm thấy nó nóng rát lại nghĩ tới an nguy của Lạc Phong nên vội vàng nhìn lại, nhưng tình cảnh lại làm màng ngẩn ngơ. Lạc Phong chẳng biết đã tỉnh lại từ lúc nào, nhưng hắn vẫn nằm không nhúc nhích trên mặt đất, kinh ngạc nhìn trời xanh cao xa, lệ tuôn đầy mặt, đúng là hắn đã ngây dại từ lâu. Mà viên Thanh Thạch thì đã thu liễm hào quang nằm im trong ngực của Lạc Phong.
- Tam ca ca! Huynh làm sao vậy?
Lạc Tích Trần vừa hô hoán vừa kéo cánh tay của Lạc Phong. Trong lòng nàng có chút kinh hoảng, nàng mơ hồ cảm nhận được có một đại sự nào đó sắp diễn ra.
Phải mất một lúc lâu sau, Lạc Phong mới xoay đầu lại, hắn nhìn Lạc Tích Trần, ánh mắt như xuyên thấu tất cả, như chìm đắm vào trong u minh.
- Hóa ra đây là kiếp luân hồi cuối cùng ư?
Lạc Phong lẩm bẩm, nhưng Lạc Tích Trần đâu có hiểu hắn nói cái gì.
Từ khi trải qua Tử Lôi, Thiên Hỏa, Lạc Phong ở trước mắt nàng dường như đã biến thành người khác, không bao giờ còn giống như trước kia nữa, mà như được thay thế bởi một người khác mang tới cảm giác mông lung khiến người khác nhìn không thấu.
Trong lòng Lạc Tích Trần hoảng sợ, nàng cầm cánh tay của Lạc Phong lắc lắc, nói:
- Tam ca ca! Huynh rốt cuộc bị làm sao vậy? Có muốn mời Tiết thái y của Vương phủ tới khám hay không?
- Tiết thái y?
Lúc này, Lạc Phong mới phục hồi tinh thần, chậm rãi đứng lên.
Nhưng khi nghe nàng nói câu đó, thì mỉm cười:
- Hắn thì có thể nhận ra cái gì cơ chứ? Tục thuốc phàm phương (thuốc của trần tục, đơn thuốc của người phàm), sao có thể hóa giải được nhân quả do luân hồi đã định trước? Huống chi đây đã là kiếp cuối cùng, chỉ cần tu luyện được viên mãn thì có thể hóa giải hết được tiền trần, hậu duyên. Chẳng nhẽ tu rồi lại phá sao?
Lạc Tích Trần kinh hoảng nàng kéo ống tay áo của hắn nói:
- Tam ca ca, huynh đang nói cái gì vậy, tại sao muội không hiểu gì cả?
Lạc Phong khẽ vuốt mái tóc của nàng nói:
- Đều là lao trần chi lữ (hành trình nơi trần thế khổ cực), thì làm sao có thể nhận biết cánh cửa của giải thoát đây? Nhân quả luân hồi nếu nói có thì nó có, nói không thì nó không. Chẳng qua chỉ là một chuyện cũ, mà chuyện cũ thì lấy đâu ra đạo lý? Muội bây giờ chưa hiểu, nhưng mai kia khi cơ duyên tới, thì nhất định sẽ hiểu.
Lạc Tích Trần vốn băng tuyết thông minh, trong lòng lúc này bỗng nhiên hiểu ra, lập tức hỏi:
- Tam ca ca, huynh muốn đi ư?
Câu hỏi này làm cho Lạc Phong ngơ ngác, hắn trầm ngâm trong chốc lát, nói:
- Sinh tử cũng giống nhau, chỉ là căn cứ chính xác cho sự Luân hồi. Hàng vạn hàng nghìn biến hóa, cũng chỉ ra nhân quả đơn giản. Cũng được, nếu như ta đã đầu thai cho Lạc phủ, thì cũng coi như là có duyên phận, ta sẽ để lại một phong thư. Ngày khác có duyên sẽ gặp lại.
Nói xong, Lạc Phong trở lại thư phòng cầm bút lấy giấy, vội vã để lại một phong thư, sau đó bước ra ngoài Đình Mặc Các.
Lас Tích Trần không kịp nhìn xem Lạc Phong viết cái gì, vội vàng đuổi theo, nhìn theo sau lưng hắn kêu lên:
- Tam ca ca, huynh muốn đi đâu?
- Cao lồng lộng, Côn Luân.
Lúc này, nha hoàn trong Lạc phủ mới phát hiện biến cố trong Đình Mặc Các, vội vã tràn vào, nhưng nhìn thấy cảnh tượng trong thư phòng thì đều líu lưỡi. Khi Lạc Phong đi qua người bọn họ, mà chẳng có ai phát giác ra cả.
- Tại sao đang yên đang lành giờ lại vỡ nát cả rồi?
- Tam thiếu gia đâu? Tại sao không thấy Tam thiếu gia?
Đám hạ nhân loạn thành một đoàn, thi nhau nói ầm ĩ, chẳng phát hiện ra Lạc Tích Trần đang đứng ở đó, lẳng lặng thu phong thư của Lạc Phong vào trong tay áo.
*** *** ***
Tháng chín, mặt trời như một cái lò lửa, nhưng mà ở quan ngoại trong gió tây còn kèm lại theo hơi lạnh, làm nơi đây biến thành một phiến sa mạc tang thương.
Nơi này khác hẳn với mảnh đất ở Đông Đô Lạc Dương, không có thanh sơn lục thủy, không có đình đài lầu các kiểu dáng phức tạp, càng không xuất hiện nhiều người ồn ã, chen vai sát cánh. Ở chỗ này, ngoại trừ cát vàng thì còn lại đều là sỏi đá.
Càng làm cho con người phải chùn bước là trong sa mạc đang có bão cát.
Một khắc trước còn là trời cao trong sáng, mặt trời đỏ treo cao, một khắc sau trời đã âm u, tối mịt, cát bay đá chạy.
Trong những cơn gió hung mãnh, chỉ có thấy những cơn bão cát bốc thành những vòng tròn, càng lên lại càng cao, giống như vạn con ngựa cùng chạy, giống như sóng biển giận dữ vỗ bờ, lăng không bay đi.
Nếu như có ai đụng phải bão cát này thì chắc chắn tính mạng sẽ khó bảo toàn. Đi đường nơi biên thùy, con người phải vô cùng cẩn thận, lúc nào cũng phải quan sát sắc trời.
Trong bão cát mờ mịt mơ hồ có một thiếu niên đi ra. Hắn chậm rãi bước đi, tóc tai quần áo gọn gàng, sạch sẽ dị thường, hoàn toàn không có chút bụi bặm nào, gió cát tàn phá Tây Cương bừa bãi, nhưng chẳng ảnh hưởng chút nào tới hắn, chỉ là trên gương mặt có chút uể oải.
Thiếu niên này chính là Lạc Phong.
Dưới một kích của Tử Lôi Thiên Hỏa, hắn bỗng nhớ lại mục tiêu bách thế luân hồi (trăm kiếp luân hồi) của mình, đó là trần duyên ngàn năm. Những việc kiếp trước tuy rằng lộn xộn, miễn cưỡng có thể nhớ được, bản thân nó chỉ là những mẩu chuyện cũ được nhớ lại, giống như những mảnh vụn của bức tranh mà thôi.
Trong trường hợp này đối với Lạc Phong mà nói, có thể hồi tưởng lại được những lần nói chuyện bên bờ sông Ngân hà, nhớ lại đôi thanh mai trúc mã ngày xưa cũng là quá đủ rồi.
Kiếp này, là kiếp luân hồi cuối cùng.
Việc bây giờ của hắn là chỉ cần luyện hóa thân thể phàm thai này, tu thành thân thể tiên nhân, sau khi bạch nhật phi thăng là có thể thoát ly được nhân quả ngàn đời, lại được thành tiên nhân.
Kiếp này tuy rằng không biết Thanh Thạch (*) ở nơi nào, nhưng mà chờ ngày nào đó, khi đạo hạnh của hắn thâm hậu, thần thông đại thành thì chắc chắn sẽ tìm được nơi hạ lạc của nàng.
Khi đó, hắn có thể dùng Túc thức thần thông trợ giúp nàng vũ hóa phi thăng, quay về tiên giới.
Lạc Phong biết rõ thường là kiếp cuối của Luân hồi thì hung kiếp tất nhiên sẽ rất lớn. Mà ngay cả như vậy, hắn cũng chẳng nghi ngờ kết quả là mình sẽ phi thăng, đây là cơ duyên đã định từ kiếp trước.
Kiếp nạn trần thế đương nhiên là phải nguy hiểm, mà có nguy hiểm thì cũng không đủ để xoay chuyển Càn khôn. Lo lắng duy nhất của hắn chính là Thanh Thạch.
Trước khi hắn rơi vào trong trần thế nhơ bẩn này, nàng đã thoát khỏi thân thể, tu thành tiên thể nhưng mà uy năng của thần thức còn chưa định hình, làm gì có được như một thân thể mang thủ đoạn thông huyền như Lạc Phong, hóa giải trần kiếp há lại dễ dàng?
Tuy nói bách thế luân hồi khi nàng tu đầy đủ thì cũng sẽ trở về tiên giới, nhưng mà chắc chắn là phải chịu không ít khổ sở.
Đứng trên quan đạo, nhìn về phía trước thì thấy vô tận, nhìn về phía sau thì không biết nơi mình đến.
Lạc Phong dõi mắt có thể nhìn xa trong chu vi mười dặm, nơi này ngoại trừ hắn ra thì không có bóng dáng của bất cứ người ngựa nào cả, chỉ mơ hồ có mấy tiếng sáo vọng tới, nhưng mà ở rất xa.
Lạc Phong khẽ cười khổ. Từ trước đến nay hắn chỉ là nghe nói Tây Vực hoang vắng, người ở rất thưa thớt, lần này tự mình đặt chân đến mới biết rõ "Cổ đạo, gió Tây, ngựa gầy ốm" là như thế nào.
Hắn khẽ thở dài một hơi, lại bước về phía trước. Nhân quả kiếp trước đã giúp hắn ngộ ra rất nhiều tiên pháp thần thông, đáng tiếc là không có thần lực đủ mạnh để sử dụng những pháp môn thông huyền.
Thân thể của Lạc Phong bây giờ chỉ là phàm thai, những khí tức dơ bẩn còn chưa được loại bỏ thì sao có thể sử dụng cái gì gọi là đạo hạnh cơ chứ!
Lúc này, khí lực của hắn chỉ mạnh hơn so với những công tử vương công quý tộc một chút mà thôi. Hắn miễn cưỡng thì cũng có thể thi triển tiên thuật đạo pháp, nhưng chỉ có thể ngăn cản khí lạnh nhập thể, thoát khỏi sự ảnh hưởng của bão cát thôi.
Phía trước hơn một trăm dặm chính là Kiếm Hồ Quan, sau khi xuất quan thì sẽ rời khỏi lãnh thổ của triều đại này.
Tuy rằng triều đình có lập hai cái Đô hộ phủ ở phía Tây, nhưng mà đất đai ở biên giới phía Tây này rộng lớn, vượt ra ngoài mấy ngàn dặm vẫn chỉ là thiên hạ của dị tộc hoang dã.
__+++___
(*) trongkimtrn: Thanh Thạch ở đây chính là vị tiên thoát thai từ khối đá xanh khi hai người hồi còn ở Tiên giới.
← Ch. 002 | Ch. 004 → |